Không ngờ vị đại thiếu này ngoài cái mặt lạnh ra thì mới chỉ mấy ngày không gặp cũng nóng tính lên không ít, mắng người trôi chảy như chặt dưa thái rau vậy. . . . . . Bảo cô về chăm sóc người bị thương? Hứa Lương Thần nâng tay lau nước mưa trên mặt, hung dữ lườm anh một cái, tôi không học y, muốn chăm sóc người bị thương thì cũng phải có chuyên môn đấy nhé lão đại?
Cô còn đang oán thầm thì Lương Vu Văn đã sải bước đi tới, vội vàng hạ giọng thử nói: “Catherine, hay là chúng ta về trước đi? Quân Đoàn Trưởng đang bận, chúng ta ở đây cũng giúp không được gì. . . . . .” Không những không giúp được gì mà mọi người còn tưởng rằng hai người đang lười làm kia kìa. Ánh mắt coi thường của binh lính xung quanh khiến Lương Vu Văn cực kỳ khó chịu. Nếu không phải đang có nhiệm vụ khác, nếu không phải bảo vệ cho thiếu phu nhân yêu quý của đại thiếu thì ông đây cũng muốn vứt cái áo mưa đi ra vác bao cát đấy. Nhìn cái gì! Ông đây cũng chẳng phải anh hùng rơm!
Đôi mắt đen của Đoàn Dịch Kiệt bốc hỏa nhìn hai “hộ sĩ” không biết điều đứng cách đó không xa, sau đó lại tiếp tục xoay người đi làm việc của mình, để lại cho Hứa Lương Thần một bóng lưng vững vàng kiêu ngạo. Hứa Lương Thần chán nản oán hận nhíu mày. Nghe Lương Vu Văn nói xong, lại nhìn binh sĩ xung quanh ai ai cũng bận rộn, cô biết mình thật sự không giúp đỡ được gì, vì thế bất đắc dĩ thầm thở dài, gật đầu.
Lương Vu Văn vội vàng đưa cô đi qua đám người. Lúc đi xuống đập lớn, Hứa Lương Thần không kìm chế được quay đầu lại. Cô biết, khung cảnh trước mắt này sẽ khắc sâu trong lòng mình rất rất lâu. Xa xa, bóng dáng cao lớn kia đã biến thành một điểm đen lúc ẩn lúc hiện. Như có thần giao cách cảm, khi cô quay đầu lại, anh cũng đứng lên nhìn về phía này. Tuy biết người đó sẽ không nhận ra mình nhưng tim Hứa Lương Thần vẫn bất giác đập nhanh hơn vài nhịp.
Nhìn dáng vẻ không an lòng của cô, Lương Vu Văn có vẻ rất thích thú: đại soái nên yên tâm rồi, xem ra tình cảm của đôi vợ chồng mới cưới này rất sâu đậm.
Đoàn Kỳ Bình ngồi trong phòng xem tư liệu dưới ngọn đèn mờ, thấy người Hứa Lương Thần ướt sũng đi vào bèn vội vàng đứng dậy giúp cô cởi áo mưa, hỏi: “Chị đi đâu vậy? Em tắm xong chạy ra đã không thấy tăm hơi chị đâu nữa. . . . . . Xem chị ướt hết rồi này, nước ấm ở bên trong, nhanh đi tắm đi. Vốn đã nghỉ ngơi không đủ rồi, giờ lại mắc mưa cẩn thận sinh bệnh, em gọi người chuẩn bị canh gừng. . . . . .”
“Trời còn chưa sáng, đừng phiền mọi người.” Hứa Lương Thần giữ cô lại, có chút mất tự nhiên nói: “. . . . . . Chị và tổ trưởng Lương đến đập lớn, không có việc gì đâu . . . . . . . Hắt xì!” Nói xong lại hắt hơi một cái. Đoàn Kỳ Bình không để cô giải thích tiếp, vội vàng đẩy cô vào phòng tắm, sau đấy tìm người chuẩn bị canh gừng và mì sợi. Sau khi xong việc mới chợt nhớ đến lời Hứa Lương Thần vừa nói, trong lòng có chút vui mừng.
Đúng là kết hôn có khác, nhìn Lương Thần có vẻ vẫn lạnh lùng nhưng trong lòng đã có bóng dáng anh cả rồi, vừa đến nơi đã vội vàng ra đập lớn. Anh cả nhìn thấy chị ấy không biết sẽ vui mừng đến mức nào. . . . . . Nghĩ đi nghĩ lại cô lại lo lắng, anh cả gặp được chị dâu nhưng lại không về với chị ấy, chẳng lẽ tình hình của đập lớn thật sự rất cấp bách sao? Nhìn sắc trời ngoài cửa sổ đã lờ mờ sáng, nóc nhà vẫn lộp độp tiếng mưa rơi, tim Đoàn Kỳ Bình lại thót lên.
Hứa Lương Thần vẫn đang đắm chìm trong khung cảnh vừa nãy chưa hoàn hồn. Cô không tập trung tắm rửa qua loa, lau tóc đi ra. Đoàn Kỳ Bình đưa một xấp tư liệu đến: “Đây là số liệu giúp nạn thiên tai bộ chỉ huy cung cấp, em đã hoàn thành cơ bản phần phiên dịch tiếng Anh rồi, phần khác thì nhờ chị và đồng sự thôi.”
Hứa Lương Thần gật đầu, thả khăn lông trong tay xuống, nhận lấy ngồi xuống trước bàn lật xem qua. Đoàn Kỳ Bình cố gắng khuyên nhủ, cô mới uống canh gừng và ăn hết một bát mì, nhưng chưa kịp nghỉ ngơi đã bắt đầu ‘múa bút thành văn’ phiên dịch.
Nhìn vẻ mặt chăm chú nghiêm túc của cô, Kỳ Bình bất đắc dĩ, từ bỏ ý nghĩ khuyên bảo, nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Bên ngoài, Giang Cánh Vu đang chỉ huy một đội binh lính mắc cáp điện, thấy Đoàn Kỳ Bình ra ngoài, anh hơi gật đầu chào hỏi: “Chào buổi sáng.”
Đoàn Kỳ Bình có chút mất tự nhiên cười nhẹ: “Chào buổi sáng, cảnh trưởng Giang.”
Ngày đó vì Tư Mã Đãng, cô lấy Giang Cánh Vu ra làm lá chắn, vô cùng thân thiết ôm tay anh đi ra khỏi phủ Đại Soái. Lúc đó chỉ nghĩ cách làm sao để thoát khỏi con ngựa lằng nhằng kia, không ngờ lại bị không ít người nhìn thấy. Từ đấy về sau không chỉ bị bạn bè cười mờ ám nói bóng nói gió, mà Tư Mã Đãng còn cố tình gọi điện thoại tới, nửa thật nửa giả nói dù cô để ý cảnh trưởng đại nhân thì anh ta cũng sẽ không buông tha. Anh ta sẽ theo đuổi giai nhân mãi mãi, Cảnh trưởng Giang phải chuẩn bị tâm lý…v…. v….
Đoàn Kỳ Bình biết Giang Cánh Vu chắc chắn cũng sẽ nghe được mấy lời đồn đại này. Vốn đây là phiền toái của cô nay lại kéo cả Giang Cánh Vu vào. Vậy nên Đoàn Kỳ Bình cứ nhìn thấy Giang Cánh Vu là lại có chút ngại ngùng.
Ban đầu Giang Cánh Vu cũng không hiểu vì sao Đoàn Kỳ Bình bất ngờ thân mật với mình như vậy. Anh cũng chỉ cho rằng cô bỗng dưng nổi hứng nên không bận lòng. Sau này nghe thấy mấy lời đồn đại linh tinh, anh cũng có chút khó chịu. Đến khi hiểu hết toàn bộ câu chuyện thì lại cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười. Nhìn dáng vẻ này của Đoàn Kỳ Bình, anh chợt nhận ra vị chủ bút này hóa ra cũng có một mặt đáng yêu như vậy.
“Anh thấy còn mưa thế này lâu không?” Để điều chỉnh cảm xúc ngại ngùng của mình, Đoàn Kỳ Bình vội chuyển đề tài, cười hỏi. Nghe nói vị Cảnh trưởng Giang này có một cái mũi rất nhạy, Sở trang bị mà mọi người thường nói đến chẳng khác nào một đài khí tượng.
Nghe nói khi Sở trang bị vừa mới thành lập, Giang Cánh Vu về nước nhậm chức, vào một ngày thời tiết sáng sủa, mặt trời rực rỡ, anh lại mang áo mưa đi làm. Các đồng nghiệp kinh ngạc khó hiểu, còn âm thầm chê cười anh. Ai ngờ đến khi tan làm, trên đường về nhà trời lại mưa to, mọi người đều ướt sũng như chuột lột, chỉ riêng Giang công tử mang theo áo mưa là bình yên vô sự.
Ngày hôm sau các đồng nghiệp ngạc nhiên hỏi anh, rõ ràng trời rất đẹp mà sao anh lại mang theo áo mưa. Giang Cánh Vu thần bí nói, mũi anh có thể dự báo thời tiết, nên anh chuẩn bị trước. Sau này cứ đến ngày mưa là lại có đồng nghiệp đùa hỏi anh khi nào thì tạnh mưa. Giang Cánh Vu đi ra ngoài nhìn, hít sâu mấy cái rồi nói: “Giữa trưa mai là mưa tạnh rồi.” Kỳ lạ là trưa hôm sau trời tạnh mưa thật, vì thế từ đó mọi người gọi anh là “Phong vũ biểu”.
[*]Phong vũ biểu: Dụng cụ để đo áp suất của khí quyển và theo đó để dự đoán thời tiết.
Giang Cánh Vu không ngờ Đoàn Kỳ Bình cũng biết chuyện này, đôi mắt lấp lánh nhìn cô, sau đó hít thật sâu mấy cái, rất nghiêm túc nói: “Hai ngày tới khu vực Mân Giang vẫn có mưa. Hôm nay nhiều mây nhưng mưa sẽ nhỏ dần; Ngày mai mưa rào, thỉnh thoảng sẽ có nắng. Mưa dông gió lớn và đối lưu cũng sắp kết thúc rồi.
Nghe anh nghiêm túc dự báo thời tiết như vậy, Đoàn Kỳ Bình không nhịn được phì cười, không khí cũng bắt đầu trở nên hài hòa hơn. Hai người trò chuyện về tình hình thiên tai và mấy chuyện chứng kiến trên đường về phía Nam, bầu trời quả nhiên cũng dần sáng sủa hơn.
Thiết bị phát thanh được lắp trên cây đại thụ trong hậu viện, hai người nhìn công binh trèo cây, không để ý tới Đoàn Dịch Kiệt đi giữ đập lớn cả một đêm đã trở về.
Tư liệu Bộ chỉ huy cung cấp rất tỉ mỉ chính xác, không chỉ bao quát cứu trợ thiên tai mà còn miêu tả rõ ràng tình hình khu bị nạn. Nhìn những miêu tả này, Hứa Lương Thần nhíu mày: . . . . . . Đất trũng sông suối đều đọng nước bẩn, thường xuyên có thi thể người hoặc động vật trôi nổi. Bây giờ đang giữa hè, nhiệt độ không khí rất cao, nếu mấy xác chết này không được xử lý tốt sẽ xảy ra dịch bệnh. . . . . . Ý kiến xử lý ở mặt sau là: cần phải nhanh chóng xử lý, đảm bảo nguồn nước không bị ô nhiễm. Sau khi lũ lụt qua đi cần tăng cường diệt chuột, các loại ruồi muỗi, tránh để bệnh dịch lan tràn.
Nhìn nét bút cứng cáp mạnh mẽ, kiểu chữ tranh sắt kim câu, Hứa Lương Thần biết đó là phê bình chú thích của Đoàn Dịch Kiệt. Cô khẽ thở ra rồi mới tiếp tục xem tiếp, vừa ghi chép lại những điều có ích vừa dịch văn bản.
Vì trời vẫn đang đổ mưa cho nên bầu trời âm u, cho dù đã sáng cũng không biết là vừa bình minh hay là buổi trưa. Hứa Lương Thần cảm thấy đau mắt, đầu cũng có chút choáng váng bèn nằm sấp lên bàn định nghỉ ngơi một lúc, ai biết lại ngủ thiếp đi mất.
Đoàn Kỳ Bình nghe Lương Vu Văn nói anh cả đã về liền vội vàng chạy đến. Đến nơi lại phát hiện Đoàn Dịch Kiệt mệt nhọc mấy hôm vốn đã có chút không khoẻ, hơn nữa còn ngâm nước cả đêm qua nên giờ anh hơi sốt và choáng đầu. Sĩ quan phụ tá khuyên bảo hết lời nhưng mãi đến giờ họp anh mới về. Cố gắng tổ chức hội nghị cứu tế khẩn cấp xong, anh cũng không còn gắng gượng nổi nữa, nghe lời quân y uống hết thuốc rồi mê man.
Đoàn Kỳ Bình ngồi trông một lúc rồi vội vàng trở về thông báo cho Hứa Lương Thần. Dù sao chị ấy cũng là vợ anh cả, lại còn là người trong lòng anh, nếu nhìn thấy chị ấy, anh cả nhất định sẽ khỏe hơn. Hai người vừa mới tân hôn đã phải chia cách, có thể gặp nhau sớm hơn cũng là chuyện tốt.
Trong phòng vẫn tối như trước, ngọn đèn bàn phát ra ánh sáng mờ nhạt, cửa mở ra mang theo một cơn gió ẩm nóng từ bên ngoài thổi tung hết giấy tờ trên bàn. Hứa Lương Thần đang nằm ngủ trên bàn, lông mi dài như quạt lông tạo thành một cái bóng mờ trên gương mặt hơi tái nhợt. Bởi vì nghỉ ngơi không đủ nên quanh mắt cô đã có quầng thâm, nhưng vẫn không che giấu được vẻ xinh đẹp.
Nhìn cô gái trước mắt, trong lòng Đoàn Kỳ Bình dâng lên nỗi tiếc thương. Khắp Thượng Hải, ai không hâm mộ vị Nhị tiểu thư bay lên đầu cành gả vào phủ Đại Soái vinh hoa phú quý? Nhưng có ai biết đôi vợ chồng mới cưới ngay sau ngày tân hôn đã phải chia ly, đến khi gặp lại nhau lại ở vùng lũ lụt? Rõ ràng là gần trong gang tấc, nhưng cả hai đều mệt mỏi.
Cô thầm thở dài, đi vào nhặt giấy tờ trên sàn đặt lên mặt bàn, tầm mắt đảo qua lại thấy tay Hứa Lương Thần nắm chặt tài liệu dịch bên cạnh, trong lúc ngủ cũng không buông ra.
Có lẽ nghe thấy tiếng động, hàng lông mi của Hứa Lương Thần khẽ run run vài cái, chậm rãi mở mắt ra. Mất một lát cô mới thấy rõ là Đoàn Kỳ Bình, bàn tay ra nắm tài liệu cũng buông ra, trên mặt cũng có vết lằn. Cô cười có chút áy náy và ngượng ngùng, nói khẽ: “Xin lỗi, chị ngủ quên. . . . . . Cần dùng tư liệu rồi à? Còn một ít nữa thôi, chị làm xong ngay đây . . . . .”
Đoàn Kỳ Bình mỉm cười, có chút lưỡng lự, thử nhẹ giọng nói: “Xin lỗi đã đánh thức chị. . . . . . Tư liệu không cần gấp đâu. . . . . . Anh cả đã về rồi, có thể mấy hôm nay mệt quá nên anh ấy hơi sốt. . . . . . Chị đừng sốt ruột, uống thuốc xong đã đi ngủ rồi. . . . . . Không thì chị cứ nghỉ trước đi, chờ lắp xong thiết bị phát thanh là còn phải phát thanh nữa đấy, chị cũng phải nghỉ ngơi. . . . . .” Hai vợ chồng này đều mệt lử rồi, nếu cả hai không chống đỡ nổi thì nguy.
Hứa Lương Thần nghe vậy trong lòng chợt cảm thấy lo âu. Cô nhìn Đoàn Kỳ Bình lại không biết nên hỏi thế nào. Mấy câu “Chị muốn đi thăm anh cả không” tuy Đoàn Kỳ Bình chưa nói ra, nhưng đều đã thể hiện rõ ở trên mặt. Dù có nói thế nào thì người đàn ông thô lỗ như thổ phỉ kia cũng là chồng trên danh nghĩa của cô, giờ em gái anh đang kể bệnh tình của anh trai với cô, cô sao có thể thờ ơ được?
Nhìn anh đứng trong nước như bao binh lính bình thường khác, không để ý đên an toàn của bản thân mà vội vàng cứu tế, nói trong lòng Hứa Lương Thần không có chút rung động nào là giả. Anh đang sốt, Hứa Lương Thần lại càng không dám lơ là. . . . . . Thời đại này y học vẫn chưa phát triển, không có thuốc chữa trị cấp tốc, nếu sốt mãi mà không hạ nhiệt thì cũng là chuyện lớn. . . . . . Dù anh có khỏe như trâu, một khi đã sốt không ngừng thì chẳng được mấy ngày cũng sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Tuy rằng đại thiếu mặt lạnh quyền cao chức trọng không lo không có bác sĩ giỏi, không lo không có người chăm sóc đầy đủ. Nhưng dù sao đây cũng là khu vực thiên tai, mà cô lại là vợ mới cưới trên danh nghĩa của anh, không đi chăm thật sự không hay. Hơn nữa chờ khi quay lại Yến Châu, nghe tin cô không quan tâm đến đại thiếu mặt lạnh, không khéo cha mẹ chồng đại soái sẽ lột da cô ấy chứ?
Nhìn vẻ mặt Hứa Lương Thần thay đổi lúc lo lắng lúc đau lòng lúc phiền não, Đoàn Kỳ Bình cho rằng cô mới cưới nên còn có chút ngượng ngùng, vì thế cười nhẹ một tiếng, an ủi: “Chị cũng đừng lo lắng quá. . . . . . Anh ấy năm nào cũng dẫn lính, lại còn trẻ khỏe mạnh, tuy hơi sốt nhưng cũng chỉ vì vất vả giữ đập lớn lâu ngày thành bệnh thôi, nghỉ ngơi vài ngày là khỏe ngay ấy mà. . . . . .”
Đôi môi đỏ mọng của Hứa Lương Thần hơi cong lên cười: “Chị. . . . . . Đi qua đó xem một cái thì hơn. . . . . . Tư liệu chị có thể mang theo dịch, xong ngay thôi.”
Đoàn Kỳ Bình nhìn cô chằm chằm, cười gật đầu. Trong lòng lại vui mừng và yên lòng, dù sao cũng đã lập gia đình rồi, giờ trong lòng Lương Thần cũng bắt đầu lo lắng cho anh cả, ông anh ngốc của cô mà biết không biết sẽ vui đến mức nào. Như vậy cũng tốt, đến khi anh mở mắt ra lập tức được nhìn thấy người trong lòng, không mừng như điên mới là lạ?
Vì thế cô lặng lẽ dẫn theo Hứa Lương Thần men theo hành lang gấp khúc phía sau đến phòng ngủ của Đoàn Dịch Kiệt. Đến nơi, Hứa Lương Thần mới phát hiện hóa ra hai người ở gần nhau như vậy! Chỉ vì không có cửa lớn ra vào, nên mới cảm thấy xa, thật ra chỉ là hành lang gấp khúc chia hai phòng một trước một sau mà thôi.
Ngoài cửa có thị vệ cầm súng, La Hoằng Nghĩa đang sốt ruột đi đi lại lại trước cửa. Vừa nhìn thấy Hứa Lương Thần mắt anh ta sáng lên, chào bằng quân lễ, thấp giọng cười “Thiếu phu nhân đi đường vất vả! Đại thiếu chắc là đã ngủ rồi. . . . . . Cô vào đi. Cám ơn đại tiểu thư. . . . . .”
Hứa Lương Thần mỉm cười chào hỏi anh ta, Đoàn Kỳ Bình lại đẩy đẩy cô. Hứa Lương Thần không nói nữa, gật đầu, cố gắng bước thật khẽ, đẩy cửa phòng ra. La Hoằng Nghĩa đi theo sau mấy bước, lại nhìn thấy Đoàn Kỳ Bình ra hiệu bèn dừng chân.
Trong phòng rất yên tĩnh, không thắp đèn, đến bên cạnh cửa Hứa Lương Thần hơi ngừng lại, chờ mắt thích ứng với bóng tối. Khi nhìn vào chỉ thấy trong phòng bài trí rất đơn giản, bàn làm việc bên cửa sổ chỉ là mấy tấm ván gỗ ghép lại, trên bàn đặt một đống hồ sơ tư liệu; cạnh tường là giá áo bằng cọc gỗ, mỗi bên treo hai bộ quân phục; bên tường đối diện còn có một cái bàn ăn bằng gỗ cho bốn người, ngoài ra, chỉ còn một chiếc giường.
Trong không khí nóng ẩm hình như có mùi thuốc nhàn nhạt.
Hứa Lương Thần bước nhẹ, chậm rãi tới gần, dựa vào ánh sáng mờ ảo nhìn người đàn ông đang nằm mê man trên giường. Trong mắt mang theo cảm xúc khó nói nên lời, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Cô nhìn theo đường cong rõ nét trên gương mặt anh, đôi mày kiếm đang nhíu chặt, sống mũi thẳng tắp, đôi mắt khép chặt và đôi môi mỏng đỏ lên khác thường.
Không biết vì sao nhìn mồ hôi trên trán anh, nghe tiếng thở nặng nề của anh, Hứa Lương Thần lại thấy hơi đau lòng, không kìm được vươn tay ra. . . . . . Nhưng đến cuối lại như sực nhớ ra chuyện gì đó, như sợ làm phiền đến anh, bàn tay đang vươn ra được nửa bỗng dừng lại.
Hơi thở của Đoàn Dịch Kiệt có chút dồn dập, nhưng anh vẫn nằm bất động mê man như trước.
Hứa Lương Thần đứng ngẩn ngơ trước giường một lúc lâu, cho đến khi cảm thấy chân tê rồi mới ngẩng đầu nhìn cái ghế dựa cách đấy không xa. Cô đi đến lấy giấy bút, anh đang ngủ cô không nên làm phiền anh, thôi thì hoàn thành tài liệu trước đã. . . . . Trong phòng không thắp đèn, cô cũng không muốn đánh thức anh nên chỉ dựa vào ngọn đèn mờ cố gắng viết chữ. Đọc cũng khó mà viết cũng chậm, thật lâu sau cô mới viết xong.
Cô nâng tay xoa bả vai đau nhức, dụi mắt cay xè, lại nghe thấy Đoàn Dịch Kiệt nói mê sảng: “. . . . . . . Mau lên! Chắn đi! Khốn kiếp! . . . . . . Lương Thần, xin lỗi. . . . . . Ôm anh đi. . . . . . Không muốn anh? . . . . . .” Anh nói đứt quãng, chẳng hiểu được rốt cuộc anh đang muốn nói gì, Hứa Lương Thần vội cất tư liệu, đi đến bên giường, lấy khăn lông cẩn thận lau mồ hôi cho anh. Đoàn Dịch Kiệt xoay người, lại ngủ tiếp.
Hứa Lương Thần không dám bỏ đi, phân vân mãi cuối cùng nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh giường.
Chính cô đã hai đêm hai đêm liên tục không được nghỉ ngơi đủ, giờ cô cũng rất mệt mỏi bèn tựa vào bên giường nhìn người trước mắt. Mí mắt bất giác díp lại, không thể mở ra được. Cô cố gắng chịu đựng nhưng chỉ được một lát, thôi thì chợp mắt một lát cũng tốt, cuối cùng hai mắt cũng nhắm lại.
Hình như đã lâu rồi cô không có lấy một giấc ngủ ngon lành không mộng mị. Không biết đã qua bao lâu, Hứa Lương Thần chỉ cảm thấy hình như bên cạnh có động tĩnh. Cô không tự chủ được hơi giật mình, quay mặt đi chuẩn bị ngủ tiếp.
Bỗng nhiên bên tai có người cúi đầu gọi: “Lương Thần. . . . . .”
Giọng nói có chút quen thuộc, trầm thấp mang theo chút khàn khàn truyền vào tai làm người ta thấy yên tâm. Hứa Lương Thần theo bản năng cúi đầu “Ừ” một tiếng nhưng mắt vẫn không mở ra. Đầu óc mê man như vừa ngủ vừa tỉnh. Bên tai hình như có hơi thở ẩm nóng truyền đến, Hứa Lương Thần bất giác né tránh, trong lúc mơ mơ màng màng cô phát hiện ra mình đã nằm trên giường từ lúc nào, trên người còn đắp một tấm chăn mỏng. Ý thức tuy vẫn còn đang mơ hồ nhưng cô vẫn có thể cảm giác được mình bị bệnh nhân nào đó ôm trong lòng . . . . .
Cô hơi giật mình, lập tức tỉnh táo lại đôi chút, mặt cũng nóng lên, thân thể cứng ngắc. Cô vội vàng điều chỉnh nhịp tim dồn dập, khẽ khàng nâng cánh tay đang đặt trên người mình ra, định lặng lẽ lùi người lại.
Nhưng cánh tay đặt bên hông kia dường như không hề có ý muốn buông ra mà còn hơi siết chặt lại theo động tác của cô.
Hứa Lương Thần ngừng thở, tay run lên vội vàng rụt lại như con thỏ nhỏ, mặt cũng nóng lên như bị bỏng. Cô không kìm lòng được ngẩng đầu lên nhìn người nào đó.
Đập vào mắt là đôi môi mỏng hơi nhếch lên, cánh mũi khẽ phập phồng, sau đó là đôi mắt nhắm chặt. . . . . . Là dáng vẻ thường ngày của người đó, Hứa Lương Thần phải xác định là anh đang ngủ thật mới hơi yên tâm. . . . . . Cô thở phào nhẹ nhõm nhưng không dám động đậy nữa, nhắm mắt lại chưa lâu một cơn buồn ngủ đã ập đến, cô lại mơ màng ngủ thiếp đi.
Bất giác cô lại nhích vào lòng người nào đó, tự giác tìm một vị trí thoải mái hơn, nghiêng đầu chìm vào mộng đẹp. . . . . .
Mưa nhỏ dần, lướt nhẹ qua cửa sổ như mắc cửi, phát ra tiếng sàn sạt đều đều. Trong căn phòng yên tĩnh, trời có mưa thì giấc ngủ vẫn ấm áp và bình yên vô cùng.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi, tuy rằng mưa dầm khó phân biệt được ngày hay đêm, nhưng sắc trời càng ngày càng tối và những ngọn đèn lần lượt được thắp sáng đều nói cho mọi người biết rằng trời đã tối rồi. Hai người trong phòng cũng đã ngủ được cả một ngày.
Trên cửa phản chiếu ra khuôn mặt Đoàn Kỳ Bình tươi cười bất đắc dĩ và La Hoằng Nghĩa thở dài cúi đầu mỉm cười.
Trong phòng chẳng có chút tiếng động nào, hai người này không đói sao?
Đoàn Kỳ Bình xua tay rời đi, La Hoằng Nghĩa chần chừ một lúc lâu, cuối cùng cũng gõ nhẹ lên cửa phòng, khẽ hỏi: “Thiếu phu nhân? Tới giờ uống thuốc của Đại thiếu rồi. . . . . .”
Bên trong vẫn lặng yên.
La Hoằng Nghĩa lại đợi thêm một lát, có chút bất đắc dĩ nhìn y tá đứng chờ ở đây đã lâu rồi. Anh gõ cửa tiếp: “Đại thiếu. . . . . . Thiếu phu nhân?”
Không lâu sau, giọng nói trầm thấp của Đoàn Dịch Kiệt vang lên: “. . . . . . Mang vào đi.”
La Hoằng Nghĩa ngẩn ra, dạ một tiếng rồi nhận lấy khay thuốc và nước từ tay ý tá, khẽ dặn y tá đi lấy ấm thuốc bắc qua đây,còn mình thì đi vào trong.
“Đây là thuốc tây bác sĩ Hồ kê, thuốc bắc thì đang đi hâm nóng lại. . . . . .” La Hoằng Nghĩa đi đến bên cạnh giường, vừa đưa thuốc tới vừa cúi đầu nói. Nương ánh sáng chiếu từ ngoài cửa sổ vào anh lén liếc nhìn lên giường.
Đoàn Dịch Kiệt gật đầu ừ một tiếng, nhẹ nhàng ngồi dậy nhận lấy thuốc và nước. Người nào đó trên giường còn đang ngủ say, bởi vì có chút tiếng động nên xoay người lại. . . . . . Trên mặt đại thiếu tuy không có biểu cảm gì nhưng ánh mắt lại vô cùng cưng chiều, không chỉ rút thời gian lườm mình một cái để cảnh cáo mà còn đắp lại cái chăn mỏng cho người nào đó.
La Hoằng Nghĩa có chút bất đắc dĩ và oan ức nhìn Đoàn Dịch Kiệt: trong phòng tối om, dựa vào ánh sáng yếu đến đáng thương ngoài cửa sổ hắt vào, ngoài nhìn thấy lờ mờ mặt ngài ra thì còn có thể nhìn thấy gì nữa? Đại thiếu ngài không cần căng thẳng vậy đâu?
Đoàn Dịch Kiệt ngửa đầu uống hết thuốc rồi đưa cốc nước lại cho La Hoằng Nghĩa, thản nhiên hỏi: “Còn chuyện gì nữa không?”
“Trang bị của đài phát thanh đã chuẩn bị xong rồi, thư ký Lương hỏi đêm nay có cần. . . . . .” La Hoằng Nghĩa thấp giọng trả lời, nhìn sắc mặt của anh.
Đoàn Dịch Kiệt nhíu mày kiếm, lại nhìn anh ta một cái: “Ừ, tôi biết rồi.” Nhưng chưa hề trả lời rốt cuộc có phát thanh hay không. La Hoằng Nghĩa không hỏi lại, chỉ lát nữa đại thiếu sẽ phải uống thuốc bắc anh không thích nhất, phải giải quyết vấn đề nan giải này trước rồi tính. . . . . . Chỉ mong có vị thiếu phu nhân yêu quý ở đây, lão đại sẽ không khó nịnh như mọi lần nữa. . . . . .
Cuối cùng Hứa Lương Thần vẫn bị tiếng ồn làm tỉnh lại. Cô mở mắt ra, đầu tiên là một khoảng mơ hồ, sau đó là ánh đèn mờ chiếu vào mắt, xung quanh dần dần rõ hơn. Cô khẽ quay đầu, đập vào mắt là một đôi mắt đen sáng ngời.
Đoàn Dịch Kiệt hơi nhếch môi, khóe miệng hiện lên chút cưng chiều, dáng vẻ hớn hở, vươn tay búng lên trán cô: “Sao em lại đến đây? Sao có thể là em chứ? Chắc đã mệt lắm rồi. . . . . .”
Cô theo bản năng muốn đẩy tay anh ra, lại cảm thấy nhiệt độ như đốt người từ bàn tay kia truyền đến, nóng đến cả trên mặt. . . . . .
Hai bàn tay vẫn chạm vào nhau, còn chưa kịp đẩy anh ra đã đột nhiên bị người nào đó kéo vào lòng. Anh ôm chặt như vậy muốn ấn cô trong thân thể mình, giọng nói trầm thấp ở bên tai mang theo hơi thở ẩm nóng, dồn dập, vui mừng, đồng thời cũng mang theo sự mờ ám không rõ ràng: “. . . . . . Lương Thần, anh nhớ em rồi. . . . . . Lần này là thật đấy. . . . . .”
Sự vui sướng và thỏa mãn trong lời nói của anh làm Hứa Lương Thần ngừng thở, tay muốn đẩy cuối cùng lại không có sức. Đoàn Dịch Kiệt mân mê bàn tay nhỏ bé của cô trong tay, chỉ cảm thấy mấy ngày này có thể sánh bằng với mấy năm tương tư đau khổ. Trong lúc ôm nhau như thế này mệt mỏi của thân thể, đau đầu choáng váng, kiệt sức ưu tư đều được động tác nhỏ này của cô hóa thành hư vô.
“Lương Thần, Lương Thần. . . . . . .” Thoáng như nỉ non, Đoàn Dịch Kiệt cúi đầu gọi. Mặt Hứa Lương Thần nóng lên, không kìm được mà rúc vào trong ngực anh, không dám, cũng không thể ngẩng đầu.
“Lương Thần, có nhớ anh không?” Nghe thấy anh hỏi liên tục, Hứa Lương Thần bất giác ngước mắt lên nhìn, lại thấy người nào đó đang mỉm cười, mắt không chớp nhìn mình chăm chú.
“. . . . . .” Cô nuốt một ngụm nước bọt, nụ cười của anh làm cô không thở được, Hứa Lương Thần vội vàng nhìn sang chỗ khác, không nói nên lời. . . . . .
Anh hơi cúi đầu là có thể nhìn thấy quần áo của cô gái trong lòng hơi lộn xộn. Nút áo trên quân phục không biết đã bị bung ra một nút từ lúc nào, lộ ra lớp áo một màu ôm trước ngực như ẩn như hiện. Tuy mình không phải mặc nhưng Đoàn Dịch Kiệt cũng có thể nghĩ ra đó là cái gì. Đôi mắt anh thẫm lại, nuốt nước miếng nhìn lên trên, chỉ thấy đôi mắt người nào đó lim dim, tóc xõa dài, gương mặt đỏ ửng, dáng vẻ lúc mới dậy mơ mơ màng màng rất quyến rũ. . . . . .
Đây là cố ý muốn anh phiền lòng đúng không? Cánh tay đặt trên lưng cô tiếp tục dùng sức, dường như đã chịu đựng đến cực hạn, anh dần cúi đầu xuống. . . . . .
Trong chớp mắt, đôi môi chạm vào nhau, trong mũi truyền đến hơi thở của riêng anh.
Tim đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Là đau khổ? Là ngọt ngào? Là nhớ nhung? . . . . . . Đoàn Dịch Kiệt chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy những thỏa mãn chua xót ấy, bên môi tê dại như mơ. . . . . .
Đây là nụ hôn dịu dàng nhất từ lúc quen nhau đến giờ. Như đang vương vấn thở dài trên môi, như tình cờ gặp nhau trong mơ, mờ ảo khẽ khàng, như sương như khói. . . . . . Anh vô cùng nhẹ nhàng hôn lên cánh môi kia, Hứa Lương Thần chỉ cảm thấy trong sự mê ly ấy hồn phách cô cũng đang run rẩy. . . . . .
Nửa tỉnh nửa mơ, cô không chống lại được sự khiêu khích của anh, bất giác gò má đã nóng bừng, tim đập giống như con sông lớn cuồn cuộn, sắp sửa phá tan bờ đê.
Hứa Lương Thần cảm thấy như ngừng thở, trong mũi chỉ còn lại hơi thở của anh, quấn quýt không muốn xa rời. Cho đến khi anh lưu luyến tách ra, trong mắt cô vẫn còn đang mơ màng hoảng sợ. Cô không thể nhìn anh nữa, thân thể giống như một lò than đang cháy hừng hực, muốn thiêu cháy chính mình.
Trời tối hẳn, ánh đèn xuyên qua cửa sổ chiếu vào, mờ ảo như giấc mơ. Hứa Lương Thần mềm nhũn nằm trong lòng người nào đấy, cái tay nhỏ vẫn nắm lấy vạt áo trước ngực anh, nhắm mắt khẽ thở dốc, trong đầu trống rỗng. . . . . .
Người nào đó cố tình chọn thời điểm này thì thầm: Mình. . . . . . Hóa ra em đến đây thật. . . . . . Bà nội và mọi người vẫn khỏe chứ?”
Đầu người nào đó vẫn đang mê man, nghe thấy mấy chữ ‘Bà nội khỏe chứ’, không chút nghĩ ngợi, ấp úng đáp: “Vâng.”
“. . . . . . Kỳ Bình cũng tới sao?” Người nào đó tiếp tục lải nhải.
Kỳ Bình? Hứa Lương Thần lại mơ màng gật đầu: ” Vâng.”
“Gần đây em phải vất vả rồi, còn buồn ngủ không?” Con sói xám mặt lạnh nào đó hóa thân thành con thỏ nhỏ, dịu dàng yêu chiều.
Buồn ngủ à, thật sự buồn ngủ quá. Lúc cố thức thì không sao, một khi đã ngủ là không bao giờ muốn dậy nữa. . . . . . Người nào đó lại gật gật đầu.
“. . . . . . Em chuẩn bị xong chưa?” Con thỏ xám lại tiếp tục giả vờ hỏi vấn đề ngu ngốc.
Chuẩn bị? Đài phát thanh à. . . . . . Dịch xong rồi. . . . . . Đầu ai đó không kịp phản ứng, vẫn cứ nghĩ là việc rất trong sáng, sau đó tiếp tục ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”
“Thật sao?” Thỏ xám hưng phấn, suýt nữa thì lộ ra cái đuôi sói, hơi thở ấm nóng phả bên tai cô. Hứa Lương Thần hốt hoảng run lên, dần dần điều chỉnh hô hấp, khôi phục ý thức, lờ mờ nghĩ lại mấy câu vừa rồi một lần. Trong lúc mờ mịt cô vẫn cảm thấy hình như có vấn đề, bèn mở mắt ra.
Khi đã thích ứng với ánh sáng trong phòng, thấy rõ tình hình giữa hai người, hai tai Hứa Lương Thần đột nhiên đỏ lên, vội vàng tránh khỏi đôi mắt đen đang sáng quắc khiếp người kia. Mặt cô nóng lên, vội vàng nhắm mắt lại như rùa đen rụt đầu, không nhìn vẻ hớn hở bên môi anh.
“Sao vậy? Muốn ngủ nữa sao?” Đoàn Dịch Kiệt nhẹ giọng cười hỏi bên tai cô.
“. . . . . .” Mặt Hứa Lương Thần càng đỏ, nhắm tịt mắt ngượng ngùng lí nhí: “. . . . . . . Em. . . . . . Em không cẩn thận ngủ quên mất. . . . . . Nên dậy thôi. . . . . .”
“Đã tối rồi, mệt thì cứ ngủ tiếp đi. . . . . .” Đoàn Dịch Kiệt nắm lấy bàn tay cô đang đẩy mình ra, nửa là mờ ám nửa là nói thật.
Hứa Lương Thần còn đang định chống chế thì ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa: “Thiếu phu nhân, thuốc của đại thiếu sắc xong rồi.” Là giọng La Hoằng Nghĩa.
Hứa Lương Thần chưa bao giờ mâu thuẫn như lúc này: Cô biết ơn anh ta giải vây cho mình, nhưng dáng vẻ bây giờ của cô sao có thể để người khác thấy được?
. . . . . . Chờ đến khi La Hoằng Nghĩa gọi lần thứ hai, cô không thể không đáp lại, nhân tiện đẩy cánh tay bá đạo của người nào đó ra. Rời giường, chỉnh lại quần áo có hơi lộn xộn, kéo nếp nhăn trên quần áo, bình ổn lại nhịp tim với hô hấp khác thường xong, Hứa Lương Thần mới chậm rãi đi ra mở cửa phòng.
La Hoằng Nghĩa bưng một bát thuốc bắc đen ngòm còn đang bốc hơi nóng đứng trước cửa, thấy Hứa Lương Thần mở cửa ra ngoài, anh ta cười lộ ra hàm răng trắng: “Phiền thiếu phu nhân, thuốc đây. . . . . .”
Hứa Lương Thần không dám nhìn anh ta, ngoan ngoãn đáp một tiếng rồi nhận lấy thuốc. La Hoằng Nghĩa hơi ngước mắt lên liếc nhìn bên trong, anh ta vừa quay người đi vừa cúi đầu. Hứa Lương Thần miễn cưỡng có thể nghe thấy tiếng anh ta bổ sung: “Hồi. . . . . . nhỏ đại thiếu phải uống quá nhiều thuốc bắc nên anh ấy ghét uống thuốc bắc nhất. . . . . .”
Hứa Lương Thần hơi khựng lại, chợt hiểu ra. Đoàn lão phu nhân từng nói thân thể đại thiếu mặt lạnh khi còn bé không tốt, mắc đủ thứ bệnh. Có lẽ khi đó uống thuốc còn nhiều hơn ăn cơm, uống đến phát sợ. . . . . . Nghĩ thế, cô quay đầu nhìn bóng lưng La Hoằng Nghĩa vội vã rời đi. . . . . . Anh ta chạy nhanh như vậy làm gì? Nhất định là sợ người nào đó uống thuốc. . . . . . Thế nên liền ném cho cô sao? ! Hứa Lương Thần bất đắc dĩ cười khổ, anh chàng phó quan này đã tìm cách thoát thân rồi.
Cũng chẳng thể đứng đây cả đêm được, Hứa Lương Thần bất đắc dĩ phải bưng cái bát chậm rãi xoay người trở lại trong phòng, lần mò thắp ngọn đèn, đi đến trước giường, đưa cái bát cho vị đại gia nào đó đang tựa vào đầu giường: “. . . . . . Anh, uống thuốc đi. . . . . . !”
Đoàn Dịch Kiệt ngước mắt nhìn cô rồi nhìn cái bát to đứa đầy chất lỏng đen kịt, nhíu mày.
Ngửi đến mùi thuốc này đã thấy ghê rồi.
Thấy dáng vẻ hết đường xoay sở của anh, tuy trong lòng Hứa Lương Thần có chút khinh thường: một người đàn ông lại sợ uống thuốc bắc. Nhưng bất đắc dĩ cô đành phải dằn lại trong lòng, ai bảo La Hoằng Nghĩa ném việc cho cô: “. . . . . . Bên trong có cho đường rồi, không đắng đâu.”
Thật sao? Đoàn Dịch Kiệt ngẩng đầu nhìn cô, có vẻ rất nghi ngờ. Hứa Lương Thần đầy vạch đen, đành phải bưng bát lên nhấp một ngụm nhỏ làm mẫu, nhưng mà. . . . . .
Đắng thật đó. . . . . . Hứa Lương Thần nhíu mày, vội vàng nghiêng người chỉnh lại biểu cảm, vô cùng khẳng định vô cùng nghiêm túc lừa gạt người nào đó: “. . . . . . Không đắng thật mà!”
Đoàn Dịch Kiệt dè dặt nhận lấy cái bát, uống một ngụm nhỏ rồi lập tức đẩy cái bát ra, nhăn mặt như mướp đắng, trợn mắt lên án Hứa Lương Thần: “. . . . . . Đắng thế này mà em bảo không đắng? ! . . . . . .” Nói xong, lại bị cái vị đắng đáng ghét đấy xộc lên làm ho khan.
. . . . . . Tôi biết lừa người là không tốt, nhưng . . . . . . Anh phải uống thuốc. . . . . . Hứa Lương Thần nhìn anh nhìn đang cúi đầu, trong lòng thầm oán, đàn ông đàn ang mà lại sợ uống thuốc. . . . . .
“Em bảo họ lấy ít đường qua đây. . . . . .” Đoàn Dịch Kiệt nhân cơ hội để cái bát sang một bên, giả vờ đứng đắn nói.
“Anh uống thuốc trước đi đã. . . . . .” Hứa Lương Thần đưa cái bát lại cho anh. Vì không muốn uống thuốc mà giở trò, người này đúng thật là.
Đoàn Dịch Kiệt u oán cầm lấy cái bát, nhìn bát thuốc đen ngòm rồi lại ngẩng đầu nhìn cô. . . . . . Hứa Lương Thần đành phải tiếp tục tận tình khuyên nhủ: “Vẫn còn ấm, anh uống nhanh đi, uống thì mới hết bệnh được. . . . . .” Đợi lát nữa nguội rồi càng khó uống. . . . . .
Đoàn Dịch Kiệt nhíu mày, nhìn cô chằm chằm, bỗng nhiên nói như dỗi: “Anh uống thuốc, em đã hứa rồi đấy, đừng có mà nuốt lời. . . . . .”
Cô hứa cái gì? Hứa Lương Thần chớp mắt, sao lại có cảm giác cái kẻ đang nhăn mày kia hơi có vẻ hồ ly . . . . . . Không đợi cô suy nghĩ cẩn thận, Đoàn Dịch Kiệt đã dũng cảm nói một câu như đinh đóng cột: “Nhớ đấy, anh uống đây!”
Anh nhíu mày, nín thở, nhắm mắt lại, dốc bát thuốc vào miệng như tráng sĩ chặt tay. Cô nhìn anh căng thẳng, không dám thở, uống hết từng ngụm từng ngụm thuốc. . . . . . đến khi thấy đáy. Đoàn Dịch Kiệt nâng tay che mặt nhăn như mướp đắng. . . . . . . . Khi nào phải tìm lý do tẩn cho quân y một trận, thuốc càng uống càng đắng, đắng đến rơi nước mắt thế này, không phải khiến cho ông đây mất mặt sao. . . . . .
Dáng vẻ đại thiếu mặt lạnh uống thuốc làm Hứa Lương Thần ngạc nhiên trợn mắt nhìn, cũng quên béng mất điều kiện của sói xám lớn. . . . . .
Nhớ đấy. . . . . . Mà nhớ cái gì cơ chứ.
Hết chương 69