Em Phải Trả Giá Vì Dám Lừa Dối Tôi

Chương 22: Hơi Ấm Của Anh




Bắc Thần hôm nay đã cố ý tan làm về sớm để gặp cô. Nhưng bước vào nhà thì lại nghe tin cô đi đâu mất rồi. Nên anh đã bực mình, sợ rằng cô đi tìm cái tên lăng băm chết tiệt kia.

Anh gọi điện để thúc giục cô về, vậy mà anh lại phải đợi cô tận 2 tiếng nữa. Anh ghét phải chờ đợi, nhưng từ khi gặp cô anh đã phải chờ rất rất nhiều lần rồi. Bắc Thần phá bỏ quy tắc về thời gian để đợi cô, vậy mà cô lại cứ không chịu nhún nhường, để cho anh leo cây hết lần này đến lần khác.

Quả tức này mà không trả thì anh chắc chắn không phải Bắc Thần rồi.

* 21:00 tối *

Thường Hi lặng lẽ bước vào biệt thự, đến cả giày cô cũng phải tháo ra để đi không nghe tiếng. Căn biệt thự bên ngoài thì sáng rực rỡ, bên trong thì lại tối như cái địa ngục, thật là làm cho người ta sợ hãi mà.

Cô dần bước vào phòng khách chuẩn bị đi lên lầu, đột nhiên phía sau có người giữ eo cô lại. Thường Hi sợ hãi tưởng là ma nên la lên.

" AAAAAAAA CÓ MA ! "

Người phía sau khó chịu ra mặt, anh bịt miệng cô lại rồi thì thầm vào tai cô.

" Không có con ma nào đẹp trai như tôi đâu ! ".

Nghe giọng của anh, Thường Hi lập tức quay đầu lại. Nhìn thấy anh còn đáng sợ hơn là thấy ma ý chứ, cô tức giận mắng anh.

" Tự nhiên...anh....anh tắt đèn làm gì, cái biệt thự to thế này mà không mở nổi cái đèn hay sao. Để nó tối thui vậy hả ".

Bắc Thần nghe cái giọng đanh đá đang trách mắng anh, thì liền cười không thành tiếng.

" Tôi ghét ánh sáng của đèn, nên em biết điều một chút. Lần sau đừng có mà về trễ như vậy, không thì ma sẽ thật sự đến bắt em đi đấy. "

Cái lí do ngang ngược và ngu ngốc này của anh, thật sự làm cho cô tức điên người mà. Cô giận dỗi liếc xéo anh một cái rồi bước lên lầu.



Nhìn cái bóng dáng giận hờn của cô, anh bất giác mà cười lên. Lúc giận mà cô cũng đáng yêu đến như vậy, thật làm cho người ta lo lắng mà. Lo lắng ai đó sẽ thấy được cái dáng vẻ đáng yêu này của cô, rồi cướp cô đi mất.

Anh đi theo cô lên lầu, Thường Hi vừa định đóng cửa phòng thì đã bị anh chặn lại. Bắc Thần bước vào trong rồi nằm lên giường, cô thấy vậy thì liền cau mày.

" Phòng anh đâu mà anh không về, vào phòng em làm gì ! ".

Bắc Thần nhìn cô rồi khiêu khích.

" Cả cái biệt thự này đều là của tôi, cả cái phòng này cũng là của tôi. Em hình như không có quyền đuổi tôi thì phải ".

Thường Hi tức xì khói nói không thành lời.

" Anh..... "

Nếu đã muốn chiếm phòng thì cô cho anh toại nguyện vậy. Thường Hi bước đến giường rồi giật cái chăn của anh ra, cầm nó lên rồi xoay người đi ra khỏi phòng. Bắc Thần thấy vậy liền đứng phắt dậy.

" Em đi đâu ? ".

Thường Hi liền cười đắc ý rồi quay mặt lại.

" Anh đã muốn cái phòng này thì em nhường cho anh vậy. "

Không để anh nói gì thêm, cô liền đi ra khỏi phòng. Đóng sầm cửa lại, rồi đi xuống phòng khách, bên ngoài bây giờ đã là 7°C. Mùa đông đã bắt đầu, cô có thể cảm nhận được cái lạnh.

Không nghĩ gì nhiều cô ngay lập tức lao đến cái chiếc sofa chục tỷ của anh rồi nằm xuống, đắp cái chăn rồi nhắm mắt.



Bắc Thần bên trong phòng vẫn đang nằm trên giường, anh thầm nghĩ mùa đông lạnh thế này chắc chắn tí nữa cô sẽ vào phòng thôi. Nhưng cứ đợi mãi đợi mãi mà cô vẫn chưa vào.

Anh chỉ còn nước đi ra khỏi phòng, rồi đi tìm cô. Vừa bước xuống phòng khách thì đã thấy cô, đang nằm cuộn trong cái chăn dày. Bắc Thần nhẹ nhàng đi lại gần cô, thấy cô đang ngủ anh cũng chỉ đành thở dài bất lực.

Cô cứ ngoan cố thế này, anh thật hết cách với cô mà. Đường đường là tổng tài không chịu nhường ai vậy mà bây giờ lại thua một cái cô gái nhỏ bé này.

Bắc Thần cúi người xuống, định bế cô về phòng nhưng lại sợ cô thức giấc. Vì cô chưa ngủ được bao lâu, nên đầu anh đã nhảy số, vén chăn cô lên rồi nằm lên sofa. Mua cái sofa đắt như vậy, cuối cùng bây giờ cũng phát huy tác dụng rồi.

Vừa ôm cô vào lòng, thì liền cảm nhận được độ lạnh trên cơ thể cô. Bắc Thần liền tự trách bản thân, rồi ôm cô trong vòng tay để sưởi ấm.

Thường Hi cảm nhận được hơi ấm liền theo bản năng mà áp sát lại ôm anh. Hai người cứ thế mà ôm nhau sưởi ấm, dưới cái mùa lạnh muốn sát thương này. Tối đó Thường Hi ngủ ngon đến lạ, chắc vì cảm nhận được sự an toàn khi bên cạnh anh.

* Sáng hôm sau *

Những tia nắng ấm chiếu rọi qua cửa kính của biệt thự, ánh nắng chiếu lên hai con người đang ôm nhau mà say giấc kia. Đến sáng thì đã ấm lên một chút, nhưng cái lạnh vẫn còn đó.

Thời tiết vừa se lạnh vừa đắp chăn, ai có thể tỉnh dậy và đi làm cơ chứ. Thường Hi hít thở cái khí lạnh của mùa đông rồi từ từ mở mắt. Vừa mở mắt ra thì cái khuôn mặt đẹp tựa như tượng kia đã rọi ngay vào mắt cô.

Mới sáng sớm mà đã được rửa mắt bằng cái sự đẹp trai này, thật là quá đã đi. Đến ngủ cũng đẹp đến vậy, khiến cô ghen tị đến phát hoả mà. Cô không kìm được mà nhẹ nhàng vuốt cái sống mũi cao kia.

Khi cô sờ vào mặt anh thì Bắc Thần đã tỉnh dậy rồi, nhưng vẫn nhắm mắt xem cô muốn làm gì. Vậy mà lại sờ mũi của anh, nên anh đã nhíu mày mở mắt.

Lúc này bốn mắt nhìn nhau, có chút đơ nhưng vài giây sau thì liền có lại tín hiệu. Cô bỏ tay khỏi mũi anh rồi bật dậy bước xuống sofa, chưa kịp mang dép mà đã bước xuống cái sàn tựa băng kia, cô ngay lập tức có thể cảm nhận được cái lạnh thấu xương.

Theo quán tính cô liền nhảy lại lên sofa, rồi chui lại vào lòng của anh. Xoa xoa cái chân lạnh kia, Bắc Thần không giấu nổi nụ cười, liền lấy tay mình xoa chân cho cô.

Hơi ấm từ trong bàn tay anh chuyền sang, khiến cho trái tim cô bỗng loạn nhịp. Mùa đông mà tay anh lại ấm đến vậy, thật là chết người mà.