Em Vẫn Luôn Trêu Ghẹo Anh

Chương 4: Chúng ta không để yên




Editor: Thanh Dục Châm.

GM nằm ở trung tâm tài chính Thẩm thị.

Trước khi gặp Tạ Bắc Từ, Dư Âm đã chuẩn bị kĩ càng.

Cô đặc biệt sử dụng máy hơi nước ủi áo sơ mi của Tạ Bắc Từ, và tìm một giấy gói quà xinh đẹp để gói nó kĩ lưỡng.

Tạ Bắc Từ yêu đồ ngọt, vì vậy nên cô cố ý kêu trợ lí của mình là Phương Hoài Dương đi mua chiếc bánh kem phô mai đang hot trên mạng. Nó vừa ngọt lịm lại vừa béo ngậy, Tạ Bắc Từ nhất định sẽ thích.

Có điều chiếc bánh kem này quá khó mua, Phương Hoài Dương phải xếp hàng ba bốn tiếng đồng hồ mới mua được.

Vừa mới nãy, Phương Hoài Dương gửi cho cô một tin nhắn báo cậu ấy đã tới rồi.

Dư Âm rep lại tin nhắn Phương Hoài Dương, bảo cậu đến thẳng bàn lễ tân của GM rồi tìm cô.

Dư Âm nhìn chị gái nhỏ lễ tân, mỉm cười và nói chuyện một cách lịch sự.

Chị gái nhỏ lễ tân mỉm cười nhìn Dư Âm nói: "Đợi một lát."

Nàng gọi điện thoại xong, nói với Dư Âm: "Ngại quá, tiểu thư Dư, chỗ trợ lí Trương không có lịch hẹn trước của ngài."

Dư Âm nghĩ thầm: Quả nhiên Tạ Bắc Từ không đem chuyện trả quần áo của cô để trong lòng.

Cô căng da đầu mà lên tiếng: "Nhưng tôi thật sự đã hẹn trước với Tạ Bắc Từ, không phải là với trợ lí của anh ấy, mà là chính bản thân anh."

Ánh mắt chị gái nhỏ lễ tân nhìn cô nhiều thêm một tia cảnh giác.

Giọng điệu cũng trở nên lạnh lẽo: "Ngại quá, bên chúng tôi không có liên hệ trực tiếp tới Tạ tổng, ngài có thể tự gọi điện thoại cho Tạ tổng."

Thật rõ ràng, Dư Âm đã bị chị gái nhỏ lễ tân coi thành người phụ nữ có ý đồ gây rối với Tạ Bắc Từ, không tiếc mọi cách để tiếp cận anh.

Dư Âm bị nàng xem mà mặt nóng rát, hơi ngượng ngùng đi tới khu vực nghỉ ngơi.

Vốn định gửi một cuộc gọi thoại đến Tạ Bắc Từ.

Suy nghĩ lại thì thôi vậy. Cô sợ Tạ Bắc Từ hiểu lầm chính mình quấy rầy anh, sau đó block cô luôn.

Vì vậy cô gửi một tin nhắn:【 Tôi tới trả quần áo. Đang ở tầng dưới công ty ngài. 】

Gửi tin nhắn trước.

Không rep thì gửi cuộc gọi thoại, bị block cũng phải gửi.

Dù sao anh ta cũng chả nói không cần trả quần áo, hôm nay cô cứ chờ ở đây, có thể nhìn thấy anh ta là được!

"Sư tỷ!"

Phương Hoài Dương không chỉ là trợ lí của Dư Âm mà còn là sư đệ đồng môn của cô.

Cậu ta chạy tới, mồ hôi nhễ nhại, tay cầm hộp bánh tinh xảo, định hỏi Dư Âm là có thể nhìn thấy Tạ Bắc Từ không?

Bỗng có một giọng nói vang lên từ sau lưng: "Sao các người lại ở đây?"

Khi Dư Âm và Phương Hoài Dương quay đầu, thấy rõ người trước mặt, sắc mặt lập tức lạnh đi.

Là Lâm Lập Hiên.

Cái thằng đối tác ôm tiền chạy của phòng làm việc.

Lâm Lập Hiên ngắm hộp bánh kem trong tay Dư Âm, lại nhìn Phương Hoài Dương, giọng nói đầy tiếc hận: "Phương Hoài Dương, cậu nói xem, cậu thân là học sinh tài giỏi tốt nghiệp từ đại học *985, lăn lộn thế nào mà thảm đến mức này vậy?"

(*) 985: là những trường thuộc dự án 985 sẽ được hỗ trợ để phát triển trở thành trường đại học đẳng cấp thế giới, đưa giáo dục Trung Quốc lên một tầm cao mới. Trong đó hai trường hàng đầu Trung Quốc là Thanh Hoa và Bắc Đại cũng thuộc dự án này. Có thể tìm hiểu chi tiết tại: https://tiengtrunghsk.vn/du-an-985-va-danh-sach-cac-truong-985-cua-trung-quoc/.

"Đi làm chân chạy vặt cho người ta ở chỗ này, y như nhân viên giao hàng, tôi thấy không bằng cậu tới đây giúp tôi, có tiền đồ hơn hiện tại nhiều."

"Là mày chơi tụi tao một vố, giờ còn đi nói mát ở chỗ này." Phương Hoài Dương tức đến nỗi đỏ mắt đỏ cổ, cảm xúc rất kích động.

Hạng mục khống chế máy bay không chỉ là ước mơ của một mình Dư Âm, mà còn là ước mơ của toàn bộ đoàn đội. Mọi người tràn đầy nhiệt huyết, cống hiến hết cả sức lực.

Kết quả lại bị Lâm Lập Hiên chơi cho một vố.

Gặp lại Lâm Lập Hiên, Phương Hoài Dương thật muốn tàn nhẫn mà dùng tay đánh chết anh ta.

Lâm Lập Hiên cười: "Tôi là vì muốn tốt cho cậu, tôi sớm đã muốn nói cậu rằng, một nhỏ đàn bà con gái như Dư Âm thì có thể làm được tích sự gì, cô ta chỉ là bình hoa mà thôi! Nàng ta luôn lừa các cậu, dùng hai chữ "ước mơ" để giữ chân các cậu làm việc cho cô ta."

Đứng trước mặt Dư Âm nói cô, ngôn từ lẫn cử chỉ đều mang vẻ kì thị và khinh bỉ.

Nói xong, gã còn nở một nụ cười nhạo báng với Dư Âm: "Cô tới GM, là còn muốn tiếp tục hạng mục điều khiển máy bay?"

"Tôi vẫn không hiểu, các ngươi rõ ràng làm không được, vì sao cứ muốn người ta tiếp tục đầu tư vào, đây không phải hố người à?"

Nói tới đây, mặt mày gã hiện lên tia tự hào: "May mắn thay, hôm nay người phụ trách đã gọi điện cho tôi để xác định tính khả thi của hạng mục. Tôi nói với người ta rồi, hạng mục này không cần thiết tiếp tục, cần thiết phải ngăn cản tổn thất kịp thời..."

Trước đây Dư Âm không biết, trên đời này lại có người vô sỉ như vậy.

Không có điểm mấu chốt, liêm sỉ vứt cho chó ăn.

Bộ dạng tiểu nhân đắc chí của Lâm Lập Hiên.

Thật làm người ghê tởm!!!

Dư Âm không cách nào ngăn chặn ngọn lửa tức giận trong lòng, cô thấy một ly nước chưa được uống xong ở trên bàn trà khu vực nghỉ ngơi, cầm thẳng và tạt về phía Lâm Lập Hiên.

Lâm Lập Hiên bị tạt nước ướt đầy mặt, không thể tin tưởng nhìn Dư Âm.

"Mày điên rồi."

Gã điên lên, muốn động tay thì bị Phương Hoài Dương cản lại.

Dư Âm vứt chiếc cốc ở sọc rác kế bên, đôi mắt trong veo mang theo khí thế lạnh lẽo đè ép, nhìn chằm chằm Lâm Lập Hiên: "Tạt mày một ly nước, mày đã không chịu nỗi. Vậy khi mày tham ô của công, cầm tiền đi chạy, chẳng lẽ không nghĩ tới màn này sao?"

Lâm Lập Hiên siết chặt nắm đấm, hai mắt trợn to như muốn ăn thịt người: "Cái gì mà cầm tiền đi chạy, đừng có nói bừa nói bậy. Việc kết thúc hạng mục là do chính tụi mày không thể làm tiếp được, liên quan gì với tao?"

Độ đầu tư của GM, là tiến hành dựa theo tiến độ hoàn thành.

GM gửi một lần tới tận 80 triệu, mua dứt tiến độ 60% của hạng mục.

Lâm Lập Hiên thấy tiền là tham. Studio chỉ dùng một nửa số tiền khởi nghiệp 80 triệu này. Còn một nửa còn lại, gã dùng hết mọi biện pháp chuyển về danh nghĩa tư nhân của mình.

Sau khi làm xong tiến độ 60% mà GM giao phó, thì lấy danh nghĩa hạng mục nghiên cứu này không thể làm tiếp, sau đó cho nó kết thúc luôn.

GM cóc thèm quan tâm Stuido của các ngươi sài tiền như thế nào, sau khi nộp tiến độ 60% cho GM, hợp đồng giữa Studio và GM coi như được hoàn thành. Trên pháp luật, Lâm Lập Hiên không tính là tham ô của công.

Nào chỉ hố GM, mà là hố toàn bộ đoàn đội.

Dư Âm cười lạnh: "Mày nói kết thúc hạng mục là kết thúc, Lâm Lập Hiên, hạng mục sẽ không kết thúc, trên hợp đồng của GM không có chuyện của mày, nhưng giữa chúng ta và mày chắc chắn là không để yên đâu, tôi nhất định sẽ khởi tố mày."

Khi Studio thành lập, cô với Lâm Lập Hiên đã kí một điều ước về phía đối tác.

Nếu ai đó rút lui giữa đường trong lúc hạng mục đang hoàn thành, thì có thể tiến hành khởi tố đối phương, đòi tiền bồi thường và trách nhiệm vi phạm điều ước.

Lâm Lập Hiên đen mặt lại: "Đừng nằm mơ giữa ban ngày, hạng mục đã kết thúc."

Chỉ cần hạng mục kết thúc, Dư Âm không thể khởi tố gã.

Gương mặt gả khinh miệt, giọng điệu càng thêm tùy ý: "Nghe nói cô định tìm ông chủ phía sau màn của GM - Tạ Bắc Từ? Loại mặt hàng như cô, người ta ngay cả nhìn cũng chả thèm nhìn cô đâu."

Sau đó trầm giọng, nói một câu uy hiếp: "Dư Âm, hiểu chuyện xíu, đừng có làm việc đến mức đường cùng."

Xé xuống gương mặt ôn hòa giả dối, Lâm Lập Hiên quả thật đem cái nết ti tiện của gã triển lãm vô cùng nhuần nhuyễn.

Dư Âm nhíu mày lại, đang chuẩn bị lên tiếng, thì một giọng nói trong trẻo lễ phép vang lên trước.

"Chào ngài, tiểu thư Dư." Là chị gái nhỏ lễ tân lúc nãy, nàng cười nói với Dư Âm: "Tạ tổng nói, ngài có thể đi thẳng lên trên."

Một màn xảy ra bất thình lình, làm cho mọi người đều sửng sốt, bao gồm cả chính Dư Âm. Nhưng theo sau đó là sự ngạc nhiên đầy vui vẻ.

Mà Lâm Lập Hiên không dám tin tưởng, cuống quít hỏi: "Tạ tổng? Vị Tạ tổng nào?"

Phương Hoài Dương đưa hộp bánh vào tay Dư Âm, vẻ mặt phấn khích: "Tất nhiên là Tạ tổng Tạ Bắc Từ rồi."

Sắc mặt Lâm Lập Hiên thay đổi: "Làm sao có thể?"

Dư Âm nhìn gã ta cười, lạnh lùng mà nói: "Lâm Lập Hiên, đợi đơn khởi tố của tôi đi."