Edit: Red Tea || Beta: June
Hơn một tháng trước, một nhóm người đến bờ biển tĩnh lặng này đùng đùng đoàng đoàng suốt ngày.
Bọn họ đang làm gì thế?
Tại sao họ lại ngăn vùng nước quanh bờ lại như thế, mấy người đó muốn nuôi cá ở trong đó hả?
Alexander bị ép tỏ ra "uyên thâm" dạo gần đây vô cùng đau đầu. Từ khi mọi người biết cậu có học thức uyên bác, hằng ngày họ luôn có hàng tá câu hỏi kỳ quặc muốn cậu trả lời.
Như thể cái gì cậu cũng biết vậy.
Giờ có phải con người nuôi cá trong biển không, làm sao mà cậu biết được: "Ặc, chắc là thế?"
Trả lời như vậy chắc không sao đâu nhỉ, Kiều Thất Tịch nghĩ.
Ai ngờ cậu lại nghe thấy tiếng Balala hưng phấn chép miệng: "Vậy chúng ta cắn lưới chui vô đó ăn đi." Trông trông, trông có khác gì một con cá voi bị bỏ đói ba ngày không!
Kiều Thất Tịch trợn mắt há hốc mồm, dừng ngay suy nghĩ đó của anh đi Balala, anh cũng có bị bỏ, đói, đâu!
"À từ từ, ban nãy em nói sai, chưa chắc ở trong đã có cá đâu. Giờ em đi qua nghe lén một chút, anh đừng lộn xộn đấy." Kiều Thất Tịch bị Balala dọa sợ phải nhanh chóng đổi giọng. Bởi vì cậu nói tầm bậy mà, ai biết bên trong có cái gì chứ!
Lỡ không may gặp nguy hiểm khủng bố kinh khủng khiếp thì biết làm sao?
"Nghe lén á? Alexander có thể nghe hiểu tiếng người kìa!" Bình thường Daya ít nói chuyện, nhưng một khi cất tiếng thì luôn đi thẳng vào trọng điểm của vấn đề.
Tiếc thay mấy con cá voi khác không hiểu việc này có bao nhiêu khó khăn. Bọn chúng bày ra biểu cảm giống như gương mặt thờ ơ của bé S: Ồ.
Alexander thông minh như thế, đó không phải điều hiển nhiên ư?
Không những vậy, bọn chúng còn cảm thấy Daya dạo này hơi là lạ. Bình thường đâu phải chúng chưa nghe thấy Alexander dùng tiếng ngoại tộc gọi điện thoại qua đại dương.
(Đại loại thế!)
Khả năng của Otis đối với giác quan con người không tốt lắm, hắn nửa bước không rời, luôn luôn ở bên cạnh Alexander. Mặc dù hắn không phát ra những âm thanh phản đối nhưng cơ thể lại vô thức tiến lên phía trước che chắn cho cậu.
Không phải hắn muốn ngăn cản Kiều Thất Tịch, chẳng qua hắn đang phòng bị những thứ công cụ kỳ quái trên tay người đàn ông con người kia.
Đối với các loại đồ vật xa lạ, bọn chúng luôn cảm thấy nguy hiểm rình rập.
Cũng may là thính giác Kiều Thất Tịch nhạy bén nên cậu có thể nghe rõ bảy tám phần thanh âm trò chuyện của con người truyền qua mặt nước.
Sau khi ghép một vài từ mấu chốt lại, cậu cơ bản đã hiểu được chuyện gì đang diễn ra lúc này.
Hóa ra đây là địa điểm thử nghiệm phóng sinh cá voi.
"..." Trên đầu của Kiều Thất Tịch lập tức có một con quạ đen bay qua. Địch, trong ấn tượng của cậu, phóng sinh cá voi thì khác nào mưu sát cá voi. Từ cổ chí kim, hầu hết những con cá voi được phóng sinh đều sẽ ngủm củ tỏi rất nhanh!
Nhưng giờ ngẫm lại, nếu bản thân cá voi có sức khỏe tốt thì đã không bị phóng sinh rồi. Còn nếu buộc phải đem trở về biển chắc chắn phải có vấn đề gì đó xảy ra.
Tạo nghiệp à.
Hít sâu mấy hơi, Kiều Thất Tịch liền quay trở về bên người đồng bạn. Tuy bọn chúng không ai mở miệng nhưng toàn bộ con mắt đều đang hướng về phía cậu... Ít nhất Kiều Thất Tịch cảm thấy vậy.
"Hừm, em nghe ngóng xong rồi." Kiều Thất Tịch đành phải kể rõ mọi chi tiết cho các đồng bạn. Nơi này chuẩn bị phóng sinh một con cá voi, và cái lồng giam kia là để bảo vệ cá voi lúc nó vừa thả xuống nước.
"Phải đợi nó thích ứng với nước biển thì mới để nó ra ngoài chính thức tiếp xúc với biển cả được."
Nói xong, cậu phát hiện chung quanh vô cùng yên tĩnh. Ủa?
Không hiểu hả?
Mà nghĩ kỹ thử thì mấy con cá voi này làm gì biết được trên thế giới có một thứ người ta gọi là thủy cung.
Kiều 'có học thức' Thất Tịch kiên nhẫn phổ cập khoa học cho chúng cá voi. Cậu hy vọng sau khi bọn nó tiếp thu mớ kiến thức ít ỏi này sẽ không có ai lưu lại bóng ma tâm lý, dù sao đây cũng không phải điều gì đó tốt đẹp lắm.
"Đúng vậy. Con cá voi kia bị con người bắt rồi nuôi nhốt. Giờ họ không muốn nuôi nữa nên mới thả về biển..."
"Bắt nuôi nhốt? Không thể nào, trên đất liền toàn không khí thôi, nó sẽ bị sặc không khí mà chết mất." Kerry lập tức cuộn tròn thân thể run lẩy bẩy. Hắn từng bị sặc không khí rồi, cảm giác này cực kỳ khó chịu, như tắt thở tới nơi.
"Trên đất liền cũng có hồ nhỏ (bể bơi) mà. Sau khi bị bắt, cậu ta sẽ được thả vào hồ nước nhỏ và sống trong đó, chỉ cần mười mấy giây thôi là bơi hết hồ rồi. Nó nhỏ như vậy đấy." Kiều Thất Tịch ráng nhớ lại. Trong trí nhớ của cậu, bể nước ở thủy cung không lớn lắm.
"Thế chắc khó chịu lắm nhỉ." Đội trưởng, Balala và Kerry thử tưởng tượng rồi nhao nhao bày tỏ.
Nếu như không gian sinh hoạt mà chật chội như vậy, chắc bọn chúng điên mất.
"Sụt sịt!" Eddie tức giận bày tỏ nỗi niềm bất mãn.
Ặc, dùng ở tình huống này cũng đúng thôi, mà Kiều Thất Tịch cũng đâu thể sửa cho nó được, dù sao ý nó là sụt sịt mà nhỉ?
"Kiểu người nào lại đi bắt cá voi vậy?" Otis vẫn luôn im lặng bất ngờ cất tiếng hỏi. Lúc này hắn đang nổi trên mặt nước, đôi mắt chăm chú nhìn nhóm công nhân thi công trên bờ.
Toàn thân toát ra khí chất lạnh lùng.
Có lẽ nội dung câu chuyện xưa của Kiều Thất Tịch đã chạm tới đáy lòng hắn.
"Ôi những con người bị tiền bạc chi phối, chỉ muốn hưởng lợi từ cá voi." Kiều Thất Tịch thở dài trong lòng. Cậu cảm thấy rất khó chịu.
Lúc cậu lấy lại tinh thần, cậu phát hiện mấy con cá voi đều nhìn chòng chọc vào công nhân thi công. Alo alo?
Đừng bảo mọi chuyện giống như những gì cậu đang nghĩ tới nhé?!
Chắc không phải đâu. Từ khi có ghi chép đến nay, chưa từng có sự kiện cá voi đả thương người ngoài tự nhiên. Những con cá voi di cư yêu ghét rạch ròi chỉ đang thể hiện cảm xúc hơi thẳng thắn, dám yêu dám hận.
"Alexander à em yên tâm, tụi anh không để con người bắt em đâu." Kerry đột ngột nói.
Đầu tiên Kiều Thất Tịch cảm thấy rất cảm động và biết ơn, tiếp theo là hoang mang bàng hoàng: "Tại sao các anh lại nghĩ... con người sẽ bắt em?"
Sáu con cá voi trăm miệng một lời: "Bởi vì em dễ thương."
Tại sao con người thích bắt cá voi về nuôi?
Vì nó đáng yêu chứ sao!
Ừ nhỉ, Alexander động não một hồi, cảm thấy logic này có vẻ hợp lý đấy, không biết phản biện như thế nào luôn.
Con người bắt cá voi chẳng qua do nó xinh xắn dễ thương. Nếu vẻ bề ngoài của nó xấu xí như cá mút đá, đừng bảo là ngắm, ngay cả hứng ăn người ta cũng không thèm.
Quá ớn!
Kiều Thất Tịch không biết trong đầu đồng bạn đang nghĩ gì, cậu hỏi: "Mấy anh muốn ở đây hóng hớt ạ?"
Có vẻ như vùng nước này mới hoàn thành, không biết khi nào thì được đưa vào hoạt động.
"Không muốn xem." Tận sâu đáy lòng Otis vẫn kháng cự con người tới gần, nhất là khi biết họ sẽ bắt cá voi nuôi nhốt. Hắn siết chặt nắm đấm, chủ yếu là hắn sợ bé đáng yêu bị bắt đi mất: "Chúng ta sẽ bơi tới một hòn đảo."
Nơi đó không xa, ít người, trên bản đồ con người nó gọi là Solomon.
Như thường lệ, không ai phản đối đề nghị của Otis, mặc dù bọn chúng đều rất tò mò.
Con cá voi kia phải ngu tới cỡ nào mới bị con người bắt đi nhỉ!
Trên đường, Kerry lặng lẽ bơi lại gần Kiều Thất Tịch, từng chút từng chút một. Nó cứ nghĩ mình làm vậy thì Otis sẽ không phát hiện, thực tế hắn đã biết từ lâu rồi, chẳng qua hắn không quản thôi.
"Alexander..." Giọng nói của nó cực kỳ bé, rõ ràng là không muốn bị ai nghe thấy.
Nữa rồi nữa rồi, Kiều Thất Tịch chuẩn bị tiếp nhận hàng loạt vấn đề kỳ lạ nữa rồi.
Vấn đề kỳ lạ thứ nhất: "Tại sao con người không nuôi con cá voi ấy nữa vậy? Là do nó không xinh xẻo hả?"
Kerry biết dưới đại dương có một vài động vật cũng thích nuôi thú cưng, nhưng chẳng con nào bỏ giữa chừng cả. Cùng lắm nếu trạng thái thú cưng không tốt lắm, tụi nó sẽ dứt khoát ăn hết.
"Có lẽ nó bị bệnh." Kiều Thất Tịch trả lời.
"Ồ." Nhắc đến bệnh tật, nguyên nhân đầu tiên Kerry nghĩ tới chính là tiêu chảy. Bởi vì tụi nó hiếm khi bị bệnh nên về phương diện này chúng không am hiểu mấy.
Vấn đề kỳ lạ thứ hai: "Tại sao em lại biết trên đất liền có hồ nước nhỏ (bể bơi). Em từng nhìn thấy nó chưa?"
Vấn đề kỳ lạ thứ ba: "Chắc chắn con cá voi sát thủ kia rất ngu đúng không?"
Vấn đề kỳ lạ bốn: "Giống Eddie không?"
Nói một hồi, rốt cuộc Kerry không thèm bé mồm nữa. Bằng nhãn lực của mình, Alexander thật sự không nhìn ra được cuối cùng nó vô tình hay cố ý!
Eddie giận dữ: "Kerry! Đừng tưởng tao không biết mày quanh co lòng vòng bảo tao ngu!"
Kerry cũng tức không kém: "Mày đổ thừa tao, tao không có quanh co lòng vòng."
Nó nói thẳng được không!
"Rõ ràng là mày có!"
"Tao không lòng vòng, đồ đần Eddie!"
Hai con cá voi cứ như vậy cãi cọ om sòm. Khác nhau ở chỗ, một con thì tức điên một con thì giận dỗi, chúng nó cứ léo nhéo bên tai khiến cậu đau cả đầu.
Kiều Thất Tịch: "..."
Otis đi đầu bị cuộc cãi vã làm cho choáng váng. Một giây sau, hắn quay lại tát mỗi con một cái, rốt cuộc bầu không khí mới yên tĩnh trở lại.
Daya phun một chuỗi bong bóng: "Lần này yên lặng rồi." Nghe kiểu gì cũng như cười trên nỗi đau người khác.
Balala vui vẻ bơi xuyên qua từng khóm thực vật thủy sinh gần đó, nói với Alexander: "Chỗ này vui ghê, Alexander lại đây đi."
Hiển nhiên nó không biết đối thủ một mất một còn của mình là Kerry vừa bị đánh. Nếu nó mà biết chắc chắn sẽ vui hơn rất nhiều.
"Okeee!" Kiều Thất Tịch vẫn không hiểu tại sao, là chỗ nào xảy ra sai sót?! Hình như trong mắt mọi cá, hình tượng của cậu gắn liền với một tên ăn hàng thì phải.
Thực ra chui qua mấy cây thủy sinh này kinh dị muốn chết. Vô vàn cây cỏ che khuất ánh sáng trông đen thui, thoạt nhìn không thấy rõ gì cả.
Chơi vui chỗ nào?
Chắc vui giống như chui vào nhà ma, kích thích ghê!
"Alexander... Em tới rồi hả?" Balala cảm giác có động tĩnh, nhưng không biết là ai.
"Ú òa ——!" Kiều Thất Tịch bất ngờ từ trong góc chui ra, sau đó tấn công cái đuôi của Balala.
"A a a!" Balala điên cuồng bơi ra ngoài rồi lập tức chui vào sâu trong đám cây.
Xung quanh lại yên tĩnh như cũ, chỉ có tiếng nước ùng ục ùng ục vang lên.
Kiều Thất Tịch đóng vai ác quỷ lặng lẽ ở bên trong thực vật thủy sinh tìm kiếm bóng dáng Balala, trong đầu thì suy nghĩ phải dọa Balala như thế nào.
Khà khà khà...
Nước càng sâu ánh sáng càng thưa thớt. Bất ngờ một bóng đen nhẹ nhàng lướt qua từ đằng sau không một tiếng động, thật khó xác định có phải do mình hoa mắt hay không.
"Ai đó?" Kiều Thất Tịch vội vàng quay đầu lại, nhưng cái gì cũng không thấy.
Tốt, năng lực học tập mạnh đấy.
Kiều Thất Tịch bèn đuổi theo hướng bóng dáng kia rời đi, cũng không cho rằng mình sẽ bị dọa.
Thẳng đến khi cậu nghe thấy tiếng vèo, lại một bóng đen từ phía sau vụt qua cậu.
"!" Có thể duy trì bình tĩnh mà không buông lời đắc ý nào, đích thị không phải Balala miệng rộng! Là ai!
Chắc chắn không phải Otis luôn. Theo như Kiều Thất Tịch biết, Otis không có thú vui bắt nạt cậu đâu...
Thế thì nếu không phải Otis, vậy chẳng phải càng khủng khiếp hơn à?!
Bộp...
Kiều Thất Tịch hoảng loạn, không muốn đi tìm Balala nữa. Cậu cần nhanh chóng rời khỏi cái chốn quỷ quái này.
Vào lúc cậu nghĩ thế, bóng dáng xuất quỷ nhập thần giống như ma kia lại vọt ra.
"A a a." Có ma!
Kiều Thất Tịch bơi tán loạn, sau đó đụng vào một lồng ngực. Cậu mở mắt thì thấy Otis đang nhìn mình.
What?
Cá voi tổn thương tui sâu nhất lại là con cá voi mà tui yêu nhất ư.
"Đồ đáng ghét, tự nhiên anh hù em chi vậy?" Bé cá voi sữa dùng vây ngực đập đập anh yêu đáng ghét, ý bảo hắn mau đi ra chỗ khác, cậu phải tiếp tục hù dọa Balala.
Balala: ? Mở miệng ra là tiêu chuẩn kép.
"Uuu..." Thành công khiến bé đáng yêu sợ hãi, Otis bèn nở nụ cười, thoạt nhìn là thấy chơi đến vui vẻ.
"Sao em không chơi với anh?" Otis biếng nhác đuổi theo bé đáng yêu.
"Ai bảo em không dọa được anh." Chơi như vậy thì chơi làm gì? Người chơi max level phải biết tự giác suy nghĩ đi chứ. Người chơi bình thường nhìn thấy anh đều sẽ đi đường vòng hết, anh hiểu không?
Bất thình lình, Kiều Thất Tịch đảo tròng mắt: "Otis, anh đi hù thủ lĩnh thử đi..." Hừm, liệu hắn có làm việc này hay không?
"Anh ta không sợ đâu." Otis bày tỏ, kiểu gì cũng không đi.
"..." Đội trưởng trâu bò vậy á?
"A a a!" Cả hai cùng giữ im lặng. Không biết Balala từ đâu xuất hiện, bắt gặp bọn họ bèn vội vàng biến mất.
Nghĩ tới thủ lĩnh "không sợ" rồi nghĩ tới Balala tấu hề, quả nhiên giữa cá voi và cá voi có sự khác biệt rất lớn.
Mọi người chơi đùa giữa đám thực vật thủy sinh thật lâu rồi mới tiếp tục từ từ lên đường. Tuy nhiên vì đi rất chậm nên dường như không nên dùng từ "gấp" này.
Dù sao chỉ là sống phóng túng thôi, bọn họ cũng đầu cần đi làm, lại không cần đi học. Chơi mệt thì ngủ, tỉnh dậy muốn ăn cơm thì đi săn mồi thôi.
Thậm chí thỉnh thoảng bơi mấy cây số cũng là chuyện thường ngày ở huyện.
Sau khi rời khỏi vùng biển chuẩn bị phóng sinh cá voi, Kiều Thất Tịch vẫn chưa quên chuyện này. Cậu quyết định chú ý một chút, lúc đó xem tình hình thế nào.
Có lẽ cậu có thể giúp đỡ chú cá voi được phóng sinh một chút.
Nhưng cậu vốn không biết rằng, câu chuyện tác động mạnh đến tam quan (cá voi có thứ này hả?) đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng đám đồng bạn.
Hơn một tháng sau, bọn họ nghe thấy một âm thanh xa lạ. Tiếng kêu không giống như những con cá voi khác, cảm giác vô cùng kỳ cục.
Nghe như tiếng của một đứa bé vừa mới học nói, mỗi lần thốt ra đều là ngôn ngữ ngoài hành tinh.
Tóm lại chính là nghe không hiểu gì hết. Tuy nhiên, bọn họ có thể cảm nhận được tâm trạng của nó rất sa sút, vừa cô độc bi thương vừa bất lực.
"Em biết nó là ai." Kiều Thất Tịch rất nhanh liền nhớ đến con cá voi được phóng sinh kia. Phỏng chừng nó chưa quen với nề nếp sinh hoạt dưới biển, hy vọng những cá thể biết giao tiếp có thể để ý tới nó: "Là con cá voi bị thả về đại dương, mấy anh còn nhớ không?"
"Nhớ chứ!" Trí nhớ của tụi nó tốt lắm, ok?
"Nghe tiếng kêu chắc vẫn là con nít." Nhóm du côn mặc âu phục nhanh chóng kết luận. Dựa vào kinh nghiệm của tụi nó, con cá voi nhỏ này chỉ cỡ năm, sáu tuổi là cùng?
Otis sáu tuổi đã ngao du khắp đại dương: Năm, sáu tuổi mà vẫn là con nít hả?
Kiều Thất Tịch sáu tuổi vẫn đang nhõng nhẽo bên người mẹ: Là con nít, là con nít. Chịu thì chịu không chịu cũng phải chịu!
"Kiểu này bị bắt đi lúc còn nhỏ xíu nè. Mẹ nó chắc chắn khóc mù hai mắt." Để một gia đình thai nghén cá voi con phải tốn rất nhiều tâm huyết, giờ mất con hẳn đau khổ lắm.
"Khóc sẽ khiến mắt mù ư?" Trọng tâm chú ý của Otis hơi lệch.
Kiều Thất Tịch biết hắn tính nói gì, vội vàng làm sáng tỏ: "Em toàn giả vờ khóc thôi, anh đừng lo quá."
Giả vờ ư, ồ, Otis yên tâm rồi.
"Em đi thăm con cá voi kia chút xíu, sau đó hỏi xem gia đình nào lạc mất con." Kiều Thất Tịch quyết định, cậu phải luôn một lòng hướng tới hành hiệp trượng nghĩa! Đây chính là lý tưởng ban đầu khi hành tẩu giang hồ!
Đáng tiếc những việc bọn họ gặp phải chỉ thích hợp làm điều phi pháp... Rốt cuộc lần này có việc để cậu phát huy tinh thần hiệp nghĩa của mình rồi, cậu nghĩa bất dung từ*.
*Những việc làm ý nghĩa cao đẹp thì không từ chối.
"Anh đi nữa." Kerry vẫn luôn nhớ như in chuyện này. Bề ngoài nó vờ như bình thản, chẳng qua không muốn mọi người biết tính toán nhỏ nhặt của nó.
"Tui tui tui!" Mặc dù không biết đi để làm gì, nhưng Eddie rất tích cực hưởng ứng. Mọi người đi đâu, nó theo đó.
"Ai cũng được hết." Tất cả mọi người ai cũng không ý kiến, cho nên chuyện này có thú vị như khi lật thuyền đánh cá không nhỉ?
Lần này không con cá nào mở miệng hỏi ý kiến Otis nữa, vì Alexander lên tiếng rồi. Ai cũng ngầm hiểu, quyết định của Alexander quan trọng hơn quyết định của Otis nhiều.
Tất nhiên nhóm cá voi không cần hiểu kỹ vì sao Otis lại nghe lời Alexander đến thế, ai quan tâm chứ. Giờ bọn chúng chỉ cần biết quyết định mà Alexander đưa ra kiểu gì cũng thú vị hơn Otis.
Sau khi con người quan sát con cá voi sát thủ nhỏ sinh hoạt một khoảng thời gian trong vùng nước, cuối cùng họ cũng thả nó đi.
Huấn luyện viên của nó lái một chiếc thuyền nhỏ đồng hành cùng nó một lúc, sau đó hoàn toàn chia tay.
Hiện tại thiết bị có thể theo dõi tình hình phóng sinh cá voi con chỉ có drone, song chiếc máy bay không người lái này cũng chẳng phải của thủy cung. Các tổ chức liên quan nghe thấy tiếng cá voi gần đây nên mới đặc biệt phái một chiếc ra nghe ngóng.
Bọn họ còn quan tâm đến tình huống của bé cá voi hơn thủy cung, tuy nhiên tình hình lại không lạc quan chút nào. Sau khi huấn luyện viên rời đi, cá voi nhỏ rơi vào trạng thái cô độc. Cảm giác thiếu thốn đạt đỉnh điểm và cần một thời gian để chữa lành.
Ngay cả khi được tiếp xúc với không gian mênh mông và tự do gần kề, chú bé cá voi này dường như đang lạc lối, từ đầu tới cuối chỉ quanh quẩn gần đấy, không dám tiến thêm những bước dài về phía đại dương xa lạ.
Đáng buồn làm sao.
Tất nhiên nhóm nhân viên nghiên cứu khoa học cũng hy vọng có một vài đàn cá voi đi ngang qua sẽ thu lưu nhóc con này. Tuy nhiên, xác suất này lại vô cùng nhỏ.
Cái gì cũng cần thời gian làm quen cả, nhưng mọi người lo lắng cá voi nhỏ không thể sống sót qua thời điểm khó khăn nhất này.
Thật may sự việc rất nhanh đã xuất hiện bước ngoặt mới, bầy cá voi di cư vừa bỏ đi đã quay trở về. Hình như bọn chúng đang bơi thẳng về phía cá voi nhỏ, và không ai biết chúng muốn làm gì.
Không thể nghi ngờ, khoảnh khắc này lại khiến con người ta vô cùng kích động, bởi lẽ cá voi nhỏ sắp được giúp đỡ và chỉ bảo.
Rốt cuộc Kiều Thất Tịch cũng nhìn thấy được con cá voi bị thả đi kia. Dường như nó phát hiện có cá voi khác tới, vì thế nó sợ sệt rúc vào trong góc... Vài phút sau mới dám ló đầu ra nhìn bọn cậu.
Nhóm cá voi này là bầy duy nhất chú ý đến nó. Những con khác đi ngang qua đều lựa chọn làm ngơ.
"Mấy anh ở yên chỗ này, em ra nói chuyện với cậu ấy." Nhà ngoại giao hiểu nhiều thứ tiếng Kiều Thất Tịch cực kỳ điêu luyện phân phó mọi người. Dù gì cậu cảm thấy công việc này ngoài mình ra thì không ai có thể đảm nhiệm được.
"Được." Otis đồng ý.
Xem ra hắn cũng không sợ những con cá voi khác sẽ gây thương tổn đến Alexander. Thứ duy nhất hắn kiêng kỵ chỉ có con người.
Kiều Thất Tịch bơi về phía nó, nhẹ nhàng chào hỏi: "Yo hello, cá voi nhỏ." Lúc đầu cậu tính nhìn vây lưng để xác định giới tính, nhưng lại thấy vây lưng của nó yếu ớt nghiêng sang một bên, cơ bản không thể dựng thẳng.
Khóe mắt cay cay.
Đây mà là cá voi sát thủ ư?
"Uuu..." Cá voi nhỏ bị nuôi nhốt nhiều năm vốn không được tiếp xúc với hệ thống ngôn ngữ tất nhiên không hiểu con cá voi lạ lẫm này nói cái gì. Nó chỉ cảm thấy giọng nói này rất ôn hòa và đang nói chuyện với nó.
Đối phương nguyện ý để ý tới nó, giao lưu với nó.
Cá voi nhỏ không hiểu cái gọi là đồng tộc, nó chỉ thấy Kiều Thất Tịch là cá voi sát thủ giống nó, trong trí nhớ của nó xuất hiện rất nhiều cá voi.
Nó không cô độc.
Tâm trạng nó lập tức vui vẻ hơn: "Uuu..."
"Tui không hiểu." Kiều Thất Tịch nhanh chóng đoán ra. Đối phương mới bao lớn đã bị bắt đi rồi, hẳn chưa học qua ngôn ngữ: "Để tui xem cậu là cá voi sát thủ nào?"
Nói xong, cậu bơi quanh cá voi nhỏ một vòng.
Dựa vào đốm mắt và kích thước, trước hết có thể loại trừ cá voi Nam Cực, cũng không phải cá voi sát thủ Đại Tây Dương loại 2... Dù sao cứ loại trừ dần thì còn lại bao nhiêu chủng loài đâu.
"Otis, lại đây giúp em với, anh nhận ra chủng loài của nó không?" Kiều Thất Tịch nhìn tới nhìn lui, cuối cùng đành phải tạm gác lại hình tượng cá voi học năm xe sách*, cầu cứu đối tượng với kinh nghiệm phong phú hơn mình.
*学富五车: học phú ngũ xa - năm xe sách, ý chỉ những người học rộng hiểu sâu, tri thức phong phú.
"Ừ anh biết rồi." Otis đồng ý.
Rõ ràng Alexander chỉ gọi mỗi Otis nhưng mấy con khác lại ùa đến như ong vỡ tổ.
"Alexander, tụi anh cũng đến giúp em!" Tận mấy đôi mắt nhìn chằm chằm cá voi nhỏ, ánh mắt nghiên cứu tìm tòi, cả buổi vẫn không phun ra được lời nào.
Hừm, bọn chúng chưa từng nhìn thấy cái đốm mắt nào như thế cả.
Cuối cùng vẫn là Otis uyên bác vừa lướt qua đã biết: "Đây là cá voi sát thủ Đại Tây Dương."
Phản ứng đầu tiên của chúng nó là quan sát hai đốm mắt, thằng ngu cũng biết trông nó khác hẳn, của Otis là hình tam giác, cá voi nhỏ là đường song song.
"Úi hiểu rồi. Đại Tây Dương có hai loài cá voi, có thể nó là giống khác." Kiều Thất Tịch biết điểm này, đồng thời hỏi một câu: "Mấy anh vào Nam ra Bắc nhiều như vậy mà vẫn không biết ư?"
"Tụi anh ít tới Đại Tây Dương lắm." Không biết vô tình hay cố ý nhưng ai cũng nghiêng mắt nhìn Otis, như thể bảo rằng lý do họ không đi Đại Tây Dương là do Otis không thích.
Otis ngạc nhiên, thật hả?
"Otis ơi, anh ghét tới Đại Tây Dương lắm ạ?" Nếu đúng vậy, bọn họ phải cân nhắc thật kỹ làm sao để giúp đỡ nhóc cá voi này thật thỏa đáng.
"Không phải." Otis không ghét mà cũng không có cảm giác gì, hắn hỏi bé đáng yêu: "Em muốn tới đó hả?"
Trong trí nhớ của hắn, khung cảnh nơi đó không tệ.
Hẳn Alexander sẽ thích.
"Ồ, lỡ gặp người thân của anh thì phải làm sao giờ?" Kiều Thất Tịch xoa xoa tay. Tất nhiên cậu chỉ tưởng tượng trong đầu, cùng lắm cậu chỉ có thể cử động vây một chút. Dù là gì đi nữa thì gặp phụ huynh vẫn là một việc gì đó rất áp lực.
Cậu hẵng còn nhỏ, cậu chưa chuẩn bị kỹ càng: "Em ngại." "Tại sao em lại ngại?" Otis ném một quả bom nặng ký: "Em đã sớm gặp qua người thân của anh rồi mà."
"What??" Kiều Thất Tịch trợn tròn hai mắt, thật hả? Lúc nào? A a a! Không thể nào!!
"Otis, anh nói rõ ràng cho em, em gặp người thân anh lúc nào?"
Tại sao tên khốn này không rên một tiếng gì hết?
"Lúc còn là gấu Bắc Cực..." Otis kể lại ngắn gọn chuyện bọn họ gặp mẹ và em gái.
Kiều Thất Tịch lục lại trí nhớ, sửng sốt: "?? Ý anh là lúc em ôm nửa cái mặt heo?" (Hình như cái khúc Alexander bị ong chích hay gì ấy sưng mỏ)
Mặt heo? Otis từng gặp qua lợn rừng rồi, trong đầu nhớ lại dáng vẻ lúc trước của gấu nhỏ, đúng là hơi giống heo thật: "Ừm." Khẳng định chắc nịch.
"Má! Chẳng thà anh im lặng luôn đi, thà anh đừng nói gì cả! A a a! Anh là ác quỷ hả?!"
Cậu tiêu rồi, cậu chết rồi, đừng có cue cậu nữa ---
Ahuhu.
Tất cả cá voi đều sáp lại gần, vây quanh bé cá voi thương tâm bất lực. Bọn nó đều đang nghĩ: Em ấy sao vậy? Sao mà khóc thương tâm vậy? Tội nghiệp quá.
Kiều Thất Tịch: Em không sao! Em chỉ đang tan vỡ thôi!
Cũng may da mặt cậu dày, có thể tự mình dán lại từng mảnh từng mảnh, tiếp tục giải quyết vấn đề trước mắt.
"Vậy bây giờ chúng ta xuất phát đến Đại Tây Dương, đưa bé oắt con này về nhà. Có ai có ý kiến gì không?" Kiều Thất Tịch kêu gọi, tất nhiên cũng nói rõ cả mặt xấu lẫn mặt tốt: "Trước khi đưa ra cậu trả lời mấy anh phải suy nghĩ cho thật kỹ nha. Tình huống của nó không tốt lắm, nếu chúng ta quyết định tiếp nhận phải đảm bảo nó được ăn uống ngủ nghỉ đàng hoàng, còn phải dỗ nó ngủ..."
"Ồ..." Otis đối xử với em y đúc như thế đấy.
"Tới Đại Tây Dương rồi chưa chắc chúng ta có thể tìm thấy đồng tộc của nó. Đây sẽ là một nhiệm vụ khác gian nan nhưng vô cùng ý nghĩa."
"Ý nghĩa là gì?" Vấn đề kỳ lạ n+1.
Kiều Thất Tịch: "..."
Phải làm sao để giải thích chữ này giờ?
"Chính là... Trong một khoảng thời gian chúng ta sẽ có rất nhiều thứ để làm, sẽ không cảm thấy nhàm chán."
Chúng nó không chú ý đến những thứ hư ảo mà chỉ để tâm đến những thứ thực tế ảnh hưởng lên chúng.
Đối với bầy cá voi cái gì cũng không có chỉ có thời gian là nhiều nhất, nên chúng thường xuyên cảm thấy buồn chán. Nếu bọn chúng mà không trò chuyện thì sẽ gây chuyện, mà khi gây chuyện thì sẽ gây ra sự phẫn nộ, tiếp theo là tiếng xấu lan xa.
Vòng tuần hoàn ác tính chính là như vậy...
"Anh đồng ý. Anh chưa đến Đại Tây Dương bao giờ! Đi thôi, đi thôi." Kerry nói.
"Anh cũng thế." "Tui theo mọi người." "Đi thăm quê hương của Otis thôi nào."
Cả bọn ríu ra ríu rít phát biểu ý kiến (nói nhảm), trong thời gian ngắn bầu không khí vô cùng sôi nổi.
Cá voi nhỏ cũng quên đau thương. Nó mở to đôi mắt nai tơ, nhìn cá voi đang nói chuyện bên trái một chút rồi lại nhìn cá voi bên phải nói chuyện. Nó cảm giác mình như một phần của nhóm, không hề cô đơn chút nào.
Một lát sau, drone chụp được cảnh bảy con cá voi di cư đang dẫn cá voi nhỏ đi.
Tác giả có lời muốn nói:
Kiều Kiều: Tui vỡ tan tành! Tui tự dán mình lại luôn.