Còn cô - Mộc Diễm Tinh cô là ai đây chứ?
" Ngẩng đầu lên." Giọng lạnh Diệp Bác Văn được cất lên giữa bầu không khí nặng nề này.
" Anh im đi."
" Bà xã...Anh chỉ là muốn nói chuyện đàng hoàng với cô gái kia thôi mà,nói chuyện thì phải nhìn mặt nhau? Không phải sao?" Anh giãi bày.
" Anh hai,anh nói thì nói có cần combo rút ngắn câu từ kèm khuôn mặt lạnh băng vậy không?Anh làm vậy người ta sợ đấy." Diệp Bác Giao chạy từ ngoài vào ngồi kế Tuyết Nhi đang phê phán người anh cả của mình,ngoài nói với chị dâu Tuyết Nhi thì người anh này thật không muốn nói chuyện với ai mà.
Diệp Bác Giao chăm chú nhìn vào cô gái lạ mặt phía trước.
" Uhm..."
" Đây là..."
" Đây là người phụ nữ đã ngủ với anh ...anh còn nghĩ cô ấy là gái bán hoa đấy.Anh phải sửa lỗi chứ ." Diệp Bác Lâm vậy mà tự mình lên tiếng.
" Tức là...anh muốn bám lấy chuyện này không buông?" Mộc Diễm Tinh vừa nói vừa đáng thương mà nhìn anh,cô muốn đổi lấy chút hi vọng anh sẽ mềm lòng mà buông tha.
" Em sao vậy? Tôi sai tôi sẽ sửa,nhà tôi cũng sẽ đồng ý với việc làm này thôi.Vì họ là người dạy cho tôi kiến thức này mà.Đúng không ạ?" Bác Lâm nhìn Bác Văn như muốn nói với người anh hai " đừng đụng vào người của anh vậy."
Bên Diễm Tinh cô có chút căng thẳng,biểu cảm có chút mất kiểm soát.Cuối cùng không nhịn được nữa.
"Diệp Bác Lâm! Anh có biết anh đang quá đáng lắm không?Tôi nói không cần anh chịu trách nhiệm gì hết rồi mà?"
Trong khi Tuyết Nhi và Bác Giao ngạc nhiên vì cô gái trước mặt,vậy mà lại có người hét thẳng vào mặt người Diệp gia.Cô gái cũng có cá tính Diệp Bác Văn thì không quan tâm lắm chỉ nhìn sang người em trai của mình,nó thực sự không mấy ngạc nhiên.
Tất nhiên rồi, Diệp Bác Lâm tuyệt đối không ngạc nhiên khi cô gái trước mặt mình đang xù lông,mấy nay gặp nhau trên công ty cô để làm bộ dạng ngoan hiền,anh có chút nhìn không vừa mắt,luôn muốn tháo gỡ lớp ngụy trang của cô xuống mà.
Dù sao đêm hôm đó,cô gái này rất nhiệt tình với anh, không khác gì mèo hoang nhỏ.
Anh dần tiến đến lại gần,ghé sát vào tai cô mà thì thầm.
" Nhưng đồ tôi đã từng dùng qua, bất kể là đồ vật hay phụ nữ, đều không thích người thứ hai đụng vào." Nói xong anh còn không quên thổi vào tai cô,khiến cô rùng mình.Không thể không nói khí thế của Bác Lâm...quá mức cường đại,cô căn bản không phải là đối thủ của anh. Diễm Tinh cô nhất thời trắng bệch, tay chân cũng bắt đầu luống cuống không tự chủ mà run nhẹ.
Mộc Diễm Tinh nghĩ cô hết đường rồi sao?
Phải Làm Sao Bây Giờ?
Còn ba người trước mặt...họ như phụ huynh, cô không khác gì đi ra mắt nhà trai cả. Chỉ là lần ra mắt này có chút đặc biệt.
Nhưng có thật sự vậy không?Đối với Diệp Bác Lâm mà nói,đây chỉ là thói quen của anh ta mà thôi, cũng chỉ thuận tiện mà trêu chọc cô mà mua vui.Nhưng còn với cô?Là đại sự.
Khả năng mà Diệp Bác Lâm, người đàn ông tôn quý sau này sẽ kế thừa một nửa Diệp gia,có khi là cả Diệp gia này cưới cô xác suất bằng không!
Mộc Diễm Tinh lại nghĩ đến cái đêm của một tuần trước...cô không tưởng tượng được người đàn ông đó lại là Diệp Bác Lâm...bằng không cho dù có đưa cô một trăm lá gan thì cô cũng không dám bước vào căn phòng đó dù chỉ một bước,càng nói đến chạm vào anh... ngủ với anh... tình một đêm với anh.