Em Tính Dễ Thương Chết Anh Hả?

Chương 124: Truyền thuyết về sói - Chiến binh thầm lặng (10)




Biên tập: Nhật Hạ

Chỉnh sửa: Ely | Đọc kiểm: Lucifer

***

Sự thật là khi nước mưa bắt đầu rơi xuống, lỗ tai Kiều Thất Tịch đã cụp lại: "Trời ạ, sao lại đối xử với tui như vậy?"

Cậu muốn nở mày nở mặt mà tốt nghiệp, nhưng trời mưa to sẽ làm ảnh hưởng đến thành tích, mặc dù chỉ cần có thể tốt nghiệp thì sẽ không có xếp loại yếu, bằng giỏi hay bằng xuất sắc cũng đều giống nhau.

Nhưng cậu không muốn bị Otis bỏ xa quá nhiều.

Chẳng thể ngờ được huấn luyện viên vốn dĩ có thể đi vào tránh mưa lại không hề do dự chạy đến đứng cùng cậu, lúc này đây, Kiều Thất Tịch cảm thấy tứ chi của mình đều đang tỏa ra độ ấm, cả trái tim và tâm hồn cậu cũng trở nên ấm áp.

Thế là mọi phàn nàn bị quét sạch sành sanh, cậu lao về phía trước càng lúc càng nhanh, thậm chí còn lo lắng liệu huấn luyện viên có thể bắt kịp tốc độ của cậu không!

Hiển nhiên cậu lo lắng thừa, Ngu Thiệu dù sao cũng xuất thân từ lính đặc chủng, tố chất thân thể vô cùng ưu tú, sao có thể không theo kịp được chú chó lai sói đang chạy trong mưa to được chứ.

Tất nhiên cũng hơi quá sức, dẫu sao thì Trứng Trứng cũng có bốn chân, mà huấn luyện viên chỉ có hai cái đùi.

Trời vừa đổ mưa to, Otis đang canh chừng bên cạnh cũng trở nên mất bình tĩnh, hai con mắt vẫn cứ luôn dõi theo Kiều Thất Tịch, muốn đi tới bầu bạn với đối phương.

Dục vọng này rất mãnh liệt, bởi vì đây là bản năng của động vật.

Trong tiềm thức của hắn, thời tiết cực đoan kiểu này vô cùng nguy hiểm, khiến hắn muốn bước đến bảo vệ bạn đời, nhưng may mắn lý trí vẫn chiếm thượng phong.

Bé đáng yêu vẫn còn đang thi, dù mưa có to hơn nữa cũng sẽ không có chuyện gì.

Tóm lại hiện tại Otis càng trở nên thông minh hơn, đã biết cân nhắc phân tích, không còn hành động theo thiên tính và bản năng nữa. Mặc dù hắn đã sớm làm ra rất nhiều chuyện khác người...

Lúc huấn luyện viên lao ra làm bạn với Alexander, dục vọng muốn tiến lên của Otis lại một lần nữa bị khơi lên, hắn vẫn luôn muốn làm như vậy, gần như không kìm nén được.

Móng vuốt để lại trên vũng bùn một rãnh sâu, mưa to khiến lông tóc trên người hắn ướt nhẹp, dòng nước từ khuôn mặt chảy xuống tận cằm.

Nhưng từ đầu đến cuối hắn không hề nhúc nhích, hai mắt vẫn chăm chú nhìn vào Alexander đang chạy trong mưa, giống như đang cổ vũ đối phương vậy.

Giờ khắc này, ánh mắt của tất cả huấn luyện viên và giám khảo đều đặt lên người chú chó lai sói chạy trong mưa, không thèm để tâm đến việc nước mưa làm ướt cả người họ.

Huấn luyện viên mặc bộ quần áo cộc tay ướt nhẹp, cùng Kiều Thất Tịch chạy hết cả buổi kiểm tra. Mãi tới khi kết thúc hạng mục cuối cùng, một người một chó mới nhận ra quần áo và bộ lông đã ngấm nước nhiều như vậy.

"Ha ha ha! Chúc mừng Trứng Trứng của chúng ta tốt nghiệp!" Ngu Thiệu cười vui vẻ vô cùng, trực tiếp quỳ một chân xuống đất, giang hai tay ra ôm chúc mừng Kiều Thất Tịch!

Kiều Thất Tịch nhìn mỹ nam dầm mưa, mắt trợn tròn, huấn luyện viên thật đẹp trai nha! Nhưng bây giờ nghĩ nhiều như vậy để làm gì, bọn họ chỉ là mối quan hệ chiến hữu thuần khiết mà thôi!

"Gâu âu!" Cảm ơn huấn luyện viên, tốt nghiệp thật vui vẻ.

Thế là sau một giây, Kiều Thất Tịch lại vui vẻ không khác gì những chú chó khác, nhảy nhảy nhót nhót nhào vào trong ngực huấn luyện viên, cái mũi lạnh buốt lập tức cảm nhận được nhiệt độ trên người đối phương.

Kiều Thất Tịch cũng nhận ra được tình cảm đối phương dành cho mình, chắc chắn không chỉ giới hạn trong tình cảm của con người với động vật, mà là xuất phát từ nội tâm vui sướng, tự hào.

Đây cũng là lần đầu tiên Kiều Thất Tịch cảm nhận được sự ràng buộc sâu sắc giữa huấn luyện viên với chó của họ.

Cậu ngẩng đầu nhìn khuôn mặt Ngu Thiệu. Chà, mặc dù mình chỉ chiếm được chưa đến hai mươi năm cuộc đời của đối phương, nhưng cậu tin chắc rằng hai cái tên "Trứng Trứng" và "Bình An" sẽ được huấn luyện viên ghi nhớ trong lòng cả đời.

Một chú chó lai sói khác cũng bước tới dưới cơn mưa, tuy tuổi sinh lý còn nhỏ nhưng không hề làm giảm bớt khí thế của hắn. Hắn dạo bước trong mưa giống như một con sói đơn độc nơi hoang dã.

Khí thế mạnh mẽ đơn độc tung hoành thiên hạ

Nhưng hắn không hề đơn độc, bởi bên cạnh hắn còn có một người đồng hành cũng mạnh mẽ như vậy.

"Otis!"

Vừa nhìn thấy bạn trai nhà mình, Kiều Thất Tịch lập tức vứt bỏ huấn luyện viên đẹp trai đang dầm mưa, không chút do dự giãy dụa, quay về chôn vào lồng ngực của bạn trai.

"Cuối cùng anh cũng đến, em nhớ anh lắm."

Chuyện huấn luyện viên vừa ôm cậu lúc nãy, hy vọng Otis làm như không thấy.

Otis: ...

Hắn cũng không phải ngốc thật, khi nào gấu con nói thật, lúc nào cậu giả vờ hắn đều biết hết.

Nhìn thấy bọn họ thân thiết với nhau, trong lòng huấn luyện viên vô cùng vui mừng, tình cảm giữa hai anh em thật tốt.

"Được rồi, trở về tắm rửa nghỉ ngơi thật tốt, không lại bị cảm bây giờ." Ngu Thiệu dẫn bọn họ về cùng nhau đi tắm.

Đúng vậy, là cùng nhau!

Bởi vì cả người hắn cũng đã ướt nhẹp, cho nên cả người cả chó đều cùng tiến vào phòng tắm.

Kiều Thất Tịch: ??

Cả chó đều tê dại!

Cậu không muốn bị đau mắt! Với cả cậu cũng đã có bạn trai rồi!

Nhưng dường như Ngu Thiệu và Otis đều không để tâm đến việc này.

Tất nhiên Ngu Thiệu sẽ hiểu! Con người hiển nhiên sẽ không để ý đến chuyện không mặc quần áo trước mặt động vật, giống như người bình thường nuôi chó mèo cũng sẽ không ngại để chó mèo vây quanh xem mình tắm rửa. Căn bản để ý cũng vô dụng, bọn nó vẫn sẽ đến xem mà thôi.

Vậy còn Otis thì sao?

Anh ấy không ghen à?

Kiều Thất Tịch vô cùng tự giác tránh đi tầm mắt lúc tắm rửa, để tránh việc không cẩn thận nhìn thấy súng của huấn luyện viên.

"Nhưng mà...Otis, anh không để ý đến chuyện em nhìn thân thể của hắn ta sao?"

Sự lo lắng của Kiều Thất Tịch làm Otis bất ngờ, hắn liếc mắt nhìn cấu tạo cơ thể hoàn toàn khác biệt giữa mình và huấn luyện viên, dù Alexander có nhìn huấn luyện viên hắn cũng không để ý.

Trong mắt Otis "nhìn" không phải là một hành vi đặc thù, chỉ có tiếp xúc tứ chi thân mật, ví dụ như ôm mới được tính.

Còn về phần ngoại tình tư tưởng gì đó, hắn lại càng không hiểu, lý giải về "Yêu' của hắn tạm thời còn rất hoang dã, đó là chiếm hữu và giữ lấy cho riêng mình.

Otis không ngại, nhưng Alexander lại để ý! Cậu tranh thủ thời gian ngăn cản đối phương: "Đừng nhìn đừng nhìn, cẩn thận đau mắt đấy."

Otis nói rất có lý, cậu để tâm chỉ là vì cậu đã từng là con người. Vậy nên cậu đã vô tình đặt con người thành đối tượng kén vợ kén chồng tiềm ẩn, nói trắng ra là chột dạ.

May là Otis không biết.

Đến nửa đêm, Kiều Thất Tịch có hơi sốt nhẹ, nhưng không nghiêm trọng lắm. Cậu cũng không phát ra tiếng động khiến ai chú ý, dù sao cũng đã nửa đêm rồi, nếu sốt không quá cao thì đợi ngày mai làm phiền người khác cũng được.

Otis rất nhanh đã nhận ra sự khác lạ của cậu, mũi hắn cứ liên tục ngửi tới ngửi lui trên người Kiều Thất Tịch, dường như đang kiểm tra xem cậu bị đau ở đâu.

Có vẻ như hắn rất nôn nóng. Trong lúc mơ màng, Kiều Thất Tịch nghe được tiếng kêu đầy kiềm chế của hắn, bèn tranh thủ nói: "Không sao đâu Otis, em chỉ bị sốt nhẹ thôi."

Dù sao cũng dầm mưa cả buổi trưa, có lẽ là bị cảm lạnh rồi.

"Để anh kêu con người tới khám cho em."

Otis đang chuẩn bị sủa to khiến con người chú ý tới.

"Không cần đâu, chỉ là sốt nhẹ thôi, có lẽ chỉ cần ngủ một giấc là khỏi rồi."

Kiều Thất Tịch kiên quyết không chịu. Bây giờ đã nửa đêm rồi, sao cậu có thể chỉ vì cơn sốt nhẹ này mà làm mọi người lo lắng được. Để sáng mai đi khám cũng không sao, chỉ còn ba, năm tiếng nữa thôi mà.

"Otis, nghe em."

Kiều Thất Tịch rất kiên quyết.

Otis yên lặng suy nghĩ rất lâu.

Cũng may Kiều Thất Tịch đoán đúng, sáng sớm hôm sau triệu chứng của cậu đã hoàn toàn biến mất, tỉnh dậy cậu lại là một chú chó lai sói đẹp trai hoạt bát.

Dù sao không có tinh thần cũng không được, bởi vì phải làm bằng tốt nghiệp.Vậy nên sau khi ăn sáng xong bọn họ và huấn luyện viên đều cùng nhau đi chụp ảnh giấy chứng nhận.

Giấy chứng nhận của con người chỉ cần chụp mặt là được, nhưng giấy chứng nhận của chó cảnh sát lại cần phải chụp ảnh toàn thân.

Kiều Thất Tịch không thích để lộ bộ phận riêng tư của mình trước ống kính, cho nên cậu hơi nghiêng người một chút xíu, chỉ có khuôn mặt là trực diện với máy ảnh.

Otis dã tính mười phần vốn dĩ không thèm để ý đến việc này, nhưng bởi vì người yêu thường xuyên nhắc đến nó, cho nên lúc chụp ảnh hắn cũng che chỗ đó một chút.

Kiều Thất Tịch còn rất tự hào...

Tới trưa, đơn vị đã phát xong giấy chứng nhận của bọn họ cho huấn luyện viên giữ, lúc ăn cơm trưa hắn cũng đã lấy ra cho hai người họ xem một lát: "Ten ten ten tèn, giấy chứng nhận tốt nghiệp của bọn mày này."

Từ trong miệng huấn luyện viên, bọn họ biết được Phùng Kiêu đã viết đơn yêu cầu. Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, hai người họ sẽ sớm về làm việc ở địa phương thôi.

Chuyện này nằm trong kế hoạch lúc trước, nhưng Ngu Thiệu luôn cảm thấy lấy thành tích tốt nghiệp xuất sắc của hai chú chó lai sói, để bọn nó làm nhiệm vụ ở thành phố Tứ Xuyên quả là lãng phí nhân tài.

Phùng Kiêu quả thật quá phung phí của trời.

Nhưng Phùng Kiêu có câu nói rất đúng: Người tài việc nhiều quá áp lực, làm gì có ai quy định giỏi thì phải sống cuộc sống mưa bom bão đạn, chẳng lẽ thành phố Tứ Xuyên không tuyệt sao?

Tất nhiên là tuyệt rồi, vậy nên ngay sau khi được căn cứ phê duyệt, Ngu Thiệu liền vội vàng thu thập đồ đạc, dẫn theo hai chú chó lai sói lên đường.

Bởi vì từ hôm nay trở đi, y chính là người của cục trưởng Phùng, cho nên họ liền trực tiếp tới phân cục để Phùng Kiêu sắp xếp chỗ ở.

Phùng Kiêu đá hắn ta một cái, cười mắng: "Sắp xếp cái rắm! Phân cục chỗ em không có đãi ngộ bao ăn bao ở đâu. Anh về nông trường đi, mỗi ngày chỉ tốn nửa tiếng đi làm thôi mà như muốn lấy mạng anh không bằng?"

Đúng là sẽ không mất mạng, dù sao Ngu Thiệu cũng chỉ muốn đùa anh cho vui thôi. Ở đây làm sao dễ chịu bằng cùng hai chú chó lai sói sống ở nông trường được?

Đã lâu không gặp, Phùng Kiêu cũng rất nhớ Trứng Trứng và Bình An, vậy nên vừa tan làm xong liền cùng Ngu Thiệu đi mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn về nông trường.

Hai người đàn ông biết nấu ăn vừa nói chuyện phiếm vừa chặt thịt trong phòng bếp.

Kiều Thất Tịch tham ăn cũng bám sau hai người, bọn họ không chịu được sự làm nũng của cậu, chỉ có thể ném cho cậu miếng thịt.

"Trứng Trứng thối thật là quá biết làm nũng, mày nhìn Bình An người ta ngồi yên một chỗ kia kìa." Phùng Kiêu vén tay áo sơ mi đang cầm dao kia lên, quay đầu tìm Bình An.

Đối phương đang nằm ngủ trên chiếu, nhưng vừa cảm nhận được ánh mắt của anh, chưa đến một giây sau hắn đã mở mắt ra nhìn, ánh mắt tĩnh mịch đó khiến lòng người ta run lên giống như đang nhìn thấy vực thẳm vậy.

"Đã ở trong căn cứ huấn luyện nửa năm rồi, sao Bình An vẫn hoang dã như vậy?" Phùng Kiêu sững sờ, cười cười.

"Hoang dã mới tốt." Thân là huấn luyện viên của nó, Ngu Thiệu hoàn toàn không thèm để ý, y luôn có cảm giác dù Bình An hoang dã thế nào đi nữa, nhưng nó cũng có nguyên tắc và giới hạn của mình.

Chỉ cần Trứng Trứng không có chuyện gì, thì Bình An vẫn sẽ bình thường, và ngược lại, cho nên Trứng Trứng quả thật là con dao hai lưỡi.

Hoang dã?

Đối với kết luận của họ, Kiều Thất Tịch quả thật khịt mũi coi thường, thế này thôi đã kêu là hoang dã á? Bây giờ anh ấy đã kiềm chế nhiều lắm rồi đấy?!

Mấy người này quả nhiên chưa từng thấy qua mãnh thú hoang dã chân chính, thế nên mới cảm thấy một con chó lai sói có thể vượt qua bài kiểm tra chó cảnh sát là hoang dã.

Đến tối, hai người đàn ông lại tiếp tục vừa ăn cơm vừa trò chuyện.

Phùng Kiêu: "Dạo gần đây có một người dân trong thôn ở vùng ngoại ô đến báo cáo chuyện chỗ bọn họ có một đám người lái xe sang, hút thuốc xịn đến cho bọn họ tiền."

Ngu thiệu nhíu mày: "Sau đó thì sao?"

"Nghe nói trong tay đám người này còn có cả súng, em đoán là...? Hoặc cũng có thể là súng tự chế." Quốc gia vẫn luôn kiểm soát nghiêm ngặt vấn đề này, cho nên bọn họ không có khả năng có được khẩu súng thật.

Bình thường lúc không có việc gì để làm, đám người đó sẽ ở lại tầng hai trong nhà của một người nào đó, chủ nhân ngôi nhà này sẽ cung cấp thức ăn cho họ.

Người dân trong thôn nghi ngờ bọn họ làm chuyện xấu nên đã báo án.

Cục trưởng Phùng trẻ tuổi gõ mặt bàn một cái: "Ngày mai em với anh ăn mặc bình thường đi điều tra, chỉ cần dắt theo Trứng Trứng và Bình An đi qua nhìn một chút thôi là được."

Kiều Thất Tịch đang nằm trên chiếu ngủ gật, nghe thấy vậy liền vểnh tai lên, liếc mắt nhìn Otis bên cạnh...

Một đám người đáng nghi cầm theo vũ khí?

Thật tốt quá, nhiệm vụ đầu tiên của họ khi ở trong cương vị thật là kích thích.

Lúc này đây ngài Trứng không hề ngờ rằng đây chính là vụ án bình thường nhất trong kiếp sống khi là chó cảnh sát của mình.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Kiều Kiều gõ gõ chứng nhận cảnh sát: Về sau gọi tui là ngài Trứng.