Em Vợ, Anh Yêu Em

Chương 15: Xuất hiện một người anh kết nghĩa




Sau khi dùng xong cơm tối, Đường Vũ Văn có cuộc gọi tới liền nhanh chóng rời khỏi.



Mặc dù hắn vẫn không yên tâm để cho Vũ Phong ở lại nhưng vì công việc không thể làm gì khác hơn.



Bến cảng



- Đường Gia chính là con tàu màu xanh trắng kia. Đã điều tra được người đứng đầu là của bang Ưng Phúc, Ưng Phúc Trạch.



Việc đột xuất khiến hắn phải nhanh chóng có mặt chính là việc lần này.



Bang Ưng Phúc là bang hội mới nổi lên trong năm nay nhưng không ngừng phát triển càng lúc càng lớn mạnh. Quét sạch toàn bộ các bang hội lớn của các thành phố lớn, bây giờ bọn chúng lại cả gan hơn đến tận thành phố S làn càn, có ý định xâm chiếm luôn cả thành phố S do hắn làm chủ.



Thành phố S là một trong 3 thành phố lớn nhất cả nước. Nhưng thành phố S là nơi văn minh nhất, không sử dụng thuốc cấm, không được dùng ác phiện, chỉ cần nơi nào âm thầm buôn bán phi pháp thì nơi đó sẽ bị Đường Vũ Văn nhanh chóng dẹp gọn. Vì vậy mà hơn 7 năm qua từ khi hắn thống lĩnh chẳng ai dám đến đây gây loạn.



- dám mang ác phiện vào thành phố này, vậy thì hôm nay nhất định là ngày chết của bọn chúng.





Đường Vũ Văn đã cho người theo dõi bang Ưng Phúc này hơn 2 tháng qua, từ thủ lĩnh đến thuộc hạ hoàn toàn đều nắm trong tay từng người.



- đã an bài theo kế hoạch chỉ cần ngài hạ lệnh là có thể diệt trừ bọn chúng.



Nếu thật sự có thể diệt trừ bọn chúng dễ dàng như vậy thì đã không để bọn chúng sống đến bây giờ.



Người của Đường Vũ Văn từ sớm đã được an bài lặn xuống nước treo thuốc nổ, trên cảng thì cũng đã bố trí sẵn người chờ chỉ cần bọn họ vừa lên là có thể đánh bọn họ không kịp trở tay.



~



- Ưng thiếu người của chúng ta đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần ngài hạ lệnh là có thể đối kháng với Đường Vũ Văn.



Tên thuộc hạ mặc áo đen báo cáo tình hình hiện tại cho người đàn ông đang ngồi trên khoang tàu cao nhất, tay nâng ly rượu nhàn nhã hưởng thụ.



- bảo bọn họ rút hết đi, tôi đích thân ra mặt.



Người đàn ông đặt ly rượu trên tay xuống, giơ tay hạ lệnh bảo bọn họ tất cả phải lui xuống.



- Đường Vũ Văn đã sai người đặt thuốc nổ xung quanh tàu vận chuyển của chúng ta, nếu không ra tay thì chúng ta...




Người đàn ông tức giận cầm lấy ly rượu bóp nát.



- tôi là chủ, cậu là thuộc hạ. Từ khi nào cậu lại học cách làm trái lời của tôi rồi ?



Tên thuộc hạ rất sợ người đàn ông này cho nên vừa nhìn thấy dáng vẻ nổi giận của người đàn ông đã sợ đến không dám ngước đầu lên.



- thuộc hạ đã sai, xin Ưng thiếu thứ lỗi.



Người đàn ông này chính là Phúc Trạch, năm nay 29 tuôi, lớn lên từ đầu đường xó chợ, xem khắp nơi là nhà.



Từ nhỏ đã phải dựa dẫm vào người khác để sống, dựa vào việc ăn trộm, ăn cướp để làm kế sinh nhai.





Đến năm 24 tuổi tự lên làm đại ca một tiểu khu nhỏ, sau đó lại đi lừa ăn lừa uống, không có chuyện xấu gì là không làm, trừ một việc chính là cưỡng kiếp phụ nữ.



Sau đó không lâu anh ta theo một lão đại của thành phố B làm ăn, làm cánh tay đắc lực cho ông ta. Nhưng việc không ngừng lại ở đó, anh ta có tham vọng cao muốn ngồi vào nơi cao làm lớn người khác, để trả thù những người từng bắt nạt mình, chà đạp mình cũng vì vậy mà anh ta lên kế hoạch để tên lão đại kia chết dưới tay kẻ thù của ông ta, sau đó liền lên ngồi vào chiếc ghế của ông ta.




Năm 26 tuổi anh ta lên nắm quyền hành điều khiển thành phố B nhưng những thuộc hạ trước kia của ông ta không nghe lệnh liền bị Phúc Trạch giết sạch không chừa lại bất kỳ ai sống sót. Kể từ đó chỉ cần có người không phục thì đều phải chết.



Với thủ đoạn và trí tuệ của Phúc Trạch rất nhanh liền đánh chiếm từng thành phố, cho ác phiện vào những thành phố lớn.



Suốt 3 năm đó anh ta kết không ít bạn, cũng chả ít kẻ thù bên ngoài. Lần này thế lực lớn rồi lại đến địa bàn của Đường Vũ Văn cai trị mà làm càn.



" em gái, dạo này em khoẻ chứ ? "



Phúc Trạch gọi điện cho cô em kết nghĩa của mình trò chuyện.



Đầu dây bên kia nhanh chóng đáp lại " Mã ca ca, anh khi nào đến thành phố S thăm em ? "



Mã ca ca là cách xưng hô hồi bé của anh em họ. Bởi vì Phúc Trạch tuổi ngọ nên cô em gái của anh ta mới cứ như thế đặt biệt danh cho anh ta.



" đã đến rồi, nhưng lại không thể tới thăm em ngay được. "



Nghe Phúc Trạch nói vậy, cô gái đầu dây bên kia liền sốt ruột quan tâm " tại sao lại không thể tới ngay được ? Anh có phải lại đắc tội với ai không ? Em đến giúp anh ! "




Phúc Trạch nghe nói liền cười to, đáp lại " Mã ca ca của em đã không như xưa nữa, muốn ức hiếp anh đâu phải dễ như vậy. Nhưng người này có lẽ em quen biết đấy. "



Cô gái bên kia tò mò, hiếu thắng lên tiếng dò xét " em quen biết ? Ngoài anh và gia đình ra em có thể quen biết nhân vật to lớn nào chứ ? Anh đừng đùa nữa ! "



Phúc Trạch bấm điện thoại gửi một bức ảnh cho cô gái kia.



" ảnh của người đó anh gửi cho em rồi đấy, xem rồi sẽ biết. "




Cô gái kia mở tấm ảnh được gửi lên xem, liền kinh ngạc.





" đây chẳng phải anh rể sao ? "



Cô gái đầu dây bên kia chẳng ai khác mà là An Thất Thất.



" anh rể ? Em gái, em chắc chắn em và anh ta chỉ có mối quan hệ như vậy, mà không có bất kỳ mối quan hệ nào khác ? "



Mọi việc Thất Thất làm Phúc Trạch đều cho người điều tra, không phải là giám sát cô mà là muốn bảo vệ cô, xem cô cùng những loại người nào tiếp xúc, xem cô cùng với ai qua lại để sau này cô gặp chuyện anh ta còn biết mà giải quyết.



Anh ta không có người thân, sinh ra cha mẹ đã bỏ mặc anh ta không quản, chính là mẹ của Thất Thất đã cưu mang anh ta năm ạn ta 5 tuổi.



Năm đó cô chỉ mới chào đời chưa hiểu sự tình. Đến lớn mới biết được, người anh trai luôn bên cạnh, bảo vệ cô lúc nhỏ lại một đứa trẻ mồ côi. Vì vậy năm cô 10 tuổi đã cùng anh ta kết nghĩa anh em, sau này khó khăn sẽ cùng nhau chịu.



Nhưng đến năm 17 tuổi, Phúc Trạch bỏ nhà ra đi, chỉ để lại lá thư.



" Mẹ nuôi, em gái Phúc Trạch phải đi đây. Nếu như có duyên sau này sẽ gặp lại.



Cảm ơn hai người thời gian qua đã chăm sóc, xem con như người một nhà mà đối đãi. Con rất cảm kích ân nuôi dưỡng bao năm qua của mẹ, nhưng vì muốn có tương lai tốt hơn, có khả năng bảo vệ hai người con đành phải ra ngoài làm việc mà thôi.



Xin lỗi hai người vì đã không từ mà biệt.



Tuyệt bút: Phúc Trạch