Tuy rằng nói như thế, nhưng thật ra nội tâm giáo sư Hàn đã sóng cuộn biển gầm, vẫn thắc mắc như cũ.
Công đực làm sao có thể ấp trứng?
Ý nghĩ viễn vông.
"Giáo sư Hàn, ngài cẩn thận một chút!" trong núi gập ghềnh, mỗi khúc ngoặc đều có nguy cơ bị ngã, đồng nghiệp ở phía đằng sau cũng cố gắng không quấy nhiễu công trắng, nhanh chóng đi lên đỡ lấy giáo sư Hàn.
Thuận tiện hỏi đối phương ở trong camera đã quay được gì, tìm thấy quả trứng bị mất tích rồi sao?
"80% là ở trong trứng của nó." Giáo sư Hàn đẹp trai lau đi mồ hôi ướt trên trán của mình, trong miệng anh "nó" chính là chỉ con công trắng đó.
Những người đồng nghiệp trợn mắt há hốc mồn, lắp ba lắp bấp: "Ngài nói là...ở trong tổ của con trắng? Nhưng mà làm sao có thể?"
"Tại sao lại không thể?" Nếu không thì vì lý do gì nó lại mang quả trứng đi?" giáo sư Hàn hỏi ngược lại, bây giờ anh đã tỉnh táo lại rồi.
Đúng thật là vậy, bọn họ quấy rầy con công trắng lâu như vậy, con công trắng đó cũng không bay đi, điều này cũng không thích hợp với tập tính của loài công cho lắm.
Phải biết rằng loài công ở hoang dã rất khó tiếp cận chúng, đương nhiên, ngày hôm qua con công trắng này công khai đi tới trung tâm khu bảo tồn, cũng có thể nói tính cách của nó có chút...hướng ngoại?
Nhưng mà hôm qua là có mục đính chứ gì!
Đối phương muốn trộm quả trứng đi.
Otis cảm giác được nỗi khiếp sợ và tiếng thì thầm khe khẽ của những người kia, hắn biết nhân loại thích nghiên cứu động vật, trước đây lúc làm gấu bắc cực và làm sư tử cũng đã đều bị nghiên cứu qua không ít.
Dựa theo cách nói của Otis chính là: nhân loại đối với tất cả mọi thứ trên thế giới đều rất tò mò, nỗ lựa tìm ra mọi đáp án cho tất cả nghi vấn.
Otis nghĩ thầm: Muốn tìm ra đáp án tiêu chuẩn thì vẫn đừng có nên nghiên cứu tôi dùm.
Hắn sẽ là con công đực độc nhất trên thế giới này biết ấp trứng, nhưng mà cũng không thể trách hắn, chỉ có thể nói tình thế bức bách mà thôi.
Tuy rằng trước mắt vẫn chưa biết, nguyên nhân vì sao công lục bị tuyệt chủng, nhưng mà trong lòng Otis có một nỗi sợ, cho dù cướp được trứng công từ chỗ công cái về, hắn cũng không chắc chắn được Alexander sẽ thuận lợi mà trưởng thành.
Tâm tình của Otis bị kéo xuống, không quan tâm nhân loại làm cái gì, chỉ tựa đầu vào cạnh tổ, hình dáng đẹp đẽ sang trọng, trong nháy mắt dường như bị bao phủ trong một làn khói mờ.
"Nó bị làm sao vậy?" Trong giọng nói của nhân loại có vẻ lo lắng, tuy rằng biết công trắng chẳng hề yếu đuối, nhưng cũng không dám đi quấy rầy.
"Giáo sư, bây giờ làm sao đây?" nếu đã xác định quả trứng đang ở trong tổ của công trắng, bọn họ đến tìm quả trứng, nên làm sao bây giờ?
"..." giáo sư Hàn mím mím môi, công đực ấp trứng là hiện tượng trước nay chưa từng có, nói thậy thì anh cực kỳ muốn nghiên cứu.
Nhưng hậu quả như vậy có thể hy sinh một một quả trứng quý giá, không thể không nói điều này rất khó để lựa chọn.
Tỷ lệ sống sót trong một ổ trứng chỉ là một hoặc hai quả, nếu quả trứng đang ở tình trạng tốt nhất lại bị con công trắng đánh cắp thì sao?
"Để tôi và các vị giáo sư thương lượng một chút." Giáo sư Hàn quyết định, bởi vì tình huống khẩn cấp, ngay tại đây tổ chức một cuộc hộp về "công trắng ấp trứng".
Nhưng vị giáo sư này đều là tiền bối trong lĩnh vực (nghiên cứu) công, đối với chuyện con công trắng hoang dã ấp trứng, cũng là đầu tiên nhìn thấy, trong lòng tự nhiên cũng sinh ra hứng hút với nó.
Vì thế suy nghĩ đến những điểm sau: "Quả trứng này đã rời khỏi tổ một lần, cho dù bây giờ trạng thái có tốt đi chăng nữa cũng không chịu nổi sức ép thêm lần nữa, bằng không trước mắt cứ ở lại trong tổ.
Thứ hai, sự nghiệp nghiên cứu chim công đã rất lâu chưa có sự tiến triển, có lẽ đây là một lần đột phá to lớn,
Thứ ba, không thể tùy tiện lấy trứng đo, nhưng có thể thử kiểm tra một chút tình trạng của quả trứng.
Câu trả lời của giáo sư Hàn chính là: "Tôi rất quen thuộc với đàn trứng công này, và quả bị mất không được tính là ở trong tình trạng tốt."
Mọi người gật gật đầu, như vậy tiếp theo chính là kiểm tra trạng thái của quả trứng trước mặt.
Tuy rằng cảm xúc của Otis không tốt, nhưng hắn đã nghe được cuộc họp của bọn họ một cách rõ ràng.
Nhóm nhân loại này vẫn khá có trách nhiệm.
Suy nghĩ đến vấn đề ăn uống của chim công, mấy người trẻ lập tức đi xung quanh máng thức ăn, đặt bể nước, đồng thời cũng trang bị thiết bị theo dõi.
Thật ra cũng không phải để xem con công gian tặc ấp trứng, mà vì lo cho an toàn của nó, lỡ nhất đụng phải dã thú thì cũng có thể đúng lúc cứu viện.
Tuy rằng số lượng của công lam Ấn Độ không ít, còn lâu mới trở thành loài động vật được bảo vệ, nhưng số lượng công trắng khá ít, huống đi nó đang ấp công lục.
Phụ...phụ bằng tử quý?
(giống như phim cung đấu hùi xưa, nhỏ nào làm phi mà đẻ con thì sẽ được vua sủng hạnh, mẹ nhờ con, câu này nó giống z í ạ)
Đương nhiên là mọi người đều cảm thấy quả trứng này nở được mới là lạ, đến cả công cái cũng không thể cam đoan mỗi quả trứng đều sẽ nở thành công, công công trắng đực này thì sao làm được?
Nói chung là không thể chỉ dựa vào nhan sắc.
Otis cũng muốn biết tình huống hiện tại của quả trứng như thế nào, vì thế hắn rời khỏi tổ, giả bộ đi ăn cái gì đó.
Quả nhiên có một quả trứng lẳng lặng nằm trong chiếc tổ lợp bằng tranh đơn sơ nhưng khô ráo thoáng mát, mấy người giáo sư Hàn tìm được cơ hội, lập tức đi lên làm kiểm tra.
Trong khoảnh khắn đó, giáo sư Hàn có suy nghĩ thay đổi chủ ý muốn mang trứng về, nhưng chỉ là suy nghĩ chợt lóe quá thôi.
Đây là lần thứ hai anh kiểm tra tình trạng của quả trứng này, và điều kỳ lạ là tình trạng dường như đã được cải thiện so với trước đây, đương nhiên theo thời gian phát triển tốt hơn thì cũng là một chuyện bình thường.
Chẳng qua đối với bọn họ mà nói chỉ là một thứ xa xỉ, nhiều trường hợp trứng công càng phát triển thì càng xấu đi.
Đây không còn là vấn đề của môi trường và công nghệ, mà là một khiếm khuyết gien di truyền không thể giải quyết, trong vài thập kỷ trước đây tình trạng ô nhiễm môi trường đã ít nhiều gây ra những tổn hại không thể cứu vãn cho các sinh vật trên toàn thế giới.
"Tình huống quả trứng rất tốt." giáo sư Hàn bởi vì số liệu tuyệt vời mà mỉm cười, nói thật anh thật sự không có suy nghĩ sẽ đem quả trứng trả về ổ.
Đồng sự bên cạnh nói giỡn một câu: "Có vẻ như con công đực này khá giỏi trong việc ấp trứng."
Giáo sư Han sửng sốt, đặt quả trứng trở lại, nói anh mê tín cũng được, nhưng chuyện này thực sự không rõ ràng, nếu quả trứng thực sự tốt lên nhờ con công trắng thì sao?
Từ cuộc trò chuyện của họ, Otis đã biết về tình hình hiện tại của Alexander, thật may mắn vì nó không tệ như hắn tưởng tượng.
Hắn vui vẻ mà giang cánh ra một chút, ánh mặt trời buổi trưa dừng lại trên người hắn trông vô cùng xinh đẹp
Mấy người này nghe được động tĩnh gấp rút thu dọn đồ đạc này nọ để rút lui, tránh việc khiến con công này tức giận.
Otis tâm tình vui vẻ quay trở lại tổ, dùng hai má cọ cọ quả trứng bảo bối đáng yêu.
Thật tốt quá, hiện tại Alexander thật khỏe mạnh.
Nhưng mà bây giờ vẫn còn rất nhỏ, không có đáp lại tiếng kêu của hắn.
Đúng vậy, ktt chìm vào giâc ngủ sâu, linh hồn của cậu không tiêu tán đi nhưng cần được hình thành lại từ từ.
Ví dụ như sự phân chia tế bào, sự phát triển, sự xuất hiện của trái tim, v.v., những điều này cần phải được thực hiện từ từ.
Trước có cậu không có chỗ dự vào, chỉ có thể trong hỗn loạn chìm vào giấc ngủ say.
Trong lúc mông lung vẫn có chút cảm giác, lúc mới đầu cảm giác không tốt tí nào, giống như không có trọng lượng trong không gian, không thể dựa vào bất cứ gì cả.
Tiềm thức không có sự kiểm soát suy nghĩ rõ ràng bị bao phủ bởi cảm xúc tiêu cực và dần dần bắt đầu tiêu tan đi, lúc này thì trạng thái của quả trứng là tệ nhất, gần như mất đi sức sống.
cũng may sự việc có sự chuyển biến, nhiệt độ ấm nóng xuyên thấu qua vỏ trứng truyền đến bên trong quả trứng đang phát triển, vẫn chưa hình thành nên kết cấu gì, làm cho quả trứng ấm lên.
đồng thời cũng xa tan đi tất cả cảm xúc tiêu cực, à thì, nếu quả trứng có cảm xúc.
Tóm lại là mọi thứ đều đang phát triển theo chiều hướng tốt, các tế bào phân chia bắt đầu từ từ hoạt động, chúng nó hoạt động cả ngày lẫn đêm.
Cuối cùng trong thời gian ngắn nhất, bên trong quả trứng xuất hiện tơ máu đỏ, đó là điểm bắt đầu cho một sinh mệnh.
Dường như Otis có cảm giác, hắn ngẩn người, sau đó ánh mắt tràn đầy trìu mến.
Động vật hoang dã bình thường, đặc biệt là loài chim biết bay, đều sẽ không dễ dàng mà tiếp nhận đồ ăn mà con người cho, nhưng mà bọn họ thông qua camera phát hiện, con công trắng này vô cùng không khách khí.
Quả nhiên là một con công độc lập mà.
Nhân tiện thì từ ngày đó có một video mới công trắng, fan luôn hô hào muốn xem nhiều hơn, mau cập nhật cái mới lên đi.
Khu bảo tồn cũng muốn mau cập nhật nhưng mà không có được.
Mặc dù hiểu được mong muốn muốn được nhìn thấy tiên tử của người hâm mộ, nhưng mà bởi vì tránh áp lực từ dư luận, khu bảo tồn tạm thời sẽ không công khai chuyện công trắng đang ấp trứng.
Dù sao khu bảo tồn buông tay quả trứng đưa cho công đực ấp quả thực sẽ mang lại áp lực rất lớn.
Nếu như không thành công có thể sẽ bị mắng đi lên thẳng hotsearch.
Áp lực nhất chính là giáo sư Hàn, anh thật sự rất lo lắng tình hình của quả trứng, ngày thứ ba thì sau khi trang bị camera, anh nhịn không lại đi đến hiện trường.
Con công trắng vẫn ung dung xinh đẹp như vậy, đối phương đứng trên cây quay đầu sửa sang lại bộ lông trên lưng của mình, dường như vừa mới ăn xong, có một bầu không khí đầy thỏa mãn.
Sau khi nhìn thấy anh đến, chỉ là lười biếng nhấc mí mắt lên, ánh mắt đó giống như đang cảnh cáo anh, đừng có mà giở trò.
Quả trứng bảo bối đắm chìm trong nắng ấm, nhưng mà ánh nắng không phải trực tiếp chiếu thẳng vào tổ mà là từ tầng lớp lá chiếu xuống.
Lựa chọn vị trí để tổ thật hợp lý.
Giáo sư Hàn không thể không bái phục con công đực cẩn thận này, dường như anh cảm thấy...Tình yêu của đối phương với quả trứng này tình yêu có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Thật là một tên tràn đầy tình thương của cha, trong lòng giáo sư Hàn tràn ngập cảm giác ấm áp, đồng thời khóe miệng cũng nhếch luôn, làm một người nghiên cứu say mê động vật mười mấy năm, luôn vô tình được động vật chữa lành vết thương.
Đây chính là lý do bọn họ đều yêu động vật.
"Được rồi, tao đến giúp mình kiểm tra đo lường tình huống hôm nay."
Tình huống 5 quả trứng còn lại ở trong vườn công coi như vẫn ổn định, sau khi kiểm tra xong giáo sư Hàn liền tò mò về quả trứng bị công trắng trộm đi.
Không biết bây giờ như thế nào.
Otis cũng muốn biết, cho nên hắn cho phép con người này sờ vào quả trứng, trong quá trình hắn gắt gao nhìn chằm chằm.
Giáo sư Hàn nhẹ giọng: "Tim và các cơ quan khác đã thành hình, theo lý thuyết thì phôi thai nên có chuyển động rồi, mày cảm giác được không?"
Con công trắng kia đương nhiên không có cách nào trả lời anh, chỉ là ánh mắt nó vô cùng chăm chú.
"Chăm sóc cho nó thật tốt." Giáo sư Hàn dặn dò, trước khi đi thêm đồ ăn và nước uống, cảm giác như mình giúp như bác sĩ nhi đồng tại nhà, chỉ khác là đang phục vụ một người bố bỉm sữa.
Hiện giờ thì quả trứng bảo bối vẫn còn chưa có thai máy (Thai máy hiểu nôm na là những cử động của thai nhi trong suốt quá trình ở trong bụng mẹ từ đạp chân, vươn vai, vặn mình, khua tay chân...), vốn dĩ Otis đang có tâm trạng rất tốt nhưng lại bị lời nói của giáo sư Hàn làm cho lo lắng.
Dưới anh mặt trời, hắn dùng mỏ đẩy quả trứng, nhóc đáng yêu ở bên trong ngủ say, vì sao không nhúc nhích vậy?
Nếu không phải mơ hồ có cảm giác có một nhịp tim đập tác động đến lòng mình, Otis đã sớm rơi vào trầm cảm.
Quá trình trứng nở chính là như vậy, tâm tình lên xuống thất thường, lúc thì lo lắng phát triển chậm chạp, lúc thì lại lo lắng không có thai máy.
Otis thu mình ở trong tổ, trong lòng đầy nỗi lo lắng.
Không sai, nhóc đáng yêu còn đang ngủ, nhưng vui mừng vì cậu đã chuyển từ trạng thái ngủ sâu sang trạng thái ngủ nhẹ (em không biết nên em để đại là ngủ nhẹ =))) ), bởi thì các cơ quan trong cơ thể là thành hình, linh hồ đã có chỗ dựa vào.
Trạng thái ngủ nhẹ sẽ kèm theo cử động phôi thai vô thức, bình thường các quả trứng khác đều sẽ cử động, có lẽ ktt làm biếng nên cậu không hề cử động.
Otis ấp cậu đã là ngày thứ mười, lông đã bắt đầu phát triển, cậu mới rốt cuộc xoay người ở bên trong trứng.
Khi cậu trở nên khỏe mạnh hơn, nhịp tim của cậu cũng dần lớn hơn.
Phôi nhỏ cuộn tròn thành quả bóng từ từ lật người lại.
Nửa đêm Otis bị cử động đó làm cho tỉnh giấc, hai mắt phát sáng, giống như có đại hỷ tới.
Hắn nín thở không dám cử động, dường như đang đợi quả trứng bảo bối làm thai máy lần thứ hai.
Đáng tiếng quả trứng bảo bối làm biếng giống Alexander, nửa đêm ngẫu nhiên cử động một lần là đã tiêu hết sức cả ngày của đối phương.
Thật sự là một nhóc lười biếng.
Otis đợi cả một ngày cũng không thấy Alexander cử động thêm một lần nào nữa, nhưng mà cũng không sao, cảm xúc lo lắng của hắn chỉ cần nhóc đáng yêu lật người một cái thì đã được chữa khỏi.
Chậm rãi, đến nửa tháng sau mới nở.
Cuối cùng ktt cũng đã cử động lại, ý thức hỗn loạn cũng trở nên rõ ràng hơn, nhưng mà vẫn còn khá yếu ớt không thể giao lưu với bên ngoài.
Cậu chỉ biết bản thân đang ở không một cái không gian nhỏ ấm áp vô cùng, có lúc sẽ thanh tỉnh lại một chút, nhưng đã kịp suy nghĩ gì thì lại chìm vào giấc ngủ.
Một tiếng tim đập mạnh cùng với nhịp tim của mình, một cảm giác thật an toàn và quen thuộc.
ktt không cần tự hỏi cũng xác định được người bầu bạn với mình là ai.
Cậu cảm thấy vô cùng vui sướng.
Sau kiếp sống kia, bọn họ lại có một cuộc đời mới, chẳng qua không biết lần này là cái gì?
Thật ra đã mơ hồ đoán được một chút, không gian nhỏ này chắc hẳn là một quả trứng rồi.
ktt hơi sợ sệt suy nghĩ, chẳng lẽ lần này là gia cầm?
Xong rồi xong rồi, lẽ nào cậu và Otis đầu thai vào trang trại, vậy thật sự là một cuộc sống "sáng lạn" mà ngắn ngủi.
Không biết cuối cùng bị đem đi hấp hay chiên...
Otis vui mừng vì Alexander hoạt bát hiếu động, nên hắn một tấc cũng không rời khỏi tổ, đôi khi ngay cảm đồ ăn cũng không thèm ăn.
Lần cuối giáo sư Hàn đến thăm, là ngày ấp trứng ngày thứ 26, tâm trạng của anh không tốt, buổi sáng hôm nay vườn công có hai quả trứng lần lượt nở, nhưng mà một trong hai con đó chỉ sống được một giờ sau khi nở.
Tình huống của con còn lại cũng không tốt lắm, có thể sống quá một tuần hay không cũng rất khó nói.
Trong vòng hai mươi mấy ngày có gặp mặt vài lần, Otis đã quen với tên nhân loại này, cảm nhận được nỗi bi thương ở trong lòng của anh ta, Otis lẳng lặng chăm chú nhìn đối phương.
Hắn không thể an ủi.
Bốn chữ "chọn lọc tự nhiên" đã khắc sâu vào nhận thức của Otis, bản thân Otis là dã thú sẽ không vì sinh mệnh bị đào thải mà cảm thấy bi thương.
Nhưng mà Otis có được trí tuệ tỏ vẻ đồng tình, hắn có thể lý giải được mọi nỗi buồn trên thế giới này.
"Tiểu bảo bối sẽ ra đời trong hai ngày này, mày phải chú ý nhiều hơn nha, tao thực sự sợ hãi mày không có kinh nghiệm..." Giáo sư Hàn nhớ lại chú công nhỏ đã rời đi, đem tâm sư quay lại với thực tại.
Anh không có sợ.
Mà anh vô cùng sợ!!!
Điều kiện trong khu bảo tồn tốt như vậy, công con cũng không thể sống được, cái con công "mẹ" này không có tí kinh nghiệm nuôi con nào thật sự có thể chiếu cố công con sao?
Đối với sự hoài nghi này, công trắng cao ngạo không có phản ứng gì với anh.
Vì thế giáo sư Hàn làm ra một lựa chọn khiến có người "mẹ" này rất bực bội, đối phương chọn dựng lều ở chỗ này, không đi đâu hết.
Đồng nghiệp ở trong vườn công rất kinh ngạc: Đỉnh luôn, đây là bước đi chưa hề nghĩ tới.
Được, ý kiến này quá tốt luôn!
Otis: ...
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Bảo bối nhỏ muốn nở rồi, cầu dinh dưỡng, hôm nay tôi ra gấp đôi!