Em Nghĩ Mình Chạy Đi Đâu?

Chương 2




p class="watch-page-fiction-content">Học sinh trường Nam Kinh mùa này chuẩn bị cho kì thi cuối năm, ai nấy đều bận tối mặt tối mũi. Mã Anh Kỳ kéo đống sách vở ra khỏi ba lô, đặt lên bàn rồi sắp xếp lại cho gọn gàng. Tiếng nói chuyện xôn xao trong lớp học, bọn họ đang bàn nhau về tình hình thiên tai gần đây xảy ra ở Vũ Hán.

Mã Anh Kỳ ngẩn ngơ, nơi đó cách Nam Kinh cũng khá xa. Người dân ở đó khốn khổ như vậy, bây giờ lưu lạc đi khắp nơi thì thật đáng thương. Cô sống trong gia đình có đầy đủ tình yêu thương của cha mẹ. Tuy không phải thuộc dạng gia đình hào môn thế gia, nhưng cũng có đầy đủ điều kiện. Cha của cô là Giảng viên trường Đại học Nam Kinh, mẹ của cô là một hoạ sĩ. Vì là con gái độc nhất, nên Mã Anh Kỳ được cha mẹ yêu thương hết mực, bên cạnh đó cũng là những niềm tin và kì vọng. Tuy đầy đủ điều kiện và tình thương, nhưng cô luôn là một cô gái lương thiện và gần gũi với mọi người.



"Mã Anh Kỳ!"



Tiếng gọi dõng dạc này làm cô giật mình một cái. Ngước nhìn lên, đứng trước mặt là một nam sinh đeo kính cận dày cộm, mái tóc ngố ngớ ngẩn cùng với bó hoa trên tay. Cả lớp im bặt, chuẩn bị chờ xem cậu ta nhận về kết quả "mười lần như một" của mình.



"Cậu... Cậu làm bạn gái của tớ đi! Xin cậu đấy!"



Mã Anh Kỳ trơ trơ ra nhìn, cậu ta lại càng thêm ngượng, nói chuyện cũng run bần bật như cầy sấy. Dáng vẻ này thấy không giống với một người thành tâm chút nào. Nhút nhát như vậy, không phải gu của cô.



"Không!"



Tần Thiên há miệng ra, cổ họng cứng ngắt không nói được câu nào. Cả đám trong lớp phá lên cười. Cô phũ phàng như vậy, cứ như tạt cho người ta một gáo nước lạnh. Cả trường Trung học Nam Kinh này ai cũng biết Mã Anh Kỳ dung mạo xinh đẹp, giỏi giang, xuất chúng nhưng rất khó để làm đổ gục. Đàn anh khoá trên dù có khua môi múa mép thế nào cô cũng không để mắt.



Cậu ta mếu máo, bị từ chối thẳng thừng như thế liền ôm bó hoa chạy ra khỏi lớp khóc huhu. Mã Anh Kỳ đơ cả mặt. Không phải nói là nam tử hán đại trượng phu sao? Lần trước tỏ tình còn nói sẽ cho cô bờ vai vững chắc, dựa dẫm cả đời các thứ. Bây giờ thì nhìn xem, ai kia khóc huhu như vậy thì giống nam nhi chỗ nào chứ?



"Anh Kỳ! Sao cậu thẳng tính thế?"



"Không thích thì tớ nói không thích! Có gì mà không được?"



Diệu Hương ngồi xuống bên cạnh, nhìn cô chẳng quan tâm gì tới sự đời như vậy chỉ biết thở dài. Rồi đột nhiên, Mã Anh Kỳ trở nên cuống quýt, loay hoay lục lọi khắp nơi.



"Đâu rồi?"



"Này! Cậu tìm gì vậy?"





"Sổ ghi chú của tớ!"



Cô tìm hết tất cả các ngăn trong ba lô của mình, túi đựng bút, túi áo khoác cũng đều không thấy đâu. Diệu Hương thấy vậy cũng nhanh chóng tìm giúp, cúi đầu xuống ngăn bàn để tìm nhưng cũng chẳng biết nó ra làm sao.



"Nó trông thế nào vậy?"



Mã Anh Kỳ vừa tìm vừa đáp.



"Màu xanh nhạt có hình mấy con gấu đấy! Nó nhỏ bằng lòng bàn tay thôi! Tớ dùng nó để ghi chú từ vựng Tiếng Anh, bây giờ mất rồi!"



Nói đến đây, cô đột nhiên khựng lại, nét mặt có chút hoài nghi. Cô nhớ lại lúc hôm qua dừng xe trước một xe hàng kẹo đường. Lúc ấy, khi đang mua kẹo thì tình cờ cùng nhìn trúng một cây kẹo với một người đàn ông. Người này mày mặt thanh tú, ưa nhìn, ôn nhu nhã nhặn.



Và sau đó thì...



Quyển sổ ghi chú của cô, vì sự ngượng ngùng đó mà rơi ra khỏi túi áo khoác.



Mã Anh Kỳ vỗ trán một cái, thở dài một hơi. Diệu Hương thấy cô thôi không tìm kiếm nữa mới hỏi.



"Cậu làm sao vậy?"



"Thôi bỏ đi! Không tìm nữa!"



Miệng thì nói như thế, nhưng trong đầu Mã Anh Kỳ cứ nhớ đến lúc đó khi đứng cạnh xe kẹo đường. Người đàn ông ấy cao ráo, dáng người vừa phải, mặc chiếc áo khoác jean màu xanh nhạt, hai tay vắt vào túi quần. Cô từng thấy qua rất nhiều nam sinh trong trường Nam Kinh này rồi, nhưng bọn họ đều là kiểu thư sinh non nớt, có chút gì đó không đủ. Một cô gái chỉ mới 17 tuổi, lại mơ mộng về một người đàn ông nhất mực trưởng thành.



Sau khi tan học.



Mã Anh Kỳ gọi về báo với cha hôm nay về nhà bằng xe buýt, bảo ông ấy không cần đến đón. Dù sao việc ở trường Đại học bận rộn như vậy, cô cũng không muốn làm phiền cha.



Một mình đi đến chỗ xe kẹo đường, Mã Anh Kỳ đi được nửa chừng thì dừng lại, dường như nhận ra có người theo dõi. Cô quay phắt lại nhìn, Tần Thiên vụng về đi theo cô nhưng lại không kịp chạy trốn, để cô cứ thế phát hiện.





"Cậu đi theo tôi làm gì thế?"



Tần Thiên gãi đầu, ấp a ấp úng.



"Tôi... Tôi thấy cậu đi bộ, cho nên..."



Mã Anh Kỳ thở ra một hơi. Thật ra cô không có ý làm cậu ta tổn thương, cũng không phải kiểu người được nhiều người để ý mà tỏ ra kiêu ngạo. Chỉ là cô không giỏi từ chối, nên mới khiến cậu ta hiểu lầm như vậy.



"Tôi nói này, cậu nên lo học hành đi! Đừng đi theo tôi nữa!"



Cô vừa nói vừa tỏ vẻ rầu rĩ. Tần Thiên ở trong lớp học tuy không phải là loại học sinh phá phách, nhưng hồn vía thì cứ như trên nhành cây. Cậu ta suốt ngày chỉ biết nghĩ cách lấy lòng, tỏ tình cô các kiểu. Nếu như sau này kết quả thi Tốt nghiệp không như mong đợi, lúc đó cô chẳng phải là người gián tiếp tạo ra hay sao?



"Nhưng mà, tôi đã cố gắng học rồi! Tất cả đều là vì cậu đấy!"



"Cậu đừng nghĩ thế có được không vậy? Cậu vì tôi thế còn cha mẹ cậu vì cậu thì sao? Cậu đã 17 tuổi rồi không phải 7 tuổi đâu!"



Tần Thiên đứng đó nhìn cô, hai người cách nhau chừng 5 bước chân nhưng cậu ta lại thấy nó vô cùng xa vời. Mã Anh Kỳ dung mạo xuất chúng, học giỏi vẽ đẹp, tương lai tiền đồ quả thực rộng mở. Không những vậy, cô còn có hậu thuẫn từ phía gia đình. Còn cậu ta, suốt ngày chỉ biết ngồi ôm mộng tưởng. Lần này vỡ mộng, từ trên cao ngã xuống đúng thật đau không thể tả.



Không nói câu nào, cậu ta cúi đầu quay lưng bỏ đi. Mã Anh Kỳ thấy có chút xót, cất giọng gọi.



"Này!"



Cậu ta quay lại nhìn. Cô liền nói.



"Cố gắng lên nhé! Cậu phải đỗ Đại học đấy! Đừng phụ kì vọng của cha mẹ cậu!"



...