Em Nói Xem Có Trùng Hợp Không?

Chương 73





Cố Kỳ Châu nói với Trần Nhiễm Âm là sáng chủ nhật về nhà, nhưng chiều thứ bảy đã đến Đông Phụ, nói như vậy chỉ để khiến cô bất ngờ.

Hơn năm giờ anh về đến nhà, trong nhà trống rỗng không một bóng người, anh gửi tin nhắn Wechat cho cháu trai và vợ, bảo cháu trai tối nay đừng về nhà, còn vợ thì hỏi đang ở đâu.

Cháu trai trả lời rất nhanh mà vợ lại mãi không thấy trả lời tin nhắn của anh.

Sau khi thu dọn hành lý xong, Cố Kỳ Châu lại gửi voice cho Trần Nhiễm Âm: “Bảo bối, anh về nhà rồi, em đang ở đâu?” Đợi mấy phút, Trần Nhiễm Âm vẫn không trả lời, vì thế anh đành gọi điện thoại cho cô nhưng vẫn trong trạng thái không nghe máy.

Anh có chút sốt ruột, lại gọi điện thoại cho mẹ vợ, hỏi xem vợ có ở nhà mẹ đẻ không, mẹ vợ trả lời: “Từ trưa nay đã không về nhà, nói là đi chơi.”
Cố Kỳ Châu: “Một mình cô ấy ạ?”
Tần Vi: “Hình như là vậy.

Có chuyện gì vậy? Con bé vẫn chưa về nhà à?”
Cố Kỳ Châu biết bóng ma tâm lý của mẹ vợ mình, sợ bà sốt ruột nên vội trả lời: “Con cũng vừa về đến nhà, không biết cô ấy đi đâu nên mới gọi điện thoại cho mẹ.”
Tần Vi: “Ồ, nó đi mua sắm rồi.

Mẹ nghe con bé nói một người bạn tốt của nó sắp sinh, nó phải chuẩn bị quà.” Bà nói thêm, “Con gọi nó đi, đừng có nhắn tin, nhắn tin con bé không xem đâu.”
“Vâng ạ.” Sau khi cúp điện thoại, Cố Kỳ Châu lại gọi điện cho Trần Nhiễm Âm, vẫn không nghe máy, trong lòng anh càng lo lắng.

Bây giờ cũng chưa muộn, còn chưa tới sáu giờ, dù là mùa đông thì sắc trời bên ngoài cũng chưa quá tối, nhưng anh vẫn khó có thể an tâm.

Thảm án trước kia vẫn đè nặng lòng anh, trở thành ám ảnh sâu trong tâm trí anh không thể xua tan.

Anh sợ chuyện xưa tái diễn, sợ mình sẽ lại mất tất cả trong một buổi chiều tà.

Gửi tin nhắn cho cháu trai dặn cậu nhóc ở trong trường học không được chạy linh tinh xong, Cố Kỳ Châu vội mặc áo khoác ra cửa, lái xe xuyên qua đường lớn ngõ nhỏ ở Đông Phụ, đi tìm từng trung tâm thương mại.

Trong lúc đó anh vẫn không ngừng gọi điện thoại cho Trần Nhiễm Âm, nhưng cô lại không trả lời một cuộc nào.

Bảy giờ rưỡi, bộ phim kết thúc, chờ xem xong after credit, Trần Nhiễm Âm mới lưu luyến rời khỏi rạp chiếu phim.

Trong đầu cô toàn là: Hay quá đi mất, mình phải giới thiệu bộ phim này cho cả thế giới!
Cô đi xem phim một mình.

Cô vốn định mua quà cho cặp long phượng sắp chào đời của Lục Vân Đàn rồi về nhà, ai ngờ lại trúng giải thưởng của trung tâm thương mại, giải thưởng là một vé xem phim.


Cô không muốn lãng phí cái vé này nên mới đi xem phim.

Bộ phim bắt đầu lúc năm giờ năm mươi lăm, bảy giờ rưỡi kết thúc.

Thân là một người có tố chất, cô vừa ngồi xuống đã điều chỉnh điện thoại di động thành chế độ im lặng, kiên quyết không làm phiền trải nghiệm của những khán giả khác!
Ra khỏi phòng chiếu phim xong, cô lập tức chạy vào nhà vệ sinh.

Sau khi thoải mái ra khỏi nhà vệ sinh, cô mới bình tĩnh lấy điện thoại trong túi xách ra, rồi nhìn thấy vô số cuộc gọi nhỡ và tin nhắn Wechat từ chồng.

Cô cũng không kịp xem nội dung WeChat mà lập tức gọi điện thoại cho chồng, rất nhanh đã được kết nối…
“Đi đâu thế?!” Gần hai tiếng đồng hồ không liên lạc được, Cố Kỳ Châu đã phát điên rồi, suýt thì báo cảnh sát.

Giọng điệu của anh rất hung dữ, Trần Nhiễm Âm bỗng thấy tủi thân: Sắp không gặp nhau nửa tháng rồi, vừa gọi điện thoại đã mắng em… Cô cũng tức giận: “Anh quạu cái gì? Em xem phim, điện thoại di động tắt tiếng!”
Cố Kỳ Châu nắm chặt tay lái, hít sâu một hơi, lại thở hắt ra, cố gắng kiềm chế cảm xúc nóng nảy bất an, quả quyết nói với điện thoại: “Cho anh vị trí.”
Giọng điệu của anh vẫn vô cùng lạnh lùng cứng rắn như trước, Trần Nhiễm Âm vừa tủi thân vừa bực bội, nhưng vẫn nhịn không được hỏi một câu: “Anh về rồi?”
Cố Kỳ Châu: “Ừ.”
Trần Nhiễm Âm lại càng tủi thân: Vừa mới về đã mắng em! Còn cọc với em! Không chiều anh nữa! Em muốn đưa anh vào lãnh cung!
Cô trực tiếp cúp máy, nhưng vẫn gửi địa chỉ cho anh.

Cố Kỳ Châu nhắn tin cho cô, bảo cô đến cửa số 1 của trung tâm thương mại chờ anh.

Trần Nhiễm Âm lại không đi đến cửa số 1 ngay mà giận dỗi đi dạo ba vòng trong trung tâm thương mại, thử mấy bộ quần áo rồi mới chậm rãi đi về phía cửa số 1.

Vừa bước ra khỏi cửa trung tâm thương mại, cô nhìn thấy chiếc Buick SUV màu đen đậu bên đường.

Cô mím môi, rối rắm đi về phía Buick, vừa mong nhanh được gặp Cố Kỳ Chu vừa giận anh.

Để thể hiện sự tức giận của mình, cô không mở cửa bên ghế phụ mà mở cửa sau.

Lên xe rồi cũng không để ý tới anh, thậm chí cũng không nhìn về phía ghế lái, mặt không đổi sắc nhìn về phía cảnh đêm phồn hoa ngoài cửa sổ.

Cố Kỳ Châu cũng chưa nguôi giận, không nói lời nào, chờ cô ngồi vững rồi trực tiếp lái xe.

Trên đường về nhà, hai người không ai để ý đến ai, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không giao nhau, y như học sinh tiểu học cãi nhau.


Sau khi về đến nhà, Trần Nhiễm Âm vào thẳng phòng ngủ, còn mạnh mẽ đóng cửa phòng “rầm” một tiếng để thể hiện sự phẫn nộ của mình, còn khóa trái cửa phòng, nhốt mình bên trong và cũng nhốt Cố Kỳ Châu ở ngoài cửa.

Cố Kỳ Châu cũng không dỗ dành cô mà chỉ đi vào phòng bếp, mở cửa tủ lạnh nhìn thoáng qua.

Đúng như anh dự đoán, trong tủ lạnh chẳng còn cái gì.

Thế là anh lại phải đi ra ngoài một chuyến, đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn về rồi bắt đầu nấu cơm, làm tất cả đều là những món Trần Nhiễm Âm thích ăn.

Làm xong bữa tối, anh mới đi về phía phòng ngủ, đứng ở ngoài gõ cửa phòng: “Ra ngoài ăn cơm.”
Trần Hoàng còn đang giận dỗi: “Không ăn!”
Anh không dỗ thì em không ăn!
Cố Kỳ Châu bất đắc dĩ, lo cô đói bụng sẽ đau dạ dày nên thái độ thêm cứng rắn: “Mau ra ngoài ăn cơm.”
Lại cọc với em! Trần Nhiễm Âm càng tức giận hơn: “Không ăn cơm anh nấu!” Cô còn cố tình chọc giận anh: “Em gọi ship rồi!”
Cố Kỳ Châu: “…”
Trần Nhiễm Âm đã gọi ship thật, không đến hai mươi phút, shipper đã gọi điện thoại cho cô, bảo cô xuống lầu lấy đồ ăn.

Cô lập tức khoác áo khoác ra cửa, dưới ánh mắt bực tức của Cố Kỳ Châu, dương dương tự đắc lấy KFC vào nhà, còn cố ý ngồi bên bàn ăn, cố ý ngồi đối diện anh ăn gà rán hamburger, không ăn một miếng đồ ăn anh nấu.

Cố Kỳ Châu cũng bị cô chọc giận đến mất bình tĩnh.

Người này, nếu muốn chọc anh tức, nhất định anh sẽ tức chết.

Cơm nước xong, Trần Nhiễm Âm đi tắm rồi quay về phòng ngủ, nhưng lần này không khóa cửa phòng.

Cô vừa nhìn thoáng qua điện thoại di động, Cố Biệt Đông cũng nhắn tin cho cô, nói tuần này không về nhà, muốn ở lại trường tự học.

Có nghĩa là, đêm nay trong nhà chỉ có cô và chính cung nương nương của cô.

Giận dỗi thì giận dỗi, làm việc vẫn phải làm, không ảnh hưởng đến nhau.

Sau khi trở về phòng ngủ, cô mở tủ quần áo lấy ra một chiếc váy ngủ mới mua vài ngày trước.

Chiếc váy hai dây bó sát màu xanh đậm bằng lụa không chỉ gợi cảm tôn dáng mà còn tôn lên làn da mịn màng.

Sau khi thay váy ngủ, cô lại lấy một chai nước hoa trên bàn trang điểm, xịt ở cổ và sau tai một chút.

Ngoài cửa phòng truyền đến tiếng bước chân, cô lập tức lên giường, chui vào trong chăn, làm bộ ngủ.

Cô đang muốn chờ tự anh vén chăn lên, không thì lại có vẻ như cô chủ động dụ dỗ anh.

Không được, bây giờ cô còn đang giận dỗi anh, kiên quyết không chủ động làm hoà!
Cửa phòng bị đẩy ra, Cố Kỳ Châu đi vào phòng ngủ nhưng không đi về phía giường mà dừng lại trước tủ quần áo.

Anh mở tủ lấy ra hai bộ quần áo, sau đó lại rời khỏi phòng ngủ, không hề nói một câu.

Rất nhanh, Trần Nhiễm Âm đã nghe thấy trong nhà tắm vang lên tiếng nước chảy róc rách.

Cố Kỳ Châu đi tắm.

Được, vậy trẫm chờ thêm một lát, chờ khanh tắm rửa thay quần áo, thơm phức đến thị tẩm.

Ngay sau đó, Trần Nhiễm Âm lại nghĩ: Trẫm rộng lượng lắm rồi đấy, khanh chọc giận trẫm mà trẫm còn cho phép khanh được thị tẩm.

Ôi, nếu không phải nể mặt “Trần Hữu Lâm”, trẫm còn lâu mới cho khanh thị tẩm!
Tiếng nước chảy vừa dừng lại, Trần Nhiễm Âm đã kích động, ngứa ngáy khó nhịn rụt vào trong chăn, âm thầm chờ mong chính cung nương nương chủ động lấy lòng.

Nhưng, chính cung nương nương mãi không thấy đến phòng ngủ.

Là sao? Lại đợi hơn mười phút, Trần Nhiễm Âm không khỏi thấy kỳ quái, bò xuống giường, đi ra khỏi phòng ngủ nhìn thoáng qua rồi suýt thì tức đến bốc khói.

Tên khốn kiếp Cố Kỳ Châu này lại ngủ trên sofa phòng khách!
Hay lắm!
Anh thì hay rồi! Anh thanh cao! Anh có liêm sỉ!
Trần Hoàng long nhan giận dữ, hai tay chống hông, thở phì phò nói với người trên sofa: “Thích ngủ sofa đúng không? Thế anh cứ ngủ sofa đi! Ngủ cả đời đi!” Nói xong, cô xoay người rời đi.

Cố Kỳ Châu không ngủ, cố ý chọc giận cô.

Sau khi trở lại phòng ngủ, Trần Nhiễm Âm vẫn không cam lòng, càng nghĩ càng không cam lòng.

Thế nên lại lấy điện thoại di động gửi tin nhắn thoại cho ai đó trong phòng khách, nói như đinh đóng cột, không cho phép từ chối: “Vào phòng mà ngủ!”
Cuối cùng chính cung nương nương cũng không dám làm trái thánh chỉ của Trần Hoàng, không bao lâu sau, cửa phòng ngủ lại bị đẩy ra lần nữa.

Trần Nhiễm Âm còn đang tức giận, nằm quay lưng về phía cửa phòng, không thèm quay đầu lại nhìn anh.


Cố Kỳ Châu xốc chăn lên giường nhưng không nói gì, cũng không chạm vào cô, im lặng nằm quay lưng lại.

Trần Nhiễm Âm không thể bực hơn được nữa, xoay mặt nhìn thoáng qua, phát hiện anh không c0i quần áo.

Trong nhà có hệ thống sưởi, nhiệt độ cao, trên người Cố Kỳ Châu mặc áo ngắn tay màu đen và quần đùi màu xám đậm.

Trần Nhiễm Âm càng tức giận hơn, trực tiếp xoay người lại, giơ tay đấm vài phát lên lưng anh: “Đồ chán ghét! Bắt nạt em! Không sinh con cho anh nữa! Em đi tìm người khác!”
“Em dám?!” Cố Kỳ Châu đột nhiên xoay người, ôm cô vào lòng, hậm hực nói với cô: “Tưởng không để ý anh cơ mà?”
Trần Nhiễm Âm trừng mắt nhìn anh, biện bạch: “Là anh không để ý em! Anh ra sofa ngủ đi!”
Cố Kỳ Châu nghiêm túc nói rõ với cô: “Từ khi lên xe em đã không để ý tới anh, còn không ngồi cạnh anh.”
Trần Nhiễm Âm: “…”
Cố Kỳ Châu: “Em còn không ăn cơm anh nấu.”
Trần Nhiễm Âm: “…”
Được rồi, OK, là em sai, em không nên cãi nhau với anh chỉ vì một chuyện nhỏ như học sinh tiểu học, em là giáo viên trường trung học cơ sở!
Nhưng cô vẫn tủi thân: “Ai bảo anh cọc với em qua điện thoại?”
Cố Kỳ Châu bất đắc dĩ: “Hai tiếng không nghe điện thoại, anh sợ gần chết, suýt nữa thì báo cảnh sát!”
Chuyện này quả thật là cô đuối lý, nhưng Trần Nhiễm Âm vẫn ngụy biện: “Em đi xem phim mà.

Với cả, em đâu có biết tối nay anh sẽ trở về, ai bảo anh không nói với em chứ?”
Cố Kỳ Châu khẽ thở dài, nói: “Định cho em bất ngờ mà.”
Trần Nhiễm Âm tức giận: “Em chẳng bất ngờ tí nào!”
Cố Kỳ Châu trả lời: “Anh cũng vậy, chỉ thấy sợ hãi.” Hơn nữa bị dọa không nhẹ.

Trần Nhiễm Âm không nhịn được cười.

Cố Kỳ Châu cố ý nghiêm mặt nói: “Em còn dám cười?”
Trần Nhiễm Âm: “Trẫm cười một chút thì làm sao? Trẫm còn không được cười chắc?”
Ánh mắt nóng bỏng của Cố Kỳ Châu nhìn chằm chằm cô: “Muốn em khóc.”
“…”
Trần Nhiễm Âm: “Khanh, khanh phạm thượng!”
“Không được à?” Cố Kỳ Châu xoay người đặt cô dưới thân, bỗng nhiên ngửi được một mùi hương thơm ngát.

Anh vùi mặt vào cổ cô, tham lam vội vã hít hà, hôn xuống, hương thơm cứ như đang trêu chọc trái tim anh, làm anh trầm luân thật sâu, khàn giọng nói: “Vợ, em thơm thật.”
Trần Nhiễm Âm nghĩ thầm: Không thơm sao được? Đây là “Mê hồn hương” trẫm đặc biệt chuẩn bị cho khanh mà!
Nhưng cô vẫn còn dỗi, ôm lấy cổ anh, hừ một tiếng: “Tưởng anh muốn ngủ sofa mà?”
Đại trượng phu co được dãn được, Cố Kỳ Châu mặt không đổi sắc trả lời: “Ngủ sofa sao sinh con?”
Trần Nhiễm Âm tức giận nói: “Không c0i quần sao sinh con?”
Cố Kỳ Châu cười: “Chờ em cởi cho anh.”
Trần Nhiễm Âm cũng nở nụ cười: “Lưu manh!”.