*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau vài ngày sinh hoạt ở chỗ này, Bạch Chỉ phát hiện chương trình tống nghệ này quả thật chậm.
Mỗi ngày, buổi sáng làm việc hai canh giờ, sau đó là có thể chuẩn bị cơm trưa. Sau khi ăn xong cơm trưa lại bắt đầu ngủ trưa, có thể ngủ đến khi mặt trời xuống núi luôn cũng được.
Bạch Chỉ ngủ trưa chỉ khoảng nửa giờ, tỉnh ngủ liền kéo một cái ghế sang ngồi dưới góc cây hóng gió, xem tiểu thuyết mệt mỏi liền ngồi xổm trên mặt đất chọc kiến, khát nước sẽ đi dọc theo ruộng lúa hái lá bạc hà về làm đồ uống.
Thời gian trôi qua nhàn hạ lại thoải mái, tựa như bước vào thời kỳ nghỉ hưu an nhàn.
Tất cả đều so với trong tưởng tưởng tốt hơn nhiều, nhưng mà trong lòng Bạch Chỉ lại tràn ngập lo lắng.
Hôm nay ăn xong cơm chiều, cậu cùng Phương Hạ ngồi xổm bên ao nước xem vịt bơi lội, nhịn không được nhỏ giọng nói thầm: "Cậu nói xem chương trình tống nghệ này có khi nào sẽ lỗ vốn không?"
"A?" Phương Hạ giật mình, hắn gần đây ăn được uống được, không có gì áp lực, vui chơi đến quên cả lối về, quên cả bản thân tên gì.
"Này nhé không có trò chơi hay là thi đấu, không có dồn ép xé nhau, cũng không có mấy cái ám chiêu này nọ, chỉ để chúng ta ăn ăn uống uống... rồi lại ngủ ngủ" Bạch Chỉ càng nói trong lòng càng không yên, "Này..... Người xem có khi nào sẽ cảm thấy nhàm chán đem chương trình tắt đi không?"
Phương Hạ: "Phi phi phi, có gương mặt này của tui, người xem sẽ đổi kênh được sao?"
Bạch Chỉ: "Xùy, không rời đi là bởi vì có mặt của tui"
Kế tiếp, hai người liền tranh luận xem ai đẹp trai hơn ai, còn ồn hơn bày vịt dưới ao.
"Các cậu năm nay mới ba tuổi rưỡi hở?" Một thanh âm khác truyền đến.
Chỉ nghe "rầm" một tiếng, trong bụi cỏ gần đấy đột nhiên nhảy ra một người, quần áo bẩn hề hề, tóc lộn xộn cả lên.
Bạch Chỉ kinh ngạc: "Lục lão sư, sao anh lại ở trong đấy?"
"Ghi âm á" Lục Hòe giơ giơ máy ghi âm trong tay, sau đó ngồi xuống bên cạnh bọn họ, bắt đầu giống như hầu tử bắt rận muốn đem thứ gì đó trên người giũ xuống sạch sẽ.
"Móa, này là cái gì a? Sao bắt hoài mà bắt không hết vậy?" Lục Hòe đem cái ót xoay lại "Các cậu giúp tôi bắt xuống"
"Này tên khoa học gọi là Thương Nhĩ, là một vị thuốc Đông y, trong kinh thi thái thái quyển nhĩ cũng là nó" Bạch Chỉ cẩn thận gỡ xuống từ trên tóc Lục Hòe, giải thích "Bất quá ở nông thôn nó được dùng nhiều để chỉnh người thôi, mấy bé trai nghịch ngợm thích đem dính lên tóc mấy cô bé. Giống như hiện tại vầy nè..........."
(Q.Q Trong nguyên tác ghi cái cây này là 苍耳. Mình cũng không biết nó là cây gì nữa, tra thì ra hình ảnh cây này nè. Mọi người đọc ai biết ẻm là cây gì thì bảo mình với nhé để mình sửa cho đúng. Huhu...)
Bạch Chỉ bất chợt dừng động tác, gằn từng chữ: "Phương, Hạ, cậu, làm, cái, gì, vậy?"
Phương Hạ yên lặng thu móng vuốt lại, ngây ngô cười: "Không làm gì nha, chưa thấy qua bao giờ, muốn lấy một cái nhìn thử thôi"
Không nghĩ đến cái đám tròn tròn bé bé đầy lông xanh biếc khiến người ta chán ghét này lại có câu chuyện lãng mạn đến thế, Lục Hòe híp mắt, tán dương: "Ra vậy a, cậu biết nhiều thật"
"Ăn may thôi," Bạch Chỉ cười "Lúc nhỏ tui đều ở nông thôn, thấy được nhiều"
Phương Hạ: "Đừng tin cậu ta, Bạch Chỉ năm đó suốt hai năm đều đứng nhất bảng thành tích của trường trung học trọng điểm chúng tôi đó."
"Nguyên lai là học bá" Lục Hòe cười.
Nhưng mà hắn tựa hồ không có nghe nói Bạch Chỉ tốt nghiệp đại học danh tiếng nào. Theo lý mà nói, trong giới giải trí, thi đậu một kỳ thi đều có thể lấy ra thổi phồng lên. Bạch Chỉ nếu là học bá, không có lý do gì lại giấu nhẹm đi. Dù sao, có ai mà không thích người bên ngoài đẹp lại có tri thức đâu chứ.
Không biết chuyện gì đã xảy ra, thế nhưng Lục Hòe không có ý lấy chuyện riêng tư của người khác ra làm chuyện hứng thú bàn luận, bèn chuyển đề tài: "Đúng rồi, các cậu vừa rồi nói lo lắng tống nghệ sẽ bị đơn điệu sao?"
Bạch Chỉ cùng Phương Hạ có chút ngượng ngùng vội vàng lắc đầu nói không phải.
Chuyện này nói riêng với nhau thì không sao, bị người khác nghe được lại là một chuyện khác.
"Sợ? Lão Tạ lúc nói muốn làm chương trình kiểu này thật ra cũng không có bao nhiêu người xem trọng" Lục Hòe không để ở trong lòng, "Các cậu có biết vì sao cậu ấy muốn làm cái này không?"
Phương Hạ: "Kiếm tiền?"
Bạch Chỉ: "Thử nghiệm nội dung mới?"
Bên ngoài cũng có nhiều loại suy đoán khác nhau, không ít người còn mắng Tạ Tư Cẩn làm chuyện tào lao, điện ảnh đều đã quay một nửa lại bỏ đi làm tống nghệ, hoàn toàn không làm việc đàng hoàng.
Lục Hòe cười lắc đầu: "Các cậu đoán sai rồi, cậu ấy kỳ thật là vì...."
Trong ruộng lúa, Tạ Tư Cẩn mặc chiếc áo sơ mi cổ bẻ màu xanh lục thẫm khoác bên ngoài áo thun trắng, đang đi trên đường mòn mà dọc hai bên nở đầy hoa dại màu tím sặc sỡ hướng về phía bọn họ.
"Ai lão Tạ, thật linh nha, vừa nhắc cậu, người liền lắc lư đến" Lục Hòe giơ tay lên vẫy vẫy, "Hai cậu ấy đều tò mò cậu vì cái gì muốn quay chương trình tống nghệ nhàn hạ như vầy, cậu tới nói cho hai bạn nhỏ biết lý do đi này"
Tạ Tư Cẩn liếc mắt nhìn hắn: "Anh không biết?"
Lục Hòe: "Hở, chủ yếu là hai bạn nhỏ này tò mò"
"Chúng tôi chỉ là thuận miệng nhắc đến thôi" Bạch Chỉ cảm thấy vấn đề này có chút riêng tư, vội vàng lắc đầu, "Kỳ thật cũng không hiếu kỳ như vậy đâu"
Phương Hạ: "Đúng đúng đúng, tụi tui một chút cũng không lo lắng anh bị lỗ tiền đâu"
"Sẽ không đến mức lỗ tiền" Tạ Tư Cẩn bị bọn họ chọc cười, "Hơn nữa tôi làm chương trình này cũng không phải vì kiếm tiền, chỉ muốn giúp một người hoàn thành tâm nguyện mà thôi"
Bạch Chỉ có chút ngoài ý muốn, không nghĩ đến, lý do này...thật sự rất ôn nhu nha.
"Ông nội tôi luôn nhớ cuộc sống nông thôn trước kia, nhưng sức khỏe ông không tốt, không cho phép gây sức ép nhiều" Tạ Tư Cẩn ngữ điệu thản nhiên, "Tôi chính là muốn làm một chương trình tống nghệ mô phỏng lại, để cho ông ở bệnh viện xem có thể thả lỏng một chút"
Lý do này vừa nghe sẽ làm cho người ta có chút không nghĩ đến, nhưng cẩn thận ngẫm lại, quả thật là Tạ Tư Cẩn có thể sẽ làm chuyện như vậy.
Người ngoài có lẽ cảm thấy Tạ Tư Cẩn địa vị cao, thanh danh tốt, cho nên không dễ tiếp cận. Nhưng thực tế khi sống chung rồi sẽ phát hiện, anh ở rất nhiều mặt đều sẽ để lộ thiện ý, rất dễ cùng người khác kết thân.
Bạch Chỉ đột nhiên lý giải được lý do Chu nữ sĩ cho cậu 500 vạn, ủy thác cậu làm một công việc có cũng được mà không có cũng không sao này.
Bởi vì bọn họ là người một nhà, làm việc gì cũng đều vì suy nghĩ cho đối phương.
Làm cho người ta có chút hâm mộ.
Chạng vạng ngày hè, cái nắng như thiêu như đốt dần biến mất, trong ruộng lúa tiếng ếch bắt đầu kêu vang, cuối chân trời ráng đỏ lan rộng một khoảng rực rỡ tráng lệ.
Trăng tròn vành vạnh dần dần nhô lên treo giữa màn đêm.
Bốn người bọn họ yên tĩnh ngồi bên bờ hồ xem vịt bơi tung tăng, vừa nghệ thuật lại duy mỹ, cắt thành tỉ lệ 16: 9 đảm bảo có ngay một tấm hình nghệ thuật để đời.
Nhìn thấy bầy vịt bơi qua bơi lại trước mặt, Bạch Chỉ không kiềm được nuốt nước miếng: "Vịt nhà ai vậy ta? Mập ghê luôn!"
Ba người còn lại: "...."
Đạo diễn vừa đem đội ngũ camera hùng hậu đến chuẩn bị quay chụp ảnh nghệ thuật vùng quê: "....."
Bạch Chỉ càng nhìn càng thèm, dứt khoát đứng lên: "Trở về thôi!"
"Không được!" Đạo diễn bạo lực ngăn cản ở phía trước, "Các cậu ngồi lại đây, duy trì bộ dáng y như hồi nãy cho tôi!"
Bạch Chỉ ủy khuất: "Nhưng mà cháu thật sự không nhớ bộ dáng vừa nãy của cháu là gì luôn ấy!"
"Diễn! Bàn nhau diễn lại y vậy!"
"Anh xem đạo diễn kìa!" Bạch Chỉ bắt đầu quay sang Tạ Tư Cẩn cáo trạng, "Rõ ràng nói không có kịch bản, hiện tại lại bắt chúng ta diễn"
Đạo diễn: "...."
Bốn người phối hợp ngồi xuống tĩnh tọa năm phút đồng hồ điều chỉnh cảm xúc.
"A, có muỗi cắn tui."
"Dế mèn cùng ếch tổ chức nhạc hội giữa đồng khuya mông quạnh, hơi sợ nha"
"Trở về đi?"
"Được, trở về tắm rửa ngủ phẻ."
Lần này đạo diễn không cản họ nữa, ông phải tiếp tục ở lại bên bờ hồ quay chụp cảnh đồng quê về đêm.
Đây cũng là điểm khác biệt của <Ẩm thực bốn mùa> với các chương trình tống nghệ khác, trừ bỏ cuộc sống sinh hoạt của khách mời cùng ẩm thực dân dã, còn có rất nhiều cảnh quay về phong cảnh.
Bình minh hoàng hôn, sao trời lấp lánh cùng sương mù lãng đãng; ruộng lúa xanh biếc, suối nhỏ róc rách; ánh mặt trời chiếu lên rừng cây ánh lên màu rực rỡ. Bé con cởi trần nhảy xuống sông thi bơi.
Đoàn đội đều đang cố gắng dùng một phương thức mà giới trẻ yêu thích để truyền đạt những những cảnh đẹp dân dã miền quê, những nét văn hóa của quê cha đất tổ đến với giới trẻ, lại truyền bá rộng rãi ra thế giới bên ngoài.
Trên đường trở về, Bạch Chỉ hái một mớ lá bạc hà, chuẩn bị làm một ly cooktail thanh mát.
"Từ từ" Tạ Tư Cẩn đột nhiên gọi cậu lại.
Bạch Chỉ còn chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy phía sau nóng lên, có bàn tay ấm áp chạm vào rất gần cậu. Tạ Tư Cẩn mở bàn tay ra, trong lòng bàn tay có một cái cục lông tròn tròn xanh xanh, vừa được lấy từ trên tóc cậu xuống.
Ra là vì cái này, Bạch Chỉ có chút ngốc, gật đầu: "Cảm ơn..."
Tạ Tư Cẩn đem thương nhĩ nắm lại trong lòng bàn tay: "Không cần khách khí"
Cái này vừa mới dính ở sau ót cậu, chắc sẽ dính tóc cùng mồ hôi của cậu nha....
Bạch Chỉ đỏ mặt: "Anh không ném xuống sao...."
Tia sáng cuối cùng của mặt trời cuối cùng không chống lại được màn đêm, cam chịu biến mất, bầu trời chỉ còn lại một màu đêm xam xám nhờ ánh trăng dịu dàng. Dưới khung cảnh này, chợt làm con người ta bỗng trở nên lung linh mờ ảo.
Bạch Chỉ không nhìn thấy rõ biểu tình của Tạ Tư Cẩn, một hồi lâu mới nghe anh nói: "Không thể bỏ ở đây, sinh trưởng trong ruộng lúa lớn lên sẽ thành cỏ dại"
"A, vâng" Mặt Bạch Chỉ trong nháy mắt đỏ bừng bừng.
Cậu vừa rồi sao có thể hỏi câu ngây thơ dư thừa như vậy chứ, vờ như không thấy không phải là được rồi sao? Lanh ghê!
Đều do Phương Hạ.
"Phương! Hạ! Cậu! Đứng! Lại! Cho! Tui!" Bạch Chỉ đỏ mặt đuổi theo, "Tui biết do cậu làm! Cậu chết chắc rồi!!!"
Phương Hạ chạy nhanh phía trước, vừa thở vừa quay lại hướng Bạch Chỉ, không hề biết xấu hổ mà làm một động tác xoay người: "Đến bắt tui nha, qua đây, qua đấy, bắt được tui mới đánh được nha!!"
Hai thiếu niên ở phía trước cãi nhau ầm ĩ, còn lại hai "lão cán bộ già" chậm rì rì đi phía sau:
"Trẻ tuổi thật tốt!" Lục Hòe có chút cảm thán.
Thiếu niên chạy như gió băng qua ruộng lúa, tóc bay bay, cổ áo T- shirt có chút loạn bị gió thổi dựng thẳng lên.