Em Muốn Hạnh Phúc Bên Anh

Em Muốn Hạnh Phúc Bên Anh - Chương 8





Khi Từ Mạn tỉnh lại thì đã là buổi chiều hôm sau , hình ảnh đập vào mắt cô vô cùng quen thuộc , cố không phải đang ở bệnh viện mà là đang ở nhà , không , nói chính xác là ở trong căn biệt thự mà Lục Diệc Thâm đã mua . " Tỉnh rồi à ? ”

Lục Diệc Thẩm định đỡ cô dậy , nhưng cô né tránh , giọng nói lạnh lùng : “ Không cần . ”

Lục Diệc Thâm vẫn cứ dìu cô dậy rồi ôm cô vào lòng , anh cũng không hiểu nổi mình nữa , nhìn bộ dạng này của cô , trong lòng anh cảm thấy đau đớn vô cùng . Anh cúi đầu khẽ hôn lên tóc cô , “ Buồn thì cứ khóc đi , không cần cố nhịn . ”

Từ Mạn cắn chặt răng , không phát ra tiếng nào , nhưng nước mắt thì đã rơi ướt đẫm cả áo .

Cả người có cử run lên bần bật . Lục Diệc Thậm càng ôm chặt cô hơn , “ Mạn Mạn . . . ”

“ Mạn Mạn ”

Một tiếng gọi khác cũng vang lên cùng lúc với anh , đó là Thẩm Tâm Noãn đang bưng một bát canh vừa nấu xong bước vào trong .

“ Cả ngày nay cậu đã không ăn gì rồi , mình nấu canh cho cậu đây . ”

Từ Mạn sững người , đẩy Lục Diệc Thâm ra rồi quay sang nhìn Thẩm Tâm Noãn , “ Sao cậu lại ở đây ? ”



“ Bác sĩ nói mạch thai của mình không tốt , phải luôn có người thân bên cạnh , thế nên Diệc Thâm đã đưa mình đến đây sống , Mạn Mạn , cậu không ngại chứ ? ” Từ Mạn không hề nổi điên lên như Thẩm Tâm Noãn đã dự tính , kết hôn với Lục Diệc Thâm mấy năm rồi , điều duy nhất mà cô học được chính là sự nhẫn nhịn .

“ Ở đây cũng tốt , như vậy thì . . . ” Từ Mạn quay sang nhìn Lục Diệc Thâm , khóe mắt không hiểu từ lúc nào lại đẫm lệ , nhưng cô vẫn cố kiềm nén không để nước mắt rơi xuống , “ Như vậy thì anh sẽ không phải lo lắng nữa . ”

Ngày đưa tang Từ Đình Nghị , trời đổ mưa lất phất , Từ Mạn mặc bộ đồ đen , tay phải đeo bằng tang , đứng trước mộ phần như bức tượng gỗ không có linh hồn .

Không hề động đậy . Lý Mẫn đứng bên trái cô , còn Lục Diệc Thâm đứng bên phải , anh cũng mặc bộ vét màu đen chỉnh tề , trên tay cũng đeo băng tang , chìa tay ra định nắm lấy bàn tay lạnh buốt của Từ Mạn .

Phịch !

Từ Mạn đột nhiên quỷ thụp xuống , Lý Mẫn giật bắn mình , vội đỡ con gái dậy , “ Mạn Mạn , con đừng như vậy . ”

Nhưng Từ Mạn không đứng lên , cô cử quỳ mãi như thế .

Những giọt nước không biết là nước mưa hay nước mắt cứ lăn dài trên mặt cô , rơi xuống phiến đá trên mặt đất như những đóa hoa bằng nhỏ .

Lý Mẫn ngồi xuống ôm lấy con gái , muốn che mưa cho cô , “ Mạn Mạn , con nghe mẹ nói , đứng dậy đi , con không lo cho bản thân thì cũng phải lo cho . . ” Nhưng nghĩ đến Lục Diệc Thâm đang đứng cạnh , Lý Mẫn không thốt ra hai chữ đứa con nữa . Bà còn tưởng rằng Từ Mạn và Lục Diệc Thâm vẫn còn khả năng làm lại .

Cho dù chỉ là vì đứa bé thì hai người ít nhất cũng vẫn có một cuộc sống yên ổn . Thế nhưng bây giờ , người thứ ba cũng đã có thai , thể nên bà không muốn nói nữa , cho dù sau này đứa bé sinh ra cũng sẽ không mang họ Lục , sẽ không liên quan gì đến Lục Diệc Thâm .

Sau đám tang của Từ Đình Nghị , Từ Mạn tự nhốt mình trong phòng suốt một tuần , không gặp ai cả .

Cho đến khi thư kí công ty gọi điện đến báo , Từ Đình Nghị đã mất , Lý Mẫn cũng vì việc này mà đổ bệnh , công ty như rắn mất đầu , hiện giờ đang rối tung .

Từ Mạn vẫn đang rất đau lòng , nhưng cô không thể không lấy lại tinh thần , bởi công ty chính là tâm huyết cả đời của bố cô , cô không thể nhìn công ty sụp đổ như thế .

Cô liền thay một bộ quần áo công sở , mang đôi giày đế bằng rồi đến công ty , thư kí lập tức ra đón , báo cáo tình hình công ty cho cô .

Công ty có một công trình sắp hoàn công nhưng lại bị kiện vì đã vi phạm luật xây dựng , vì công trình này mà công ty hầu như đã dốc toàn lực .

Nếu công trình lần này thật sự đã vi phạm , khiến cho phải dừng lại hoặc tháo dỡ thì công ty chắc chắn sẽ phải đóng cửa . “ Người phụ trách ban đầu của dự án này là ai ? ”


Từ Mạn hỏi . “ Đã từ chức rồi . ” Thư kí trả lời .

“ Cái gì ? " Từ Mạn giật mình hét lên .

Lúc này điện thoại trong túi chợt vang lên , Từ Mạn rút điện thoại ra , là một số lạ , cô bèn trả lời .

“ A lô . ”

“ Muốn biết chuyện liên quan đến công trình thì gặp nhau đi . ”