Em Tính Dễ Thương Chết Anh Hả?

Chương 143: Truyền thuyết về sói - Chiến binh thầm lặng (29)






Sau khi hai con người kia thân mật rời đi, bờ hồ dương liễu đã lấy lại được sự yên tĩnh ngắn ngủi.

Ánh trăng đổ lên người Otis, người vẫn đang bị bao vây bởi dục vọng. Hắn thực sự không muốn dừng lại xem huấn luyện viên đang làm gì.

Nhưng Alexander thẹn thùng không muốn bị quấy rầy trong lúc thân mật, cho nên nghe thấy động tĩnh liền dùng sức đẩy hắn ra.

Khi đó Otis mới tiến hành đến một nửa, cho dù là lý trí như hắn cũng có chút mê loạn choáng váng, đáng tiếc Alexander lại không để cho hắn tiếp tục nữa.

Cảm giác bị buộc phải tách ra mặc dù đã kết nối sâu sắc giống như mũi kim thổi vào não Otis, rất khó chịu.

Dù hắn cũng biết rằng Alexander không phải không thích hắn mà chỉ là quá xấu hổ, không muốn thân mật trước mặt người khác thôi.

Sau khi hai người kia rời đi, Otis lại bao phủ lấy Alexander. Lần này hắn cắn mạnh vào gáy của đối phương, có lẽ là để trút sự bất mãn vì vừa rồi bị từ chối, hoặc cũng có thể chỉ để ngăn bạn đời tránh thoát khỏi lồng ngực của hắn lần thứ hai.

Qua nhiều năm, Kiều Thất Tịch đã quen với sự đụng chạm của Otis, vì vậy khi bị đè xuống cậu cũng không phản ứng gì. Suy nghĩ của cậu vẫn còn đang đắm chìm trong sự kiện bất ngờ vừa rồi: Sợ thật, không ngờ huấn luyện viên với cục trưởng lại là kiểu quan hệ không đứng đắn này...

Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là cậu ngốc như vậy đến bây giờ mới phát hiện ra, quá là không được rồi.

Mặc dù Kiều Thất Tịch có quan hệ với người đồng giới đấy, nhưng cậu không phải là người đồng tính theo quan niệm truyền thống. Vì vậy cho dù là người hay động vật cậu gặp, cậu cũng rất khó đoán theo hướng đó.

"Hừ... " Otis xâm nhập làm gián đoạn suy nghĩ lung tung của Alexander. Cuối cùng cậu cũng không còn thời gian để nghĩ tới những người khác nữa. Cho tới khi cậu lấy lại tinh thần thì trong cơ thể và trái tim đều tràn ngập Otis mất rồi.

Đối phương rất vui vẻ, lực cắn cậu cũng giảm rất nhiều, thậm chí còn yêu thương liếm vành tai đang run lên vì cảm giác khó chịu đột ngột của cậu nữa.

Kiều Thất Tịch rất muốn đẩy cái ôm dày đặc này ra, bởi vì nơi này rõ ràng đã không còn bí ẩn nữa: "Otis, chúng ta đổi chỗ nhé?"

"Có cần thiết không?"

Otis hiển nhiên trông rất khó hiểu, dù sao hắn cảm thấy nhân loại đã rời đi rồi, không cần phải để ý.

Bạn đời của hắn quá dễ xấu hổ, Otis đắm chìm trong hạnh phúc, trấn an bé đáng yêu: "Họ đi rồi, không ai nhìn em đâu."

"Vâng... Nói như vậy không sai..."

Nhưng nghĩ tới vừa rồi đối phương có thể đã nhìn thấy, Kiều Thất Tịch tê cả da đầu. Bọn họ sẽ nghĩ như thế nào đây?

Sẽ chúc phúc cho tình yêu của hai con chó cảnh sát chứ?

May mà đối phương cũng là cùng một kiểu người. Như vậy sẽ dễ dàng hiểu được cảm giác không thể kiểm soát được tình yêu này.

Còn...

Kiều Thất Tịch hít một hơi thật sâu, cậu không cảm thấy mình phải chịu bất kỳ áp lực đạo đức nào khi ở cùng Otis cả. Dù sao nếu không buông lỏng thì sẽ không thể nào hưởng thụ niềm vui cá nước thân mật với Otis cả.

Được Kiều Thất Tịch phối hợp, Otis càng thêm động tình. Dưới ánh trăng, đôi mắt của hắn xinh đẹp mà thâm tình, mà đối với chuyện thân mật hắn chỉ có nhiệt tình, không hề có lòng xấu hổ.

Xấu hổ làm cái gì?

Về cơ bản dã thú không có dây thần kinh này, tất cả những hành vi trốn tránh ánh mắt của người khác đều chỉ là vì an toàn mà thôi.

Otis chắc chắn rằng môi trường xung quanh an toàn, vì vậy hắn dành chín phần sức lực để vùi đầu vào bạn đời của mình còn một phần cuối để cảnh giác.

Trong quá trình này, Kiều Thất Tịch nhiều lần muốn dừng lại, vì cậu nghĩ như vậy là được rồi! Nhưng thấy Otis vẫn rất nhập tâm làm cậu không đành lòng cắt ngang... Chỉ có thể cắn răng tiếp tục kiên trì.

Vậy thì mở miệng quấy nhiễu người ta chút nào.

"Ừm, Otis... làm như vậy anh có cảm giác gì?"

Kiều Thất Tịch không sợ chết nói: "Em rất tò mò nha, nếu có cơ hội thì em cũng muốn thử?"

Tư duy của Otis tương đối thẳng tắp, quả nhiên hắn bị quấy nhiễu, hắn hiểu lời của Alexander thành: Em cũng muốn thử làm điều này với giống cái.

Tuyệt đối không được.

Otis có chút tức giận, liếm răng đáp: "Không được."

Làm điều này với giống cái khác á.

Chỉ được làm điều này với hắn mà thôi.

Kiều Thất Tịch xấu xa nói: "Nhưng em muốn thử..."

Ngay khi cậu cố ý chọc giận Otis lần thứ hai, đối phương như mong muốn của cậu rối loạn nhịp điệu.

"Em đang cố tình chọc tức anh."

Otis biết rõ nhưng vẫn không thể khống chế được hành vi và hơi thở của mình. Kế hoạch vốn là thân mật đến khi mặt trăng biến mất thì bây giờ lại chỉ có thể kết thúc sớm.

Gấu nhỏ đê tiện hề hề: "Bị anh phát hiện rùi hả?"

Nhưng thế thì có sao!

Nhiệm vụ đã hoàn thành.

Hai giờ sau, hai con chó lai sói song song đi trên đường trở về. Bốn chân của Kiều Thất Tịch có hơi yếu ớt, đặc biệt là hai chân sau, hư hư hư hư, tất cả là do bạn trai của cậu không biết tiết chế ...

Otis không bị ảnh hưởng gì nhiều. Trên thực tế hắn còn có rất nhiều tinh lực có thể phát tiết, chỉ cần Alexander nguyện ý, bây giờ hắn liền có thể làm thêm một hiệp nữa.

Đáng tiếc đối phương rất yếu ớt, làm một lần là giả bộ không đi được, chả nhẽ làm hai lần còn phải giả bộ bại liệt nữa hả?

Mặc dù Otis không thỏa mãn lắm nhưng cũng đành theo cậu vậy.

Khi còn là một con gấu bắc cực, hắn có thể cõng cậu trên tấm lưng rộng rãi của mình, nhưng giờ hình thể của cả hai đều không khác mấy, hắn chỉ có thể chậm rãi đi cùng đối phương.

"Em không muốn quay lại xem giữa họ đã xảy ra chuyện gì à?"

Otis đột ngột hỏi.

Một câu đơn giản lập tức khơi lên sự tò mò của Kiều Thất Tịch, cậu lập tức hết què!

"Đúng ha, trở về hóng drama nào."

Alexander nhảy nhảy nhót nhót chạy vào nhà.

Thời gian quay ngược trở lại hai giờ trước, Ngu Thiệu vội vàng ôm lấy bạn tốt của mình, chỉ vì tránh cho đối phương nhìn thấy phía xa đang xảy ra hành vi... không dành cho trẻ em!

Trong khoảnh khắc ôm người vào lòng, trái tim huấn luyện viên độc thân ba mươi năm từ trong bụng mẹ nổ tung. Y không biết tại sao lại như vậy, dù y có ý tưởng kiều diễm với bạn tốt thật, nhưng đó mới chỉ là hơi nghĩ đến thôi chứ chưa bao giờ nghĩ nhiều!

Ôm nhau là hình ảnh thân mật nhất mà Ngu Thiệu từng tưởng tượng. Tối nay còn thân mật hơn cả ôm, y ôm Phùng Kiêu còn Phùng Kiêu ôm cổ y.

Đây không phải là cái ôm tình anh em.

Trên đường về nông trường, Ngu Thiệu bước đi như bay. Y sợ đi chậm lại sẽ khiến Phùng kiêu phản cảm.

Không ngờ rằng người bạn trong ngực y cũng không bình tĩnh. Giống như Ngu Thiệu, trong tưởng tượng của Phùng Kiêu, việc thân mật nhất họ làm cũng chỉ là ôm mà thôi.

Thân mật hơn càng không bao giờ nghĩ đến, có thể lấy thân phận bạn tốt đồng hành cùng nhau cả đời đã thỏa mãn lắm rồi.

Tối nay thu được kinh hỉ như vậy, Phùng cục hi vọng con đường này có thể dài hơn. Đáng tiếc con đường quá ngắn, rất nhanh sau đó bạn tốt đã đưa anh tới cửa phòng.

Sau khi hai chân chạm đất, anh vỗ vào cánh tay đối phương: "Rốt cuộc có chuyện gì vậy?"

Thấy anh không để ý chuyện bị ôm, Ngu Thiệu lập tức nhe răng cười: "Không có gì, anh chỉ đùa em thôi".

Y vừa nói vừa mở cửa để đối phương vào trước: "Cục trưởng Phùng, ngày mai chúng ta còn phải đi làm, nửa đêm rồi đừng đi tản bộ nữa".

Phùng Kiêu nhìn chằm chằm y một lúc lâu: "Anh đúng là vừa ăn cướp vừa la làng, rõ ràng người đi tản bộ trước là anh..."

Huấn luyện viên chột dạ né tránh ánh mắt của đối phương. Trong mắt Phùng Kiêu người đàn ông này vừa ngông cuồng lại vô lương tâm. Giống như lúc anh nhập ngũ ngưỡng mộ y, y từ đầu đến cuối chưa từng thay đổi.

Vào phòng khách, dù không thấy Bình An và Trứng Trứng nhưng cũng không ai nhắc đến.

"Em khát nước, hay chúng ta uống ấm trà rồi ngủ tiếp?" Tới gần cửa phòng, Phùng Kiêu bỗng nhiên vỗ cánh tay Ngu Thiệu.

Khách muốn uống trà, đương nhiên chủ nhà phải theo đến cùng, huấn luyện viên gật đầu đưa người vào phòng trà pha trà.

Thật ra y cũng khát, không chỉ khát mà còn miệng đắng lưỡi khô, lòng như lửa đốt.

Khi Kiều Thất Tịch và Otis song song đi trở về, hai người đã ngồi xuống uống hết một bình trà, sau đó vui vẻ đi ngủ rồi.

Sao một chút tiếng động cũng không có vậy?

Họ như vậy mà cũng được à?

Cảnh sát gấu nhỏ đi qua đi lại giữa hai cánh cửa, dùng thính giác nhạy bén tập trung lắng nghe nhưng cũng chỉ nghe được tiếng hít thở nhè nhẹ.

Hay lắm, hóa ra sau khi bị ôm trở về thì ngủ riêng, quả nhiên là quân nhân có bản lĩnh vững vàng, như vậy mà cũng nhịn được.

Cảnh sát gấu nhỏ vừa củi khô bốc lửa với Otis có hơi xấu hổ.

"Không có mùi giao phối."

Nhìn thấy gấu nhỏ đi qua đi lại, Otis trực tiếp nói cho cậu sự thật rồi nhắc cậu về ổ đi ngủ.

Kiều Thất Tịch: Hay lắm, ngay cả tuốt cũng không.

Về ổ nằm lại thấy hơi đói, nhất định là vừa nãy tiêu hao quá nhiều năng lượng. Cảnh sát gấu nhỏ chớp đôi mắt to làm nũng: "Em muốn ăn vặt."

Otis còn có thể thế nào nữa, chỉ có thể nửa đêm đi lục đồ, tìm ra chỗ huấn luyện viên giấu thịt khô dày.

Sáng hôm sau, bốn vị nhân viên công chức thức dậy đi làm. Hai con chó thì tràn đầy năng lượng. Tất nhiên là vì tối qua chúng đã lăn giường và còn ăn khuya.

Còn hai con người kia thì lại có chút bơ phờ, dường như ngủ không ngon lắm thì phải.

Ngu Thiệu ngồi vào ghế phụ, ngáp một cái đưa tay ra lấy chén nước bên cạnh lại đụng phải một bàn tay mềm mại thon dài khác, không giống như bàn tay chai sạn của y.

"À, Em lấy trước đi." Ngu Thiệu thu tay lại nói.

Cốc của họ để cạnh nhau, cùng kiểu dáng và màu sắc. Phùng Kiêu cầm cốc đưa cho đối phương.

Ngu Thiệu nhận lấy một cách tự nhiên rồi mỉm cười với cấp trên đương nhiệm của mình.

Giờ phút này cả hai đều hạnh phúc dù họ chỉ là bạn bè.

Đối với việc họ lằng nhằng mập mờ, hai con chó lai sói ngồi đằng sau có phản ứng khác nhau. Một con thì nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: Hôn đi nào! Ở cùng nhau nữa!

Giày vò khốn khổ hết nửa ngày rồi cũng chỉ cười cười, có tác dụng gì chứ?

Con còn lại hờ hững nhắm mắt nghỉ ngơi như chẳng hề quan tâm đến việc hai người kia có yêu đương hay không.

Đến đồn cảnh sát, theo lẽ thường sẽ họp sáng sau đó ai có việc người ấy làm.

Phùng Kiêu là cục trưởng nên có rất nhiều việc cần xử lý. Phần lớn thời gian là ngồi trong văn phòng điều phối công việc.

Ngu Thiệu là một sự tồn tại đặc biệt ở đồn, dường như y và hai con chó lai sói đã trở thành bảo vật trấn cục. Những công việc bình thường không cần y phải nhúng tay.

Vậy Ngu Thiệu làm gì?

Y lái một chiếc xe chuyên dụng ba bánh của cảnh sát dắt theo hai con chó lai sói đi tuần.

Xe chuyên dụng chỉ có một thùng xe, một con chó cảnh sát ngồi là vừa, còn hơi trống một chút nhưng nhét hai con vào thì hơi chật.

"Trứng Trứng, hay mày ở lại đồn chơi với các chị? Tao với Bình An ra ngoài đi tuần một vòng rồi về?" Huấn luyện viên bàn bạc với chó của y.

Y vừa dứt lời, Otis vốn đang trên xe lập tức nhảy xuống. Hắn còn lâu mới bỏ lại Alexander ở lại đồn chơi với các chị.

Huấn luyện viên: ...

Được rồi được rồi, huấn luyện viên thỏa hiệp, để hai con chó lai sói lần lượt ngồi một trước một sau. Tuy không gian chật chội nhưng y thấy hai con chó lai sói chơi gay này nhất định sẽ không để ý.

Nghĩ đến đây huấn luyện viên thật sự rất đau đầu, mà y cũng chẳng thể nổi giận vì y cũng không biết có phải hai con chó bị ảnh hưởng bởi mình không, như vậy rất xấu hổ!

Là một chiến sĩ cảnh sát, Alexander đã thèm muốn chiếc xe mô tô cảnh sát này từ lâu lắm rồi. Hiện tại cậu cuối cùng cũng có thể ngồi trên nó đùa nghịch oai phong. Cho dù tên ngồi đằng sau còn oai phong hơn cậu, phần bụng còn trực tiếp đặt trên lưng cậu.

Quá thân mật quá thân mật, nhưng do công việc yêu cầu nên huấn luyện viên chắc sẽ không nghi ngờ đâu nhỉ?

Cậu lại không biết rằng huấn luyện viên đã sớm nói thầm trong lòng 800 lần, hiện tại còn đang tìm cách đưa họ về chính đạo, khụ... Nếu như có tác dụng.

Chó cảnh sát khi đi tuần tra thường không cần đeo kính bảo hộ vì trong thành phố rất ít khi phát sinh nguy hiểm. Ngu Thiệu có lẽ đã quen với việc xuất sinh nhập tử, đi ra ngoài liền thuận tay đeo kính bảo hộ cho hai con chó.

Khi chiếc xe cảnh sát này đi vào đường phố lập tức thu hút sự chú ý của vô số người, tỷ lệ quay đầu là 100%.

Có rất nhiều máy ảnh điện thoại di động đang bí mật chụp ảnh, tất nhiên, họ hầu hết đều là những người trẻ tuổi.

Các cô chú lớn tuổi không lén lút chụp ảnh mà họ trực tiếp cầm điện thoại di động vui vẻ mỉm cười chào hỏi chú cảnh sát luôn.

Cũng có những em nhỏ được các bà mẹ trẻ đưa ra ngoài chơi, khi thấy chú cảnh sát đang tuần tra thì bất ngờ đứng thẳng dậy giơ hai bàn tay nhỏ chào.

Ngu Thiệu trông thấy, lập tức nghiêm túc chào lại.

Thời đại thay đổi, nhưng có một điều không đổi, đó là lòng yêu nước của đồng bào và tấm lòng ủng hộ quân nhân.

Mỗi một lần Ngu Thiệu từ chiến trường trở về đi tuần tra thành phố phồn hoa yên vui này, y đều có thể tìm được ý nghĩa của việc mình tòng quân.

Đương nhiên huấn luyện viên thực ra chưa bao giờ mê mang, cùng lắm là có chút phiền não nho nhỏ, ví dụ như hai con chó đực dưới trướng hắn đang yêu đương.

Khi chiếc xe gắn máy quay đầu, huấn luyện viên lái xe đến một nơi hẻo lánh dừng chân nghỉ ngơi.

Đó là khu vực gần điểm du lịch, du lịch, du lịch. Alexander thích chơi nhất, cậu không kịp chờ đợi muốn đi chiếm cứ cáp treo!

Nếu như huấn luyện viên đồng ý dùng thân phận nhân viên công tác đi vào, chắc chắn không cần mua vé.

"Quay về!" Trong giờ làm việc còn muốn chơi cáp treo, muốn cái rắm!

Kiều Thất Tịch đang vểnh cao đuôi, nghe thấy tiếng hét thì buông xuống, ngoan ngoãn quay về ngồi xổm cạnh huấn luyện viên: "..." Cậu liếc mắt nhìn đối phương.

Hư hư hư hư, chúng ta đến cũng đã đến rồi...

Ngu Thiệu nhướng mày, y đưa hai con chó lai sói đến đây không phải vì muốn dẫn chúng đi khu du lịch chơi, mà chỉ là để xác nhận những nghi vấn trong lòng thôi.

Tối hôm qua đến tột cùng là hắn hoa mắt hay là hai con chó này chỉ đang đùa giỡn?

Hắn duỗi chân dài bước xuống xe, ngồi xổm trước mặt hai con chó lai sói để quan sát chúng: "Được lắm, với tư cách là huấn luyện viên của chúng mày, tao còn chưa tìm được bạn đời mà chúng mày đã yêu đương rồi. Bảo sao lần trước tao tốt bụng giới thiệu cho chúng mày đi xem mắt mà chúng mày còn mũi ngang mắt dọc với tao, hóa ra đã sớm thông đồng* rồi?"

Bình An và Trứng Trứng không phải thông minh bình thường, Ngu Thiệu biết chúng nó có thể nghe hiểu được, có lẽ nói thông đồng hơi khó hiểu nên huấn luyện viên nói rõ ràng hơn: "Trứng Trứng, mày thích Bình An sao? Thích kiểu muốn cùng nó thân mật ấy."

Kiều Thất Tịch: ? ? ?

Quả nhiên, tối hôm qua tên nhóc này đã nhìn thấy hết, đáng ghét ghê!

Cảnh sát tinh anh trẻ tuổi vậy mà lại thích nhìn trộm động vật yêu đương, đây là cái sở thích gì vậy, đáng đời không tìm được bạn đời.

Kiều Thất Tịch giả vờ như một con chó bình thường, đôi mắt cậu đảo xung quanh. Nực cười, chỉ có kẻ ngốc mới thừa nhận điều này.

"Otis, đừng để ý đến y, để y tự diễn đi."

Kiều Thất Tịch còn nhắc nhở để phòng Otis mắc lừa.

"Không phải ư? Thật đáng tiếc." Ngu Thiệu đứng dậy vỗ vỗ quần: "Tao còn nghĩ nếu chúng mày như vậy, về sau yêu đương tao có thể giúp chúng mày canh chừng. Nếu không phải thì thôi quên đi. Đi về, cũng chẳng cần chơi cáp treo nữa."

Cái gì cơ? !

Nghe những gì huấn luyện viên nói, Alexander vừa rồi quyết định phớt lờ y đã lập tức thay đổi sắc mặt!

Đừng đi!

Đúng đúng đúng, bọn tui đúng vậy á!

"Gào gừ hư hư..." Cảnh sát gấu nhỏ bay nhào lên, cắn vào quần huấn luyện viên kéo trở lại.

Bé Ngu, chúng ta có chuyện muốn bàn!

"Cái gì?" Huấn luyện viên quay đầu lại nhìn cậu.

Kiều Thất Tịch quay trở lại bên Otis, đặt móng vuốt lên Otis, vẫy đuôi nịnh hót.

Trứng Trứng quả nhiên chịu không được cám dỗ, một cái cáp treo đã bị mua chuộc, huấn luyện viên một bụng ý nghĩ xấu vui vẻ trong lòng, mặt ngoài nghiêm túc nhíu nhíu mày: "A, thật đó hả? Không phải là lừa tao để đi cáp treo chứ?"

Là sự thật, chuyện này còn phải nghi ngờ à? !

Ai sẽ vì ngồi cáp treo mà ngoại tình hả?

Cũng không phải đầu bị vỏ sò kẹp.

Để chứng minh rằng mình và Otis thực sự là một cặp, Alexander liền quay đầu hôn bạn trai một cái.

--------------------

Tác giả có chuyện muốn nói: cáp treo, cáp treo, cáp treo