Em Ở Nơi Này, Chờ Gió Và Chờ Anh

Chương 37: Anh đọc sách nhiều quá ngu rồi hả?




Nguyễn Thư thản nhiên ngắm nhìn hai người ân ái với nhau.

Lát sau bọn họ buông nhau ra, người phụ nữ mặt mày hớn hở bước vào trong, dáng vẻ vẫn còn lưu luyến mãi không thôi.

Người đàn ông đứng một hồi, lúc quay người chuẩn bị lên xe thì phát hiện ra Nguyễn Thư, ngạc nhiên nói: "Thư... "

Nguyễn Thư không nói gì bước đến trước mặt Đường Hiển Dương.

Đường Hiển Dương vô thức liếc nhìn về phía Lâm Diệu Phù vừa rời đi, định nói vài câu với Nguyễn Thư nhưng dường như có gì đó chặn ở cổ họng, không nói được câu nào.

Thấy anh ta im lặng, cô bèn mở miệng hỏi trước: "Hai người đã xảy ra chuyện gì?"

"Anh..." Vừa ngập ngừng được một chữ, Đường Hiển Dương lại bị kẹt không nói thêm.

Trong phút chốc, tròng mắt Nguyễn Thư tối sầm xuống nhìn anh ta chằm chằm, không chút nhiệt độ khiến anh ta không quen, còn hơi sợ hãi. Cho dù bị bắt gặp ở bệnh viện cùng với Lâm Diệu Phù trước đó, cô cũng không phản ứng lạnh lùng như vậy.

"Thư..." Đường Hiển Dương hít một hơi thật sâu, thành thật nói: "Bố mẹ anh vô tình biết chuyện Lâm Diệu Phù từng phá thai một lần vì anh."

"Cho nên?" Cả giọng nói và biểu cảm lúc này của Nguyễn Thư đều không nhiệt độ.

"Bố mẹ từng giới thiệu rất nhiều đối tượng xem mắt nhưng anh đều không thích, gần đây còn xảy ra chút mâu thuẫn. Bọn họ có tư tưởng khá truyền thống, từ lúc biết Diệu Phù đã phá thai vì anh bèn nổi giận đánh anh một trận, muốn anh chịu trách nhiệm với cô ấy. Bọn họ... Bọn họ cũng có ấn tượng khá tốt với cô ấy, vả lại Diệu Phù cũng thích anh nên anh định..."

"Bốp "

Một cú tát mạnh chặn đứt lời nói của anh ta.

"Tại sao trước đây tôi không phát hiện anh là tên cặn bã thế chứ!" Dù là biểu cảm hay giọng nói đều thể hiện rõ sự tức giận của Nguyễn Thư lúc này.

Cả người Đường Hiển Dương cứng đờ, khuôn mặt nóng bừng nhưng vẫn không lên tiếng.

Hai người quen biết nhau hơn mười năm, dù là vui hay giận thì cô vẫn hiếm khi bộc lộ cảm xúc trước mặt mọi người, nhất là khi đã lớn lên. Tình huống nổi nóng như hôm nay chắc chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, đặc biệt là bức xúc đến mức ra tay đánh người. Anh ta có linh cảm xấu, e rằng lần này cô sẽ khó tha thứ cho anh ta.

Im lặng hai giây, cô lại lên tiếng lần nữa, mặc dù lần này Nguyễn Thư đã khống chế được phần nào cảm xúc nhưng vẫn khó nén cơn giận: "Chuyện xảy ra lần trước là việc ngoài ý muốn nên tôi không trách anh, bởi tôi hiểu rõ tâm tư em gái mình thế nào. Tôi tin rằng tội lớn trách nhiệm là do con bé. Huống chi tôi cũng có vấn đề nên mới vậy."

"Nhưng hiện tại, rõ ràng không thích nhưng anh vẫn dây dưa mập mờ, cho con bé hy vọng? Nếu anh chỉ định tìm bừa một đối tượng để qua mắt bố mẹ khỏi thúc giục, anh cút khỏi cuộc sống của chúng tôi ngay lập tức! Cho dù tôi với con bé có xảy ra mâu thuẫn thì con bé vẫn là em gái tôi, tôi không thể để anh phá hủy tương lai của con bé được!"

Hai từ "phá hủy" khiến Đường Hiển Dương nhói đau trong lòng: "Nếu như để đối phó với bố mẹ, chẳng phải anh chỉ cần chọn một người trong số đối tượng đó là được thôi, không phải sao?"

Hai tay anh ta ghì chặt lên vai Nguyễn Thư: "Đúng lúc Diệu Phù là đối tượng, anh cũng cẩn thận suy nghĩ. Anh không ghét Diệu Phù, chỉ là không có nhiều tình cảm thôi. Tình cảm có thể vun đắp được, sau khi kết hôn, anh sẽ làm tròn trách nhiệm của một người chồng, đối xử tốt với cô ấy. Tuy nhà anh không phải gia đình quyền quý nhưng gia thế trong sạch, là một lựa chọn tốt..."

"Đường Hiển Dương, anh đọc sách nhiều quá ngu rồi hả?" Nguyễn Thư càng nghe càng tức giận, không nhịn được lại tát anh một cái nữa.

Đúng lúc này, đột nhiên có một chiếc xe quen thuộc dừng lại trước mặt họ.