Em Tính Dễ Thương Chết Anh Hả?

Chương 133: Truyền thuyết về sói - Chiến binh thầm lặng (19)




Chỉ có thể nói: Không hổ là lính đặc chủng. Ngu Thiệu không chút do dự nổ súng. Đây là đương nhiên, tên tội phạm này ngoan cố chống đối đến cùng với cảnh sát, trong bảy năm qua đã giết vô số mạng người, gã ta đã trở thành nhân vật nguy hiểm số một trong mắt của cảnh sát.

Cho dù là cảnh sát nào, đã trực tiếp đối đầu với gã ta nếu không chắc chắn 100% có thể tự bảo vệ bản thân thì nên giết!

Hơn nữa, khi huấn luyện viên chạy tới, hai chú chó nghiệp vụ của y đang chiến đấu với nghi phạm nguy hiểm, thì phản ứng đầu tiên của y chính là hạ gục đối phương trong thời gian ngắn nhất.

Viên đạn xuyên qua đêm tối găm vào ngực mục tiêu, máu lập tức nhuộm đỏ khu vực xung quanh vị trí bị trúng đạn, sau vài giây, tên tội phạm vạm vỡ cuối cùng cũng từ từ ngã xuống đất.

Như vậy, tên tội phạm khét tiếng mà cảnh sát đã truy lùng trong suốt bảy năm qua cuối cùng cũng phải trả giá, chấm dứt thời đại của gã.

Nhìn thấy hình ảnh như vậy, hai chú chó nghiệp vụ khá bất ngờ,chúng không ngờ rằng huấn luyện viên lại ra tay dứt khoát như vậy.

Otis cảm thấy thông tin khoa học mà mình được phổ cập bị sai: "Em nói với anh là cảnh sát không sẽ không nổ súng mà?"

Alexander cực kỳ tự nhiên mà ngụy biện: "Có lẽ vì huấn luyện viên của chúng ta khá nóng tính."

Có sao nói vậy, cực kỳ thẳng thắn, cậu thích tính cách của Ngu Thiệu!

Cậu tin tưởng Otis cũng như vậy, nếu không hắn đã không nghe đối phương lải nhải.

Đúng là như vậy, Otis bị thuyết phục.

Hắn thậm chí còn hy vọng rằng huấn luyện viên sẽ tiếp tục cố gắng, tuyệt đối không làm mất đi cá tính của y chỉ vì muốn hòa hợp cùng mọi người.

Điều này rất quan trọng.

"..."

Ngu Thiệu quỳ trên mặt đất cảnh giác hồi lâu, khi chắc chắn rằng tên tội phạm không thể nhúc nhích được nữa, y liền cầm đèn pin chiếu vào chỗ hai chú chó nghiệp vụ, chỉ thấy chúng vẫn đang ngồi xổm bên cạnh nhau thở hổn hển. Có vẻ như chúng đã kiệt sức, cảm nhận được ánh nhìn của y còn giả bộ ngây thơ chớp mắt một cái!

Hừm, không nghe lệnh chỉ huy mà tự ý mất tích vài ngày, làm hắn mất mặt trước toàn bộ anh em đồng nghiệp, việc này cấp trên chắc chắn đã biết!

Lúc viết kiểm điểm, nhất định không có con chó nào là vô tội!

"Lại đây." Tuy nhiên việc gấp nhất bây giờ là kiểm tra tình trạng của hai chú chó nghiệp vụ, huấn luyện viên cực kỳ lo lắng tình huống của hai tụi nó. Thứ nhất, trong rừng không có đồ ăn thức uống, thứ hai, nếu như y không đoán sai thì mấy tên tội phạm ngã xuống lúc trước đều do hai tên nhóc này gây ra. Không biết chúng lấy đâu ra sức mạnh để làm được chuyện như thế?

Mấy ngày giận dỗi trôi qua, dường như không còn lý do gì để tiếp tục giận dỗi sau khi hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, Kiều Thất Tịch và Otis nhìn nhau, cả hai đều cảnh giác lắc lư đuôi, chậm rãi đi về phía huấn luyện viên của mình.

Trong khi đó, Kiều Thất Tịch cẩn thận rụt cổ lại, luôn luôn cảnh giác với bàn tay của đối phương, cho rằng mình có thể sẽ bị ăn đòn, Otis cũng yên lặng đề phòng, đề phòng huấn luyện viên đánh Alexander.

"Có bị thương không?" Nhưng mà khi bọn họ đi tới trước mặt huấn luyện viên, giáng xuống cũng không phải một cái tát, ngược lại chỉ là nghe thấy giọng nói khô khốc của y. Người ta chỉ là kiểm tra thân thể của bọn họ có bị thương không mà thôi.

Chà, huấn luyện viên vẫn yêu họ.

Khá lắm, sau khi nhanh chóng kiểm tra sơ bộ hai con chó, tâm trạng của Ngu Thiệu nói ngắn gọn chính là vô cùng phức tạp!

Cả tuần không ăn thức ăn cho chó với thịt tươi mà hai con chó này không hề gầy, ngược lại tinh thần còn vô cùng khỏe mạnh phấn khởi, không có biểu hiện gì là chúng đã chiến đấu với tội phạm nguy hiểm cả ngày trời trong tình trạng bị thiếu thức ăn suốt một tuần.

Chuyện này thật sự rất tốt.

Nhưng huấn luyện viên vừa thở phào nhẹ nhõm xong trong lòng lại cảm thấy khó hiểu, dù rất bội phục nhưng y vẫn nghi ngờ nhìn bọn họ hỏi : "Trong suốt một tuần này hai đứa đã ăn những gì vậy?"

Y thực sự không thể hiểu được.

Hay là trên núi còn có động vật nào khác?

Y trong thời gian ngắn cũng không dám khẳng định. Suy nghĩ này quá không thực tế, chó nghiệp vụ làm sao có thể bắt được chúng?

Đó đều là những loài động vật hoang dã sống trong rừng rậm nguyên sinh!

Hai con chó nghiệp vụ lớn lên trong xã hội loài người, không phải huấn luyện viên không tự tin, mà vì thực sự không có cơ sở gì để tự tin.

Động vật hoang dã có thể kiếm ăn no bụng trong rừng nguyên sinh chắc chắn không phải là động vật nhỏ, ngay cả dã thú ở nơi này cũng có tỷ lệ săn bắt thành công thấp huống chi là chó nghiệp vụ.

"Phạm vi con mồi" của Kiều Thất Tịch và Otis đã bị bóp méo từ lâu, họ hoàn toàn không thể hiểu được điều gì khiến huấn luyện viên kinh ngạc như vậy, đối với họ mà nói, trong rừng có rất nhiều đồ ăn thức uống.

Một lúc sau, tiếng chó sủa hỗn loạn và tiếng của các nhân viên cảnh sát mang theo chó nghiệp vụ lần lượt bao vây nơi này.

Ngu Thiệu giải thích ngắn gọn với mọi người tình hình ở nơi này. Dù trong lời nói cũng không nhắc nhiều đến hai con chó nghiệp vụ của mình, nhưng không phải không nói thì người khác sẽ không để ý. Về sự thật, trong lòng mọi người đều tự hiểu.

Trên thực tế, khi mọi người chạy tới, ngoại trừ tập trung vào nghi phạm đã ngã xuống, thì hai con chó cảnh sát trông giống sói nhưng không phải sói là đáng chú ý hơn cả.

Cảm nhận ánh mắt nóng rực của mọi người, Kiều Thất Tịch và Otis đều ngẩng đầu. Vị cảnh sát đang nhìn bọn họ mỉm cười và giơ tay chào: "Đồng chí Bình An, đồng chí Trứng Trứng, vất vả rồi!"

Vì hai chú chó nghiệp vụ kỳ diệu này, bọn họ có thể nói là đã giành chiến thắng.

Thương vong trong tưởng tượng đã không xuất hiện, cứ như vậy hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.

Được anh cảnh sát dùng ánh mắt này tẩy lễ, còn được chào hỏi khiến Kiều Thất Tịch kinh ngạc, sau đó nội tâm lập tức bùng nổ cảm giác tự hào.

À không, công việc không khó khăn, không cực khổ, vì nhân dân phục vụ.

Sir Trứng nhanh chóng đứng dậy đáp lại một cái chào tiêu chuẩn của chó nghiệp vụ.

Hành động của cậu lập tức gây ra một tràng cười sảng khoái, thời điểm này ai ai cũng vui vẻ vì đã hoàn thành tốt nhiệm vụ.

Tuy nhiên hiện tại còn chưa phải lúc để nghỉ ngơi, khép lại nụ cười, các nhân viên cảnh sát lập tức tập trung vào việc xử lý những công tác rườm rà tẻ nhạt.

Nhìn bóng dáng bận rộn của mọi người, cảnh sát gấu nhỏ trong lòng ấm áp, không nhịn được nhẹ nhàng dựa vào người bạn đời của mình: "Otis, cảm giác được kề vai sát cánh chiến đấu cùng mọi người thật tuyệt."

Kiều Thất Tịch cảm thấy mỗi khi cậu làm nhiệm vụ, cậu càng cảm nhận rõ hơn về ý thức trách nhiệm của mình, sự tiếp diễn và ý nghĩa tồn tại của nó.

Sự hưng phấn trong chiến đấu tự nhiên sẽ tiết ra dopamine làm Otis vui vẻ, nhất là khi truy tìm lâu như vậy, cuối cùng có một tên bị một phát giết chết.

Bạn biết đấy, đây mới là thẩm mỹ của hắn.

Mấy chiếc máy bay trực thăng áp sát tới, tay súng bắn tỉa vội vã từ trên thang leo xuống, anh ta không có ý gì khác, chỉ muốn đến xem con chó nghiệp vụ cùng anh tranh đầu người.

Hai con chó nghiệp vụ xuất hiện trong tầm nhìn của tay súng bắn tỉa trông càng giống hai con sói hơn, đẹp trai, mạnh mẽ, yên tĩnh nằm... Hửm? Không phải tụi nó nên ngồi nghe mắng hả?

Trong tình huống bình thường thì đúng là như vậy, nhưng bọn chúng đã mệt mỏi suốt một tuần rồi, bọn chúng muốn nằm nghỉ ngơi, huấn luyện viên cũng không còn cách nào khác.

Dù sao đi nữa, tay súng bắn tỉa vẫn rất ghen tị với Ngu Thiệu, hai chú chó này bây giờ nằm quá là ngoan ngoãn rồi, nhìn như vậy ai mà biết rằng lúc chúng truy lùng tội phạm đã thể hiện bản năng hoang dã như thế nào.

Anh mạnh dạn tiến lại gần xoa xoa một con, mỉm cười và đề nghị với người huấn luyện: "Hai đứa nó mệt rồi, hay anh dẫn tụi nó về trước?" Anh nói và chỉ về phía sau: "Máy bay trực thăng của chúng ta ở ngay bên kia. Vừa nãy trực thăng luôn cùng hai chú chó truy bắt tội phạm."

Huấn luyện viên gật đầu, ánh mắt tràn đầy sự tán thưởng: "Thì ra vết thương ở chân tên tội phạm là do cậu bắn."

Tay súng bắn tỉa mỉm cười, hơi đắc ý: "Đúng vậy, nói thật với anh, suýt chút nữa tôi không tranh được với chó của anh, chúng rất lợi hại."

Hai người trò chuyện rất vui vẻ, chủ yếu là do tay súng bắn tỉa vừa đẹp trai lại biết nói chuyện, ngay cả Kiều Thất Tịch cũng có ấn tượng tốt về anh ta: Thì ra người bắn tên tội phạm lúc nãy là anh ta.

Đáng tiếc là kỹ thuật bắn vẫn chưa đủ chính xác.

Otis ban đầu tưởng rằng đối phương chỉ đơn giản là học nghệ không tinh, mà thực ra hắn có hơi ghét bỏ, nhưng thấy đối phương đề nghị để bọn họ trở về nghỉ ngơi trước thì có thể miễn cưỡng bỏ xuống phần ghét bỏ này.

Họ lên trực thăng và bay thẳng về trung tâm thành phố.

Huấn luyện viên phải chăm sóc hai chú chó nghiệp vụ, việc này có chút bất tiện, mà chính y cũng trong tình trạng kiệt sức, vì vậy tay súng bắn tỉa đã nhiệt tình đi chung với họ, chia sẻ công việc với huấn luyện viên.

Lý do chính vẫn là anh cũng thích hai chú chó này nên đã không tiếc hy sinh thời gian nghỉ ngơi để nghịch hai con chó.

Kiều Thất Tịch và Otis đều thích sạch sẽ, lúc trở về nhất định phải tắm rửa rồi mới đi ngủ, hai vị cảnh sát đều không quan tâm đến vệ sinh cá nhân của mình, ưu tiên hầu hạ chó ngoan.

Cục trưởng Phùng ở quê nhà rất nhanh đã nắm được tin tức, nghe tin tất cả nghi phạm đã bị bắt, anh muốn gọi ngay cho Ngu Thiệu nhưng lại sợ mình gây phiền toái.

Cuối cùng đợi đến khi thời gian đã muộn hơn anh mới gọi điện thoại, có lẽ bên kia đang nghỉ ngơi, chuông reo rất lâu mà không có người bắt máy.

Ngay khi Phùng Kiêu chuẩn bị cúp máy, một giọng nói quen thuộc cuối cùng cũng truyền vào tai anh.

"Kiêu?"

Lúc này trái tim của Phùng Kiêu mới được thả lỏng, khóe miệng không tự chủ nhếch lên, không biết là vì nghe thấy giọng của đối phương, hay là vì cái gì khác: "Ừm, nghe nói nhiệm vụ đã thành công tốt đẹp."

"Đúng vậy, anh vừa trở về Trường Đảng ở trung tâm thành phố để sắp xếp công việc. Giờ thì đang tắm cho chó. Lúc đầu anh định liên lạc với chú sớm hơn, nhưng bận quá." Ngu Thiệu vội vàng nói liền một mạch: "Bình An với Trứng Trứng không sao, một cọng tóc cũng không thiếu, chú yên tâm đi."

"Còn anh thì sao? Nghe anh nói kìa, toàn báo bình an của chó. Tại sao không báo cáo tình trạng của mình?" Phùng Kiêu biết y không bị thương nhưng là muốn nghe lời từ miệng chính chủ.

"Anh còn có thể xảy ra chuyện gì chứ? Cục trưởng Phùng, chú phải vô điều kiện tin anh chứ." Ngu Thiệu khẽ mỉm cười.

Lúc này, một thanh âm từ trong phòng tắm truyền đến: "Anh, Trứng Trứng tắm xong rồi, anh mau tới bế nó đi lau người đi!"

Trong phòng đột nhiên im lặng.

Chủ yếu là do Phùng Kiêu ngẩn người. Có người giúp tắm chó là điều tốt, nhưng nói chuyện cũng thân mật quá rồi: "Ai vậy? Mới ra ngoài vài ngày mà anh đã cùng người ta anh anh, em em rồi?"

Bình thường cũng phải gọi cả họ hoặc tên nữa chứ.

*Note: Anh trai bắn tỉa gọi Ngu Thiệu là Ca (哥) kiểu anh trai ấy. Theo tui hiểu thì có vẻ bên đấy sẽ gọi cả Ca + Tên/Họ. Nếu chỉ gọi Ca không thì thường là giữa những người thân thiết với nhau như anh em hoặc ny. Chắc thế :))))

"Chỉ là đồng nghiệp thôi, đều không biết tên của nhau, anh ta cũng chỉ giúp đỡ một chút. Ôi mang hai người kia đi làm nhiệm vụ chú không biết chứ, để bao giờ anh nói chi tiết cho." Ngu Thiệu giải thích: "Anh đi bế Trứng Trứng ra đây, cho chú với nó video nhé."

"Này." Phùng Tiêu nở nụ cười.

Kiều Thất Tịch không bao giờ ngờ rằng anh hùng nhỏ như mình sau khi tắm rửa xong vẫn không thể đi ngủ.

Huấn luyện viên đem điện thoại di động đưa tới trước mặt cậu, ép buộc cậu phối hợp: "Trứng Trứng ngoan, chào hỏi đi, Phùng Cục rất lo lắng cho mày đấy."

Đúng vậy, biểu cảm trên khuôn mặt của viên quan xúc phân quả nhiên là chân thành tình cảm, nhìn cậu chăm chú không rời.

"Gậu âu." Kiều Thất Tịch rất hỗ trợ giữ thể diện kêu một tiếng, được rồi, cậu cũng chào hỏi rồi, lui đi, trẫm muốn đi ngủ.

Trong khi bọn cậu đang ngủ say, các sĩ quan cảnh sát khác cũng trở lại trung tâm thành phố, mọi chuyện tiến hành đều đâu vào đấy.

Một ngày một đêm trôi qua, cơn đói trong bụng cuối cùng cũng đánh thức hai con chó lai sói. Kiều Thất Tịch đang buồn ngủ thì ngửi thấy mùi sữa tắm thoang thoảng, hóa ra lúc này cậu đang làm ổ trong lòng Otis.

A, đắc ý ngủ một giấc, quá dễ chịu.

"Otis, em đói quá."

Cảnh sát gấu nhỏ dũng cảm đối mặt với nghi phạm, quyết đoán ủi đầu vào ngực bạn đời, nũng nịu.

Otis mở to mắt lắc lắc đầu. Buồn ngủ trong mắt biến mất sạch sành sanh.

Trong gian phòng, đôi mắt màu xanh ô liu tỏa ra ánh sáng dịu dàng, hắn cúi đầu liếm mặt Alexander.

Nhưng điều đó dường như không thể thể hiện hết cảm xúc của hắn, vì vậy liếm láp nhanh chóng biến thành nhẹ nhàng gặm cắn.

"Để huấn luyện viên chuẩn bị thức ăn cho em."

Otis ngậm cái móng vuốt nào đó mà gấu nhỏ đã cố ý nhét vào miệng mình, chuẩn bị đứng dậy tìm huấn luyện viên.

Đáng tiếc gấu nhỏ dựa vào trên người hắn, biểu hiện lười nhác không muốn dậy.

"Em không đói nữa à?" Otis nhướn mày.

"Nhưng em không muốn dậy." Kiều Thất Tịch vân đạm phong kinh, lý lẽ hùng hồn.

Ngu Thiệu bưng bát đồ ăn lớn, mở cửa thì thấy khung cảnh như này: Hai con chó lén lút tình chàng ý thiếp.

Hắn xuất hiện đã cắt đứt đôi chồng chồng già thân mật. Hai người họ không muốn gây thêm rắc rối, vì vậy theo bản năng xua tan bầu không khí thân mật mờ ám xung quanh, nhưng không thể qua mắt được sự nhạy bén của một đặc công tinh nhuệ: "Bình An, nó cũng không phải em ruột mày, tại sao mày lại chiều nó như thế? Hôm nay nó có thể đưa chân thối vào miệng mày thì ngày mai cũng sẽ dám tè vào đầu mày. Mày có tin hay không?"

Otis thờ ơ liếc mắt một cái: ? ?

Đây cũng không phải là một cái gì đó không thể chịu đựng được?

Hắn tưởng tượng về việc Alexander đi tiểu trên đầu mình, thế mà thực sự cảm thấy cũng không có vấn đề gì.

Kiều Thất Tịch mắt trợn trắng: "Đừng nghe y châm ngòi ly gián, em không có sở thích như vậy..."

Bát thức ăn đặt trên chồng sách được đơn giản xếp lên. Chiều cao thích hợp có thể bảo vệ cột sống cổ của chó nghiệp vụ, Kiều Thất Tịch đói đã lâu nên tranh thủ thời gian, vui vẻ chạy đến ăn.

Sáu bảy giờ sáng, huấn luyện viên mang theo bọn họ đã ăn uống no đủ ra ngoài đi dạo một vòng, đến tám giờ trở về thay đồng phục.

Khi y bước ra khỏi phòng, đã trang bị vũ khí đầy đủ. Khi gặp những cảnh sát khác trong hành lang, họ cũng đều đoan chính, gọn gàng.

Hiện bọn họ đang tập hợp tới trung tâm thành phố, tiến hành tổng kết nhiệm vụ lần này.

Kiều Thất Tịch và Otis là lực lượng chính của nhiệm vụ, biểu hiện tuyệt vời của họ đều được mọi người để trong mắt. Lãnh đạo chỉ huy nhiệm vụ này đã đặc biệt đề cập tới hành động của họ và những cái tên dễ thương để mọi người nhớ đến họ.

Nói tóm lại, hai sir có cá tính mạnh mẽ quyết đoán đã nhận được nhiều lời khen ngợi trong cuộc họp tổng kết, khi mọi người đứng dậy hướng về phía họ vỗ tay, Kiều Thất Tịch không khỏi ngẩng cao đầu tự hào.

Là huấn luyện viên của họ, Ngu Thiệu cũng được vinh danh, đằng sau nụ cười hài lòng là một sự phức tạp không tên: Nỗi đau vừa được người khác ưu ái vừa phải viết bản kiểm điểm.

Đúng vậy, ngày hôm qua lãnh đạo đã nói chuyện với y rồi, câu đầu tiên mở miệng là: "Tiểu Ngu, chó là chó tốt, cho nên chú phải tiếp tục rèn luyện mới có thể theo kịp."

Huấn luyện viên: ??!

Hay lắm, tất cả đều là lỗi của y.

Trong nửa sau của cuộc họp, tâm trí của mọi người đều tập trung vào những người đồng đội đã hy sinh trong nhiệm vụ này.

Dù đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, nhưng nghĩ đến họ, không khí trong phòng họp trở nên vô cùng nghiêm túc và nặng nề.

"Ngày mai có nhiều liệt sĩ sẽ được an táng chung tại nghĩa trang liệt sĩ thành phố, chúng ta sẽ cùng đi tiễn đưa." Đôi mắt người thuyết trình đỏ hoe, nhưng trong mắt là ánh sáng.

Kiều Thất Tịch thở dài trong lòng, cậu nghĩ rằng tất cả các sĩ quan cảnh sát có mặt đều tự hào và tiếc thương cho những đồng nghiệp đã hy sinh.

Chín giờ sáng hôm sau, nghĩa trang liệt sĩ thành phố được phủ trắng bởi những câu đối, vòng hoa, xếp thành hàng hoa cúc trắng, khiến những người nhìn thấy ai nấy đều tâm trạng chua xót.

Nhân viên cảnh sát đã hi sinh là một huấn luyện viên. Con chó của anh ta cũng cùng hy sinh, nghe nói rằng vì bảo vệ huấn luyện viên mà con chó này mới mất.

Gia đình yêu cầu hai người được chôn cất cùng nhau, hy vọng rằng họ sẽ không cô đơn ở một thế giới khác.

Khi quan tài được hạ xuống hố chôn, người nhà đã không kìm nén được bật khóc như như mưa.

"Haizzz." Huấn luyện viên đem hai đóa hoa cúc đưa cho Bình An và Trứng Trứng: "Đi thôi."

Kiều Thất Tịch ngậm cành hoa cúc trong miệng, đi về phía hố chôn cất, Otis cũng đi theo, hắn hoàn toàn có thể lý giải về tang lễ của người đã khuất.

Trong vài năm cuối cùng làm sư tử, Otis, người không được khôn ngoan cho lắm, đã lần lượt tiễn đưa tất cả những người anh em bên cạnh mình đi, và lần nào hắn cũng phải trải qua tâm trạng tương tự.

Trứng Trứng, Otis hiểu rằng khi một số sinh mệnh rời khỏi thế giới này, sẽ có những sinh linh nhớ tới họ, đau lòng vì họ, rơi nước mắt vì họ.

Đương nhiên, có một số sinh mệnh là không đáng nhận sự sống, họ chết đi không chỉ có không có người cảm thấy đáng tiếc mà còn muốn vỗ tay khen hay.

Thế nên cuộc đời không có sự bình đẳng, sự không bình đẳng này không phải trời sinh do số phận mà là tự mình lựa chọn.

Cùng nhau mở miệng, đóa cúc trắng tinh khôi đã rơi xuống trên người liệt sĩ, cùng liệt sĩ ngủ yên nơi đất này.

Chiếc quan tài thứ hai tương đối nhỏ, một người huấn luyện viên đã khóc và ngã lên trên quan tài của con chó, tiếng khóc rất méo mó và xấu xí.

Tất cả những người theo dõi buổi lễ đều rủ tầm mắt xuống, họ hiểu rất rõ trong lòng huấn luyện viên đang nghĩ gì, dù huấn luyện viên có vất vả hay mệt mỏi như thế nào, họ cũng sẽ không bao giờ rơi nước mắt như thế này.

Người huấn luyện viên đã mang đến rất nhiều đồ chơi cho chú chó của anh ấy, thứ mà bình thường nó không thể thoải mái chơi, nhưng giờ cuối cùng nó có thể chơi với bất cứ thứ gì nó muốn.

Là huấn luyện viên, Ngu Thiệu hơi quay mặt đi, không đành lòng nhìn.

Về sau đồng chí này muốn dẫn theo một con chó nữa, có lẽ sẽ cần một khoảng thời gian để phục hồi tâm lý.

Một số người thậm chí không thể làm huấn luyện viên nữa, không phải vì họ không đủ năng lực, mà vì họ quá trách nhiệm.

Sau khi dự tang lễ, nhóm sĩ quan cảnh sát ưu tú từ các thành phố khác nhau đã thu dọn đồ đạc và trở về đơn vị của mình.

Người ở xa thì về bằng máy bay, người ở gần thì về bằng đường sắt cao tốc.

Đội Kiều Thất Tịch là đi xe ô tô đến, nhưng lúc về huấn luyện viên muốn trộm lười biếng, vì vậy y đã đưa họ đi đường sắt cao tốc.

Sau khi lên đường sắt cao tốc, huấn luyện viên vỗ cổ bọn họ thương lượng: "Lại đây, lại đây nào, hay là chúng ta kiểm tra một lần từ đầu đến đuôi?"