Ép Gả Vợ Hiền

Ép Gả Vợ Hiền - Chương 61: Cố chấp




Không ít người đăng ký vì Thiếu soái phủ Đại Soái tuyên bố sẽ tham gia hôn lễ thể. Có thể cùng cử hành đại lễ với nhân vật như vậy, có thể coi là việc may mắn nhất trong đời.



Đơn vị đứng ra tổ chức nhận được mật lệnh của phủ Đại Soái, phái nhân viên công tác ở cửa kiểm tra nghiêm ngặt giấy chứng nhận. Không ít cô dâu và phù dâu vào phòng hóa trang vừa vội vàng lo chuyện của mình vừa không nhịn được nhìn lén xung quanh. Cô dâu may mắn nhất hôm nay, vị Hứa nhị tiểu thư không mấy danh tiếng ít người biết, Thiếu soái phu nhân kia rút cuộc là ai?



***



Hứa Lương Thần cho rằng David nói có lý, lặng lẽ trốn ở dinh công sứ Mĩ, không ngờ mới được mấy ngày Đoàn Dịch Kiệt đã đến, ám chỉ sẽ đổ chuyện cô mất tích lên đầu dượng Giang và Daniel. Hứa Lương Thần biết rõ suy nghĩ của đại thiếu mặt lạnh, sau khi đắn đo suy nghĩ, không thể không rời khỏi dinh công sứ.



David giao tranh với Đoàn Dịch Kiệt hai lần, thật sự không muốn buông tay như vậy, nhưng anh hiểu lần này Thiếu soái mặt lạnh không chỉ trực tiếp tìm đến công sứ còn đổ chuyện này lên anh họ Daniel, muốn triệt để cắt đứt ý đồ mượn sức dinh công sứ Mĩ của anh. Catherine mà có chuyện gì, anh ta nhất định sẽ nâng chuyện lên thành cấp bậc ngoại giao. Công sứ Mĩ ở Yến Châu sẽ không vì một cô gái, một tình yêu, mà đối đầu với quân chính phủ. Đến lúc đó Daniel chắc chắn sẽ bị khiển trách, thậm chí bị gọi về nước, mà anh chỉ sợ cũng khó có thể may mắn thoát khỏi.



Đoàn Dịch Kiệt vì sao không chịu buông tay? Anh ta yêu Catherine sao? David nhìn Hứa Lương Thần, vừa khổ sở vừa lo lắng, anh lần đầu tiên vì mình không có quyền cao chức trọng mà khổ sở. Vì anh không thể chống lại Thiếu soái quân chính phủ nắm mười vạn hùng binh, nên dù giai nhân gặp nạn, anh cũng đành bó tay. Nếu lần này Catherine đi, kiếp này hai người còn có duyên phận sao?



Ánh mắt phức tạp của David Hứa Lương Thần sao lại không rõ? Cô âm thầm thở dài, lo lắng đau đáu trong lòng và dự cảm mơ hồ đã trở thành sự thật, đoạn nghiệt duyên rối rắm này sao có thể dễ dàng kết thúc? Cô đã từng tận mắt nhìn thấy đại thiếu mặt lạnh mang binh đánh giặc, bày mưu nghĩ kế.



Xe đi qua bờ sông lấp lánh ráng chiều, David nhìn Hứa Lương Thần dịu dàng nói: “Catherine, bây giờ. . . . . . Đi đâu?” Chẳng lẽ thật sự phải đưa người trong lòng đến bên tình địch, trái tim anh sao chịu nổi điều này?



Hứa Lương Thần liếc anh một cái, không nói gì. Không thể đến Trúc Uyển, cô còn có thể đi nơi nào? Ngoài quý phủ của anh họ. . . . . . Cô nhàn nhạt cười khổ: “Anh biết, em chỉ còn có thể về nhà họ Tôn thôi”.



Nghe cô xót xa nói, trong lòng David tê rần, dừng xe ở bờ sông, ánh mắt thương tiếc lại khẩn khoản nhìn Hứa Lương Thần: “Catherine, chúng ta đi thôi, về Mỹ đi, anh nhất định sẽ cho em một gia đình thuộc về riêng em!”



Hứa Lương Thần nhìn anh, sau một lúc lâu mới dời tầm mắt chậm rãi lắc lắc đầu: “David, cám ơn tình cảm của anh, em đã thử. . . . . . Em không ích kỷ được như vậy. . . . . .”



David đau thương nhìn cô, Catherine, anh biết, anh luôn biết, Đoàn Dịch Kiệt đã dự liệu trước, đã nhìn thấu tâm tư em. Em không muốn phản bội tổ quốc, không chịu để Nhật Bản và Đức lợi dụng, em không nỡ bỏ Tôn phủ, không nỡ bỏ rơi chị gái, thậm chí không nỡ bỏ cả nhà tiến sĩ Giang. Nhiều ràng buộc như vậy, em đã sớm là chim trong lồng . . . . . Catherine, em thật sự vì những thứ này mà hy sinh tình yêu của mình sao?



Lúc này một chiếc xe hơi màu đen theo đuôi tới, không chút trốn tránh dừng lại bên cạnh. David nhíu mày nhìn, cửa xe mở ra, người đi xuống là Giang Cánh Vu.



Anh gầy hơn trước, lông mày nhíu chặt, vẻ mặt nghiêm nghị, nhìn chiếc xe treo biển dinh công sứ Mĩ, anh không ngập ngừng bước đến, nhấc tay chào hỏi xong liền mở cửa xe: “Tiểu Thần, xin lỗi, anh về trễ.”



Nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mắt, trong lòng Hứa Lương Thần bỗng nhiên trào dâng niềm vui sướng khi nhìn thấy người thân còn có chút. . . . . . uất ức. Cô xuống xe, đứng trước mặt Giang Cánh Vu, vẻ mặt như vui như buồn: ” Cánh Vu, cậu về rồi? Dượng sao rồi? Sao cậu biết tôi ở đây? . . . . . .”



“Anh luôn đi theo sau hai người.” Giang Cánh Vu cười ấm áp, hơi quay đầu nhìn David vừa xuống xe: “Vị này chính là đồng nghiệp của em David tiên sinh đúng không?” Dường như không chỉ là đồng nghiệp đâu, mẹ anh nói có lần Mỹ Thần lỡ lời nói anh chàng phóng viên Mĩ đẹp trai này theo Tiểu Thần đến tận Yến Châu. Đây là lần đầu tiên anh gặp, quả nhiên nhanh nhẹn phong độ.



“Thật hân hạnh, cảnh trưởng Giang.” Tuy rằng chưa từng gặp mặt, nhưng trải qua chuyện nghĩ cách cứu viện Giang Chính Vũ, David vô cùng quen thuộc với các thành viên nhà họ Giang, nghe Hứa Lương Thần gọi tên Giang Cánh Vu, anh liền biết thân phận của người đàn ông trước mắt này.



“David tiên sinh, rất cảm ơn anh đã ra sức giúp đỡ, truyền thông trong ngoài nước đưa tin tạo thành áp lực rất lớn, giúp gia phụ thoát hiểm, cám ơn!” Giang Cánh Vu nâng tay, cực kỳ nghiêm túc nói với David.



Truyền thông đưa tin về sự kiện cha anh bị bắt chỉ góp phần nhỏ, nhưng sức ảnh hưởng của vị phóng viên người Mĩ này trong đó thì không thể coi thường. Giang Cánh Vu đã sớm thông qua quan hệ biết được nguyên nhân, cho nên gặp mặt anh cũng chân thành cảm ơn.



“Tiến sĩ Giang là học giả học cả Trung-Tây từ Mĩ trở về, có quan hệ cực kỳ mật thiết với tệ quốc, tôi không thể nào khoanh tay đứng nhìn.” David cười đáp lễ, tầm mắt lặng lẽ lướt qua Hứa Lương Thần và Giang Cánh Vu.



Hứa Lương Thần từng nhiều lần nói đến quan hệ sâu xa giữa cô và nhà họ Giang, nói từ lúc nhỏ đã có quan hệ tốt với Giang Cánh Vu, cho nên trong lòng David đối với Giang Cánh Vu cũng không xa lạ. Nhưng bây giờ anh nhận ra, đoạn tình cảm từ bé này của Hứa Lương Thần có lẽ cũng không đơn thuần, hóa ra đối phương là một thanh niên xuất sắc như vậy!



Hai người trai tài gái sắc, thân thiết từ nhỏ chẳng lẽ chỉ có cảm tình anh em thuần khiết mà không phải “Thanh mai trúc mã” như người Trung Quốc thường nói sao? David vừa hàn huyên với Giang Cánh Vu vừa lặng lẽ quan sát biểu cảm thay đổi dù là rất nhỏ trên mặt hai người.



Có thể thấy, Catherine không hề che giấu sự thân thiết với chàng trai này và tiến sĩ Giang. Mà trong đôi mắt đen của Giang Cánh Vu có thể thấy được sự quan tâm và yêu chiều rõ ràng. Giữa hai người kia tuyệt đối không chỉ đơn giản là tình cảm anh em! Trái tim David trong nháy mắt như rơi xuống hồ sâu, anh sâu sắc nhìn Hứa Lương Thần, chẳng lẽ Catherine không nói thật với anh?



Giang Cánh Vu cảm thấy được cái nhìn và cảm xúc của David, anh nhìn đối phương, mỉm cười: “David tiên sinh, cảm ơn anh ‘gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ’, đây quả là một nghĩa cử cao đẹp. Hôm khác tôi cùng cha mẹ tôi nhất định sẽ mở tiệc cảm ơn; cũng cảm ơn anh luôn chăm sóc cho Tiểu Thần. Mẹ tôi cũng lo lắng suốt nên bảo tôi tới đón cô ấy trở về, anh xem. . . . . .” Anh có rất nhiều chuyện muốn hỏi Tiểu Thần, vị phóng viên Mĩ này ở bên nói chuyện không tiện.



Nghe vậy, David khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn Hứa Lương Thần ….Catherine, em có muốn đi cùng anh ta không?



Hứa Lương Thần nghĩ nghĩ, cô vốn không muốn trở về chỗ anh họ, hơn nữa dượng Giang vừa thoát khỏi nguy hiểm trở về, cô cũng nên đến xem thế nào. Vì thế cô cười nói: “David, dượng Giang thoát hiểm trở về, em nên đến thăm, dì đã để Cánh Vu đến đón em rồi, anh cứ yên tâm đi.”



Cánh Vu? Gọi thân thiết quá nhỉ, David liếc xéo Giang Cánh Vu một cái. Đại thiếu mặt lạnh dây dưa không rõ, không ngờ lại nhảy từ đâu ra một Giang công tử thanh mai trúc mã. Chẳng lẽ con đường theo đuổi giai nhân của anh nhất định sẽ gian nan thậm chí phí công vô ích sao? . . . . . . Trung Quốc có câu là ‘trai cò đánh nhau’, không biết dùng ở đây sẽ có hiệu quả như thế nào?



Nghĩ đến đây, David cười cười dịu dàng dặn: “Cũng tốt, anh sẽ không tiễn, Catherine, bảo trọng. Có chuyện gì nhớ gọi cho anh.”



Catherine, đã đến đây, anh sẽ không từ bỏ! Có một số việc, em không đồng ý cũng không sao, vì tương lai của hai ta, anh muốn xem xem ai có thể ngăn cản anh yêu em!



Cố chấp nóng cháy trong mắt David làm Giang Cánh Vu không khỏi trầm tư nhìn anh một cái. Vẻ mặt David nhanh chóng bình phục, lịch sự cáo từ, lên xe mà đi.



Giang Cánh Vu mở cửa xe: “Tiểu Thần, lên xe đi, anh có vài chuyện muốn nói với em.”



Nụ cười trên mặt Hứa Lương Thần bất giác cứng đờ, cô đương nhiên biết Giang Cánh Vu muốn nói cái gì, nếu anh lại hỏi đề tài kia, cô nên trả lời anh thế nào?



Tình hình trước mắt cô không thể né tránh, Hứa Lương Thần đành phải cười cười ngồi vào xe. Giang Cánh Vu đóng cửa xe, nổ máy. Đèn xe sáng lên, thân xe tao nhã xoay quay đầu, hòa vào ánh hoàng hồn.



“Cánh Vu, dượng thế nào rồi?” Nhìn Giang Cánh Vu dường như hết sức chăm chú lái xe, Hứa Lương Thần quyết định tránh đề tài kia, vì thế đặt câu hỏi trước.



“Cha vẫn ổn, bởi vì tin tức tới kịp thời, sự chú ý và phản ứng ở các nơi tới cũng rất nhanh, quân chính phủ phía Bắc còn chưa kịp làm gì.” Giang Cánh Vu nhìn cô một cái, vẻ mặt bình thản đáp.



“Vậy dì Liêu thì sao? Ngày đó gọi điện thoại, dì lo lắng đến phát khóc. . . . . . Sau đó lại lên phía bắc đón mọi người, dì có khỏe không?” Giang Cánh Vu không nói nhiều, Hứa Lương Thần bất đắc dĩ, đành phải tiếp tục hỏi.



“Mẹ gầy đi một chút, cũng tiều tụy đi, nhưng vẫn ổn, em yên tâm đi.” Giang Cánh Vu cầm tay lái, mắt nhìn thẳng phía trước, trong giọng nói dường như pha chút mệt mỏi.



“. . . . . . Cậu đến Bắc Bình, tình hình thế nào, có thuận lợi không?” Hứa Lương Thần từ khi còn bé đã lớn lên cùng Giang Cánh Vu, khá hiểu tính cách anh. Giang đại thiếu phần lớn sẽ lịch sự nho nhã và thông tình đạt lý, nhưng nếu đã quyết thì cực cố chấp, làm người ta đau đầu. Cô bất đắc dĩ thầm cười khổ, Hứa Lương Thần điều tiết không khí tiếp tục hỏi.



Xe chạy qua một bến tàu xe quân dụng đi tới đi lui, Giang Cánh Vu dường như rất chú ý tình hình bên ngoài, một lúc lâu vẫn không trả lời, cuối cùng anh nói: “Anh chỉ hi vọng lấy khoa học kỹ thuật cứu nước, không cảm thấy hứng thú với chính trị. . . . . . Bọn họ cũng chỉ cho ngươi đến thuyết phục thôi.”



Hóa ra còn có chuyện như vậy? Hứa Lương Thần ngạc nhiên tò mò nhìn anh một cái, Giang Cánh Vu không nói thêm nữa, môi mỏng mím chặt, tập trung lái xe.



Hai người im lặng, Hứa Lương Thần chỉ cảm thấy không khí trong xe có chút nặng nề làm cô khó thở, vì thế cô cố tìm đề tài: “. . . . . . Trên đường về thì sao?”



Xe đột nhiên chuyển hướng sau đó ngừng lại, Hứa Lương Thần kinh ngạc ngẩng đầu. Đi qua bến tàu, ánh đèn nê ông xa dần, đèn đường mờ mờ, xe dừng ở sân bằng bên bờ sông, cô không khỏi nhìn về phía Giang Cánh Vu, lại thấy anh tắt máy, tựa vào ghế ngồi, khoanh tay ánh mắt sáng ngời nhìn cô: “Nói đi, sao lại thế này?”



“Cái gì. . . . . . Cái gì?” Hứa Lương Thần bị anh nhìn gần vội né tránh: “Cánh Vu, cậu. . . . . . Muốn hỏi cái gì?”



“Tiểu Thần, dù báo chí phía Nam hay phía Bắc đều đăng tin đó, em còn muốn giấu giếm anh tới khi nào?” Giang Cánh Vu nhíu mày, ánh mắt sắc bén mà bất đắc dĩ: “Em không biết, anh ở Bắc Bình trong lòng bị dày vò như thế nào sao. Cha bị nhốt vào trong ngục, cô gái anh yêu sắp phải gả cho người khác làm vợ. Em nói xem, trong lòng anh sẽ cảm thấy thế nào!”



Hứa Lương Thần bề ngoài cam chịu, tâm tình lại phức tạp chứa đựng khổ sở, không tự chủ được cúi đầu thở dài, lại nghe Giang Cánh Vu nói tiếp: “Tiểu Thần, lần trước anh hỏi em, em vẫn chưa trả lời anh. Anh không rõ, rút cuộc em đang băn khoăn cái gì? Chúng ta là thanh mai trúc mã, chắc hẳn em cũng biết tình cảm của anh dành cho em.” Giang Cánh Vu bỗng nhiên vươn tay nắm tay cô: “Tiểu Thần, chỉ cần em đồng ý, những chuyện khác cứ để xử lý. Dù Đoàn Dịch Kiệt quyền cao chức trọng, nhưng cũng phải biết lý lẽ, hơn nữa chưa hẳn anh đã sợ anh ta!”



Hứa Lương Thần dùng sức vùng vẫy, Giang Cánh Vu nhíu mày, tay càng dùng sức, giọng nói lại ôn nhu không ít: “Tiểu Thần, em trả lời anh đi.”



Hai người đều có tâm sự riêng, không chú ý tới chiếc xe đằng sau đang đi tới, quan sát một lúc liền lặng lẽ rời đi. Không lâu sau, một cuộc điện thoại thần bí được gọi đến văn phòng Đoàn Dịch Kiệt.



Hứa Lương Thần giật giật môi, khép mi: “. . . . . . Cánh Vu, tôi. . . . . .” Trước mắt lướt qua đôi mắt đen sáng ngời của Đoàn Dịch Kiệt, Hứa Lương Thần vội vàng chớp chớp mắt, muốn nói lại thôi.



Giang Cánh Vu dường như cảm nhận được cái gì, nắm tay cô thấp giọng nói: “Công việc của anh là trang bị quân sự, mấy đại quân phiệt trong nước đều từng phái người đến Đức tìm anh, lần này quân chính phủ phía Bắc bắt cha, một nguyên nhân cũng vì muốn ép anh quy phục . . . . .”



Hứa Lương Thần cảm thấy sửng sốt, dượng Giang bị bắt vì lý do đó sao? Lần này Cánh Vu lên phía bắc, có phải đã xảy ra chuyện gì không? Đang nghĩ tới đó, Giang Cánh Vu hừ lạnh một tiếng: “Cha con nhà họ Đoàn họ chẳng qua mới nắm được nửa giang sơn, nếu anh ta bất nhân cũng đừng trách anh bất nghĩa. Vợ bạn không thể đụng vào, nếu Đoàn Dịch Kiệt không hiểu đạo lý này. . . . . . Tiểu Thần, chỉ cần em muốn, anh sẽ đến nói với Đoàn Dịch Kiệt. . . . . .”



Nghe đến đó, Hứa Lương Thần mới hiểu được tâm tư Giang Cánh Vu, trong lòng không khỏi trầm xuống. Dù nói như thế nào, từ khi Quân Chính phủ phía Nam thành lập tới nay, nam bộ mới có thể ổn định, mà cha con nhà họ Đoàn sáng suốt rộng lượng, coi trọng dân sinh hơn hẳn Quân chính phủ phía Bắc, đối ngoại cũng độc lập tự chủ, tích cực thu hồi quốc quyền, Cánh Vu vừa đến phía Bắc một lần sao lại có ý nghĩ như vậy?





Càng nghĩ, Hứa Lương Thần trong lòng càng thêm lo lắng. Nếu chỉ vì cô, dượng Giang sẽ nghĩ sao về suy nghĩ này của Cánh Vu? Mà lần này dượng Giang thoát hiểm cũng nhờ phủ Đại Soái vận dụng mối quan hệ. Nếu Cánh Vu có tiếp xúc với Quân chính phủ phía Bắc, có phải bọn họ cũng biết không. . . . . . Hứa Lương Thần hoảng hốt nắm tay Giang Cánh Vu: ” Cánh Vu, cậu đừng hồ đồ!”



“Anh đã nghĩ rất kỹ.” Giang Cánh Vu cố chấp nói: “Anh đề xướng khoa học kỹ thuật cứu nước, nhưng sẽ không mù quáng cho rằng nhà họ Đoàn đại biểu cho Trung Quốc. Tiểu Thần, anh chỉ quan tâm đến thái độ của em. . . . . . Dù ở đâu, anh nhất định cũng sẽ cho em hạnh phúc, giống như mẹ anh vậy.”



Nhìn khuôn mặt giai nhân trước mắt, Giang Cánh Vu dịu dàng cười: “Anh sẽ kiếm tiền nuôi gia đình, em không cần vất vả giống như mẹ anh vậy, làm vợ hạnh phúc, làm mẹ dịu dàng. Chúng ta cử án tề mi. . . . . .” Dường như cảm nhận được hạnh phúc, giọng Giang Cánh Vu mềm mại như mơ.



Hứa Lương Thần rút tay lại, trong lòng dần trầm xuống. Thực ra, Cánh Vu cầu hôn, cô có một chút chần chờ: Đối với việc phụ nữ ra ngoài làm việc, Cánh Vu luôn có chút chủ nghĩa đàn ông giống tiến sĩ Giang. Anh luôn cho rằng đàn ông nên kiến công lập nghiệp nuôi gia đình, hạnh phúc và giá trị lớn nhất của phụ nữ là ở gia đình. Công việc tối đa anh có thể chấp nhận cũng chỉ là giáo viên dạy học.



Nhưng trong đầu cô luôn khắc sâu hình ảnh mẹ qua đời, trải qua bao nhiêu sóng gió và cố gắng mới được đi học, có cơ hội cống hiến cho xã hội như đấng mày râu. Vì kết hôn mà lập tức từ bỏ công việc mình thích, cô sao có thể cam tâm? Nghĩ đến đây, cô có chút chần chờ, thử hỏi: ” Cánh Vu, lần này dượng thoát hiểm, không phải cậu đã nói tin tức báo chí cũng góp phần sao? Bài viết trên tờ Newyork Times cậu đã đọc chưa? Cảm thấy. . . . . . Viết có chính xác không?”



“Ừ, lần này phụ thân có thể thoát hiểm, không thể bỏ qua công lao của báo chí và dư luận.” Giang Cánh Vu gật gật đầu: “Bài báo kia anh vừa đọc là biết do em viết, cực kỳ chính xác!”



“. . . . . . Tôi rất hiểu dượng, hơn nữa…” Hứa Lương Thần nhìn Giang Cánh Vu: “Tôi. . . . . . Thích công việc này.”



Giang Cánh Vu không hiểu ý trong lời Hứa Lương Thần, anh gật đầu cười: “Cha đọc xong cũng cười nói em quá khen ông ấy. Dù tán dương nhưng hành văn sắc bén trôi chảy, đúng là bút pháp của chuyên gia.” Anh rất yêu chiều nhìn Hứa Lương Thần, giọng nói thương tiếc: “Nhưng Tiểu Thần, em là con gái, tốt nhất đừng làm những chuyện khiến người chú ý, rất nguy hiểm. Có anh đây, em chỉ cần vô tư mà sống là anh đã vui rồi.”



Cánh Vu vẫn như thế, Hứa Lương Thần thở dài, quyết định nói thẳng. Cô nhìn thẳng vào mắt Giang Cánh Vu, nghiêm túc nói: “Cánh Vu, tôi cố gắng học hành, không chỉ vì muốn cho mình một cuộc sống hạnh phúc. Phụ nữ vì sao không thể có chí hướng? Vì sao không thể lấy quốc kế dân sinh làm trách nhiệm? Tôi không chỉ muốn làm một người vợ hiền mẹ đảm. . . . . .”



Giang Cánh Vu có chút bất ngờ lại có chút hiểu rõ, bất đắc dĩ cười, Tiểu Thần quật cường, năm đó mỗi khi nói đến đề tài này, hai người lại tranh luận. Cuối cùng vì cả hai đều không chịu thua mà rơi vào bế tắc, không ngờ nhiều năm vậy rồi mà cô vẫn như xưa không hề thay đổi.



“Tiểu Thần, không ngờ em vẫn không chịu thua kém y như ngày xưa.” Giang Cánh Vu nhìn cô cười nói: “Em cũng hiểu, làm việc trong xã hội không dễ dàng, phụ nữ trời sinh là để đàn ông thương yêu, chuyện che gió che mưa đương nhiên phải để đàn ông làm.”



Hứa Lương Thần lườm anh, không thể không cãi lại: “Cánh Vu, cậu học ở nước ngoài nhiều năm, sao tư tưởng vẫn bảo thủ như thế? Phụ nữ nơi đó cũng đâu chịu mai một trong khuê phòng?”



“Đương nhiên.” Giang Cánh Vu hợp lý hợp tình: “Em có biết, trước Âu chiến phụ nữ nước ngoài một khi kết hôn cũng hoàn toàn phụ thuộc vào chồng, không ra khỏi nhà. Khi Âu chiến bùng nổ, đàn ông ra chiến trường, chỉ còn người già trẻ nhỏ và người tàn tật, việc nuôi gia đình mới đến phiên phụ nữ. Vì thế dù phụ nữ ra ngoài làm việc, kiếm tiền nuôi gia đình, làm việc như đàn ông nhưng tiền lương của họ lại ít hơn rất nhiều. Đây là hành động bất đắc dĩ dưới tình huống đặc biệt, không thể dùng làm kiểu mẫu.”



“Tôi thì sao? Nếu chúng ta ở cùng nhau, chẳng lẽ cậu vẫn phản đối tôi ra ngoài đi làm?” Không ngờ sau khi lớn lên Giang Cánh Vu còn cố chấp hơn trước kia, Hứa Lương Thần thầm thở dài, nhìn thẳng anh không thể không cãi.



“. . . . . .” Giang Cánh Vu không ngờ Hứa Lương Thần vòng một vòng, dường như trong lời nói có hàm ý sâu sắc, câu trả lời đang định thốt ra bỗng nghẹn lại: “Tiểu Thần, em. . . . . . Phụ nữ được chồng yêu thương có gì không tốt? Làm thiên kim danh viện, làm quý phu nhân người người tôn kính có gì không tốt? Sao cứ phải ra ngoài làm việc tranh hơn thua với đàn ông? Em nhìn mẹ anh xem, không phải làm phu nhân tiến sĩ Giang cũng rất hãnh diện sao?”



Hứa Lương Thần nhìn ngoài cửa sổ, trên sông, hai bờ sông đèn đuốc sáng trưng, nhà cao tầng mới mọc lên mấy năm gần đây dưới ánh đèn như được lồng thêm một tầng lụa mỏng. Đèn trên thuyền chài trên sông, chiếu lên sóng nước mênh mông giống như năm tháng vụt qua, rõ ràng đã đi xa lại giật mình lặp lại mộng cũ. Cô nửa là bất đắc dĩ nửa là thương cảm cười, Cánh Vu, chúng ta lớn lên cùng nhau, cậu hiểu tôi nhất nhưng vì sao nhất định phải cố chấp như vậy, không chịu cho phụ nữ một không gian rộng rãi?



Nhìn mái tóc dài như mây đen của cô, Giang Cánh Vu mệt mỏi lại có chút bất đắc dĩ, trong lòng như siết lại, cảm thấy có chút không ổn, vội vàng nói: “Tiểu Thần, giữa chúng ta chuyện gì cũng có thể thương lượng được, không chuyện gì là không thể, em đừng nghĩ nhiều. Gả cho anh đi, được không?” Anh vươn tay cầm lấy một bông hoa hồng từ bên cạnh chỗ ngồi, thâm tình khẩn khoản đưa qua.



Hứa Lương Thần nhìn ánh mắt ôn nhuận như ngọc của anh, tay lại như nặng ngàn cân. Không thể nghi ngờ Cánh Vu yêu cô sâu sắc, đời này kiếp này nguyện ý che gió che mưa cho cô; nhưng cô cũng không muốn làm một cây tử đằng quấn quanh thân cây đại thụ mà sống . . . . . .



Hứa Lương Thần nhìn anh vẫn không nhúc nhích, Giang Cánh Vu không khỏi có chút hoảng hốt, sao vậy? Tiểu Thần chẳng lẽ thật sự không đồng ý? Anh nóng vội, lấn người về phía Hứa Lương Thần, hơi nóng thở ra mang theo bức thiết dồn dập: “Tiểu Thần, đồng ý với anh. . . . . .”



Hứa Lương Thần né tránh không được, nâng tay đẩy anh, bất đắc dĩ sức lực hơn kém quá nhiều, càng bị anh ấn chặt hơn. Cô hoảng loạn, vươn tay sang bên cạnh mở cửa xe, đang định đứng dậy vừa ngẩng đầu liền sửng sốt!



Cách đó không xa một bóng dáng cao lớn không biết đã đứng đó từ bao giờ, ánh đèn mông lung, Hứa Lương Thần lại liếc mắt một cái đã nhận ra, người nọ đúng là Đoàn Dịch Kiệt.



Cô thất thần không nhúc nhích, Giang Cánh Vu cảm nhận được khác thường, theo ánh mắt của cô nhìn lại, mày rậm không khỏi nhíu chặt, tay lại bất giác thả lỏng.



Đoàn Dịch Kiệt nhìn thấy cửa xe mở ra, chậm rãi đi tới, đứng ở bên cạnh xe. Đôi mắt anh sáng quắc nhìn Hứa Lương Thần. Khi nhận được cuộc điện thoại kia, anh vội vàng dẫn người ra ven sông tìm kiếm, tìm tới nơi này mới nhìn thấy hai người ngồi ở trong xe. Lại dám đưa Lương Thần đi trước mắt anh, không ngờ cảnh trưởng Giang này cũng khá lợi hại!



Đối với giai nhân trước mắt, Đoàn Dịch Kiệt chậm rãi vươn tay: “Lương Thần, anh tới đón em.”



Hứa Lương Thần rũ hàng mi, không nói cũng không động đậy.



Giang Cánh Vu từ bên kia xuống xe, đi qua, cười nhẹ: “Đại thiếu, Tiểu Thần và tôi có chút chuyện cần thương lượng, thật xin lỗi.”



Đoàn Dịch Kiệt ngước mắt lườm anh: “Tôi biết. Nói xong chưa? Không còn sớm, ngày mai còn có chút việc cần gặp mặt thị trưởng Tôn và đại tiểu thư, Lương Thần, có thể đi được chưa?”



Hứa Lương Thần không nói gì, Giang Cánh Vu cười nói tiếp: “Đại thiếu, tôi cho rằng chuyện đàn ông nên để đàn ông giải quyết, tội gì lôi kéo người khác?”



“Hử?” Đoàn Dịch Kiệt hơi hơi nhếch môi, nói: “Cảnh trưởng Giang nói rất có lý. Anh thấy nên giải quyết thế nào? Hay là xoay người sang bắc? Nam nhân đại trượng phu, hành vi này dường như không quang minh lỗi lạc cho lắm?”



“Cũng thế thôi.” Giang Cánh Vu châm chọc cười: “Phú quý quyền thế làm người ta sợ hãi, nhưng không thể ép buộc phụ nữ. . . . . . Yêu chứ?”



Trong đôi mắt Đoàn Dịch Kiệt tối sầm lại, môi mỏng hơi cong lên lạnh lùng nói: “Cảm giác nhất thời không thể đại biểu cả đời; chỉ cần dùng tấm lòng che chở, hạt mầm nhỏ rồi cũng thành đại thụ.”



“Đại thụ đã sớm che trời, tội gì mất công chờ hạt mầm nhỏ. Đúng không, Tiểu Thần?” Giang Cánh Vu liếc nhìn Đoàn Dịch Kiệt một cái, xem ra người này thích Tiểu Thần thật, hạt mầm nhỏ? Hừ, tôi và Tiểu Thần thanh mai trúc mã, tình cảm đã sớm lớn lên, cô ấy sẽ chờ anh sao? Tưởng bở!



Tâm tình Hứa Lương Thần bất ổn, vốn không muốn tham dự vào cuộc tranh giành tình nhân giữa hai người đàn đàn ông. Thấy lửa bắt đầu xém đến chỗ mình, cô thản nhiên đứng lên, nhàn nhạt nói: “Hai vị cứ từ từ tán gẫu, tôi cáo từ trước.” Nói xong, xoay người đi về phía đường lớn, nơi đó có xe kéo.



Đoàn Dịch Kiệt hơi nhíu mày, quay đầu ra hiệu cho La Hoằng Nghĩa.



La Hoằng Nghĩa đi theo anh nhiều năm, đương nhiên ‘nghe huyền ca mà hiểu nhã ý’, hiểu ngụ ý của đại thiếu, nhanh chóng tiến lên trước vài bước, đi đến trước mặt Hứa Lương Thần, nâng tay cúi chào, tươi cười rạng rỡ: “Nhị tiểu thư, xe sẽ tới ngay.”



Không đợi Hứa Lương Thần từ chối, lái xe nhanh nhẹn đạp chân ga, xe vốn ở cách đó không xa nhanh như chớp đã dừng trước mặt chặn đường Hứa Lương Thần.



La Hoằng Nghĩa nhanh chân bước lên trước mở cửa xe, lại thi lễ: “Nhị tiểu thư, mời!”



Đoàn Dịch Kiệt liếc mắt nhìn, quay đầu nói với Giang Cánh Vu: “Khuya rồi, ngày khác tôi sẽ mở tiệc mời riêng cảnh trưởng Giang, chúng ta sẽ từ từ thảo luận ‘chuyện đàn ông’ này. Cáo từ!” Nói xong, nhanh chóng bước về phía xe.



Mở cửa xe ô tô chắn trước mặt, La Hoằng Nghĩa mỉm cười mời, phía sau truyền đến tiếng bước chân mạnh mẽ của Đoàn Dịch Kiệt, Hứa Lương Thần hiểu cô không còn đường đi. Quay đầu nhìn Giang Cánh Vu một cái, cô chậm rãi quay đầu, rũ mắt, ngồi vào xe.



Đoàn Dịch Kiệt theo tầm mắt của cô, cũng nhìn Giang Cánh Vu một cái rồi lên xe.



Trong nháy mắt xe hòa vào bóng đêm mê ly.



Tay Giang Cánh Vu vịn cửa xe, thở dài. Tối nay tuy rằng chưa nói xong, anh lại mơ hồ hiểu được nguyên nhân Hứa Lương Thần mãi không chịu đồng ý hôn sự. Chẳng lẽ anh sai rồi sao? Tiểu Thần vì sao lại quật cường như vậy, chỉ vì việc nhỏ như vậy mà không chịu đồng ý? Xem ánh trăng mê ly trên sông, Giang Cánh Vu nhắm chặt mắt thở dài.



Từ xưa đến nay, nữ chủ nội nam chủ ngoại, cha và mẹ cả đời yêu nhau, chẳng phải cũng như vậy sao? Mỗi khi nói đến chuyện mình là phu nhân tiến sĩ Giang, mẹ luôn tràn ngập tự hào. Bọn họ vợ chồng hài hòa, tôn trọng thương yêu nhau, là vợ chồng, gia đình kiểu mẫu trong lòng anh. Yêu cô thì cho cô một gia đình ấm áp, cho cô một cuộc sống yên ổn, hạnh phúc, vậy cũng sai sao? Tiểu Thần, rút cuộc em muốn cái gì?



Đối với em ra ngoài làm việc quan trọng như vậy sao? Anh không tin em không yêu anh, đã yêu anh, vì sao không chấp nhận tình cảm và gia đình anh cho em? Không phải em cũng nói tình yêu của cha mẹ làm người ta hâm mộ sao? Vì sao còn cự tuyệt? . . . . . . Giang Cánh Vu cảm thấy mình không nghĩ ra, thật buồn rầu.



Xe chạy tới Trúc Uyển, đi thẳng vào cửa lớn mới dừng lại.



Xuống xe, hai người một trước một sau chậm rãi đi về phòng Hứa Lương Thần.



Trăng như khay bạc, lơ lửng trên cao, gió nhẹ lướt qua, bóng trúc lay động. Hứa Lương Thần nhìn bóng mình kéo dài dưới đèn đường, ánh mắt mê ly như chính cô cũng không thấy rõ tâm sự.



Đi hết đường mòn là nội viện, xung quanh tĩnh lặng, lơ đãng ngẩng đầu nhìn lại, Hứa Lương Thần lại ngẩn ra.



Hai bên đường lát đá đi vào nội viện là một hàng nến lấp lánh, bên cạnh là những khóm hoa hồng, kéo dài cho đến trước cửa. Gió mát thổi qua ánh nến chập chờn hoa hồng đong đưa, mùi hoa nhẹ nhàng nhuộm đẫm khung cảnh lãng mạn như mộng ảo.



Hứa Lương Thần có chút khó tin nhìn nhìn Đoàn Dịch Kiệt, anh khẽ nhếch môi, mỉm cười: “Lương Thần, cám ơn em đã trở về.”




Hứa Lương Thần chớp chớp mắt, Đoàn Dịch Kiệt nói cái gì vậy? Cô vốn cho rằng đại thiếu mặt lạnh này nhất định sẽ giận tím mặt, tính sổ với cô, ai biết anh chỉ nhẹ nhàng nói một câu như vậy?



Không đợi cô nghĩ nhiều, bàn tay to của Đoàn Dịch Kiệt nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, kéo thân thể có chút cứng ngắc của Hứa Lương Thần đi về phía nến và hoa hồng.



Bước vào cửa phòng, giữa phòng khách là một cái bàn rộng rãi bằng gỗ lim, hai cái ghế, trên bàn trải khăn trắng, sâm banh để trong thùng đá, dưới ánh nến nhỏ sương trắng, bên cạnh ly sâm banh thủy tinh dài nhỏ là một bó hoa hồng vàng hiếm có, những bông hoa nở rộ kiều diễm ướt át. Vài đế nến đặt ở bốn gốc, ánh nến tạo ra khung cảnh xa hoa lãng mạn như tiên cảnh.



“Nghe nói, cầu hôn dưới ánh nến hoa hồng là cảnh tượng lãng mạn nhất, anh hi vọng mình gặp được may mắn.” Đoàn Dịch Kiệt ga-lăng kéo ghế dựa ra, mời Hứa Lương Thần ngồi xuống.



Hứa Lương Thần từ từ ngẩng đầu, khung cảnh này khiến trái tim cô suýt không chống đỡ nổi.



Đoàn Dịch Kiệt tao nhã giơ chén rượu lên, ánh mắt sáng ngời, yêu chiều thật sâu: “Ngày tốt cảnh đẹp, cả đời không quên [1]. Lương Thần, em có đồng ý cùng anh say mê kiếp này?”



[1] Lương thần mỹ cảnh, vĩnh sinh bất vong.



Chất lỏng màu vàng lấp lánh dưới ánh nến, nổi lên chút bọt như những hạt chân trâu. Hứa Lương Thần yên lặng rũ mi, trong lòng rối rắm nhưng lại không biết nói gì cho phải.



Đoàn Dịch Kiệt nâng chén uống một hơi cạn sạch, lấy một bông hoa hồng, đi tới, nâng tay cài lên tóc cô. Mùi hoa hồng thơm ngát hòa với mùi rượu, mùi thơm trên tóc. Anh cúi đầu, nhẹ nhàng như có như không hôn lên tóc mai cô.



Trong lòng Hứa Lương Thần run lên, bên tai nghe giọng nói trầm thấp mà mềm nhẹ của anh: “Lương Thần, gả cho anh. . . . . .”



Nếu là lưỡng tình tương duyệt, giờ khắc này nhất định là phút giây hạnh phúc nhất trong đời cô. . . . . . Trong lòng Hứa Lương Thần khẽ thở dài, từ từ đứng thẳng lên: “. . . . . . Thực xin lỗi, đêm đã khuya, tôi. . . . . .”



Đoàn Dịch Kiệt thở ra lại loáng thoáng như thở dài, anh gật đầu: “Được, em nghỉ ngơi sớm một chút, anh đi trước.”



Nói xong, anh nhìn Hứa Lương Thần một cái mới chậm rãi xoay người, nhanh chóng rời đi.



Nghe tiếng bước chân quen thuộc từ gần đi xa dần, cho đến khi không nghe thấy nữa, Hứa Lương Thần vô lực ngã ngồi trên ghế, ngẩn ngơ nhìn mọi thứ trước mắt . . . . . .



Ngoài cửa viện, Đoàn Dịch Kiệt nhìn bóng dáng được ánh nến chiếu lên cửa sổ cũng si ngốc ngẩn người. . . . . . Anh nguyện ánh trăng này, ánh nến này, mùi hoa này, vĩnh viễn ở bên cạnh em. . . . . . Lương Thần, khi nào thì em mới có thể mở cửa trái tim vì anh?



Ngày hôm sau, khi Hứa Lương Thần tỉnh lại đã nằm ở trên giường mềm mại. Cô xoa cổ hơi mỏi, nhớ tối qua trong lòng phiền muộn liền uống hai chén sâm banh, sau đó dường như dựa vào bàn ngủ, cô về giường lúc nào nhỉ?



Chống người đứng dậy, đánh răng rửa mặt, đi đến phòng khách thấy tất cả đã quay lại như cũ, cái bàn, hoa hồng, sâm banh đã biến mất. Nhìn ánh mặt trời xán lạn trong viện, hoa cỏ vẫn xanh như tấm đệm, hoa tươi nở rộ, dường như ánh nến, hoa hồng chưa từng xuất hiện.



Hứa Lương Thần đang có chút ngạc nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, tiếp theo tiếng chị cả Mỹ Thần vui sướng vang lên: “Em hai, em đã trở lại, nào có chuyện cô dâu sắp cử hành hôn lễ lại chỉ lo công việc, bận đến nỗi không về nhà?”



Hứa Lương Thần nghe tiếng quay đầu, thấy chị dâu Thái Phượng Kỳ và chị cả cười hì hì đi tới, không kịp so đo với lời chị cả vừa nói, vội vàng tới nghênh đón: “Chị dâu, chị cả, sao hai người lại đến đây?”



“Em bận không về nhà, bọn chị chẳng lẽ không nên tới?” Mỹ Thần cười đến run hết cả người, nhìn ra được cô cực kỳ vui mừng: “Hôn lễ sắp cử hành, lễ phục còn chưa thử, chị và chị dâu đang sốt ruột, tứ phu nhân lại gọi điện đến nói mấy ngày nay em rảnh, mời bọn chị đến Trúc Uyển ở cùng em vài ngày, thuận tiện chuẩn bị cho hôn lễ. . . . . .”



“Chị cả, này. . . . . .” Nụ cười của Hứa Lương Thần cứng đờ, đang nghĩ làm thế nào để nói rõ ràng với chị cả chị dâu, chợt nghe Thái Phượng Kỳ cười nói: “Em hai có gì không vừa lòng với hôn sự này sao?”



“Em hai, em đừng hồ đồ.” Hứa Mỹ Thần vội vàng khuyên nhủ: “Mấy ngày nay, không chỉ có Lư phu nhân và mấy vị phu nhân phủ Đại Soái vì hôn sự mà nhiều lần tìm chị cùng chị dâu thương lượng, cả Đoàn lão phu nhân cũng ôm bệnh đến gặp hai lần, không ngừng dặn dò đừng để em hai chịu thiệt, có yêu cầu gì cứ việc nói. . . . . . Em hai yên tâm, hôn sự lần này nhất định sẽ oanh động hơn nửa Trung Quốc. . . . . . Phủ Đại Soái quá dụng tâm, Nhà họ Hứa chúng ta có gì không vừa lòng cơ chứ. . . . . .”



“Chị cả, không phải, em. . . . . .” Hứa Lương Thần có khổ khó nói, vẻ hạnh phúc dào dạt chưa bao giờ có của chị cả làm lòng cô ê ẩm.



Làm trưởng nữ nhà họ Hứa, Mỹ Thần từ ngày sinh ra chưa từng nhận được chúc phúc và chờ mong. Trong thế gia đại tộc tư tưởng phong kiến nặng nề, nữ nhi hoàn toàn không có giá trị. Mà mẹ cô sinh con gái cũng bị xem nhẹ và khinh thường. . . . . . Mỹ Thần còn nhỏ đã biết sự lạnh nhạt của thế gian. Sau này, hai đứa em gái lần lượt sinh ra, rất nhiều họ hàng nhà họ Hứa ngầm miệt thị nói mẹ cô là ‘vô dụng’ toàn sinh ‘hàng lỗ vốn’. Mẹ cô hiền lành nhẫn nhịn không biết đã lén chảy bao nhiêu nước mắt. . . . . .



Mẹ qua đời, ba chị em ở trong nhà càng bị coi như đồ thừa, có Mỹ Thần hiểu biết che chở hai đứa em.



Dì năm tính tình khắc nghiệt vu oan Lương Thần cầm một cái vòng ngọc Phỉ Thúy trong nhà bà ta, cha cô đi làm bị người ta chê là người cổ lỗ sĩ về nhà không hỏi đã cầm chổi lông gà đánh. Mỹ Thần quỳ xuống đất cầu xin không được bèn nhào lên bảo vệ em. . . . . . Cái cảnh máu đỏ tươi chảy đầm đìa kia cả đời Hứa Lương Thần không bao giờ quên. Vết sẹo nhỏ trên thái dương chị cả cũng là vì lần đó. . . . . . Buổi tối, ba chị em ôm đầu nước mắt ròng ròng, Lương Thần còn nhỏ nhưng đã thầm hạ quyết tâm, nhất định phải để chị cả vui vẻ. . . . . .



Mẹ qua đời, em út còn nhỏ, vú nuôi chỉ biết nịnh nọt, không ngừng châm chọc khiêu khích chăm sóc qua loa ba đứa bé mất mẹ lại không được cha thương. Nửa đêm Giai Thần phát sốt, cha không để ý, đám vợ bé càng thờ ơ lạnh nhạt hơn, vẫn là chị cả mang theo cô, bế em út lén ra ngoài, đi vài canh giờ tìm đến quý phủ của bà ngoại, giữ được mạng cho Giai Thần. . . . . . Trong gió đêm, hai bóng dáng nhỏ gầy gắn bó dìu dắt nhau, cả đời khắc vào trong trí nhớ Hứa Lương Thần . . . . . .



Sau này, ba chị em bị người cha chỉ lo hút thuốc phiện, cưới vợ bé đuổi ra khỏi cửa. Đi đến Tôn gia, chị cả hiểu biết dịu dàng cơ trí, cẩn thận chu toàn cố gắng không để tâm hồn hai đứa em nhỏ bị vấy bẩn dưới những lời nghị luận châm chọc của đám người hầu ở nhà bà ngoại và anh họ. Sau này, chị chủ động nhường cơ hội đi học cho hai em, còn mình xuất giá sớm, đem toàn bộ vốn riêng cho em đi học. . . . . .



Nhớ tới cuộc đời chị cả, Hứa Lương Thần chỉ cảm thấy đau lòng, đó chẳng phải trời sinh, tiểu thư đại gia sinh ra và lớn lên trong khuê phòng lại phải nhìn thấu thói đòi nóng lạnh từ quá sớm? Nhà họ Hứa lạnh nhạt, mẹ mất sớm, ăn nhờ ở đậu, khiến chị từ một cô gái nhút nhát không thể không thay đổi.



“. . . . . . Mấy năm nay, Mỹ Thần luôn lo lắng cho em và em ba.” Thái Phượng Kỳ kéo chị em Hứa Lương Thần ngồi xuống, cười vỗ tay Hứa Lương Thần nói: “Mấy ngày nay không ít người nhà họ Hứa đến, đều cho bị anh họ em đuổi ra ngoài. . . . . . Những người này bám cao bỏ thấp, đâu ngờ rằng Lương Thần lại trở thành thiếu phu nhân phủ Đại Soái ! . . . . . .”



“Em hai, rốt cục chị cũng được nở mày nở mặt rồi. . . . . .” Mỹ Thần đỏ mắt: “Ngay cả đám người nhà anh rể em cũng không dám ra vẻ nữa, mấy ngày nay ai thấy chị cả mà không cười như hoa? . . . . . .”



Nhìn Mỹ Thần vừa khóc vừa cười, trong lòng Hứa Lương Thần rối rắm. Nhà anh rể cũng không phải gia đình quá giàu có, nghe nói vài lần muốn chị cả nhờ vả anh họ xin xỏ chức vị, bị chị cả cự tuyệt liền trở mặt. Ngay cả anh rể vì bị người nhà bắt buộc cũng có khi nhăn mặt với chị cả, Mỹ Thần sống cũng không hạnh phúc. . . . . .



Nếu đồng ý cuộc hôn nhân này, sẽ mang đến cho chị cả sự an tâm và vui vẻ, từ đây có lẽ cô có thể chăm sóc Mỹ Thần, chăm sóc em ba. Khi anh họ, chị dâu cần cô cũng có thể báo đáp ân tình của bọn họ. Trước phần mộ của mẹ cũng có thể có thêm mấy nén hương. . . . . . Mà từ chối hôn sự này, cho dù Nhà họ Đoàn giơ cao đánh khẽ, cô cũng phải rời khỏi Yến Châu, từ đây chân trời góc bể mỗi người một nơi, làm vậy đối với anh họ và chị cả, em ba mà nói, cô quả thực rất ích kỷ .




Nỗi phân vân trong lòng giờ đã rõ ràng. Hứa Lương Thần thầm thở dài, cô không thể làm kẻ tiểu nhân tri ân không báo . . . . . .



Đang nói, a hoàn đi tới cười bẩm báo: “Nhị tiểu thư, Cục xã hội phái người đến cho cô thử áo cưới.”



Cục xã hội phái người đến? Hứa Lương Thần có chút không hiểu, Thái Phượng Kỳ cười nói: “Đại thiếu nói, lần đại hôn này phải vừa long trọng vừa tiết kiệm, cho nên đăng ký tham gia kết hôn tập thể, em chưa biết sao?”



Hứa Lương Thần chưa kịp trả lời, Mỹ Thần đã nói tiếp: “Vốn chị còn sợ em phải chịu thiệt, là phu nhân đại soái tự mình tới tìm chị và chị dâu bảo rằng áo cưới do đại thiếu tự mình mời nhà thiết kế Pháp thiết kế thủ công, tuy rằng không được tôn quý bằng phủ Đại Soái tự tổ chức, nhưng có ích cho xã hội, đóng góp cho vùng gặp nạn cũng là chuyện tốt.”



Cùng lúc đó a hoàn dẫn theo hai cô gái trẻ đi tới, người đi phía sau còn ôm một cái hòm lớn.



Người đi trước lớn tuổi hơn một chút, dường như đã từng gặp Thái Phượng Kỳ, Hứa Mỹ Thần nên cô ấy tươi cười thân thiết cung kính chào hỏi họ, sau đó quay đầu có chút tò mò nhìn Hứa Lương Thần, trong mắt lóe lên một chút ngạc nhiên, sau đó tươi cười rạng rỡ nói: “Tôi là nhân viên Cục xã hội Ngô Ái Anh, tới đưa áo cưới cho nhị tiểu thư, xin nhị tiểu thư xem thử, không vừa chúng tôi sẽ sửa.”



Mỹ Thần và Thái Phượng Kỳ khách khí nhường chỗ ngồi, sau đó cầm áo cưới nhìn tỉ mỉ. Nhìn áo cưới đỏ rực trước mắt, cảm giác kết hôn chân thật chợt ập đến, tim Hứa Lương Thần bất giác đập nhanh vài nhịp, vội chuyển tầm mắt.



“Nhị tiểu thư của tôi ơi, hiện giờ cũng không phải là lúc thẹn thùng.” Khi lòng cô đang rối như tơ vò, không biết như thế nào cho phải, ngoài cửa truyền đến tiếng cười trêu chọc của Ngô Văn Quyên. Người trong đại sảnh ngẩng đầu, thấy Lư phu nhân và tứ phu nhân đang tươi cười đi tới. Ngô Văn Quyên xua tay cản a hoàn bên cạnh đang định thống báo, vừa nói vừa đi đến gần: “Kết hôn tập thể sẽ được cử hành ở quảng trường lớn, cô dâu không thể che mặt, trong mấy chục đôi thiếu phu nhân nhà chúng ta cần phải siêu quần xuất chúng, áo cưới này không thể có bất cứ lỗi nào. . . . . .”



Đến gần, Lư phu nhân đoan trang tao nhã chào hỏi Thái Phượng Kỳ và chị em Hứa Lương Thần, Ngô Văn Quyên lại chỉ lo quấn lấy Hứa Lương Thần nhìn một lượt, cười hì hì nói: “Ngô tiểu thư, cô đã gặp phần lớn những người tham gia kết hôn tập thể, chúng tôi cũng là người tham gia, cô nói thật xem, cô dâu nhà chúng tôi có phải người đẹp nhất không?”



Lư phu nhân cười liếc cô một cái, Ngô Ái Anh vội vàng cười nói: “Xin Tứ phu nhân tha thứ. . . . . . Nói thật, tôi chưa so, nhưng vừa rồi nhìn thấy nhị tiểu thư tôi liền sửng sốt. . . . . .”



Ngô Văn Quyên cười chỉ cô: “Đều nói cô có tiếng thành thật ở Cục xã hội, không ngờ cũng biết nói khéo, mau nói, đừng thừa nước đục thả câu, vì sao lại sửng sốt?”



“Nhị tiểu thư không chỉ có mặt mày như vẽ, khí chất trên người quả nhiên không ai sánh bằng. Tôi cũng coi như gặp không ít khuê tú thế gia, vậy mà nhìn thấy tiểu thư vẫn phải sửng sốt.” Ngô Ái Anh vừa nói vừa Hứa Lương Thần, không ngừng tán thưởng.



Tất cả mọi người cười rộ lên, Hứa Lương Thần giật giật khóe môi, cúi đầu không nói gì.



“Náo nhiệt vậy, mọi người sửng sốt cái gì?” Ngoài cửa lại có người tới, là giọng Đoàn Dịch Kiệt.



Ngô Văn Quyên quay đầu, cười híp cả mắt: “Nhìn cái gì á, nhìn cô dâu của con đấy.”



Hứa Lương Thần nghe cô nói thẳng như vậy, không khỏi lặng lẽ đứng dậy, ngồi ra đằng sau.



Đoàn Dịch Kiệt bước vào, chào “Mẹ, dì Tư”, sau đó chào hỏi Thái Phượng Kỳ, Hứa Mỹ Thần, cuối cùng nhìn Hứa Lương Thần nói: “Áo cưới may xong rồi sao? Lần này vốn định chọn màu trắng, sau này mọi người đề nghị làm theo tập tục trong nước, dùng màu đỏ. Dì Tư, dì cảm thấy như thế nào?”




“Ôi, cái này con hỏi sai người rồi.” Ngô Văn Quyên gian xảo cười nói: “Áo cưới đâu phải dì mặc. . . . . . Vừa khéo mọi người đều ở đây, lão đại, đến đây, giúp cô dâu của con thử đồ, cũng cho mọi người nhìn xem cái là quốc sắc khuynh thành. . . . . .”



Đoàn Dịch Kiệt cong môi cười, nhưng không cự tuyệt, bước đến trước mặt Hứa Lương Thần, hơi cúi người: “Lương Thần, đi thử áo cưới nhé?” Nói thật anh cũng muốn nhìn một chút.



Hứa Lương Thần lặng lẽ trợn mắt nhìn anh, người này đúng là? Tứ phu nhân cố ý đùa, anh nghe không hiểu à? Muốn đi thử thật sao? Ngô Ái Anh vô cùng hiểu chuyện bê hòm qua: “Nhị tiểu thư, mời” .



Bị mọi người cười nhìn, Hứa Lương Thần bất đắc d đành phải đứng lên.



Lên tầng, Hứa Lương Thần và Ngô Ái Anh đi vào phòng. Cô xoay người, nhàn nhạt ngước mắt nhìn Đoàn Dịch Kiệt, đóng rầm cửa lại, suýt chút nữa đập vào mặt Đoàn Dịch Kiệt. Anh vươn tay sờ sờ cái mũi, nhìn cửa phòng đóng kín lắc đầu cười khổ. Trong lòng lại hơi tò mò, công chúa phía sau cửa sẽ biến thành bộ dáng gì?



Anh đi đi lại trên hành lang trải thảm, chợt nghe phía sau có người cười nói: “Ơ, lão đại bị người ta nhốt ở ngoài cửa rồi hả? Ha ha ha. . . . . .”



Ngô Văn Quyên cười hì hì đi tới, nhìn cửa phòng đóng kín, lén lút nói: “Bị nhốt hả, chờ đấy, dì Tư giúp con.” Nói xong, cô nâng tay gõ cửa: “Là tôi, Ngô tiểu thư xin mở cửa…”



Cửa phòng mở ra, Ngô Ái Anh có chút hưng phấn cười nói: “Không hổ là áo cưới đại thiếu chọn, nhị tiểu thư mặc vào thật sự là quá đẹp. . . . . .”



Nói còn chưa dứt lời, Ngô Văn Quyên đã bước vào, nhìn tình hình trước mắt, cô không thể tin chớp chớp mắt; Đoàn Dịch Kiệt phía sau cô, cũng ngơ ngác sửng sốt.



Áo cưới thiết kế rất đơn giản, hơn nữa có chút bảo thủ, thân dài ôm eo, đuôi váy rất dài, tay áo lá sen rộng buông xuông, màu đỏ vui mừng xa hoa tôn lên người đẹp như ngọc, da nõn nà như tuyết. Quả rất hợp với khí chất độc đáo của Hứa Lương Thần, trong thanh thuần ẩn chưa tôn quý, trong thanh lệ ẩn chứa tao nhã, nói vô cùng động lòng người.



Mọi người đang âm thầm tán thưởng, Đoàn Dịch Kiệt đi đến, lấy một cái hộp từ trong túi áo, mở ra, bên trong là một bông hoa cài khảm kim cương. Anh đi đến bên Hứa Lương Thần, nâng tay cài cho cô.



Hứa Lương Thần hơi né tránh, Đoàn Dịch Kiệt giữ chặt tay cô: “Đừng nhúc nhích, dứt vào tóc lại đau.” Nói xong, giữ chặt cánh tay cô, rất cẩn thận cài giúp cô.



Anh không hề che giấu tình yêu của mình với người vợ tương lai trước mặt người khác, hành động tự nhiên như vậy lại khiến Hứa Lương Thần xấu hổ lúng túng đỏ mặt. Thấy vậy, Lư phu nhân cười như có đăm chiêu, Hứa Mỹ Thần cảm động lau nước mắt.



Có chị dâu và chị cả bên cạnh, những chuyện cần chuẩn bị trước khi kết hôn luôn có người đến thương lượng, Hứa Lương Thần không có thời gian và không gian nghĩ đến tâm sự phức tạp của mình. Biết tránh không khỏi thì cứ thả lỏng chấp nhận, nếu anh nhất định phải cưới, mọi người đều hi vọng cô gả, vậy thì gả đi, hai người không có tình cảm cưới thì sao, mà gả thì sao? Coi như thay đổi hoàn cảnh sinh hoạt đi.



Buổi tối trước hôn lễ, sau bữa cơm tối không lâu, Thái Phượng Kỳ và Mỹ Thần đã trở về chuẩn bị đại lễ ngày mai, Hứa Lương Thần mới vừa vào thư phòng đã nghe được có người gõ cửa. Hai chữ “Vào đi. . . . . .” còn chưa nói xong, cửa phòng đã bị đẩy ra, Đoàn Dịch Kiệt mặc thường phục đi tới.



Hứa Lương Thần hơi giật mình, theo tập tục Yến Châu, mấy ngày trước hôn lẽ hai người không được gặp mặt, cho nên cô không nghĩ là anh tới.



Cô mất tự nhiên đứng lên, nhàn nhạt giương mắt nhìn Đoàn Dịch Kiệt, không hé răng. Đoàn Dịch Kiệt đi đến trước mặt cô, đứng lại, đôi mắt đen sáng ngời nhìn khuôn mặt bình tĩnh của cô. Hôn lễ sắp cử hành, nha đầu tiếp tục như vậy thì không được, khuôn mặt nhỏ càng ngày càng gầy.



“Sao vậy, làm em sợ à?” Đoàn Dịch Kiệt nhếch môi cười: “Tôi không ngủ được, muốn gặp em một lần trước ngày mai. . . . . . Anh đã nói với chị dâu em, không cần phái người tới đón, lát nữa anh đưa em về.”



Tối nay Hứa Lương Thần phải về Tôn phủ. Dù nói thế nào, nơi đó có bà ngoại, chị dâu, coi như là người thân, con gái xuất giá phải có nhà mẹ đẻ.



“. . . . . .” Hứa Lương Thần vẫn không nói chuyện, Đoàn Dịch Kiệt cũng không làm gỉ, chỉ nhìn cô, cầm lấy áo khoác trên ghế đưa cho Hứa Lương Thần nói: “Đi, đi với anh.”



Đi đâu? Hứa Lương Thần ngạc nhiên nhìn anh.



“Lên núi.” Đoàn Dịch Kiệt chỉ nói hai chữ, Hứa Lương Thần lại không tự chủ được ngẩng đầu, sững sờ nhìn anh.



“Anh và em đến mộ mẹ thắp nén hương.” Đoàn Dịch Kiệt đi tới, khẽ vỗ vai cô: “Ban ngày không tiện. . . . . . Em lớn rồi, giờ sắp xuất giá, cũng nên nói một tiếng với mẹ, đi thôi.”



Không phải Hứa Lương Thần chưa từng nghĩ đến chuyện này, nhưng thấy chị dâu và chị cả đều kích động một lòng tập trung cho hôn lễ nên cũng không nói ra. Không ngờ Đoàn Dịch Kiệt cũng có ý nghĩ này, trong lòng cô ấm áp, không kìm lòng được cúi đầu nói một tiếng “Cám ơn”. Đoàn Dịch Kiệt liếc nhìn cô một cái: “Lương Thần, không cần cám ơn anh, từ ngày mai anh chính mà chồng em, mẹ vợ cũng là mẹ anh.”



Thấy vẻ mặt Hứa Lương Thần phức tạp, Đoàn Dịch Kiệt cười nắm tay cô: “Đi thôi, không còn sớm nữa, đi mau em còn về sớm nghỉ ngơi, ngày mai sẽ mệt lắm đấy.” Không đợi Hứa Lương Thần trả lời, anh đã kéo cô đi ra.



Mẹ đối với cha, đối với nhà họ Hứa đã hoàn toàn hết hy vọng, trước khi mất để lại di ngôn muốn được an táng trên lưng chừng núi, chôn trong khu mộ của ông ngoại. Sau khi bà qua đời nhà họ Hứa vì mặt mũi lại kiên quyết không đồng ý, vẫn là anh họ tranh cãi với bọn họ, mới có thể thực hiện được nguyện vọng của mẹ. . . . . .



Hứa Lương Thần có tâm sự, không để ý đến ánh mắt thương tiếc yêu chiều của Đoàn Dịch Kiệt. Ngày hôm qua lên sườn núi cùng Tôn Mạnh Lâm, nghe anh ta kể lại hoàn cảnh khổ sở bất hạnh của ba chị em, làm anh đối có cái nhìn khác về nha đầu quật cường này. Lương Thần, sự đau khổ của em trước kia anh không thể bồi thường, cho phép anh chăm sóc em, yêu em trong cuộc sống sau này, được không?



Đến lưng chừng núi, ánh trăng đã gần lên đến đỉnh, trước mộ mẹ cô có nến trắng đồ lễ, cẩm chướng trắng đặt ngay ngắn. Hứa Lương Thần nhìn những thứ đó, lại nhìn Đoàn Dịch Kiệt, trong lòng dâng lên tình cảm khó tả, là cảm kích, là cảm động, hay là. . . . . . Cô không rõ.



Đoàn Dịch Kiệt đi đến, quỳ xuống trước mộ, nghiêm túc quỳ lạy, trầm giọng nói: “Mẹ, cám ơn mẹ đã sinh ra Lương Thần, ngày mai cô ấy sẽ gả cho con. Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc cho cô ấy, yêu thương cô ấy. . . . . .” Nói xong, đổ rượu cúng, đứng dậy nhìn Hứa Lương Thần, lặng lẽ ra hiệu cho đám người La Hoằng Nghĩa tránh đi.



Lương Thần mất mẹ từ nhỏ, ba chị em trải qua sóng gió sống nương tựa vào nhau; gần đây lại bị anh theo đuổi ép buộc, nhìn bộ dáng của cô, trong lòng chắc chắn có rất nhiều khổ sở. Mượn tối nay để cô phát tiết, thả lỏng, những năm tháng sau này ở bên anh chỉ sợ cô cũng khó có được thoải mái. . . . . . Đứng ở xa, nhìn bóng lưng Hứa Lương Thần run run, Đoàn Dịch Kiệt cảm khái lại đau lòng.



Hứa Lương Thần nhìn ngôi mộ được đắp thêm đất mới, nước mắt lặng lẽ chảy xuống. Cô châm hương từ từ quỳ xuống lạy, nước mắt như mưa rơi xuống bùn đất. . . . . . Mẹ, con gái đã lớn, cũng đến lúc lấy chồng, mẹ yên tâm, con sẽ chăm sóc cho chị cả và em ba. . . . . .



Nghe tiếng nức nở nho nhỏ phía sau, cảm khái, thương tiếc trong lòng Đoàn Dịch Kiệt hòa làm một. Anh âm thầm thề với ánh trăng trên triền núi. Lương Thần nếu đã thích em cả cuộc đời này anh sẽ không để em phải rơi nước mắt nữa!



Dường như đã nhận ra cái gì, Hứa Lương Thần từ từ ngẩng đầu, trong đôi mắt đẫm lệ mông lung ngoài ý muốn lại nhìn thấy rõ ràng bóng dáng cao lớn đứng ở triền núi kia. . . . . .



Có lẽ là khóc một lúc, thân thể mệt mỏi; có lẽ do đi thăm mộ mẹ về, trong lòng bình tĩnh hơn một chút, buổi tối Hứa Lương Thần ngủ rất say. Sáng hôm sau Thái Phượng Kỳ đến gọi mới tỉnh dậy, cô đứng dậy ăn qua loa cho xong bữa sáng, chị cả Mỹ Thần dẫn theo người chăm sóc cô dâu chuẩn bị chải đầu, trang điểm cho cô.



Hứa Lương Thần không rõ cảm giác lúc này của mình là gì, yên lặng ngồi trước gương trang điểm, nhắm mắt để người ta trang điểm. Người chăm sóc dâu cười thả xõa mái tóc dài của cô, cây lược gỗ lim nhẹ nhàng lướt qua, bên tai là lời chúc: “Nhất sơ phúc thọ an khang, nhị sơ cử án tề mi. . . . . .”, kèm với tiếng pháo bên ngoài, Hứa Lương Thần chỉ cảm thấy đầu mình trống rỗng, mờ mịt.



Liêu Ngọc Phượng đi cùng Thái Phượng Kỳ, đôi mắt đỏ ửng từ ngoài cửa đi tới. Hứa Lương Thần ngừng thở, vội đứng dậy chào hỏi. Liêu Ngọc Phượng vội vã bước tới, giữ chặt tay cô, nhìn từ trên xuống dưới mấy lần, cố gắng nở nụ cười nói: “Từ lúc trở về đã muốn gặp con, nhưng không có cơ hội. . . . . . Đứa bé ngoan, nếu đã quyết định thì cứ gả, Dì Liêu coi con như con gái ruột . . . . .”



Hứa Lương Thần xót xa, nhớ bà đã chăm sóc tha thiết chờ đợi từ khi cô còn bé, cô không khỏi áy náy, trịnh trọng hành lễ, gượng cười nói: “Từ hôm nay, con sẽ gọi dì là mẹ, xin mẹ tha thứ Lương Thần đã cô phụ sự kỳ vọng của mẹ. . . . . .”



“Đứa bé ngoan…” Dù trong lòng có nghi vấn, nhưng Liêu Ngọc Phượng vẫn yêu thương Lương Thần, nhìn cô đỏ mắt, đau lòng ôm cô vào lòng liên tục khuyên giải an ủi.



Một lát sau, bà tự tay giúp Hứa Lương Thần thay áo cưới, đến hành lễ với bà ngoại. Xe hoa của phủ Đại Soái đã tới ngoài cửa.



Giờ lành đến, phù dâu dẫn Hứa Lương Thần xuống tầng, cúi đầu bái biệt bà ngoại, anh họ, chị dâu, chị cả và người nhà, Hứa Lương Thần ôm tâm tình phức tạp lên xe. Nhìn bóng dáng cô, Liêu Ngọc Phượng rốt cục không kìm được lặng lẽ rơi nước mắt. . . . . . Con trai ngốc từ tối đó trở về không nói một tiếng, hỏi nó cũng không nói. Hôm nay và về sau, không biết sống thế nào đây.



Quân chính phủ đứng ở cửa lớn trước quảng trường, hôn lễ sắp bắt đầu, cô dâu đã chuẩn bị nối đuôi nhau ra khỏi phòng trang điểm.



Hai năm qua, văn hóa phương Tây du nhập khiến hôn lễ kiểu mới ở Yến Châu tuy rằng tiến thêm được một bước nhưng đối với dân chúng bình dân mà nói, hôn lễ vẫn rất tốn thời gian, phí tiền của và công sức. Đoàn Dịch Kiệt không chỉ khởi xướng, thúc đẩy hôn lễ văn minh như vậy, còn khai sáng bằng cách dùng việc vui của phủ Đại Soái để kêu gọi, điều này thật sự làm Hứa Lương Thần và rất nhiều người bất ngờ.



Cô là người cuối cùng tới phòng trang điểm.



Bên ngoài, âm nhạc đã vang lên, hôn lễ sắp bắt đầu.



Người tham gia theo sự hướng dẫn đứng vào vị trí, an vị ở khu khách quý giữa quảng trường. Trên đài chủ tịch, thủ lĩnh Quân chính phủ cùng các nhân vật nổi tiếng, hiệu trưởng đại học ở Yến Châu đến chứng kiến hôn lễ đã vào vị trí.



Chú rể mặc tây trang tối màu, caravat màu đỏ sậm, giày da màu đen, đứng ở cửa phòng trang điểm theo thứ tự tìm được cô dâu của mình. Các đôi song song nắm tay, trong tiếng khúc quân hành đi vào hội trường.



Vô số ánh mắt, đèn flash của phóng viên ào ào nhìn Thiếu soái tuấn tú tay cầm hoa tươi đứng ở cửa phòng trang điểm, cô dâu đâu?



Đột nhiên, chung quanh vang lên tiếng hít không khí, một góc hội trường ầm ĩ đột nhiên trở nên yên tĩnh. Hứa Lương Thần được phù dâu đỡ ra khỏi phòng trang điểm.



Một chút kinh diễm lướt qua đôi mắt Đoàn Dịch Kiệt, anh bỗng nhiên có chút hối hận, có phải anh làm sai rồi không? Sao có thể để Lương Thần xinh đẹp như vậy xuất hiện trước mặt công chúng. . . . . .