Em Như Gió Nam

Chương 8




Dịch: Anh Đào.

Beta: HP. 

Sau khi trả lời Hứa Hành, Tưởng Ti Tầm khóa màn hình điện thoại để sang một bên, tiện hỏi Thượng Tri Ý: “Ngày mai mấy giờ em qua? Tôi tiện đường, đưa em qua luôn.”

Thượng Tri Ý ngẩng đầu khỏi màn hình máy tính, sếp đang không gọi điện thoại.

Anh đột nhiên nhìn qua, dường như đang đợi cô trả lời.

“Sếp Tưởng, anh đang nói chuyện với tôi sao?”

Tưởng Ti Tầm gật đầu: “Ừ.”

Thượng Tri Ý rất chắc chắn Luna nói với cô thời gian đi công tác là thứ hai tuần sau, cô không hiểu chuyện gì: “Đi đâu cơ? Đi gặp khách hàng sao?” Có lẽ Luna quên thông báo với cô, thứ bảy phải đi gặp khách hàng.

Tưởng Ti Tầm đột nhiên không chắc chắn lắm bữa tiệc ngày mai ở nhà bác Hứa có gọi cô hay không, lỡ như không bảo chỉ khiến cô thêm buồn.

Nếu như bác Hứa bảo cả cô đến đương nhiên sẽ sắp xếp để tài xế đưa đón.

Anh không làm việc thừa thãi nữa, đâm lao phải theo lao: “Bỏ đi, tôi với Luna qua đó, tuần đầu tiên đi làm em nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Đi gặp khách hàng thật, Thượng Tri Ý lập tức bày tỏ thái độ: “Không sao đâu, tôi đi làm không mệt.”

Tưởng Ti Tầm cũng không nói nữa, ra hiệu cô tiếp tục xem tài liệu.

Thượng Tri Ý cũng không cố chấp đi nữa, sau đó im lặng đắm chìm trong đống tài liệu.

Còn chưa đến 5 giờ anh đã bảo cô tan làm trước.

Thượng Tri Ý ngẩng đầu, muốn nói còn chưa xem xong, không vội về nhà, thấy anh tắt máy tính, làm động tác muốn rời đi, cô nuốt những lời đó lại.

Tưởng Ti Tầm đi vòng qua đằng sau bàn làm việc, liếc nhìn màn hình máy tính, cô mới chỉ xem được khoảng hai phần ba.

“Thứ hai trên máy bay lại xem tiếp, kịp.” Anh nói.

Người đàn ông đứng bên cạnh cô, mùi hương mát lạnh trên người anh xâm lược lấy cô, xung quanh đều là mùi đó. Thượng Tri Ý bỏ chuột xuống đứng dậy, anh cao hơn cô một cái đầu, chiều cao cũng cho cô cảm giác áp bức.

“Được, vậy tôi về đây.”

Tưởng Ti Tầm quan tâm hỏi: “Cùng với bác Hứa ở chung như thế nào rồi?”

Thượng Tri Ý nói thật: “Vẫn chưa quen.”

“Không vội, cứ từ từ. Liên quan đến bố và anh trai em, lúc nào muốn hiểu rõ hơn cứ hỏi tôi.”

“Được, cảm ơn anh.” Cô biết ơn.

Ra khỏi văn phòng sếp, Thượng Tri Ý hít thở sâu.

Một số đồ dùng hàng ngày sắp dùng hết, ra khỏi công ty liền đi thẳng đến siêu thị.

Trên đường đi siêu thị nhận được điện thoại của Thượng Thông Hú, hỏi cô mấy giờ tan làm.

Thượng Thông Hú vừa mới từ bên kia thành phố quay về, Hứa Ngưng Vi không nhiệt tình với bọn họ, không cần bọn họ ở cùng, vợ tức giận liền đặt thẳng vé máy bay đi giải sầu.

Chủ nhật sẽ bay về nước, trong lòng ông không yên tâm con gái nuôi nên trước khi đi qua thăm.

“Bố đi dạo siêu thị cùng con, nhiều đồ con không xách được.”

Hai cha con hẹn chỗ gặp nhau, đi ăn trước mới đi dạo siêu thị.

Vừa đi dạo vừa nói chuyện, không nhanh không chậm, 8 giờ tối vẫn chưa về đến nhà.

Dưới căn hộ thuê chung, Hứa Hướng Ấp đến để tạo bất ngờ cho con gái, đã đợi trong xe gần 3 tiếng.

Ông mơ hồ cảm thấy lo lắng, Hà Nghi An có thể nhìn ra được: “Hay là ông gọi điện cho Tri Ý, hỏi xem con bé ở đâu để chúng ta qua đón.”

Hứa Hướng Ấp vô cùng có kiên nhẫn với con gái: “Đợi tiếp đi, hôm nay là thứ sáu, có lẽ Tri Ý hẹn bạn ra ngoài chơi, không làm bọn nhỏ mất hứng.”

Ông dịch về sau, dựa vào ghế, đánh giá căn hộ thuê của con gái qua cánh cửa sổ.

Nếu như năm đó không ôm nhầm, làm sao ông có thể để con gái chịu ấm ức thuê nhà ở đây.

Hà Nghi An thấy ông im lặng: “Ông đang nghĩ gì thế?”

Rất khó hình dung, “Không có gì.” Hứa Hướng Ấp day sống mũi, “Tôi chợp mắt mấy phút.”

“Ngủ đi, Tri Ý quay về tôi gọi ông.” Hà Nghi An đắp áo vest lên người ông.

Hứa Hướng Ấp nhắm mắt nghỉ ngơi, căn bản không ngủ được, trong đầu chắp vá lại những hình ảnh từ nhỏ đến lớn của Tri Ý, cảnh tượng rõ ràng, bởi vì hình ảnh đã được thay thế bằng hình ảnh trưởng thành của Hứa Ngưng Vi. Nhưng từ đầu đến cuối khuôn mặt đứa trẻ vẫn lờ mờ, không nghĩ ra được dáng vẻ lúc Tri Ý một hai tuổi gọi bố mẹ.

Đợi khoảng nửa tiếng, lúc ông đang suy nghĩ sinh nhật lúc mười tuổi của Tri Ý tổ chức như thế nào thì Hà Nghi An nhẹ lay cánh tay ông: “Tỉnh lại đi, Tri Ý về rồi.”

Hứa Hướng Ấp đột nhiên mở mắt, còn chưa nhìn rõ người ở đâu, đẩy cửa định bước xuống nhưng bị người ở đằng sau chặn lại.

Ông nghi ngờ quay đầu lại, vợ im lặng ra hiệu ông nhìn ra ngoài xe.

Hứa Hướng Ấp nhìn kỹ lại, con gái đang khoác tay Thượng Thông Hú, trong tay hai người đều xách đồ, Thượng Thông Hú giống như đang dặn dò con gái gì đó, hai người đi về phía căn hộ.

Hà Nghi An buông tay ông ra, nói: “Đợi lát nữa rồi xuống.”

Chạm mặt cũng không biết phải nói gì.

Hứa Hướng Ấp nhìn bóng lưng hòa hợp của hai cha con: “Tri Ý còn chưa gọi tôi là bố*.”

(Từ bố trong tiếng Trung là “爸爸”, nhưng lúc Tri Ý nói chuyện với Hứa Hướng Ấp hay dùng  kính ngữ “您”, từ này có thể dịch theo từng trường hợp và hoàn cảnh được. Tại vì nếu như xưng tôi ông hơi kỳ vì dù sao Tri Ý cũng gọi Hà Nghi An là mẹ rồi nên tui vẫn dịch từ 您 kia là bố nha các bác)

Hà Nghi An nghe ra được sự thất vọng trong lời nói của Hứa Hướng Ấp, an ủi chồng: “Tri Ý vẫn chưa thân thiết với chúng ta, ở chung lâu rồi con bé cũng dính lấy ông như thế.”

Hứa Hướng Ấp tự lừa mình dối người cười, không nói chuyện.

Lúc này điện thoại trong tay Hà Nghi An có tin nhắn đến, là thư ký gửi:【Sếp Hà, đã thay bà hẹn xong với giáo viên đời sống tiểu học và một giáo viên chủ nhiệm lớp hồi cấp hai của Tri Ý, bọn họ đều là những người hiểu rõ Tri Ý nhất, còn hẹn được cả phó hiệu trưởng của trường bọn họ. Ba người bọn họ trùng hợp đều đang ở New York, những giáo viên khác không phải ở trong nước thì nghỉ hè đều dẫn con đi du lịch. Nếu như cần, sau đó tôi lại hẹn tiếp. 】

Thư ký gửi thời gian gặp mặt chiều mai và địa điểm qua.

Hà Nghi An dặn dò:【Lấy danh nghĩa của tôi tài trợ một số dự án ở trường bọn họ.】

Thư ký:【Tôi sẽ sắp xếp ngay, sẽ sàng lọc để bà xem qua.】

Hà Nghi An:【Vất vả rồi.】

Bên này Thượng Thông Hú mới đặt đồ xuống chưa được bao lâu, phải về khách sạn cho kịp, dặn dò con gái khóa cửa cẩn thận, vội vàng rời đi.

Vừa rồi chỉ chăm chú nói chuyện với con gái, không chú ý bên đường có hai chiếc xe ô tô, dừng ở đây có hơi bất ngờ, lúc lướt qua ông có nhìn nhưng cũng không suy nghĩ nhiều.

Người biến mất ở góc đường, Hứa Hướng Ấp xuống xe, liếc nhìn đồng hồ, đã hơn 9 giờ. Không thể hấp tấp đi lên lầu, ông gọi điện cho Thượng Tri Ý.

“Tri Ý, bố và mẹ con ở dưới lầu, bạn cùng phòng con đi ngủ chưa? Chúng ta có tiện lên đó không?”

Thượng Tri Ý giật mình, lập tức nói: “Bạn cùng phòng con không có ở nhà.”

Hứa Hướng Ấp không cho con gái xuống, sau khi cúp máy cùng vợ lên nhà.

Thượng Tri Ý bị chuyện này làm cho bất ngờ, đứng tại chỗ một lúc, bỏ điện thoại xuống dọn dẹp sô pha và phòng khách, xếp gối lại cho gọn gàng, để đồ vừa mua về vào phòng bếp.

Chuông cửa kêu, cô bình tĩnh mấy giây mới đi mở cửa.

Khoảnh khắc đối diện nhau, trong lòng tràn ngập nỗi nhớ khôn nguôi nhưng lại khó nói ra.

Hứa Hướng Ấp dịu dàng hỏi: “Con ăn cơm tối chưa?”

“Ăn rồi ạ.”

Thượng Tri Ý mời bọn họ vào nhà, rót nước cho hai người, lại vào phòng bếp rửa hoa quả, cũng may tối đi siêu thị có mua hoa quả, nếu không cũng không có gì tiếp đãi.

Hà Nghi An nhìn về phía phòng bếp, dịu dàng nói: “Tri Ý, không cần đâu con.” Bà để năm sáu túi đồ lên ghế sô pha, đặc biệt chọn cho con gái mấy bộ quần áo mặc đi làm.

Hứa Hướng Ấp đánh giá căn nhà, ưu điểm duy nhất có thể tìm ra ở căn nhà thuê này chính là gọn gàng sạch sẽ, phòng nhỏ, không đủ ánh sáng, cả căn nhà cộng lại không rộng bằng phòng thay đồ của Hứa Ngưng Vi.

“Tri Ý, phòng ngủ của con là phòng nào thế?”

Thượng Tri Ý tắt vòi nước, trả lời: “Là phòng bên tay phải.”

Hứa Hướng Ấp đứng ở cửa phòng ngủ nhìn xung quanh, căn phòng nhỏ được trang trí rất ấm áp, nhưng vì quá nhỏ, bên cạnh bàn còn có một chiếc hành lý, có lẽ là không còn chỗ để.

Hà Nghi An muốn tìm hiểu con gái nhiều hơn, hỏi Thượng Tri Ý vẫn còn đang ở trong phòng bếp: “Mẹ có thể vào phòng con xem không? Có đồ gì cần dọn dẹp.”

Bà cười nói: “Bọn trẻ các con đều không muốn để bố mẹ biết mấy chuyện riêng tư.”

“Không có, cứ xem đi ạ.”

Hà Nghi An rất hứng thú với giá sách đơn giản, mấy cuốn sách và đồ trang trí trên bàn có thể nhìn ra được sở thích bình thường của con.

Bà quay đầu nói với chồng: “Ông cũng vào xem đi.”

Hà Nghi An cầm một cuốn sách chuyên ngành ở trên giá sách mở ra xem, những chỗ trống toàn là ghi chú, được đánh dấu trang bằng một cuống vé giải đua F1.

Hứa Hướng Ấp không quan tâm đ ến những chi tiết nhỏ này, ông nhìn căn phòng mấy lần, dùng mắt thường đo thử xem căn phòng này rộng bao nhiêu mét vuông, không chiếm nhiều diện tích bằng một chiếc chậu rửa mặt trong nhà họ.

Ông quét mắt qua giá sách, cuối cùng dừng lại ở tấm vé máy bay, ông cầm lên xem, là chuyến bay đến New York mấy ngày trước của Thượng Tri Ý. Nhìn chỗ ngồi, là hạng phổ thông.

Hà Nghi An chỉ đọc bốn năm trang sách, gấp lại để xuống, bên cạnh rất yên lặng, bà ngẩng đầu nhìn chồng, nhìn thấy tấm vé máy bay trong tay ông.

Nhếch nhếch miệng, phát hiện không biết nên nói gì.

Hứa Hướng Ấp im lặng, để vé máy bay lại chỗ cũ.

Thượng Tri Ý rửa hoa quả xong, bọn họ quay lại phòng khách ngồi.

Hà Nghi An cầm mấy túi đồ ở trên sô pha, số đo quần áo đều dựa vào đánh giá trực quan của bà chọn: “Mấy hôm trước đi mua sắm mua cho con mấy bộ quần áo đi làm, không phải phong cách con hay mặc thường ngày nhưng cảm giác con mặc lên sẽ rất đẹp nên mẹ đã quyết định mua cho con. Rảnh thì con thử xem, xem xem có vừa không.”

Nói hết những lời từ tận đáy lòng, không chắc con gái có đồng ý nhận lấy hay không.

Thượng Tri Ý nhìn Hà Nghi An, chưa từng có ai quan tâm cô mặc phong cách nào, cô cũng không từ chối ý tốt này: “Cảm ơn mẹ.”

Ngày đó dưới tòa nhà công ty không gọi ra được, hôm nay cuối cùng cũng như ý.

Cô để ý đến Hà Nghi An, sao lại có thể không để ý chứ.

Chỉ là duyên phận hai mẹ con quá mỏng.

Tiếng mẹ đó giống như mũi kim đ â m thẳng vào trái tim của Hà Nghi An, buồn đến mức giọng nói cũng trở nên khàn hơn: “Sao còn khách sáo với mẹ thế.”

Âm thầm bình phục mấy giây, “Sau khi thử không vừa thì để sang một chỗ, vừa hay cuối tuần, mẹ dẫn con đi thử.”

Hứa Hướng Ấp vẫn luôn đợi tiếng bố đó, mãi đến khi rời đi cũng không đợi được.

Có lẽ là không có cơ hội thích hợp gọi, ông tự an ủi mình.

Thượng Tri Ý muốn tiễn họ xuống dưới nhà, Hứa Hướng Ấp không cho, bảo cô dừng lại ở thang máy, “Vốn dĩ định tối nay một nhà ba người chúng ta cùng nhau ra ngoài ăn, trách bố, muốn tạo bất ngờ cho con nên không gọi điện trước cho con.”

Thượng Tri Ý đột nhiên nhớ lại hai chiếc xe bên đường lúc đi về, “Hai người ở dưới nhà đợi con rất lâu sao?”

Hứa Hướng Ấp cười, né tránh vấn đề: “Ở trong xe làm việc, không tính là đợi. Tối mai hoặc tối ngày kia thì sao, con rảnh không?”

Thượng Tri Ý suy nghĩ, cuối cùng gật đầu: “Ngày kia rảnh.”

Có thang máy, cửa từ từ mở ra, cô vẫy tay tạm biệt, “Hai người đi cẩn thận.”

Hà Nghi An đột nhiên không nỡ, tiến lên một bước, “Cho mẹ ôm cái.”

Hai người cao ngang nhau, bà vòng tay ôm lấy con gái mình.

Ngay lập tức Thượng Tri Ý được bao quanh bởi mùi nước hoa vô cùng dễ chịu, cô cũng muốn ôm lại Hà Nghi An, nhưng đáng tiếc cái ôm này cũng ngắn ngủi giống như cái ôm lần trước, ngắn đến mức cô còn chưa kịp phản ứng lại Hà Nghi An đã buông cô ra.

Quay trở lại xe ở dưới lầu, Hứa Hướng Ấp lại nhìn tòa nhà này, muốn hút thuốc nhưng kiềm chế lại.

Hà Nghi An vẫn còn đang hồi tưởng lại tiếng mẹ đó, vốn dĩ nên gọi lúc một tuổi mà lại chậm trễ mười chín năm.

“Chúng ta…”

“Tri Ý bay…”

Hai người cùng lúc lên tiếng phá vỡ im lặng trong xe.

Hà Nghi An: “Ông nói trước đi.”

“Hôm Tri Ý bay quay lại vừa mới xuất viện, cơ thể vẫn chưa hồi phục, tôi cứ nghĩ con bé ngồi hơn hai mươi tiếng…”

Vì sao lại mua hạng phổ thông, là cảm thấy ngại khi tiêu tiền của Thượng Thông Hú mua một chiếc vé hạng thương gia đắt như vậy.

Từ lúc biết chuyện ôm nhầm cho đến bây giờ, chưa đến mười ngày ngắn ngủi nhưng ông lại cảm giác dài vô cùng.

Sống nửa đời người, chưa bao giờ khốn khổ như thế.

“Chúng ta rõ ràng có nhà ở đây nhưng con bé lại có nhà không thể về. Với tính cách của Tri Ý, không có tình cảm với chúng ta con bé sẽ không tiêu tiền của chúng ta. Không chính thức đón con bé về, tôi không thể nào mở miệng bảo con bé về nhà ăn cơm. Ăn xong rồi thì sao? Ăn xong lại đưa con bé về? Đó là nhà của con bé.”

“Nghi An,” Ông nhìn vợ, “xin lỗi bà. Tôi muốn cố gắng đón Tri Ý về sớm nhất, đã bỏ lỡ con bé hai mươi năm rồi, tôi không còn trẻ nữa không còn mấy cái hai mươi năm để có thể ở cùng con bé. Nếu như đã đồng ý với Ngưng Vi, cho con bé nhiều nhất một tháng điều chỉnh, tôi định tháng 8 đón Tri Ý về nhà.”

Hà Nghi An siết chặt tay chồng: “Chuyện này sao có thể xin lỗi tôi, con gái cũng là của tôi. Vừa rồi tôi cũng muốn nói với ông, chúng ta đón Tri Ý về.”

Cửa sổ trên tầng, Thượng Tri Ý mở cửa sổ nhoài người ra, hai chiếc xe ở dưới nhà phải mười phút sau mới rời đi.

Lấy mấy bộ quần áo ra, từ kiểu dáng đến màu sắc, đều là phong cách mà trước nay cô chưa từng thử qua. Kích cỡ trên dưới đều khác nhau, cô chưa từng mặc qua mấy hãng đồ hiệu lớn như này, mặc thử một cái, vậy mà lại vừa.

Cô lấy móc trong tủ quần áo móc lên, cất vào trong tủ.

Hôm nay bạn cùng phòng không về, tắm xong, tắt điện đi ngủ.

Nằm trên giường quay đi lật lại không ngủ được, dứt khoát bò dậy thu dọn hành lý để tuần sau đi công tác, đứng trước tủ quần áo, không hiểu sao Thượng Tri Ý lại nghĩ đến chiếc áo sơ mi màu tím sẫm của sếp mình. Miễn để mặc trùng màu áo sơ mi với sếp, cô đã cố gắng phối tránh những gam màu sáng, đặc biệt là màu tím và màu đỏ.



11 rưỡi trưa ngày hôm sau, Tưởng Ti Tầm đến biệt thự của Hứa Hướng Ấp bên Manhattan. Hứa Hành đã đến, chiếc xe việt dã màu đen đỗ ở bãi đỗ xe.

Đi vào biệt thự, phòng khách chỉ có hai cha con Hứa Hướng Ấp.

Hứa Hướng Ấp thân thiết chào hỏi: “Ti Tầm, ngồi đi cháu.” Tay chỉ vào sô pha bên cạnh.

Hai chân Hứa Hành bắt chéo, dáng vẻ lười biếng dựa vào sô pha, trong tay cầm một cuốn tạp chí đọc, theo tiếng nói ngẩng đầu, liếc nhìn phía sau Tưởng Ti Tầm, trống không, không có ai. Thu hồi tầm mắt tiếp tục đọc tạp chí.

Câu thứ hai Hứa Hướng Ấp: “Tri Ý ở chỗ cháu vẫn đang thích nghi sao?”

“Vâng, thích nghi không tồi.” Tưởng Ti Tầm không khách sáo, bưng một chén hồng trà lên uống, “Tuần sau Tri Ý cùng cháu đi công tác London.”

“Ti Tầm đến rồi sao.” Giọng nói của Hà Nghi An ngắt lời cuộc trò chuyện của hai người.

Trên cầu thang xoắn ốc, hai mẹ con từ trên tầng 2 đi xuống.

Hứa Ngưng Vi ngồi xuống bên cạnh bố, “Thử quần áo cũng mệt.”

Đã thay đến bộ thứ năm, tối nay kết thúc buổi concert bọn họ ngồi ở ghế khách mời có thể ra sau sân khấu chụp ảnh chung với ca sĩ. Vì để chụp ảnh chung với thần tượng, cô ta đã lấy hết một loạt lễ phục đặt may ra, thử đến bốn bộ đều cảm thấy không vừa ý.

Mẹ nói bộ trên người thích hợp, không phải đẹp nhất, là thích hợp ở hiện trường chụp ảnh nhất, không phô trương mà còn thể hiện được khí chất.

“Bố, bố có muốn đi nghe cùng con không? Vô cùng ch á y.”

Hứa Hướng Ấp cười: “Bố không thưởng thức được. Không còn trẻ như bọn con nữa.”

Lúc này quản gia đi qua gọi bọn họ đi ăn cơm, đầu bếp đã chuẩn bị một bàn ăn phong phú theo khẩu vị của mỗi người.

Hứa Hành nói với quản gia: “Người còn chưa đến đủ.”

Quản gia ngây người, không phải nói là năm người sao?

Không ai thông báo cho bà còn có khách khác đến.

Hứa Ngưng Vi ngay lập tức liếc nhìn anh trai mình, hôm nay cũng gọi cả Thượng Tri Ý về nhà?

Ngay lập tức phòng khách im lặng như tờ.

Hứa Hướng Ấp đứng dậy, nói: “Ăn cơm.”

Không trả lời.

Hứa Ngưng Vi thở phào, khoác tay Hà Nghi An đi đến phòng ăn.

Hà Nghi An nhìn bóng lưng chồng, đè nén nỗi buồn trong lòng đang dâng lên.

Tưởng Ti Tầm và Hứa Hành đi cuối cùng, anh thấp giọng nói: “Cậu thật sự không biết nên không gọi Tri Ý hay là giả vờ không biết đấy?”

Hứa Hành không trả lời mà hỏi ngược lại: “C họ c đúng tim đen bố tôi à?”

Tưởng Ti Tầm: “Cũng không quá.”

Hứa Hành: “Bản lĩnh ch ọ c đúng tim đen của bố tôi còn phải học cậu đấy.”

Tưởng Ti Tầm: “……”

Trên bàn toàn sơn hào hải vị, Hứa Hướng Ấp lại không nếm ra được vị gì, khó khăn nuốt xuống một miếng.

Lúc ăn cơm đều nói về buổi concert tối nay, chỉ cần Hứa Ngưng Vi ở nhà, chủ đề nói chuyện căn bản sẽ xoay quanh cô ta.

Hứa Ngưng Vi hỏi Hứa Hành: “Anh, có thể nào qua đó sớm chút không.”

Hứa Hành ngẩng lên: “Đi sớm thế làm gì?”

“Đến gần trung tâm thương mại ở đó đi dạo, lâu lắm không đi mua sắm rồi.”

Hứa Hành đã quen với cô em gái cầu được ước thấy này: “Ừ.”

Ăn cơm xong nghỉ ngơi một lát, Hứa Ngưng Vi về phòng lấy túi xách và đeo trang sức.

Hứa Hướng Ấp đưa cho Tưởng Ti Tầm một điếu thuốc, Tưởng Ti Tầm hút thuốc không nhiều, vẫn nhận lấy, hai người đi ra ngoài sân.

Như ngầm hiểu, Tưởng Ti Tầm nói: “Cháu sẽ chăm sóc tốt cho Tri Ý.”

Châm thuốc, Hứa Hướng Ấp cũng không nói nhiều nữa, dùng sức vỗ vai anh, mọi chuyện đều chìm vào im lặng.

Còn có điều gì đó, Tưởng Ti Tầm muốn nói lại thôi.

Khói mịt mờ, từ đầu đến cuối Hứa Hướng Ấp đều im lặng.

Hút thuốc xong Hứa Ngưng Vi cũng chuẩn bị xong.

Trước khi lên xe Hứa Hành hỏi Tưởng Ti Tầm: “Tên tiếng Anh của Tri Ý là gì?”

Tưởng Ti Tầm nói cho anh, lại hỏi thêm: “Nếu như cậu là bác Hứa, cậu chọn thế nào?”

Hứa Hành: “Ý kiến của tôi không có giá trị tham khảo.” Anh trời sinh tính cách lạnh lùng, tình cảm sâu sắc không nằm trong phạm vi suy nghĩ của anh, “Đổi lại là tôi, tài sản mà tôi b á n mạ ng kiếm muốn cho ai thì để lại cho người đó.”

Tưởng Ti Tầm gật đầu, hai người ai lên xe người đó.

Hứa Ngưng Vi xuống lầu rất nhanh, mở cửa ghế sau xe anh trai ngồi lên.

Hai chiếc xe nối đuôi rời khỏi biệt thự, hướng về trung tâm thương mại mà cô ta thường xuyên đến.

Tưởng Ti Tầm không hứng thú với việc đi mua sắm, ở trong xe chờ bọn họ.

Hứa Hành cùng em gái đi dạo nửa tầng trung tâm thương mại, sau đó lười đi tiếp, dứt khoát quẹt thẻ một lần mua cho Hứa Ngưng Vi mười cái váy.

Hứa Ngưng Vi để lại địa chỉ gửi bưu điện, “Anh, anh đợi em với.” Cô ta đuổi theo chặn người lại, van nài: “Lúc em chụp ảnh với thần tượng anh chụp giúp em mấy tấm, đừng có chụp mắt nhắm mắt mở, bắt buộc phải chụp em đẹp chút.”

Hứa Hành hối hận vì không mang thợ chụp ảnh đến.

Ra khỏi bãi đỗ xe trung tâm thương mại, ánh hoàng hôn nhuộm vàng, đang chầm chậm lặn, ánh chiều tà bao trùm cả thành phố.

Tối nay có hàng chục nghìn người đến xem concert, bãi đỗ xe cách quảng trường vào xem 1 kilomet đã chật cứng.

Vẻ mặt Tưởng Ti Tầm không hứng thú nhìn ra bên ngoài xe, đột nhiên ánh mắt dừng lại trong đám đông. Anh lấy điện thoại ra, tìm số điện thoại ấn gọi đi.

Đường phố nhộn nhịp, mãi cho đến khi tiếng chuông sắp kết thúc bên kia mới có phản ứng.

Tưởng Ti Tầm hạ cửa xe xuống, hỏi trong điện thoại: “Đến xem concert?”

Phản ứng đầu tiên của Thượng Tri Ý là xoay mặt lại tìm người, khi ánh mắt chạm nhau, xe của anh bị một chiếc xe việt dã màu đen chặn lại, cô không nhìn thấy Tưởng Ti Tầm.

“Vâng. Sếp Tưởng, anh cũng đến xem concert sao?”

Tưởng Ti Tầm: “Ừ.” Lại hỏi cô mua vé nào.

Thượng Tri Ý nói với anh: “Vé khán đài.”

Cô không hỏi anh là vé nào, dù sao chắc chắn cũng không phải vé ở bên ngoài.

Chiếc xe việt dã rất nhanh lướt qua xe anh, cô lại có thể nhìn thấy cửa sổ phía sau xe của anh.

Tốc độ xe rất chậm, không nhanh bằng cô đi bộ.

Hai người cách nhau một đám đông và hàng rào.

Tưởng Ti Tầm nhìn cô từ trong xe, nói với điện thoại: “Đợi tôi ở cổng soát vé.”