Ép Gả Vợ Hiền

Ép Gả Vợ Hiền - Chương 7: Vì sao lại là tôi?




Hứa Mỹ Thần nhìn vậy, trong lòng có chút thả lỏng.



Vị đại thiếu này xưa nay không để ý đến sắc đẹp, cô và chồng từng tham gia vũ hội của Bộ tổng tư lệnh Lục quân vài lần, cũng từng xa xa nhìn thấy anh ta, đối với những mỹ nhân danh viện quả nhiên là hờ hững mặt lạnh như sương. Nhìn thái độ anh ta đối với em gái như vậy, có lẽ là……



Hứa Lương Thần quay đầu, không thèm quan tâm, hại cô ra nông nỗi này còn bị phao tin vịt bay đầy trời, không phải là nhờ ơn vị đại thiếu này sao? Bây giờ ở đây giả vờ giả vịt làm gì?



Thấy Hứa Lương Thần không để ý tới mình, Đoàn Dịch Kiệt cũng không nhiều lời, kéo ghế dựa ngồi xuống, lạnh lùng thản nhiên nhướn mày nói: “Vừa khéo đại tiểu thư cũng ở đây, nhị tiểu thư không có gì muốn hỏi tôi sao?”



Vẫy tay, La Hoằng Nghĩa dẫn theo hai lính hộ vệ tiến vào, chuyển một cái thùng lớn đặt ở trên bàn. Đặt xong liền nhanh chóng lui ra ngoài, cũng đóng cả cửa lại.



Hứa Mỹ Thần vừa nhìn lên thấy trong rương là một ít báo và tạp chí, có thể lờ mờ thấy được tiêu đề phía trên đúng là tin đồn chuyện xấu truyền khắp mọi nơi mấy ngày nay. Cô yên lặng nhìn Đoàn Dịch Kiệt.



Im lặng một lúc, Hứa Lương Thần không thèm quay đầu, có chút khó chịu mở miệng: “Đoàn tiên sinh, chuyện anh nói ngày đó tôi đã cự tuyệt rồi, xin hỏi tin đồn mấy ngày nay là sao? Phủ Đại Soái hiển hách, đường đường Thiếu soái, vì sao lại làm khó một cô gái như tôi?”



“Chuyện mấy ngày nay thật sự là do tôi chưa tính đến……”



Tuy rằng kế hoạch đến phủ Đại Soái ngày đó là do anh cố ý, nhưng chuyện phát sinh sau này là ngoài ý muốn. Mà ngoài ý muốn này không ngờ lại có lợi cho mình, Đoàn Dịch Kiệt đương nhiên vui mừng.



“Thiếu soái nhất ngôn cửu đỉnh mà cũng dùng chiêu trò hạng ba này sao? Thật sự là làm người ta khinh thường!”



Giọng Hứa Lương Thần trầm cũng rất lạnh, cô thật sự là tức đến điên rồi. Ngẫm lại, bằng thế lực của Phủ Đại Soái, bằng năng lực của Đoàn Dịch Kiệt, loại tin đồn này có thể dễ dàng bóp chết từ trong trứng nước. Bây giờ lại để cho nó càng ngày càng lan rộng, thực đáng giận.




“Đại thiếu, tôi không hiểu chuyện này cho lắm, có thể mời đại thiếu giải thích được không?” Thấy em gái nói chuyện không chút khách khí, Hứa Mỹ Thần vội tiếp nhận câu chuyện. Nếu em gái có thể toàn thân trở ra cho dù chịu chút uất ức cũng được, dù sao mười sáu tỉnh phía Nam này là phạm vi thế lực của người ta, dân không đấu với quan, chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.



“Đại tiểu thư xin cứ nói.”



Đoàn Dịch Kiệt lạnh lùng nói, không một câu thừa thãi.



“Không biết vì sao ngày ấy đại thiếu lại đưa ra yêu cầu đó với em gái tôi?”



Đây là chuyện Hứa Mỹ Thần quan tâm nhất, trong mắt cô đây mới là vấn đề mấu chốt, hiểu được nguyên nhân mới có thể suy nghĩ chuyện khác.




Vị đại tiểu thư này quả là khôn khéo, ánh mắt Đoàn Dịch Kiệt sắc bén nhìn qua, khóe môi ẩn ẩn một chút cười lạnh. Nhìn cô gái trên giường bệnh vẫn chẳng thèm ngó tới mình, anh thản nhiên mở miệng nói: “Đại tiểu thư có nghe nói tổ mẫu nhà tôi bệnh nặng?”



Đoàn Chính Huân xuất thân nghèo hèn, năm xưa vì cuộc sống đã từng phải làm người bán hàng rong trên phố thậm chí thổ phỉ. Trong quá trình trở thành đại quân phiệt độc bá phía Nam, mẹ Đoàn ở goá, vì gia đình và con cháu mà chịu không ít khổ cực. Nghe nói vị đại thiếu nhà họ Đoàn này khi còn bé cũng là mẹ Đoàn dốc hết sức nuôi nâng, Đoàn Chính Huân và Phủ Đại Soái đều cực kỳ tôn trọng vị bề trên này.



Hứa Mỹ Thần khó hiểu gật đầu: “Tổ mẫu thân thể không khỏe tôi từng nghe nhà tôi nói, nhưng cái đó và……”



Cô nhìn Hứa Lương Thần, cái đó và em gái nhà tôi có liên quan gì?



Đôi môi mỏng của Đoàn Dịch Kiệt hơi hơi nhếch lên, cho dù đã thu lại vẻ lạnh lẽo ở khóe mắt đuôi lông mày, Hứa Mỹ Thần vẫn cảm thấy bị đè nén, không khỏi chuyển tầm mắt.




Đoàn Dịch Kiệt lại mở miệng đáp: “Dịch Kiệt khi còn bé không ở cùng cha mẹ mà theo tổ mẫu ở lại nhà cũ phương Bắc. Có một mùa đông, tuyết lớn che cửa, Dịch Kiệt bị ốm bệnh tình trầm trọng nguy hiểm, là tổ mẫu buộc đòn gánh trên lưng bất chấp trời tuyết đi lấy thuốc, Dịch Kiệt cửu tử nhất sinh mới nhặt được cái mạng nhỏ về ……”



Có lẽ là nhắc đến chuyện cũ, giọng nói trầm thấp của Đoàn Dịch Kiệt tuy rằng lạnh nhưng lại mang chút khàn khàn. Hứa Lương Thần có hơi bất ngờ, hai chị em cũng không nói gì, trong phòng hết sức yên tĩnh.



Đoàn Chính Huân một vợ ba thiếp, có hai nam bốn nữ. Con trai dì Tư sinh là Đoàn Dịch Sân tuổi còn nhỏ, tổ mẫu và phụ thân, mẫu thân đem toàn bộ hy vọng đưa nhà họ Đoàn ngày càng hưng thịnh gửi gắm lên trưởng nam Đoàn Dịch Kiệt, hận anh không thể sớm ngày cưới vợ sinh con.



Cố tình Đoàn Dịch Kiệt vẫn lấy lời của Hoắc Khứ Bệnh “Hung Nô chưa diệt, làm sao lập gia đình” làm lời răn, mắt thấy quốc sự thối nát, quân phiệt nổi dậy như ong, cường quốc vây rình, đường đường Thiếu soái Nam quân sao có thể chìm trong phú quý ôn nhu hương? Hơn nữa, có lẽ là kén chọn, có lẽ là ánh mắt khác người thường, anh rất không thích loại phụ nữ tô son điểm phấn, như tử đằng quấn lấy thân cây. Đặc biệt là đám danh viện lấy việc gả vào Phủ Đại Soái làm mục tiêu, anh tránh còn không kịp.



“…… Dịch Kiệt bất hiếu, làm cho tổ mẫu triền miên giường bệnh cũng khó lòng tâm an, cho nên mới ra hạ sách này, xin Hứa tiểu thư lượng thứ.”



Đoàn Dịch Kiệt nói xong ngọn nguồn, ánh mắt sáng quắc nhìn Hứa Lương Thần.



Thì ra là giả làm vị hôn phu hôn thê, Hứa Mỹ Thần âm thầm thở dài. Đại thiếu mặt lạnh gian xảo thật sự là danh bất hư truyền, biện pháp như vậy mà cũng nghĩ ra được. Việc này mặc dù về tình có thể tha thứ, đối với Đoàn đại thiếu cũng không có ảnh hưởng gì không tốt, nhưng đối với em gái nhà mình thì vô cùng bất lợi.



Mọi chuyện xong xuôi, mỗi người một ngả, em gái phải sống thế nào? Nước miếng có thể dìm chết người, huống chi Lương Thần còn phải lập gia đình. Ai…… Nhìn người đàn ông mặt lạnh tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn trước mắt, lại nhìn em gái xinh đẹp như hoa trên giường bệnh, Hứa Mỹ Thần bỗng nhiên nghĩ chuyện này còn một con đường khác, khả năng mỗi người một ngả chỉ có một nửa, một nửa khác……



Hứa Lương Thần đương nhiên không biết suy nghĩ của chị gái, câu chuyện của Đoàn đại thiếu cộng thêm lòng hiếu thảo làm người ta đồng tình, nhưng cũng không thể vì vậy mà hy sinh một dân chúng nhỏ vô tội như cô đúng không? Hứa Lương Thần âm thầm oán thán, lại nhớ tới một vấn đề: “Vì sao lại…… Là tôi?”