Ép Gả Vợ Hiền

Ép Gả Vợ Hiền - Chương 33: Kẻ tám lạng người nửa cân




Giang Cánh Vu phát hiện Hứa Lương Thần đột nhiên thay đổi bèn nhìn theo ánh mắt cô, cân nhắc một chút liền cười nói: “Quân Đoàn Trưởng cũng có hứng thú ở đây ngắm trăng?” Tuy nói vu vơ, giọng điệu cũng nhã nhặn nhưng ánh mắt lại không chút yếu thế nhìn thẳng. Thậm chí còn cố ý đi chậm lại, chờ Hứa Lương Thần đến gần.



Nhìn hành động của anh ta, Đoàn Dịch Kiệt vẫn vô cảm như cũ, môi mỏng hơi nhếch lên. Dưới ánh đèn, trên mặt dường như hiện lên một nụ cười quỷ dị: “Tôi nào so được với Cảnh trưởng Giang nho nhã phong độ? Trước hoa dưới trăng quả rất lãng mạn, đây không phải Hứa nhị tiểu thư đó sao?” Ngữ điệu rất nhẹ, giọng nói thật mềm mại, lại làm cho Lương Thần không tự chủ được rùng mình một cái.



“Quân Đoàn Trưởng thật tinh mắt.” Giang Cánh Vu cười như xuân về hoa nở, yêu chiều nhìn Hứa Lương Thần. Thấy cô có chút không được tự nhiên, liền cố ý tiến lên một bước che Hứa Lương Thần ra sau người, dời đề tài: “Hôm nay đàm phán với phía Đức rất thuận lợi, báo cáo về những hạng mục công việc có liên quan ngày mai sẽ giao đến Tổng Tư Lệnh, có chỗ nào không ổn xin Đại soái và Quân Đoàn Trưởng cứ ra chỉ thị.”



Nhìn động tác của anh ta, Đoàn Dịch Kiệt liếc Hứa Lương Thần một cái, chợt gật đầu: “Được, Cảnh trưởng Giang quả nhiên là người có quyết tâm.” Trong câu nói của anh có chút lạnh lùng. Lo lắng có chuyện không ổn nên lúc đi ngang qua anh đã thuận tiện vào xem. Không ngờ lại thấy được cảnh hai người sóng vai dưới trăng trước hoa, muốn anh không đen mặt cũng khó.



Gặp nhau mà nha đầu đáng chết kia còn giả vờ như không quen, ngay cả chào hỏi cũng không thèm; còn nói nói cười cười với Giang trúc mã, ngọt ngào dịu dàng. Xem ra đã quyết tâm muốn ‘nặng bên này nhẹ bên kia’ không quan tâm đến anh nữa rồi hả? Nhìn chằm chằm ánh mắt né tránh của Hứa Lương Thần, Đoàn Dịch Kiệt lạnh giọng nói: “Tôi và nhị tiểu thư có một số việc cần nói, xin mời Cảnh trưởng Giang tránh mặt một lát.”



Giang Cánh Vu hơi nhíu mày, không ngờ đại thiếu mặt lạnh lại thẳng mặt đuổi anh đi, trong lòng có chút khó chịu, trên mặt lại vẫn cười nói: “Ha ha, thật xin lỗi, tôi và Tiểu Thần có một số chuyện cũng còn chưa nói xong, Quân Đoàn Trưởng thứ lỗi.” Đúng là đối chọi gay gắt, không nể mặt đại thiếu mặt lạnh chút nào.



Đoàn Dịch Kiệt không ngờ Giang Cánh Vu cứng như vậy, chậm rãi chuyển ánh mắt từ Hứa Lương Thần tới người đàn ông trước mắt. Bốn mắt nhìn nhau, đột nhiên mạch nước ngầm bắt đầu phun trào, tia lửa văng khắp nơi.



Hứa Lương Thần nhìn cảnh tượng quỷ dị trước mắt, không khỏi ngẩn ra. Cánh Vu lại đối chọi với đại thiếu mặt lạnh? Cô có nên làm gì để hòa hoãn không khí không? Mặt Đoàn Dịch Kiệt đen sì, khiến cô hiểu lúc này nói gì với anh cũng không an toàn. Nhưng không thể để Cánh Vu cứ giằng co với anh như vậy. Người ta là Thiếu soái, Cánh Vu chắc chắn sẽ chịu thiệt, giúp cậu ta chỉ càng thêm dầu vào lửa. . . . . .



Nhìn không khí giương cung bạt kiếm giữa hai người càng ngày càng trầm trọng, Hứa Lương Thần im lặng, sau một lúc lâu bỗng nhiên ngẩng đầu nói: “Thật xin lỗi, hai vị cứ từ từ tán gẫu, anh họ còn ở trên chờ, tôi đi trước. . . . . .” Không có cách nào hay hơn đành phải ‘rút củi dưới đáy nồi’ tự mình chuồn trước. Cô xoay người vội vàng rời đi, không quan tâm hai người đàn ông đang nhíu mày lườm nhau như chọi gà phía sau.



Giang Cánh Vu mỉm cười, Tiểu Thần vẫn như xưa, không thích tranh đấu, lại làm rùa đen rút đầu. Đoàn Dịch Kiệt lại lạnh lùng “Hừ” một tiếng trong lòng, thông minh thật, em đi thật sao?



Vội vàng đi lên tầng, xuyên qua cửa sổ kính trên hành lang nhìn thấy hai người đàn ông kia cuối cùng đã rời đi, Hứa Lương Thần mới âm thầm thở ra, bình phục hô hấp đi vào nhã gian.



“Em hai, về rồi sao? Bộ trưởng Vương vừa nhắc đến em đó.” Tôn Mạnh Lâm cười nói.



Trên sofa đại sảnh, chỉ còn Tôn Mạnh Lâm và Vương Chính Hân đang ngồi uống trà, dường như đã tán gẫu xong về công việc rồi. Hứa Lương Thần cười cười đi qua: “Tuy là lần đầu gặp nhau, nhưng tôi ngưỡng mộ đại danh Bộ trưởng Vương đã lâu.”



Vương Chính Hân rất hứng thú nhìn cô, đưa chén trà qua. Hứa Lương Thần liên tục nói cảm ơn, Vương Chính Hân nói: “Người trong nước đều nói Cô Hồng Minh là kỳ tài ngôn ngữ, tôi thấy Hứa tiểu thư cũng chẳng kém cạnh là bao. Từ sau khi nhà Thanh sụp đổ tới nay quốc sự nhiễu loạn dân sinh lầm than. Văn minh phương Đông truyền thống bắt buộc phải thay đổi lại một lần nữa. Đã thay đổi là phải làm toàn diện. Chế độ và thao tác ngoại giao chúng ta xây dựng cũng bị cuốn vào dòng thay đổi đó. Từ Phủ Tổng Đốc Lưỡng Quảng [1] sát nhập vào bộ phận đặc biệt ‘Quản lý thông thương hành chính các quốc gia’ của trung ương, đến năm 1901 [2] khi bị Liên Quân tám nước đánh bại, bị ép thiết lập ‘Bộ ngoại vụ’ đầu tiên trong hai ngàn năm. Sau đó mới bắt đầu quen dần việc ngoại giao. Hơn một trăm năm, bước kinh nghiệm cải cách này vô cùng gian nan cực khổ.”




[1] Lưỡng Quảng: chỉ hai tỉnh Quảng Đông và Quảng Tây, Trung Quốc.



[2] Tám nước đồng minh: Anh, Mỹ, Đức, Pháp, Nga, Nhật Bản, Ý và Áo đã xâm chiếm và lấy mất Bắc Kinh Trung Quốc vào năm 1900.



Nghe ông đánh đồng mình và “Quái kiệt” Cô Hồng Minh, Hứa Lương Thần vội vàng khiêm tốn cảm ơn. Sau lại nghe ông nói đến lịch sử ngoại giao Trung Quốc liền không nói nữa, nâng bình rót nước cho hai người, ngồi bên lẳng lặng lắng nghe.



“Hơn trăm năm qua Trung Ương chính phủ Trung Quốc mặc dù có Bộ Ngoại giao nhưng trên cơ bản không có chính sách ngoại giao. Những gì chúng ta làm gần như đều là ngoại giao bị động ứng phó, hoặc ngoại giao ‘bị đánh’. Trên ngoại giao quốc tế chưa tường áp dụng chủ động.” Vẻ mặt Vương Chính Hân có chút nặng nề.




Nhìn Hứa Lương Thần nghiêm túc nghe giảng một cái, nói tiếp: “Hoàn cảnh xấu này được hình thành mặc dù có một phần do thực lực quốc gia, quốc gia yếu kém không ngoại giao. Nhưng nước ta, chính phủ, nhân dân ta không biết thực hiện chủ trương chính trị mới mới là nguyên nhân chủ yếu! Đoạn thời gian ngoại giao ‘bị đánh’ đẫm máu và nước mắt sau khi nhà Thanh sụp đổ không cần nói cũng biết. Âu chiến sắp kết thúc, dù chúng ta thuộc phe đồng minh, nhưng thế cục quốc tế sau khi chiến tranh kết thúc, Trung Quốc có tiếp tục bị ức hiếp xâu xé hay không thì rất khó nói.” Ông cảm khái thở dài.



“Sự kiện bắt cóc lần này chính là một mối nguy ngoại giao. Chư quốc như hổ rình mồi, thủ lĩnh bọn cướp còn là người Nhật Bản, sau lưng có tình huống phức tạp hơn hay không còn chưa biết.” Tôn Mạnh Lâm tiếp lời nói.



Vương Chính Hân gật đầu: “Bộ Ngoại Giao gần đây bận rộn, nhân lực không đủ, tôi muốn hỏi Hứa tiểu thư, có hứng thú đến Bộ Ngoại Giao làm việc không? Vừa rồi tôi có chú ý đến Hứa tiểu thư phiên dịch, không thẹn là kỳ tài ngôn ngữ.”



Hứa Lương Thần nghe vậy ngẩn ra, cô không ngờ Vương Chính Hân mời trực tiếp vậy. Chợt nhớ tới lời Đoàn Dịch Kiệt đã từng nói, vội cười từ chối: “Cám ơn bộ trưởng đã khích lệ, Lương Thần chẳng qua là biết vài ngoại ngữ, không có kinh nghiệm trên phương diện ngoại giao. . . . . .”



Nói còn chưa dứt lời, Vương Chính Hân đã hiểu ra, tiếp lời: “Hứa tiểu thư chưa từng nghĩ đến, tôi cũng có thể hiểu, cho dù là nhân viên phiên dịch Bộ Ngoại Giao, không có tư tưởng yêu nước sâu sắc cũng làm không tốt được. Bởi vì phiên dịch không chỉ cần dịch lời đôi bên, mà còn cần phải tỉnh táo ứng biến bất cứ lúc nào, nhằm chống đỡ với những người nước ngoài miệt thị Trung Quốc, miệt thị người trong nước. Ăn miếng trả miếng nhưng không thể để xảy ra chuyện, đúng là không dễ dàng.”



Hứa Lương Thần có chút đen mặt. Vị bộ trưởng tiên sinh này thật thẳng thắn, ra vẻ không đồng ý tức là cô không đủ yêu nước, chỉ là tiểu thư không chịu được khổ. Nhưng trong lòng tốt xấu gì cũng buông được một nghi vấn khác, Quan Ngoại Giao thẳng thẳn như vậy, không thể nào là “Đồng lõa” của tên kia.



Nghĩ đến Đoàn Dịch Kiệt vừa rồi đen mặt, trong lòng Hứa Lương Thần vẫn còn sợ hãi. Vị đại thiếu mặt lạnh này tính tình thật sự là càng ngày càng cổ quái, càng ngày càng khó dò . . . . . Thấy Hứa Lương Thần có chút không yên lòng, Vương Chính Hân tương đối là thất vọng.



Sự hiểu biết thức thời của ông ngược lại làm cho Lương Thần băn khoăn, đường đường là Bộ trưởng Bộ ngoại giao cầu tài như khát như vậy, có ích cho xã hội chẳng phải là lý tưởng của cô sao? . . . . . . Nghĩ nghĩ cô không khách khí, cười nói: “Cám ơn bộ trưởng nâng đỡ, có thể cho phép tôi suy nghĩ hai ngày hay không?”