Em Ngọt Nhưng Không Ngấy

Em Ngọt Nhưng Không Ngấy - Chương 20




Edit: Mii







Đinh Đông ánh mắt vẫn còn hung tợn nhìn anh chằm chằm, nụ hôn của anh đã rơi xuống.



Rất nhẹ, rất mềm, tựa như lông vũ mềm mại lướt qua.



Tựa như con mèo nhỏ cả người dựng lông mao, trong nháy mắt bị người ta vuốt phẳng.



Ừm……



Lông mi chậm rãi rũ xuống, thoải mái nhắm mắt lại.



Anh lúc này mới hôn sâu hơn.



Cô gái có vị giống như kẹo trái cây, ngậm lấy chậm rãi nếm, có hơi thở thơm ngọt, lại không hề béo ngậy.



Chỉ nghĩ lướt nhẹ qua rồi ngừng, thế nhưng căn bản là chưa đủ……



Hơi thở của cô dần trở nên rối loạn, bị động để mặc anh đòi lấy, hai tay bất lực nắm lấy quần áo——



Lại nắm nhầm sang quần áo của anh.



Cách lớp quần áo mỏng manh vẫn có thể cảm nhận được sự run rẩy nhè nhẹ của cô.



Trong lòng Cố Đức Thiều trào dâng một cổ thương tiếc.



Trình độ như thế này…… Có khả năng.



Lại quá trớn hơn nữa, cô sẽ trở nên sợ hãi.



Vì vậy anh nỗ lực kiềm chế bản thân, dù chưa đã thèm nhưng vẫn kết thúc nụ hôn này.



Lúc hai cánh mời tách ra, cô còn hơi há miệng, vẻ mặt mơ màng.



Cho đến khi nghe được Cố Đức Thiều nói: “Loại chuyện này, nên để anh chủ động mới đúng.”



Cô mới ý thức được vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.



Hôn rồi! Hôn rồi!



Xấu hổ đến mức muốn đấm mạnh vào sô pha!



Miệng bị hôn đến mức gần như tê dại, vội vàng nhấm nháp mội chút, ồ——



Ngọt?



Đây, đây là anh……



Ầm.



Hậu tri hậu giác mặt mũi đỏ bừng.



Hậu tri hậu giác:



Vụng trộm liếc nhìn Cố Đức Thiều.



Khá tốt, vẻ mặt của anh cũng không được tự nhiên, nắm chặt tay ở bên miệng ho khan rồi nói: “Em xem tiếp đi, anh đi tắm rửa.”



Lẽ nào đây là đi tắm nước lạnh trong truyền thuyết?



Chỉ là hôn một chút đã……



Tiểu tiên nam cũng quá ngây thơ rồi.



Đinh Đông nằm lại sô pha, ngả ngớn sờ sờ cằm, hoá ra anh nói đảm đương nhiều một chút, chính là kiểu này.



Phòng tắm.



Cố Đức Thiều ấn mở vòi hoa sen, dòng nước ấm chảy xuống dọc theo cơ bụng tám múi săn chắc.



Cơ thể cũng không có biến hoá gì khác thường.



Chỉ là……





Anh vuốt ve môi mình, tựa như vẫn còn dư vị.



Nụ hôn chuồn chuồn lướt nước, lại có thể khiến trái tim nhộn nhạo lâu như vậy.



Tắt đèn trước khi đi ngủ, Cố Đức Thiều như thường lệ tính toán lướt qua cô tắt công tắc.



Đinh Đông, người vẫn luôn nằm dưới anh, trong lúc Cố Đức Thiều lướt người qua, nhanh chóng nâng phần thân trên lên, ngắm chuẩn xác hôn vào môi anh——



Đây là nụ hôn chúc ngủ ngon.



Hôn xong thì ngoan ngoãn nằm trở về.



Bỏ lại Cố Đức Thiều sững sờ ở đó, tầm mắt cầm lòng không đậu dừng trên môi cô.



Anh thu lại bàn tay tắt chốt đèn, chống thân thể, treo ở phía trên cô.



Gắt gao nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, ánh mắt dần dần tối sầm lại, thân thể đè ép xuống từng chút một.



Đinh Đông:!!!



Ngón chân gắt gao sít chặt, ngón tay cũng nắm chặt lại thành nắm đấm.



Anh cúi đầu, chóp mũi chạm vào cô, lúc lướt qua, như có như không cọ xát một chút.



Oh My God……



Chết mất chết mất!



Trái tim Đinh Đông như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.



Anh trượt xuống dọc theo gương mặt cô, ở vành tai của cô rơi xuống một nụ hôn, “Cầu xin anh…… Anh sẽ cho em.”



Một câu nói mang theo độ ấm chui vào lỗ tai.



Cả người cô run rẩy không ngừng, ngay cả hô hấp cũng không khống chế được mà nín thở, gật gật đầu, “Em cầu…… Ưm ưm ưm!”



Đệt.



Miệng đã bị anh bịt kín!



Cố Đức Thiều: “Bảo em cầu xin anh, em thực sự cầu à? Em luôn mồm hứa với anh cái gì, hả? Em đúng là kẻ lừa đảo.”



“Bụp” một tiếng tắt đèn đầu giường, “Ngủ ngon, Đinh Đinh.”



Đinh Đông trong bóng đêm tối tăm duỗi tay không thấy năm ngón so sánh hai cái khẩu hình ——



Mẹ nó!!!



Còn nói cái gì mà rất ngại ngùng?



Rõ ràng là rất giỏi trong việc trêu chọc người ta!



Quá tức giận, cô ngồi bật dậy, nhưng lại không may đụng phải thứ gì đó, trước mắt một mảnh sao Kim, cô che mắt rên rỉ: “Ôi…… Đau quá……”



Cố Đức Thiều cũng xoa xoa thái dương, “Đụng vào chỗ nào rồi?”



Đinh Đông tức giận đẩy anh ngã xuống, vồ lấy anh, đánh liên tục, “Dám chơi ông đây dám chơi ông đây……”



Cố Đức Thiều sắp phát điên rồi, “Đinh Đinh…… Em đừng đánh nữa!”



“Sợ sao?” Đinh Đông hừ lạnh: “Ai bảo anh cười nhạo ông đây!”



“Không phải.” Cố Đức Thiều rầu rĩ nói: “Áo ngủ của em bị bung cúc ……”



Đinh Đông trong lòng giật mình, cúi đầu nhìn xuống——



Áo ngủ mở rộng, một trận gió lạnh vù vù thổi qua lồng ngực.



Cho dù có tắt đèn thì vẫn còn có ánh trăng!



Ôi ôi không mặc đồ lót ……



Đôi A nhỏ của ông đây đã bị người ta nhìn thấy hết……




Đinh Đông cờ im trống lặng ngã xuống giường, không nhúc nhích giả chết.



Cố Đức Thiều, người bị giày vỏ toàn thân ướt đẫm mồ hôi vừa tức giận vừa buồn cười ——



Đứa trẻ này, thật sự khó nuôi.



Ngày hôm sau.



Trước khi đi học cô có nhận được cuộc gọi từ người ba thân yêu, “Ba vừa xuống máy bay, con đang ở đâu?”



“Trường học ạ.”



“Tài xế sẽ đưa ba đến trung tâm nghiên cứu, hết giờ học con hãy đi thẳng tới khách sạn, buổi tối cùng nhau ăn cơm.”



“Vợ ba không tới à?”



“Không.”



“Hiếm thấy.” Đinh Đông không chút khách khí nói: “Hai người cả ngày gắn bó keo sơn, vậy mà lại đành lòng ly biệt? Tuần trăng mật kết thúc rồi sao?”



“Không.” Đinh Chính Thuần lạnh lùng nói: “Ba tới là để tự tay đâm chết nghịch tử, đến lúc đó tanh nồng mùi máu, sợ cô ấy sẽ cảm thấy không thoải mái.”



Đinh Đông: “……”



Sau khi tan học, Đinh Đông đến khách sạn để gặp Đinh Chính Thuần.



Hai ba con cách nhau một cái bàn dài mười mét, ưu nhã cắt miếng bít tết Tomahawk.



Người ba già của cô cắt miếng bò bít tết vang lên tiếng kẽo kẹt, cố ý tạo tiếng động để con gái cảm nhận được sự phẫn nộ của ông.



Kết quả là Đinh Đông cười rộ lên, “Nhìn thấy miếng bò bít tết Tomahawk này, con lại nghĩ đến video của steamer trên mạng xã hội mà Cố Đức Thiều đưa cho con xem. Ba có biết không? Anh ta rất nghiêm túc phát sóng trực tiếp cảnh chế biến món bò bít tết Tomahawk thượng hạng này, chiên trong nồi trong thời gian dài, cuối cùng lúc chuẩn bị ăn thì phát hiện, lớp giấy ni lông bên ngoài miếng thịt bò vẫn chưa được gỡ bỏ…… Ha ha, hiện trường lật xe!”



Đinh Chính Thuần: “……”



Đinh Đông tự giác cảm thấy nhạt nhẽo, cúi đầu tiếp tục cắt miếng bò bít tết.



Một món cao lương mỹ vị như thế này, nếu như người kia có thể ăn cùng thì tốt rồi.



Chao ôi.



Đến khi nào mới có thể hạ gục anh.



Thật sự muốn quang minh chính đại đập tiền cho anh.



Đinh Chính Thuần nhìn bộ dáng không hề tự giác của con gái, trái tim hoàn toàn băng giá, dứt khoát hỏi cô: “Mối quan hệ hiện tại của con và Cố Đức Thiều là gì?”



Nhìn dáng vẻ của ba mình, Đinh Đông chắc chắn ông đã cử người đến kiểm tra, làm việc ở bệnh viện, sống trong nhà Cố Đức Thiều, đừng nghĩ qua mặt được ông.



Có điều, cô cũng chưa bao giờ có ý định giấu ông ấy.




Đinh Đông đi thẳng vào vấn đề, nói: “Bây giờ bọn con đang hẹn hò, mục tiêu là tiến tới kết hôn.”



Đinh Chính Thuần khịt mũi lạnh lùng: “Con đúng là đồ nghiệp chướng. Con cho rằng ba không biết con đang tính toán cái gì à? Ba nói cho con biết, tứ hợp viện là món quà bà ngoại tặng cho Cố Đức Thiều, nếu đã tặng thì không có lý do gì để lấy nó về, ba khuyên con nên bỏ những suy nghĩ không đứng đắn kia đi. Cố Đức Thiều là người rất trọng tình cảm, không có mưu mô, suy nghĩ cũng rất đơn giản, bởi vì quá tốt bụng nên mới dễ dàng bị người có ý đồ xấu như con lừa ……”



“Chờ đã ba.” Đinh Đông tức giận cười một tiếng: “Con và anh ấy ở bên nhau là bởi vì căn nhà từ bao giờ?”



“Sự thật rõ như ban ngày.” Đinh Chính Thuần tự nhận rằng ông rất hiểu con gái mình, “Nếu không nhiều năm như vậy, có bao nhiêu đứa con trai đẹp trai hơn, có bối cảnh hơn so với Cố Đức Thiều, con đều coi thường, ngay cả một câu con cũng không muốn cùng người ta dong dài, tại sao bỗng nhiên lại tình hữu độc chung với cậu ấy?”



Tình hữu độc chung:



Đinh Đông: “Chỉ có thể nói là do bà ngoại của con quá tinh mắt, thay con tìm một người ăn nhịp với nhau.”



Đinh Chính Thuần: “Con thật sự muốn chấp mê bất ngộ như thế thì ba cũng không quản con nữa. Có điều Cố Đức Thiều cũng là người thông minh, sẽ không cùng con quậy phá, trong một số việc cậu ấy chắc chắn sẽ luôn có chừng mực.”



Sẽ luôn có chừng mực?



Đinh Đông bị câu nói của ông Đinh đánh thức.



Chẳng lẽ anh cố thủ phòng tuyến cuối cùng là bởi vì ——



Đối với cô vẫn còn giữ lại?



Thấy Đinh Đông chìm vào suy nghĩ, Đinh Chính Thuần cũng không tìm hiểu thêm nữa, “Nước Mỹ bên kia vẫn cần con đi qua một chuyến, việc phát triển các thí nghiệm mới không thể trì hoãn thêm nữa, nhóm nghiên cứu khoa học của đại học Luis cũng đang nghiên cứu loại khung in 3D tương tự, con phải đuổi đến phía trước bọn họ ……”




“Đại ca à, bọn con đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt.” Đinh Đông: “Mới vừa ở cùng nhau chưa bao lâu đã tách ra, ba đang đánh bỏng uyên ương đấy.”



“Ba thấy con đang quấn lấy Cố Đức Thiều, đúng không?” Đinh Chính Thuần hết sức ghét bỏ, “Hai mắt Cố Đức Thiều không mù, người thích cậu ấy rất nhiều, xinh đẹp hơn con có tiền hơn con cậu ấy đều chướng mắt, sao cậu ấy có thể nhìn trúng con?”



“Thật xin lỗi.” Đinh Đông kiêu ngạo nói: “Đúng là nhìn trúng.”



Tối hôm qua ngay cả miệng nhỏ con cũng đã hôn qua!



Khiến cho cô không thể chịu được.



Nhưng mà…… Đợi một chút.



Đinh Đông: “Xinh đẹp hơn con còn chưa tính, còn nhiều tiền hơn con?”



Đinh Chính Thuần tự biết lỡ lời: “…… Ừ.”



Đinh Đông: “Ai vậy ạ?”



Đinh Chính Thuần: “Dù sao thì ba cũng đã từng nghe nói về người như vậy. Cụ thể như thế nào thì làm sao ba biết? Tình cảm giữa con và Cố Đức Thiều tốt, tự con hỏi cậu ấy đi!”



Đinh Đông: “Ông già thối này thật là xấu tính! Lúc nào cũng chỉ muốn chia rẽ bọn con, còn muốn dùng chiêu hạ tam lạm châm ngòi ly gián tình cảm giữa con và người đàn ông của con!”



Hạ tam lạm:



Đinh Chính Thuần tức giận tới mức choáng váng: “Con con con con…… tốt nhất là con nên chân thành!”



Nhìn tình huống thì chính bản thân ông cũng không thể khống chế được con quỷ này, chỉ có thể hy vọng vào Cố Đức Thiều, hy vọng một đứa trẻ ngoan như anh thanh thanh bạch bạch, có thể tự bảo vệ mình, đừng để tên gia hoả một bụng ý nghĩ xấu này huỷ hoại, làm ô uế.



Đinh Đông là người không giấu được chuyện trong lòng.



Vừa thấy Cố Đức Thiều đã quanh co lòng vòng hỏi việc này, “Cục cưng, anh độc thân lâu như vậy, có rất nhiều người theo đuổi anh đúng không?”



Cố Đức Thiều hiếm hoi được nghỉ, anh đứng ở phòng bếp xử lý nguyên liệu nấu ăn, bấm gãy đuôi từng con ốc gạo nhỏ, bận đến mức không thể ngẩng đầu lên, “Không có.”



Đinh Đông: “Đây là ốc sên của Pháp à?”



Cố Đức Thiều: “Đây là ốc nước gạo nông thôn của Trung Quốc.”



Đinh Đông: “……”



Rất bẩn.



Có ký sinh trùng không?



Tại sao người đàn ông này chỉ chọn thực phẩm rác rưởi để ăn vậy!



Trong chốc lát, Cố Đức Thiều đã làm xong một đĩa lớn ốc gạo xào cay.



Mở một lon Kiện Lực Bảo ướp lạnh, đeo bao tay, lấy một cây tăm xỉa răng bắt đầu chọc ốc gạo.



Thấy anh ăn rất ngon, Đinh Cảnh Trạch cũng cầm lấy một con, học theo cách anh ăn, dùng sức mút con ốc gạo ——



Đinh Cảnh Trạch:



Fuck, quá tuyệt vời.



Cố Đức Thiều vừa ăn vừa nói về chuyện đó: “Cụ thể mà nói, là không ai dám theo đuổi, đặc biệt là ở trong bệnh viện chúng ta.”



Đinh Đông: “Vì sao?”



Cố Đức Thiều: “Em tới bệnh viện lâu như thế, không nghe nói gì à?”



Đinh Đông: “Cái, cái gì?”



Cố Đức Thiều: “Bác sĩ Cố đã được con gái của viện trưởng điều động nội bộ.”



Đinh Đông: “……”



Cố Đức Thiều: “Nhưng điều kỳ quái là cô con gái của viện trưởng từ trước tới nay chưa từng tới tìm anh. Lời đồn này đã lưu truyền mấy năm nay, cô ấy cũng chưa từng lộ mặt, vẫn luôn giữ im lặng, không biết có ý đồ gì?”



Đinh Đông: “Chẳng lẽ…… Cô ấy trông không được xinh đẹp?”



Cố Đức Thiều: “Da trắng chân dài xinh đẹp, năm nay còn chưa thành niên. Nghe nói hai ngày trước cô ấy mới về nước. Thế nào, có muốn anh đưa em đi ra ngoài xé một trận không?”