Em Vợ, Anh Yêu Em

Chương 17: Lựa chọn




Lần này trái tim lại mách bảo cô phải đứng về phía Đường Vũ Văn.



- chuyện của em, anh càng phải quản. Tiểu nha đầu, em đừng quên lời hứa với mẹ nuôi.



Thất Thất nhớ lại di ngôn mẹ cô căn dặn trước lúc lâm chung.



" con gái ngoan, đời này của mẹ đã rất khổ sở, mẹ không mong con sẽ như mẹ. Hứa với mẹ sau này dù con có thân phận gì, lấy người đàn ông thế nào cũng tuyệt đối không thể lấy người không yêu con, càng thể lấy người đàn ông đã có vợ. Mẹ từng trải cho nên mẹ xin con đừng giống như cuộc đời lận đận của mẹ. "



Thất Thất nhớ lại chuyện năm xưa, trước khi mẹ cô ra đi điều bà không yên tâm nhất vẫn là đứa con gái như cô. Nhưng hiện tại cô lại không thể thực hiện lời hứa năm xưa mà cô đã hứa.



- chúng ta đi !



Đường Vũ Văn không muốn Thất Thất tiếp tục ở lại khó xử cho nên liền kéo cô rời khỏi.



- đứng lại ! Tôi là anh của con bé, tôi nói nó không được theo cậu thì chính là không được theo cậu.



Phúc Trạch vừa lên tiếng thì thuộc hạ của anh ta đã đứng dậy cả rồi, đến người đứng ngoài cửa cũng ngăn không cho hai người rời đi.





- cậu chẳng qua chỉ là anh nuôi, cậu có tư cách gì mà cấm cản ?



Phúc Trạch vừa là anh nuôi vừa là anh kết nghĩa của cô không sai.



- nói đến tư cách thì người không có tư cách yêu con bé là cậu. Cậu nói cậu yêu con bé, vậy tại sao cậu lại để con bé làm tiểu tam, làm người thứ ba phá hoại hạnh phúc của chị gái mình ? Hôm nay cậu chỉ có hai lựa chọn : một là ly hôn với An Uyển Uyển lấy con bé, hai là cậu đoạn tuyệt với con bé tại đây. Nếu cậu không thể chọn được thì hãy để con bé ở lại đây.



Phúc Trạch chính là ép cho Đường Vũ Văn vào đường cùng.



Nhưng nói thế nào thì Phúc Trạch vẫn chỉ muốn tốt cho em gái của mình, nếu cứ dây dưa như vậy mãi thì người chịu thiệt thòi và tổn thương tuyệt đối là Thất Thất, cô em gái yêu quý của anh ta.



Thất Thất im lặng không nói gì, nước mắt lưng tròng nhìn Đường Vũ Văn đưa ra câu trả lời.





- tôi sẽ ly hôn với An Uyển Uyển, lấy Tiểu Thất.



- lời nói ra rất dễ, còn việc cậu làm được hay không thì tôi không dám chắc cho nên tiểu nha đầu nhất định phải ở lại với tôi, cho đến khi cậu giải quyết xong cuộc hôn nhân của cậu.



Phúc Trạch đứng dậy nắm lấy cánh tay còn lại của Thất Thất.



" anh là đang giúp em thử lòng cậu ta. Em phối hợp một chút ! " tận dụng cơ hội Phúc Trạch thì thầm vào tai cô, đủ để cô nghe.



- Mã ca ca nói đúng ! Em tạm thời sẽ ở lại với anh ấy, phía chị gái anh giúp em nói lại nhé.



Đường Vũ Văn nắm chặt tay thành quyền, hận không thể đánh chết cái tên phá hoại Phúc Trạch.



- chị gái em đêm nay ra sân bay rồi, anh không thể giúp em chuyển cáo được.



Chưa đợi hai người kia nói, Đường Vũ Văn lại tiếp tục nói.



- hay là người anh vợ tương lai như anh đến nhà tôi ở một thời gian cho đến khi thủ tục ly hôn của tôi với An Uyển Uyển được giải quyết.



- được, tôi cũng muốn xem biểu hiện của cậu đối với em gái của tôi thế nào.



~





- dì Yến dì sắp xếp một phòng sạch sẽ cho anh ta nghỉ ngơi đi. Sau này anh ta sẽ tạm thời sống ở đây cùng với tôi và Tiểu Thất.



Dù Yến nghe căn dặn liền đi chuẩn bị.



- vali của anh đâu ? Hồi nãy em thấy trong xe có hai cái vali mà.




Thất Thất nhìn thấy Phúc Trạch đi tay không đến ở Đường gia mà không mang hành lý nên thuận miệng hỏi.



- vali ? Vali tiền không phải là vali quần áo, ngày mai anh sẽ đi mua.



- anh không có quần áo hay sao mà phải mua ?



- anh trai của em nghèo lắm, nào lắm tiền như anh rể của em. Quần áo áo có mấy bộ mặc được 2,3 lần là cũ nên phải quăng mua đồ mới.



Thất Thất sờ trán mệt mỏi.



- có ai mà nghèo như anh không, mặc toàn hàng hiệu quốc tế.



Đường Vũ Văn với Phúc Trạch cứ như khắc tinh gặp nhau là cãi. Nghe Phúc Trạch nói mình nghèo hơn hắn nên liền không nhịn được mà lên tiếng.



- em đi nghỉ ngơi đây, hai người từ từ nói !



Lúc mà bọn họ trở về nhà thì đã là 12h đêm.




Thất Thất mệt mỏi cả ngày cuối cùng cũng có thể lên phòng nghỉ ngơi.



Lúc Đường Vũ Văn trở về phòng là lúc Thất Thất đã ngủ say.



Anh đáng lẽ ra nên đến phòng của mình mà ngủ nhưng lại không kìm được lòng mà bất giác đến phòng cô.



Vừa bước vào đã nhìn thấy cô mặc chiếc váy ren trắng, ngủ rất ngon.



Hắn tiến gần lại chỗ giường, gương mặt cô thanh tú, đẹp động lòng người. Ngón tay thon dài linh hoạt khẽ giơ lên chạm vào mắt cô một cách cẩn thận.



Hắn bất giác không khống chế được cảm xúc và hành động của mình nữa liền cúi người xuống sát gần vào môi cô. Hắn có thể cảm nhận được sự mềm mại cùng mùi hương thoang thoảng mê người từ trên người cô toát ra.





Cô liền cảm nhận được có ai đó đang hôn mình, mùi hương lại rất đặc biệt chỉ có một người mới có. Cô liền giật mình mở mắt, đập vào mắt cô là Đường Vũ Văn đang hôn cô, hơi thở nam tính của hắn cô cũng cảm nhận được.



- anh...sao lại ở đây ?



Thất Thất có chút bất ngờ lên tiếng.



- chị gái em không ở nhà, sau này anh sẽ ngủ cùng em.



Thất Thất hết bất ngờ này lại đến bất ngờ khác.



Cô không nghĩ Đường Vũ Văn lại bạo gan như vậy đến phòng cô ngủ trong khi có anh của cô ở đây, lại còn là phòng đối diện.



- anh vẫn còn trong thời gian bị quan sát đấy !



Hắn chế trụ gáy của cô, cúi người xuống áp lên môi cô hôn một lần nữa, hoàn toàn không cho cô có cơ hội phòng bị.



Nụ hôn này không thể chỉ dùng từ cuồng nhiệt mà diễn tả, hơn cả mãnh liệt, hơn cả mút sâu. Dường như là muốn hòa tan cô, muốn thông qua nụ hôn này cho thấy tình cảm của hắn.



Cô khó thở, thật sự bị hắn làm cho đầu óc quay cuồng, quá mạnh mẽ, quá dồn dập, chốc chốc còn như đang cắn lấy môi cô, muốn hút khô cô.



Trừng mắt nhìn lại thì Đường Vũ Văn vẫn đang say sưa mà đưa lưỡi quấn quýt môi lưỡi cô.



Bàn tay giữ gáy cô lúc nãy đã chuyển xuống đôi gò bồng đang nhấp nháy bên trong chiếc váy ngủ ren.