Em Tính Dễ Thương Chết Anh Hả?

Chương 138: Truyền thuyết về sói - Chiến binh thầm lặng (24)




Trong lúc chiến đấu khẩn trương lại truyền đến một tin tốt khiến mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng lại ngay lập tức cau mày.

Không đúng! Huấn luyện viên nhận ra đầu tiên: Không phải tổ ba vừa báo cáo là họ đã chậm một bước, không kịp lên chiếc thuyền có con tin hả?

Sao giờ lại nói chúng ta đã giành được quyền kiểm soát?

Lúc này bộ đàm vừa hay truyền đến tiếng của đội trưởng : "Ai đang ở trên thuyền giữ con tin? Lập tức báo cáo!"

Ông cần giao nhiệm vụ.

Người giám sát ở căn cứ giám sát vì không thể mở hai kênh cùng lúc chỉ có thể hai tay hai cái tai nghe, đồng thời để trên tai, tránh bỏ lỡ bất kỳ tin tức nào.

Đội trưởng nhắc lại: "Ai ở trên thuyền con tin, lập tức báo cáo!"

Kênh nói chuyện yên tĩnh, không có tiếng gì được phát ra từ bộ đàm. Người giám sát dường như đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, vẻ mặt lập tức trở nên cực kỳ xấu. Anh quên mất đang dẫn anh đi "du ngoạn" không phải là người mà là hai con chó cảnh sát.

"Báo cáo, báo cáo!" Người giám sát lựa lời nói: " Đội trưởng, thuyền được... chó cảnh sát khống chế..."

"Cậu nói gì?"

"Chó cảnh sát đang điều khiển thuyền!" Một mình...

"..."

Bầu không khí nhất thời kỳ dị. Lính đặc chủng đang chiến đấu nhất thời không biết đây là thật hay mơ. Nghe cứ ảo ảo làm sao ấy?

Huấn luyện viên: ...

Tôi, con, mẹ, nó.

Huấn luyện viên có một dự cảm bất an. Sông ngòi nơi này không hề lớn. Nếu thật sự là hai con chó đang điều khiển thuyền thì tỷ lệ đụng thuyền sẽ tăng lên rất nhiều.

Về điểm này tổ ba đi theo sau là rõ ràng nhất. Chỉ dùng kính viễn vọng quan sát mà trái tim của mọi người đã sắp bay tới cổ họng.

Hai con chó kia nghĩ cái gì vậy???

Đánh ngất tên lái thuyền rồi thì tụi mày lái được hả?

Alexander: Haha, không ngờ đến phải không?

Trên đường đi thuyền đến đây cậu đã học thuộc tất cả kỹ năng lái thuyền của anh bộ đội rồi, thậm chí còn giỏi hơn cả thầy?

Tổ trưởng tổ ba: ! ! !

Mày đúng là cái gì cũng biết!

Còn lái nhanh như thế nữa.

Mấy lần nhìn thuyền chuẩn bị va vào bờ sắp lật tới nơi rồi lại thần kỳ chuyển nguy thành an.

Nhìn tới đây tổ trưởng tổ ba chỉ muốn đạp bay đồng đội đang lái thuyền bên cạnh, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: " Người anh em, lái nhanh lên! Đến chó còn lái tốt hơn chúng ta!"

Thật vất vả mới nghe được câu trả lời, đội trưởng thở hồng hộc len lén thăm hỏi: "Tổ ba trả lời! Cuối cùng là có chuyện gì vậy?"

Tổ trưởng tổ ba nuốt một ngụm nước miếng, vừa quan sát vừa báo cáo: "Báo cáo lão đại! Những gì người giám sát nói đều là sự thật, hiện tại..."

"Trên thuyền còn lại ba tên tội phạm. Trước đó hai con chó đã phối hợp với nhau giải quyết tên điều khiển thuyền. Hiện giờ một con đang lái thuyền, còn một con khác thì chiến đấu với tội phạm."

Huấn luyện viên đang đợi lệnh ở tổ thứ tư không nhịn được xen vào: "Là con màu nhạt hay con màu đậm?"

Câu hỏi không đầu không đuôi nhưng tổ trưởng tổ ba vẫn ngầm hiểu, nhanh chóng trả lời: "Con màu nhạt hơn!"

"Là Trứng Trứng." Huấn luyện viên hai mắt nóng lên, hung hăng lau mặt. Chết tiệt, trước kia y ít nhất cũng ở đội một và đội hai làm nhiệm vụ tấn công. Sau khi trở thành huấn luyện viên của hai con chó này lại phải vào tổ hậu cần.

Đây không phải là vấn đề, vấn đề là chó của y lại ở phía trước xông pha chiến đấu dẫn y bay.

Kể từ khi Kiều Thất Tịch điều khiển thuyền, nó đã không còn là thuyền của nhân gian nữa. Thuyền lái xóc nảy đến mức bọn tội phạm còn chẳng thể đứng vững chứ đừng nói là vật lộn với chó lai sói.

Bọn gã đều vội vàng nắm chặt hết thảy đồ vật có thể nắm, tránh cho bản thân bị văng thành thức ăn cho cá sấu.

Loại thuyền công suất lớn này có sức bộc phát rất tuyệt vời, đi đến đâu dậy sóng đến đó.

Đúng vậy, kỹ năng lái thuyền của cảnh sát gấu nhỏ chẳng ra đâu vào đâu. Một cái vẫy đuôi cũng có thể làm cho người ta bay mất linh hồn.

Con tin dù bị trói cả hai tay nhưng từ lúc thuyền bắt đầu xóc nảy đã lập tức dùng cả tay và chân bám chặt vào lan can.

Trong cơn hoảng loạn, ông nhìn thấy một tên tội phạm học theo mình lợi dụng lan can để ổn định cơ thể. Cũng may con chó lai sói hung dữ kia đã không cho gã cơ hội đó.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh. Thuyền đột nhiên nghiêng đi, tên tội phạm vừa mới ổn định cơ thể lập tức piu ~ bị hất văng ra ngoài.

Đương nhiên gã đã bám vào lan can nhưng nửa người của gã kịp rơi vào làn nước xanh biếc. Tên tội phạm hoảng sợ vội vàng cố gắng trèo lên.

Dưới nước có cá sấu với mãng xà. Một khi rơi xuống, gã chắc chắn chưa kịp bơi vào bờ đã toi mạng rồi.

Ngay khi chân của tên tội phạm vừa chạm tới thân thuyền, một khuôn mặt dã thú xuất hiện trước mắt gã.

"Không, đừng..." Tên tội phạm tựa hồ nhớ tới cái gì, đồng tử sợ hãi co rụt lại, dùng tiếng mẹ đẻ gào lên.

Tuy nhiên, con chó lai sói vẫn nhe ​​hàm răng sắc nhọn hung hắn cắn vào gã.

"A ——" tên tội phạm kêu lên một tiếng, đau đớn không chịu được mà buông tay ngã xuống sông.

Otis liếm máu trên răng nanh lẳng lặng nhìn chiến lợi phẩm 1/1 của hắn cùng Alexander ở trong nước biến mất không còn tăm tích.

Hai tên tội phạm còn lại trên thuyền thấy thế, không dám trực tiếp đối đầu với con chó lai sói. Bọn gã chuyển mục tiêu sang con tin.

Nếu bọn chúng không sống được thì kiểu gì cũng phải kéo người chết chung.

Khi một tên tội phạm đưa tay ra bóp cổ con tin, Otis lập tức nhào về phía đối phương cắn xé không thương tiếc!

Máy nghe trộm trên cổ hắn thậm chí còn ghi lại rõ ràng tiếng răng nanh cắn vào xương ken két... Rùng rợn đến mức làm người nghe lạnh cả sống lưng.

Lúc này một tên tội phạm khác định cá chết lưới rách. Gã dùng hết sức ôm lấy Otis định kéo Otis cùng rơi xuống sông.

Otis đang cắn vào một tên tội phạm khác, bị tác động lực lớn như vậy không kịp phòng bị làm cho cả ba cùng rơi xuống sông.

Người giám sát và tổ trưởng tổ ba đều kinh ngạc kêu lên nhưng Kiều Thất Tịch lại không biết gì cả. Cậu đang cần phải vô cùng tập trung mới có thể kiểm soát tình hình hiện tại. Dù sao móng chó không được sinh ra để lái thuyền. Chúng sinh ra là để bới đất ở bãi cỏ!

Khoảnh khắc rơi xuống nước Otis lập tức buông con mồi, nhanh chóng di chuyển thoát khỏi phạm vi mà con người có thể tấn công.

Hắn ở dưới nước ngẩng đầu lên liền thấy Alexander đã lái thuyền đi xa khỏi tầm mắt. Otis tủi thân gọi đối phương: "Gấu nhỏ, quay lại đi."

Cùng lúc này cảnh sát gấu nhỏ cũng quay đầu lại: "Ơ kìa, Otis đâu rồi?"

Cậu điều chỉnh tốc độ thuyền chậm lại rồi nhìn về phía con tin mặt mày xanh xao như thể sắp nôn ra đến nơi.

Tổ trưởng tổ ba nhìn thấy cảnh chó rơi xuống nước lập tức ra lệnh cho đồng đội: "Nhanh lên! Cứu con chó bị rơi xuống nước!"

Tuy nhiên chó kia lại chẳng thèm care đến cứu viện của bọn họ. Đến một ánh nhìn cũng không vất cho họ mà cứ thế bơi thẳng về phía trước.

Mấy anh bộ đội quan sát hướng bơi của chó cảnh sát liền phát hiện một tin tốt: Con vừa nãy lái thuyền nhanh như bay kia cuối cùng cũng giảm tốc độ rồi.

"Nhanh lên, đi tiếp quản con thuyền đằng trước!"

Đến tận bây giờ mọi người vẫn nghĩ rằng chó lái thuyền là do may mắn.

Người lái thuyền tỏ vẻ bối rối: Tổ trưởng! Chúng ta cứu con chó bị rơi xuống sông trước hay đi tiếp quản thuyền trước?

Kiều Thất Tịch ở phía trước nghe được tiếng gọi của Otis không do dự, lập tức quay đầu phi tới cứu bạn trai của cậu.

Dù nghe có vẻ đơn giản nhưng trên thực tế Alexander đã bỏ ra rất nhiều công sức. Đến nỗi vuốt chó gần như là bị mài hỏng.

Ư hư hư.

Người quan sát thấy chiếc thuyền phía trước quay đầu lại – tổ trưởng: Á đù?

Ngay lập tức lại đá đồng đội: "Dừng lại! Dừng lại!". Chó quay đầu rồi!

Người lái thuyền: Tổ trưởng, anh đúng là một người đàn ông không có chính kiến!

Dù vậy người lái thuyền còn có thể làm được gì khác đâu?

Cũng chỉ có thể dừng lại. Vì giờ người lái thuyền cũng nhìn thấy con thuyền kia đang lao về phía này.

Mà mọi người trên thuyền thì đồng loạt thắc mắc: Này, này, đồng chí Trứng Trứng ở căn cứ chó nghiệp vụ đã được học cách "phanh lại" chưa vậy??

Huấn luyện viên: Xin nhắc lại một lần nữa, căn cứ chó nghiệp vụ không dạy mấy cái vớ vẩn này...

Đồng chí Trứng Trứng tất nhiên là biết "phanh lại" rồi. Mục tiêu của cậu là Otis, khi lái thuyền đến chỗ Otis cậu liền dừng lại.

Otis với thân thủ mạnh mẽ thuận lợi leo lên thuyền.

Hai chiếc thuyền lúc này đều trong trạng thái tắt máy. Anh bộ đội cuối cùng cũng có thể luống cuống lấy loa nhỏ ra hô to: "Đồng chí Trứng Trứng! Xin đừng nhúc nhích, bọn tôi ngay lập tức tới tiếp quản thuyền."

... Họ thật sự sợ con chó này sẽ lại lái thuyền đi.

Hai con chó này quá manh động.

Trong lúc anh bộ đội nói chuyện, người lái thuyền đã làm ra một quyết định vô cùng đúng đắn là lái thuyền tới gần chiếc thuyền phía trước.

Kiều Thất Tịch: ? ? ?

Nói câu này cứ như bọn tui là nghi phạm không bằng.

Cậu đương nhiên biết anh bộ đội không có ý đó.

Thôi được rồi, Trứng Trứng ngoan ngoãn ngồi xổm không nhúc nhích.

Sau khi Otis đi lên, hắn vẩy nước trên người rồi cũng đứng yên không động đậy.

Mà con tin từ đầu đến giờ còn chẳng đứng dậy nổi. Dù có mấy lần ông cố gắng đứng dậy cuối cùng vẫn ngã trở về.

Mãi đến khi một chiếc thuyền khác đến bên cạnh. Hai anh bộ đội dứt khoát nhảy sang. Một người khống chế thuyền, một người cởi trói đỡ con tin dậy.

Một người khác báo cáo: "Báo cáo lão đại! Con tin đã được giải cứu, bốn tên tội phạm rơi xuống nước, chúng ta không có thương vong."

Vừa nghe được không có người bị thương, huấn luyện viên liền thở phào nhẹ nhõm. Sau đó nghe được mệnh lệnh của đội trưởng: "Cho một chiếc thuyền quay lại hỗ trợ, những người còn lại đứng nguyên tại chỗ bảo vệ con tin chờ trực thăng đến chi viện."

"Rõ!"

Những người còn lại nhảy lên thuyền bảo vệ con tin, chỉ để lại một người quay về hỗ trợ.

Đột nhiên hai con chó cảnh sát cùng nhau nhảy lên thuyền quay về.

Anh bộ đội không kịp ngăn cản, mà lúc này trực thăng chờ lệnh đã sắp đến đây rồi...

"Báo cáo, cảnh khuyển — ở trên thuyền quay về hỗ trợ, hết."

***

Tác giả có lời muốn nói:

Vị đấm*, Chiến sĩ gấu nhỏ——

*冲鸭:Cái meme này nè