Ép Gả Vợ Hiền

Ép Gả Vợ Hiền - Chương 54: Anh không muốn để vuột mất




Hô hấp của Hứa Lương Thần bị kiềm hãm, mở to đôi mắt đen khiếp sợ nhìn anh. Khoảng cách giữa hai người quá gần, chỉ thấy đôi mắt đen trước mắt như một mạch nước ngầm mênh mông sâu không thấy đáy.



Giãy dụa trở nên vô lực, nháy mắt cô chỉ cảm thấy hô hấp của mình cũng khó mà duy trì được. Nỗi sợ do thiếu dưỡng khí khiến cô không tài nào suy nghĩ được gì, như người chết đuối vùng vẫy dưới nước, dùng sức đánh lên lồng ngực rắn chắc của Đoàn Dịch Kiệt, miệng phát ra tiếng rên rỉ kháng nghị xấu hổ.



Cô liều lĩnh phản kháng khiến đôi mày kiếm của Đoàn Dịch Kiệt nhíu chặt, một tay bắt lấy hai tay đang đánh đấm lung tung của cô kìm ra sau lưng, ép sát cô vào trong lòng, dây dưa thật lâu mới buông đôi môi của cô ra. Hứa Lương Thần đã bị hôn đến tay chân như nhũn ra cả người vô lực, đành để anh ôm đến không thở được.



Đoàn Dịch Kiệt tựa lên trán cô, hô hấp dồn dập hỏi: “Gả cho anh, gả vào phủ Đại Soái khiến em kháng cự như vậy sao? Em thật sự ghét anh đến vậy sao? Lương Thần, em hãy tự hỏi lòng mình, vì sao không công bằng cho anh một cơ hội?”



“Đoàn Dịch Kiệt, anh quá đáng rồi đấy! . . . Chúng ta cũng không yêu nhau, vì sao lại muốn như vậy? . . . ” Hứa Lương Thần tránh khỏi vòng ôm của anh, vươn tay đỡ lấy tường, xấu hổ và giận dữ lau lau đôi môi đỏ mọng, đôi mắt đen láy như nai con đã phủ một tầng hơi nước mỏng, nhẹ nhàng ướt át mông lung như làn nước mùa thu, tiến thẳng vào đáy lòng Đoàn Dịch Kiệt.



Đoàn Dịch Kiệt chỉ cảm thấy cổ thít chặt lại, trong lòng bỗng nhiên mềm nhũn.



“Lương Thần, em không nên gấp gáp, hoặc là chúng ta có thể nói chuyện với cha anh một lần nữa. . . . . .” Đoàn Dịch Kiệt cảm thấy hai câu này thật yếu ớt vô lực và gian nan. Lúc chạng vạng ở trước mặt cha, anh không hề che giấu hảo cảm và sự yêu mến của mình đối với Hứa Lương Thần, vậy nên cha ép hôn hoàn toàn là trách nhiệm của anh, anh cũng coi như là một trong những kẻ đứng sau lưng dàn dựng.



Trong lòng Đoàn Dịch Kiệt hiểu rõ, anh không muốn để vuột mất cô gái thông minh, lương thiện này.





Hứa Lương Thần vừa lùi về phía sau vừa lắc đầu, cô lo lắng, cái hôn này khiến cô càng không thể tin Đoàn Dịch Kiệt sẽ buông tay. Rõ ràng đã hứa là một năm, sao đột nhiên lại biến thành cục diện như bây giờ? Anh luôn tìm cơ hội chiếm tiện nghi của cô, người đàn ông như vậy sẽ vì yêu cầu của cô mà buông tha cho cô sao?



Rời khỏi ngưỡng cửa thư phòng, Hứa Lương Thần xoay người rời đi. Đoàn Dịch Kiệt thấy cô kích động, e sợ tránh anh còn không kịp, không khỏi bị đả kích lớn. Đôi môi mỏng khẽ nhếch, anh cũng không dám ép cô ở lại nữa, lặng lẽ vẫy tay gọi La Hoằng Nghĩa tới, dặn anh đưa Hứa Lương Thần trở về còn mình thì đứng ở cửa Tây Viên nhìn bầu trời đen ngẩn người, vẻ mặt ảm đạm.



Tôn Mạnh Lâm chờ ở trước cửa phủ Đại Soái, thấy Hứa Lương Thần vội vàng đi ra, vội xuống xe tới đón, Hứa Lương Thần cúi đầu gọi một tiếng “Anh họ” rồi không nói gì nữa, lên xe.



La Hoằng Nghĩa đuổi theo đến nơi, lặng lẽ chào hỏi Tôn Mạnh Lâm. Tôn Mạnh Lâm gật đầu ra hiệu, lái xe khởi động, xe quay đầu chạy ra phố lớn.



Nhìn vẻ mặt Hứa Lương Thần, Tôn Mạnh Lâm cũng ngầm thở dài, tuy rằng không muốn can thiệp vào chung thân đại sự của em hai nhưng anh vẫn không hiểu, phủ Đại Soái giàu có, Đoàn Dịch Kiệt tuổi trẻ tài tuấn, vì sao em hai lại không đồng ý?



Chẳng lẽ thật sự là vì Giang Cánh Vu?



Ánh mắt thân thiết của Tôn Mạnh Lâm khiến Hứa Lương Thần nhớ tới lời anh nói khi đến, lúc này mới hiểu anh họ nói đến hôn sự của mình, không khỏi thở dài trong lòng, quay đầu mở cửa sổ xe ra một chút.




Xe chạy qua bờ sông, gió đêm thổi tới, trong không khí ấm áp mang theo mùi đặc trưng của sông nước, dần trầm làm dịu nỗi lòng hỗn loạn của cô. Hứa Lương Thần khẽ nói: “Anh họ, chuyện này. . . . . . anh đã biết chưa?”



Tôn Mạnh Lâm sâu sắc nhìn cô, yên lặng gật đầu, một lát sau nhẹ nhàng nói: “Gả vào phủ Đại Soái là chuyện vô số cô gái cầu còn không được, nguyên nhân không cần nói cũng biết. Nhưng thiên hạ không có bữa cơm miễn phí, có vinh quang như vậy tất nhiên phải trả một cái giá tương xứng. Chung thân đại sự của em, anh họ đã nói sẽ không can thiệp, em hai không cần lo lắng cứ làm theo ý muốn của mình là được rồi. Dù sao trong hôn nhân, làm vợ chồng cũng như uống nước, chỉ có đang ở trong đó mới biết được là ấm hay lạnh.”



Hứa Lương Thần giật mình, nhìn anh họ không nói gì, Tôn Mạnh Lâm cũng liền im lặng, hai người không nói tiếp nữa. Ngoài cửa sổ không biết khi nào đã lất phất mưa phùn, lái xe chuyển động cần gạt nước, tiếng “Ào ào” đơn điệu vang lên trong đêm tối.



Hứa Lương Thần gần như một đêm không ngủ, hết nghĩ đến thân thế của mình lại nghĩ đến phủ Đại Soái nhất định sẽ không bỏ qua cho cô, rồi lại nghĩ đến Đoàn Dịch Kiệt thực đáng giận nuốt lời, rồi lại nghĩ tới so sánh ấm lạnh tự biết của Tôn Mạnh Lâm, nghĩ nhiều nhất là nếu cô nhất quyết cự tuyệt hôn sự phủ Đại Soái sẽ dùng thủ đoạn nào với hai nhà Tôn – Lưu, nghĩ tới câu hỏi ăn đá bào ngày đó của Giang Cánh Vu. . . . . . Trằn trọc không yên, nghe ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi, suy nghĩ của cô hỗn loạn.



Cho đến rạng sáng sắc trời mơ mờ cô mới mệt mỏi ngủ thiếp đi. Không biết ngủ bao lâu, đột nhiên bị chuông điện thoại đánh thức. Hứa Lương Thần mở đôi mắt chua xót, phục hồi lại tinh thần nhìn sắc trời sau rèm cửa sổ, cầm lấy điện thoại từ trên tủ đầu giường, cúi đầu nói một tiếng: “Alô?”




“Catherine, là anh.” Trong điện thoại truyền đến giọng nói dịu dàng của David: “Buổi trưa hôm nay hẹn dinh công sứ Nhật Bản Miki, em còn nhớ không? Có cần anh tới đón em không?” Tối hôm qua nói đến chuyện đi gặp người Nhật Bản, David đưa ra yêu cầu đi cùng, đương nhiên có thể không ngồi cùng một chỗ.



Nghĩ đến đều là người hành nghề tin tức, đương nhiên rất mẫn cảm và tò mò đối với những chuyện như thế này, hơn nữa Hứa Lương Thần cảm thấy không có gì phải giấu diếm David, huống chi Đoàn Dịch Kiệt lúc đó cũng đề nghị để Đoàn Kỳ Bình đi cùng cô. Một người hay hai người đi cùng thì có gì khác nhau? Vì thế cô đồng ý.




Vốn một lòng muốn dốc hết sức vì nước vì dân, ai biết tối qua lại đột nhiên xảy ra chuyện, Hứa Lương Thần mới nhớ cô đã quên mất chuyện hẹn đi gặp mặt.



Còn đi sao? Trong lòng cô có chút muốn rút lui.



Phủ Đại Soái ép hôn, tương lai của cô sẽ rất không dễ chịu, thân phận cũng càng phức tạp. Nếu lại bị người Nhật Bản phát hiện cái gì, nhân cơ hội dây dưa, vậy chuyện đó sẽ càng ầm ĩ đáng sợ hơn là tin đồn tình cảm lúc trước.



Nhưng. . . . . . Không đi? Đây là chuyện đã hẹn, có thể đề cập đến vụ bắt cóc ở hồ Vi Mạch của người Nhật Bản, là tình cảnh khó khăn của Quân Chính phủ phía Nam thậm chí là tai họa cho dân chúng. Cho dù việc tư lớn đến mức nào nhưng so với quốc kế dân sinh đều bé nhỏ không đáng kể. Vì tư hủy công, không phải chuyện Hứa Lương Thần cô có thể yên tâm thoải mái làm.



Nghĩ vậy, Hứa Lương Thần yên lặng thở dài trong lòng, đáp: “Em nhớ, không cần đến đón em đâu, còn có một người muốn đi cùng… là bạn của em.” Sợ David hiểu lầm, Hứa Lương Thần thêm một câu.



David lại không để ý, đồng ý, hẹn gặp nhau ở Lãnh sự quán Mĩ rồi cúp điện thoại.



Vừa buông điện thoại xuống, chuông điện lại vang lên. . . . . .