Ép Gả Vợ Hiền

Ép Gả Vợ Hiền - Chương 37: Phương án có thể thành công sao




Tuy không phải lần đầu tiên tiếp xúc với Đoàn Dịch Kiệt nhưng đối với ý tưởng điên cuồng đột phát của anh, Hứa Lương Thần vẫn cảm thấy khó có thể tán thành. Nhưng chuyện Đoàn đại thiếu quyết định, ai có thể ngăn cản? Đứng ở mạn thuyền, Hứa Lương Thần nhìn mặt nước nhíu mày.



Đoàn Dịch Kiệt đã đồng ý với điều kiện để cô theo đoàn phóng viên đi thám thính tin tức, triệu tập Bộ tham mưu họp hội nghị khẩn cấp, triển khai kế hoạch mới cho đội ngũ sắp tới. Sau khi tra xét hành trình của đoàn phóng viên, bí mật phái người đưa Hứa Lương Thần đến trấn Thang Khanh.



Thang Khanh có tiếng là quê hương của suối nước nóng, Kohinata Choshichiro vì lấy lòng phóng viên nước ngoài đã sắp xếp để các phóng viên vất vả đường xa từ Yến Châu đến đây nghỉ tạm.



David cũng là thành viên của đoàn phỏng vấn, cho nên Hứa Lương Thần rất thuận lợi lẻn vào. Đối với sự có mặt của cô, David vui sướng không thôi. Khoảng thời gian trước ít gặp mặt, hơn nữa Hứa Lương Thần đến Ban Biên Tập đưa bản thảo luôn có xe lặng lẽ theo ở phía sau, vì không muốn gây phiền phức cho cô nên David luôn luôn kìm chế bản thân. Không thể ngờ lần này đến hồ Vi Mạch Hứa Lương Thần lại cũng đến, David tất nhiên là vô cùng vui mừng. Vì thế liền luôn theo sát bên người, chăm sóc từng ly từng tý.



Nói là đoàn phóng viên, kỳ thực chỉ có mười một người. Trước lúc Hứa Lương Thần xuất hiện tất cả đều là đàn ông. Đại biểu Kohinata Choshichiro tiếp đãi đoàn phóng viên là hai thanh niên mặc tây trang cùng vài người dáng vẻ như vệ sĩ. Phóng viên Nhật Bản NHK nghiễm nhiên là nhân vật chính của đoàn phóng viên. Các phóng viên đều nghe danh Catherine của Tạp chí địa lý quốc gia, hơn nữa đều coi Hứa Lương Thần là bạn gái David vậy nên thái độ tuy có chút mờ ám nhưng cực kỳ khách khí.



Hứa Lương Thần cũng không giải thích nhiều, thuận theo tự nhiên theo David. Mấy người tiếp đãi quan sát sắc mặt thăm dò lời nói của cô một lúc sau cũng nhanh chóng tiếp nhận cô.



Đoàn phóng viên ở Thang Khanh một đêm, sáng ngày hôm sau, xe NHK đưa mọi người đến bên hồ Vi Mạch, nơi đó có một con thuyền đánh cá hạ neo, các phóng viên dưới sự bảo vệ của vệ sĩ nhanh chóng lên thuyền. Động cơ khởi động, thuyền đánh cá quay đầu, chạy tới chỗ nước sâu trên hồ Vi Mạch mênh mông.



Hứa Lương Thần đứng ở đầu thuyền, nhìn đuôi thuyền kéo ra bọt nước thật dài, thưởng thức đóa hoa sen trong tay rồi bất chợt thả bông hoa xuống nước, lo lắng kế hoạch của Đoàn Dịch Kiệt có đang thuận lợi tiến hành hay không. Hôm nay cô mặc một chiếc sườn xám màu trắng, rất dễ thấy.




Thuyền đánh cá đi dọc theo bãi cỏ lau, thường xuyên đi qua những khóm hoa sen xanh biếc xinh đẹp. Đúng lúc rạng đông mới lên, nhiều điểm sáng vàng chiếu vào mặt hồ, hồ nước khẽ gợn sóng, từng cơn gió nhẹ lướt qua, cỏ lau đung đưa theo gió phát ra tiếng vang sàn sạt. Chim sống dưới nước đập cánh, hạ xuống bãi cỏ lau, chỉ chớp mắt đã mất hút. Ráng nắng bóng mây, hồ Vi Mạch phảng phất như cô gái thẹn thùng yên tĩnh mà an bình.



Các phóng viên cũng nghị luận cảnh trí xung quanh, người thanh niên mặc tây trang tươi cười nịnh nọt, ánh mắt lại tỉnh táo quan sát động tĩnh chung quanh.



Thuyền đánh cá đi qua một bãi cỏ lau, bỗng bên trong xuất hiện một con thuyền khác, trên đầu thuyền hai người cầm súng đứng, một người vóc dáng cao ráo trong đó vung tay. Hứa Lương Thần nghe bọn họ dường như dùng ngôn ngữ trong nghề cô nghe không hiểu ra ám hiệu. Sau đó đoàn phóng viên bị đưa sang thuyền, mấy cái thuyền nhỏ như gần như xa đi theo, tiếp tục đi về phía trước.



Thay đổi bốn lần thuyền như vậy, thẩm tra thân phận từng người xong, đoàn phóng viên rốt cục bị đưa đến một cái đảo nhỏ trong hồ. Hứa Lương Thần âm thầm quan sát vị trí vừa hạ thuyền bỏ neo, tùy tay cầm một bông hoa sen ném xuống nước rồi theo mọi người lên đảo.




Đảo không lớn, trên đảo mọc đầy thực vật xanh mướt, ở giữa là rừng cây rậm rạp, hai bên có thổ phỉ vác súng ống qua lại tuần tra. Bọn họ chỉ mặc áo ba lỗ, để trần cánh tay, toàn những người đàn ông cường tráng nhanh nhẹn, vải đỏ quấn đầu, áo choàng ngắn màu trắng rộng thùng thình dùng đai lưng đỏ thắt lưng, lộ ra yếm hồng buộc bên người. David nhìn cười nói khẽ với Hứa Lương Thần: “Theo vị Hà tiên sinh kia nói, những người này mỗi ngày luyện công, nuốt bùa bái thần, tự tin có pháp lực đao thương bất nhập, khi đánh nhau vô cùng anh dũng, dũng mãnh dị thường.”



Hứa Lương Thần không hé răng, gật gật đầu, lại thấy một người trung niên mặc áo khoác dài chào đón, hai tay ôm quyền chào hỏi mọi người, cười nói: “Huynh đệ Hà lão tam, phụng mệnh Tư lệnh của chúng tôi, chuyên tiếp đãi chư vị, mọi người vất vả rồi, mời!”



Các phóng viên được chiêu đãi ngồi ở bàn đá dưới rừng cây, vài người vạm vỡ ôm dưa hấu lớn. Đợi mọi người dùng xong, Hà lão tam bắt đầu kể mình vốn là ngư dân, bị Quân chính phủ bức bách lưu lạc thành thổ phỉ như thế nào, hiện tại lạc đường biết quay lại đồng ý chấp nhận “Chiêu an”, Quân chính phủ lại úp úp mở mở không hề có thành ý, bất đắc dĩ các huynh đệ mới bắt con tin, chỉ mong thông qua các nước bạn khiến Quân chính phủ chú ý đến ước nguyện của những người bị áp bách, thúc đẩy trao đổi song phương v…v…




Các phóng viên ào ào đưa ra câu hỏi, Hà lão tam khéo léo trả lời. Mỗi khi ông trả lời vụng về, một người dáng vẻ nhỏ nhắn phía sau sẽ ra hiệu cho người mặc tây trang bổ sung. Hứa Lương Thần chú ý quan sát kẻ đứng sau, cảm thấy hành động của anh ta rất có phong phạm của quân nhân, không khỏi hoài nghi thân phận người này.



Dần dần, các phóng viên bị lời nói của Hà lão tam đả động, đàm luận quan điểm của từng người. Hứa Lương Thần không khỏi âm thầm cười lạnh, thật đúng là ý kiến hay, ngôn luận như vậy nếu như bị phóng viên nước ngoài đưa tin rộng khắp, Quân Chính phủ phía Nam chắc chắn phải gánh cái ác danh này rồi, những người này tính toán thật tỉ mỉ.



Đang nghĩ tới đó, lại nghe phóng viên ‘Báo dư luận’ nước Pháp Abbas giương giọng hỏi: “Tình cảnh của quý bộ tại hạ đồng tình, nhưng bắt cóc con tin cũng là hành vi xâm phạm nhân quyền tự do, xin hỏi bọn họ hiện giờ ở đâu? Có ổn không? Các vị tính khi nào thì thả bọn họ?” Nghe vậy Hứa Lương Thần cũng giương mắt lên chú ý lắng nghe.



Lại thấy Hà lão tam lặng lẽ liếc nhìn người nhỏ nhắn bên cạnh một cái, cười đáp: “Xin vị tiên sinh này yên tâm, các bạn nước ngoài do chúng tôi mời đến, bản bộ cũng sẽ không làm khó bọn họ, ra có thuyền ngắm cảnh, vào có chuyên gia chăm sóc.” Hà lão tam cười hì hì nói: “Về phần phóng thích bọn họ, cần chư vị nỗ lực, chỉ cần Quân Chính phủ thành khẩn đàm phán cùng chúng tôi, tất cả vấn đề đều dễ nói. Để mọi người có cái nhìn chân thực về thành ý của chúng tôi, chúng tôi đã mời hơn mười người bạn nước ngoài, mọi người có thể mặt đối mặt đối thoại cùng bọn họ. . . . . .”



Nói còn chưa dứt lời, một thổ phỉ đã chạy tới, nói khẽ với người nhỏ nhắn cái gì đó. Người nhỏ nhắn kia nháy mắt, Hà lão tam khoát tay: “Người đã đến, ngay sau rừng cây, xin mọi người đi theo.”



Mọi người đi theo Hà lão tam đi qua rừng cây, nhìn thấy hơn mười người ngoại quốc bị bắt cóc vừa mới từ một con thuyền đánh cá đi lên bờ. Con tin có nữ có nam, có già có trẻ, mọi người dìu nhau đi vào rừng cây, phía sau bọn họ là thổ phỉ cầm súng canh gác.



Hứa Lương Thần lặng lẽ quan sát, phát hiện số lượng thổ phỉ trên đảo cũng không nhiều, nhưng trong những khóm hoa sen chung quanh lại mơ hồ có bóng dáng thuyền nhỏ, có thể thấy thổ phỉ ẩn nấp ở một nơi bí mật gần đó có lẽ không ít. Cô không khỏi lo lắng, phương án của Đoàn Dịch Kiệt có thể thành công sao?