Bạch Chỉ không nghĩ gì nhiều, dù sao kim chủ phu nhân đã trả lương cho cậu cao như vậy, nếu còn để cho con người ta không có giường để ngủ, này cũng quá thất trách rồi.
Quan trọng là Tạ Tư Cẩn cũng không phải thật sự có việc gì cần ra ngoài, chỉ là ngại muốn tránh đi mà thôi, trời đang tối đen thế kia mà còn để người đi lung tung trong núi lỡ xảy ra chuyện gì thì sao?
Nhưng mà cậu không nghĩ tới lời vừa thốt ra, mọi người xung quanh đều quay sang nhìn, biểu tình kinh ngạc đến không thể nói thành lời.
Giống như cậu không phải đang mời Tạ Tư Cẩn ngủ chung với nhau, mà là muốn dụ dỗ con người ta đi làm chuyện gì đó mà không thể miêu tả được vậy ó.
Bạch Chỉ vốn đang thản nhiên cũng có chút xấu hổ, chần chờ đứng lên: "Tui chỉ là sợ anh không có chỗ ngủ, thuận miệng nói vậy thôi, anh không muốn liền......."
Hai chữ "quên đi" còn chưa kịp nói ra, Tạ Tư Cẩn đã đánh gãy lời cậu: "Vậy làm phiền cậu"
"Không phiền không phiền, nên làm mà" Bạch Chỉ cười tủm tỉm.
Bạch Chỉ tất nhiên không phải thật sự để Tạ Tư Cẩn ngủ chung với mình, phòng bọn họ là sàn tatami, thêm bộ chăn nệm là có thể ngủ được rồi.
"Dọn nệm làm chi a?" Phương Hạ thấy hai người bận trải tới trải lui hơn nửa ngày, tùy tiện nói, "Bạch Chỉ cậu cùng tui ngủ, để cho Tạ lão sư ngủ giường của cậu là được rồi"
Đang bận bịu ở trước mặt Tạ Tư Cẩn trải nệm, Bạch Chỉ không thể nói lời nào được, chỉ có thể điên cuồng nháy mắt ra hiệu cho Phương Hạ ngậm miệng lại.
Cậu để Tạ Tư Cẩn ngủ chung phòng với mình xem như là có lý do chính đáng, nếu lại muốn đối phương ngủ trên giường của mình, như vậy liền phi thường không thích hợp.
Tạ Tư Cẩn sắp xếp lại nệm trải giường, hỏi: "Các cậu lúc trước đã cùng nhau ngủ qua?"
"Hai người tụi tui biết nhau từ lúc vào sơ trung" Phương Hạ nổi tiếng hơn so với Bạch Chỉ, nhưng hắn cũng không che giấu mối quan hệ bạn bè tốt đẹp của hai người bọn họ, "Khi đi học, mỗi ngày tụi tui đều chen chung một cái giường, anh không biết thân thể cậu ấy kém đến mức nào đâu, mỗi khi vào đông chẳng khác nào que kem lạnh."
"Đó là thể chất trời sinh, chứ sức khỏe tui rất tốt nha"
Bạch Chỉ không thể nhịn được nữa, nhấc chân đem Phương Hạ đang không ngừng lải nhải đá vào trong toilet.
Cậu không có thói quen đem chuyện quá khứ của mình kể trước mặt người khác, huống chi còn là trước mặt Tạ Tư Cẩn.
Bạch Chỉ ngượng ngùng, sau khi đã giúp trải xong giường, lại nói: "Nếu thiếu gì anh nói với tui nhé!"
"Thêm Wechat của tôi," Tạ Tư Cẩn đưa mã qua "Gửi cho tôi mấy tấm hình tối nay cậu chụp nhé!"
Trước khi ngủ, Bạch Chỉ trốn trong chăn chơi di động.
Weibo của Tạ Tư Cẩn chỉ có thông tin về hoạt động, vòng bạn bè cũng tương tự, dường như là mở tài khoản chỉ để trồng cỏ dại. Cũng không có hạn chế thời gian ba ngày hay nửa năm, chỉ là bài đăng thật sự quá ít, quanh năm suốt tháng không vượt quá mười bài.
Bạch Chỉ nhìn lại vòng bạn bè của cậu............
Ừm, ít nhất cậu so với nhân vật cá biệt Phương Hạ đem vòng bạn bè trông y như quyển nhật ký vẫn tốt hơn rất nhiều.
Bạch Chỉ đem điện thoại chuyển sang chế độ máy bay chuẩn bị đi ngủ, không nghĩ đến bên cạnh vẫn còn ánh sáng.
"Tạ lão sư?" Bạch Chỉ dụi dụi mắt, bởi vì buồn ngủ âm thanh liền mềm nhũn, "Anh còn chưa ngủ sao?"
"Thật xin lỗi, ồn đến cậu sao?" Tạ Tư Cẩn hạ thấp ánh sáng xuống, "Tôi rất nhanh sẽ xong thôi."
"Không sao, không ảnh hưởng" Bạch Chỉ kéo chăn đến cằm, chỉ hé mỗi mặt, "Chỉ là hơi tò mò thôi, đã trễ thế này rồi, anh vẫn còn công việc sao?"
Tạ Tư Cẩn: "Phần chỉnh sửa của <Thiên Vấn> vừa được gửi tới, tôi xem qua trước một chút"
"<Thiên Vấn>?" Cơn buồn ngủ của Bạch Chỉ bị câu này đuổi đi mất tiêu, "Hậu kỳ chỉnh sửa tốt rồi hở? Vậy khi nào sẽ chiếu phim vậy?"
"Có thể kịp Tết âm lịch"
"Vậy thì tốt rồi" Bạch Chỉ nhẹ nhàng thở ra, "Tui nghe tin được xem phim này thật nhiều lần lắm rồi."
Tạ Tư Cẩn gỡ một bên tai nghe xuống đưa qua cho cậu, hỏi: "Muốn cùng xem không?"
Mắt Bạch Chỉ sáng rực lên: "Tui có thể xem sao?"
"Đoạn ngắn mà thôi, cậu không nói ra bên ngoài là được" Tạ Tư Cẩn cười cười, "Vừa hay có thể đưa ra ý kiến"
Bạch Chỉ cầm tai nghe do dự, nhưng cuối cùng vẫn không cản nổi sức hấp dẫn của điện ảnh. Cậu hướng về phía Tạ Tư Cẩn, nhưng lại không dám dựa quá gần, giống hệt như mèo con biệt nữu nằm nhoài bên cạnh để xem.
"Không sao, ngồi trên đây này" Tạ Tư Cẩn nhích qua bên cạnh chừa một vị trí.
<Thiên Vấn> là bộ phim điện ảnh trong nước về chủ đề khoa học viễn tưởng mà Tạ Tư Cẩn sau khi đã cầm nhiều cúp ảnh đế chuyển hướng sang làm đạo diễn. Phim chủ yếu là một câu chuyện kể về việc thành lập trạm vệ tinh của Hoa quốc. Bộ phim dùng 6 triệu tiền đầu tư, khiến cho nó vừa khai máy đã chiếm đầu bảng hotsearch tận mấy ngày liền.
Bộ phim này hai năm trước đã quay xong, lúc ấy tuyên truyền nói một năm sau sẽ công chiếu, nhưng vào thời điểm trước tết âm lịch năm ngoái lại hoàn vé, thời gian công chiếu phim sẽ phải hoãn lại đến tháng 6 năm nay. Thật không ngờ vào tuần trước lại tiếp tục có thông báo hoãn phim.
Phía chính chủ giải thích là do đoàn đội làm phim không hài lòng với hiệu ứng hậu kỳ CG, cần tiếp tục chỉnh sửa hoàn thiện chi tiết, để đem đến cho người xem bộ phim hoàn hảo nhất.
Bạch Chỉ hiện tại vẫn nhớ rõ, lúc ấy trên mạng có rất nhiều bình luận mắng Tạ Tư Cẩn, còn có không ít lời trào phúng ám chỉ này nọ.
Nhưng hiện tại xem ra, Tạ Tư Cẩn không có bị ảnh hưởng chút nào nhỉ.
Anh chính là từng bước từng bước một đem việc nên làm hoàn thành thật tốt mà thôi.
Bạch Chỉ chưa từng đóng qua phim điện ảnh, cũng không viết được câu chuyện gì hay. Nhưng khi cậu vừa mới gia nhập vào giới giải trí, đã bỏ ra thời gian gần hai năm đem toàn bộ phim điện ảnh TOP250 xem qua không sót một bộ nào. Một bộ phim có hay hay không, cậu vẫn có thể nhìn ra được.
Không hề nghi ngờ, <Thiên Vấn> là một bộ phim hay.
Chỉ đoạn phim ngắn mấy phút, Bạch Chỉ thấy được sự nghiêm túc cùng cẩn thận của cả đoàn đội. Sáu triệu tiền đầu tư đó thật sự không hề uổng phí.
Trước khi Bạch Chỉ nhắm mắt lại, trước mắt vẫn còn lóe lên những thước phim điện ảnh, còn có cả vũ trụ sao băng lãnh nhưng lộng lẫy mênh mông.
Có thể toàn tâm toàn ý làm chuyện mình thích.
Thật tốt.
.................
Sáng hôm sau, bọn họ tiễn Lý Dịch Cư cùng Hà Tuấn Nghiệp rời khỏi, nhìn phòng ở lần nữa trở về trạng thái bình thường ban đầu, Bạch Chỉ rốt cuộc thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Rõ ràng không có làm cái gì, nhưng chính là cảm thấy thật mệt nha.
Giống y như hồi nhỏ, mỗi khi có họ hàng thân thích đến, luôn cảm thấy như bản thân bị lột mất một tầng da vậy.
Sau cơm trưa, Bạch Chỉ liền đi ngủ trưa dưỡng sức. Không nghĩ tới vừa mới ngủ được nửa tiếng đã bị điện thoại của Lưu Nhất Hải đánh thức.
"Cậu mau vào xem Weibo!"
Bạch Chỉ mặc một T-shirt cùng quần cộc ngồi ở trên giường, một mặt mờ mịt dụi dụi mắt: "Làm sao vậy?"
Lưu Nhất Hải gào lên trong điện thoại: "Hãng điện thoại Sơ Quang tìm cậu làm đại ngôn!"
"Điện thoại Sơ Quang?" Bạch Chỉ cảm thấy hình như mình chưa tỉnh ngủ hẳn, "Bọn họ lợi hại như vậy sao đột nhiên đến tìm em?"
Lưu Nhất Hải: "Cậu xem Weibo liền biết!!"
Bạch Chỉ mở Weibo, trong đám lít nha lít nhít @ đúc kết được ngọn nguồn câu chuyện.
Tạ Tư Cẩn tối qua phát một tin: [Ngắm sao @Bạch Chỉ [Hình ảnh][Hình ảnh]]
Hai tấm ảnh đều là do cậu dùng điện thoại chụp sao trời, bình luận hot nhất chính là:
[Điện thoại Sơ Quang thu tiền! [54901 like]]
[Tui thiếu di động sao? Tui thiếu chính là đôi tay này![29110 like]]
[Camera rất nhạy, đã mua hai cái, ai dùng qua cũng đều nói tốt.[11092 like]]
Vốn chuyện này cũng không có gì, cố tình hãng điện thoại Sơ Quang không chê chuyện lớn, trực tiếp chuyển phát bình luận đứng đầu đó còn @Bạch Chỉ.
[Điện thoại Sơ Quang: @Bạch Chỉ Tôi đến thu tiền!*đầu chó*//Mỹ Đức 999: Điện thoại Sơ Quang thu tiền!//Tạ Tư Cẩn: Ngắm [email protected]ạch Chỉ [Hình ảnh][Hình ảnh]]
Đến hiện tại,, #Điện thoại Sơ Quang thu tiền# liên tục thăng hạng dẫn đầu bảng hotsearch.
Không chỉ có vậy, các hãng điện thoại anh (cạnh) em (tranh) với Sơ Quang cũng bắt đầu gia nhập vào hàng ngũ cọ nhiệt.
Điện thoại Nguyên Nguyên: Chúng tôi cũng có thể chụp sao trời, nhìn xem điện thoại của chúng tôi nè!!
Điện thoại Thái Sơ: Lầu trên thỉnh khiêm tốn, chúng tôi còn có cả khung mẫu để chụp sao luôn này, đến đứa trẻ lên ba cũng biết làm.
[Ha ha ha ha ha ha cười chết mất, mấy ông lớn trong ngành điện thoại muốn nội chiến sao?]
[Mau đánh nhau nào! Tốt nhất là tất cả đều giảm giá!!]
Bạch Chỉ ngạc nhiên: "Cho nên điện thoại Sơ Quang đã liên hệ với anh?"
"Đúng vậy, hôm nay nhận được điện thoại của họ anh cao hứng muốn điên luôn!! Ha ha" Điện thoại Sơ Quang độ quốc dân cực cao, Lưu Nhất Hải từ khi vào nghề đến giờ chưa từng tiếp xúc qua tài nguyên nào tốt như vậy, "Bọn họ sắp tới sẽ tung ra thị trường kiểu điện thoại mới, đánh mạnh vào tính năng vượt trội của camera!"
Một thương hiệu điện thoại lớn như vậy, phí đại ngôn khẳng định sẽ không thiếu. Quan trọng nhất là, đến lúc đó mặt Bạch Chỉ có thể nương theo di động đại ngôn xuất hiện ở các trạm tàu điện ngầm, trạm tàu cao tốc, sân bay,.... độ quốc dân tuyệt đối một đường đi lên. . Truyện Cổ Đại
Bạch Chỉ không nghĩ tới vận khí của mình lại tốt như vậy, nhưng mà nói thật ra, trong đó có hơn phân nửa công lao là nhờ Tạ Tư Cẩn.
Nếu không phải tối qua đối phương đăng tin trên Weibo tạo nhiệt, phỏng chừng thương hiệu này cũng sẽ không nhìn đến cậu đâu.
Haizz, rõ ràng phải là mình chăm sóc đối phương, nhưng hiện tại giống như cậu nhận ân của Tạ Tư Cẩn vậy....
Bạch Chỉ nằm trên giường cuộn tròn lăn qua lăn lại thành một bé sâu lông. Cậu hết cao hứng rồi lại áy náy, vắt hết óc vẫn không nghĩ ra phải trả ơn người ta làm sao.
Tạ Tư Cẩn không thiếu tiền cũng không thiếu danh, nhìn kiểu nào cũng thấy điều duy nhất cậu có thể làm cho anh là nấu cơm báo đáp vậy. Nhưng đường đường là đại ngôn cho một thương hiệu điện thoại lớn, làm sao chỉ có thể bằng vài bữa cơm là có thể trả hết nợ?
Bạch Chỉ bắt đầu lôi kéo Phương Hạ bên cạnh: "Nếu cậu muốn tặng quà cho tui, cậu sẽ tặng gì?"
Phương Hạ: "Tui tại sao muốn tặng quà cho cậu?"
Bạch Chỉ: "Tui nói là nếu"
Phương Hạ: "Một thùng trái cây sấy, loại tui thích nhất."
Bạch Chỉ: "....."
"Thái độ gì thế hở?" Phương Hạ nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, "Quên tối hôm qua là ai bất chấp sài lang hổ báo, vượt qua trăm sông ngàn núi cứu cậu trở về rồi sao?"
Bạch Chỉ: "... Tác dụng lớn nhất của cậu chính là thả dây thừng xuống, cảm ơn"
"Nếu không phải tui thả sợi dây thừng đó xuống, cậu bây giờ vẫn còn ở trong núi chơi với dã nhân!" Phương Hạ lải nhải, "Hơn nữa cậu cũng quá cún luôn, đã đi lạc còn có thể phát sóng trực tiếp kiếm fan, còn tui nè, hì hục trèo khắp núi, vì cứu cậu mà liều cả cái mạng này..."
Bạch Chỉ lười nghe bạn mình ba hoa, xoay người đi ra ngoài rửa mặt cho tỉnh táo.
Phương Hạ vẫn bám dính không tha đuổi tới: "Mà cậu hỏi làm chi? Muốn tặng quà cho ai hở?"
Bạch Chỉ nghĩ nghĩ, nói: "Kiểu như tặng cho thầy hoặc là quý nhân giúp đỡ cho cơ hội phát triển công việc vậy đó"
"À...này thì" Phương Hạ sờ cằm, thu lại vẻ đùa giỡn, "Mức độ sinh hoạt của chúng ta bình thường không phải là thấp, tùy tiện tặng một món quà xa xỉ lại khiến người ta sẽ cảm thấy không được thành ý, mấu chốt vẫn là xem đối phương thiếu cái gì"
Bạch Chỉ đã vò đầu thành cái ổ quạ luôn rồi, nếu cậu biết Tạ Tư Cẩn thiếu gì, cậu còn phải sầu như vậy sao?
Đêm đó Bạch Chỉ nằm mơ.
Trong mơ Tạ Tư Cẩn mặc một bộ hồng y, tóc đen bay lượn, xinh đẹp lại gợi cảm.
"Tôi thiếu gì sao?" Nam nhân xoa cằm nhìn cậu cười gian, "Tôi đang thiếu một vị áp trại phu nhân."
Bạch Chỉ sợ ngây người, Tạ Tư Cẩn sao lại biến thành thế này?
Nhưng mà còn chưa kịp trả lời, cậu liền cảm thấy trước mắt một trận trời đất xoay vòng, Tạ Tư Cẩn xinh đẹp bá đạo đã biến thành một hắc sơn lão yêu.
Hắc sơn lão yêu đó dùng một giọng bất nam bất nữ rống to:
"Bạch Chỉ, tôi thiếu một vị áp trại phu nhân...."
"Bạch Chỉ, áp trại phu nhân......"
"Bạch Chỉ, phu nhân....."
Bạch Chỉ giật mình ngồi dậy, căn phòng tĩnh lặng chỉ còn nghe được tiếng thở dồn dập của cậu.
Má ơi, sao lại thế này?
Chẳng lẽ do trước khi ngủ xem phim ma? Cho nên mới nằm mơ loại mộng này?
Bạch Chỉ gãi gãi đầu, định uống miếng nước trấn an bản thân.
Vách phòng lâu năm cản sáng không tốt, cho nên Bạch Chỉ không bật đèn, chỉ dùng đèn pin của điện thoại xuống lầu.
Dòng nước lạnh trôi xuống yết hầu, đem những suy nghĩ kỳ kỳ quái quái trong đầu dập tắt đi.
Không sao cả, đều là mơ thôi.
"Bạch Chỉ" Có người đột nhiên vỗ vai cậu, nỗi sợ hãi khó khăn lắm mới cưỡng chế di dời đi được lại lần nữa trở lại.
"A___"
Bạch Chỉ bị hù hết hồn, ly nước đang uống dở trong tay theo phản xạ hất cả vào người phía sau.
"Cậu làm gì vậy?" Tạ Tư Cẩn nhíu mày, lui về sau vài bước.
"......"
Trầm mặc hai giây, Bạch Chỉ cứng ngắc xoay người, liền nhìn thấy mặt Tạ Tư Cẩn ướt đẫm nước, nước vẫn còn tí tách nhỏ xuống, nhiễm ướt một mảng quần áo.
Bạch Chỉ nuốt nước miếng, cười làm lành: ".....Tui nói tui không phải cố ý, anh tin không?"
Tạ Tư Cẩn lau mặt, vẻ mặt tạm xem như bình tĩnh: "Làm gì mà phản ứng mạnh như vậy? Tôi dọa cậu sợ sao?"
"Không có không có, chỉ là do vừa mơ thấy ác mộng," Bạch Chỉ vừa xấu hổ vừa áy náy, vội vàng đưa một cái khăn mặt sạch sẽ qua, "Ngại quá làm ướt anh rồi, mau lau sạch kẻo lạnh"
Tạ Tư Cẩn nhận khăn mặt, vừa lau vừa hỏi: "Mơ thấy ác mộng gì?"
Nụ cười trên mặt Bạch Chỉ cứng lại.
Tạ Tư Cẩn nheo mắt: "Liên quan đến tôi sao?"
"Sao, sao có thể được..." Bạch Chỉ cười ngu, cười đến mặt muốn cứng lại luôn.
"Không liên quan đến tôi?" Tạ Tư Cẩn cầm khăn mặt chậm rãi nói, "Không liên quan đến tôi, sao vừa bị tôi vỗ nhẹ một cái phản ứng lại mạnh như vậy?"
"....Thực không liên quan đến anh mà" Bạch Chỉ muốn khóc rồi, nhỏ giọng cầu xin tha, "Anh có thể đừng hỏi không?"
Tạ Tư Cẩn im lặng một xíu, anh đưa tay xoa nhẹ đầu cậu: "Được rồi, không đùa cậu nữa, trở về ngủ đi thôi."
Nhìn theo Tạ Tư Cẩn cho đến khuất bóng, Bạch Chỉ lại sờ sờ lên đầu mình, mặt ngập tràn vẻ mê mang.
Tạ Tư Cẩn sao lại sờ đầu cậu?
Hay là anh ấy ghét bỏ tóc cậu trông quá rối sao?
Một phút sau, Bạch Chỉ đứng trước gương trong nhà tắm, quả thật đầu cậu như ổ quạ mà!!