Edit: Pudding Kem || Beta: June
Kiều Thất Tịch bị lời nói của Otis làm cho há hốc mồm, cậu đã biết Otis có ưu thế tích lũy, nhưng trong lòng cậu vẫn cảm thấy động vật không bao giờ có thể thoát khỏi lối suy nghĩ "thiên tính" tự nhiên, cuối cùng cũng suy nghĩ như con người.
Câu trả lời đã chứng minh quan điểm này, dù là Otis hay Daya cũng đều bị giam cầm trong "thiên tính" động vật của chính mình, muốn nhìn ra vấn đề, nhưng mà đây đã là đỉnh cao rồi!
Nó thuộc về một phạm trù rất mạnh mẽ.
Ai biết được chiều sâu thực sự của Otis, thực tế đã đến bước nhìn thấu bản chất của sự vật, hỏi nhiều con người cùng một câu hỏi có lẽ cũng không thể có câu trả lời tốt hơn.
"Sao rồi, em hài lòng chưa?" Sự khác biệt giữa Otis và con người là hắn trả lời những câu hỏi này chỉ để làm cho Kiều Thất Tịch vui vẻ, cũng không cảm thấy mấy vấn đề này có cái gì đáng giá để thảo luận.
Thế giới của bọn họ chỉ đơn giản vậy thôi.
Không cần phải... suy nghĩ nhiều, chỉ cần dựa vào vũ lực là có thể giải quyết được vấn đề.
Sử dụng vũ lực không được mới cần đến đầu óc.
"Tốt lắm." Kiều Thất Tịch thì thầm, quá khiếp sợ, Otis thông minh càng tốt, đây là chuyện tốt.
Chỉ là cậu muốn suy nghĩ vài chuyện, không bao giờ... tùy tiện làm chuyện như vậy nữa ... Nghĩ đến đây, rất nhiều trò hề cậu từng làm trước mặt đối phương chẳng phải là không còn chỗ giấu mặt hay sao?
Tự dưng thấy đỏ mặt.
Khi ấy, cậu biết Otis có phương thức suy nghĩ khác với bản chất của mình, nhất định sẽ không nghĩ nhiều như vậy. Có thể trong mắt đối phương, những gì cậu làm đều rất đáng yêu.
Lúc bọn họ nói chuyện, những con cá voi sát thủ khác cũng đang xì xào bàn tán, Balala hết sức tò mò: "Otis và Alexander đang nói gì vậy? Sao tao nghe mấy chỗ không hiểu?"
Daya: "Mày nghe đương nhiên không hiểu." Trong lòng hắn giấu nửa câu thật sự chưa nói ra, vì mày ngốc á.
"Hứ, thế mày hiểu không?" Balala không khách khí trả đũa.
Không hiểu hết, nhưng những cuộc trò chuyện này thực sự đã mang lại cho Daya những ý tưởng mới, hắn nhận ra rằng mình có thể tự hỏi về điều đó.
Hắn vẫn luôn biết Otis rất thông minh, thật ra chỉ dựa vào vũ lực cũng không thể giành được quyền lực, Otis dựa vào chính là năng lực toàn diện.
Và Alexander cũng là một con cá voi sát thủ đặc biệt, đặc biệt hơn so với mỗi người bọn hắn, đó là lý do tại sao mọi người đều thích Alexander.
Để vào Đại Tây Dương, phải có một kế hoạch hành động gia đình mới được, bọn họ không hề đấu đá lung tung, không chạy xuôi chạy ngược tìm kiếm nữa, theo Alexander nói, hẳn là tiến hành việc tìm kiếm sưu tầm.
Đừng bỏ qua bất kỳ ngóc ngách nào!
Trên thực tế, việc tìm riêng rẽ sẽ là một kế hoạch hiệu quả hơn cho mọi người, nhưng đàn cá voi di cư này không muốn tách rời nhau chút nào.
Hoặc là tách ra nhưng phải trong một nhóm với Alexander!
Ha ha.
Kiều Thất Tịch nghĩ thầm: Các anh tham gia để nghe chuyện cổ tích của em thì có.
Truyện ngụ ngôn thì chỉ phù hợp với học sinh tiểu học, lo lắng nhóm cá voi sát thủ kia nên cậu bắt đầu kể truyện dài về mối quan hệ của động vật với nhau.
Tiểu thuyết liên quan đến động vật nổi tiếng nhất ở nước mình là gì nhỉ?
Hình như là Tây Du Kí...
Để ngăn cá voi sát thủ cãi nhau, Kiều Thất Tịch đã nhiều lần tuyên bố ở đầu rằng đây là một câu chuyện xưa hư cấu, hư cấu, hư cấu, hư cấu.
Được rồi, đã có đề cập lớn này, mặc dù cá voi sát thủ không cãi nhau, nhưng bọn nó sẽ có vấn đề mới.
Ví dụ, Kerry nói: "Cá voi sát thủ rất mạnh mẽ, tại sao cá voi sát thủ không phải là nhân vật chính của câu chuyện?"
Trong suy nghĩ của Kerry, hắn ta là trung tâm của vũ trụ! Không ai giỏi hơn bọn chúng.
Kiều Thất Tịch: "Câu chuyện này là chuyện hư cấu của con người. Người xưa không biết về cá voi sát thủ. Họ không biết rằng các anh rất lợi hại. Ngay cả khi họ biết anh lợi hại thì cũng không thể là nhân vật chính của câu chuyện, nhiều lắm chỉ có thể làm nhân vật phản diện, chỉnh là cái loại bị trảm yêu trừ ma đó..."
Đoạn này có vẻ hơi phức tạp, Balala trông như kiểu tại sao lại phải chép bài tập về nhà, lười biếng quay lại và hỏi Daya: "Em ấy đang nói cái gì vậy?"
"Như thể muốn nói là trong lòng con người, cá voi còn không bằng một con khỉ." Daya tự nói.
Thực sự thì không thể nói vậy, nhưng có quá nhiều thứ để giải thích nên Kiều Thất Tịch lựa chọn cam chịu.
Những câu chuyện thần thoại từ xa xưa đã ăn sâu vào lòng người, thiên hạ đã quá quen thuộc với các cung hoàng đạo, tác giả nên cân nhắc sự chấp nhận của mọi người khi viết truyện.
Cá voi sát thủ là một nhóm mới chỉ được nghiên cứu ở thời hiện đại, mọi người biết đến chúng quá muộn và có rất ít câu chuyện về chúng.
Thậm chí còn có nhiều câu chuyện về những con cá voi lớn khác ngoài cá voi sát thủ.
"Đừng nản lòng, nhất định sẽ có nhiều câu chuyện xưa hơn nữa về các anh." Kiều Thất Tịch nói.
Nếu có cơ hội, cậu nhất định sẽ viết một câu chuyện xưa về cá voi sát thủ.
Ngày tháng dần trôi đi khi lắng nghe những câu chuyện dài và tìm kiếm người thân. Bỗng một ngày, khi mọi người đang ăn, đột nhiên vây lưng của Herbie đã dựng đứng được một nửa.
Aaaa!
Bọn họ rất vui vẻ, để ăn mừng chuyện này, họ đã bắt một con báo biển khác cho Herbie ăn.
Cá voi sát thủ tin chắc rằng vây lưng của Herbie chỉ khỏe lại sau khi ăn báo biển!
"Này ..." Herbie cũng rất vui vì vây lưng của mình, điều này giúp ích cho việc bơi lội và khiến cơ thể yên bình hơn.
"Herbie!" Đứa trẻ hét lớn tên của mình, thể hiện mình đang thực sự rất vui vẻ.
Phụtt, Alexander nghĩ về Groot, đứa trẻ kia chỉ biết nói: "Tôi là Groot."
Herbie ngốc nghếch giống đối phương, vốn từ ít ỏi, hiện tại chỉ biết nói lại lời nói của mọi người.
Nhưng mà ai quan tâm chứ?
Không thể không thừa nhận, ngay cả Eddie cũng có thể tìm được sự tự tin từ Herbie.
Kiều Thất Tịch: Mặt đâu? Thật không biết xấu hổ.
Thật ra không phải ngày nào chúng cũng tìm người thân một cách nghiêm túc, có khi gặp phải vị trí thú vị liền vui chơi cả ngày.
Tìm kiếm người thân ư?
Là cái gì vậy?
Lúc đầu, Kiều Thất Tịch đã rất lo lắng. Thời gian rất quý giá, đã ba tháng rồi mà vẫn không có tiến triển gì, các anh còn không hoảng hốt à?
Nghĩ lại, Herbie cũng không vội, nó chơi rất vui vẻ vậy thì mình sốt ruột làm gì chứ?
Quên đi, quên đi.
Cảm xúc cứ thế chồng chất theo thời gian, sau ba tháng thân nhau, những mỹ nam mặc âu phục thích Herbie ngày càng nhiều, và giờ ai cũng chịu chơi với Herbie.
Ngoại trừ Otis.
Bởi vì Otis bận lắm, hắn muốn đưa bé con của mình đi chơi.
Đúng lúc này, cả hai đến bãi biển cạn, định vùi mình xuống cát nhưng đã phát hiện có điều gì đó không ổn từ xa.
"Otis, anh có thấy trên bờ có cá voi sát thủ không?" Bọn họ có thể chơi đùa mà không quá gần bờ, nên có cách xa một chút, Kiều Thất Tịch không biết được điểm đen mà mình nhìn thấy có phải là đá hay thứ gì khác không.?
Nó quá xa, Otis không thể nhìn rõ, hắn không xen vào việc người khác nhưng lương tâm thì hắn vẫn có: "Để sau rồi nhìn."
"Được rồi." Nói rồi mạnh mẽ đi tới.
Sự thật đã chứng minh rằng đốm đen mà Kiều Thất Tịch nhìn thấy thực sự là một con cá voi sát thủ, hơn nữa không chỉ có một con trên bờ, bốn con cá voi sát thủ bị mắc cạn trên bờ, thân thể của chúng đã hoàn toàn rời khỏi nước biển khiến cậu nhìn thấy vô cùng bàng hoàng, ghê rợn.
"Sao chuyện này có thể xảy ra được?" Giọng Kiều Thất Tịch vội vàng nói: "Chúng ta có thể cứu họ không?"
Otis phản ứng rất bình tĩnh: "Thủ lĩnh của những con cá voi sát thủ cảm thấy không ổn." Những con cá voi sát thủ khác cũng mắc cạn. Đây có thể là một tai nạn ngoài ý muốn, cũng có thể là bị bệnh.
Về việc liệu nó có thể được cứu hay không, Otis cũng có cách nào khác, hắn không thể đánh giá tình hình hiện tại của bốn con cá voi sát thủ.
"Chúng ta chỉ có thể chờ "thủy triều" lên." Nghĩ chút, hắn nói, ngoài ra cũng không còn cách nào khác.
Kiều Thất Tịch dùng đá ngầm xung quanh để quan sát kỹ mực nước, lo lắng nói: "'Thủy triều' ở đây có lẽ rất lâu mới lên một lần."
Phải nghĩ cách khác nữa mới được.
Cậu nhìn lên bầu trời, một tia sáng lóe lên, nhanh chóng gọi bạn bè của mình: "Balala! Elliot! Các anh mau đến đây, mau lại đây!"
Mang theo máy bay không người lái nữa!
Balala và những người khác đang chơi rất vui vẻ gần đó thì bất ngờ nghe thấy tiếng gọi của Alexander. Dù không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng bọn chúng bắt đầu bổ não.
Bình thường chúng nó gọi Alexander vì khám phá ra điều gì đó thú vị.
Theo cách tương tự, hẳn là Alexander đã phát hiện ra điều gì đó thú vị trước khi gọi họ đến.
"Chúng ta mau đi xem Alexander đã phát hiện ra điều gì đi?" Đàn cá voi sát thủ không chút do dự, hành động như bầy ong vỡ tổ.
Thật đáng mừng, chiếc máy bay không người lái kia một chút cũng không rời họ.
Kiều Thất Tịch nhìn lên bầu trời, bắt đầu cầu nguyện rằng một số nhân viên đang xem truyền hình trực tiếp, nhanh chóng nhận ra bọn chúng cần được giúp đỡ, cầu xin đó.
"Alexander, chỗ em có gì vui hả?" Eddie vui vẻ bơi đến.
"Hiện tại không vui, có bốn con cá voi sát thủ đang mắc cạn và cần sự giúp đỡ của các anh." Kiều Thất Tịch giải thích tình hình.
Xung quanh yên lặng trong tích tắc.
Đây là một đàn cá voi sát thủ thành thật. Bọn chúng đã đưa ra kết luận và kiểm tra tình huống, rồi bất lực mở miệng: "Chúng ta không thể giúp gì được cho bọn họ đâu."
Kiều Thất Tịch đương nhiên hiểu rõ: "Ừ, mực nước hiện tại quá thấp, chúng ta ở đây để đề phòng thôi."
Nhìn tình hình, hiện tại chuyện có thể làm đều đã làm hết, chỉ có thể cầu mong kỳ tích xuất hiện.
Đó là vấn đề sinh tử, bầu không khí trong đội bọn họ trở nên nặng nề, căng thẳng, không còn đùa giỡn haha hihi như mọi khi nữa.
Mọi con cá voi sát thủ có mặt đều hy vọng rằng "thủy triều" sẽ lên nhanh và để 4 con cá voi sát thủ thoát khỏi bờ càng sớm càng tốt.
"Chắc hẳn họ không thoải mái khi ở trên bờ." Kerry bắt đầu kể lại trải nghiệm bị ngạt thở của mình.
"Kerry, anh ở trên bờ không thoải mái không phải vì không khí mà là do trọng lượng quá nặng, không có nước cơ thể sẽ không thể nổi được." Kiều Thất Tịch nói.
"Ồ." Alexander thật thông minh, em ấy nói thì chắc chắn là đúng.
Xung quanh yên lặng trở lại, lúc này đây, cảm giác từng phút từng giây đều cảm thấy dày vò.
Ra là nhìn thấy sinh mạng trôi qua là cảm giác thế này.
Kiều Thất Tịch chăm chú nhìn vào bờ biển, cảm thấy điều đó quá khó xử với mình nên chỉ đơn giản là quay mặt đi chỗ khác.
Vài phút sau, giọng nói của Eddie vang lên: "Tại sao "thủy triều " vẫn chưa dâng lên, haizzz."
Hơn nữa mặt trời ló rạng, trực tiếp chiếu lên con cá voi sát thủ mắc cạn.
"..." Đây là lần đầu tiên tất cả mọi người hơi ghét bỏ ánh mặt trời ấm áp, trong lòng không khỏi nghĩ, nếu bây giờ là ban đêm thì tốt rồi.
Gió biển tháng 11 cũng hơi khó chịu, nó sẽ làm khô đi độ ẩm trên bề mặt da của cá voi sát thủ.
Đột nhiên, Balala kêu lên: "Nhìn kìa, có con người trên bờ."
Kiều Thất Tịch quay lại và thấy một con người, con người kia phản ứng rất khoa trương, giống như bị một màn trước mắt dọa vậy.
Cũng không đến vậy chứ?
Tổng cộng có bốn con cá voi sát thủ mắc cạn.
Nhưng nếu một con người xuất hiện thì sao? Hắn ta có thể làm chút gì chứ nhỉ?
Đúng vậy, con người này dường như phục hồi lại tinh thần và ngay lập tức gọi điện thoại, một chiếc xe bán tải chạy tới, xem ra là đi tắm biển hưởng thụ, xe của bọn họ nhất định có công cụ.
Những con cá voi sát thủ nhìn thấy một vài người nữa bước ra từ xe tải, họ đổ đầy nước vào xô và làm ướt những con cá voi sát thủ mắc cạn.
Họ cởi bỏ quần áo và phủ lên đầu những con cá voi sát thủ để giúp chúng giữ ẩm.
"Cách này có tác dụng sao?" Tám đôi mắt quả nho to nhỏ ẩn ẩn ở trong biển gần đó, chăm chú quan sát một vài con người đang náo loạn trên bờ.
Chà, bọn họ cũng có vẻ lo lắng về con cá voi sát thủ mắc cạn, vì sao nhỉ?
Ngay khi họ có thắc mắc, một nhóm người vội vã đến, họ mang theo ngày càng nhiều công cụ hữu ích, có thể hút nước biển và cung cấp thêm độ ẩm cho cá voi sát thủ.
"A ..." Có vẻ như hy vọng được cứu đã tăng lên rất nhiều.
Kiều Thất Tịch lại nhìn lên bầu trời, cảm ơn Chúa, cảm ơn, là tác dụng của máy bay không người lái phải không?
Có lẽ hôm nay là cuối tuần, có rất nhiều người đến đây nghỉ mát, họ đều lục đục đi múc nước xối vào những con cá voi sát thủ để làm ướt. Mặc dù điều này không hẳn là hữu ích nhưng vẫn rất có tâm.
Giữa tâm trạng lo lắng của cả con người và cá voi sát thủ, thời gian trôi qua từng chút một, và niềm tin của họ khi chờ đợi "thủy triều" dâng lên cũng nhân đôi!
Vì "thủy triều" sẽ đến.
Cuối cùng, không biết là qua bao nhiêu lần, một làn sóng "thủy triều" mạnh mẽ đẩy bọn Kiều Thất Tịch qua lại.
Nhóm cá voi sát thủ sửng sốt, vui sướng hoan hô: "Thủy triều", "thủy triều" lên rồi.
Đúng vậy, "thủy triều" đang lên.
Nước biển rút xuống dâng cao, mãnh liệt mà ập đến.
Những người trên bờ cũng phát hiện ra điều này, họ nâng cao chiếc xô trong tay và cũng hoan hô.
Mực nước dâng lên nhanh chóng, những con cá voi sát thủ mắc cạn một lần nữa cảm nhận được sức nổi của biển, một trong những chiếc đuôi bất động của chúng lại cử động.
Đợt nước "thủy triều" đầu tiên không đủ mạnh mà chỉ cho người ta thấy hy vọng, đến đợt nước "thủy triều" thứ hai, cuối cùng nó đã bao phủ phần lớn cá voi sát thủ.
Chúng quẫy đuôi và quay đầu lao vào con sóng, rồi con sóng lại đưa chúng vào lòng đại dương.
"Ồ" Nhìn thấy màu trắng đen khổng lồ dần khuất xa bờ, cả bờ biển vỡ òa trong tiếng reo hò và vỗ tay, mừng cho bốn con cá voi sát thủ vừa được tái sinh.
Kiều Thất Tịch và nhóm của cậu cũng rất vui mừng: "Không sao đâu, được cứu rồi."
"Chúng ta đi thôi." Cuối cùng, họ không tiếp xúc với cá voi sát thủ mà chọn cách lặng lẽ bơi đi.
Vì sự việc đã qua, bọn họ vẫn còn những việc riêng phải làm.
Một bầy cá voi sát thủ không biết bơi lội bao lâu, cuối cùng bắt đầu thảo luận chuyện vừa xảy ra kia.
Eddie cảm thấy rằng quan điểm của mình đã bị ảnh hưởng: "Hóa ra con người cũng không đến nỗi tệ, họ cũng sẽ quan tâm đến sự sống còn của cá voi sát thủ."
"Ừ." Kiều Thất Tịch đã muốn nói với họ từ rất lâu rồi, trên thực tế, hầu hết con người đều hiền lành và tốt bụng, thậm chí một số người đang đấu tranh để bảo vệ những loài động vật sắp tuyệt chủng và đã hy sinh rất nhiều vì điều này.
Nhưng nói oan cũng không có gì sai, làm cho bọn chúng có ý thức rời xa con người cũng không có gì là không tốt.
Nhưng hôm nay khi tận mắt nhìn thấy, cậu hẳn phải khoe khoang một phen.
"Thực tế thì có một nhóm người đang "lo lắng" cho sự tồn vong của chúng ta hàng ngày. Bọn họ sẽ cảm thấy xót xa về môi trường sống và sự cân bằng sinh thái của các loài động vật, họ cũng sẽ tích cực kêu gọi đồng loại của mình cùng chăm sóc vẻ đẹp này, để bảo vệ được thế giới mà chúng ta cùng sống này."
Tóm lại tất cả đều rất tốt, bọn họ rất được chào đón!