Em Tính Dễ Thương Chết Anh Hả?

Chương 150: Truyền thuyết về sói - Chiến binh thầm lặng (36)






Vào khoảnh khắc nhìn thấy con đường bí mật dưới lòng đất, cảnh sát Gấu Nhỏ không khỏi toát mồ hôi lạnh. Thông tin từ Cục An Ninh Quốc Gia căn bản không phải là tầng hầm. Họ chỉ biết có một cánh cửa bí mật trong thư phòng của Center.

Đoán bừa thì đồ vật kiểu gì cũng được đặt ở bên trong, còn bên trong như thế nào thì không biết.

Cậu tự mình đi theo Center xuống dưới mới biết bên trong vô cùng rộng rãi. Muốn tìm tài liệu cũng không dễ.

Trên thực tế, ngay cả Center cũng phải tìm rất lâu, thậm chí gã còn nhớ nhầm phòng. Center đứng trước căn phòng đầy những chiếc hộp tỏ vẻ không hài lòng: "Ở đây thật sự quá nhiều phòng."

Gã không hay xuống đây, cũng không thể vứt nơi này cho David quản lý. Điều đó là không thể nào vì chính ông nội đã nói không thể để bất cứ kẻ nào vào đây.

Center liếc nhìn Alexander đang theo sát bên chân mình, nghĩ: Alexander không phải là người, nó chỉ là một con chó. Có thể có chuyện gì được chứ?

Một chủ với một thú cưng kiên nhẫn đi quá một đống gian phòng. Trải nghiệm này chói mù mắt chó của Alexander, cuối cùng nó cũng biết tại sao Center lại giàu có như vậy.

Những của cải chưa ai biết tới này chỉ cần lấy một thứ thôi cũng có thể bán với giá tốt.

Cuối cùng Center cũng tìm được căn phòng mình muốn. Những phần văn kiện được bày tùy ý trên từng dãy sách.

Có một số là văn kiện hiện đại, một số là những văn kiện xa xưa. Ngoài ra còn có một số văn kiện dường như đã lâu không có ai sử dụng.

Alexander thông minh dựa theo ánh đèn của chủ nhân lần lượt tìm từng văn kiện. Cứ thế mà vô cùng may mắn nhìn thấy mục tiêu của mình, một túi văn kiện vô cùng đơn sơ.

Nhưng bây giờ cậu không thể làm được gì. Chỉ có thể âm thầm đi theo Center cho tới khi Gã lẩm bẩm " tìm thấy rồi" lại rời đi cùng gã.

Không khí lạnh lẽo trong tầng hầm thấm vào quần áo làm cho cả người Center lạnh phát run khi trở lại thư phòng. Alexander thấy thế vội vàng đem chăn mềm mại đắp lên: "Gâu!"

Cầm lấy nè, mau khoác lên đi!

Động vật rất khó cảm nhận được thời tiết hiện nay đối với con người lạnh thế nào. Nhưng Alexander rất nhạy cảm với ngày tháng, cậu biết phải mặc nhiều quần áo hơn trong thời tiết này.

"Mày còn dài dòng hơn cả bà nội của tao." Center miệng thì nói vậy nhưng vẫn ngoan ngoãn khoác thảm lông.

Toàn thân gã lập tức được bao phủ bởi sự ấm áp.

Nếu người đưa thảm lông cừu cho Center là David, chắc chắn gã sẽ không nhận, gã cứ xấu tính khó chiều như vậy đó.

Nói một cách tương đối, Center dễ chấp nhận việc thể hiện khía cạnh yếu đuối của mình trước mặt thú cưng hơn.

Bà nội?

Bình thường nói đến dông dài đều dùng để phàn nàn mẹ, mà phần lớn thời gian trưởng thành của Center đều ở bên bà nội chứ không mẹ.

Vậy có nghĩa là Center do ông bà nội nuôi lớn phải không nhỉ?

Trong khi con thú cưng giả vờ ngoan ngoãn nằm bên chân chủ nhân nghĩ ngợi lung tung Center lại đang nghiêm túc cắm USB vào máy tính để xem thông tin mình muốn.

Trước đó Center không biết Bob đã làm gì nhưng đọc kỹ thông tin xong cuối cùng gã cũng biết lão già đó có thể ác đến mức nào.

Lẽ nào loại người này không đáng chết ư?

Center không hề cảm thấy tội lỗi mà trực tiếp sao chép thông tin và gửi cho một ứng viên phù hợp.

Tuổi tác của đối phương cũng giống gã, thậm chí còn nhỏ tuổi hơn, thế nhưng Center nghe nói đối phương làm việc vô cùng tàn nhẫn. Nếu gã biết Bob đã làm gì với gia đình mình nhất định sẽ không bỏ qua cho Bob.

Vấn đề là nên tố giác nặc danh hay để tên thật ?

Đây là một vấn đề.

Đối tượng Center đang liên hệ có quyền lực hơn Bob rất nhiều, Ngay cả khi gã nặc danh thì vẫn có tới 99% đối phương có thể tra ra danh tính của gã.

Thôi kệ đi, để tên thật tố giác cũng được. Center thầm nghĩ, sợ cái gì chứ?

Giao diện biểu đối phương đã đọc email của gã trong thời gian rất nhanh.

Tôi biết rồi, ngài Center.

——Từ Jean.

"..." Có vẻ như người nhận email là một anh chàng không thích những điều vô nghĩa.

Trưa hôm sau, sau khi Center ăn xong liền nghe được tin Bob qua đời. Trong giây phút đó gã khá bất ngờ, chỉ biết ôm chó vào lòng mà quên cả vuốt ve.

"Ra tay nhanh thật." Ngài Center lấy lại tinh thần thì thào: "Quá đáng sợ..."

David: "..."

Alexander: "..."

Dù Center coi thường Bob nhưng trên thực tế sức ảnh hưởng của Bob cũng không hề thấp. Cái chết của lão ta gây chấn động lớn.

Nói thế nào nhỉ, thế lực xã hội đen ở nước ngoài cũng chẳng liên quan gì đến các đồng chí Cục An Ninh Quốc Gia. Tuy nhiên điều đó cũng không ảnh hưởng việc họ vừa làm nhiệm vụ vừa hóng drama.

Nghe nói từ khi Center nhậm chức tới nay không quá quan tâm thuộc hạ cũ. Một số người giữ thái độ bo bo giữ mình, không xen vào việc của người khác. Những người biết chuyện đều tự giác giữ một khoảng cách, chỉ có Bob lòng tham không đáy, không biết điểm dừng.

Nên Center ra tay với lão.

Center nghe bên ngoài truyền vậy thì tức giận cười lạnh. Rõ ràng là ân oán của Bob với người khác, liên quan quái gì đến gã cơ chứ?

David lắc đầu, hắn cảm thấy ngài Center ngây thơ quá, vẫn chưa hiểu quy tắc giang hồ.

Không ai sẽ cho rằng Jean ra tay mà Center không biết gì. Chỉ cần Center còn sống, nếu muốn xử lý Bob nhất định phải trải qua Center đồng ý mới được. Đây là quy tắc.

Vì vậy bề ngoài là muốn dao động Bob nhưng thực chất Center cũng không muốn lão ta còn sống.

Nó đơn giản mà.

"..." Center xoa xoa trán. Đúng vậy, gã hiểu tẩy trắng không dễ dàng. Cho dù gã không muốn trêu chọc người khác thì người khác cũng sẽ trêu chọc gã.

Hành động đêm qua khiến Center cảm thấy bản thân thật khốn nạn, nhưng gã còn có thể làm gì khác chứ?

Từ nhỏ gã đã trải qua vô số lần ám sát, nếu không có nhiều người bảo vệ, giúp gã loại bỏ chướng ngại thế này có lẽ Center đã chết từ lâu rồi.

Đương nhiên Center biết những người này bảo vệ gã đều có mục đích, ví dụ như Jean.

Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, đối phương yêu cầu gặp Center để xin lỗi.

"..." Center thật sự muốn chửi tục, đối phương thấy còn chưa đủ náo nhiệt à?

Bây giờ cả thế giới đều biết Center xử lý nội bộ.

Điều này khiến một người không muốn làm... rất không hài lòng.

"Không gặp." Center lạnh lùng từ chối.

Cũng may đối phương không quá kiên trì mà chỉ nhờ David chuyển lời tới Center: Tôi rất xin lỗi, lẽ ra tôi nên sớm phát hiện Bob là kẻ phản bội.

Trước đây Bob và Center khá thân thiết. Ai cũng cho rằng mối quan hệ của họ rất tốt nhưng thật ra đây chỉ là mánh khóe của Bob.

Lúc ấy có rất nhiều người ghen tị, kể cả Jean.

May mà liễu ám hoa minh, cuối cùng Ngài Center đã bắt đầu sử dụng hắn - một con dao sắc bén.

Jean vui vẻ rời khỏi trang viên của Center. Hắn biết người đàn ông kiêu hãnh như Ngài Center sẽ không gặp nhưng hắn vẫn đến.

Nhân viên bên ta núp trong bóng tối nhìn xe của viên cảnh sát rời đi thông qua kính viễn vọng. Người nước ngoài thật thú vị, hơi tí là tàn sát lẫn nhau.

Nhưng vấn đề này cũng không quan trọng bằng việc Trứng Trứng đã làm nội gián ba ngày hai đêm rồi. Không biết tình huống bây giờ ra sao?

Ngu Thiệu và các đồng chí Cục An Ninh Quốc Gia vẫn khá bình tĩnh. Chỉ là có chút lo lắng cho tâm trạng của Bình An, dù sao chúng cũng là một cặp...

Thấy ánh mắt của huấn luyện viên, mí mắt Otis cụp xuống lộ ra ba phần nghi hoặc bảy phần u ám. Cho dù ai cũng nhìn ra là hắn đang tràn đầy muộn phiền.

"Không sao." Ngu Thiệu áy náy sờ mũi, nếu không phải vì nhiệm vụ thì y cũng không muốn chia cắt Bình An và Trứng Trứng!

Otis thấy không còn chuyện gì liền rời mắt tiếp tục đắm chìm trong thế giới của riêng mình.

Trong mắt người ngoài, hắn chỉ là một con chó đang nhớ nhung bạn đời.

Không ai biết trái tim của Otis phong phú như thế nào.

Vì họ yêu quý Bình An nên cũng không nghiêm khắc với hắn. Mấy hôm nay họ rất nhàn rỗi nên thỉnh thoảng để hắn ra ngoài đi dạo giữa thiên nhiên hoang dã.

Các đồng chí Cục An ninh Quốc gia sửng sốt: "Đồng chí Ngu Thiệu... cứ thế thả đi ra ngoài ư? Không cần phải để ý à?"

"Ừm, Bình An tự biết quản lý bản thân." Huấn luyện viên rất tự hào.

Nghe vậy, Cục trưởng Cục An ninh Quốc gia lập tức nhìn một số cấp dưới của mình với biểu cảm: Nhìn kìa, khả năng tự quản của chó cảnh sát còn tốt hơn mấy cậu.

Cấp dưới ...

Vào một hoặc hai giờ đêm, Otis đi dọc theo rìa trang viên đến nơi gần Alexander nhất và cố gắng gọi cậu: Gấu Nhỏ ơi.

Hắn còn ngậm miếng thịt bò khô lấy từ chỗ huấn luyện viên. Mặc dù biết Gấu Nhỏ ở bên cạnh mục tiêu sẽ không đói nhưng hắn đã quen với việc luôn mang đồ ăn cho đối phương rồi.

Lúc đầu Kiều Thất Tịch còn mơ màng ngủ, trong giấc mơ dường như có một giọng nói dịu dàng gọi cậu. Giọng nói này khiến cậu cảm thấy rất vui vẻ và ấm áp.

Cậu liền tỉnh lại, trong lòng ngập ngừng gọi: Otis?

Vì vẫn còn buồn ngủ nên cậu nghi nghe mình nằm mơ tới Otis vì quá nhớ nhung.

Cuối cùng cũng nghe thấy bạn đời đáp lại, Otis dừng bước và gọi một lần nữa để xác nhận: "Gấu Nhỏ."

Wow, Otis thật nè.

Đối phương cũng đáp lại hắn.

U ám trong lòng Otis bị quét sạch, hắn ngồi xổm ở khoảng cách thích hợp nói chuyện với bạn đời: Mấy hôm nay em thế nào rồi?

Bình thản mà thường ngày.

Kiều Thất Tịch: Rất tốt! Em đã biết tài liệu để ở đâu rồi, dự kiến khoảng mấy hôm nữa sẽ lấy được.

Giỏi quá, anh đợi em.

Tâm trạng Otis đã lại tốt lên, hắn nói thẳng: Anh nhớ em.

Tuy nhiên có một số chuyện Anh không thể thẳng thắn. Chẳng hạn như hắn thực sự muốn gặp Alexander, nhưng vì nhiều lý do, hắn biết rằng không nên gặp thì tốt hơn.

Em cũng nhớ anh! Moa! Moa! Moa!

Kiều Thất Tịch nằm trong ổ của mình đáp lại.

Sau đó cậu lải nhải về mọi thứ xung quanh mục tiêu. Ở đây có rất nhiều đồ ăn ngon và nơi vui chơi, Center đối xử với cậu rất tốt.

Và cả những muộn phiền cậu muốn tâm sự với Otis từ lâu.

Kiều Thất Tịch: Center là một người tốt, nhưng em sẽ sớm trộm đồ của anh ta và rời bỏ anh ta. Em không thể tưởng tượng được điều gì sẽ xảy ra với anh ấy sau khi anh ấy biết sự thật, dù sao thì anh ấy cũng khá phụ thuộc vào em.

Ngày đêm ở bên nhau, em biết Center là người như thế nào. Thực tế, việc làm tổn thương anh ấy làm em rất khó chịu.

Có lẽ anh ta không dễ bị tổn thương như em nghĩ.

Otis suy nghĩ một chút rồi nói: Em có quan trọng thế nào thì đối với người ta cũng chỉ là thú cưng thôi.

Kiều Thất Tịch: ...

Như vậy cũng đúng.

Thực ra, điều Otis muốn nói là:Họ không yêu em nhiều như vậy đâu, chỉ có thế giới của anh mới hủy diệt nếu không có em.

Nhưng những gì hắn nói là: Em có buồn ngủ không? Anh có làm phiền em vừa rồi không?

Ừm......

Vừa rồi Kiều Thất Tịch đúng là bị đánh thức, nhưng cậu rất vui khi nghe thấy giọng nói của Otis. Cậu rất ngạc nhiên: Bây giờ anh đang ở đâu? Em có thể ra ngoài gặp anh không?

Otis ngậm thịt khô suy nghĩ lời đề nghị hấp dẫn của cậu. Cuối cùng hắn kiềm chế đến mức không giống một con dã thú, hắn từ chối nói: Không an toàn, mấy hôm nữa chúng ta gặp mặt được không?

À, vậy cũng được.

Kiều Thất Tịch hơi thất vọng, thực ra trong lòng cậu nghĩ nếu tối nay gặp Otis thì có thể ở cùng Center thêm vài ngày nữa mà không cảm thấy áy náy.

Nhưng Otis không muốn cậu mạo hiểm nên nhất định phải nhanh chóng quyết định. Nếu không thật sự rất có lỗi với sự chờ đợi của Otis.

Sau đó, Kiều Thất Tịch lại hỏi: Otis, sao anh lại bình tĩnh như vậy ? Sao em lại có cảm giác anh chẳng nhớ em chút nào nhỉ?

Nói lung tung.

Otis không buồn trả lời câu hỏi này. Nếu không nhớ, nửa đêm nửa hôm hắn đã không ngậm miếng thịt khô đến đây. Phả biết là hắn nuôi Gấu Nhỏ từ bé đến giờ và họ chưa từng chia xa dù chỉ một ngày.

Em buồn ngủ rồi, đi ngủ đi.

Otis không muốn nói gì thêm, hắn muốn sớm kết thúc cuộc trò chuyện nếu không sẽ hối tiếc vì từ bỏ cơ hội gặp nhau.

Kiều Thất Tịch: Ok ok, bạn trai vô tình lạnh lùng.

Cảnh sát Gấu Nhỏ ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ sẽ không bao giờ biết rằng người bạn trai độc ác và tàn nhẫn mà cậu nói thực sự muốn gặp cậu và còn mang đồ ăn cho cậu nữa.

Chỉ là hắn lo lắng cho an toàn của cậu cho nên không có hành động gì.

Sau khi nghe lời khuyên của Otis, Alexander bắt đầu nhìn thẳng vào những mâu thuẫn và xung đột trong lòng. Otis nói đúng, cậu không nên để tình cảm cá nhân ảnh hưởng. Trên thế giới không có gì là hoàn hảo, đã làm công việc này là phải hi sinh và cống hiến.

Không chỉ mạng sống và thời gian bị hy sinh, mà cả những cảm xúc chúng ta cũng phải mạnh mẽ bỏ qua.

Nhưng thật sự có thể làm được ư?

Không phải đi đâu Center cũng mang theo Alexander. Tối nay gã cần tham gia tiệc sinh nhật của một người cao tuổi trong nhà. Mặc dù rất muốn mang theo nhưng thật sự không thích hợp. David nhất quyết không cho gã mang theo : "Ngài làm như vậy người ta sẽ cho rằng ngài đang khiêu khích..."

Center trợn tròn mắt: "..."

Thôi vậy, dạo này gã mang tiếng đủ rồi.

"Liệu Alexander có cô đơn khi ở nhà một mình không?"

"Không, nó có rất nhiều đồ chơi."

Vì khi ngài ấy đi ra ngoài nó cứ mè nheo mãi nên mọi người ai cũng biết gã rất cưng chiều Alexander. Chẳng lẽ một quý ông như vậy không đáng yêu à?

Nó làm cho mọi người cảm thấy tình cảm nồng nàn của ngài ấy

Alexander rất cảm động, cậu hy vọng chuyến đi này của Center thuận lợi, không uống quá nhiều rượu: "Gào gừ ." Sau bữa tiệc về nhà sớm nhé, dù sao bây giờ thời tiết cũng khá lạnh rồi.

"Tạm biệt." Center xoa đầu Alexander, sau đó mặc áo khoác rời đi.

Gã ngẩng đầu nhìn bầu trời, bất mãn cong môi. Đêm nay không trăng không sao, thời tiết cũng không tốt lắm.

Sau khi Ngài Center rời đi, Alexander là sinh vật còn sống duy nhất còn lại trên lầu, điều đó có nghĩa là cậu có thể hành động.

Làm một con thú cưng, cậu gần như là nghênh ngang đi vào trong phòng làm việc. Cậu chơi đồ chơi trên mặt đất một lúc thấy không có ai để ý liền bắt đầu hành động.

Alexander mất khoảng năm phút để lấy tài liệu từ tầng hầm, nhưng thứ mà cậu mang lên là một con gấu bông.

Tài liệu được nhồi trong bông của gấu bông.

Sau khi đóng cửa mật mã thành công, ngoài cửa sổ vang lên tiếng sấm chớp báo hiệu trời sắp mưa.

Cơn mưa lớn khiến Alexander không thể rời đi ngay lập tức, cậu luôn cảm thấy có điều gì đó tồi tệ sắp xảy ra.

Linh cảm của cậu đã đúng, sau một giờ trời tạnh mưa, Center đáng lẽ ra ngoài dự tiệc lại được vệ sĩ cõng về. Center bị thương khiến cả nhà náo loạn, bác sĩ và vệ sĩ đều chạy tán loạn trong hành lang.

Có nhiều người nữa mà Alexander không biết.

Giờ phút này cậu ngậm gấu bông trong miệng trong như một người ngoài. Hiển nhiên đây là thời điểm rời đi tốt nhất khi không ai để ý đến cậu.

"Alexander. . . " Center bị thương không nặng. Ngoài ý muốn, gã gọi Alexander tên.

Sau đó, mọi người mới chú ý có một con chó đang đứng trong hành lang.

"Lại đây." Center lấy tay không bị thương vẫy vẫy Alexander. Mặc dù trên người chảy máu nhưng vẻ mặt gã vẫn như cũ, thậm chí càng sinh động, hai mắt sáng ngời như một đoàn ngọn lửa đang cháy.

Alexander do dự một giây, rồi chạy đến và gục đầu vào Center.

"..." Center lấy con gấu bông ra khỏi miệng cậu cầm nó trong tay rồi ngất đi.

Nhân viên y tế lo lắng bắt đầu giúp gã xử lý vết thương, David đi tới mang Alexander mang đi: "Ngài ấy bị thương, mày về phòng một mình trước được không?"

Alexander lại nhặt con gấu bông lên và ngoan ngoãn trở về nhà.

Cậu cảm thấy dường như Center đã biết gì đó, bởi vì vừa rồi ánh mắt đối phương nhìn cậu có chút tức giận, cứ như dùng hết sức trừng cậu một cái.

Thật sự làm người đau lòng biết bao.

Thiệt là... những vết máu kinh người kia làm cảnh sát Gấu Nhỏ rối bời. Thật ra cậu cũng không cần suy nghĩ nhiều, bây giờ chính là thời điểm rời đi tốt nhất.

Cảnh sát Kiều, đây không phải là lúc hành động theo cảm tính!

Alexander nói như vậy với chính mình, nhưng cậu vẫn không thể rời khỏi cửa nửa bước.

Cậu không muốn Center tỉnh dậy và thấy mình đã biến mất.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Cảnh sát Gấu Nhỏ, hãy làm theo trái tim của con đi nha.