[Ererei] Mèo
“Cậu đang xem cái gì vậy?” Historia nghiêng người về phía Eren, cậu tay mắt nhanh nhẹn, vội thu điện thoại vào túi.
“Cậu có cất đi cũng vô dụng, mình thấy cả rồi.” Khóe miệng của cô giơ lên, dáng vẻ tự hào như vừa phát hiện ra bí mật gì ghê gớm lắm, “Cậu đang xem ảnh gái —— lại còn là ảnh gái khỏa thân. Nhưng khẩu vị của cậu cũng hơi nặng đấy. Đây là loại hình cậu thích à? Cô này nhìn chắc cũng phải ít nhất một trăm năm mươi cân.”
Trong thế giới quan của Historia, cân nặng đạt tới 3 chữ số đồng nghĩa với việc đời sống xã giao của họ đã chấm dứt. Cách suy nghĩ này của cô ảnh hưởng đến các nữ sinh khác trong trường, khiến họ cũng bắt đầu noi gương nàng ong chúa ăn uống điều độ giảm béo. Hầu hết bọn họ đều gầy như cái sào tre, đi đường thôi cũng bị gió thổi ngả nghiêng. Eren chán ghét cái loại gầy để đẹp này, vì âm thanh mỗi khi mấy cô nàng ấy líu ríu bàn chuyện ăn kiêng luôn quấy rầy cậu.
“Cậu không có chuyện gì để làm sao?” Cậu rốt cuộc không thể không nói.
“Có nha, lát nữa mình với Ymir sẽ diễn tập ở câu lạc bộ kịch.” Historia không hề để ý tới sự bài xích trong giọng nói của Eren, “À đúng rồi, cậu biết không, Annie lớp bên hình như mang thai đấy. Có người thấy bạn ấy gần khoa phụ sản bệnh viện.”
“Cũng đâu liên quan tới cậu.”
“Tất nhiên là có liên quan rồi. Nếu chuyện đó là thật thì bạn ấy nhất định sẽ bị đình chỉ học. Annie đi thì mình cũng không phải nhìn cái vẻ mặt nịnh hót đó mỗi ngày nữa.”
Cô nói chuyện phiếm tự nhiên như chuyện thời tiết. Mặc dù thái độ của Eren từ đầu đến cuối vẫn lạnh lùng thì cô vẫn rất hài lòng với kiểu nói chuyện đơn phương này, như thể Eren là một người có thể lắng nghe cô nói chuyện vậy. Mỗi khi kết thúc một chủ đề, cô sẽ chủ động dẫn dắt sang chủ đề tiếp theo.
“Mà nè, hôm qua mình lại có một giấc mơ lạ lắm.”
“Tôi không quan tâm.”
“Cậu không muốn nghe một chút sao? Trong giấc mơ đó có cả cậu đấy.” Cô tì khuỷu tay lên bàn Eren, con ngươi không nhúc nhích nhìn thẳng cậu, “Mình mơ thấy một gốc cây đồ sộ, mọc từ dưới đất đến tận trên trời. Tóc cậu ở đó dài hơn giờ nhiều, cậu đứng trước gốc cây, mình đứng ở một nơi rất xa nhìn cậu, thế nhưng lại có thể nhìn rõ mặt cậu.”
Nói xong cô thở dài một chút: “Thật là một giấc mơ buồn, trong mơ cậu nhìn cô đơn lắm.”
[Em đã rất cô đơn phải không?]
Cậu đột nhiên nhớ tới những lời Reiner nói lần đầu tiên họ lên giường với nhau.
Cậu thấy trước mắt xuất hiện một cái điểm sáng nhỏ, sau đó đầu cậu bỗng đau nhức. Hình như cậu cũng mơ thấy một cái cây, sừng sững giữa trời và đất, nơi cậu đang đứng trơ trụi, cát từ dưới chân trải dài ra xa xa.
Historia cũng không phát hiện ra điểm dị thường gì ở cậu, cô nói thêm mấy câu rồi vẫy tay rời đi. Chỉ còn lại Eren ngồi trên ghế, cậu thấy cả người bỗng nặng nề không ít bèn dựa lưng về sau, hi vọng có thể dựa vào đâu đó chia sẻ chút trọng lượng.
Cuối cùng cậu cũng có thể cô độc nghĩ về Reiner Braun.
Sau trận bóng bầu dục lần trước, cậu chưa từng nghĩ đến thanh niên đó, mọi chuyện liên quan đến anh đều bị cậu quăng sang một bên. Cậu chụp ảnh khiêu dâm của Reiner là vì muốn cảnh cáo anh đừng có cứ mãi vượt ra khỏi giới hạn. Cậu mong Reiner có thể làm theo thỏa thuận, an an ổn ổn làm một con chó, chờ chủ nhân đến bón ăn, sủng nịch. Nhưng giờ con chó mà cậu khống chế lại đã thoát khỏi sự quản thúc của cậu. Anh sẽ chống lại cậu, thậm chí sẽ giấu cậu chuyện mình có một người bạn.
Eren quả thật hoàn toàn không hề nghĩ rằng Reiner cũng không phải là giấu diếm, ít nhất thì cậu cũng chưa từng có ý nghĩ muốn đi tìm hiểu các mối quan hệ xã giao của anh, mà anh cũng không nhất định phải báo cáo cho cậu, trên thỏa thuận của họ cũng không ghi thế. Dẫu là vậy, khi nghĩ đến ánh mắt sáng như đuốc của thanh niên tóc đen kia dành cho Reiner, cậu vẫn không thể kiềm chế được cơn phẫn nộ, cảm giác như thể nó là một sự phản bội sâu sắc lắm vậy. Cậu không muốn thừa nhận sức nặng của Reiner trong lòng mình đã ngày càng tăng, nên chỉ có thể đẩy hết toàn bộ lý do tức giận của mình lên người đối phương —— Mấy ngày vừa rồi, anh chưa từng đi tìm cậu, không đi qua lớp cậu, tan học cũng không bám theo sau mà gọi điện hay nhắn tin cũng không nốt.
Anh như đã biến mất, không một lời mà biến mất, khiến cậu nơi đây hình như uất ức nhiều lắm.
Eren lại càng bực mình, ngay từ đầu cậu đã không nên nghĩ đến chuyện Reiner. Cậu cau mày mở điện thoại ra, lúc đầu muốn xem chút tin tức, ngón tay lại không tự chủ mở ra mục tin nhắn giữa mình và Reiner.
Tin nhắn cuối cùng là từ ba ngày trước: [Mấy giờ anh thi đấu?]. Reiner sau khi nhận được tin nhắn thì nhắn lại cho cậu một chuỗi dài, ngoại trừ viết rõ thời gian địa điểm thi đấu còn dặn dò cậu nhớ đội mũ che nắng và mang nước khoáng, khán đài lộ thiên, phơi nắng ngoài trời mấy tiếng nóng bức không tốt cho sức khỏe.
Ngón tay cậu do dự trên bàn phím mấy giây, muốn gửi cái tin cho Reiner lại không biết phải nói gì. Cậu không giỏi nói chuyện phiếm, huống chi là cùng Reiner nói chuyện phiếm. Thường ngày đều là thanh niên kia hỏi cậu lung tung này nọ, anh quan tâm đến chuyện học hành của cậu, quan tâm đến sức khỏe cùng quan hệ bạn bè của cậu, có đôi khi còn quản cả chuyện bữa trưa cậu ăn gì nữa. Phản kháng của Eren đối với việc anh xen vào việc của cậu vĩnh viễn là một câu: Anh không phải mẹ tôi. Ngắn gọn nhưng hoàn toàn hiệu nghiệm. Reiner nghe được câu nói kia thì sẽ rũ mắt xuống, ngầm ưng thuận với mọi hành vi của cậu.
Theo một cách nào đó, Reiner cũng rắc rối như Historia, nhưng người sau chỉ coi cậu như cái bãi rác, mà người trước lại cố gắng giao tiếp với cậu, hy vọng Eren có thể dưới sự chỉ dẫn của anh trở thành một người khác.
—— Dẫu cho chuyện đó hoàn toàn là không cần thiết, Eren cũng muốn không trở thành người mà anh hy vọng.
Cuối cùng, cậu vẫn gửi cho Reiner một tin nhắn.
[Đêm nay gặp.]
Chỉ cần mấy chữ này, Reiner liền có thể hiểu ý tứ của cậu, anh sẽ ngoan ngoãn đi khách sạn đợi cậu thôi.
Một phút sau, cậu nhận được hồi âm của Reiner.
[Xin lỗi, đêm nay anh không có thời gian.]
Eren yên lặng nhìn chằm chằm màn hình di động không nói gì, đây là lần đầu tiên Reiner từ chối cậu.
Một giây sau, đối phương lại gửi một tin nhắn tới.
[Mẹ anh ngã bệnh, anh phải đưa bà đi viện.]
Eren nghĩ đến Karina, người mẹ luôn sắc mặt kém cỏi của Reiner. Chồng bà bỏ bà đi từ sớm, mọi khó khăn trong cuộc sống đều đặt trên vai bà, mà bà lại không có sức kiên cường tự lập như Carla nên chỉ có thể lựa chọn sẻ chia những cực khổ này lên người con bà.
Nói tóm lại, bà là một người mẹ thất bại.
[Anh đi một mình sao?]
Reiner không trả lời ngay lập tức, qua mấy phút sau, trong khung chat mới xuất hiện một chữ ‘ừ’.
Nói láo.
Eren liếc mắt một cái thấy ngay sự chột dạ bên kia màn hình.
[Bệnh viện nào?]
Reiner gửi cho cậu địa chỉ.
[Eren, em không phải tới đâu, anh một mình có thể giải quyết được.]
Anh có vẻ như càng giấu càng lộ, cố ý cường điệu không để cậu đến.
[Tôi không có hứng.] Eren đánh ra một hàng chữ, [Chỉ là hỏi một chút thôi, mong mẹ anh chóng khỏe.]
Cậu giả dối nói xong câu cuối, thấy Reiner gửi một câu [Cảm ơn em.] thì tắt màn hình điện thoại di động.
Lúc này sắc trời bên ngoài đã chuyển tối, gió cuốn bụi đập lên cửa sổ. Sự hăng hái trong cậu cũng như ngày nắng chết tiệt này, cứ vậy mà biến mất không tăm hơi.
Cậu đột nhiên mất hứng.
Mất hứng với Reiner Braun. Thanh niên từng cho cậu chút khoái cảm giờ cũng đã trở thành hạng người hời hợt không chút khác biệt với người khác. Mỗi khi cậu nhìn ảnh chụp trong điện thoại, cậu sẽ nghĩ đến dáng vẻ rên rỉ của anh dưới thân mình, nhưng gương mặt run rẩy trên giường kia cũng dần trở nên trống rỗng. Cậu không muốn truy cứu nguyên do, nhưng trong tưởng tượng, da thịt tươi sống của anh đã mục nát. Mất đi những thứ kia, Reiner liền cái gì cũng không còn. Anh rõ ràng chỉ còn là cái xác trống không, tiếp tục sống cuộc sống tẻ nhạt trước khi gặp cậu, bị mẹ quản thúc, bị trường bắt cóc.
Anh chính là một người hoàn toàn khô khan, chỉ khi lên giường mới ướt át chút đỉnh.
Eren nhắm mắt lại, mặc cho chiếc giường kia rung động dưới người mình. Reiner siết chặt ga giường, trong miệng nói mớ gì đấy lại bị âm thanh cót két át đi. Chúng dồn dập, lập tức tràn đầy cả căn phòng, mà cùng lúc đó, hận thù trong cậu cũng bị khuếch trương.
Cậu dùng hai tay siết cổ Reiner, móng tay bấu vào da thịt ở đấy —— Cảnh tượng này trông thật quen thuộc, như ở thời điểm nào đó cậu thật sự đã làm vậy với Reiner nhưng lại không nhớ nổi. Trong lồng ngực cậu tràn ngập sự hận thù, người này phải chết trước mặt cậu. Reiner bị siết đến độ trợn tròn mắt, nước bọt chảy ra khỏi khóe miệng. Lúc này cậu mới nhận ra Reiner đã gầy rất nhiều, râu cằm mọc dài trên gương mặt tiều tụy của anh. Anh biến thành một người cậu không quen biết, mái tóc vàng kia cũng tái nhợt, bạc phếch như sinh mạng đang đang chần chờ bên bờ vực của cái chết.
“E… ren…”
Miệng Reiner đang gọi tên cậu. Trông anh đau đớn biết bao, nỗi đau thể xác còn trực tiếp hơn nhiều so với nỗi đau tâm lý, nhưng dù vậy, anh cũng không chống cự nửa phần, chỉ là đặt hai tay lên hai bên người, hoàn toàn dâng hiến cổ mình.
Hóa ra đây là việc tôi muốn làm.
Cuối cùng cậu cũng hiểu ra điều gì đó, cậu hiểu tại sao cho dù mình có làm thế nào với Reiner, cậu cũng sẽ không cảm thấy có lỗi, bởi vì họ nên là loại quan hệ này, một mối quan hệ được thiết lập bởi hận thù. Cậu nhất định phải hận anh, không biết bắt đầu từ khi nào, bắt đầu từ đâu, nhưng cậu đối với anh nhất định phải tràn ngập oán hận. Khi bắt đầu giết anh, cậu dùng sức như muốn bẻ gãy cột sống, giãy dụa khiến đối phương đau đớn, vốn tưởng rằng đây đã là hồi kết, nhưng đau đớn trong cậu thế nhưng lại càng thêm kịch liệt.
Lòng cậu nghĩ, tại sao, tại sao chỉ mỗi việc giết anh tôi cũng không làm được?
Nước mắt Reiner chảy xuống.
Thật xin lỗi.
Eren, thật sự xin lỗi em.
Trên cổ có vết đỏ, anh yếu ớt nằm dưới cậu. Muốn giết anh thật đơn giản biết bao, chỉ như giết một con mèo.
Cậu chợt tỉnh giấc, đám con gái trong lớp vẫn ríu rít ríu rít, gió ngoài cửa sổ gào thét ầm ầm, bắn những viên sỏi tanh tách lên cửa sổ, như muốn nhắc nhở cậu rằng những gì vừa hiện ra trong đầu cậu chỉ là một giấc mơ hão huyền.
–
Trời vừa chạng vạng tối, Eren đã tới bệnh viện.
Sau cơn mưa rào, bầu trời trở nên quáng đãng, mặt trời xuống núi để lại một ráng đỏ hiếm gặp, nhuốm vàng cây cối xung quanh. Cậu đứng trước cửa bệnh viện, không có ý định trốn tránh. Gần sáu giờ, cậu mới thấy rõ nơi xa có một bóng người quen thuộc tiến tới —— Là Reiner.
Anh quả nhiên không phải tới một mình. Eren vốn đã dự đoán được chuyện này, cũng đoán được là ai sẽ đi cùng anh.
Cậu dán mắt lên người bên cạnh Reiner, dáng người thon dài tóc đen kia đi rất gần bên anh. Anh ta cúi đầu nói gì đó, sau đó vòng tay ôm lấy bờ vai anh, nhè nhẹ vỗ lên cánh tay Reiner.
Ngoại trừ hai người bọn họ, cậu cũng không thấy Karina đâu. Reiner cũng không phải là đưa mẹ đi gặp bác sĩ như lời anh nói. Từ đầu đến cuối, bên anh chỉ có người tên là Bertholdt mà thôi.
Eren rất tự nhiên đi tới trước mặt bọn họ, cực kỳ thản nhiên chào hỏi.
Trong nháy mắt nhìn thấy cậu, Reiner lập tức cứng người lại.
“Eren.” Cậu có thể thấy Reiner đang vờ như bình tĩnh, cuối câu vẫn còn run rẩy, “… Tại sao em lại ở đây?”
“Bất ngờ lắm sao? Anh không nghĩ lời nói láo của mình sẽ bị tôi vạch trần à?” Cậu nhìn chằm chằm vào Reiner, cùng với bàn tay đang đặt trên vai anh, “Lúc gửi tôi địa chỉ sai, sao không ngẫm cho kỹ lại đi? Tôi đâu có ngốc đến độ anh nói dối cũng không phát hiện được?”
Reiner có ngốc thì là ngốc ở chỗ anh cho rằng Eren cũng ngốc như anh. Bệnh viện mà anh nhắc tới rõ ràng chỉ là để phòng ngừa Eren đi tìm mình, mà ngoại trừ địa chỉ sai và những chỗ quá xa, thì chỉ còn lại bệnh viện này mà thôi.
Cậu thoáng nhìn quanh bốn phía, cố tình bỏ qua gương mặt âm u của Bertholdt: “Không phải anh nói đưa mẹ đi viện xem bệnh sao? Sao tôi không thấy bà đâu cả nhỉ.”
“Bà, bà…”
“Dì nhập viện rồi.” Là Bertholdt thay Reiner trả lời vấn đề này. Anh ta tiến lên trước một bước, chắn giữa Eren và Reiner.
“Tôi không biết chuyện liên quan gì đến cậu, trừ phi là cậu đến để thăm bệnh.”
“Tôi đang chuẩn bị thăm đây.”
“Đi tay không cũng không tốt.” Bertholdt nói, “Dì thích lan hồ điệp, cậu có thể đi mua một ít mang tới tặng dì.”
Mùa này nào có lan hồ điệp, Bertholdt chỉ là đang tìm lý do đuổi cậu đi mà thôi. Anh ta như con gà mái bảo vệ đàn gà con của mình, khiến Eren chỉ có thể thấy nửa gương mặt lộ ra của Reiner.
“Reiner, đây là lý lo không thể gặp tôi theo lời anh nói sao? Là vì anh phải đưa mẹ đi khám bệnh, hay là vì anh muốn tiết kiệm chút thời gian để ở bên bạn mình?”
Cậu nhìn thấy mái tóc vàng kia khẽ run lên, mà Bertholdt vì động tác của Reiner mà ánh mắt nhìn cậu chỉ còn lại sự cảnh cáo. Cậu chán ghét cái màn kịch này giữa hai người họ, lời nói ra cũng hung ác hơn:
“Vì anh ta biết bí mật của anh lại không hề ghét bỏ cái cơ thể dị dạng đó nên anh thấy cảm động sao?”
Bertholdt siết chặt nắm đấm, nắm đấm kia rất có thể một giây sau liền sẽ nện vào mặt mình, nhưng cậu vẫn không chùn bước, không buông tha nói mà ra những lời càng ác liệt hơn:
“Reiner, đã đến nước này rồi mà anh vẫn chưa lên giường với bạn mình sao?”
Nắm đấm kia quả nhiên xé gió nhắm thẳng vào mặt cậu, nhưng cậu lại đứng đấy không hề động đậy.
Cậu cũng không cần phải né, vì đã có Reiner chắn thay cậu rồi.
Thanh niên tóc vàng kia vẫn tỏ vẻ cam chịu, cứ như thể anh là người có lỗi vậy. Anh cúi đầu, một tay nắm lấy cánh tay người kia, có thể thấy anh dùng rất nhiều sức, cơ bắp trên tay đều căng phồng cả lên.
“Đủ rồi, Bertholdt.”
“Cậu nghiêm túc đấy à?” Bertholdt quét mắt nhìn cậu một cái, “Cậu không nghe thấy nó vừa lảm nhảm cái gì sao?”
Eren nhíu mày nhìn dáng vẻ anh một câu tôi một câu của hai người trước mặt. Cậu còn muốn nói thêm nhưng lời chưa kịp ra khỏi miệng, Bertholdt đã duỗi chân trực tiếp sút cậu một cái. Một sút này chính là muốn giết cậu, đau đớn buồn bực tràn lên từ ngực cậu, khiến cậu lập tức phun hết nước chua trong dạ dày ra.
Cậu lảo đảo lui về phía sau hai bước, ngã sấp xuống trên bãi cỏ.
Tai cậu ù đi, trong mông lung hình như cậu còn nghe được tiếng Reiner gọi tên mình cùng với lời châm chọc khiêu khích của Bertholdt.
“Đừng có nằm đấy giả chết. Chỗ này là bệnh viện, nếu bị thương thì có thể trực tiếp đến đăng ký, sẽ có bác sĩ đến cấp cứu cho cậu.” Nói xong, anh ta nhìn về phía Reiner, “Reiner, mình chỉ có một thỉnh cầu duy nhất mà thôi, xin cậu đừng đi thương tình những kẻ cặn bã như vậy nữa.”
Reiner bị tình huống đột ngột dọa cho có chút luống cuống, cũng may anh chưa hoàn toàn đánh mất trí khôn, biết hiện tại tốt nhất là nên cứu trợ người bị thương. Anh ngồi xổm trước mặt Eren, hỏi cậu có sao không. Nét giả mù sa mưa trên mặt anh khiến Eren lại càng thêm phần chán ghét. Giờ này khắc này, cậu chỉ mong Reiner có thể cút cho khuất mắt cậu. Chỉ là khi trông thấy gương mặt kia, trong đầu cậu lại hiện ra bộ dáng nửa chết nửa sống nằm trên giường của anh.
“Ngay cả những lúc này, anh cũng vẫn có thể giả làm nạn nhân được. Âu cũng là thủ đoạn quen thuộc của anh.”
Cậu không hiểu sao bản thân lại nói ra một câu như vậy.
Reiner ngây ngẩn cả người: “Không, Eren, anh không…”
“Thôi nào, anh còn muốn giả bộ đáng thương tới khi nào nữa.” Cậu hung tợn nói, “Đằng nào bạn anh cũng ngay đây rồi, chúng ta cùng nói hết mọi thứ ra đi chứ nhỉ —— Ngay từ đầu, là anh đã cố tình tiếp cận tôi, dụ dỗ tôi. Lần đầu tiên gặp nhau anh đã đến khách sạn mướn phòng cùng tôi rồi nằm trên giường rên rỉ như một con điếm. Khi đó rõ ràng anh có thể phản kháng, vậy sao hết lần này đến lần khác anh lại chỉ có thuận theo? Trong đầu anh rốt cuộc là đang nghĩ cái gì? Có ai như anh vừa gặp mặt đã lên giường cùng người ta không?!”
Cậu đã từ nói chuyện bình thường chuyển sang gào thét. Những lời kia không phải chỉ là để Reiner nghe mà cũng là để Bertholdt nghe. Bertholdt siết chặt nắm đấm rồi lại chậm rãi buông ra, sợ hãi nhìn về phía Reiner.
“Anh cũng thấy rất ghê tởm đúng không?” Eren một tay ôm bụng nói với anh ta. Chết tiết, chỗ đó vẫn đau muốn chết. “Bạn thân thanh mai trúc mã của anh chính là hạng gái điếm rẻ tiền vừa gặp mặt là có thể cùng người khác lên giường. Ai, nhưng cái này cũng chẳng có gì mới mẻ… Dù sao thì với cơ thể dị dạng như thế, trừ tôi ra thì có trời mới biết bên ngoài anh ta còn bị ai —— Ưm!”
Cậu lại bị Bertholdt xông lên đánh cho một đốn, mà một lần này đánh này lại chính là giữa mặt cậu.
“Câm mồm.” Thanh niên tóc đen đẩy Reiner ra, một tay siết chặt cổ áo của cậu, “Xin lỗi, mau xin lỗi Reiner.”
“Tôi cũng chẳng nói gì sai, tại sao phải xin lỗi?”
Ánh mắt Bertholdt dành cho cậu như là muốn giết người, cậu cũng không chút nghi ngờ chuyện người này sẽ thật sự giết chết cậu.
—— Nhưng cậu sẽ không nhận thua.
Cậu dời mắt lên người Reiner.
“Những chuyện này… Tất cả những chuyện này đều là do anh mà ra, Reiner.” Cậu nói từng chữ, chậm thật chậm như đang lăng trì, như đang tuyên dương sự trơ trẽn của anh.
Cậu không quan tâm Reiner nghĩ gì, cho dù là thấy áy náy hay là thấy nhục nhã thì cũng thế cả. Cổ áo cậu bị người túm lấy, chỗ xương sườn bị Bertholdt đánh còn âm ỉ đau, mỗi lần cậu hít ra thở vào chỗ đó lại càng đau hơn. Đau đớn cũng làm cho sự thù hận trong cậu tăng lên không ít, cậu muốn ném hết những thứ đã tích tụ trong mình này ra ngoài, ném hết lên kẻ đầu têu mọi chuyện —— Reiner Braun nhất định phải chịu trách nhiệm, vì anh là người đã đột nhập vào cuộc sống của cậu trước, vì anh là người đã cản cậu giết một con mèo.
“Quân phản bội.”
Lúc mắng như vậy, cơ bụng cậu không tự chủ được mà căng thẳng, lục phủ ngũ tạng cũng vì thế mà vướng víu vào nhau. Cậu hít mũi, cố gắng lấy chút oxy, nhưng khoang mũi của cậu lại đau như bị thứ gì đó chặn lại —— cậu nhận ra rằng mình đang khóc, vẻn vẹn vì bị người ta đánh một trận mà khóc. Chuyện này khiến cậu vừa thấy mình đáng thương, lại rất nực cười. Cậu như một con chó hoang chật vật ngồi dưới đất. Cỏ mới mọc đâm vào tay cậu đau nhức, mà cậu phải dùng đôi tay này lau đi những giọt nước mắt không cam lòng.
Reiner gọi tên cậu. Gương mặt kia cùng gương mặt trong mơ chồng chất lên nhau, gầy gò, tiều tụy, nhưng vẫn là vẻ bi thương cùng cực ấy trong mắt anh, chỉ cần mỗi lần anh nhìn về phía Eren, anh đều sẽ như thế. Cậu chưa bao giờ hiểu được đau buồn của anh là từ đâu mà đến. Anh không nợ cậu cái gì, cũng không có làm cái gì có lỗi với cậu. Vậy tại sao khi lau nước mắt cho cậu, tay anh lại run đến vậy, như thể chỉ cần chạm nhẹ vào Eren thôi là anh sẽ bị trời phạt vậy.
Anh nơm nớp lo sợ xoa nhẹ khóe mắt của Eren, giúp cậu lau khô nước mắt, nói với cậu rằng. “Eren… Là lỗi của anh, tất cả đều là lỗi của anh. Anh, không phải là anh cố ý lừa em. Giấu diếm em là anh sai… Nhưng anh lại không thể nói em biết, anh không em phải chịu… phải chịu trách nhiệm. Xin em, Eren, đừng khóc nữa…”
Anh dường như cũng hoàn toàn suy sụp: “Eren, thật xin lỗi em… Anh, anh đang mang thai…”
Cậu sững sờ nhìn Reiner.
Bertholdt đi về phía anh, giật mạnh cánh tay Reiner: “Cậu điên rồi hả? Cậu đã hứa với mình sẽ không nói cho nó biết cơ mà!!”
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi cậu, Bertholdt…” Reiner không ngừng xin lỗi, tóc anh rủ xuống từng cọng, che khuất lông mày anh.
Anh mỏng manh biết bao nhiêu, chỉ cần một cú đẩy thôi là anh cũng sẽ gục ngã.
Mọi thứ đều thật hoang đường. Đầu tiên là cậu không ngờ Reiner thật sự có thể thụ thai. Lúc trước, mỗi lần làm tình cậu chỉ coi cơ thể Reiner như trò cười, chưa từng nghĩ tới anh thế nhưng cũng có một cái tử cung khỏe mạnh.
Tiếp theo, cậu hiểu mình sắp làm bố, dẫu cho cậu có nguyện ý hay không thì trên danh nghĩa, người bố của đứa trẻ trong bụng Reiner chính là cậu. Đứa trẻ đó chính là một sai lầm được cấu thành từ hợp đồng giữa bố mẹ nó, là một thứ không một ai muốn.
Nghĩ tới đây, cậu nhịn không được mà bật cười: “… Sở dĩ anh nói dối tôi là vì anh đang mang thai? Vậy thì anh muốn sao, giữ lại hay bỏ đi? Dù anh có lựa chọn nào đi chăng nữa thì anh cũng sẽ không nói tôi biết phải không? …Tôi cái gì cũng không biết, anh thấy như thế mới là tốt nhất cho tôi sao?”
“Không thì sao? Cậu nhìn lại bộ dạng hiện tại của mình đi? Cậu muốn đứa nhỏ chưa được sinh ra này sẽ có một người bố vô lại ngồi dưới đất như vậy sao?” Trả lời cậu là Bertholdt.
Bertholdt —— Cậu suýt chút nữa đã quên người này cũng ở đây. Anh ta cũng có một mái tóc đen và đôi mắt xanh lúc như cậu, khiến cậu nhịn không được mà hoài nghi liệu có phải Reiner cũng có gì đó với anh ta. Reiner luôn dùng ánh mắt bi thương nhìn cậu như thể đang xuyên qua mặt mình mà nhìn người khác —— Không lẽ người đó là Bertholdt? Người bạn thân từ thuở bé của anh? Chẳng lẽ anh ôm một mối tình vô vọng mà thầm mến anh ta sao? Thật ghê tởm. Hóa ra mình cũng chỉ là vật thế thân bị trói lên giường, làm đồ chơi tình dục cho Reiner Braun mà thôi.
Lại nói, mọi chuyện không phải quá đỗi quái dị sao? Từ ngày gặp được Reiner, mọi thứ bình yên lại bỗng lặng lẽ thay đổi, cuộc sống bình thường của cậu rối tung lên, việc học hành, câu lạc bộ, bạn bè… cậu đều vứt bỏ tất cả sang một bên, cùng Reiner đắm chìm trong trò chơi tình ái nhàm chán. Những thôi thúc tình dục và mọi xu hướng bạo lực của cậu đều đổ lên đầu Reiner, mà anh thì vẫn luôn cam tâm tình nguyện tiếp nhận, tựa như một bộ phim cấp ba đồi bại.
Và bây giờ, cậu bị ép trở thành một người bố.
Cậu sẽ thay tã cho con, sẽ giơ đồ chơi đùa nó sao? Cậu một con mèo cũng chẳng ôm, huống chi là người. Vừa mới nghĩ tới cơ thể trần như nhộng của một đứa trẻ, da gà trên tay cậu đều lập tức nổi lên. Cậu chán ghét những thứ còn sống, đặc biệt là người sống. Với những kẻ ngốc nghếch, thế giới tàn khốc này sẽ luôn giở trò ở mọi nơi. Mà cậu thì không có tâm tư đi dạy bảo trẻ nhỏ phải làm sao để đối phó với những chuyện như vậy, vì trước giờ cũng chưa từng có ai dạy cậu cả.
Một tay cậu nắm chặt lấy tay Reiner. Lòng bàn tay là ấm áp, nhưng lời cậu nói lại khiến trái tim đối phương dần dần băng lãnh.
“Giết đứa bé đi.”
Trước khi Reiner kịp phản hồi, Bertholdt đã cho cậu ăn một cú đạp nữa. Nhưng cậu lúc này đã biết phản kháng, nhặt cuốn sách rơi khỏi cặp sách lên nện vào mặt anh ta.
“Chết tiệt, tên điên này.” Thanh niên tóc đen chửi tục một câu.
“Tôi không muốn đứa bé này.” Eren không để ý đến Bertholdt, tiếp tục nói chuyện với Reiner. “Cho dù anh khăng khăng muốn đẻ thì tôi cũng sẽ không nuôi nó.”
Reiner lẳng lặng nhìn cậu: “Eren, anh có thể hỏi vì sao không?”
Tôi chưa sẵn sàng.
Tôi không muốn chịu trách nhiệm.
Tôi ghét trẻ con.
……
Cậu có rất nhiều lời giải thích nhưng lại chỉ nói một câu:
“Bởi vì tôi không yêu anh.”
Đây cũng không phải thứ họ nên thảo luận. Giữa họ chữ này chưa từng được đề cập tới, vậy mà cậu cứ thế dùng giọng điệu phủ định nói từ ấy ra khỏi miệng, Sau đó, cậu thấy lông mi Reiner khẽ run lên một cái.
“…dù sao thì, chuyện này, cũng là nên làm với người mình thích.” Lời giải thích của cậu như một cái cớ.
Đúng vậy, nhất định là nguyên nhân này. Cậu không thích Reiner, cậu sao có thể thích anh được? Lên giường là một sai lầm, thì ít nhất cũng không nên tiếp tục kéo dài sai lầm ấy. Họ không nên sinh ra đứa bé ngây thơ này rồi lại để nó phải kế thừa sự thù hận không chính đáng.
“Em nói không sai, Eren”
Ngoài ý muốn chính là Reiner lại gật gật đầu và chấp nhận câu trả lời của cậu.
Anh cười, nụ cười trông thật miễn cưỡng, như thể có gì đó muốn bong từng mảnh rơi khỏi mặt anh.
“Không sai, Eren, em nói không sai.” Anh sờ tóc cậu, nhìn đôi mắt màu xanh lục ấy rồi lại lặp lại lời vừa rồi.
Hình ảnh thật quen thuộc.
Eren nghĩ thầm, đây là mơ sao? Hay là ký ức bị lãng quên? Cậu thậm chí còn biết độ ẩm của ngón tay Reiner, bởi vì nó vừa mới lau nước mắt trên mặt cậu, nhưng đây chắc chắn không phải là lần đầu tiên… Trước kia, lâu thật lâu trước kia, cậu nhất định cũng đã từng gặp chuyện này rồi. Đó là khi nào? Ở đó có rừng cây rậm rạp, vách đá dựng đứng, và cảnh bình minh…… Cảnh bình minh rất đẹp, nếu không phải vì cảnh bình minh ấy, cậu sẽ không biết mái tóc vàng của Reiner cũng có thể đổi nhiều màu như vậy, có đôi khi là màu da cam, có đôi khi là vàng nhạt, thậm chí là cả một màu trắng đậm……
Rốt cuộc là khi nào?
Người ấy đưa tay về phía cậu và nói: “Nhất định phải làm được”, với giọng điệu vô cùng tự tin và cậu cũng bắt đầu cảm thấy mình là người toàn năng. Lời động viên quen thuộc ấy khiến nước mắt trào ra khỏi khóe mắt cậu. Bởi vì kể từ khi mất mẹ, chưa từng có ai dùng giọng nói ấy nói thế với cậu.
Cậu nhìn Reiner đứng dậy và rời đi, câu trả lời của anh là ‘Anh sẽ làm theo lời em’. Bertholdt đi theo sau anh, khinh thường đến mức nhìn của không nhìn Eren một cái.
“Chờ đã!”
Cậu ngăn Reiner lại.
“…Chúng ta…” Cậu không biết phải nhìn vào đâu, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào gót chân của Reiner. “Chúng ta đã từng gặp nhau chưa?”
Reiner quay đầu lại, ánh hoàng hôn nhuộm màu cam nhẹ nhàng trên tóc anh.
“Không, Eren. Chúng ta chưa từng gặp nhau.”