Em Như Gió Nam

Chương 38




Từ trong sân vào đến cửa, Tưởng Ti Tầm nắm lấy tay cô không buông.

Đến phòng bếp, bế người đặt lên giữa bàn đá, thay đổi chủ ý: “Không làm đồ ăn nữa, anh ăn tạm cái gì đó.”

“Không phiền phức, rất nhanh thôi.”

“Không phải em đã tắm rồi sao? Đừng để ám mùi dầu khói.”

“Không sao, trước khi ngủ em tắm lại.”

Nói rồi Hứa Tri Ý cởi cúc áo sơ mi, sơ mi vừa mới mặc, miễn để bắn dầu lên.

Tưởng Ti Tầm ấn vai cô xuống, không cho phép cô cởi ra, “Anh ăn mì hộp.”

“Cái đó không dinh dưỡng.”

“Em thấy anh giống thiếu dinh dưỡng không?”

Hứa Tri Ý không nói nên lời, “Vậy em trộn cho anh một ít salad rau củ.”

Cúc áo sơ mi cô mặc đã cởi hết ra, Tưởng Ti Tầm kéo áo cô lại, “Trong phòng không nóng, không cần cởi.”

“Ừ.” Hứa Tri Ý lại nói: “Không phải bởi vì nóng, cởi ra là vì sợ dính bẩn, không phải anh nói có thể làm áo ngủ sao.”

Hai người im lặng nhìn nhau mấy giây.

Bên trong cơ thể Tưởng Ti Tầm xao động.

Cho dù Hứa Tri Ý có giả vờ bình tĩnh đến mấy hô hấp cũng không được ổn định, “Em trộn salad cho anh, anh muốn cho rau gì? Trong tủ lạnh loại nào cũng có.”

Những suy nghĩ rạo rực vừa được châm lửa, sao có thể nỡ thả người trong lòng ra đi làm đồ ăn đêm được chứ.

Tưởng Ti Tầm cúi đầu, hơi thở nóng rực phả vào mặt cô, “Muộn quá rồi, không ăn nữa, ngày mai ăn cùng với bữa sáng.” Thấp giọng thương lượng với cô, “Sau này anh ở đây gặp phải khó khăn gì đó, có thể nào giúp anh giải quyết một chút khó khăn này không?”

Nói rồi anh cầm lấy một tay cô, nhẹ nhàng nắm lấy.

Ý tứ đã rất rõ ràng, dùng tay giúp anh một chút là được.

Hứa Tri Ý giả vờ không biết: “Khó khăn gì cơ?”

Giọng Tưởng Ti Tầm mang theo ý cười: “Em nói xem?”

Hứa Tri Ý nhìn anh, chỉ chỉ vào đầu của mình: “Bận rộn cả một buổi tối, có hơi không thông minh lắm.”

Tưởng Ti Tầm: “Không thông minh cũng không sao, em quá coi trọng khó khăn này rồi, không cần dùng đến não đâu.”

Nói xong hai người cùng nhau bật cười.

Giải quyết nhu cầu cần gì phải dùng đến não, chỉ cần một tay là đủ, cô đương nhiên biết.

Tưởng Ti Tầm hôn cô, giọng nói trầm thấp của anh có hơi khàn khàn lại gợi cảm: “Lần này anh tự mình giải quyết, lần sau em giúp anh nhé?”

Hứa Tri Ý không né tránh, gật đầu, ‘ừ’ một tiếng rất nhẹ.

Âm thanh này mê hoặc đến mức Tưởng Ti Tầm ngậm lấy môi cô, giữ lấy sau gáy cô, đồng thời ấn sau lưng cô vào trong lòng mình, không dịu dàng giống như nụ hôn hôm ở khách sạn, nụ hôn này vô cùng mạnh bạo.

Đầu lưỡi của người đàn ông ở trong miệng cô khiến cho đầu óc cô hoàn toàn rối bời.

Được bao bọc trong hơi thở lạnh lẽo của anh, nụ hôn nồng cháy gần như nhấn chìm lấy cô.

Hứa Tri Ý vẫn chưa biết lấy hơi, hôn sâu chưa được hai phút đã không thở được, đẩy anh một cái.

Sức lực chênh nhau quá lớn, không đẩy được.

“Học lấy hơi đi.” Tưởng Ti Tầm nói xong lại thâm nhập vào trong miệng cô.

Làm sao có chuyện học được ngay, Hứa Tri Ý nắm lấy cánh tay rắn chắc của anh, vô thức cấu xuống.

Tưởng Ti Tầm chỉ đành rời khỏi môi cô, nụ hôn rơi xuống cổ cô, m út lấy xương quai xanh xinh đẹp của người phụ nữ. Gần như theo bản năng, môi thuận theo xương quai xanh đi xuống.

Cách một lớp váy ngủ, hôn xuống mép nơi tròn trịa.

Người trong lòng không khỏi ưm lên một tiếng, âm cuối như tiếng xương vỡ vụn.

Bụng anh căng cứng đến cực hạn, chỉ đành buông cô ra, đến tủ lạnh lấy nước lạnh, một chai căn bản không thể nào dập được lửa nên lại mở một chai khác.

Hứa Tri Ý bình phục lại hơi thở, hỏi: “Sáng mai có đi xem mặt trời mọc nữa không anh? Hay là để hôm khác xem, không dậy nổi.”

Tưởng Ti Tầm vì để cô ngủ nhiều hơn, đổi thời gian: “Sáng ngày kia đi xem.”

Anh lấy một hộp mì ra, dùng đồ ăn để di dời lực chú ý.

Hứa Tri Ý: “Em làm salad rau củ cho anh.”

Tưởng Ti Tầm quay đầu nói với cô: “Không cần. Anh ăn mì không phải vì đói.”

Hứa Tri Ý: “…..”

Tưởng Ti Tầm pha mì, đứng ở bên bàn đá nhìn cô, tối nay lúc cô nói nhớ anh ở trong wechat, khi đó anh chỉ muốn ôm cô một cái.

Hứa Tri Ý đón nhận ánh mắt dịu dàng đó của anh, hỏi: “Anh đang nghĩ gì vậy?”

Tưởng Ti Tầm hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Em ngồi xuống trước đi, đợi anh ăn xong anh qua đó ôm em.”

Hứa Tri Ý: “Chỉ được ôm.”

Tưởng Ti Tầm đồng ý với cô: “Được.” Chỉ ôm không hôn anh vẫn có thể làm được.

“Sao em lại để hết thành tích của Viễn Duy cho anh?” Nói chuyện chính.

Hứa Tri Ý hỏi ngược lại: “Trong lòng anh vẫn còn phân anh và em sao?”

Tưởng Ti Tầm cười dịu dàng, đây là đang hố anh, anh bình tĩnh nói: “Đăng ký kết hôn mới không phân nữa, bao giờ dẫn anh về nhà?”

Tim Hứa Tri Ý đập thình thịch, không chịu thua kém: “Không phải đã dẫn anh về rồi sao? Bây giờ đang ở nhà em.”

Tưởng Ti Tầm khóa chặt lấy ánh mắt của cô: “Nhà anh nói là nhà ở Thượng Hải.”

Hứa Tri Ý: “Nhà đó không phải anh ở còn lâu hơn em sao, không cần em dẫn về.”

Tưởng Ti Tầm không nói đùa nữa, nghiêm túc suy nghĩ mấy giây: “Vậy anh dẫn em về. Nói với bác Hứa và bác gái là dẫn bạn gái về gặp bọn họ.”

Tưởng Ti Tầm chuyển chủ đề sang chuyện khác: “Mua hot search cho anh là tìm Thương Uẩn giúp đỡ sao?”

Hứa Tri Ý ngạc nhiên: “Sao anh đoán được là anh ta?”

Mì pha xong, Tưởng Ti Tầm ngồi xuống bắt đầu ăn, chậm rãi nói: “Radar quét được cậu ta.”

Hứa Tri Ý cười, “Anh ghen à.”

Ăn xong mì, thu dọn bàn ăn sạch sẽ, Tưởng Ti Tầm dùng nước lạnh rửa mặt xong mới đi qua.

Trán và tóc đều ướt nhưng anh cũng không quan tâm.

Hứa Tri ý sờ điện thoại ở bên cạnh, cầm lên mở khóa màn hình, nhấn một cái tắt đèn ở tất cả các khu vực công cộng của biệt thự.

Ngay lập tức tầng một tối om, không cả nhìn rõ thấy nhau.

Cảm nhận được sự mệt mỏi ẩn sau nụ cười của người đàn ông tối tay, Hứa Tri Ý giơ tay lên, một tay vòng qua cổ anh, tay còn lại ôm lấy sau lưng anh, không nói gì, dán mặt mình vào vai anh.

Đây là lần đầu tiên Tưởng Ti Tầm được người khác an ủi như này, đâu đó trong lòng lập tức mềm nhũn ra, cánh tay dài ôm lấy cô, ôm cô vào trong lòng mình, cằm dụi lên đ ỉnh đầu của cô, “Anh không sao.”

Bàn tay người đàn ông siết chặt lại, giống như đang cố gắng kiềm chế rất vất vả.

Hứa Tri Ý ngồi thẳng, giữ một khoảng cách thích hợp với anh.

Tưởng Ti Tầm cũng đổi ôm cô bằng một tay, mắt dần dần thích ứng với bóng tối, ngón tay cầm sợi dây chuyền ở cổ cô lên, ánh sáng không đủ sáng, chỉ có thể nhìn thấy đường viên của sợi dây chuyền, “Sao không đeo hai cái anh mua cho em?”

Lúc công khai thân phận một cái, sinh nhật năm đó một cái, đều được anh lựa chọn cẩn thận.

Hứa Tri Ý: “Hai cái đó đều ở nhà, về em sẽ đeo.”

Trước đó không nghĩ sẽ có sau này, vậy nên không nỡ đeo.

Tưởng Ti Tầm đặt sợi dây chuyền lại trên cổ cô, chỉnh xong, anh ôm lấy hai chân của cô vòng qua eo mình, “Thời gian không còn sớm nữa, ngủ sớm đi. Anh ôm em lên phòng.”

Tư thế này vừa ái muội lại kiều diễm, nhịp tim của Hứa Tri Ý đập nhanh hơn: “Không cần ôm, em tự đi.”

Người đàn ông không thả cô xuống, ôm cả người cô từ bàn đá ôm lên.

Tối như mực nhìn không rõ, sợ bước hụt, Hứa Tri Ý lại bật tất cả đèn lên, bóng dáng của hai người phản chiếu trên cầu thang.

Từ tầng một lên tầng ba, bởi vì ôm cô mà mỗi bước đi của Tưởng Ti Tầm lâu gấp hai đến ba lần so với bình thường. Anh phải hơi hơi cúi xuống để nhìn đường, cô ở trong lòng anh cũng không dám cử động.

Cuối cùng cũng quay lại phòng ngủ của mình, người đàn ông đóng cửa rời đi, Hứa Tri Ý thở dài nhẹ nhõm, vừa rồi ở trên cầu thang cô vẫn luôn nín thở.

Tay sờ sờ ở sau lưng, không có tiền đồ, ướt sũng.

Lại đi tắm lần nữa, thay chiếc váy ngủ đã lấm lem mồ hôi không cách nào mặc được nữa.

Nhìn chiếc áo sơ mi đó hồi lâu, sau này sẽ quen với hơi thở của anh, cái ôm của anh và mọi thứ khác nữa. Cởi khăn tắm đang mặc xuống, Hứa Tri Ý mặc chiếc áo sơ mi lên, cài bừa hai nút rồi nằm lên giường.

Tắt đèn, lật qua lật lại nửa tiếng vẫn chưa ngủ được.



Vụ bê bối của nhà họ Lộ qua một đêm đầy biến hóa nhưng giá cổ phiếu không bị ảnh hưởng, bởi vì Tưởng Ti Tầm đã xuất hiện dưới thân phận người nhà họ Lộ. Hôm nay sau khi mở cửa giá đã tăng mạnh.

Hành vi và cách ứng xử của Lộ Kiếm Lương trong mấy năm qua đã khiến các nhà đầu tư mất lòng tin, các thế hệ sau cũng không có mấy người dẫn đầu, biểu hiện cũng bình bình, nhưng khi Tưởng Ti Tầm xuất hiện đã đem đến cho nhà họ Lộ khả năng vô hạn.

Người hoảng sợ nhất là Lộ Kiếm Lương, giá cổ phiếu tăng mạnh là cục diện là ông ta không muốn thấy nhất, càng giảm mạnh càng tốt, chỉ như vậy mới có thể đổ mọi chuyện cho Tưởng Ti Tầm được, tiện thì ông ta cũng muốn ông cụ nhà mình thấy đứa cháu nội bình thường mà ông cụ yêu quý nhất lại lòng lang dạ sói, vô tình vô nghĩa như thế nào, căn bản không quan tâm đ ến chút tình cảm gia đình này, hoàn toàn là một kẻ vô ơn.

Kết quả giá cổ phiếu lại tăng vọt, lấy cái gì để tố cáo em Tư và Tưởng Ti Tầm đây?

Công khai chuyện xấu của gia đình ra bên ngoài quả thật là đại nghịch bất đạo, nhưng chung quy thì ông cụ vẫn coi trọng lợi ích chung của tập đoàn nhất, nhiều nhất chỉ mắng em Tư và Tưởng Ti Tầm một trận, gọi hai cha con bọn họ đến kiểm điểm lại.

Xử lý nương tay chuyện nàyđã là kết cục có thể thấy trước được.

Hành động của Tưởng Ti Tầm cũng muốn gửi tín hiệu đến bên ngoài rằng anh sẽ đến giành giật vị trí người nắm quyền của nhà họ Lộ. Đợi khi ông ta về hưu thì sản nghiệp kinh doanh cốt lõi của nhà họ Lộ sẽ không liên quan gì đến con trai và con gái của ông ta nữa.

Mười phút sau, Thẩm Thanh Phong ở London xa xôi chưa ngủ dậy đã nhận được điện thoại của chồng mình.

Liếc nhìn thời gian, mới 5 giờ 40 phút, vừa định nổi cơn lôi đình vì đối phương làm phiền giấc ngủ của mình. Não quay một vòng, bây giờ ở Hồng Kông là giữa trưa, đoán là có liên quan đến bê bối ngày hôm qua.

Vẫn có lúc cần đến người chồng này, bà ta nhẫn nhịn không nổi giận, nhưng giọng điệu cũng chẳng tốt hơn là bao.

“Có chuyện gì? Không biết rất muộn tôi mới dậy sao?”

Lộ Kiếm Lương hừ lạnh: “Bà có thể ngủ được sao!”

Thẩm Thanh Phong ngồi dậy, nhấc chăn lên, “Không làm chuyện gì trái với lương tâm, vì sao lại không ngủ được?”

Lộ Kiếm Lương cảm thấy buồn cười, bà không làm chuyện gì trái với lương tâm sao?

Thẩm Thanh Phong ngồi dựa vào ghế ở sân thượng, “Nói đi, cần tôi làm gì?” Dù sao thì gọi điện thoại đến cũng không thể nào hỏi thăm ân cần, quan tâm xem bà ta như thế nào.

“Không phải bà vẫn còn tình cảm với em Tư của tôi sao? Muốn đi tìm nó uống cà phê bà cứ đi, cà phê tôi thanh toán.”

“Ông có ý gì?”

“Kết hôn sẽ không l y hôn, cà phê bà tiếp tục uống. Bà muốn để cho hai cha con nó lục đục, tôi cũng giống bà. Nói vậy đủ hiểu rồi chứ?”

Lộ Kiếm Lương cúp máy.

Thẩm Thanh Phong bỗng nhiên cười lạnh, chút thể diện giấu kín như bưng của đàn ông khi đối mặt với quyền lực và lợi ích to lớn đó có tính là gì chứ.

Trời vừa mới sáng, quay lại cũng không ngủ được nữa.

Ở sân thượng bình tĩnh lướt điện thoại, lướt được trạng thái của Hứa Ngưng Vi, định vị của đối phương ở trên mạng xã hội đang hiển thị ở London, qua đây tham gia hội nghị học thuật.

Bà ta để lại lời nhắn:【Buổi tối rảnh không? Gặp nhau nói chuyện một lúc.】

Hứa Ngưng Vi vừa mới đến London chưa lâu, chênh lệch múi giờ vẫn chưa điều chỉnh được, lúc này đang ở khách sạn lướt vụ bê bối của nhà họ Lộ, thấy tin nhắn, cân nhắc một lúc, trả lời:【Sáng nay tôi không có việc gì, cùng nhau ăn sáng?】

Thẩm Thanh Phong:【OK, gửi địa chỉ khách sạn cho tôi, tôi đi đón cô.】

Để điện thoại xuống đi rửa mặt.

Khác với lúc đi gặp Lộ Kiếm Ba, hoàn toàn không có tâm trạng trang điểm, chỉ trang điểm một lớp nhẹ, vén tóc lên, mặc chiếc áo vest mỏng màu xám nhạt.

Tài xế vẫn chưa đến, Thẩm Thanh Phong tự lái xe của mình đi.

Đường phố buổi sáng sớm vô cùng yên tĩnh, gió thổi vào qua cánh cửa sổ, nhớ đến lúc còn trẻ đã từng hẹn hò với Lộ Kiếm Ba ở đây.

Bà ta quấn lấy ông, hỏi ông yêu ai hơn.

Thẩm Thanh Phong mở nhạc lên, không để cho chính mình tiếp tục chìm vào trong quá khứ.

Ở cửa khách sạn đợi chưa đến hai phút Hứa Ngưng Vi đã xuống lầu.

“Đã lâu không gặp.” Thẩm Thanh Phong cười, “Còn tưởng rằng cô sẽ tránh những người độc ác như tôi, dù sao thì bây giờ tôi cũng là người phụ nữ bị ghét bỏ ở trên mạng.”

Hứa Ngưng Vi ngồi lên ghế lái phụ, thắt dây an toàn xong, ở trước mặt Thẩm Thanh Phong không được tỏ ra khôn vặt, nói thật là an toàn nhất: “Trước khi trả lời bà tôi cũng suy nghĩ có nên gặp không, cuối cùng tâm lý hóng drama đã chiến thắng.”

Thẩm Thanh Phong cười: “Muốn tìm chính chủ hóng drama sao?”

Hứa Ngưng Vi chỉ cười, không nói chuyện.

“Thời gian này ăn sáng thì quá sớm, tôi dẫn cô đi dạo, sau đó lại đi ăn?” Thẩm Thanh Phong hỏi ý kiến người bên cạnh.

“Tôi sao cũng được.”

Xe lái trên phố không có mục đích.

Thẩm Thanh Phong hỏi cô ta muốn nghe drama gì: “Lần này tôi và Lộ Kiếm Ba có phải thật không?”

Hứa Ngưng Vi: “Bà nói gì tôi nghe cái đó.”

Thẩm Thanh Phong: “Giả đấy, chỉ là nhịp điệu truyền thông thôi. Cô muốn hóng không bằng lên mạng hóng, ở chỗ tôi thật sự không có gì. Không nói cái này nữa, hẹn cô nói chuyện là nói sau khi cô tốt nghiệp tiến sĩ sẽ đi đâu.”

“Tôi là thật sự có thành ý muốn mời cô đến trung tâm nghiên cứu phát triển của chúng tôi, điều kiện dễ thương lượng, cô cứ thoải mái đề xuất, tôi sẽ cố gắng đáp ứng trong quyền hạn của tôi, nếu như thật sự không được tôi sẽ đi xin chồng tôi.”

Hứa Ngưng Vi muốn nói lại thôi.

Thẩm Thanh Phong dừng xe lại bên đường, tắt máy, cười hỏi: “Vừa rồi muốn nói gì?”

Hứa Ngưng Vi nói thẳng: “Xảy ra chuyện lớn như vậy mà không ảnh hưởng chút nào đến quan hệ của hai vợ chồng bà sao?”

“Nói sao đây, không đến nỗi l y hôn, dù sao cũng là giả. Đàn ông ấy à, cô cũng biết đấy, thể diện còn lớn hơn cả trời, chắc chắn là không vui, tôi đây không phải là đang tận tâm tận lực làm việc chăm chỉ để bày tỏ lòng trung thành của mình sao.”

Thẩm Thanh Phong tự giễu: “Người khác đều không hiểu tôi, sống sung sướng không muốn lại đi gây chuyện, thật ra nào có sung sướng.” Bà ta cố ý dừng lại, “Người như tôi muốn học lực không có học lực, muốn gia thế không có gia thế, dựa vào gương mặt để gả vào nhà quyền quý, rốt cuộc sống như nào cô hiểu hơn bất cứ ai.”

Sắc mặt Hứa Ngưng Vi thay đổi, trước năm hai mươi tuổi quả thực hiểu rõ.

Sáu năm trôi qua, bản thân đã cách quá xa cái vòng này.

“Nói thật tôi rất ngưỡng mộ cô, có học lực có tài năng, bố ruột là đại lão trong ngành nghiên cứu khoa học, bố mẹ nuôi là người giàu nhất.” Thẩm Thanh Phong giả vờ không biết nói tiếp, “Cho dù không có quan hệ huyết thống nhưng các người vẫn có hai mươi năm tình cảm, không khác gì người thân. Hứa Hướng Ấp chính là chỗ dựa, là sức mạnh của cô. Đổi thành đứa trẻ khác, có cơ hội làm việc lương cao như vậy đã nắm lấy từ lâu. Cô không giống bọn họ, có rất nhiều lựa chọn.”

Sau đó nửa thật nửa đùa, “Cô xem đến cả tôi cũng đích thân đi mời cô. Nếu như bố nuôi cô không phải Hứa Hướng Ấp, cô nói tôi sẽ hạ mình sao?” Bà ta tự hỏi tự trả lời, “Không thể nào.”

Hứa Ngưng Vi cười, không nói gì.

Như bị kim đâm.

Hai mươi năm, hơn bảy nghìn ngày đêm, đến bây giờ cô ta vẫn không nỡ, những lúc cô ta không có ai giúp đỡ, những lúc buồn phiền đều vô cùng muốn hỏi bố mẹ có còn nhớ cô ta không?

Mỗi năm đến ngày sinh nhật có nhớ đến cô ta không.

Trong sáu năm nay, có những lúc cô ta vô cùng muốn về nhà thăm bọn họ.

Mỗi cành cây ngọn cỏ ở đó đều lớn lên cùng cô ta.

Phòng ngủ của mình không biết có còn hay không.

Còn có phòng đàn piano đối diện phòng hoa thủy tinh, cũng không biết có còn dáng vẻ như trước hay không. Trên tường trong phòng đàn đều treo những bức tranh sơn dầu graffiti cô ta vẽ lúc còn nhỏ, lúc đó về Bắc Kinh không mang theo.

Mấy năm nay cô ta đã mấy lần ấn gọi cho Hà Nghi An, nhưng điện thoại chưa kết nối lại nhấn tắt, cô ta quá nhớ bà. Cô ta không tin mẹ không nhớ cô ta.

Thẩm Thanh Phong liếc nhìn cô gái thất thần, sau đó thu hồi, cắt ngang suy nghĩ của cô ta: “Cô về nghĩ xem điều kiện gì đi, nếu như bản thân không làm chủ được thì lại thương lượng với bố ruột cô. Dự án này hợp tác với Thương Uẩn, về phương diện triển vọng tôi cũng không cần phải nói nhiều nữa.”

Hứa Ngưng Vi: “Cảm ơn sếp Thẩm, về tôi sẽ hỏi ý kiến của người nhà.”

Mỗi lần ăn cơm với Thẩm Thanh Phong đều giống như ăn phải một nắm vụn thủy tinh, đau đến lấy m ạ ng.

Ăn vội ăn vàng bữa sáng, cô ta lấy cớ phải về chuẩn bị tài liệu cho hội nghị, kết thúc trước cuộc gặp mặt lần này.

【Hôm nay Thẩm Thanh Phong lại tìm em.】Cô ta nhắn tin cho Tưởng Ti Tầm.

Tối qua rất muộn Tưởng Ti Tầm mới ngủ, mấy hôm nay không hôm nào ngủ ngon, trước khi ngủ tắt điện thoại, sáng ngủ đến 10 giờ mới dậy.

Lúc mở điện thoại lên, hơn ba mươi tin nhắn nhảy lên cùng lúc.

Lướt một lượt từ đầu xuống cuối, chỉ trả lời Hứa Ngưng Vi:【Sau này đừng gặp bà ta nữa. Gặp nhiều rồi sớm muộn gì em cũng bị bà ta gây chia rẽ.】

‘Cốc cốc’ tiếng gõ cửa vang lên.

Tưởng Ti Tầm khóa điện thoại, đi qua mở cửa, người đến mặc một chiếc váy trắng đứng ở cửa.

Hứa Tri Ý cười nói: “Chào buổi sáng. Xuống nhà ăn sáng thôi nào.”

Tưởng Ti Tầm đánh giá cô, “Sáng nay em phải ra ngoài sao?”

“Ừ.” Cô hỏi, “Sao anh tắt điện thoại?”

“Dù sao cũng ở nhà, lúc nào em cũng có thể đến tìm anh.” Anh nắm tay cô đi xuống nhà.

Tối qua không thể ăn được đồ ăn cô nấu, hôm nay Hứa Tri Ý chuẩn bị cho anh một bữa sáng phong phú, vừa ngồi xuống bàn thì mẹ gọi điện thoại đến.

Tưởng Nguyệt Như hỏi câu hỏi giống như Hứa Tri Ý: “Sao con tắt điện thoại?”

Tưởng Ti Tầm: “Không muốn nghe điện thoại.”

“Con với bố con thế nào rồi?”

“Có lẽ không ra làm sao hết. Tối qua con không về nhà, không gặp mặt.” Anh lại bổ sung một câu, “Con ở chỗ Tri Ý.”

Tưởng Nguyệt Như đã quen với việc anh ở nhờ nhà Hứa Hướng Ấp, không có chút phản ứng khác thường nào, “Tiếp sau đó con đều xử lý ổn rồi?”

Tưởng Ti Tầm: “Hôm nay tiếp tục xử lý.”

Tối qua Tưởng Nguyệt Như đã nhìn thấy hot search, bởi vì ảnh của Lộ Kiếm Ba và Thẩm Thanh Phong nên bà kìm nén sự tò mò, không nhấn vào.

Hôm nay có mấy bức ảnh gửi thẳng đến trang chủ tài khoản mạng xã hội của bà, giả vờ không thấy cũng không được.

Ba mươi năm, cảnh còn người mất.

“Ảnh chụp đẹp lắm, con tìm tạm được máy ảnh chuyên dụng ở đâu thế?”

Anh mang máy ảnh theo là để cho Tri Ý dùng để chụp ảnh lúc đi chơi, ai mà ngờ được lại dùng vào việc khác.

Tưởng Ti Tầm không trả lời câu hỏi này, giải thích với mẹ: “Ảnh là chọn góc độ, bọn họ đều lợi dụng lẫn nhau, mẹ, mẹ không cần để trong lòng đâu.” Tối qua anh đã gửi tin nhắn cho mẹ, hôm nay vẫn muốn đích thân giải thích một lần với mẹ.

Tưởng Nguyệt Như: “Mẹ không sao từ lâu rồi, không phải ba mươi năm trước sao.”

Tối qua lúc ảnh bị công khai, Lộ Kiếm Ba đã bảo thư ký giải thích với bà. Đúng là buồn cười, năm đó lúc bà để ý đến ông, ông im lặng không giải thích, trên mặt đều viết nếu như bà không tin vậy thì cũng không còn cách nào.

Cần ông giải thích khó như vậy, cũng từ đó trở đi sự thất vọng cũng dần dần bắt đầu.

Ba mươi năm trước vẫn chưa có cái gọi là hot search, mọi scandal đều đến từ các tờ báo lá cải, Thẩm Thanh Phong cũng cố gắng hết sức để những bức ảnh thân mật của mình và Lộ Kiếm Ba trong cùng một khung hình lên báo.

Lần đầu tiên nhìn thấy ảnh bà đã buồn rất lâu.

Sau đó ảnh đều bị Hứa Hướng Ấp bỏ tiền mua lại, chuyện này phải sau khi bà l y hôn rất lâu bà mới biết được từ một người bạn làm trong ngành giải trí. Rốt cuộc mua bao nhiêu, cắt đứt bao nhiêu tâm tư của Thẩm Thanh Phong bạn bè cũng không rõ lắm.

“Giải quyết tốt chuyện này đi, cho dù có như nào cũng đừng làm tổn hại đến sức khoẻ ông nội con.” Tưởng Nguyệt Như dặn dò con trai.

“Con có tính toán.”

Kết thúc cuộc gọi, Tưởng Ti Tầm đặt điện thoại xuống bàn ăn sáng.

Hứa Tri Ý thấy anh gọi xong điện thoại, “Cô Tưởng rất buồn sao anh?”

Tưởng Ti Tầm: “Miễn dịch từ lâu rồi.”

Lúc bác cả và Thẩm Thanh Phong vừa ở bên nhau, mẹ còn tiêm trước cho anh một liều thuốc an thần, nói Thẩm Thanh Phong vô cùng biết gây chuyện, nếu như ngày nào đó nhìn thấy ảnh của bà ta và Lộ Kiếm Ba ở bên nhau bảo anh đừng bị ảnh hưởng.

Hứa Tri Ý hỏi anh, sáng nay có sắp xếp gì quan trọng không.

Tưởng Ti Tầm không trả lời mà hỏi: “Không phải em còn có việc sao?”

Hứa Tri Ý: “Nếu như anh không bận em về nhà cùng anh. Anh và bác Lộ lục đục là điều mà bác cả anh và Thẩm Thanh Phong muốn thấy nhất. Kế hoạch đưa anh đến bên cạnh bác Lộ tiêu tiền cũng tan vỡ. Giữa cha con với nhau không có mối th ù qua đêm*, cho dù có thì cũng đóng cửa bảo nhau giải quyết trong nhà.”

(Mối t h ù qua đêm: Chỉ những mâu thuẫn, bất mãn giữa hai vợ chồng hoặc bạn bè, kiểu mâu thuẫn và bất mãn này sẽ được giải quyết rất nhanh, sẽ không kéo dài lâu)

Câu “Có lẽ không ra làm sao hết” anh nói, cô nghe trong lòng chua xót.

Tưởng Ti Tầm cười: “Không phải giữa vợ chồng không có mối t h ù qua đêm sao?”

Hứa Tri Ý: “…Anh đừng đổi chủ đề. Có về không?”

Tưởng Ti Tầm vốn dĩ không muốn nhượng bộ ở chỗ bố ruột mình, anh gật đầu, “Về, anh dẫn em về nhà.”

Hứa Tri Ý dỗ anh vui: “Sẽ không để anh cúi đầu trước, em đi tìm bác Lộ tính sổ, chọc anh tức giận.”

Tưởng Ti Tầm bật cười, bỏ nĩa xuống ôm lấy cô vào lòng.