Nửa tiếng sau, Tiền Thiên Trì gọi điện thoại đến: "Xe và tiền đã chuẩn bị đầy đủ, mấy người xuống xe đi.”
Ngô Thương nhận điện thoại: “Đỗ xe ở cửa sau xe buýt, mở cửa, sau đó mày đi được rồi. Đúng rồi, quên cảnh cáo. mấy người bắn tỉa của mày, chỉ cần hành động thiếu suy nghĩ tao sẽ cho mấy người một mạng đổi một mạng.” Nói xong anh ta tắt điện thoại, nhìn về phía Cố Kỳ Châu dò hỏi: “Ai lên xe trước?”
Cố Kỳ Châu: “Triệu Đông Nam đi lên trước, cậu theo sau." Anh lại rũ mắt nhìn thoáng qua, cười nói: “Tôi và cô giáo Trần lên sau.”
Trần Nhiễm Âm: "...” Sao anh lúc nào cũng quên là còn có cô thế?
Ai ngờ câu tiếp theo của Cố Kỳ Châu lại là: "Bạn trai của cô mà dám nổ súng với anh em chúng tôi, tôi sẽ kéo cô làm đệm lưng.”
Trần Nhiễm Âm: "......”
À ha...... Hay! Hay lắm!
Ngô Thương và Triệu Đông Nam lại lần nữa yên lặng liếc nhìn nhau —— không hổ danh Diêm Vương sống, thật dũng cảm, cũng không sợ sẽ bị tính sổ sau khi chuyện này kết thúc.
Tiền Thiên Trì làm theo yêu cầu của “bọn cướp", đậu chiếc xe bảy chỗ ở bên ngoài cửa sau xe buýt. Ghế lái và tất cả cửa xe phía sau đều mở ra, Triệu Đông Nam xuống xe trước, ngồi vào ghế lái, Ngô Thương đi theo sau.
Thật ra trước đó bọn họ đã thỏa thuận là khi hai người xuống xe, mỗi người kéo một con tin xuống xe cùng, như vậy mới bảo đảm người xuống xe đầu tiên và người xuống xe cuối cùng đều an toàn. Nhóm bắn tỉa có kinh nghiệm phong phú chắc chắn sẽ lập tức bóp cò súng khi có người xuống xe, bắn người chưa lên xe và người đã ngồi ở ghế lái, giết chết chính xác hai người họ, sau đó hai người còn lại trên xe sẽ trở thành hiệp sĩ đơn độc, chỉ đành ngồi chờ chết.
Nhưng nếu trong tay hai người có con tin mà tay súng bắn tỉa quyết đoán như: vậy, tất nhiên rất sẽ rất dễ chọc giận bọn cướp, dẫn tới kết quả xấu là con tin bỏ mạng.
Ngô Thương chuẩn bị kéo một nam sinh tương đối thấp bé xuống xe với anh ta, nhưng thật ra theo quy tắc thông thường của mấy bọn cướp hung ác ngoài đời thì bọn ấy nhất định sẽ lựa chọn con tin là học sinh nữ, học sinh nữ sẽ dễ khống chế hơn so với học sinh nam về mặt thể lực, nhưng hiện tại là diễn tập nếu kéo con gái đi không thích hợp lắm, cho nên anh ta đã chọn học sinh nam.
Nhưng khi anh ta chuẩn bị chờ đưa người đi, Cố Kỳ Châu đột nhiên thay đổi ý định: “Dẫn con tin, thử xem trình độ của người quan sát và tay súng bắn tỉa của bọn họ thế nào.”
Trong một tổ ngắm bắn nhỏ sẽ có tay súng bắn tỉa và người quan sát, hơn nữa người quan sát còn quan trọng hơn so với tay súng bắn tỉa chân chính cầm súng, bọn họ cần thành thạo thêm kỹ năng đo lường và phán đoán, trong tình huống thất thủ có thể còn phải thay thế tay súng bắn tỉa lên tác chiến.
Quá trình diễn tập cũng là quá trình kiểm tra tân binh, Có Kỳ Châu là đại đội trưởng đội đột kích, không thể chỉ quan tâm đến mỗi kết quả diễn tập, mà càng phải chú ý đến việc kiểm tra tân binh, để tiến hành điều chỉnh đối với kỳ huấn luyện sau này. ---Đọc full tại Truyện Full---
Ngô Thương hiểu ý của anh, anh ta gật đầu rồi cầm súng xuống xe, nhanh chóng chui vào hàng ghế phía sau xe.
Cố Kỳ Châu khe khẽ thở dài rồi nói với người trong lòng: “Đi thôi, cô giáo Trần, phải xuống xe rồi." Sau đó anh lại nhẹ nhàng gõ mũ giáp trên đầu cô: “Nếu cô lại giở mánh khóe, mời cô ăn kẹo đồng.”
Trần Nhiễm Âm trợn mắt xem thường, đang ở trước mặt học sinh nên cô cố nhịn không nói mấy câu tàn nhẫn, nên chỉ nhẹ như lông hồng nói một câu: “Đội trưởng Có, diễn tập đã kết thúc rồi sao?"
Cố Kỳ Châu: “…”
Thấp thoáng có sự uy hiếp và cảnh cáo.
Anh dùng đầu lưỡi đẩy má, ra vẻ bình thản: “Sau khi kết thúc thì chúng ta nói chuyện sau, bây giờ cô cần phải nghe theo tôi.”
Trần Nhiễm Âm: “…”
Được! Tốt lắm! Dù sao quân tử báo thù mười năm chưa muộn!
Cô hừ một tiếng, phối hợp cùng anh xuống xe.
Bậc thang đi thông ra ngoài cửa xe khá dài, sau khi xuống đến bậc thứ hai từ dưới lên, Trần Nhiễm Âm đột nhiên nảy ra một ý tưởng cầu sinh táo bạo và thú vị. Xung quanh nơi này chắc chắn sẽ có đội viên cảnh sát mai phục, cô sẽ cố ý té ngã, chắc là có thể kéo dài thêm một chút thời gian? Những đội viên đó sẽ nhân cơ hội này mà tấn công hết? Dù sao “bọn cướp” đều đã rời khỏi xe buýt, xe hơi cũng không có con tin, như vậy sự an toàn của học sinh sẽ không còn bị đe dọa.
Cô lại lén nghĩ: Vì tôi muốn tận mắt nhìn thấy những người không tuân theo pháp luật này bị đưa ra công lý!
Trong lòng Cố Kỳ Châu lại nghĩ: Thằng nhóc con kia dám nổ súng thì không sao, nhưng sau khi nổ súng nếu lỡ tay làm tổn thương con tin, ông đây chỉnh chết mấy người.
Trần Nhiễm Âm xuống đến bậc thang cuối cùng, “không cẩn thận” bị trẹo chân, cơ thể mất phương hướng ngã về phía trước, cô cũng không quên bám vào cánh tay Cố Kỳ Châu, muốn kéo anh té xuống cùng mình.
Cố Kỳ Châu không hề đề phòng, cơ thể anh bỗng nghiêng về phía trước, nửa người rơi ra khỏi xe nhưng anh theo bản năng siết chặt cánh tay, sợ Trần Nhiễm Âm ngã trên xe, tay cầm súng kia đã chĩa nhầm lên nóc xe đối diện.
“Bang bang" hai tiếng súng vang lên, mũ giáp của Cố Kỳ Châu và Triệu Đông Nam bốc lên khói trắng, ra hiệu bọn họ đã hy sinh.
Giây tiếp theo, Tiền Thiên Trì vác súng trên vai cùng các đội viên đột kích tiến lại bao vây chiếc xe hơi màu đen.
Ngô Thương thế đơn lực mỏng, trong tay cũng không có con tin nên chỉ có thể đầu hàng vô điều kiện. ---Đọc full tại Truyện Full---
Cả người Trần Nhiễm Âm đứng vững rồi quay đầu lại nhìn về phía Cố Kỳ Châu, nhếch môi cười, trong con ngươi đen nhánh lóe lên tia sáng: “Xem ra súng của đội trưởng Cố không nhanh bằng tay súng bắn tỉa.”
Có Kỳ Châu nhận ra cô cố ý, vừa bất đắc dĩ lại vừa muốn cười —— Thật là, anh vừa không chú ý đã lại bị yêu tinh lừa.
Anh than thở, trả lời: “Cô giáo Trần vẫn luôn lợi hại.” Sau đó bổ sung thêm một câu: “Tôi tâm phục khẩu phục nhận thua.”
Nịnh nọt cũng vô dụng!
Trần Nhiễm Âm hừ một tiếng, quay đầu đi, còn lạnh lùng quăng thêm một câu: “Đâu, đội trưởng Cố lợi hại hơn chứ, tôi mà dám trêu anh lỡ đâu anh một phát bắn chết tôi thì sao.”
Cố Kỳ Châu: “......”
Bị trách móc rồi, đội trưởng Cố xấu hổ xoa chóp mũi.
Các đội viên xung quanh nhìn trời nhìn phong cảnh phía xa, cố gắng né tránh ánh mắt của diêm vương Cố, lại làm bộ bản thân không thấy không nghe được gì nhưng trong lòng lại lén sảng khoái, còn có chút vui sướng khi người gặp họa: Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, không ai là không có người trị được!
Sau khi kết thúc diễn tập, các chủ nhiệm lớp dẫn theo học sinh lớp mình trở về phòng ngủ thu dọn hành. lý, chuẩn bị trở về trường học.
Các đội viên tham gia thực chiến diễn tập tập hợp ngay tại chỗ, tranh thủ mở hội nghị tổng kết, đội viên mới tiến hành xem lại quá trình diễn tập vừa rồi dưới sự chỉ đạo của các đội viên cũ.
Mặt trời chói chang, trên trán đội viên đều lấm tấm mồ hôi nhưng không một người cáu gắt, tất cả đều đứng thẳng tắp, nghiêm túc mà nghe lời góp ý của các đội viên cũ.
Gần 12 giờ trưa, Cố Kỳ Châu tuyên bố giải tán.
Tiền Thiên Trì nóng vội liếm đôi môi khô khốc của mình, dùng hết dũng khí đi tới trước mặt Cố Kỳ Châu, lo lắng mở miệng nói chuyện: “Đội trưởng Cố, tôi đã biết quan hệ của anh và cô giáo Trần, nhưng tôi chỉ đành phải nói như vậy."
Thật ra bọn họ chẳng có quan hệ gì cả. Trong lòng Cố Kỳ Châu thở dài, trấn an một câu: “Tôi biết, cậu nghĩ nhiều rồi.”
Tiền Thiên Trì thở phào một hơi. Cố Kỳ Châu suy nghĩ, lại khích lệ anh ấy một câu: "Vừa rồi cậu biểu hiện không tệ, về sau cố gắng hơn nữa.”
Tiền Thiên Trì lập tức vui mừng ra mặt, gật đầu thật mạnh: “Vâng!”
Có Kỳ Châu: “Đi thôi.”
Tiền Thiên Trì quay đầu chạy, nhưng mà còn chưa chạy được hai bước, Cố Kỳ Châu lại bỗng nhiên gọi anh ấy lại: “Từ từ."
Tiền Thiên Trì dừng chân, quay đầu nhìn về phía đội trưởng.
Cố Kỳ Châu: "Cậu thích uống rượu không?”
Tiền Thiên Trì có chút ngơ ngác nhưng vẫn thành thật trả lời: "Trước nay tôi chỉ uống đồ uống có ga.”
“Ò.” Cố Kỳ Châu không đổi sắc mặt nói: “Không có việc gì, đi thôi.”
Tiền Thiên Trì không hiểu gì cả, nhưng cũng dám hỏi nhiều, vội trốn đi. ---Đọc full tại Truyện Full---
Sau đó Cố Kỳ Châu và mấy người Dương Kính đi đến nhà ăn, nhà ăn phía nam đối diện khu ký túc xá cũ nơi nhóm học sinh lớp 9/2 ở tạm mấy ngày.
Ngô Thương nghĩ tới gì đó, nói câu: “Đội trưởng Cố, cô giáo Trần đi rồi, anh có đi tiễn cô ấy không?”
Cố Kỳ Châu không nóng không lạnh trả lời lại: "Không đi.”
Ò, còn rất trâu bò.
Ngô Thương và Dương Kính liếc mắt nhìn nhau một cái, thống nhất đưa ra một kết luận: Bớt gồng lại dùm đi.
“Nhưng mà Đông Tử cũng đi rồi.”
Dương Kính tri kỷ đưa cho đại đội trưởng của mình một cái thang.
Triệu Đông Nam cũng tri kỷ mà nói: “Một tháng tiếp theo đều phải huấn tân binh, còn phải chuẩn bị, làm tốt thì sẽ có nhiệm vụ đột kích, vừa đi cũng không biết khi nào hai cậu cháu mới gặp lại.”
Ngô Thương hát đệm tiếp: "Đúng vậy, tim Đông Tử là đồ thủy tinh đấy, anh không đi tiễn nó chắc chắn nó oán trách anh đấy.”
Cố Kỳ Châu trầm mặc một lát, cũng thuận theo ý bọn họ: “Bây giờ bọn họ ở đâu?” Sau đó anh thay đổi sắc mặt nói: “Tôi đi đưa phí sinh hoạt tháng sau cho. nó.”
Dương Kính: “Cửa căn cứ, đang xếp hàng chờ xe buýt đấy.”
“Ừ, tôi đi trước.” Cố Kỳ Châu quay người đi, nhưng sau khi đi ra ngoài vài bước lại đột nhiên dừng chân, quay đầu nhìn chằm chằm Ngô Thương: "Cơm nước xong thì đi tìm chỉ đạo Lâm, trước mười hai giờ trưa giao báo cáo cho tôi.”
Ngô Thương khóc không ra nước mắt, chỉ có thể phục tùng mệnh lệnh: “Vâng...”
Giữa trưa, cửa huấn luyện căn cứ có mấy chiếc xe buýt được sắp xếp ngay ngắn trật tự.
Đầu tiên, các giáo viên chủ nhiệm lập đội nhỏ rồi điểm danh, xác nhận số học. sinh trong lớp đầy đủ, sau đó dựa theo trình tự lớp lên xe.
Lớp nào lên xe nào là do tổng phụ trách sắp xếp.
Trần Nhiễm Âm và Lý Tư Miên điểm danh xong cũng không có chuyện gì làm, cùng nhau đứng ở cuối đội ngũ lớp, vừa khoanh tay nói chuyện phiếm vừa chờ tổng phụ trách.
“12 giờ trưa rồi, bọn họ cũng nói giữ chúng ta ăn cơm trưa.” Lý Tư Miên bất đắc dĩ than thở, trong giọng nói còn mang theo chút tiếc nuối: “Cơm trưa ở đây ăn khá ngon, đồ ăn còn nhiều với ngon hơn hẳn so với nhà ăn trường chúng ta.”
Trần Nhiễm Âm trả lời: “Còn rẻ hơn so với nhà ăn trường chúng ta, ngày đó tôi thấy một đội viên quẹt thẻ cơm, gọi một bàn đồ ăn lớn mới tốn nhiều tiền.” Bọn họ được ăn miễn phí cho nên mới đầu cũng biết giá nhà ăn.
Lý Tư Miên không nhịn được cảm khái: “Haiz, đều là phòng ban của công ty sao lại kém nhau thế nhỉ?”
Trần Nhiễm Âm bị chọc cười, đáp lại: “Cho nên tiệm cơm đối diện trường chúng ta mới làm ăn tốt” ---Đọc full tại Truyện Full---
Vừa dứt lời, cô liền nghe tiếng tổng phụ trách gọi mình: “Cô Trần!”
Trần Nhiễm Âm vừa ngắng đầu thì thấy tổng phụ trách đứng trước một chiếc xe buýt màu lam, cố gắng vẫy tay với cô: “Lớp các cô nhiều người, lên chiếc xe này!"
“Được!” Trần Nhiễm Âm vội vàng đi tới trước lớp, sắp xếp cho học sinh lên xe, nhưng cô không đi lên liền mà đứng ở ngoài cửa, lại kiểm tra số lượng học sinh một lần nữa.
Cố Biệt Đông là người cao nhất nên luôn là người lên xe cuối cùng, chân trái của cậu vừa bước lên xe một bậc thang đột nhiên phía sau có người gọi cậu: “Cố Biệt Đông.”
Là cậu của cậu! Cậu của cậu vậy mà lại tới tiễn cậu?! Thật kinh ngạc!
Cố Biệt Đông lập tức rụt chân trái, quay đầu lại, tung ta tung tăng chạy qua chỗ cậu mình.
Trần Nhiễm Âm cũng quay đầu nhìn thoáng qua, nhưng mà đại đội trưởng Cố không thèm nhìn cô, chỉ mãi tìm xem cháu ngoại của mình ở đâu, hiển nhiên anh không hề có ý định tới tiễn cô.
Cô có chút thất vọng, không cam tâm hừ một tiếng trong lòng, không lên xe, kiên trì đứng dưới nắng. Cô không tin tên này một chút tỏ vẻ cũng không thèm làm.
Lý Tư Miên lên xe trước, trước khi lên xe còn chớp mắt với Trần Nhiễm Âm, tương đối hiểu lòng người nói: “Cậu đi nói chuyện với bạn trai cậu đi, tớ bảo tài xế chờ một chút.”
Trần Nhiễm Âm cười gật đầu, ở trong lòng thở dài một hơn: Mấy thứ mọi người nhìn thấy đều là biểu hiện giả dối do trẫm cố ý, chứ thật ra đội trưởng Cố vốn không nguyện ý nối lại tình xưa với trẫm. Trẫm chỉ có thể nuốt cay nuốt đắng vào trong, có khổ cũng không nói được.
Sau khi Cố Biệt Đông chạy đến trước mặt cậu mình, vui tươi hớn hở hỏi: “Sao cậu lại tới đây?”
Cố Kỳ Châu lật mặt nói: “Đưa phí sinh hoạt tháng sau cho cháu.”
Đúng là đã gần đến cuối tháng, Cố Biệt Đông cũng không nghĩ nhiều: “Cậu chuyển qua WeChat là được.” Ý cậu là: Cậu không cần phải tự chạy tới một chuyến đưa tiền cho cháu đâu, xấu hổ lắm.
Cố Kỳ Châu đáp lại: “Cậu sẽ chuyển thẳng cho chủ nhiệm lớp cháu.” Anh bỗ sung thêm, "Đỡ cho cháu mỗi ngày đều tiêu tiền hoang.”
Cố Biệt Đông: “......"
Cậu có ý kiến gì với cháu thì cứ nói thẳng đi, đừng có đến tận nơi xát muối vào tim cháu nữa.
Cậu hít một hơi thật sâu, nghiêm túc đặt câu hỏi: “Vậy rốt cuộc vì sao cậu lại đến tiễn cháu?”
Cố Kỳ Châu: “Báo cho cháu một tiếng.”
Cố Biệt Đông: “......” Thật săn sóc.
Vô cùng trân trọng thành kính cảm ơn cậu yêu dấu! ---Đọc full tại Truyện Full---
Cố Biệt Đông nắm chặt tay phẫn uất, không thèm liếc mắt nhìn cậu mình nữa mà quay đầu đi thẳng về phía xe buýt, cố gắng dùng hành động nói rõ hiện tại “cháu rất giận, cháu rất dỗi”. Chuyện gì thì cũng có thể bỏ qua được, nhưng chuyện liên quan phí sinh hoạt của mình thì lại không, cho nên cậu đi đến trước mặt Trần Nhiễm Âm, vô cùng lễ phép nói với cô: “Cô Trần, cậu em có việc tìm cô.”
Ánh mắt Trần Nhiễm Âm lập tức sáng lên: Ha, trẫm biết chính thất của trẫm sẽ không vô tình đâu!
Cô mím khóe môi đang háo hức nhếch lên, nghiêm trang gật đầu: “Được, cô biết rồi, em lên xe đi.”
Chờ sau khi Cố Biệt Đông lên xe, Trần Nhiễm Âm đi qua chỗ Cố Kỳ Châu, dùng cách nói chuyện của một giáo viên với phụ huynh, lễ phép dò hỏi: “Đội trưởng Cố, Tiểu Đông nói anh có việc tìm tôi?”
Thái độ của Cố Kỳ Châu cũng rất lễ phép: "Ừ, thằng nhóc luôn tiêu tiền lung tung, đầu tháng hoàng đế cuối tháng là ăn mày, nhưng tôi cũng không có thời gian quản nó nên muốn chuyển phí sinh hoạt cô, để cô định kỳ gửi cho nó.”
Trần Nhiễm Âm xua tay, từ chối thẳng: “Không được rồi, chúng tôi có quy định là giữa giáo viên và phụ huynh không được liên quan đến tiền bạc.” Cô lại bóng gió thêm, “Nhất là khi giáo viên và phụ huynh, đã từng, có quan hệ khác.”
Cố Kỳ Châu nghe ra ý bóng gió, không muốn phối hợp, dứt khoát quyết đoán đáp lại: “Vậy thôi không cần nữa.”
Trần Nhiễm Âm: "......”
Được, tốt, nếu khanh không biết tốt xáu như thế, thì đừng trách trẫm vô tình vô nghĩa!
Sắc mặt cô trầm xuống, mặt vô cảm nhìn chằm chằm anh: “Cố phi, trẫm khuyên khanh không nên cự tuyệt trẫm thêm nữa, giấy cam đoan của khanh còn ở chỗ của trẫm, cẩn thận trẫm đi báo cáo cho đội trưởng của các khanh.”
Cố Kỳ Châu: …
Anh thực sự không biết là nên so đo với cô chuyện giấy cam đoan hay là chuyện Cố phi này —— sao anh lại bị biến thành phi tần rồi? Vậy đương kim hoàng hậu là ai? Là cái người thích uống rượu kia sao?
Trần Nhiễm Âm không hề nhận ra vấn đề ở mấy từ mình đang dùng, cô nhanh chóng mở ba lô ra, lấy ví tiền rồi rút ra hai bức ảnh, mạnh mẽ nhét vào trong tay đội trưởng Cố: “Ảnh chụp của trẫm, chờ có ngày trẫm quay lại lây.”
Đó ảnh chụp cô hồi sắp tốt nghiệp nghiên cứu sinh, tuy là ảnh thẻ nhưng cô cảm thấy chụp khá xin nên cô giữ lại bỏ trong ví tiền.
Cố Kỳ Châu cầm ảnh chụp, anh tiến thoái lưỡng nan, muốn quay đầu bỏ đi; nhưng nếu không trả lại thì lại là một cái bẫy khác, dụ dỗ anh càng lún càng sâu.
Sau khi đưa ảnh chụp của mình ra, Trần Nhiễm Âm nhanh chóng ném ví tiền vào ba lô, vừa nói vừa đeo ba lô lên vai: "Tôi đi trước, học sinh chờ tôi lâu rồi, Đông Tử giao cho tôi đi, anh cứ an tâm công tác, tôi sẽ thay anh chăm sóc tốt cậu nhóc.”
Giọng cô rất thân mật, cũng rất tri kỷ, làm anh cảm nhận được cảm giác ấm áp và ỷ lại đã lâu không gặp. Trong câu của cô còn mang theo ý nghĩa, bọn họ hiểu lòng nhau, lần này tạm biệt, lần sau gặp mặt đều đã hiểu rõ.
Cố Kỳ Châu mềm lòng, anh rất muốn ôm cô vào lòng, ôm thật chặt, nhưng anh biết bản thân, hoặc đơn giản là nếu anh dám yêu đương thì trong lòng anh vẫn còn có điều lo lắng —— mấy năm qua, anh bắt không ít kẻ phạm tội, trong đó có nhiều tên có đàn em cực kỳ hung ác, khó bảo đảm sẽ không có người ghi hận anh trong lòng, huống chi Lang Gia còn chưa sa lưới.
Anh nhớ lại lần thứ hai mình làm liên lụy cô.
Cố Kỳ Châu thầm than trong lòng, áp chế đáp lại: “Làm phiền cô Trần.”
Trần Nhiễm Âm nghe ra lời nói xa cách của anh, ngoảnh mặt làm ngơ: “Phiền, ừ chắc thế.” Nói xong, cô quay đầu chạy mất.
Toàn bộ chín chiếc xe buýt đều đi xa khỏi cửa căn cứ từ lâu, Cố Kỳ Châu vẫn không trở về. ---Đọc full tại Truyện Full---
Mặt trời chói chang xuyên qua bộ đồ huấn luyện chiến đấu màu đen của anh, một người cô độc đứng ở trên đường xe chạy vắng vẻ, dáng người thẳng tắp. Cái bóng của anh thấp hơn một tí, giống như là sợ ánh mặt trời nên không dám ló đầu.
Anh cúi đầu, nhìn ảnh chụp ở trong lòng bàn tay phải.
Ảnh thẻ vuông vức hai tấc, trên nền màu xanh da trời có một cô gái xinh đẹp. với mái tóc đen dài hiền hậu, mặc sơ mi trắng sạch sẽ phẳng phiu, ánh mắt dịu dàng mỉm cười về ống kính, khóe mắt đuôi lông mày đều thể hiện bốn chữ “Rung động lòng người”.
Anh phải thừa nhận cô rất đẹp, nhất là một đôi mắt đào hoa chứa tình kia, nhìn ảnh cũng như đang nhìn người yêu.
Cố Kỳ Châu vô thức nâng tay trái lên, nhẹ nhàng dùng ngón cái vuốt ve bức ảnh, động tác dịu dàng giống như là thật sự vuốt ve gương mặt cô, ngay cả cơ mặt cũng tự giác thả lỏng. Anh thầm than trong lòng:
Đúng là yêu tinh đạo hạnh cao thâm, anh vẫn thua, vẫn đi vào bẫy rập cô đặt riêng cho anh, mà cái bẫy này dù anh có tránh cũng tự mình đi vào.
Anh nhớ rõ lúc cấp ba, cô rất thích hát một bài hát ở bên tai anh, là bài “Bài ca dành tặng bản thân” của Lý Tông Thịnh, trong đó có một câu hát hoàn toàn miêu tả tình cảm mấy năm qua anh đối với cô: Tình yêu mà cô luôn giữ trong lòng, dù đã chôn vùi, dù đã lấp phẳng rồi, nhưng bao năm trôi qua vẫn còn lại dư âm. ---Đọc full tại Truyện Full---
Sức mạnh vô cùng mạnh mẽ, ai ai cũng ủng hộ hết lòng.
Cố Kỳ Châu thở dài một tiếng, anh bỏ tay trái xuống, nâng tay phải lên, cẩn thận nhét ảnh chụp của cô vào trong túi gần sát tim mình.
[Quyển 1 - Trở lại - Hết]
——Hết chương 33——