Em Tính Dễ Thương Chết Anh Hả?

Chương 141: Truyền thuyết về sói - Chiến binh thầm lặng (27)




Lúc bình thường sinh hoạt ở quân khu, chó đực và chó cái đều được tách ra để huấn luyện. Chứ không thì làm gì còn tâm tư huấn luyện nữa, cả ngày chỉ muốn yêu đương thôi.

Lúc này trên bãi tập đều là chó cái đến tuổi trưởng thành. Đột nhiên thấy chó đực bình thường rất ít được tiếp xúc làm cả bọn xao động, có vẻ là muốn tới làm quen.

"Nghiêm!" Huấn luyện viên bên cạnh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép hô lên. Đứng đắn, tém tém lại tí nào. Dù có thấy trai đẹp thật thì cũng không cần nhiệt tình thế chứ.

Nhưng thật ra trong nội tâm lại rất hy vọng đối phương nhìn trúng chó nhà mình.

"Bình An, Trứng Trứng." Cuối cùng Ngu Thiệu cũng chịu ăn ngay nói thật với chó của mình: "Tình hình này hai đứa cũng nhìn thấy rồi đó. Dù sao thì cứ tự do phát huy đi. Coi trọng đứa nào thì lấy đứa đó nha."

Nói xong thì tháo dây, còn vỗ vỗ sau lưng bọn họ để cổ vũ.

Ngay khi hai người họ được thả ra, có một con chó chăn cừu Đức có vẻ là rất yêu thích bọn họ, hưng phấn chạy tới dưới sự ngấm ngầm dung túng của huấn luyện viên.

Kiều Thất Tịch sửng sốt, con ngươi mở to!

Ơ kìa, còn chưa hô 123 đã xông lên rồi, không có tinh thần thượng võ gì hết!

Mà cậu phản ứng cũng nhanh. Không cần Otis động thủ, cậu làm động tác ném qua vai, đè đối phương ngã trên mặt đất, không thể động đậy.

Chó quân đội bình thường trong mắt cậu quá là cùi bắp. Đến một con đánh một con, đến hai con đánh cả đôi.

Sau khi đánh ngã chó quân đội, sir Trứng liền đứng ở một bên vẫy đuôi, ngượng ngùng làm tư thế của người bất khả chiến bại.

Toàn thể huấn luyện viên nghĩ thầm: Ầy, đồng chí Trứng Trứng không thích Hổ Nữu rồi.

Con chó chăn cừu Đức tên là Hổ Nữu kia có vẻ cũng cảm thấy con chó lông nhạt này không thích mình cho lắm. Không sao, còn một con khác cơ mà.

Lúc Hổ Nữu đứng lên nhào về phía Otis, Kiều Thất Tịch đã bị sốc: Eo ơi! Chó ở quân khu mấy người thật không biết xấu hổ, chả phải đã thua rồi à!

Sao còn tới nữa chi dậy!

Otis rõ ràng đen trắng cũng nghĩ như vậy. Hắn cảm thấy con chó này đã bị bé đáng yêu đánh bại thì sẽ không có tư cách khiêu chiến hắn.

Nhưng nếu đối phương đã nhất quyết động thủ, dù sao hắn cũng nên cho người ta một bài học.

So với Alexander biết điểm dừng thì Otis ra tay nặng hơn rất nhiều.

"???" Huấn luyện viên hai bên thấy tình huống không đúng lắm bèn vội vàng quát chó của mình dừng lại: "Bình An, dừng lại!" "Hổ Nữu, quay lại!"

Ngu Thiệu hung hăng cau mày, đứng giữa hai người bọn họ nói: "Sao tụi mày có thể làm như vậy hả? Kể cả không thích thì cũng không được đánh người ta chứ!"

Dù Kiều Thất Tịch né được cái tát ở trên tai nhưng cậu vẫn tủi thân vô cùng, ư hư hư hư.

Gì mà thích hay không thích chứ?

Rõ ràng là người ta tự xông tới trước, tại sao lại không được đánh?

Chờ đã, Kiều Thất Tịch dần ý thức được sự việc có gì đó không đúng liền tỏ thái độ với huấn luyện viên. Chẳng lẽ bọn tui không đến để đánh nhau hả?

Vậy đến làm gì?

Huấn luyện viên nghiêm túc nói: "Đối xử với người ta phải ga lăng, dịu dàng chút. Hung dữ quá là không tìm được vợ đâu, biết chưa?!"

Ư ư được... Cái gì cơ? Vợ á!

Đầu Kiều Thất Tịch nổ đùng một cái. Cậu không dám tin, tròn mắt trừng huấn luyện viên. Có nằm mơ cậu cũng không nghĩ tới mình tuổi còn trẻ mà đã bị ép duyên.

Cậu cảm thấy huấn luyện viên muốn ăn rắm đây mà.

"Gào gừ hư!" Kiều Thất Tịch hất đầu, trừng mắt với huấn luyện viên. Móng vuốt không ngừng vỗ đất, dáng vẻ ông đừng có mơ bắt con nhà lành làm kỹ nữ.

Không tìm vợ, cả hai bọn tui đều không tìm vợ.

"Á... Mày làm cái gì thế hả? Ý gì đây? Không vui à? Đây còn không phải là chuyện tốt sao?"

"Áu Áu Áu!" Chuyện tốt vậy sao ông không tự mình hưởng đi.

"Đến tuổi rồi cũng không thể không đi tìm vợ mà? Mày không có ý nghĩ kia hả? Buổi tối có ngủ được không vậy?"

"Áu Áu, gấu gấu." Nghe tui, từ chối chuyện này đi.

Ngu Thiệu: ...

Đúng là không nhượng bộ tí nào. Y một câu, chó một câu.

"Bình An, mày thì sao?" Huấn luyện viên từ bỏ con trai Trứng lười không muốn tìm vợ, quay sang nhìn đứa còn lại.

Nếu bàn về bộ gen thích hợp làm chó quân đội thì Bình An tính tình ổn trọng càng hơn một bậc.

"..." Otis đã biết được chân tướng của việc đến thao trường gặp chó quân đội hôm nay. Nội tâm hắn đã đè nén một đống bất mãn từ lâu. Huấn luyện viên được hắn coi trọng vậy mà lại làm ra loại chuyện này.

"Mày cũng không muốn à?" Ngu Thiệu nhìn ánh mắt Bình An, không nói quá đâu nhưng mà trái tim đột nhiên thắt lại.

Đừng, đừng, không phải chỉ là âm thầm dẫn đi xem mắt thôi sao?

Có đến mức như vậy không?!

Ánh mắt của Bình An quá lạnh lùng, bên trong còn ẩn giấu lửa giận, dọa huấn luyện viên sợ tới mức quyết định nhanh chóng kết thúc buổi xem mặt với lý do sức khỏe hai con chó không tốt.

Nhưng đúng vào lúc này, mấy vị lãnh đạo của quân khu lại đến coi bọn họ xem mắt.

Đến bãi tập lãnh đạo còn hỏi: "Ha ha, Sao còn chưa bắt đầu vậy?"

Ngu Thiệu: "Tình trạng hai con chó không tốt lắm. Chó cái vừa tới gần bọn nó liền đánh người ta..."

Đại đội trưởng: "Đồng chí Ngu Thiệu, thực ra kết đôi là hai bên cùng lựa chọn. Có lẽ không phải là trạng thái không tốt mà là năng lực của bọn nó cao hơn quá nhiều."

Hổ Nữu cũng coi như là tốt nhất trong nhóm chó cái này nhưng so ra vẫn kém hai con chó lai sói này quá. Đây là sự thật bọn họ nhất định phải thừa nhận.

Đây quả thật cũng là một góc độ không thể bỏ qua.

Tâm trạng của Ngu Thiệu rất phức tạp. Đúng vậy, có lẽ đối với Bình An và Trứng Trứng mà nói, buổi xem mắt này là một sự coi thường đối với bọn họ.

Lãnh đạo nhíu mày: "Cậu nói là bọn nó mạnh hơn rất rất nhiều so với chó quân đội của chúng ta ư?"

Đại đội trưởng gật gật đầu: "Theo tôi quan sát thì đúng là như vậy."

Kết quả này làm cho rất nhiều người tiếc nuối, còn có hơi không cam tâm nữa. chó quân đội thật sự tệ đến như vậy sao?!

"Kiểu này... xem mắt không thành công rồi. Vậy thì để chó đực của chúng ta ra tỷ thí với tinh anh của giới cảnh sát chút nào."

Kiều Thất Tịch: Á, hiểu rùi hả? Giờ là muốn đánh nhau thật?

"Việc này..." Ngu Thiệu khó xử, không tốt lắm nhỉ. Đánh nhau với chó quân đội không phải là lại làm quân đội mất mặt hai lần liên tiếp sao?

Nhưng mà lãnh đạo cũng đã mở miệng rồi, giờ y từ chối thì cũng không tốt lắm, đành phải nhìn sang hai con chó hư của mình: "Khụ, vậy tới đánh thử một chút nha?"

Đánh nhau thì chắc sẽ không từ chối đâu nhỉ?

Không từ chối đâu.

Cảnh sát gấu nhỏ và Otis đều liếc mắt nhìn Ngu Thiệu với tinh thần phấn chấn. Vừa vặn lúc nãy có cục tức nuốt không trôi bây giờ có chỗ trút.

Sau một lúc, chó cái được mang đi. Quay trở lại thao trường đều là chó đực khỏe mạnh và oai phong hơn.

Đã là chó quân đội thì tố chất thân thể đều là cực kỳ tốt. Chỉ nhìn bằng mắt thường thôi cũng có thể thấy rất oai vệ.

Không giống như chó cái nhìn thấy chó khác giới sẽ hưng phấn, nhóm chó quân đội này khi nhìn thấy giống đực xa lạ thì phản ứng đầu tiên là nhìn chằm chằm đề phòng, toàn thân tràn đầy ý chí chiến đấu.

Kiều Thất Tịch không thèm để ý bọn chó mà đi tìm một nơi phong thủy tốt nằm xuống gác tay.

Otis tiến về phía trước một bước. Biểu hiện hết sức rõ ràng: Ai lên đây?

Từ huấn luyện viên tới chó quân đội đều cảm giác được bản thân đang bị khiêu khích.

Vốn còn đang định chào hỏi trước nhưng bên đối phương lại có một con trực tiếp nằm xuống rồi phái một con uy mãnh hơn ra nghênh chiến. Vậy thì bọn họ cũng không cần do dự, trực tiếp phái con xuất sắc nhất ra là được.

"Đại Pháo, lên nào!"

Há... Kiều Thất Tịch đang nằm trên mặt đất thiếu chút nữa là bật cười thành tiếng.

Đại Pháo? Sao không gọi luôn là Sơn Pháo* đi?

Đang cười thì con chó tên là Đại Pháo kia đã được thả ra, ngay giây sau trực tiếp nhào về phía con chó lai sói xa lạ, cũng chính là Otis.

Mọi người đều biết, càng là có được cơ hội chạy trước lấy đà thì lực bộc phát sẽ càng lớn.

Kể cả là sư tử hay báo săn, trước khi đi săn bao giờ chúng cũng sẽ giữ một khoảng cách nhất định để chạy lấy đà.

Lần này đồng chí Bình An rõ ràng đã mất đi tiên cơ, tất cả mọi người ở đây đều không nghĩ hắn có thể thoải mái đối đầu. Nhưng người ta chính là điên như vậy đó. Hắn trực tiếp lấy đà nhảy tới chống lại Đại Pháo mà sức lực cũng không bại bởi đối phương.

Chuyện này thật sự quá kinh khủng.

Otis lấy đà nhảy tới đấu vật cũng không phải vì muốn húc đổ đối phương. Một kích này của hắn chính là động tác săn mồi cơ bản. Hai chân trước kẹp cổ đối phương, đầu tiên giảm bớt một phần sức lực. Sau đó ấn đối phương trên mặt đất lăn một vòng, rồi thêm một động tác ném qua vai. Ngắn gọn, không dài dòng.

Đại Pháo bị quay cho trời đất điên đảo, lập tức không còn sức chống trả.

Một màn vừa rồi cứ như Street Fighter* xuất chiêu liên hoàn. Người xem lập tức ngừng thở, miệng cũng không tự chủ được mà há to.

*Street Fighter: Một tựa game pk kinh điển được sản xuất vào năm 1987

Ghê thật!

Huấn luyện kiểu gì mà được như này vậy?

Thực ra chính Ngu Thiệu cũng trợn mắt há hốc mồm. Hồi trước hắn có chơi Arcade* nhưng cũng không lợi hại như vậy. Thế mà lại là tung chiêu liên hoàn.

Otis đứng lên tiếp tục nhìn chằm chằm vào hàng chó quân đội, còn hờ hững liếm môi nữa chứ.

Hiện tại hắn đang đứng ở ngoài trời, dưới ánh nắng, đôi mắt màu hổ phách nhạt nheo lại làm hắn trông như một tên chó cặn bã.

Bên kia lại lần lượt phái ra mấy con chó, đều bị Otis giải quyết trong vòng một chiêu. Sau đó mấy con còn lại không được ra sân đều tự động yên tĩnh như gà, không dám hó hé gì cả.

Huấn luyện viên chó quân đội và lãnh đạo quân đội vừa sợ hãi thán phục hai con chó lai sói siêu mạnh vừa hơi xấu hổ: Nếu biết sớm hơn thì đã không chơi trò này rồi.

Haizzz.

Nhưng so thì cũng so rồi, bọn họ chỉ có thể thành tâm thừa nhận thất bại, nhân tiện giao lưu với nhau. Nếu có thể huấn luyện chó cảnh sát tốt như vậy, tương lai hợp tác làm việc nhất định sẽ tạo ra đột phá lớn hơn nữa.

Đối mặt với huấn luyện viên chó quân đội khiêm tốn đến xin chỉ giáo, đồng chí Ngu Thiệu kiểu: "..."

Ông nội ơi, kỹ xảo huấn luyện của y cũng là học trong quân đội đó được không?

Nhưng vì tất cả mọi người đều đang mong chờ, y đành cắn răng nói vài câu: "Bình thường tôi cũng huấn luyện giống như mọi người, riêng điều này mọi người nhất định phải tin tưởng tôi."

Thứ hai là: "Sở dĩ Bình An và Trứng Trứng khác biệt như vậy không chỉ là do thiên tính của chúng mà còn là vì sự dung túng của tôi. Tôi tin tưởng vào việc huấn luyện theo năng khiếu của chúng mà không làm mất đi điểm mạnh của chúng."

Thứ ba nữa là: "Hoàn toàn đặt niềm tin vào chúng."

Dù sao thì không tin tưởng cũng không được vì nhiều lúc huấn luyện viên cũng không biết chúng đang làm gì và ở đâu?

Thực ra ai cũng hiểu những nguyên tắc này, nhưng giảm bớt can thiệp và quản giáo thì thực sự rất khó, nói thẳng ra là trách nhiệm quá lớn.

Từ bãi tập trở về, cả quãng đường mà hai con chó lai sói cũng không thèm để ý huấn luyện viên cho dù huấn luyện viên có hí hửng cười đùa với nói đủ thứ ngon ngọt. Thậm chí hắn còn mang đồ ăn ngon cho chúng mà chúng cũng không thèm liếc mắt nhìn luôn.

Hừm, nhỏ mọn ghê.

Huấn luyện viên rất khó hiểu, tính tình Trứng Trứng vốn càn rỡ ngang ngược tức giận cũng không có gì, nhưng sao Bình An cũng tức giận?

Hay là muốn làm chỗ dựa cho Trứng Trứng?

Nếu đúng vậy thì chúng mày đúng là anh em tốt ha...

Bởi vì đồng chí Bình An và Đồng chí Trứng Trứng đã biểu hiện rất tốt nên huấn luyện viên đã giải quyết vấn đề về buổi xem mắt cho chúng. Tuy nhiên lại phát sinh ra một vấn đề mới.

Lãnh đạo quân khu muốn họ ở lại quân khu, nhập quân tịch.

Ngu Thiệu mới rời nơi này một năm, đương nhiên không thể trở lại, cho dù là dùng thân phận huấn luyện viên cũng không được.

Thế là hắn gọi điện cho lãnh đạo mới của mình ở chỗ tỉnh trưởng. Tỉnh trưởng Trần đã nghe nói về chuyện này, hai con chó lai sói đã làm giới cảnh sát nở mày nở mặt, mà chúng cũng đã trở thành linh vật giới cảnh sát từ lâu.

Hả? Giờ quân khu muốn chúng đi thì chúng phải đi à?

Như vậy không được đâu.

Tỉnh trưởng Trần kiên quyết không đồng ý, nhưng sau đó bên kia liên tục gọi điện thương lượng nên ông đưa ra một đề xuất mới: Có thể nhập quân tịch nhưng phải xếp sau biên chế cảnh sát.

Đầu tiên là sir, sau đó mới là chiến sĩ.

Huấn luyện viên không phản đối với sự sắp xếp này, dù sao cho dù không bổ sung quân tịch thì Bình An và Trứng Trứng cũng vẫn sẽ bị trưng dụng ở đây, đã vậy thì còn chẳng bằng đăng ký quân tịch, sau về hưu còn được lĩnh hai lần tiền lương.

Ngu Thiệu thử tính toán, thấy Bình An và Trứng Trứng còn phải cống hiến nhiều năm nữa. Dựa theo tốc độ lập công của chúng nó, xem nào, mấy năm nữa hắn nhất định sẽ trở thành người nhai đầu chó*.

*ý là đứng đầu.

Kiều Thất Tịch và Otis cũng không phản đối, bọn họ đã làm hết việc rồi, tại sao lại không thể có quân hàm?

Sau khi trở về cục cảnh sát không lâu, thông báo khen thưởng và huân chương vừa hay cũng tới. Bởi vì bọn họ là quân chủ lực hoàn thành nhiệm vụ tam giác vàng nên được xét khen thưởng hạng hai.

Với tư cách là những con chó nhập ngũ tay ngang, Kiều Thất Tịch và Otis liên tục vượt hai cấp, được phong hàm thượng sĩ rồi sau đó được lên quân hàm thiếu úy.

Ngu Thiệu đi lính nhiều năm đã trải qua bao sinh tử, quân hàm cao nhất là Thượng úy. Giờ hai con chó mà vượt hai cấp nữa là có thể sánh vai với hắn.

Tuy nhiên chó quân đội có thể lên hàm thượng úy vô cùng hiếm có, đó gần như là giới hạn tối đa của chó quân đội.

Khi bọn chúng ra ngoài tham gia nhiệm vụ, các chiến sĩ cảnh sát trong đồn còn không biết. Dù sao đó cũng là nhiệm vụ bí mật.

Mặc dù cũng đoán trước được một ít nhưng toàn bộ đồn cảnh sát đã bùng nổ sau khi huân chương và bình xét cấp bậc được thông báo.

Từ từ, là toàn bộ giới cảnh sát đều sôi trào mới đúng.

Ý chà, đây chính là quân công đó!

Trước đó mọi người đều vô cùng ghen tị, phân cục kia dính phải cái vận cứt chó gì đây?

Vậy mà có được hai con chó ưu tú như vậy!

Bây giờ thì chỉ thấy ngầu thôi, không đố kỵ tẹo nào. Ha ha ha, Bình An và Trứng Trứng làm cả ngành cảnh sát nở mày nở mặt.

Mặc dù nói chó quân đội và chó cảnh sát là cùng một nhà không cần phải ganh đua so sánh. Nhưng từ trước tới nay mọi người vẫn đều cho rằng chó quân đội lợi hại hơn chó cảnh sát.

Ở nông trường.

Cục trưởng Phùng đã đứng đây đợi rất lâu, vừa xuống xe đã không kịp chờ đợi mà bước đến ôm lấy đối phương. Bởi vì quá nhiều người ở đồn cảnh sát nên từ đầu đến cuối không tiện: "Nhìn thấy anh an toàn trở về tốt quá, những ngày phải chờ lòng em không yên."

Ngu Thiệu cũng dùng sức ôm chặt anh, giọng nói nhẹ nhàng: "Lo lắng vớ vẩn, mấy năm nay anh đều như thế này có gì khác đâu?"

Hơn nữa trước kia cũng không thấy bé Phùng Kiêu lo lắng cho mình như vậy mà nhỉ?

"Nhưng bây giờ không phải anh đã già rồi sao? Làm sao có thể so sánh với lúc còn trẻ?" Phùng Kiêu ôm anh một lúc mới buông anh ra, nhìn anh cười: "Anh nhìn này, khó khăn lắm mới trắng ra được hai tông, ra ngoài nửa tháng lại đen như cũ rồi."

Ngu Thiệu sờ sờ mặt mình, cười nói: "Mặt trời bên kia độc quá, mà nói thật thì gương mặt này của anh dù đen hay trắng đều đẹp trai."

"Hừ, đúng là không biết ngượng." Phùng Kiêu than thở một tiếng, sau đó nhìn về phía sau: "Hey, Bình An với Trứng Trứng đi vào trước rồi sao?"

Nhắc đến hai chú chó kia, Ngu Thiệu buồn rầu thở dài kể khổ với bạn tốt của mình. Chuyện là như thế này, từ sau buổi hẹn hò lần trước cả Bình An và Trứng Trứng đều đã phớt lờ hắn mấy ngày rồi.

Bình thường nên làm gì thì vẫn làm, chỉ là trong mắt không có hắn, đối xử với hắn như là không khí, cảm giác này vô cùng khó chịu.

Phùng Kiêu lẳng lặng nghe xong, cũng không phân tích ra vấn đề ở chỗ nào, gật đầu tỏ vẻ: "Trước hết để em tìm hiểu xem rốt cuộc là chuyện gì."

Mới đi xem mắt một lần đã giận dỗi rồi ư?

Phùng Kiêu vừa vào cửa vừa suy nghĩ liền thấy ở chỗ ngủ của hai con chó lai sói, Trứng Trứng đang uể oải nằm sấp còn Bình An thì đang lục tung các hộp đồ ăn để tìm đồ ăn nhẹ cho nó.

Cả hộp đồ ăn vặt mà hắn mua đều rơi xuống đất. Bình An không chỉ làm rơi gói đồ ăn mà còn dùng chân và miệng xé gói sau đó mang đến cho Trứng Trứng.

Chiều chuộng đến hư người rồi.

Kiểu này không phải là một cặp anh em mà rõ ràng là một đôi vợ chồng mới cưới.

Kết hôn nhiều năm cũng chẳng phải, kết hôn nhiều năm cũng không tỉ mỉ được đến như vậy.

Công nhận Phùng Kiêu vẫn tinh tế hơn Ngu Thiệu rất nhiều. Liên tưởng đến những điều Ngu Thiệu vừa nói, một suy đoán khó tin nảy ra trong đầu anh.

Thật sự không thể tin nổi, nói ra thì chắc Ngu Thiệu cũng phải trợn tròn mắt.

Phùng Kiêu ngồi xổm ở nên cạnh nhìn Bình An liếm láp khóe miệng dính đầy mảnh vụn đồ ăn của Trứng Trứng, thì thào: " Cái tên sắt thép thẳng nam Ngu Thiệu kia sẽ tin tưởng chúng mày là một đôi sao?"

Kiều Thất Tịch đang ăn một cách vui vẻ nghe vậy liền lập tức ngẩng đầu lên : Hỏng rồi, sen hốt phân phát hiện ra gian tình của bọn họ, có thể dùng gậy đánh uyên ương hay không đây?!

Trong nháy mắt, ngay cả kế hoạch chạy trốn thế nào cậu cũng đã nghĩ xong rồi.

Đáng ghét ghê, chỉ tiếc hai khoản tiền lương hưu kia.