Em Tính Dễ Thương Chết Anh Hả?

Chương 127: Truyền thuyết về sói - Chiến binh thầm lặng (13)




Không phải ngày nào cũng chiến đấu với tội phạm vũ trang, hầu hết thời gian dắt cảnh khuyển theo chỉ có tác dụng tuần tra và đề phòng, bởi vì sự hiện diện của chúng mang đến cảm giác an toàn cho người dân.

Một tháng sau khi Kiều Thất Tịch vào cương vị, cậu dần làm quen với tiết tấu sinh hoạt sảng khoái của cảnh khuyển, bình thường không bận rộn gì mấy.

Những lúc tình hình an ninh không căng thẳng, huấn luyện viên sẽ lái xe đưa bọn cậu đi khắp nơi tuần tra. Thường là sẽ đến những nơi tản bộ đông đúc, dễ phát sinh sự cố như cổng tòa án...

Nơi đó thường xuyên xảy ra tai nạn đẫm mẫu, thậm chí là sự kiện gây tử vong.

Lần đầu tiên bọn cậu tới đã ngăn chặn một trận ẩu đả một chiều nảy lửa.

Huấn luyện viên đặc biệt dạy cho tên đầu sỏ một bài học, nói với gã thế giới này đều có pháp luật. Bớt ra vẻ ta đây với kẻ yếu hơn mình, có bản lĩnh thì đi nghĩa vụ, đi biên cương bảo vệ biên giới!

Người kia bị dạy dỗ không dám hó hé câu nào, cuối cùng xám xịt chạy mất dạng.

Kiều Thất Tịch vô cùng khinh thường người như thế này, hứ.

Thành phố cậu đang sinh sống du lịch phát triển, đồng thời cũng là đầu mối giao thông nối liền một số tỉnh lân cận, vì thế sân bay, nhà ga cao tốc, nhà ga xe lửa,... được xây dựng rất hoàn thiện.

Năm ngoái còn khai trương cả tàu điện ngầm.

Hôm nay bọn cậu được ngồi tàu điện ngầm, tiến về thành phố cũ để xử lý một vụ án đặc thù. Chuyện là tối hôm qua có người báo cảnh sát chó nhà mình mất tích, nghi do ông chủ hàng thịt nào đó thực hiện.

Trộm chó là hành vi vi phạm pháp luật nhưng lại không cấu thành tội phạm. Trừ khi giá trị chú chó cao hơn hai ngàn tệ thì mới có thể truy cứu trách nhiệm hình sự.

Chúng nhân viên cảnh sát luôn cảm thấy bất lực với những loại án như vậy. Lúc Ngu Thiệu tỏ ý sẵn sàng tiếp nhận vụ này, mọi người đều nhìn y bằng ánh mắt cảm kích.

Quả nhiên là người tốt.

Chỉ Phùng Kiêu biết Ngu Thiệu sẽ luôn tiếp nhận những vụ án liên quan đến chó.

Trên đường, hai con chó sói bước đi trầm ổn, lỗ tai cao cao dựng thẳng đứng, vừa nghe ngóng vừa quan sát đám người muôn hình muôn vẻ.

Nếu phát hiện có người khả nghi mang theo đồ vật đáng ngờ, chó lai sói sẽ tiến lên ngửi, sau khi xác định không có vấn đề thì mới cho qua.

Thấy chúng lại gần, nhân loại đều sẽ tỏ ra vô cùng khẩn trương, lúc bị đánh hơi cũng dám thở mạnh.

Kiều Thất Tịch chỉ có thể say sorry trong lòng, dù sao đây là công việc mà, trong lúc làm việc cậu tuyệt đối không cười đùa tí tửng, cũng không tương tác với nhân loại.

Đi hết quãng đường dài, rốt cuộc cũng tới thành phố cũ - nơi ở của vị chủ bị lạc mất thú cưng. Sau khi biết được con chó mất tích thuộc giống chó cỏ*, quả nhiên là giống chó được nhiều tên cẩu tặc ưu tiên ra tay.

*田园犬: Chó bản địa Trung Quốc

Ngu Thiệu trò chuyện với chủ chú chó vài câu, sau đó cầm lấy đồ dùng của con chó mất tích đưa cho hai con chó lai sói ngửi: "Nhớ kỹ mùi này rồi đi tìm nó."

Chủ chó vô cùng nghi ngờ, hai con này có được không?

Một giây sau, hắn nhìn thấy hai con chó lai sói quay người chạy ra ngoài, hình như đang theo mùi bắt đầu tìm kiếm.

Kiều Thất Tịch và Otis có thể lần ra dấu vết mới nhất của con chó này thông qua mùi hương.

Bởi mùi còn rất nồng.

Họ vừa thì thầm với nhau vừa dẫn huấn luyện viên đến nơi cuối cùng mà nó mất tích.

Bất ngờ đó là hàng bán thịt bên đường. Trên quầy treo đầy thịt dê, thịt bò và thịt heo, tuy nhiên không thấy thịt chó đâu.

Ngu Thiệu nhìn chằm chằm ông chủ đang chặt thịt, hỏi: "Ông chủ, chỗ anh có bán thịt chó không?"

Ông chủ hàng thịt tai to mặt lớn, khuôn mặt đầy vẻ dữ tợn. Gã vừa ngẩng đầu lên thì trông thấy cảnh sát, đôi mắt thoáng lo lắng, nhất là khi thấy cảnh sát mang theo hai con cảnh khuyển, gã càng nghi ngờ hơn.

"Đồng chí cảnh sát." Gã hỏi: "Anh muốn mua thịt chó à?"

"Đúng vậy, anh có bán không?" Ngu Thiệu trả lời.

Ông chủ hàng thịt lập tức xua tay với họ: "Không bán, các anh đến chỗ khác mà mua, chỗ này của tôi trước giờ không bán thịt chó." Nói xong gã tiếp tục cúi đầu, cắt nốt phần thịt heo trên thớt.

"Ừm, hôm nay là kiểm tra định kỳ, tôi muốn vào trong kiểm tra vệ sinh và phòng cháy chữa cháy tiệm nhà anh."

Ông chủ hàng thịt dừng tay, lại ngẩng đầu lên, có vẻ cũng biết cảnh sát tới đây không phải là tình cờ.

Tuy biểu cảm trên mặt không tự nhiên, nhưng ông chủ vẫn miễn cưỡng giữ bình tĩnh.

"Kiểm tra à, được thôi." Ông chủ cầm dao thái thịt lên bằm xuống một cách nặng nề để nó cố định trên thớt, sau đó lấy khăn lau tay rồi bình tĩnh mời Ngu Thiệu và hai con chó lai sói vào tiệm.

Bên trong cửa hàng rất sạch sẽ, đặt hai cái tủ lạnh lớn và một vài đồ dùng sinh hoạt: "Tôi có thể mở tủ lạnh ra xem được không?"

"Cứ tự nhiên." Ông chủ nói xong còn chủ động mở tủ lạnh ra: "Đây là hàng tồn chưa bán, có thịt heo, ngăn kế bên để trữ thịt dê, thịt dê khá tanh nên không hợp trữ chung với loại thịt khác."

"Ừm." Ngu Thiệu nhìn thử, quả nhiên không có gì cả, cũng không có thịt chó.

Tuy nhiên Bình An và Trứng Trứng tìm được tới đây chứng tỏ nơi này nhất định có điều mờ ám.

Kiều Thất Tịch và Otis vừa tiến lên thì lập tức ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc. Bọn cậu gần như chắc chắn con chó lạc đường kia đã chết rồi, hơn nữa còn chết ngay tại đây.

Không những thế, ông chủ hàng thịt có vấn đề, ánh mắt luôn vô tình hoặc cố ý liếc nhìn họ, không phải sợ hãi kiêng kị mà là một loại điên cuồng mờ nhạt.

Ánh mắt này khiến Kiều Thất Tịch cực kỳ khó chịu, cậu bất giác tìm kiếm sự trợ giúp của Otis, quay đầu lại không thấy Otis đâu...

"Otis?"

Kiều Thất Tịch cảm giác trái tim hẫng một nhịp, cậu lập tức gọi hắn trong đầu: "Alo, anh đâu rồi?"

Trong một cửa hàng giết thịt tự dưng biến mất, có biết vậy đáng sợ lắm không?

"Anh ở đây."

Tại một lối đi nhỏ hẹp, Otis thò đầu ra, hành động của hắn nhanh chóng hấp dẫn ánh mắt mọi người.

"Chỗ kia dẫn tới đâu?" Ngu Thiệu đóng tủ lạnh lại, đi thẳng tới đó. Đôi ủng ngắn giẫm trên mặt đất vang lên âm thanh ngột ngạt.

Ông chủ hàng thịt cười: "Phía sau là nhà bếp, bình thường tôi hay nấu vài món ở đó."

Quả nhiên đằng sau có một căn bếp chật hẹp, thoạt nhìn rất bình thường, điểm đáng ngờ duy nhất chính là có mùi thuốc sát trùng.

"Mùi ở đây hăng quá."

Kiều Thất Tịch vừa tìm vừa phàn nàn với bạn trai. Cậu cảm thấy cái mùi này khả nghi lắm, như thể nó được thiết kế để che giấu thứ gì đó. Với lại mùi này không giống phát ra từ nhà bếp...

Với thành tích tốt nghiệp xuất sắc, sir Trứng liền nhìn xuống dưới chân mình.

Cái hộc tủ phía dưới kia có vấn đề.

Otis và cậu tâm linh tương thông, vừa tiến vào đã bắt đầu chú ý tới sàn nhà. Sau khi xác định xong, cậu ngồi xổm trước tủ không nhúc nhích.

"Gâu gâu!" Kiều Thất Tịch trợn mắt nhìn bạn trai lười nhác, tiếp nhận công việc báo động, nhắc nhở huấn luyện viên ở đây có vấn đề.

Ngu Thiệu nhận được cảnh báo lập tức tiến lên dịch tủ qua, lúc này trên sàn nhà lộ ra một cửa hầm bị khóa chặt.

Ông chủ vội vàng giải thích: "Đây là một căn hầm nhỏ, bình thường dùng để cất ít đồ."

"Mở ra xem xem." Ngu Thiệu cắt ngang lời gã.

Không còn cách nào, ông chủ dù không bằng lòng nhưng vẫn phải mở cửa hầm ra.

"Dưới đó có đèn không?" Ngu Thiệu hỏi.

"Không có, xuống đó phải dùng đèn pin, để tôi đi tìm thử." Ông chủ nói xong đi ngay.

Ngu Thiệu định gọi gã lại nhưng nghĩ kỹ thì, vụ này nghiêm trọng nhất cũng chỉ là trộm chó và bán chó. Chẳng lẽ gã dám bỏ trốn vì trộm chó ư?

"Bình An, mày đi xuống trước." Trong hầm tối om, Ngu Thiệu không có khả năng nhìn trong bóng tối, thứ có thể chiếu sáng duy nhất trong tay y chính là điện thoại.

Otis đi ở phía trước, hắn chẳng hề sợ những hoàn cảnh giống vậy, hơn nữa hắn còn ngửi thấy thứ gì đó bất thường, là mùi xác chết.

Ông chủ đi ra ngoài tìm đèn pin, lấy một con dao mổ heo sắc bén trong hộp công cụ trên bàn ra, dùng đá mài dao giống như làm vậy mới có thể sử dụng.

Bên trên căn hầm, Ngu Thiệu là người thứ hai đi xuống, cuối cùng là Kiều Thất Tịch. Vừa đi xuống hầm, cái mũi nhạy bén của cậu lập tức ngửi thấy mùi xác chết.

Hừm, không phải mùi xác chết động vật, hình như là xác người. Gần như cùng một lúc, Kiều Thất Tịch và Otis không hẹn mà đồng thanh sủa lên, nhắc nhở Ngu Thiệu cảnh giác ông chủ hàng thịt.

Bất thình lình, Kiều Thất Tịch chưa kịp sủa tiếng thứ hai liền cảm nhận một tia sáng lạnh lẽo đánh về phía mình.

Ra là ông chủ hàng thịt quay lại, trong tay cầm một con dao mổ heo dài.

Có vẻ gã hoàn toàn chắc chắn mình có thể giết chết Kiều Thất Tịch chỉ trong một dao, lại không ngờ con chó lai sói này vô cùng nhanh nhẹn, thoăn thoắt né khỏi lưỡi dao của gã.

"Gâu Gâu!"

Tiếng sủa của Kiều Thất Tịch và tiếng tấn công của ông chủ hàng thịt cùng nhau vang lên, dao vừa rồi chưa giết chết Kiều Thất Tịch, gã lập tức nhắm mũi dao về phía lưng Ngu Thiệu: "Chết đi!"

Ngu Thiệu quay người lại tức thì rồi dùng dùi cui đỡ đòn, nhưng trọng lượng của gã và lực quán tính mạnh mẽ ập đến, trực tiếp đẩy y ngã xuống đất.

Chiếc điện thoại dùng để chiếu sáng đập mạnh vào tường, nháy mắt vỡ tan tành, có thể thấy sức lực đối phương lớn bao nhiêu!

Nếu không có dùi cui chặn lại, hẳn là con dao mổ heo của tên chặt thịt đã trực tiếp chém xuống mặt y.

"Địt mẹ..." Ngu Thiệu chửi thầm, thằng cháu này cũng nặng khiếp! Đây là tai nạn y không ngờ tới.

Tên côn đồ ngồi trên người cảnh sát nở nụ cười vô cùng nham hiểm, bước tiếp theo gã muốn chặt đầu cảnh sát bằng con dao mổ heo, bỏ chung với mấy con chó bị gã tra tấn đén chết, nhân tiện còn có một người nữa.

Bởi vì người đó phát hiện bí mật của gã nên vô tình bị gã giết chết ở đây. Và kể từ đó, gã phát hiện ngược đãi chó và giết người đều thú vị cả.

"Đồng chí cảnh sát anh tuấn, giờ tôi giết anh trước, xong lại giết hai con chó của anh có được không?" m thanh của tên côn đồ biến thái vang vọng khắp căn hầm.

Ngu Thiệu lập tức sởn hết cả da gà!

Chắc chưa?

Otis dự đoán phương hướng tên côn đồ rơi xuống đất xong thì nhảy vọt ra từ trong bóng tối, miệng hắn cắn lên cổ tên côn đồ, ý muốn dùng lực quán tính của cơ thể lôi tên côn đồ khỏi người huấn luyện viên.

Lúc hắn còn là một con sư tử, thường xuyên dùng chiêu "ném qua vai" này giải quyết linh dương đầu bò. Nhưng bây giờ hình thể khác xa, hắn chẳng những không thể ném tên côn đồ qua vai mà còn bị gã vung dao tấn công.

Nhưng ít nhất hắn vẫn giải cứu được huấn luyện viên khỏi sự giam cầm của kẻ địch.

Khoảnh khắc Ngu Thiệu lấy lại tự do, y lập tức rút súng khỏi bao da.

Tuy nhiên trong hầm tối đến mức y không thể nhìn thấy rõ bàn tay năm ngón, vì vậy y không cách nào phân biệt đâu là tên côn đồ, đâu là Bình An và Trứng Trứng.

Tương tự như y, tên côn đồ cũng không nhìn rõ xung quanh, có điều gã quen thuộc vị trí và chướng ngại vật hơn nên ỷ vào ưu thế này liên tục vung dao tấn công chó lai sói.

Nhưng tên côn đồ không phải người duy nhất chiếm ưu thế này!

"Otis, anh còn nhớ cách tụi mình giết heo rừng không?"

Kiều Thất Tịch vừa dứt lời, bóng dáng nhẹ nhàng và mạnh mẽ của cậu vọt ra từ một góc nhỏ, đôi nanh sắc nhọn cắn đứt miếng thịt trên tay tên côn đồ.

"A!" Tên côn đồ hét toáng lên, trở tay vung dao đánh tới, tuy nhiên chó lai sói gặm mất miếng thịt của gã đã hòa mình vào màn đêm.

Nhớ rõ

Làm sao hắn có thể lãng quên những kỷ niệm quý giá như thế?

Otis nhướng mày, nhân lúc tên côn đồ mất tập trung cũng lao ra từ chỗ khác rồi đánh lén gã.

Mục tiêu lần này là đùi, họ muốn tên côn đồ mất đi khả năng di chuyển và sức tấn công, khiến gã chỉ còn hơi tàn.

Thời gian sau đó, hai chú chó lai sói, à không, là hai con dã thú thay phiên nhau tấn công tên sát nhân biến thái trong bóng tối.

Ngu Thiệu chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm từ bên trái, sau đó là tiếng la từ bên phải, tất cả đều thuộc về tên côn đồ cầm dao. Quan trọng hai con chó lai sói của y giống như tâm linh tương thông, phối hợp nhuần nhuyễn trong màn đêm.

Hai đứa vốn dĩ không cần y chỉ huy, cũng như lời cổ vũ của y.

Ngu Thiệu cảm xúc lẫn lộn...

Nhưng y cũng không dám tùy tiện chen vào, y sợ hai con chó lai sói này sẽ bị thương chỉ vì mình hành động thiếu suy nghĩ.

Tất cả những gì anh có thể làm là tìm cơ hội nhanh chóng leo lên bậc thang dưới sự yểm hộ của chó cưng.

Nghe thấy tiếng leo thang của Ngu Thiệu, tên côn đồ tức khắc bay hết tâm tình vật lộn với hai con chó. Gã vội vàng giơ dao đuổi theo, con dao lớn chém lên bậc thang.

Ngu Thiệu suýt chút nữa bị chém trúng mắt cá chân, còn vì sao không chém trúng? Bởi vì hai chú chó sói đang giữ chặt lấy tên côn đồ ở phía sau, ngăn không cho gã leo lên.

Điều này quá nguy hiểm.

Cuối cùng thì Ngu Thiệu không quản được nhiều như vậy, ngay khi anh mở nắp hầm, y mượn tia sáng nhắm súng vào vai tên côn đồ rồi không chút do dự bóp cò!

Khoảnh khắc viên đạn xuyên qua bả vai tên côn đồ, thân thể to lớn của gã rốt cuộc cũng ngửa ra sau, nhưng con dao lại không hề rời tay.

Nhưng rất tiếc, cựu lính đặc nhiệm với phong cách hành động hung hãn lại bắn thêm một viên đạn về phía vai còn lại của tên côn đồ đang cầm dao. Loảng xoảng, con dao mổ heo nặng nề rơi khỏi tay gã, đập xuống đất vang lên âm thanh chói tai.

"..." Tên côn đồ lộ vẻ đau đớn, giây tiếp theo ngã lăn ra đất.

Có vẻ lượng máu vừa mất khiến gã hoa mắt chóng mặt.

Phùng Kiêu đang làm ở văn phòng, vừa nghe tin liền cấp tốc chạy tới. Trước mắt anh là cảnh tượng thế này, tên côn đồ ngã lăn trên đất mình đầy thương tích, sống chết không rõ, còn bị bắn hai phát. Mà Ngu Thiệu và hai chú chó không hề hấn gì, ngồi xổm một bên vẽ vòng tròn.

Phùng Kiêu lo lắng không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Mẹ nó, không sao là tốt rồi. Lúc anh nghe nói Ngu Thiệu một mình chiến đấu với tên cuồng sát, trái tim anh muốn nhảy vọt khỏi lồng ngực.

Phùng Kiêu lau giọt mồ hôi đọng trên chóp mũi, đá Ngu Thiệu: "Anh ra ngoài nghỉ ngơi chút đi, ở đây giao cho người khác lo."

Xe cấp cứu còn chưa tới, Ngu Thiệu nào dám rời đi: "Chờ xe cấp cứu đến rồi nói sau."

Một lúc sau, xe cấp cứu đến, cảnh sát và nhân viên y tế bế tên côn đồ bị thương lên xe.

Còn lại một vài cảnh sát ở hiện trường làm việc với pháp y giải quyết thi thể mới tìm thấy...

Thỉnh thoảng trong thành phố sẽ xuất hiện mấy vụ mất tích, mãi mà không tìm ra tung tích, không một ai biết họ bị ném xuống cống thoát nước hay giấu trong hầm ngầm nào.

Người được tìm thấy hôm nay chỉ là một trong số hàng nghìn người mất tích.

Kiều Thất Tịch và Otis leo lên mặt đất, lắng nghe cuộc trò chuyện của Phùng Kiêu và Ngu Thiệu ở đằng sau: "Các anh ra tay ác quá, kẻ tình nghi cũng bị các anh chơi chết."

Anh sớm đã dặn Ngu Thiệu đây là cục cảnh sát, không phải bộ đội đặc chủng, làm việc ở đây phải thu bớt sát khí.

Chơi kẻ tình nghi sắp chết khiến anh cũng khó bàn giao.

Ngu Thiệu không lên tiếng, nhưng đừng hiểu lầm, y không thấy mình sai, y chỉ thấy chuyện này chẳng có gì để giải thích cả bởi vì sự tình hiện ngay trước mắt.

Phùng Kiêu trẻ tuổi hoàn toàn bó tay, muốn trách thì phải trách mình mang vị Phật này tới, đúng, cả hai con chó lai sói tùy hứng giống Ngu Thiệu cũng là anh tự tìm: "Anh Thiệu."

Ngu Thiệu nghe vậy lập tức nhìn xung quanh, cũng may bốn phía không ai, anh cười: "Gọi anh cũng vô dụng, chú đừng suy nghĩ nhiều, trong lòng anh nắm chắc."

Trông thấy nụ cười của anh, Phùng Kiêu không nói nên lời, vội vàng gật đầu: "Tại em sợ anh xảy ra chuyện mà em không ứng phó kịp thôi."

"Ồ? Anh còn tưởng chú thấy anh không bị thương nên cảm thấy anh khi dể kẻ tình nghi."

"Anh nói mò, em lo lắng cho anh muốn chết!" Sao Phùng Kiêu lại có thể trông mong Ngu Thiệu bị thương được.

Hai người đi ở phía sau anh một câu em một câu, trong lòng đều không bình tĩnh. Mà Otis và Kiều Thất Tịch đi ở phía trước cũng dậy sóng không kém.

Lúc nãy chiến đấu với tên côn đồ trong hầm ngầm, adrenalin của bọn cậu tăng vọt, giờ đi trên đường cả người vẫn trong tình trạng hưng phấn.

Kiều Thất Tịch còn đỡ, suy nghĩ của cậu đã đạt tới trình độ cao nên tự nhiên biết cái gì có thể làm và không thể làm. Cậu biết cách để kiềm chế cơn phấn khích sau khi vận động cật lực.

Ngược lại Otis không kiêng nể mấy. Miệng đắng lưỡi khô, hắn không hề kiêng dè lộ ra ánh mắt sắc bén, cảm tưởng nếu cần thiết thì mọi vật sống trên đường đều có thể trở thành mục tiêu công kích của hắn.

Cảm giác không giết được con mồi thực sự khiến hắn hơi khó chịu.

Otis liếm răng nanh, nói điều gì đó khiến Kiều Thất Tịch cảnh giác vô cùng.

Kiều Thất Tịch nhìn anh yêu, đồng thời nhìn thấy một màu sắc tươi sáng thấp thoáng dưới phần bụng săn chắc của hắn.

Đó không phải vết thương của Otis, cũng không phải vết máu của kẻ tình nghi, mà là công cụ gây án đối phương dùng để XXOO.

Sự hưng phấn sẽ ùa đến...

Nhưng thứ đáng sợ nhất không phải công cụ gây án mà là lời phát biểu của Otis. Kiều Thất Tịch bất động thanh sắc hỏi: "Anh muốn cắn chết tên côn đồ kia hả?"

"Đúng vậy." Otis trả lời bé đáng yêu.

Tất nhiên, sau khi đuổi được con mồi nhất định phải cắn chết thì mới tính là một cái kết có hậu, như hắn vẫn luôn làm.

Tuy nhiên Otis dừng một chút lại bày tỏ: "Anh sẽ không cắn chết gã, em đừng lo."

Mặc dù hắn không biết tại sao độ hảo cảm của gấu nhỏ với con người lại cao như vậy, nhưng tiền đề là nhân loại không tổn thương mình, Otis bằng lòng nuông chiều Alexander, cùng cậu ẩn nấp giữa xã hội loài người và trải nghiệm các nền văn minh thuộc về nhân loại.

Bây giờ hắn đã biết con người sẽ sát hại lẫn nhau, mà nguyên nhân không phải tranh đoạt tài nguyên sinh tồn, nó đơn giản chỉ là vì ác ý.

Đố kỵ, tức giận đều có khả năng nảy sinh ác tâm sát sanh.

Sau khi nghe thấy lời hứa của Otis, Kiều Thất Tịch liền yên tâm hơn, cậu mất tự nhiên nhắc nhở hắn: "E hèm, Otis à, anh có thể nhanh chóng bình tĩnh lại được không."

Cậu không muốn người đi đường nhìn chằm chằm vào nơi nào đó của Otis, mặc dù đây là cách nói phô trương nhưng nó khiến cậu cảm thấy không thoải mái là thật.

"Bình tĩnh?"

Otis khó hiểu, sao Alexander biết bây giờ hắn không bình tĩnh?

Không sai, răng nanh và móng vuốt của hắn đang háo hức muốn làm gì đó, ví dụ như xé xác con mồi.

Đương nhiên hắn còn một chuyện muốn làm, đó là ôm Alexander. Nghĩ tới đây, hình như Otis nghiệm ra một điều, hắn ngoan ngoãn đồng ý với cậu, lúc này mới cố gắng kiềm chế bản thân.

Báo cáo khám nghiệm tử thi của vụ án xảy ra hôm nay nhanh chóng được gửi đến. Nạn nhân là nữ, chừng hai mươi tuổi, vụ mất tích được báo từ hai năm trước nhưng tới hôm nay mới tình cờ tra ra manh mối.

Viết xong báo cáo về quá trình phá án, Phùng Kiêu đích thân kiểm tra, bất kể là văn bản hay hình ảnh hiện trường, anh vẫn không đành lòng nhìn thẳng.

Nhưng anh chỉ có thể kiên trì nộp lên.

Thủ đoạn của hung thủ gây án vô cùng tàn bạo và dã man, cấp trên cực kỳ coi trọng.

Tuy nhiên cấp trên chắc không bao giờ ngờ được phong cách của nhân viên cảnh sát và cảnh khuyển dưới trướng cũng cực đoan như thế. Khụ khụ, cắn hung thủ biến dạng, không tốt hơn nạn nhân ở điểm nào.

Nghe nói trên người kẻ tình nghi còn dính hai phát đạn.

Chú cảnh sát nào làm thế này, không đẹp gì hết!

Một cú điện thoại từ tỉnh gọi đến phê bình Phùng Kiêu một cách gay gắt: "Hung thủ cầm dao hành hung, chúng ta cho hắn một viên đạn tước đoạt năng lực hành động của hắn là được, cứ phải khiến hắn thương tích đầy mình là sao? Làm vậy có đúng không? Cảnh sát chúng ta không thể làm như vậy."

Phùng Kiêu lập tức cười xin lỗi: "Vâng, vâng ạ. Anh nói rất đúng, em hứa không có lần sau."

Bên kia im lặng một lát, hỏi: "Có phải hai con cảnh khuyển này lên tin tức trong vụ sạt lở của tỉnh lần trước không?"

"Vâng là chúng." Phùng Kiêu ngạc nhiên, có nhiều người nhớ rõ hai con cảnh khuyển nhà mình vậy à?

"Chẳng lẽ chúng không phải chó tìm kiếm và cứu hộ hả? Sao lại ở trong phân cục của cậu rồi?" Đối phương tò mò.

Phùng Kiêu nhịn không được nở nụ cười tự hào: "Trần Sảnh, là như vậy. Hai con cảnh khuyển chỗ em xem như tốt nghiệp đa ngành, trừ mấy chuyên ngành đặc biệt không được kiểm tra công khai, còn lại đều vượt qua một cách xuất sắc."

Công việc của chó nghiệp vụ còn bao gồm chữa trị và dẫn đường, chỉ có hai mục này Bình An và Trứng Trứng chưa làm kiểm tra.

Bên kia ồ một tiếng: "Thì ra là thế, vậy đúng rồi." Ngừng một chút, giọng nói của bên kia trở nên nghiêm túc: "Không dối gì cậu, gần đây trong tỉnh tiến hành phá bỏ đường dây tội phạm ngầm, không may hi sinh một chiến sĩ cảnh sát và hai con cảnh khuyển, tuy nhiên vẫn chưa bắt được đối phương. Bây giờ toàn tỉnh đang triệu tập cảnh sát và cảnh khuyển có năng lực để tham gia vào hành động lần này, chúng ta bắt buộc phải tóm gọn bọn chúng..."

Hai con chó lai trong cục của Phùng Kiêu rất xuất sắc, đủ hung mãnh, đứng giữa mưa bom bão đạn chắc chắn sẽ không luống cuống.

Người đang nói chuyện với Phùng Kiêu ngày xưa cũng là người hung dữ, nếu không phải bây giờ ông không thể chiến đấu thì người xung phong dọn dẹp tổ chức tội phạm ngầm chắc chắn chính là ông.

Im lặng một lúc, Phùng Kiêu trả lời: "Thôi được rồi, dù là cảnh khuyển hay huấn luyện viên, em đều không nỡ để họ rời khỏi phân cục. Nhưng nếu tổ quốc cần thì đó lại là vấn đề khác."