Thư ký Tập đoàn quân số một phái đến tuy biết tiếng Anh và tiếng Nhật, nhưng họ dù sao cũng là quân nhân, không giỏi xử lý ngoại giao như cán bộ viên chức. Trong khoảng thời gian này mọi người cứu tế gian khổ vất vả, vậy mà ở đây lại bị người ta miệt thị nghi ngờ nhân cách, nên vẻ mặt không ít người bắt đầu trở nên khó chịu. Thư ký chủ nhiệm nhìn Đoàn Dịch Kiệt không nói gì, đành nén giận, lễ độ trả lời vấn đề của họ: “Chính phủ của tệ quốc nếu đã sắp xếp chư vị đến hiện trường khu thiên tai phỏng vấn, chứng tỏ rằng chúng tôi không có gì phải giấu giếm mọi người cả. Hiện trạng của khu thiên tai đã bày ra trước mặt các vị, xin các vị hãy tin vào đôi mắt của mình.”
Một phóng viên Nhật Bản khác đứng lên.
“Đúng vậy, tôi chỉ tin vào hai mắt của mình, nhưng mắt tôi nói với tôi rằng có lẽ sự thật lại khác. . . . . .”
Quả thực chính là cố ý châm ngòi, phóng viên các nước lại bắt đầu bàn tán xôn xao, dùng đủ loại ngôn ngữ biểu đạt sự nghi vấn của mình. Hứa Lương Thần biết, thư ký cũng không phải là phiên dịch viên, cứ để như vậy, chẳng phải là ông nói gà bà nói vịt, càng nói càng loạn sao?
Trong lòng sốt ruột, cô bất giác đi về phía trước hai bước. Đúng lúc ấy Đoàn Dịch Kiệt liếc mắt nhìn về phía cô, nửa là cổ vũ nửa là chắc chắn nhìn cô sâu sắc. Ánh mắt của anh đã động viên Hứa Lương Thần, trong lúc xúc động cô đã thốt ra: “Xin lỗi, xin phép cho tôi được cắt lời.”
Mọi người nghe tiếng quay đầu lại, chỉ thấy một cô gái trẻ mặc sườn xám màu xám nhạt, đoan trang nền nã đi ra từ trong đám người đi ra. Cô để mặt mộc không trang điểm, quần áo là bộ đồ mà phụ nữ bình thường có thể mặc hàng ngày, trên nền vải màu xám nhạt hoàn toàn không có bất kỳ hoa văn nào, nhưng cô mặc trên người lại có một phong thái cao quý đoan trang tao nhã.
Mọi người nhìn nhau, nhốn nháo khẽ hỏi người bên cạnh, nhưng họ đều không biết. Nơi này là bộ chỉ huy cứu tế của Tập đoàn quân số một, mặc dù có phụ nữ nhưng không nhiều, sao phóng viên vừa đặt câu hỏi lại có một cô gái xuất hiện thế này?
David cũng không ngờ sẽ gặp Hứa Lương Thần ở đây, vẻ mặt kích động, muốn xông lên. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt thản nhiên lạnh lùng của Đoàn Dịch Kiệt, động tác và sự vui mừng trên mặt đều cứng lại, cuối cùng lại thu chân về. Lúc này, có phóng viên đã nhận ra Hứa Lương Thần, vì thế lại bắt đầu châu đầu ghé tai bàn tán thân phận của cô. Vì sao thiếu phu nhân phủ Đại Soái lại ở đây, cô ra mặt là vì lý do gì.
Hứa Lương Thần nở nụ cười như có như không, thong dong nhận lấy xấp ảnh chụp La Hoằng Nghĩa đưa tới, tiện tay lật lật, sau đó đứng lại hơi liếc nhìn về phía Đoàn Dịch Kiệt nãy giờ vẫn đang khoanh tay bình tĩnh. Hàng lông mày của anh nhíu lại, Hứa Lương Thần lại mẫn cảm nhận ra vẻ mặt anh đã thả lỏng đôi chút. La Hoằng Nghĩa cũng đã lặng lẽ đi ra ngoài.
Hứa Lương Thần ngước đầu nhìn các phóng viên một lượt, tầm mắt hơi dừng lại ở phía David. Cô khẽ gật đầu, sau đấy quay sang hai phóng viên Nhật Bản, nhìn thẳng vào họ một lúc. Cuối cùng lại chuyển về phía David, dùng tiếng Anh rõ ràng, nói: “David tiên sinh, tôi hoàn toàn tin tưởng rằng cái nhìn của ngài đối với dân chúng và chính phủ đất nước chúng tôi được thành lập trên cơ sở công bằng khách quan, bởi vì chúng ta đã từng có chung lập trường.”
David không ngờ Hứa Lương Thần lại trực tiếp đối mặt với mình nên ngạc nhiên đến mức không lập tức nhận ra hàm ý trong lời nói của cô, chỉ gật gật đầu, tỏ vẻ tán thành với lời cô nói. . . . . . Hai người là đồng nghiệp, bọn họ gần như luôn có chung một lập trường, đây là sự thật, Catherine không nói sai.
Hứa Lương Thần mỉm cười với anh, nói tiếp: “Miền Nam xảy ra lũ lụt nghiêm trọng, các vị đều biết rất rõ. Quân chính phủ vì muốn vượt qua khó khăn cùng nhân dân không chỉ sẵn sàng chi ra số tài chính vốn đã hữu hạn của mình mà còn cổ vũ các cấp trong xã hội ủng hộ tiền bạc, đề xuất vay tiền các nước bạn để giúp nạn thiên tai.”
Vậy nhưng cái gọi là nước bạn đã làm gì? Hứa Lương Thần bấc giác làm theo động tác quen thuộc của Đoàn Dịch Kiệt – khẽ nhếch môi: “Chúng tôi cảm ơn chính phủ nước Mỹ đã ra tay giúp đỡ. Nhưng . . . . . .” Đôi mắt trong veo như nước đảo qua từng gương mặt trước mắt: “Chúng tôi vẫn biết, trên đời này chẳng có bữa cơm nào miễn phí cả. Mượn tiền giúp nạn thiên tai, quân chính phủ phải trả mức tiền lãi cao hơn một nửa mức lãi suất của ngân hàng bình thường!”
Với điều kiện bóc lột này, nếu không phải bất đắc dĩ, thì chính phủ đời nào muốn làm? Mà chủ nợ, thu lãi suất kếch xù còn nghi ngờ nhân phẩm của người ta, đây cũng là một kiểu sỉ nhục.
Hứa Lương Thần giơ ảnh chụp trong tay lên, nói tiếp: “Từ chiến tranh thuốc phiện tới nay, chính thể [1] quốc gia suy bại. Sau khi quân phiệt hỗn chiến, bốn bề đều là khói lửa. Quân đội tay cầm súng, thế lực phân thuộc khác nhau, có kẻ chèn ép dân chúng, có kẻ làm nhiều việc ác. Dù các vị không hoàn toàn tin quân miền Nam, tôi cũng hoàn toàn có thể hiểu được.”
[1] Chính thể: hình thức cơ cấu của chính quyền nhà nước. Chính thể và quốc thể phải thích ứng với nhau, chính thể của Trung Quốc là chế độ đại hội đại biểu nhân dân.
Trên mặt phóng viên Nhật Bản nở nụ cười đắc ý, Hứa Lương Thần thản nhiên nhìn anh ta một cái, tiếp tục nói chắc như đinh đóng cột: “Nhưng tôi lấy trải nghiệm của mình để đảo bảo rằng đội quân cứu tế này rất đáng tin tưởng! Các vị chắc chắn không nên nghi ngờ một chính phủ chấp nhận điều kiện khắt khe để mượn tiền giúp nạn thiên tai!”
Cô hơi nhướn mày, liếc mắt nhìn La Hoằng Nghĩa đi tới. La Hoằng Nghĩa khẽ gật đầu, Hứa Lương Thần nói tiếp: “Xin các vị quay đầu lại, trong sân là những binh lính bình thường tham gia chống lũ, trên người họ có rất nhiều vết thương, không khác gì đến từ chiến trường mưa bom bão đạn . . . . . .”
Mọi người ào ào quay đầu lại, cửa mở ra, ngay cả Hứa Lương Thần cũng không khỏi ngạc nhiên. Cô vốn cho rằng chỉ có vài người hoặc mười mấy người, ai biết trong sân lại đứng chật kín quân sĩ miền Nam trẻ tuổi. Có người đã cởi quân phục, có người vẫn đang xắn cao ống quần, cởi trần hoặc mặc áo vải thô, trắng hoặc đen, béo hoặc gầy, trên người đầy vết thương nông sâu, có vết do bị nhánh cây cứa qua khi cứu người, có vết do bị đá đâm khi khiêng bao cát. . . . . . . . . . . . Hứa Lương Thần không kìm nổi nhìn Đoàn Dịch Kiệt đứng dậy trang nghiêm chào bằng quân lễ với binh lính của mình. Có thế này mới hiểu, vì sao chân anh bị thương mà vẫn kiên quyết như thế. Bởi . . . . . Binh sĩ của anh phần lớn cũng đều bị thương như vậy!
Đáp lại quân lễ của Quân Đoàn Trưởng, tất cả binh sĩ nhếch nhác nhưng vẫn hừng hực khí thế lập tức ngay ngắn chào lại. Cả căn phòng lớn bỗng lặng ngắt như tờ. Trước nay quân đội Trung Quốc tham gia cứu tế không nhiều, vì cứu tế mà bị thương lại càng ít, phóng viên các nước nhìn cảnh này mà không tin nổi vào mắt mình.
Hứa Lương Thần lấy lại bình tĩnh, nói tiếp: “Đây là một phần binh sĩ quân miền Nam tham gia cứu nạn, vẫn còn rất nhiều người như họ, nếu các vị muốn có thể nhìn tiếp! Nếu còn thắc mắc, xin mọi người nhìn người phía sau, anh ta là Quân Đoàn Trưởng tập đoàn quân số một, trên người anh ta cũng có những thương tích như vậy!”
Đoàn Dịch Kiệt không ngờ Hứa Lương Thần lại đột nhiên chuyển lời về phía mình. Anh có chút bất ngờ nhìn cô, lại thấy vẻ mặt Hứa Lương Thần trang nghiêm, đôi mắt hơi ửng đỏ. Mọi người càng kinh ngạc hơn, không ai ngờ được ngay cả thiếu soái Quân Chính phủ phía Nam cũng tham gia cứu tế, sao có thể? !
Trong không gian lặng ngắt như tờ, Hứa Lương Thần nâng tay chỉ ra ngoài cửa sổ, giọng nói có hơi trầm hơi thấp lại mang theo sự nghẹn ngào: “. . . . . . . Nếu mọi người còn chưa tin, xin hãy nhìn khu rừng bên đập lớn Mân Giang. Nơi đó có mấy chục ngôi mộ, tên họ được khắc lên tấm bia đá lạnh như băng. . . . . . Họ là quân nhân hi sinh vì cứu nạn, họ có gia đình ở miền Bắc xa xôi, có vợ vừa mới cưới, còn có mẹ già tóc bạc. . . . . . Những sinh mạng tươi sáng, cứ thế mà đi về với bụi đất lạnh như băng, không còn nụ cười vui ngày xưa, không còn cảm xúc và tiếng nói, đơn giản vì họ là quân nhân, nơi này là đất nước và đồng bào của họ!”
Nhìn những con người cao lớn đứng trong sân, Hứa Lương Thần tạm dừng lại, thở dài, sau đó ánh mắt chậm rãi lướt qua những gương mặt với đủ loại biểu cảm trước mắt: “Đối với họ, ai có quyền nghi ngờ cứu tế là giả? Số liệu là bịa đặt? . . . . . .”
Tâm trạng có chút kích động, cô lại tạm dừng một lúc, sau đó tràn đầy cảm xúc cúi đầu thì thầm:
“Mẹ, mẹ đừng khóc,
Thiên tai nhân họa là tai họa của ông trời, thân thể con người yếu đuối không cản được,
Chỉ cần mẹ còn sống, chính là đặc ân ông trời ban cho chúng con,
Vì có mẹ, thanh minh hàng năm trên mộ chúng con, sẽ có thêm một xẻng đất;
Mẹ, mẹ đừng khóc, trên thiên đường chúng con sẽ giúp đỡ nhau,
Giờ chúng con đã không còn đau đớn,
Sóng to tới đột ngột như vậy, không có gì có thể ngăn lại được, chỉ có thân xác chúng con;
Quãng đường tương lai không thể cùng mẹ đi đến hết,
Chúng con lo mẹ sẽ đau buồn rơi nước mắt, chúng con mong mẹ vui vẻ hạnh phúc bao nhiêu. . . . . .”
Đây là bài thơ Hứa Lương Thần thường đọc trong giờ phát thanh. Rất nhiều người, bao gồm không ít phóng viên cũng nhớ rất rõ, binh sĩ cũng đã truyền nhau bài thơ này từ lâu. Hứa Lương Thần khẽ đọc, dùng rất nhiều thứ tiếng thâm tình nhẩm đọc. . . . . . Lúc đọc bằng tiếng Anh, David không kìm được đứng lên; phóng viên Reuters đứng theo, càng ngày càng nhiều người đứng lên. . . . . . Ngôn ngữ bất đồng, nhưng mọi người lại không ngại thể hiện cảm xúc cùng nhau. . . . . .
Đảo mắt nhìn bốn phía, binh sĩ và đồng bào họ đỏ mắt, đọc bài thơ như tuyên thệ về nỗi nhớ chiến hữu cùng lời chúc phúc dành cho người mẹ và quốc gia. Thiếu soái trẻ tuổi dáng người cao ngất, quân lễ nghiêm trang; các phóng viên đã hoàn toàn bị cảm động, hoàn toàn đã quên những lời cáo buộc lúc trước.
Xa xa, Đoàn Kỳ Bình đỏ mắt kính trọng nhìn chị dâu trẻ trung xinh đẹp, vô cùng cảm động. Lời phản biện vô cùng rõ ràng, sắc sảo lợi hại! Không hổ là người trong lòng anh cả, tình cảm yêu nước, yêu đồng bào này quả thật rung động lòng người!
Đôi mắt đen láy của Giang Cánh Vu không chớp nhìn người đã từng là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên của anh. Cứ nghĩ rằng mình vô cùng hiểu cô ấy, lại không ngờ thật ra mình không hiểu cô ấy chút nào? ! Đây là Tiểu Thần trầm tĩnh đoan trang sao? Đây là Tiểu Thần mà anh cho rằng yêu cô chính là cho cô một gia đình nhỏ ấm áp, để cô ở nhà làm dâu thảo mẹ hiền sao? . . . . . . Hóa ra, bầu trời trong lòng cô cao xa như vậy, vòng tay cô khoan dung độ lượng như vậy, nơi đó không chỉ có gia đình còn có đất nước. . . . . . Sao anh lại bỏ lỡ? . . . . . .
David trợn tròn mắt, vẫn không nhúc nhích nhìn chăm chú vào bóng dáng quyến rũ gần trong gang tấc kia. Catherine trong lòng anh, luôn là hóa thân cho sự xinh đẹp lương thiện, đại diện cho sức hấp dẫn của phường Đông Phương thần bí, hôm nay, một lần cô lại khiến anh ái mộ, khâm phục. . . . . .
Đoàn Dịch Kiệt cổ vũ cô tiến lên vốn chỉ vì cô có tài ngoại ngữ. . . . . . Thuộc hạ của anh đã sẵn sàng chuẩn bị ứng phó với những phóng viên có ý xấu, ai biết Hứa Lương Thần bỗng nhiên ra mặt, lời lẽ chính nghĩa không kiêu ngạo không siểm nịnh, có tình có lý cảm động lòng người. Ánh mắt anh nóng bỏng không che giấu chút nào nhìn chằm chằm người trong lòng mình, đây mới là vợ của Đoàn Dịch Kiệt anh! Trong lòng có nước nhà, tình yêu lớn lao vô cùng tận; tuyệt đối không cúi mình, đội trời đạp đất!
Giọng nói này quen thuộc như vậy khiến rất nhiều phóng viên nhận ra cô gái này chính là phát thanh viên gần đây trong chương trình phát thanh của chính phủ. Một cô gái có thân phận cao quý, xinh đẹp trẻ tuổi, vì cứu tế mà phải đến khu thiên tai ngay trong lúc tân hôn, chẳng lẽ như vậy còn không thể chứng minh được thành ý và quyết tâm cứu tế của Quân Chính phủ phía Nam sao?
Lại nói, nhìn trình tự và triển khai hoạt động từ số tiền vay có thể thấy đây là hiệu suất của một đất nước hiện đại. Theo thể chế quốc hội và chính trị dân chủ của Quân Chính phủ phía Nam, khả năng mượn tiền làm “quỹ đen” vốn rất nhỏ, bây giờ quân chính phủ lại còn thành lập hẳn một đài phát thanh riêng, không ngừng thông báo tình hình hiện trường cứu tế, phối hợp để các phóng viên kịp thời đưa tin như thế này chẳng khác nào giúp dư luận giám sát liên tục. Chứng kiến một cảnh tượng như vậy, về mặt tình cảm phóng viên các nước đã nghiêng về phía quân chính phủ.
Sau khi có Hứa Lương Thần lên tiếng ủng hộ, đoàn phóng viên đã ra sức giúp đỡ quân chính phủ. Báo chí các nước lục tục đưa tin một cách trung thực về lũ lụt cũng như tình hình cứu nạn của chính phủ và sự cố gắng của chính phủ khi huy động viện trợ và ủng hộ từ nước ngoài để giúp dân chúng khu bị nạn.
Đoàn Dịch Kiệt cuối cùng cũng có thể yên tâm mà đưa người trong lòng mình đi Thang Khanh nghỉ ngơi mấy ngày rồi.