Ép Gả Vợ Hiền

Ép Gả Vợ Hiền - Chương 35: Sơn động đêm mưa




Dù sao cô cũng đến để làm việc nên Đoàn Dịch Kiệt lập tức sắp xếp công tác cho cô. Hứa Lương Thần cũng không có ý kiến gì, cởi áo mưa ra, đặt ba lô nhỏ sang một bên, tìm rương đạn dược ngồi tạm bắt đầu dịch.



Hành động ngoan ngoãn nghiêm túc của cô cũng làm cho Đoàn Dịch Kiệt có chút không quen, không khỏi nhìn cô chằm chằm. Cô gái trước mắt mặc một bộ quân phục phổ thông, không hề son phấn, bởi vì vội đến nên có vẻ mệt mỏi, tóc đen có chút rối loạn, sắc mặt có hơi tái nhợt tiều tụy, nhưng như vậy lại mang theo vẻ đẹp yếu ớt động lòng người riêng.



Thấy cô ngồi im không nhúc nhích, Đoàn Dịch Kiệt cũng tiếp tục nhìn bản đồ của anh. Trong sơn động yên tĩnh trở lại, chỉ nghe tiếng mưa bên ngoài tí tách rơi trên tảng đá, tiếng từng cơn gió thổi qua.



Đa số mã điện tín Hứa Lương Thần đã quen thuộc, rất nhanh chóng dịch xong, cuối cùng chỉ còn hai phần, lại cực kỳ khác lúc trước. Hứa Lương Thần nhíu mày, cẩn thận tìm kiếm quy luật trong đó, một lát sau khẽ nói: “Làm phiền đưa tôi quyển vở.”



Đoàn Dịch Kiệt nghe tiếng ngẩng đầu, thấy cô vẫn cúi đầu nhìn chằm chằm hai tờ mã mật điện kia, bút chì trong tay viết không ngừng, vô cùng tập trung, ngay cả việc nhờ anh lấy vở cũng chỉ theo phản ứng bản năng. Vì thế anh lặng lẽ đứng lên, nhìn ba lô nhỏ bên cạnh áo mưa, mở ra nhanh chóng lục ra một bản mã điện báo nho nhỏ đưa tới.



Hứa Lương Thần không ngẩng đầu chỉ đưa tay nhận lấy, mở ra, vừa tra vừa ghi lại, không hề có cảm giác gì đối với sự phục vụ của Đoàn Dịch Kiệt.



Đoàn Dịch Kiệt khẽ cong đôi môi mỏng lẳng lặng lùi ra phía sau hai bước, con gái đắm chìm trong công việc có một loại xinh đẹp đặc biệt. Ánh nến mờ ảo phủ lên người cô một vầng sáng ấm áp, cô hơi cúi đầu, dáng người thon thả mềm mại, vài sợi tóc xõa bên mặt, tác động đến nơi mềm mại nhất trong lòng Đoàn Dịch Kiệt, anh nheo mắt lại.



Đúng lúc này, La Hoằng Nghĩa bưng một cái bát đi tới: “Đại thiếu, phòng bếp nấu chút mì, có thể ăn chỉ có . . . . . .” Nhìn thấy tình hình trước mắt không khỏi ngậm miệng, đại thiếu đang làm cái gì vậy? Nhìn giai nhân ngẩn người?



Đoàn Dịch Kiệt nhìn anh, La Hoằng Nghĩa sáng suốt thu hồi ý cười ở khóe môi, nhìn bát mì trong tay có chút lo lắng, tiểu thư đại gia mềm mại như vậy có thể thích ứng được hoàn cảnh gian khổ không đây?



Hứa Lương Thần nghe tiếng hoàn hồn, thấy La Hoằng Nghĩa đưa mì đến, vội đứng dậy đón lấy, ngồi xuống vừa ăn vừa nhìn mã điện tín trước mặt, rất nhanh đã nhìn ra được quy luật.



La Hoằng Nghĩa lui ra ngoài, Đoàn Dịch Kiệt thấy cô sau một lúc lâu không có động tĩnh, ho nhẹ một tiếng thản nhiên nói: “Ăn xong rồi lại làm, thế nào, có vấn đề à?”



Hứa Lương Thần thu hồi ánh mắt khỏi mã điện tín, lựa lời đáp: “Mã điện tín thay đổi rất nhiều, khác lúc ban đầu . . . . . .”



Đoàn Dịch Kiệt cầm bản dịch xem xong, cau mày nói: “Bọn họ gần đây thường xuyên liên hệ.”





“Đúng, nơi này dường như đang thảo luận chỗ của con tin . . . . . .” Hứa Lương Thần chần chờ : “Nhưng tôi còn chưa dịch được rõ ràng.”



Nơi giấu con tin? Đôi mắt Đoàn Dịch Kiệt sáng lên. Hồ Vi Mạch rộng lớn vạn khoảnh [*], núi Lô Nhạn thế hiểm yếu, hơn nữa giờ là giữa hè, cỏ lau trên hồ um tùm, lá sen dày đặc, trong lòng họ để ý nhất chính là vị trí cụ thể của con tin. Bọn cướp tập hợp con tin cùng một chỗ thì tốt, nếu chia ra giấu trong bụi cỏ lau và hồ sen thì giải cứu lại trở thành vấn đề khó khăn. Hiện giờ bọn chúng lại đang trao đổi mã điện tín về vị trí con tin, thật sự là trời cũng giúp anh.



[*]Một khoảnh chừng 6,6667 hec-ta



Hứa Lương Thần ăn qua loa cho xong bát mì, tiếp tục nghiên cứu hai tờ mã điện tín kia. Đoàn Dịch Kiệt biết chuyện này rất quan trọng nên không quấy rầy cô nữa, tự đi làm việc, trong sơn động lại yên lặng trở lại.




Đoàn Dịch Kiệt biết mục đích cuối cùng của hành động lần này đương nhiên là triệt để giải quyết vấn đề thổ phỉ ở hồ Vi Mạch, nhưng giải cứu con tin là bước đầu tiên. Không còn con tin, đến lúc đó tiêu diệt bọn chúng, thuận tiện chặt đứt độc thủ sau lưng, đồng thời tranh thủ viện trợ nước ngoài là có thể thuận thế mà làm.



Trước mắt tất cả kế hoạch hành động đang quay chung quanh vấn đề giải cứu con tin. Những chuyện khác Đoàn Dịch Kiệt đã lo lắng chu đáo, chỉ còn lỗ hổng duy nhất trong phương án khiến cho anh không dám chắc đó là vị trí con tin.



Có lẽ, trong mã điện tín sẽ có bất ngờ ngoài ý muốn.



Anh không tiếp tục suy nghĩ phương án nữa mà chăm chú nhìn Hứa Lương Thần. Trong lòng dần có cảm giác khác thường. Đi đánh giặc, bên cạnh anh rất ít khi có bóng dáng phụ nữ, nhưng tối nay có cô anh lại cảm thấy trong lòng an bình. Sơn động nhỏ hẹp ẩm tối cũng bỗng trở nên ấm áp yên tĩnh, trong đầu bỗng nhiên lướt qua hai câu thơ nổi tiếng trong bài Ngu Mỹ Nhân của Tưởng Tiệp:



Thiếu niên thính vũ ca lâu thượng,



Hồng chúc hôn la trướng. .



Tim anh nóng lên, không có sân khấu ca lâu, nhưng trong lòng anh đã có nến đỏ rực cháy, màn trướng khẽ buông lãng mạn và chờ đợi. . . . . . Đột nhiên tim anh đập có chút dồn dập. Đoàn Dịch Kiệt đứng lên, đi đến cửa động nhìn mưa rơi sương giăng trong đêm, ngàn hạt vạn hạt rơi ở phía chân trời, hơi thở ướt át trong không khí, tình cảm khó hiểu trong lòng anh bắt đầu rục rịch.



Đêm đã khuya, dưới ánh nến bập bùng, Hứa Lương Thần không nhúc nhích, tập trung tinh thần nhìn mã điện tín trong tay. Người đàn ông dáng người cao lớn đứng thẳng lưng dưới cảnh mưa bụi đan xen, yên lặng nhìn cô, sâu trong đáy mắt có một chút dịu dàng như ẩn như hiện.




Không biết qua bao lâu, Hứa Lương Thần nâng tay ôm mặt, che miệng ngáp, dùng sức dụi dụi mắt, đi suốt ngày đêm còn đi trong mưa, đường lầy lội, cô đã liên tục mấy ngày đêm không được nghỉ ngơi thoải mái. Vừa rồi tập trung tìm kiếm quy luật mã điện tín thì không biết mệt, hiện giờ giải quyết xong vấn đề liền thấy buồn ngủ mỏi mệt.



Giương mắt lên, lại nhìn thấy Đoàn Dịch Kiệt tựa vào vách động. Cô hơi hơi cúi thấp đầu nhìn mã điện tín trước mắt, Hứa Lương Thần nghĩ ngợi một lát rồi khẽ gọi: “Đoàn. . . . . . Đại thiếu?” Đoàn Dịch Kiệt không có động tĩnh, dường như đang ngủ.



Hứa Lương Thần chớp chớp mắt, người này thật đúng là lợi hại, đứng như vậy cũng có thể ngủ được? Định đánh thức anh, dưới ánh nến lại thấy được bên miệng Đoàn Dịch Kiệt đã mọc chút râu mờ mờ, khóe môi hơi nhếch, mơ hồ có thể thấy được anh đang chau mày.



Anh bao lâu không ngủ rồi? Người đàn ông mặt lạnh này, nhận nhiệm vụ nguy hiểm mang binh tiêu diệt quân thổ phỉ, ở trong sơn động ẩm thấp, dùng rương đạn dược xếp thành “Cái bàn”. Nghe nói từ lúc mười mấy tuổi anh đã dẫn binh đánh giặc, có bao nhiêu ngày sống trong mưa bom bão đạn như vậy?



Đang nghĩ tới đó, Đoàn Dịch Kiệt trong lúc ngủ mơ dường như cảm giác được cái nhìn chăm chú của cô, bỗng nhiên cúi đầu khẽ nói: “. . . . . . Lương Thần, đừng cự tuyệt. . . . . . Thử. . . . . . chấp nhận. . . . . .”



Hứa Lương Thần sửng sốt, không khỏi cảnh giác nhìn anh, Đoàn Dịch Kiệt lại không nhúc nhích, hóa ra chỉ là nói mơ.



Dọa cô đau tim, ngủ cũng không thành thật. Hứa Lương Thần hung dữ lườm anh, nhíu mày nhìn mã điện tín được dịch ra.



Chứng cứ đạo tặc và những người đó cấu kết càng ngày càng rõ ràng, xem ra nếu không sợ quốc gia khác nghi ngờ, những con tin này suýt chút nữa đã bị đưa lên quân hạm Nhật Bản. . . . . . May là bọn chúng cũng không ngốc đã từ chối, nhưng lại đưa tới hàng loạt vũ khí đạn dược. Vũ khí đạn dược này nếu đưa đến tay thổ phỉ, vậy sẽ rất bất lợi cho cuộc bao vây tiễu trừ lần này, tốt nhất có thể chặn được mã điện tín liên quan, bắt những kẻ này. . . . . .




Đang nghĩ tới đó, lại nghe phía sau có người nói: “Thế nào, dịch xong rồi hả ?”



Đoàn Dịch Kiệt tỉnh, Hứa Lương Thần liếc anh một cái, gật gật đầu: “Ừ, chẳng qua vẫn có chút vấn đề.”



Đoàn Dịch Kiệt bước tới, cầm lấy mã điện tín nhìn một lần, mày nhăn lại: “. . . . . . Trước mắt vấn đề cấp bách cần giải quyết là vị trí cụ thể của con tin. . . . . . Bọn chúng đúng là muốn dốc hết sức, còn dám thông qua Asahi Shimbun [1] mời báo chí quốc tế phỏng vấn? Hừ, thật đúng là không biết hổ thẹn! . . . . . .”



[1] Asahi Shimbun (朝日新聞, Asahi Shinbun, Triều Nhật Tân văn) là tờ nhật báo lớn thứ hai của Nhật




Tuy rằng Quân Chính phủ phía Nam đã tuyên bố sắp giải quyết vấn đề con tin, nhưng lại không có câu trả lời rõ ràng về những yêu cầu của đám thổ phỉ, Kohinata Choshichiro đã có chút mất kiên nhẫn rồi. Sau phong trào Nghĩa Hoà Đoàn [2] nhà Thanh và chính phủ khoá trước đều ra sức bảo vệ người nước ngoài ở Trung Quốc, không dám để họ xảy ra chút tổn hại nào; rất nhiều thổ phỉ ở các nơi cũng đều chấp hành quy định, không xúc phạm người nước ngoài. Bởi vì chỉ cần không đụng đến người nước ngoài, quan phủ sẽ nhắm mắt cho qua; nhưng làm ngược lại, nhất định sẽ bị sờ gáy.



[2] Nghĩa Hoà Đoàn: cuối thế kỷ 19, tổ chức tự phát do nhân dân miền Bắc lập ra để phản đối chủ nghĩa đế quốc xâm lược.



Quân chính phủ có ý điều binh, Kohinata Choshichiro biết tin liền vội vàng báo cho kẻ điều khiển, yêu cầu đưa con tin lên quân hạm. Kẻ điều khiển lại lo lắng sâu xa hơn, không đồng ý, nhưng không chỉ đưa tới rất nhiều súng ống đạn dược, còn lấy tư thái công bằng hữu nghị thông qua Asahi Shimbun mời không ít tổ chức tin tức đặc phái của các nước đóng tại Yến châu, lấy danh nghĩ quan tâm sự an toàn cho con tin, thúc đẩy song phương hòa giải, bắt được liên lạc với thổ phỉ, chuẩn bị đến hồ Vi Mạch phỏng vấn, phản ứng quan – dân mâu thuẫn, chú ý tình hình con tin gần đây.



Đây vốn là chuyện lớn khiến cả trong và ngoài nước kinh hoàng, thế nên các tổ chức tin tức đặc biệt quan tâm đến những tin tức có liên quan. Truyền thông nhiều nước còn hợp tác tạo thành đoàn phỏng vấn, đang trên đường đến núi Lô Nhạn.



Không khuấy đảo khiến cục diện càng ngày càng loạn, bọn chúng sẽ không bỏ qua. Đoàn Dịch Kiệt nheo mắt, đoàn phỏng vấn thực ra là một cơ hội, nếu có thể trà trộn vào, chẳng phải có thể làm rõ vị trí và tình huống của con tin sao? Nhưng những tay phóng viên nước ngoài đó có thể làm việc cho anh được sao? Trà trộn vào, ai thích hợp nhất?



Về phần súng ống đạn dược kia, tuyệt đối không thể để rơi vào tay bọn thổ phỉ. . . . . . Nhìn Đoàn Dịch Kiệt trầm ngâm cầm mã điện tín thong thả bước đi, Hứa Lương Thần không lên tiếng, một tay dụi mắt, cô thật sự buồn ngủ không chịu nổi rồi.



Sáng sớm, mưa đã tạnh, ngoài động chim rừng hót líu lo, trong không khí phảng phất hơi ướt át sau cơn mưa. Hứa Lương Thần tỉnh lại, phát hiện mình lại nằm sấp ngủ, trên người đắp một chiếc áo quân phục, trong động không có ai.



Cô dần hoàn hồn, Đoàn Dịch Kiệt đâu?



Nhìn bầu trời khói mù ngoài động, cô đứng dậy duỗi cái eo tê mỏi, đi ra ngoài múc nước ao lau mặt. Đây là một khe núi khuất, cây cối rậm rạp đường gập ghềnh, sau mấy ngày liền mưa dầm, trên những thân cây thối rữa mọc ra nấm và mộc nhĩ, có những loài chim không biết tên đang cất tiếng hót lanh lảnh.



Hứa Lương Thần thấy mới lạ, liền đi dạo trên đường bùn hai vòng, chờ tỉnh táo lại rồi mới đổi hướng quay lại sơn động.



Đi đến cửa động liền nghe được Đoàn Dịch Kiệt nói khẽ với La Hoằng Nghĩa: “. . . . . . Lập tức mật điện cho bộ trưởng Vương, phái người tham gia đoàn phỏng vấn. . . . . . Lệnh cho họ giả làm phóng viên đóng quân cách đó mười dặm, chú ý hướng đi của quân Nhật gần đó. . . . . .”



Hứa Lương Thần giật mình, kỳ thực sau khi nói chuyện với Đoàn Dịch Kiệt, cô cũng nghĩ đến chuyện lợi dụng đoàn phỏng vấn, hiện giờ nghe Đoàn Dịch Kiệt thật sự muốn làm như vậy, không khỏi lên tiếng: “Hiện giờ mới phái người từ Yến Châu đến sợ rằng không kịp, tôi là người được Tạp chí địa lý quốc gia nước Mĩ đặc biệt mời về, tôi. . . . . .”