Em Thật Tốt

Chương 48: Mãi mãi ở bên cạnh anh




Trong chăn cũng là mùi thơm ngào ngạt, Hạ Vũ Châu ôm cô vào trong lòng: "Anh không muốn đi."

Anh ngửi mùi hương thơm mát lại dễ chịu: "Hay là anh mang cả cái chăn này đi nhỉ? Đều là mùi của em."

Không mang cô đi được thì ít nhất cũng phải có mùi của cô.

Trâu Mông cười khẽ: "Anh đừng đùa nữa, ngủ đi."

"Anh không ngủ được."

Hạ Vũ Châu đúng là không ngủ được thật, nghĩ đến thứ hai phải đi, làm thế nào cũng chẳng nhắm mắt lại nổi.

"Mông Mông."

"Hửm?"

"Em sẽ nhớ anh sao?" Hạ Vũ Châu hỏi xong lại có chút làm kiêu, nhưng anh vẫn không nhịn được.

Trâu Mông mở mắt ra: "Sẽ nhớ mà."

Nhận được câu trả lời, Hạ Vũ Châu rất vui vẻ: "Tuy anh biết bây giờ trong lòng em chỉ có chuyện thi đại học, nhưng ít nhất em cũng phải chia cho anh một chút."

Trâu Mông ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt có hơi ướt át: "Anh luôn ở trong lòng em mà."

"Ừm." Hạ Vũ Châu ôm sát lấy cô.

"Hạ Vũ Châu."

"Hả?"

Giọng nói của Trâu Mông run run: "Em sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh."

"Được."

********

Ngày Hạ Vũ Châu lên máy bay đi Mỹ, thời tiết của Tư thành không được đẹp lắm, trời âm u như thể sắp mưa.

Chuyến bay của anh vào buổi sáng, từ sáng sớm đã đến sân bay, lúc đi Trâu Mông còn chưa tỉnh. Tuy Hạ Vũ Châu không nỡ xa cô nhưng cũng không để cô đi tiễn mình. Hơn nữa tối qua anh mạnh mẽ tìm cớ "lần cuối cùng trong nước" để lôi kéo Trâu Mông làm hai lần, quả thật cô đã mệt lả rồi.

Cảm xúc của Trâu Mông không tốt, trong mắt người ngoài thì cô vẫn giữ dáng vẻ lạnh nhạt không khác ngày thường, nhưng Nhậm Giáng Nhã vẫn cảm nhận được sự khác biệt.

"Có phải cậu nhớ cậu ta..." Nhậm Giáng Nhã nói được một nửa, nhìn thấy sắc mặt cô thì tự giác im lặng, ôm lấy tay cô: "Mình không nói nữa, cậu làm gì mình cũng ủng hộ cậu hết."

"Tiểu Nhã, cảm ơn cậu."

"Đừng suốt ngày cảm ơn mình thế, cái này thì có gì đâu chứ?" Nhậm Giáng Nhã xua tay: "Vậy cậu thi đại học xong thì sẽ sang Mỹ à?"

"Ừm..." Trâu Mông gật đầu: "Visa cũng làm xong rồi."

"Khi nào cậu về?"

"Chắc ở đó hơn một tuần thôi."

"Vậy được rồi, lúc cậu về thì mình vẫn còn ở Tư thành." Nhậm Giáng Nhã thi đại học xong thì cũng phải đi xa nhà, cô nàng chuẩn bị thi vào trường ở Kinh Châu, những ngày được gặp mặt Trâu Mông cũng chẳng còn nhiều.

********

Sau khi Hạ Vũ Châu đi rồi, Trâu Mông cho rằng bản thân mình rất nhanh sẽ quen với điều đó, nhưng không ngờ bản thân đã ỷ lại vào anh nhiều như vậy, từ đi học hay ăn cơm rồi đi ngủ, làm chuyện gì cũng thấy không quen.

Cuộc sống thường ngày quay về trạng thái một mình, để tránh Trâu Mông dọn về nhà ở nên Hạ Vũ Châu đã bán sạch đồ đạc trong nhà cô, cái gì không dùng được thì vứt hết đi.

Trâu Mông vẫn đi học rồi tan học đúng giờ như mọi ngày, bởi vì chênh lệch múi giờ nên thời gian hai người gọi video cũng không nhiều. Hạ Vũ Châu rất bận, Trâu Mông cũng vì kỳ thi đại học đang tới gần mà lo âu.

Có đôi khi cô nghĩ như vậy cũng tốt, hai người đều bận việc riêng, có lẽ bận bịu sẽ khiến mình không nhớ đối phương quá nhiều.

Cả hai đều tranh thủ dành thời gian để gọi video cho nhau.

"Anh vừa tan học à?" Trong nước mới là buổi sáng, Trâu Mông vừa rửa mặt xong, đang chuẩn bị quần áo rồi xuống lầu ăn sáng.

"Ừm, hôm nay tan học hơi muộn." Hạ Vũ Châu vừa đi ra ngoài vừa nói: "Hôm nay em vẫn phải đến trường à?"

"Ừm, ngày cuối cùng rồi, mai không phải đến nữa." Tuần sau thi đại học, hôm nay là buổi học cuối cùng trên trường.

"Này!" Phía sau đột nhiên có nam sinh khoác lấy vai Hạ Vũ Châu, gương mặt của người nọ cũng xuất hiện trong màn hình điện thoại của Trâu Mông.

Hạ Vũ Châu còn chưa quen gần gũi với người khác như vậy, từ nhỏ đến lớn anh cũng không có người bạn nào quá thân thiết.

Trâu Mông cũng giật mình khi có người đột nhiên xuất hiện.

"Hi!" Người nọ chủ động chào hỏi với Trâu Mông: "Tôi tên Trình Ngôn." Nói xong cậu ta nhỏ giọng hỏi Hạ Vũ Châu: "Bạn gái hả?"

"Ừ." Trong câu trả lời của anh còn mang theo chút kiêu ngạo.

Trâu Mông thấy cạnh anh có người nên hơi ngại: "Em ăn xong rồi, chuẩn bị đi học đây. Nói chuyện sau nhé!" Nói xong cô cúp điện thoại.

"Có phải tôi làm cô ấy sợ không?" Trình Ngôn hỏi.

Hạ Vũ Châu cất điện thoại vào túi, nhìn cậu ta: "Có một chút."

"..."

Thật ra hai người biết nhau từ nhỏ, ba mẹ hai bên là bạn bè quen biết, nhưng muốn nói thân thì không quá thân. Chẳng qua ở nơi đất khách quê người gặp được người quen thì vẫn có thể xem đó là duyên phận.

"Hai người là...yêu xa?"

"Tạm thời thôi, tháng sau em ấy cũng sang Mỹ du học."

Trình Ngôn phát hiện lúc Hạ Vũ Châu nhắc về bạn gái thì nói nhiều hơn bình thường một chút.

"Bây giờ cậu đi đâu?" Cậu ta thấy Hạ Vũ Châu không có ý muốn về nhà, nhà của cả hai chung đường nhưng anh lại đi về phía đối diện.

"Đi làm thêm." Hạ Vũ Châu đút tay vào túi, vừa đi vừa nói chuyện.

"Đừng đùa chứ, cậu thì làm thêm cái gì?" Trình Ngôn cười nói, gia cảnh nhà Hạ Vũ Châu thế nào sao cậu ta không biết? Nhưng thấy sắc mặt nghiêm túc, không giống đang nói giỡn: "Cậu nói thật à?"

"Ừ."

"Cậu thiếu tiền? Nếu cậu thiếu thì tôi có thể..." Gia cảnh của Trình Ngôn cũng không tệ, không hiểu sao Hạ Vũ Châu lại muốn đi làm thêm, hơn nữa có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ?

"Không cần đâu..." Hạ Vũ Châu từ chối: "Tôi muốn kiếm tiền mua đồ cho bạn gái."

"..." Trình Ngôn càng không hiểu.

"Chờ sau này cậu có bạn gái rồi sẽ hiểu thôi." Hạ Vũ Châu thấy xe tới: "Đi đây."

Trình Ngôn nhìn theo chiếc xe chở anh đi, vẻ mặt vẫn còn mờ mịt.

********

Máy bay hạ cánh chậm hơn nửa giờ so với dự định, Hạ Vũ Châu chờ ở bên ngoài càng thêm nôn nóng, nhìn từng đợt người đi ra, cuối cùng anh cũng nhìn thấy Trâu Mông ở tận phía sau đang kéo vali, mắt ngó đông ngó tây.

"Mông Mông!" Hạ Vũ Châu lớn tiếng gọi.

Trâu Mông nghe thấy giọng của anh, nhón chân nhìn vượt qua hàng người phía trước, nhìn thấy được Hạ Vũ Châu.

Cô đẩy vali chạy chậm ra ngoài lan can.

"Mông Mông." Hạ Vũ Châu ôm chặt cô: "Anh nhớ em muốn chết."

Ôm trong chốc lát rồi mới chịu buông, lúc anh bay sang đây, thời tiết trong nước đã dần nóng lên, Trâu Mông thường xuyên kẹp tóc mái. Lúc này cô đã cắt mái bằng, tóc nhuộm màu hạt dẻ, buộc đuôi ngựa, ngọn tóc còn hơi xoăn xoăn.

"Em nhuộm tóc?" Hạ Vũ Châu vuốt tóc cô.

"Ừm, hôm qua em đi cắt tóc với Tiểu Nhã nên nhuộm luôn, em còn uốn tóc nữa đấy." Ngón tay cô xoắn lấy sợi tóc của mình: "Ngủ trên máy bay nên tóc duỗi gần hết rồi." Cô ngẩng đầu nhìn anh: "Đẹp không?"

Hạ Vũ Châu gật đầu: "Đẹp." Ánh mắt của anh lướt xuống môi cô: "Có phải em không chịu uống nước không? Môi bong da rồi đấy."

Trâu Mông lè lưỡi liếm môi: "Trên máy bay khô lắm."

Nhìn dáng vẻ liếm môi của cô, Hạ Vũ Châu thật sự nhịn không được, cúi đầu hôn lấy môi cô.

Trâu Mông tưởng chỉ hôn nhẹ một cái mà thôi, ai ngờ anh hôn rõ lâu, cô cũng rất ngại ngùng.

Hạ Vũ Châu buông cô ra, hơi thở trở nên dồn dập, nhìn môi và mắt cô đã ươn ướt: "Em tự liếm thì sao đủ được."

Trâu Mông hiểu rõ ý của anh, mặt lại đỏ lên: "Đi...đi thôi."

Hạ Vũ Châu cười: "Không đợi được nữa à?" Lại bị cô lườm cho một cái.

Anh không để Trâu Mông về nhà, trong nhà có ba anh và người mẹ kế trên danh nghĩa, ngay cả anh còn không được tự nhiên thì sao Trâu Mông thoải mái được. Hạ Vũ Châu đã đặt xong phòng khách sạn, nghĩ chờ tháng sau trước khi Trâu Mông sang đây du học, anh phải đi thuê phòng ở.

Mới vừa quẹt thẻ vào phòng, Hạ Vũ Châu đã gấp không chờ nổi mà đè Trâu Mông lên tường.

"Chờ đã...em đi tắm trước." Trâu Mông biết anh gấp nhưng giờ đang là giữa mùa hè, cô mới vừa xuống máy bay, trên người lúc này toàn là mồ hôi.

"Tắm cùng nhau?"

"Anh đừng có đùa." Trâu Mông đẩy anh ra, kéo vali của mình rồi bắt đầu tìm quần áo.

"Sao em mang ít đồ quá vậy?" Hạ Vũ Châu nhìn vali nhỏ nhỏ của cô, bên trong cũng không nhét đầy: "Không phải anh bảo em mang bớt đồ sang bên này, lần sau sẽ đỡ mệt hơn à?"

Động tác trên tay của Trâu Mông hơi dừng một chút: "Lần sau sang mang một thể cũng được mà, em đi tắm trước đây."

Trong lúc cô tắm rửa, Hạ Vũ Châu treo quần áo lên giúp cô, xong xuôi thì cô cũng đi từ phòng tắm ra.

"Đừng vội." Hạ Vũ Châu vỗ mông cô: "Chờ anh chút."

Lần đầu tiên Trâu Mông ngồi máy bay, lần đầu tiên ra nước ngoài nên không có kinh nghiệm về chuyện lệch múi giờ, ngồi trên giường đợi trong chốc lát, không tự giác ngủ thiếp đi.

"Cô bé ngốc." Hạ Vũ Châu vỗ vỗ cô: "Bây giờ em mà ngủ thì đến tối không ngủ được đâu."

Trâu Mông hừ hừ vài tiếng.

"Vậy ăn chút gì đó rồi ngủ tiếp?"

Cơn buồn ngủ mới vừa ập tới, cô chau mày từ chối. Hạ Vũ Châu bất đắc dĩ, lại cảm thấy dáng vẻ này của cô rất đáng yêu, chỉ có thể kéo chăn ngủ cùng cô.

Quả nhiên đến nửa đêm Trâu Mông đã tỉnh lại.

Lúc mới dậy cô còn ngây ra, lâu lắm không được anh ôm, mới làm quen trạng thái ở một mình chưa được bao lâu, bây giờ lại trở về với lồng ngực quen thuộc ấy.

Trong phòng đen nhánh, theo tiếng hít thở, cô duỗi tay chạm đến mặt anh.

Trâu Mông thì thầm hỏi: "Không có em, anh cũng sẽ không quen sao?"

********

Ban ngày Hạ Vũ Châu phải đi học, Trâu Mông rảnh rỗi nên đi dạo quanh khách sạn, đối với một nơi xa lai, mỗi ngày đều có trò mới mẻ, thật ra cũng không thấy nhàm chán.

Buổi tối về khách sạn, đương nhiên Hạ Vũ Châu sẽ không bỏ qua cho cô. Làm tình gần như trở thành chuyện quan trọng nhất giữa hai người.

Mấy ngày nay Trâu Mông chủ động cực kì, anh muốn gì cô cũng phối hợp, điều này khiến Hạ Vũ Châu càng thêm hưng phấn.

"Qua mấy ngày nữa anh hẹn bên môi giới đưa chúng ta đi xem phòng ở." Xong việc Hạ Vũ Châu ôm cô: "Chờ em sang bên này là chúng ta có thể sống cùng nhau rồi."

"Anh muốn mua phòng?"

Hạ Vũ Châu lắc đầu: "Mua phòng không nhanh vậy được, tuy không có gì hạn chế nhưng cũng chẳng phải chuyện đơn giản." Anh nhìn Trâu Mông: "Anh biết em muốn nói cái gì, nhất định anh sẽ dùng chính năng lực của mình để làm em có một mái nhà, chỉ là không nhanh vậy thôi..."

Nước mắt tràn ngập trong hốc mắt, Hạ Vũ Châu hiểu rõ "gia đình" có ý nghĩa thế nào với cô.

"Sao lại khóc rồi?" Hạ Vũ Châu cười cô: "Không cảm động đến mức đó chứ?"

Trâu Mông không khống chế được chính mình, Hạ Vũ Châu dỗ dành nửa ngày vẫn không được, bó tay không có cách nào khác.

Chỉ có Trâu Mông biết mình khóc vì chuyện gì.

"Bé ngoan, đừng khóc." Hạ Vũ Châu nhìn đôi mắt đã đỏ lên của cô: "Nếu không thì thế này đi, mai chúng ta đi đăng kí kết hôn luôn. Ở Mỹ chẳng có gì tốt nhưng được kết hôn sớm."

Trâu Mông há miệng thở dốc nhưng lại không nói thành lời.

Hạ Vũ Châu tiếp tục trêu cô: "Mai chúng ta đi luôn nhé, anh muốn còn không được đấy."

Cô dùng mu bàn tay lau nước mắt, rất nghiêm túc mà nhìn anh: "Lần sau."

"Hả?" Hạ Vũ Châu còn chưa kịp phản ứng lại.

"Lần sau...lần sau em tới..." Hơi thở của cô còn chưa ổn định: "Lần sau em tới rồi chúng ta đi."

Hạ Vũ Châu vui đến nỗi trên mặt như nở hoa: "Vậy thì chẳng còn bao lâu nữa rồi? Sao tự dưng em lại gấp gáp giống anh thế?"

Nếu như còn lần sau.

Trâu Mông ở hơn mười ngày, Hạ Vũ Châu đưa cô ra sân bay, suốt đường đi cô cứ im lặng không nói, anh tưởng cô phải rời khỏi mình nên không được vui, nhìn dáng vẻ không nỡ rời xa của cô khiến anh có chút đắc ý.

"Ai da Mông Mông ơi." Hạ Vũ Châu ôm cô, dỗ dành: "Nhanh thôi là em lại sang đây mà, đừng buồn nữa, em cứ như vậy thì anh phải làm sao?"

"Hạ Vũ Châu..." Giọng nói của cô rầu rĩ.

"Hửm?"

Trâu Mông ngẩng lên nhìn anh rồi lại lắc đầu: "Không có gì."

"Em đừng vậy mà, cứ thế này anh cũng muốn về nước theo em đấy." Hạ Vũ Châu cũng nghèn nghẹn.

Trâu Mông ôm lấy eo anh, dựa vào lồng ngực anh rồi nhỏ giọng nói: "Em đã từng nói điều này với anh chưa?"

"Hả?"

"Em yêu anh."

Thật ra đây cũng là lần đầu tiên Hạ Vũ Châu nghe được, thích cùng yêu từ trước đến nay giữa bọn họ đều là ngầm thừa nhận và cam chịu, mặc dù không nói nhưng đều hiểu rõ tình cảm dành cho nhau.

Nhưng lần đầu tiên nghe cô nói ra, anh mới phát hiện cảm giác nó khác xa nhau thế nào.

"Em nói lại lần nữa đi."

"Em yêu anh." Trâu Mông lặp lại một lần.

"Anh cũng yêu em, Mông Mông."

Hạ Vũ Châu quá trầm mê với việc cô chủ động bày tỏ tình cảm, cho nên nhận thấy một tia khác thường tử cô cũng bị anh xem nhẹ.

Phàm là anh cẩn thận hơn một chút thì anh đã có thể phát hiện mọi chuyện không bình thường xảy ra xung quanh đều có để lại dấu vết.

Mấy ngày trước khi Trâu Mông sang Mỹ, Hạ Đàn Hoa sắp xếp bên cạnh anh mấy người vệ sĩ cường tráng, anh còn nói giỡn với Trâu Mông: "Ai không biết còn tưởng ba anh muốn đi tranh cử tổng thống nên sợ anh bị ai ám sát vậy."

Nhưng anh phát hiện quá muộn, hoặc có thể nói kỹ thuật diễn của bọn họ quá tốt.

Mãi đến ngày hôm đó, anh cầm hoa cùng quà tặng cô đứng đợi ở sân bay mấy tiếng đồng hồ, phát điên gọi cho cô nhưng không được, đến khi anh muốn mua vé máy bay về nước thì lại bị vệ sĩ cưỡng chế ép về nhà. Tới khi nhìn Hạ Đàn Hoa không chút kinh ngạc sai người nhốt anh ở trong phòng.

Lúc đó Hạ Vũ Châu mới biết được, tất cả mọi người đều lừa anh.

Mọi người, bao gồm cả Trâu Mông.

Cô chưa từng nghĩ sẽ sang Mỹ du học với anh.