Quanh quẩn lại đến cuộc hợp cuối tuần của hội phản sát ánh trăng. Cô thật sự không muốn đi nhưng mới sáng sớm tên làm màu và tên tự luyến lại đồng tâm hiệp lực lôi cô ra khỏi ổ chăn.
…
Bán Hạ đang ngồi trên ghế sopha không ngừng lảm nhảm: "Tớ rất sợ, hôm nay là đêm trăng rằm rồi người ưu tú như tớ chắc chắn bị tên sát thủ nhắm đến, các cậu nhanh nghĩ cách gì đi".
Lâm Ly ngồi bên cạnh mắt nhắm mắt mở: "Không tới lượt cậu đâu".
"Sao cậu biết"
Bán Hạ lôi trong tủ quần áo ra mấy bức tranh đưa cho cả nhóm: " Nhớ bảo quản cho tốt, lỡ tớ chết rồi tranh tớ vẽ nhờ các cậu lưu truyền đến đời sau. Không phải Van Gogh sau khi chết tranh của ông mới nổi tiếng sao".
Nói rồi cậu ta liên tục thở dài: "Đúng là hồng nhan bạc mệnh, lỡ sau này nổi tiếng mấy cái đó sẽ rất giá trị, phía trên còn có chữ ký, các cậu đừng vứt lung tung đấy…".
Chí Luân cố gắng nở nụ cười: "Tớ luôn ở bên cậu nên đừng suy nghĩ lung tung".
"A…Được" Tuy sắc mặt đội trưởng tái nhợt nhưng tròng mắt lại rất sáng, tinh thần không khá tốt quay đầu nhìn Chí Luân: "Trong tủ tớ còn nửa thùng sửa ngày mai hết hạn, Chí Luân lát nữa cậu mang về uống hết giúp tớ đi".
Chí Luân: "…"
Lâm Ly nhìn vào chữ ký xiên xiên vẹo vẹo trên bức tranh, nhìn rất quen. A! đúng rồi rất giống với bức tranh treo trong
các buổi triễn lảm: "Ay, sau này cậu sẽ là họa sĩ nổi tiếng đó, tớ tin cậu".
Nói xong cả đám đều phì cười, mấy bức tranh ngờ nghệch này sao.
Kha Vũ chơi với Lâm Ly từ nhỏ tới lớn, vì vậy chỉ nhìn một cái là biết ngay người này không nói dối. Giống như Chanh nhỏ của hắn biết trước điều gì?. Cô đang có chuyện dấu giếm sao.
Thật khiến người ta tò mò.
Không khí trong phòng vô cùng ấm áp, năm người ngồi quây quần nhau nói về tương lai. Không khí náo nhiệt hẳn, ai cũng có dự định cho bản thân.
Tiết Viễn cậu ấy muốn trở thành phi công sao.
Cô nhìn ra ngoài xuyên qua khe cửa sổ, cậu ấy sẽ hoàn thành tâm nguyện sao, xác xuất không cao, nếu mùa xuân này cậu ấy chết, đây nhất định sẽ là chuyện mà cô tiếc nuối nhất.
…
Ý thức Lâm Ly dần trở nên mơ hồ, cô chìm trong mớ suy nghĩ hỗn loạn, cô có cảm giác mình quân quẩn trong bóng đêm thật lâu, sau đó nhìn thấy một tia sáng ở phía trước, giống như một cánh cửa đang dần dần mở ra, thậm chí bên tai còn nghe thấy tiếng "két".
Luồng sáng kia càng lúc càng sáng, là ánh trăng ngoài cửa sổ đang chiếu vào phòng khách.
Cả người cô nhức mỏi, sự đau đớn khiến cô mê man, nhất thời không nhớ được mình đang ở đâu.
Mí mắt cô khẽ run, cô từ từ mở mắt, trước mắt cô chỉ toàn một mảng u tối, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh.
Mở mắt ra lần nữa, cô đang thấy mình nằm trên giường bệnh, thân thể không còn cảm giác suy yếu như lúc trước, có điều đầu rất đau, giống như tưừng bị người ta đập mạnh một cái.
Đây là đâu?.
Lâm Ly giật mình ngồi dậy, chỉ thấy trên vách tường in bốn chữ to: Bệnh viện Hạ Thảo.
Đúng là cô nằm ngủ trên sopha nhưng ngủ một giấc vô thẳng bệnh viện luôn. Trên đầu còn quấn đầy băng trắng.
Thật kì lạ!.
Có phải cô trở về hiện thực rồi không hay đây chỉ là một giấc mơ.
Ký ức trở về năm mười tám tuổi vẫn còn văng vẳng trong đầu.
Lúc này cửa phòng rắc một tiếng mở ra, người bước vào ngẩn ra một lát, sau đó vội vàng chạy ào tới: "Tỉnh rồi? Tỉnh rồi sao?''.
Lâm Ly há miệng, không nói nổi lời nào, thì là đây không phải là giấc mơ.
Tiết Viễn và Kha Vũ vẫn đang đứng trước mặt cô, họ đang bên cạnh mình.
Kha Vũ lo lắng vẩy tay: "Sao vậy?, đây là số mấy?". Có phải Chanh nhỏ của hắn đập đầu đến ngu rồi không?.
"Một".
"May quá, không có ngốc". Tiết Viễn ngồi xuống, im lặng rồi nói:"Đáng lẻ tối qua không nên để cậu lại một mình".
Cô vẫn chưa định thần đang xảy ra chuyện gì? Ai đó, có thể nói được không.
"Lâm Ly".
"Bố"
Lâm Nguy nhìn con gái yếu ớt trên giường bệnh ông càng đau lòng, sau khi giải quyết hiện trường vụ án ông liền chạy ngay đi thăm con gái.
"Chanh nhỏ, có chỗ nào không khỏe không?''
"Cha, tại sao con lại ở đây?. Con nhớ tối qua con ngủ thiếp đi ở nhà Bán Hạ…"
Sau đó…
"Hình như con thức dậy vào nửa đêm, lúc này con cảm thấy đầu óc quay cuồng. Con đỡ tay sau gáy chợt phát hiện tay mình toàn máu, đầu con liên tục chảy máu".
"Máu, đầu đầy máu".
Không chỉ đầu cô mà xung quanh sàn nhà toàn máu, cô kinh hãi, máu nhiều như vậy không thở hoàn toàn là của cô, có lẽ thuộc về một người khác.
Lâm Ly vô cùng hoảng loạn: "Cha, Bán Hạ cậu ấy ở cùng với con, bạn ấy đâu?''.
Cả phòng rơi vào trầm mặc. Bố cô đành lên tiếng: "Đêm qua, tên sát nhân đã đột nhập vào nhà Bán Hạ, cả hai đứa đều bị thương".
Tiết Viễn thấy cô bật khóc, vuốt ve vai cô an ủi: "Cậu đừng lo, Bán Hạ tuy còn hôn mê nhưng đã vượt qua cơn nguy kịch".
Tim cô đập nhanh.
Chết tiệc…Lâm Ly cảm thấy đầu mình càng lúc càng đau, giống như có ai cầm cây búa đập liên tục vào huyệt thái dương của mình.
Đêm đó, cô thấy một người đang đứng trước phòng Bán Hạ, màn hình tivi phản chiếu gương mặt hắn, con ngươi trợn tròn.
Người này…là ai?
Cô không thể nhớ chuyện gì xảy ra tiếp theo, ký ức cô cứ gián đoạn như một thước phim không hoàn chỉnh.
Có phải người đàn ông kia động thủ, trong quá trình phản kháng cô đã bị thương.
…
Vụ án giết người liên hoàn này ngày càng trầm trọng.
"Chưa giải quyết được gì, điều quan trọng nhất chính là chúng ta tìm ra điểm giống nhau giữa các vụ án, lúc đó mới có thể phá được án.
"Bây giờ chưa xác định hung thủ lựa chọn ngẫu nhiên hay chọn lựa từ trước. Nhưng có thể thấy hung thủ rất căm hận phụ nữ ". Lâm Nguy đưa ra ý kiến.
Cục trưởng im lặng suy nghĩ một lát rồi lên tiếng: " Theo góc độ tâm lý tội phạm, tên hung thủ này vướng chướng ngại tâm lý, chướng ngại này xuất hiện khi hắn bị phụ nữ tổn thương nghiêm trọng. Lần nào hắn cũng móc mắt nạn nhân để chứng tỏ hắn cực kỳ cam ghét phụ nữ".