Em Phải Trả Giá Vì Dám Lừa Dối Tôi

Chương 14: Thi Đấu Uống Rượu




Thường Hi tạm biệt Hoa Nhi rồi về lại công ty, khi đang lái xe thì Bắc Thần gọi đến. Cô do dự một hồi rồi bắt máy.

" Alo "

Bắc Thần nghe thấy giọng cô thì liền đáp lại.

" Tối nay về biệt thự ".

Cô không đồng ý liền viện cớ đáp trả.

" Đồ dùng cá nhân của em ở chung cư rồi "

Thường Hi nghĩ rằng nói thế thì anh sẽ bỏ qua cho cô, nhưng cô quá non nớt rồi. Bắc Thần nhẹ nhàng hăm doạ.

" Tôi dọn đồ hết của em về biệt thự rồi, tối nay 9 giờ phải có mặt ở biệt thự ".

Nói xong liền cúp máy, Thường Hi ngơ ngác không thôi. Năng suất làm việc của anh cũng nhanh quá rồi, cô tính trốn vài bữa nữa mới chuyển qua, nào ngờ cô tính không bằng anh làm. Thôi thì đành phải đối đầu với sói vậy.

Về đến công ty, Thường Hi bắt đầu chìm vào đống tài liệu. Hôm nay công việc cũng khá ít nên cô đã nhanh chóng hoàn tất. Tới 5 giờ chiều thì mọi người trong văn phòng cùng với cô đi đến nhà hàng.

* Tại nhà hàng *

Thường Hi đưa menu cho mọi người.

" Mấy cưng tùy ý mà chọn, thích gì gọi nấy hôm nay chị đây bao tất ".

Nghe vậy ai cùng hồ hởi vui mừng, không nể tình mà gọi lên cả đống đồ ăn. Nhưng dăm ba cái này đối với cô si nhê gì. Mọi người vừa cười vừa nói vui vẻ suốt bữa ăn.

Một nam nhân viên trong đó đã cố tình gọi rất nhiều rượu, tính sẽ chuốc say mọi người. Nam nhân viên đó tên La Phong có tiếng là uống không say, anh ta đứng dậy tuyên bố.

" Nè nè hôm nay không say không về nhá, tôi cạn trước. "



Mọi người thấy vậy cũng bắt đầu khui bia khui rượu, đổ đầy ly rồi cạn. Thường Hi cũng bị lôi kéo vào trong vụ này, cô khó mà từ chối được.

Cả đám đồng thanh hô hào

" Một hai ba.....DÔ....Một hai ba....UỐNG !!! ".

2 tiếng ròng rã trôi qua, ai nấy đều say tí bỉ chỉ còn mỗi Thường Hi và anh bạn La Phong đó còn tỉnh. Thường Hi là phó giám đốc nên thường đi uống rượu với đối tác, dần dần rồi cũng không còn say nữa.

La Phong thấy cô còn tỉnh nên cố tình gọi thêm mấy chai bia nữa.

" Chị Tịnh Kỳ vậy mà vẫn chưa say ư, dám uống thi với em không. "

Thường Hi thấy có người dám thách đấu, nên cô nào có từ chối. Hôm nay cô nhất định phải dạy dỗ đàn em này cho ra trò.

" Được, chị thi với cưng ".

Thế là một bàn toàn bia với rượu đặt trên bàn, mọi người thấy hai người thi đấu nên cố giữ tỉnh táo để hóng chuyện. Cuộc thi bắt đầu, những nhân viên xung quanh bắt đầu cổ vũ.

" Chị Kỳ cố lên !!! "

" La Phong cố lên !!! "

..........

Hai người uống hết ly này đến ly nọ, không ai chịu thua ai. Đến khi La Phong không chịu nổi nữa, mở lời chào thua.

" Chị Kỳ em sai rồi, tha cho em. Em nhận thua ".

Thường Hi liền nở nụ cười đắc ý.

" Được chị tha cho cưng đó hihi ".



Kết thúc buổi tiệc, mọi người dần ra về hết. La Phong bây giờ say đến nỗi phải có người dìu mới lên được xe taxi. Thường Hi vì đã uống rượu nên không thể lái xe về, nhưng nếu đi taxi thì xe của cô phải làm sao.

Suy đi tính lại thì chỉ còn một cách, cô lấy hết dũng khí bấm số rồi gọi điện thoại. Sau mấy hồi chuông reo thì cuối cùng người bên kia cũng bắt máy. Anh lạnh nhạt hỏi.

" Có chuyện gì ".

Thường Hi nuốt nước bọt, lấy hết bình tĩnh trả lời.

" Anh....có đang bận không ? "

Bắc Thần không hồi đáp, cô có chút lúng túng.

" Chuyện là....em uống rượu rồi, không thể lái xe được.....anh có thể....đến đón em không ".

Anh điềm tĩnh hỏi.

" Ở đâu ? "

Sau khi nói xong địa chỉ, Thường Hi đứng trước cửa nhà hàng đợi anh. Rượu lúc này cũng đã bắt đầu thấm dần, đầu óc của cô dần dần choáng. Nhưng cô hít thở thật sâu cố giữ mình tỉnh táo nhất có thể.

10 phút sau, một chiếc xe thể thao dừng trước nhà hàng. Người bước xuống xe không ai khác chính là Bắc Thần. Anh thấy cô hơi ngơ ngơ liền đi đến búng tay. Lúc nay cô mới chợt tỉnh nhìn anh. Có chút ngượng ngùng, cô liền nở nụ cười.

" Anh...đến rồi ".

Bắc Thần khuôn mặt như tảng băng gật nhẹ đầu rồi ám chỉ cô lên xe. Thường Hi thấy vậy thì liền hiểu ý đưa chìa khoá xe của mình cho anh, rồi cô vào xe anh thắt dây an toàn.

Bắc Thần thẩy chìa khoá cho tài xế, kêu anh lái xe cô về biệt thự. Còn mình thì đích thân lái xe chở cô về. Trên xe chỉ còn hai người, không khí lúc này có chút gì đó căng thẳng. Không ai nói ai một lời, im phăng phắc.

Cơn buồn ngủ của cô bắt đầu ập đến, mỗi lần sắp ngủ gật thì cô liền cố gắng ngẩng đầu dậy. Nhưng vì uống quá nhiều rượu, mắt cô giờ nặng trĩu thế là cô không kìm được mà chìm vào giấc ngủ.

Anh không thấy cô cử động nữa, liền quay sang nhìn thì thấy cô ngủ lúc nào không hay rồi. Bắc Thần giậm ga tăng tốc, lái xe về biệt thự.