Em Ước Nguyện Với Ánh Trăng, Mong Anh Luôn Hạnh Phúc

Chương 7: Tìm kiếm hung thủ vẫn luôn rơi vào ngõ cụt




Xung quanh vẫn còn vết máu không rõ ràng, có lẽ vì mùa đông nên nhiệt độ không khí rất thấp, hiện trường không có giòi bọ hay côn trùng lạ nào.

Nạn nhân được xác định là Lê Na nữ sinh trường bên cạnh thành tích học tập xuất sắc nhiều năm đứng đầu trường.

Những cô gái lúc trước bị sát hại đều rất ưu tú.

Có phải hung thủ đố kị với họ.

Chen trong dòng người nhìn thấy bố cô đang nói chuyện với pháp y.

Ông ấy ngồi xổm xuống đất cân nhắc nữa ngày mới đứng dậy nói với người bên cạnh: "Cậu canh chỗ này, tôi đi lấy đồ đào bới."

Có phát hiện gì mới sao?

Những người xung quanh đều xôn xao. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì lát nữa sẽ thấy.



Sợ bố biết cô trốn học ra đây hóng hớt, cô lén nhích người trốn sau lưng Tiết Viễn.

Sau lưng cô chợt truyền đến một giọng nói nho nhỏ: "Làm gì thế?"

Lâm Ly quá tập trung còn tưởng là đám bạn, mở miệng lí nhí: "Suỵt… đừng lên tiếng.''

Âm thanh kia có hơi khựng lại sau đó tiếp tục nói: "Được."

Sau đó người kia hạ giọng nhỏ nhẹ hỏi: "Bây giờ phải làm gì?''

Lâm Ly chăm chú nhìn vào hiện trường vụ án nhìn bố cô tìm kiếm thứ gì đó: "Chú ý quan sát tình hình, tìm kiếm manh mối."

"Sao lại không quang minh chính đại đi vào."

Lâm Ly giả thần giả quỷ nói ngày càng nhỏ:

"Chuyện này không thể lộ ra ngoài ánh sáng."

"Ồ, bảo mật vậy". Sau đó đối phương đầy quan tâm nói: "Vậy phải cẩn thận đấy đừng để bị bắt."

Lâm Ly vuốt vuốt cằm đầy bí ẩn nói: "Được."

Nhìn Lâm Ly và Thầy giám thị đầu trọc đang núp phía sau lưng Tiết Viễn rầm rì nói chuyện với nhau. Cả đám chỉ biết câm nín tự cầu phúc trong lòng….

Vẫn đang tò mò hiện trường vụ án bỗng tai cô và Tiết Viễn bị kéo mạnh một cái, lôi từ con hẽm nhỏ đến trường học. Nếu thầy có 5 cái tay thì cho một đứa một cái nhéo rồi.

"Mấy đứa kia đi sát vào, đừng hòng bỏ trốn". Mấy cô cậu lanh lắm sơ hở cái là lập bè phái trốn học, mấy người có hóa thành tro tôi cũng nhận ra.

Tại sao cô lại xui xẻo đến vậy, làm gì cũng thất bại.



Vào phòng giám thị, là nơi cô từng lập lời thề học tập bây giờ là pha tự hủy lộn nhào xuống lòng đất.

"Tiết học này là môn gì mà lại trốn học."

Cả nhóm đều gục mặt xuống, hai bàn tay siết chặt im re.

Mấy người giỏi lắm rủ tôi gia nhập nhóm bây giờ chơi chế độ vô tội, để cho người có tiền án thề thốt, yêu sớm bây giờ là trốn học như cô đứng ra lên tiếng.

Em. Gái. Mấy. Người.

Lâm Ly chỉ đành mở miệng: "Thể dục."

Giám thị liếc mắt nhìn cô: "Lén lút trốn học."

Lâm Ly: "Đúng thế."

"Thông minh nghê."

Hội phản sát ánh trăng: "Đúng vậy, hì hì..."

Thầy giám thị cũng cười theo: "Hì hì hì..."

Lâm Ly lại tỏ vẻ đắc chí: "Sao thầy lại biết em thông minh thế."

Vừa mới nói xong thầy giám thị đã đập một phát vào vai cô: "Muốn làm chuyện không thể lộ ngoài ánh sáng hả, nói nghe coi các cô cậu trốn học làm gì?"

Cả đám nghe xong như xét đánh ngang tai vội vàng lắc đầu.

"Còn không thừa nhận."

Lâm Ly: "Em nói nhầm ạ."

Giọng thầy giám thị đầy nghi ngờ: "Cho tôi một lý do."

Lâm Ly ngước mặt lên đầy tự tin: " Bây giờ là ban ngày chỗ nào cũng có ánh sáng."

Cho nên không thể làm được chuyện không thể lộ ra ánh sáng.

Đủ thuyết phục chưa thầy

Thầy giám thị chỉ biết câm nín: "…" Còn ngụy biện! Ngụy biện! Ngụy biện!

Còn nhỏ như vậy đã biết già mồm.

Biết không thể moi được thông tin gì thầy giám thị chỉ đành để tụi nhỏ trở về lớp học.



Phạt dọn vệ sinh một tháng.

Thầy đây sẽ theo dõi mấy đứa.



Từ ngồi uống trà nhâm nhi kể về vụ án trong khuôn viên sang trọng cổ kính, rợp đầy bóng cây chuyển thành ngồi xổm trong nhà vệ sinh. Càn khôn xoay chuyển thật rồi.

Sự suy thoái của đời người là đây sao.

Trời mới xế chiều, cảnh vật yên ắng, ngoài đường chỉ có cánh sát tuần tra.

Hôm nay là ngày 15 tháng 11, là đêm trăng tròn nhất. Hung thủ sẽ ra tay sao?

Mọi người đều sợ hãi trốn trong nhà như lâm vào đại dịch. Sợ mình sẽ là đối tượng tiếp theo mất mạng.

Lâm Ly ngồi nằm trên giường siết chặt mình trong chăn. Cô cố gắng nhớ lại những vụ án, vụ án nữ sinh trong con hẽm vậy vụ tiếp theo là ở đâu?

Đầu cô như bị sương mù che kín nhất thời không thể nhớ ra.

Thật vô dụng.

Là tại cô lúc trước trong đầu chỉ có Kha vũ nên không để ý đến xung quanh.

Rốt cuộc vụ tiếp theo xảy ra ở đâu.



Máu, khắp nơi đều là máu, thật chói mắt, tuôn chảy không ngừng toàn bộ sàn nhà bằng gạch men trắng nhuộm màu đỏ tươi. Giống như dòng suối nhỏ không ngừng rí rách. Bên tai là tiếng cười ha hả, âm thanh khiến người ta sợ hãi.

"Cứu tôi", tiếng kêu từ từ nhỏ dần rồi tắt hẳn.

Tiếng cười vẫn văng vẳng bên tai như một lời nguyền mãi không chịu dứt.



Tại phía đông thành phố xuất hiện một thi thể nữ, hình dáng tử thi nằm dang rộng, tay chân quần áo chỉnh tề, nằm ngay ngắn nên cạnh giường.

Dung mạo xinh đẹp, trước khi chết trang điểm đậm. Nếu không phải vì mí mắt chảy đầy máu người nhà còn tưởng cô đang ngủ quên mà thôi.

Nạn nhân bị siết chặt bởi dây thừng, hốc mắt trống rỗng.

Không có dấu hiệu bị xâm hại. Khá giống với những vụ sát hại nữ sinh lần trước.

Các tòa soạn báo cùng người dân đều chỉ trích phía cảnh sát vô dụng, không khí toàn thành phố ngập tràn căng thẳng.

Thành phố vốn yên ả như nổi lên một trận cuồng phong.