Cuối cùng đã tới ngày 31 tháng 5.
Ngày cuối tháng – cũng là hạn chót của bản thảo cho tôi và Elf.
Tôi kẹp túi đựng bảo thảo dưới nách và đứng trước của cung điện pha lê.
Trận đấu sắp diễn ra khiến tôi căng thẳng và hồi hộp tới mức nổi cả da gà.
Cũng không phải là không tự tin. Tôi đã chọn một chủ đề khó – chủ đề định mệnh giao phó, chủ đề tôi viết khi nhiệt huyết dâng tràn. Trong lòng của tôi thấy vô cũng thỏa mãn.
Tự tôi rất yên tâm với tác phẩm này. Có điều hai chân vẫn cứ run lẩy bẩy.
Ai mà chả thấy hài lòng với tác phẩm mình viết ra. Cũng giống như người ta coi con mình lúc nào cũng là thiên tài ấy.
Dù cá nhân thấy thế là ổn – có điều không đưa cho người ta đọc thì không thể chắc được.
Cho dù bản thân thì cho là hay, chưa chắc độc giả đã đồng ý.
Vì thế, tôi rất sợ. Có cảm giác nôn nao đầy bụng. Thông thường cảm giác bất an sợ hãi này sẽ từ từ biến mất sau khi có nhiều người đọc và cho tôi ý kiến.
Kiểu như là ‘viết hay lắm’ – thế cũng khiến tôi tự tin hơn rồi.
Ba năm kể từ lúc khởi nghiệp…tôi đã viết vô số câu từ cho người khác đọc, sau đó lại xin ý kiến của họ.
Cuối cùng, tôi hơi mò mẫn được cảm giác ‘nếu viết thế này người ta sẽ thích’. May mắn là gặp được những độc giả cũng thích câu chuyện của tôi.
Sự kiến ký tên lần trước khiến tôi rất vui. Tình cảm của họ khiến tôi vô cùng cảm động. Nhưng lần này tác phẩm tôi viết hoàn toàn không giống trước kia. Khác với những lần trước, tôi vừa viết vừa mò mẫn trong điều kiện không thuận lợi.
Và rồi --
Tác phẩm hoàn thành rồi, tôi không biết ngoài bản thân ra liệu còn có ai thích nó nữa không.
Nhưng có nghĩ nữa cũng vô dụng. Phải đưa cho người khác đọc thì mới nắm rõ được.
Giờ phút này, ba năm tự tin cũng trở thành vô nghĩa.
Tôi có chút mơ hồ, không rõ mình nên làm gì. Cũng như trái tim em gái tôi vậy.
Thở dài một tiếng, tôi tự nhủ:
“Hà~ hoài niệm quá.”
Không sao quên được…cẩm giác hồi hộp khi lần đầu tiên đến gặp nhà xuất bản.
Lần đầu tiên viết truyện, lần đầu tiên đăng lên mạng – cảm giác căng thẳng khi đó.
--- Mãi đến khi ‘người đó’ xuất hiện, tôi không ngủ được mấy.
“…Hà.”
Hít sâu một hơi bình tĩnh, tôi nhớ lại người đó – vừa là bạn, vừa là ân nhân.
Chúng tôi khi đó chỉ giao tiếp qua mạng Internet, nên người ta tên thật là gì, mặt mũi thế nào, là nam hay nữ tôi cũng không biết.
Từ giọng nói có vẻ trưởng thành, tôi đoán chắc là con trai hơn tuổi.
Tôi từng nói chuyện với anh ấy rất nhiều lần, lần nào cũng về một bộ nào đó đã xuất bản. Cảnh nào viết hay, nhân vật nào được miêu tả tốt – vân vân. Bọn tôi thường tán gẫu như thế hàng tiếng đồng hồ liền.
Hồi đó rất vui. Đó là một trong những động lực thúc đẩy tôi trở thành tiểu thuyết gia.
Mặc dù hiện giờ chúng tôi đã mất liên lạc với nhau rồi.
Những lời cuối cùng chúng tôi nói với nhau – là gì nhỉ?
Lần tới tôi muốn đi thử tranh giải thường cho tác giả mới vào nghề.. Kiểu kiểu ấy thì phải.
“Được rồi.”
Giờ…không phải lúc để hồi tưởng lại quá khứ.
“Đến này.”
Gạt lo lắng sang bên, tôi tiến về phía trước.
“Tới đấu một trận phân thắng bại đi!”
Nhấn chuông cửa.
*Kính koong*
“..Hử?”
Không ai trả lời. Thường thì chỉ cần năm giây là đã thấy có người bảo ‘Đưa xác thực cá nhân ra’ rồi.
Không có nhà à? Vô lý. Tôi đã dặn cẩn thận là ‘Năm giờ chiều ngày 31 tháng năm là tôi tới. Lúc đó chúng ta sẽ đấu phân thắng bại’. Hôm qua tôi cũng nhắc là ‘mai đấy nhé!’ rồi cơ mà. Cậu ta cũng xác nhận rồi.
“…Hay là chưa hoàn thành bản thảo nên chạy rồi?”
….Cái này dễ lắm. Hôm qua cũng như mọi ngày, Yamada Elf cứ nằm chơi suốt chả viết được chữ nào. Sức đâu mà một ngày làm xong bản thảo cơ chứ.
Bản thảo của Elf chắc chắn là chưa xong – nhất định là thế rồi.
Thế nên Elf mới trốn – phải không nhỉ?
“Làm gì có chuyện đó.”
Tôi tự gạt bỏ khả năng này.
Sau khi Yamada Elf quyết định sẽ đấu một trận với tôi…cậu ta luôn tràn đầy tự tin tuyên bố ‘thắng anh thì dễ như trở bàn tay ấy mà’. Tôi không tin rằng đấy là tự tin vô cớ.
Hơn nữa thành tích của Elf là hàng thật giá thật. Tác giả mấy bộ sách bán chạy nhất, luôn giữ kỷ lục một năm ra được bốn quyển.
Nói cách khác, cậu ta chưa từng bỏ chạy. Ít nhất cũng không phải loại dựa vào hạn cuối để hù ma mới. Chính vì danh tiếng tốt đẹp này mà đến tận bây giờ tôi vẫn thấy khó có thể tin cái cô lười cả ngày nằm chơi Monster Hunter lại chính là tiểu thuyết gia Yamada Elf.
Mặc dù dựa vào những gì vừa suy đoán thì cậu ta không thể xong bản thảo được, nhưng đồng thời theo quá khứ xem xét cậu ta cũng sẽ không thể không hoàn thành. Mà chạy lại càng không. Có điều sao mãi vẫn không ra….
Tình huống có vẻ khó hiểu.
…………….
“…………….Chả tới mức….chết ở trong đó rồi đấy chứ?”
…Không thể nào. Chắc chắn là không thể rồi. Nhưng mà….
Nghĩ mãi không ra, tôi bước vào cung điện pha lê.
“Có ai ở nhà không?”
Tôi mở của trước lớn tiếng, nhưng không ai đáp lại.
Trước mặt là hành lang kiểu Tây hơi tối hoàn toàn yên lặng.
“Có ai ở nhà không vậy!”
Tôi gọi vọng lên lầu hai, tuy nhiên không có ai trả lời.
Nhà Yamada thật sự biến thành nhà ma rồi.
………Một phút. Hai phút. Tôi ướm hỏi:
“Cho hỏi Yamada Elf-sensei có nhà không?”
…………
“Xin lỗi vì đã làm phiền.”
Chả ai trả lời hết nên tôi quyết định đi phòng làm việc xem thử.
Cũng đành thôi. Tình hình này rõ ràng là không bình thường rồi.
“……..”
Tôi cẩn thận đi mò mẫm từng bước lên câu thang và tới trước của phòng làm việc của Elf.
Có thể thấy một áp lực nhỏ toát ra từ cánh cửa…hao hao giống cái cửa trong nhà tôi ấy.
Nuốt nước bọt, tôi cầm lấy tay cầm.
*Kẹttttttttttttttttttttttttttttt*. Cửa mở ra với một tiếng động nghe như trong phim kinh dị.
Sau đó tôi nghe thấy một âm thanh lạch cạch rất quen thuộc.
Đó là tiếng gõ bàm phím.
“El ---“
Tôi dừng lại. Trong phòng làm việc, Elf đang ngồi trước máy tính. Tôi có thể thấy một bên mặt cậu ta.
Cậu ta có một nét mặt nghiêm túc chưa từng thấy. Trông như bị ma nhập ấy. Ánh mắt dán chặt vào màn hình, tay gõ điên cuồng.
Cô ngốc hôm qua còn cười ha hả giờ đã biến mất không tăm tích. Hình tượng một người thui thủi chơi Monster Hunter cũng không còn.
Đúng như tôi tưởng tượng, Yamada Elf-sensei lúc làm việc trông ngầu ơi là ngầu.
“…..”
Tôi lặng lặng nhìn quanh…sau đó đưa tay lau kệ một cái.
Ngón tay hơi dính chút bụi. Nhưng tôi chắc chắn chủ nhân căn phòng này không bao giờ lại bỏ quên không lau dọn cả.
“…Thế nghĩa là…”
Tiếng lầm bầm một mình của tôi bị Elf nghe thấy. Cậu ta giật mình dừng lại.
Tôi cảm thấy rất hối hận vì hành động này của mình.
Elf quay hẳn về phía tôi. Đôi mắt đẹp của cậu ta đã có một vòng thâm quầng. Giờ cậu ấy chỉ mặc một bộ đồ thể thao đơn giản chứ không phải bộ lolita như mọi khi.
“…À, anh tới rồi à…đúng rồi…hôm nay đã là 31 rồi nhỉ…anh cứ xuống phòng khách chờ tý.”
Nghe giọng khàn khàn cứ như bà lão vậy.
“Tôi có quấy rầy cậu không?”
“……”
Không đáp. Giống như nghe không thấy vậy, Elf quay lại máy tính xách tay tiếp tục gõ.
Tôi không nói gì và cố gắng ra khỏi phòng một cách nhẹ nhàng hết mức có thể.
Sau khi xuống phòng khách, tôi kiếm một cái đệm ngồi xuống.
Có cảm giác không khí của cung điện pha lê hôm nay hơi bất thường.
…Ai ngờ cậu ta còn một con người khác như thế chứ.
Khá là ngoài dự đoán – cũng không hẳn. Hình tượng chăm chú làm việc thế mới đúng với hình tượng tác giả nổi tiếng Yamada Elf-sensei trong lòng độc giả - trong lòng tôi. Trông bộ dạng này chắc là có bản thảo cực tốt rồi.
“….Hà hà.”
Cái này với tôi đáng phải là tin xấu, nhưng tôi vẫn bật cười nhẹ.
Cho dù là hai phía đối lập, tôi vẫn là người hâm mộ cậu ta mà.
Chừng một giờ sau, Elf đá cửa bước vào.
*Rầm*
“Đợi lâu chưa!?”
Đập vào mắt tôi là bộ lolita trắng lồng phồng và giọng nói tràn đầy tự tin.
Xem ra là đã hồi phục lại rồi. Bất ngờ nhất là đôi mắt thâm quầng cũng đã trở lại như cũ.
Cậu ta một tay cầm máy tính xách tay, tay kia cầm một tập giấy. Elf ngông nghênh bước tới cạnh tôi và ngồi phịch xuống, đặt đống bản thảo lên bàn nói:
“Đây là bộ tiểu thuyết mới của tôi!”
“……………………”
“Sao thế, Izumi Masamune. Trông anh như thế thấy cái gì đó khó tin lắm ấy.”
“Không,…nhưng mà….”
Mặc dù đã tận mắt thấy người ta làm việc, tôi vẫn không tin nổi là cậu ấy xong kịp.
Càng nghĩ càng khó tin. Thật sự là xong kịp sao?
“Cậu…cậu…đến hôm qua còn chưa viết được chữ nào phải không?”
“Đúng. Thì sao?”
Thì sao…các bạn biết tôi muốn hỏi gì chứ?
“Chỉ…một ngày…đã xong cả bản thảo?”
Tôi ngây ngốc cầm đống bản thảo của Elf lên.
Nặng thật. Bản thảo này in cả hai mặt. Trang cuối có số đếm 130, nghĩa là tổng cộng dài 260 trang.
“Một ngày…hai tư giờ…viết được hai trăm sáu mươi trang?”
Nhìn tôi kinh ngạc, Elf cười đắc ý.
“Không không…Không thể nào. Cố cách mấy đi nữa thì một ngày chỉ viết được chừng hai trăm trang thôi!”
“Khoan đã! Anh vừa nói cái gì khó tin thế? Cực hạn đáng lẽ chỉ được chừng năm mươi trang thôi!”
Thật sao? Có thế thôi á? Ngày thường phải đi học tối về nhà mới viết tôi cũng làm được hơn thế. Cậu ta có thật là tiểu thuyết gia chuyên nghiệp không đấy? Viết chậm vậy sao? Tôi mà viết mỗi ngày dưới trăm trang là thế nào cũng có vấn đề.
Thế còn lúc chịu áp lực ‘Ngày kia sẽ có quyết định cuối cùng, viết đi hay muốn chết’ thì sao nhỉ?
Mặc dù trong bụng còn một đống câu hỏi, giờ không phải lúc.
“Thế thì còn lạ hơn. Hôm qua cậu còn chưa viết được chữ nào cơ mà. Sao hôm nay đã xong rồi?”
“Hừm hừm ~”
Elf lắc lắc ngón trỏ chọc tức:
“Đã nói anh nghe rồi mà còn hỏi à – ‘Sớm muộn thì anh cũng biết thôi…ngày tôi đánh bại anh’.”
“Ý cậu là – à!”
Nhớ ra rồi!
Kỹ năng đặc biệt của tôi lợi hại lắm đó. Mặc dù không thể dùng tùy tiện được nhưng lúc nào dùng là thừa sức vượt qua kỹ năng ‘Viết cấp tốc’ của anh.
Lúc đó còn tường đùa nên không để ý chứ ---
“Cậu… lẽ nào cậu….”
“Ahahaha – nhận ra rồi hả? Ánh mắt tốt đấy Izumi Masamune.”
Elf giật lấy bản thảo của mình từ tôi rồi giơ cao lên đầu:
“Đây là kỹ năng đặc biệt cấp B của ‘đại tiểu thuyết gia’ – Triệu hồi bóng tối [1] - cho phép tác giả triệu hồi bản thảo đã viết xong từ ma giới!”
“-----------------“
Tôi chỉ có thể trợn mắt há mồm nhìn.
Không, không thể nào…làm sao một kỹ năng kinh khủng thế có thể tồn tại được?
“ --- Cậu nghĩ tôi sẽ tin chắc? Đảm bảo là cậu chém gió rồi.”
“Làm gì có!”
“Bốc phét! Vừa nãy cậu còn gõ điên cuồng đấy thôi!”
“Đấy…đấy không phải là cái bản thảo này! Đấy là…đang chơi game! Tôi đang chơi game thôi!”
Nhìn bộ dạng Elf thế này chắc chắn là tôi đoán đúng rồi.
“…………….”
Tôi nhìn Elf bằng ánh mắt đầy thương hại lẫn khinh thường.
“Cái…cái gì?”
“Triệu hồi bóng tối là cái quái gì chứ? Không phải chính cậu là loại người cứ chờ nước tới chân mới nhảy hả? Ai chả biết cậu lựa lúc tôi không sang để lén lén đánh vào!”
”Đâu có ~~~~~~~~~~~~. Tôi thật sự triệu hồi nó từ ma giới đến mà ~~~~~~~!”
Bộ cậu ta nghĩ bốc phét kiểu đó sẽ có người tin sao?
Thỉnh thoảng cũng có vụ này thật – cái loại tác giả ngốc lúc nào cũng ra vẻ ‘chả có việc gì làm cả’.
Đừng thế mà. Thằng này thật sự mong truyện của cậu đấy
Thấy ánh mắt tôi lạnh như băng, Elf bĩu môi:
“Nếu anh nghĩ là tôi nói dối thì kiểm tra máy tính đi. Còn lâu mới tìm thấy file văn bản nhé.”
Elf có vẻ có ý nói ‘hừm hừm, thế nào hả’ rồi ưỡn ngực đưa máy tính xách tay cho tôi.
“………….Chờ đã.”
Cậu ta vừa nói cái gì? Không có file văn bản nào về bản thảo này? Dùng thế để chứng minh bản thân thực sự triệu hồi nó từ ma giới ra sao?
Ý thế à? Chẳng lẽ là….
“Cậu xóa rồi? Xóa file văn bản gốc rồi? Vì chuyện nhỏ nhặt thế thôi sao?”
“Hả? Anh nói cái gì ngu xuẩn thế? Bản thảo của tôi là triệu hồi từ ma giới đến, làm gì có file văn bản gốc nào.”
“Lắm lời quá! Cậu đã làm gì thế này? Bản thảo của Yamada Elf mất tiêu rồi! Cậu có biết nó giá trị cỡ nào không?”
Quá kích động khiến giọng của tôi cũng khác hẳn ngày thường.
“…..Nè…Yamada Elf chính là tôi mà…cần bản thảo là ở đây có ngay chứ khó gì.”
Đáp trả nhẹ như không….đống giấy này chính là bản thảo duy nhất còn lại ấy.
“….Thế lúc người ta bảo chuẩn bị thì cậu định thế nào? Bây giờ làm gì có nhà xuẩn bản nào giờ lại không cần file cơ chứ?”
“Ai thèm quan tâm. Tóm lại tôi cứ thắng anh cái đã còn bản thảo này giao cho biên tập viên là được. Sẽ có người lo nốt chuyện còn lại.”
Đồ nhãi ranh! Tôi còn tưởng ‘đáng yêu’ là thuộc tính đặc biệt của nữ sinh cấp hai chứ, xem ra đây có một ngoại lệ đặc biệt.
Đúng thế! Chả đáng yêu gì cả!!!!!!
Elf ném bản thảo cho tôi nói bằng giọng có chút trách móc:
“Rồi, vui vẻ đến đây là đủ rồi. Phân định thắng bại đi, Izumi Masamune.”
Đã đến lúc rồi. Nói thật trong bụng tôi hãi lắm.
Nhưng ngoài mặt vẫn không lộ ra chút nào.
“ – Đến đây, Yamada Elf.”
Tôi hít thở vài cái để lấy lại bình tĩnh và nghênh chiến với địch thủ của mình. Hai tay chậm rãi từ từ đưa bản thảo ba trăm trang trong túi giấy niêm kín sang.
Chúng tôi đổi bản thảo cho nhau.
Đương nhiên giờ là lúc đọc thử rồi nêu ý kiến.
Chỉ cần đọc một lần là đủ, vì nếu đơn giản cần tìm người thắng thì cứ đưa cả hai cho Eromanga-sensei là xong.
Nhưng tôi muốn xem trước đã. Xem bản thảo mà Yamada Elf-sensei triệu hồi từ ma giới đến.
Bản thảo này đến cả biên tập cũng chưa đọc qua. Một bản thảo thô.
Khi nhận bản thảo của tôi, có lẽ Elf cũng nghĩ thế.
Nếu vậy tôi sẽ rất vui. Rất hân hạng.
“Ủa – chưa đặt tên à?”
Elf ngồi xuống cạnh tôi.
“À ừ. Nói thật tôi cũng vừa viết xong thôi.”
Đây là lần đầu tiên tôi viết nửa tháng mới xong một bản thảo. Không phải là không viết được – ngược lại thì có, cứ vừa viết vừa sửa. Càng viết càng thấy sung sức hơn. Cảm giác – rất vui.
“Thế anh đặt tên cho nó đi. Thế này khó chịu quá.”
Ngay trang đầu của tập bản thảo Elf đưa cho tôi là tên bộ sách.
Thông thường có hai loại tác giả: loại một là viết trước sau đó dựa vào nội dung mà đặt tên. Loại hai là đặt tên thật hay rồi lấy đó làm sườn để viết một bộ.
Elf là loại sau, viết lách hoàn chỉnh theo kế hoạch định trước. Còn tôi là loại một, cứ trong đầu có gì viết nấy.
Quyển này của Elf có một cái tên rất phù hợp, rất chính xác mà quan trọng nhất là có biểu tượng cho tình cảm của nhân vật nữ chính. Nhìn qua thôi người ta cũng biết quyển này sẽ là một bộ nóng bỏng rồi.
Chỉ dựa vào tựa đề thôi tôi đã có thể tưởng tượng bức hình minh họa cực kỳ xấu hổ phẳng lỳ của nhân vật nữ chính do Eromanga-sensei vẽ ra rồi. Bất kể là một sản phẩm để khoe tài vẽ của Eromanga-sensei hay là vũ khí để đánh bại tôi…nó đều là một cái tựa đề khá tốt.
“Nếu vạn nhất anh thắng, tôi sẽ tiến cử sách của anh. Nhân tiện ~ mặc dù giờ cái này còn là bí mật nhưng tất cả sách của tôi sớm muộn cũng thành anime hết đấy.”
“………..Giỏi nhỉ.”
“Đúng không đúng không ~”
Elf một tay che mắt trái tạo dáng như nhân vật anime : Mắt phải nhắm lại, sau đó mắt trái lóe sáng: “Kỹ năng cấp B – Thần nhãn – chỉ cần nhìn một lần là xem thấy bản chất của tác phẩm.”
Bộ dạng này giống như đang đảm bảo ánh mắt của mình là tuyệt đối chính xác vậy.
Ừ thì mặc dù ăn nói kiểu này nghe phiền quá…nhưng có khi người ta thật sự có ‘Thần nhãn’ cũng nên.
Sự thật là kỹ năng cấp B trở lên mà Elf nói tới cũng không hoàn toàn là lung tung…mà chỉ một chốc nữa thôi là tôi biết sự thật này. Nhất là kỹ năng ‘Thần nhãn’ mà Elf vừa kiêu ngạo biểu diễn. Đó là kỹ năng đặc biệt với rất nhiều ứng dụng thực tế của cậu ta.
Chính vì kỹ năng này mà chỉ chốc nữa thôi, tôi đã bị dồn vào tuyệt cảnh.
Vẫn giữ nguyên tư thế như cũ, Elf cố ra vẻ nghiêm túc:
“Hahaha…có kỹ năng đáng sợ này thì sớm muộn gì ngành công nghiệp light novel cũng sẽ lấy tên tôi đặt cho giải thưởng.”
“Rồi rồi. Quả là kỹ năng lợi hại đấy – nghĩa là nếu đánh bại cậu tôi cũng có thể tham gia câu lạc bộ tác giả có tác phẩm được chuyển thể thành anime rồi.”
“Hà – nói khoách mà không biết ngượng.”
Bọn tôi đấu khẩu vài câu, sau đó Elf hừ một cái.
“Rồi…nhanh đọc kiệt tác của tôi đi.”
“Rồi rồi.”
“Để xem sự tự tin của anh mạnh mẽ tới đâu.”
“Ừm.”
Tôi có một cảm giác rất kỳ lạ. Bộ cậu ta không thấy đọc bản thảo của nhau…rất không ổn sao? Cũng giống như nhìn nhau khỏa thân vậy. Tôi không khỏi nghĩ thế.
Sự thật là giờ mặt tôi còn nóng hơn cả lúc thấy người ta khỏa thân nữa.
--- Không được không được!
Tôi lắc đầu – đúng lúc Elf cũng lắc theo. Sau đó bọn tôi đồng loạt mở bản thỏa trong tay ra.
"-----------"
………………..
Tôi bắt đầu đọc. Chỉ sau vài trang, chuyện thắng thua đã không còn quan trọng nữa. Trái tim đập thình thịch như thể hiện tâm trạng càng lúc càng mãnh liệt.
Không dừng được. Bàn tay, trái tim không dừng được.
“---------------“
Hay quá! Quá là hay!
Đây là …thực lực của tác giả có tác phẩm được làm thành anime…! Tác phẩm này dùng để đánh bại tôi, vậy mà tôi còn bị nó cuốn hút. Tôi không thể không thích nhân vật nữ chính đáng yêu, không thể không tưởng tượng cảnh nóng bỏng do Eromanga-sensei trong đầu.
“…Cậu ta…”
Tôi cười không cam lòng nhìn đối thủ của mình. Đó là lúc đột nhiên tôi nhận ra.
Quyển sách này…là viết cho họa sĩ của nó.
Cũng giống như nấu nướng, văn chương và tranh minh họa có mối quan hệ đặc biệt. Chừng nào light novel còn có tranh minh họa là không ai có thể bên trọng bên khinh được.
Có vô số trường hợp tác giả vì lý do này nọ mà đổi họa sĩ, nhưng người đọc đều lập tức nhận ra ngay. Tôi cũng là độc giả nên biết lắm.
Bộ sách mới nhất của Elf và tranh minh họa của Eromanga-sensei là một cặp cộng sự trời sinh.
“……….Kuh.”
Miêu tả, diễn biến câu truyện, nhân vật…tất cả đều được xây dựng dựa trên điều kiện là Eromanga-sensei là họa sĩ của bộ này. Tất cả nhân vật nữ đều ngực phẳng. Tất cả các tư thế mà Eromanga-sensei am hiểu nhất đều được tận dụng.
Ngắn gọn mà nói thì đọc nghe rất dâm.
Loại như cậu ta chắc cũng chả viết được cái gì khác. Nhưng những gì cậu ta viết được thì đều là kiệt tác hết.
Một bộ sách đánh nhau bằng vũ khí biến hình.
Một bộ sách viết vì Eromanga-sensei.
“Cậu…giỏi thật đấy….”
Tôi không tự chủ được tán thưởng. Đến lúc nhận ra mình lỡ lời ngẩng đầu lên – hóa ra Elf cũng không nghe thấy.
Cậu ta đang đọc bản thảo của tôi rất chăm chú – nhưng vẻ mặt cậu ấy tràn ngập kinh hoàng.
“……”
Đột nhiên Elf nhe răng nghiến lợi, bộ dạng như muốn nuốt chửng bản thảo của tôi vậy.
Trong lúc tôi đang sảng khoái đọc bản thảo của Yamada Elf-sensei thì ---
Elf đang điên tiết đọc bản thảo của Izumi Masamune.
“…Ê này….”
Tôi nơm nớp thử ướm hỏi nhưng Elf không đáp. Cậu ta chỉ lầm bẩm:
“Bản thảo này…là thật sao? Thực tế sao? Không phải là tưởng tượng sao?”
Đúng thế. Elf vừa đọc vừa hỏi:
“Thật hay không đấy? Quan trọng lắm – trả lời tôi.” Cậu ta hỏi thẳng.
…Sao…trông cậu có vẻ điên tiết thế ?
Mình…có viết gì có thể gây ra tình trạng này không nhỉ?
“Đương nhiên không phải là thật trăm phần trăm rồi….”
Bản thảo của tôi cũng chỉ có một vài phần là thật thôi.
“Thật không?”
Elf thở phì phì cắn môi, hai tay dùng sức bóp cả vào bản thảo.
“……..”
Sau đó lại tiếp tục cắm mặt vào đọc.
Xem bộ dạng rất nghiêm túc. Có điều trong nét mặt vẫn đầy kinh hãi.
"…Ack…Oh…Kuh….Oh…"
Hơi đổi sắc mặt – giống như đang nhịn cái gì đó.
Cuối cùng….
“Cái ~~ gì ~~ thế này!!!”
Elf gào ầm lên rồi đập bôm bốp bản thảo của tôi xuống bàn, bộ dạng như thể muốn đập vỡ kính luôn. Sau đó cậu ta đá văng cả bàn đi, còn mình thì nằm ườn ra ghế lăn qua lăn lại – hai tay vẫn cầm bản thảo của tôi.
"Ohhhhhhhhhhhhhhh!! Kuhhhhhhhhhhhhhhhhhhh"
Cứ như trẻ con đang đùa ấy. Đọc tiểu thuyết của tôi mà biến thành thế này…kể ra cũng hơi sợ. Ai mà ngờ được độc giả lại có phản ứng kiểu đó chứ?
Chuyện quái gì đang diễn ra thế này?
Lật vài tờ. Lăn qua lăn lại. Lật vài tờ nữa. Tiếp tục lăn lăn.
Có lúc lại húc đầu xuống sàn. Có lúc lại la hét “Oh oh oh oh oh!” hoặc là “Zhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh!!!!” như dã thú ấy. Tóm lại Elf cứ loạn như thế một lúc.
Tôi chả làm gì được ngoài việc đứng xa xa ra ngóng.
Một lúc sau, coi bộ đã mệt, Elf dừng lại ngửa mặt lên trời.
“….Không thể nào.”
Lẩm bẩm đứt quãng. Sau đó một dòng nước mắt bắt đầu trào ra.
“Wahhhh….không thắng được rồi…không thắng được ….Wahhhhhh “
Elf vừa khóc vừa lặp đi lặp lại là mình không thắng được.
…Sao hả? Mặc dù tôi cảm thấy lần này viết rất tốt, đúng là kiệt tác luôn, tự tin cũng không vấn đề gì.
Nhưng có thể thắng áp đảo bộ light novel siêu hạng của Elf đến mức này sao?
Nghĩ không ra đáp án, vì thế tôi hỏi:
“….Bản thảo của tôi…hay thế cơ à?”
“Không! Không phải thế!”
“Hả?”
Chả hiểu gì cả. Đang đấu với nhau thế này, cậu ta thì nói không thắng nghĩa là nhận thua rồi còn gì? Không phải tôi thắng thì ai thắng?
“Lúc nào anh cũng thuyết giáo tôi thế này thế kia, cuối cùng anh còn điên hơn cả tôi! Sao anh không thế ngay từ đầu đi! Cái…cái loại tra tấn gì thế này? Muốn giết tôi à?”
“….Bộ tôi viết dở tới mức cậu tức thế cơ à?”
“Đã nói rồi, không phải thế!”
Elf đứng dậy nắm chặt hai tay, mắt đỏ au vì khóc:
“Đồ đầu đất ngu ngốc! Siêu biến thái! Dám viết cái này cho tôi đọc! Light novel tôi viết có thể bán chạy hơn thế này cả triệu lần! Nhưng mà….lần này chưa có người thắng! Giống như là lúc chơi game đối kháng có người lại rút tay cầm bằng kim loại ra ấy!”
Mặc dù nói ẩn dụ kiểu này rất lạ, tiếc là tôi chả hiểu Elf nói gì cả.
“Này…cậu…tôi chả hiểu cậu đang nói gì cả! Với cả đây là kiệt tác tôi dồn hết tâm lực để viết ra đấy. Bộ light novel đệ nhất của tôi đấy!”
Tôi dí sát mặt vào Elf trả lời.
“À tôi biết ngay mà! Đọc là biết ngay! Bực thật đấy, nhưng cũng phải khẳng định: cái anh viết ra đấy đúng là bộ light novel tuyệt đỉnh, viết bằng kỹ năng cấp S của anh.”
“Thế vấn đề của cậu là gì?”
“Nhưng cái này không phải để ‘nhiều người đọc thì thấy hay’! Cá nhân tôi thì cho là sách viết cho càng ít người đọc thì càng hay. Đúng nguyên tắc đó thì bộ này của anh là đỉnh nhất rồi – vì anh đem cả linh hồn để viết cho một người đọc mà thôi!”
“---------“
Tôi cứng họng không đáp được. Cậu ta nói hoàn toàn đúng.
“Cái này không còn là light novel nữa rồi. Đây là….là….”
“Anh sỉ nhục tôi đấy à?”
Elf gào ầm lên rồi chạy lên lầu.
“Này này!”
Tôi cuống quít đuổi theo vào phòng làm việc:
“Cậu muốn nói gì chứ?”
“Ôi thật là ~ anh kém quá đi mất!”
Elf dừng lại một chút, sau đó quay lại chỉ thắng ngón tay vào mặt tôi:
“Đã! Nói! Rồi! Với tư cách một tác phẩm, cái này của anh chỉ đáng vứt sọt rác! Trên đời này chỉ có hai người đọc xong cái này có thể thấy cảm động mà thôi. Ngoài tôi ra chỉ còn mình em gái anh – Eromanga-sensei mà thôi!”
“!”
Những lời Elf vừa giận giữ nói ra giáng vào tôi như một tia sét.
Câu này thật sự nằm ngoài dự đoán. Tôi trợn mắt há hốc mồm một lúc mới ngây ngô hỏi:
“…Làm sao…cậu biết….?”
“Anh hỏi làm sao tôi biết em gái anh là Eromanga-sensei hả?”
“Không chỉ có thế. Làm sao cậu biết tôi viết truyện này dựa trên em gái mình? Tôi đã chỉnh sửa khá nhiều rồi, đúng ra ngoài tôi ra không ai biết được mới đúng chứ. Mà cô em gái trong truyện của tôi có phải hikikomori đâu, chưa kể tôi cũng chưa từng nói tới em gái mình – Sagiri cho cậu. Sao cậu ---“
Sao cậu lại biết?
“Anh không nói, nhưng tôi biết. Đọc xong là biết.”
Trông thái độ Elf giống như đang nói ‘Gì cơ? Chuyện nhỏ ấy mà’
“Hả????”
“Hử?”
Im lặng một lúc, sau đó Elf chỉ tôi hỏi:
“À…lẽ nào anh nghĩ mình dấu kỹ lắm? Rằng độc giả sẽ không nhìn ra?”
Xem điệu bộ này cứ như là ‘tôi nhìn là biết liền’ vậy. Có điều Elf nhanh chóng nhận ra, bừng tỉnh nói
“À…à..hiểu rồi. Ừm, nếu độc giả không biết cá nhân anh hoặc là không quan tâm đến anh thì đúng, họ thật sự không nhận ra đâu. Tôi rút lại lời khi nãy, anh dấu kỹ đấy – nhưng có điều tôi vừa đọc là biết liền.”
“Hả? Biết liền?”
“Ừ, biết liền. Cái này anh viết ra giống như đang thừa nhận em gái anh chính là Eromanga-sensei ấy. Vì thế tôi đề nghị anh đừng có đem nó đi xuất bản.”
Thật sao…mình còn tưởng đã dấu rất kỹ rồi chứ.
Chả lẽ đây là năng lực của tuyệt kỹ ‘Thần nhãn’ hay sao?
Nhưng khi tôi nói ra điều này, cậu ta đáp rằng ‘…Tôi không cần nhờ kỹ năng này cũng biết’. Khi đó tôi vẫn chưa hiểu ẩn ý của câu này thế nào.
“….Tôi…tôi định viết xong bộ này thì cho em gái mình xem….”
“À không sao. Tâm ý của anh đảm bảo là sẽ truyền tới cô bé.”
Elf trả lời cứ như thể đó là chuyện vô cùng bình thường. Tôi nói như sắp khóc:
“Cái này….lộ thật rồi à?”
“….Anh còn chưa rõ lòng mình sao?
“Tôi từng nói là ‘Viết một thứ gì đó bằng con tim của mình’ rồi ‘muốn lấy em gái viết thành nhân vật nữ chính’. Cái này có vấn đề gì không?”
“…………Này…anh còn hỏi tại sao lộ không?”
“…………Tại sao nhỉ…”
Tôi cúi đầu nắm chặt hai tay.
Mình đúng là đồ ngốc! Đại ngốc đại ngốc đại ngốc! Đắc ý quá tới mức để lộ quá nhiều về Sagiri.
Kết quả là dù Elf nhận thua cũng không dám đưa nó đọc cái này.
Trong câu truyện vừa viết, nhân vật chính là một cậu học sinh cấp ba vô cùng bình thường. Cậu ta nảy sinh tình cảm với cô em gái không có quan hệ huyết thống.
Hồi đó mình nghĩ cái gì không biết. Viết thế làm sao mà không lộ cho được.
Mặc dù đã có đổi tý chút, nhưng ai đọc mà để ý là nhận ra ngay.
Nhưng cũng đành chịu thôi. Tôi dốc trọn linh hồn để viết mà.
“Hừm…tôi cũng xin lỗi vì nổi giận. Nhưng mà anh định làm gì tiếp?”
“Làm gì là làm gì?”
“Anh có định đem bức thư tình này cho em gái anh không?”
“Wahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh!”
Tôi ôm đầu hét lên.
“Thư! Thư…! Cậu….!”
“Hả? Cái này đã rõ ràng là thư tình rồi còn gì. Một lá thư tình ba trăm trang cơ đấy ~ quả là một tình yêu nónggggggggggggg bỏng.”
“^%#^%@!”
Cậu muốn giết tôi đấy à? Muốn giết tôi thật đấy à?
Đầu óc tôi loạn cả lên, không sao tập trung suy nghĩ được.
Giờ cái mặt chắc là thảm đến mức không thể thảm hơn được nữa rồi.
“Còn tưởng anh là đồ biến thái cuồng – ai dè chính anh cũng không để ý. Thế thì…thật là….”
Elf gãi gãi mái tóc vàng của mình:
“Thế anh có định cho cô bé xem không?
“….Có.”
“Thế thì ---“
Elf đưa bản thảo lại cho tôi mặc dù chưa đọc xong. Sau đó cậu ta lấy lại bản thảo của mình. Và rồi....
“Đi làm chuyện anh cần làm đi! Đi gặp Eromanga-sensei đi!”
Yamada Elf thả bản thảo trong tay vào máy hủy tài liệu
“Thua rồi! Lần này tôi thua rồi!”
“Này này khoan đã!”
Tôi vọt tới, nhưng hơn nửa bản thảo trong tay Elf đã chui vào máy hủy tài liệu rồi.
File văn bản gốc bị xóa rồi, vì thế trên đời chỉ còn tập bản thảo đó mà thôi.
Bộ sách tuyệt vời được sáng tác dành riêng cho Eromanga-sensei – cứ thế biến mất.
“Cậu làm gì thế hả? Cậu….!”
“Sao anh lại khóc hả?”
“Tôi còn chưa đọc xong!”
“Ah~ cám ơn. Nhưng giữ lại cũng không có ý nghĩa gì. Anh cũng hiểu phải không?”
“……….”
Bộ sách này Elf viết với điều kiện tiên quyết là Eromanga-sensei làm họa sĩ cho nó. Hỏi ai khác cũng không được.
Ý của Elf là như vậy.
Tôi hiểu. Hiểu cả. Nhưng mà…phí của trời quá! Viết hay vậy mà!
“Tôi cũng phải nói rõ trước: lần này tôi thua, nhưng anh cũng chưa thắng đâu. Đừng có hiểu nhầm.”
“….Hiểu nhầm cái gì cơ?”
“Đồ đầu đất này ----“
Elf đưa tay lau khóe mắt:
“Lần sau tôi sẽ thắng.”
Nghĩa là…lần này thua, nhưng cậu ta vẫn tiếp tục nhắm vào Eromanga-sensei nữa.
Trong phòng làm việc ở tầng hai, tôi và Elf nhìn nhau không nói gì.
Sau vài giây yên lặng, rút cục Elf mở lời:
“Thế rồi sao đây? Anh định làm gì tiếp? Không định bảo tôi là anh không muốn đưa em gái anh xem nữa đấy chứ?”
Tuy Elf nói khẽ, tôi cảm giác như cái gì vừa nổ tung trong đầu.
“Đây là tác phẩm đánh bại tôi đấy.”
“…..Nhóc con.”
Đúng là kiểu khích lệ khiến người ta bực – nhưng quả thật cậu ta nói đúng.
Bản thảo trong tay tôi – đây là bản thảo đánh bại người ta , bản thảo đã nghiền nát một bản thảo khác thành giấy vụn.
Sao tôi có thể bỏ phí nó được.
Giờ chỉ có một việc cần làm thôi.
“….Hiểu rồi.”
“Hả? Gì cơ? Nói to lên – nghe không rõ.”
“Tôi sẽ cho con bé xem! Tôi đã quyết định rồi!”
Tôi viết nó vì em gái, vì Eromanga-sensei mà.
Cho dù tâm ý vì thế mà bị lộ, tôi cũng quyết không hối hận.
Mặc dù hậu quả có thể khiến cố gắng của tôi trong một năm qua biến thành mây khói.
Mặc dù nó có thể khiến tôi không bao giờ gặp lại con bé được nữa.
Mặc dù nó có thể khiến tôi mất đi đồng sự.
Nhưng cho dù thế, tôi đã quyết định rồi.
Mình phải tìm cách mở cánh cửa đó ra. Sự thật là tôi chưa từng suy nghĩ nhiều lắm về mục đích này.
Biện pháp thì có không ít…ví dụ như tuồn bản thảo vào qua khe cửa. Để kèm với lời nhắn cũng được. Nhưng có thể Sagiri cũng không xem.
…Đã nửa tháng kể từ lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau. Con bé còn không đụng đến đồ ăn nữa – chỉ vì tôi tuyên bố mình muốn lấy nó làm nhân vật nữ chính.
Em chả thích gì cả! Không thích không thích không thích! Anh nói gì cũng chả can đến em mà còn buồn nôn nữa! Em ghét anh dối trá nhất trên đời! Em không tin anh đâu! Đi ra! Đừng có vào đây nữa!
…Xem bộ dạng đó thì cho dù có viết xong đi nữa cũng khó mà bảo nó đọc được.
Thế nên tôi mới phải nghĩ cách. Không, không hẳn thế - cách thì đã có rồi – Megumi đã đề nghị vài cách rồi (mặc dù vô dụng quá nên tôi quên gần hết).
Chỗ này cũng không tệ, vì thế tôi bước qua Elf.
“…Anh định làm gì thế?”
Đúng thế. Nếu tôi là thằng nhân vật chính vừa viết, đảm bảo hắn sẽ làm thế này không chút do dự…tôi vừa đi vừa tưởng tượng.
Mặc dù không ngờ chính mình lại đi làm trò này.
Có điều…làm sao lại thua nhân vật chính mình viết ra được.
“Này, tôi nói anh có nghe không đấy ---“
“Tôi vừa nói còn gì? Tôi đi gặp Eromanga-sensei đây.”
“Hả? Ý anh là…không lẽ….”
Rút cục Elf đã nhận ra tôi định làm gì. Ừ thì chả cần Thần nhãn ai cũng thấy được.
Tôi --
Từ từ mở cửa sổ ban công ra.
“Anh đùa đấy à? Té từ đây xuống thì không phải bị thương đơn giản đâu nhé! Với cả bên kia còn chưa ---“
“Tôi lúc nào cũng nghiêm túc! Tới nè!”
Không chút do dự, tôi lao lên phía trước. Cả tinh thần và thể xác đã làm tốt chuẩn bị, khí thế tràn đầy, tôi đạp vào sàn ---
Nhảy ra ngoài.
Một khoảng khắc lâng lâng bay bổng.
Một tích tắc sau, ý nghĩ ‘chết chắc rồi’ mới nảy lên trong đầu.
Mặc dù khoảng cách cũng gần, nhảy qua không vấn đề gì, nhưng mà ---
“Không mở cửa số! Chết tiệt thậtttttttttttt ------!!!”
Nhìn thấy không cản nổi tôi, đúng lúc tôi nhảy, Elf gào ầm lên:
“Eromanga-senseiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii mở cửa sổ ra nhanh không anh của cậu chết bây giờờờờờờờờờờờờờờờờ!!!!”
*Kẹt*
Trước khi Elf dứt lời, đột nhiên cửa số đối diện bật mở. Em gái mặc đồ ngủ hiện ra trước mặt tôi. Trong nháy mắt, tôi có cảm giác thời gian như dừng lại.
“ ----------“
Mặc dù tôi có cảm giác là nhảy xong thì cửa sổ mới mở, sự thật là lúc tôi đang chạy đà Elf đã hét cho Sagiri mở cửa rồi. Không thì kỳ quái lắm.
Mặc dù kỳ quái ---
“Anh!”
Nhưng tôi quả thật nghe thấy tiếng gọi này, quả thật thấy con bé kinh ngạc nhìn sang. Và tôi còn nhớ rõ từng chi tiết nhỏ nhất trên môi nó.
“Anh tới nè – Sagiri!”
Trên lý thuyết, trong khoảng khắc ấy chả đủ để nói gì cả. Nhưng tôi quả có nhớ mình nói ra được.
Nhanh quá thành ra không ai kịp nhớ rõ thứ tự mọi chuyện.
Trong truyện đánh đấm hay có tình tiết kiểu – ‘thời gian giống như ngừng lại’. Giờ mới thấy cũng không hoàn toàn là cường điệu hóa.
Đương nhiên, nghĩ có nhiều thế nào cũng là trong nháy mắt mà thôi – quy tắc vật lý vẫn không đổi. Tôi không kịp điều chỉnh tư thế, cứ vậy mà húc thẳng vào người em gái mình.
“….Ái ôi!”
Trước khi húc vào Sagiri, tôi đập vào lan can một chút, coi như là trong cái rủi có cái may. Nếu làm con bé bị thương thà tôi tự nhảy ra khỏi cửa sổ còn hơn.
Mà nói húc vào cũng không đúng lắm. Chuẩn xác mà nói là tôi đang nằm đè lên con bé.
“…Đau đau….”
Cơn đau từ chân truyền tới cho thấy tôi đập khá mạnh vào lan can, đồng thời cũng nhận ra có gì đó mềm mềm trên mặt.
…Cái gì đây nhỉ? Mặt mình đang dí vào cái gì thế nhỉ?
Tôi từ từ mở mắt ra, đó là…
“Cái….”
Ngực của em gái tôi.
Nói cách khác…mặt tôi đang dí vào ngực con bé.
“…Ặc…ôi ….”
Sau đó nó mở mắt ra chớp chớp vài cái.
“Cái….!”
Sự thật quá mức khó tin nên nó cũng đờ ra không nói nên lời.
“…………..”
“…………”
Không, không ổn rồi. Chắc chắn là không ổn rồi…mình phải nói gì mới được!
“Không, cái này là…là…à….”
Đúng rồi! Mình đến có lý do cơ mà! Giờ gặp rồi phải nói ra mới được! Ok!
Mặt vẫn dán vào ngực em gái, tôi mở cái túi giấy ra – rồi nói lời đã chuẩn bị từ trước.
“Sagiri, anh có truyện mới này. Đọc thử đi.” “!”
Con bé ngây ra một chốc tựa như còn chưa hiểu tôi nói gì – sau đó.
“Y~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~”
* * Nó vung tay tát tôi một cái.
“………………”
“………………”
“……………Cái này…xin lỗi.”
Vài phút sau…tôi mặt sưng vù đang ngồi trong phòng Sagiri.
Đối diện, con bé dùng hai tay ôm lấy cơ thể. Vì xấu hổ quá mà mặt nó đỏ bừng, sắc mặt rất không tốt.
[Tch, bỏ đi. Mặc dù cái này cũng không thể cho qua dễ dàng được..có điều bây giờ…gì?]
Tôi nghe tiếng nó lầm bầm qua tai nghe. Như thường lệ, không có cái đó thì tiếng của nó sẽ nhỏ tới mức không thể nghe nổi.
Tôi lại rất thích …giọng tự nhiên của nó chứ.
[Tại sao anh làm chuyện nguy hiểm thế?]
“…Không làm thế…em không mở cửa nữa…nên….”
Gần đây Sagiri thường quên khóa cửa sổ, vì thế tôi nghĩ lần này chắc cũng vậy.
“Anh…rất lo…chỉ nghĩ ra được cách này thôi.”
Tôi xin lỗi nó lần nữa.
[….]
Con bé cúi đầu. Tôi không đoán được nó đang nghĩ gì trong lòng.
“…Sagiri…sao vừa nãy em mở cửa sổ?”
[…Gì cơ?]
“Vừa nãy bọn mình đụng nhau vì em mở cửa sổ --- “
[--- Cái này không can gì đến anh.]
Sagiri lập tức bỏ qua chủ đề này, nói tiếp:
[…Cái này.]
“Gì cơ?”
[Lý do. Không mở cửa.]
Rõ ràng là tôi đưa bản thảo cho nó, nhưng ngược lại con bé cũng đưa tôi một thứ khác.
Đang lúc thấy khó hiểu…đột nhiên nhìn xuống, tôi tròn mắt…
“Đây….!”
Trong khoảng khắc đó tôi thật sự không biết nên nói gì. Tâm trạng hỗn loạn vô cùng, không biết phải đối diện với cái này thế nào.
Trên tấm bảng vẽ số mà Sagiri vừa đưa có hình nhân vật nữ chính của ‘Ngân Lang chuyển kiếp’. Có phần giống bức tranh kỷ niệm tôi đã từng thấy qua.
Nhưng có một vài điểm khác biệt.
Lần này là một tấm hình nhân vật nữ chính chiến đấu bằng vũ khí.
Em, em thì sao? Mấy tranh minh họa đánh nhau cũng sặc mùi hentai!
“Em! Cái này…!”
[Cảnh chiến đấu đấy. Tốt hơn rồi chứ?]
“Không chỉ là tốt hơn…đã hoàn toàn ở cấp độ khác hẳn những bức trước rồi.”
Lúc trước rõ ràng nó chả biết gì về vũ khí cả - nhất là vũ khí nóng hạng nặng. Giờ bức vẽ trông như vô cùng chân thật, cứ như ai khác vẽ ấy. Ừm, có lẽ dùng từ vô cùng chân thật không chuẩn lắm, ý tôi là nhân vật của nó trông như người sống.
[…Thế sao.]
Sagiri gật đầu ra bộ bình tĩnh…nhưng khóe miệng nó mỉm cười.
Con bé …không biết che giấu tình cảm của mình – giờ đây là lúc mặt đáng yêu của nó lộ ra.
Tôi cảm thấy mặt mình hơi nóng lên, đến mức không dám nhìn thẳng vào nó nữa.
“Nhưng mà…khác ở đâu? Sao trong hơn xưa nhiều thế?”
[…Ai mà biết.]
Sagiri nghiêng đầu.
“Sao chính em cũng không biết được? Không có bút pháp gì đó đặc biệt hay sao?”
[Xem phim đánh nhau…tài liệu vũ khí…đọc rất nhiều.]
Nói cách khác – là thành quả nhờ nghiên cứu.
[Nhưng mà không phải là bút pháp…em cũng không biết nói thế nào.]
Nếu là video trực tiếp thì tôi có thể tha hồ hỏi Eromanga-sensei xem bút pháp thế nào – có điều Sagiri thì chịu.
[Chẳng qua là…]
“Chẳng qua là?”
[Hơi hơi hiểu tâm lý của đấu sĩ…có lẽ.]
“…Ý em là gì?”
Tôi cảm thấy con người Sagiri rất không hợp với hai chữ ‘chiến đấu’.
Nó thoáng ngần ngừ một chút sau đó cúi đầu nói:
[…Em….người chết hay bị thương…không thích…]
“!”
Tôi có cảm giác vừa rồi trong lời nói của nó còn một cái gì đó che giấu rất sâu.
[Lâu lắm rồi. Đừng hiểu nhầm.]
Hình như nó nhận ra nghi ngờ của tôi nên vội giải thích:
[Đánh nhau…nhân vật yêu thích bị thương…đau lòng lắm.]
“À ra thế.”
Trong video trực tiếp, Eromanga-sensei cũng thương tiếc cái chết của nhân vật mình yêu thích.
Thật là một cô bé dịu dàng.
[Lúc trước, những loại tranh này làm em rất khó nghĩ. Nhưng..sau khi nói chuyện với anh…em thấy thế là không được. Em không thể chỉ vẽ cái gì mình rõ được.]
Những gì Sagiri…Eromanga-sensei vừa nói lại hoàn toàn ngược với Elf.
[…Rất…không cam lòng…nên…]
Nói tới đây, Sagiri dừng lại cắn môi.
Chắc chắn nó nhớ lại những chuyện khó chịu từng xảy ra – xem ra khuôn mặt có đáng yêu mấy cũng có thể gây áp lực kinh khủng được.
“…Ý em không cam lòng là…”
[Ừ.]
Nó nhìn tôi bằng ánh mắt đầy căm phẫn.
“….Quả nhiên là anh….hồi đó anh nói nó sặc mùi hentai….thế hả….”
Sagiri “Mwu ~” một cái, ánh mắt lại lóe lên:
Ố ồ. Nó giận tới mức đó cơ à?
Mà thế cũng dễ hiểu thôi. Nếu có ai bảo tôi ‘cảnh kia như shit ấy’ hoặc là ‘nhân vật kia chán òm’, tôi cũng sẽ vì thế mà cố gắng hơn. Luyện tập hết mình – luyện viết cảnh mà mình không muốn viết hoặc ghét viết đến mức tinh thông mới thôi. Trước đây tôi đã từng làm thế vài lần rồi.
[Em cảm thấy mình không thể tránh cuộc chiến này mãi được nữa. Sau đó dần dần em hoàn thành bức vẽ này.]
“Cuộc chiến….?”
[Vâng.]
“Với ai?”
Khó chịu vì bị người phê bình, sau đó nỗ lực hơn…cuộc chiến này chả lẽ là với tôi?
[…….]
Sagiri lắc đầu không đáp.
Kẻ địch mà em gái tôi nói đến không phải là tôi – vậy còn có thể là ai?
Con bé đẩy bảng vẽ số đến trước mặt tôi.
[Đây nữa. Xem đi.]
“Lần này là cái gì đây?”
Trước mặt tôi là một bức tranh một cô gái. Không phải là nhân vật trong tác phẩm của tôi, cô này tôi chưa bao giờ nhìn thấy cả.
[Cao cấp sẽ trông thế này.]
“…………….”
[Cái này là kiểu tóc khác.]
“……..”
[Thế nào?]
Còn hỏi anh ‘thế nào’ à? – Nhìn qua là biết rồi còn gì.
“Em…em vẽ được mấy nhân vật ngực lớn rồi sao?”
[….Khó cách mấy thì cũng cứ tập là xong mà.]
Sagiri đắc ý ngẩng cao đầu.
Mặc dù theo cách nó vừa nói thì chính nó cũng chưa hoàn toàn hài lòng với trình độ bản thân như bây giờ.
Có điều nó chắc là tập nhiều lắm…tôi nhớ mình từng nói là tranh của nó chả có nhân vật nào ngực lớn cả.
[Anh xem, đây là bản khỏa thân này.]
Con bé quét một cái, tức thì màn hình lộ ra một cô gái thân trên không một mảnh vãi.
Khỏa thân nửa người, một bức tranh vô cùng nóng bỏng.
“…………….”
[Thế nào?]
“À, nói thế nào nhỉ…..”
Anh rất vui vì cô gái anh thích cho anh xem bức hentai tự vẽ -- Không không không nói thế được. Mặc dù nghĩ vậy nhưng tim tôi vẫn đập loạn không dứt.
[Cảm tưởng thế nào?]
“…Rất nóng bỏng. Thưa ngài, quả là một bức tranh hoàn hảo.”
Tôi không tự chủ dùng kính ngữ.
[…Ừ.]
Con bé mỉm cười.
…Không ổn rồi. Elf nói lắm quá – thành ra tôi cứ nghĩ lung tung.
Bọn tôi là anh em cơ mà.
Vậy ra..nửa tháng nay con bé tập những món này.
Trong lúc đang mải nghĩ, đột nhiên nó gọi tôi bằng bút danh.
[Izumi-sensei.]
“Vâng!?”
Nó nhìn thẳng vào mắt tôi nói:
[Anh hiểu chưa? Đừng hòng em đáp ứng nếu họa sĩ mới của anh đòi đá em ra.]
“Hả?”
Tôi ngây ra chả hiểu gì.
“Hả? Đá em ra? Thế là thế nào? Ai nói thế?”
Mình chả hiểu gì cả! Con bé đang nói cái gì thế?
Sagiri nói đầy nghiêm túc:
[Vì…anh giấu em một chuyện. Anh lén lút đi gặp một cô gái kỳ quái. Còn dùng chung máy tinh nữa.]
Chắc nó đang nói tới lúc tôi và Elf thảo luận về Eromanga-sensei.
[Ngoài công việc ra, anh chả có cơ hội nào gặp được mấy cô xinh cả.]
Mặc dù em nói đúng nhưng nghe đau lòng quá.
[Sau đó…sau khi gặp cô ta…trông anh nhiệt tình hứng thú lắm.]
À ừ -- cái đó thì đúng.
[Nên…chắc anh…đang tìm họa sĩ vẽ tranh minh họa mới…thế nên anh mới không dám nói cho em phải không?]
Đột nhiên Sagiri có vẻ rất ủ rũ. Nhìn nó thế -- tôi mới nhận ra mình ngốc tới độ nào.
Con bé ngẩng đầu lên cao giọng – không cần tai nghe tôi cũng nghe được tiếng nó:
“Em đã tập suốt từ khi đó tới nay! Anh có kêu ca gì em cũng khắc phục rồi…em sẽ vẽ được bức tranh đúng kiểu mà anh yêu cầu!”
“!”
Lời này là thật lòng. Vậy hóa ra nửa tháng này Sagiri chui vào phòng không đụng đến cơm, không trả lời tôi chính là vì ---
[Izumi-sensei. Khi anh nói anh muốn lấy em gái làm nhân vật nữ chính cho bộ light novel tuyệt đỉnh của mình …em rất vui! Em rất muốn được vẽ tranh cho nó…!]
Cũng là những câu lần trước, nhưng ý nghĩa ngược lại hoàn toàn.
Sagiri bỏ tai nghe xuống lớn tiếng:
“Em nhất định, nhất định sẽ không thua đâu! Em không giao Izumi-sensei cho cô ta đâu!”
Tới đấu một trận đi! Đừng hòng đây giao cộng sự cho cô!
Ngốc. Cả hai bọn tôi…đúng là trò hề.
--- Sao em không nói thế ngay từ đầu có phải tốt không.
Elf nói đúng. Hoàn toàn đúng.
Tôi cũng chả có tư cách gì để thuyết giáo Sagiri cả.
Dù sao tôi cũng là đứa chủ động làm ‘ông anh lý tưởng’ trước cơ mà.
--- Làm sao anh trai và em gái lại yêu nhau được ----
Tôi tự che giấu tình cảm của mình. Gặp nhau đã thích ngay, nhưng đồng thời tôi lại chỉ muốn con bé làm gia đình thôi. Tôi tưởng thế đã là đủ rồi.
“Câu này là của anh mới đúng.”
“Hử?”
“Em hiểu nhầm rồi. Cô ta…hàng xóm của bọn mình ấy – đấy là tác giả nổi tiếng Yamada Elf-sensei!”
“Ô……” Sagiri tròn mắt “Đấy là Yamada Elf sao?”
“Ừ. Người ta chính là Yamada Elf đấy. Cậu ta….” Tôi do dự một chút rồi tiếp tục “Cậu ta cuồng Eromanga-sensei lắm, lúc nào cũng đòi hợp tác với em! Thế nên bọn anh cãi nhau rồi quyết đấu, lấy Eromanga-sensei làm phần thưởng.”
“C..cái gì thế? Sao em không biết gì cả?”
“Đương nhiên, anh có nói với em đâu – anh sợ em sẽ bảo là cộng tác với tác giả nổi tiếng thì lợi hơn là cộng tác với anh nhiều. Anh sợ lắm chứ! Sao anh dám nói chứ!”
Giờ nói ra mới thấy nghe ngu quá.
“Hả??? Làm sao có chuyện đó được. Anh là đồ ngốc!”
“Anh cũng nghĩ thế. Đáng lẽ cứ nói thẳng cho em biết từ đầu có phải hơn không.”
“Ý em không phải thế! Em không hỏi cái đó…!”
“Ý em chính là thế mà!?”
“Không phải. Hai người quyết đấu thì phân thắng bại kiểu gì?”
“Cả hai cùng viết bản thảo đưa cho Eromanga-sensei đọc rồi quyết định.”
“Thế…bản thảo của anh đây hả?”
“Ừ.”
“Bản thảo của Yamada Elf-sensei…cũng thế à?”
“Không.”
“….Vì, vì sao?”
“Vì anh thắng rồi.”
Tôi đắc ý nói…mặc dù người ta nhận thua chứ không hẳn là tôi thắng – nhưng ít nhất nói thế này cơ bản vẫn đúng.
Đang đứng trước mặt em gái mà, cho tôi thể hiện tý.
“…Đánh bại…rồi à….”
Nghe tôi nói thế, Sagiri giật mình tròn mắt.
“…Giỏi quá.”
Sau đó nó bật cười hồn nhiên.
“Izumi-sensei…thắng người ta rồi…giỏi quá.”
“Ừ ừ.”
Tim đập thình thịch rồi! Ai khen cũng không có hiệu quả bằng thế này.
“Xin lỗi. Đúng ra là phải để em đọc cả hai bản thảo rồi mới quyết định thắng thua.”
Sagiri chậm rãi nhắm mắt lại, lắc đầu.
“Không cần đâu.”
Nó chỉ vào bảng vẽ số của mình. Hành động này có tác dụng hơn bất cứ bằng chứng nào.
“Ngay từ đầu em cũng chỉ chọn anh thôi.”
Con bé đưa tay phải cho tôi.
Khí chất toàn thân biến đổi, nó nói như người lớn (như Eromanga-sensei) :
“ – Nhờ anh chiếu cố, Izumi-sensei.”
“Nhờ em chiếu cố -- Eromanga-sensei.”
Tôi nắm tay nó. Eromanga-sensei đỏ mặt như cn gái.
“Em, em không quen ai tên thế cả.”
Lâu rồi mới nghe được câu này khiến tôi không khỏi bật cười.
--- Chúc mừng chúc mừng.
Mặc dù tôi muốn thế là kết thúc rồi, nhưng sự thật là còn nữa.
Đó là…à…lý do tôi nhảy vào phòng này…tôi có đến đây để giải thích cho Eromanga-sensei khỏi hiểu nhầm đâu cơ chứ.
“Sagiri…em đói không?”
“…Có hơi hơi.”
Sagiri đặt tay lên bụng, lập tức nghe tiếng bụng sôi một cái.
Con bé lập tức đỏ mặt. Tôi giả bộ không nghe thấy và đứng dậy.
“Để anh đi nấu cái gì nhé.”
“Không được.”
Đương nhiên nó cũng không quên lý do tôi nhảy vào là gì. Con bé giữ tay áo tôi nói.
“Còn…chưa…nói xong đâu. Lần này…đến lượt Izumi-sensei.”
Sagiri chìa tay cho tôi.
“Đưa em xem nào.”
“Ờ…..”
“Bộ sách mới đâu nào – đưa em xem.”
“À à à! Ừ ừ, đương nhiên rồi!”
“Sao anh căng thẳng thế?”
“Đâu, đâu có. Chả căng thẳng tý nào cả.”
“Trông không có vẻ thế lắm…thôi cứ đưa đây đã.”
“À ừ.”
Tôi nuốt nước bọt – sau đó chuẩn bị tinh thần.
Tiếp theo, tôi đưa bản thảo cho Sagiri tựa như nó là thần khí không bằng. Bản thảo mà Elf đánh giá là ‘thư tình cho em gái’.
“Thế…xem đi này.”
“…..??? Anh kỳ quá….”
Đương nhiên con bé còn chưa biết nội dung nên không bị áp lực – nó thản nhiên nhìn bìa sách.
“Thế em bắt đầu đọc đây.”
“À ừ...mà này Sagiri, trong khi em đọc anh đi nấu cơm được không?”
Tôi nói những lời này chỉ vì muốn chuẩn bị cơm nước thôi, không phải vì tôi muốn trốn đâu.
Không đợi nó đáp, tôi đã đứng dậy. Nhưng con bé giữ tôi lại.
“Không. Ở lại đây.”
“Vì, vì sao?”
“Em có cảm giác anh muốn trốn.”
Nhạy ghê ta....
“Hơn nữa anh đã xem tranh của em rồi...đừng có trốn.”
“...Hiểu rồi.”
Rồi, ở lại thì ở lại! Anh không trốn nữa đâu. Anh ngồi đây đấy!
Thế là tôi ngồi ngay trước mặt cô gái mình thích chờ người ta đọc xong lá thư tình ba trăm trang.
Cứ như là khảo nghiệm của thần không bằng. Thằng nhân vật chính của ‘Ngân Lang’ cũng đừng hòng qua được.
“............”
Tôi vừa lau mồ hôi lạnh vừa chờ đời.
Sagiri lật trang đầu tiên...sau đó đột nhiên nhíu mày.
Ặc! Chỗ đó! Ngay trang đầu...nhân vật nam chính đã yêu nhân vật nữ chính từ lần gặp đầu tiên...mặc dù cũng không viết trắng ra như thế...với cả khác Sagiri cũng không ít...trước khi bị Elf nói ra tôi còn tưởng không ai phát hiện được cơ....
Thế….nó biết rồi à…
“…………..”
Sagiri mặt vô cảm lật tiếp sang trang sau.
Chưa lộ? Còn chưa lộ à? Tốt…chưa lộ phải không?
Mới hai trang mà tôi đã căng thẳng quá mức rồi. Không hiểu nổi tim có chịu được đến trang thứ ba trăm không.
“……………..”
Lật. Giở. Lật. Giở.
Em gái tôi mặc nguyên đổ ngủ ngồi đọc bản thảo.
Thời gian lặng lẽ trôi. Thỉnh thoảng Sagiri hơi đỏ mặt – phản ứng này cũng dễ hiểu. Nhưng có lúc nó ngẩng đầu lên liếc nhìn tôi.
Mỗi lần như thế tôi cảm giác như tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.
*Thình thịch. Thình thịch,* Tim đập như trống vậy,
Các cậu cứ thử tưởng tượng đi nhé:
Đưa thư tình cho cô gái mình thích – sau đó nhìn người ta đọc.
Lá thư tình chứa đầy tình cảm yêu thương. Cô ấy đọc chỉ vài phút mà lại lâu như hàng tiếng đồng hồ. Chắc chắn các cậu sẽ cảm thấy như tử tù chờ ngày ra pháp trường rồi. Chắc chắn chả ai muốn kẹt ở khoảng giữa thiên đường và địa ngục thế này.
Có điều…trường hợp của tôi…thư tình của tôi là ba trăm trang đấy. Con bé đọc xong cũng phải tốn hai tiếng là ít.
Tôi chết mất! Chết chắc mất!
Đọc vài phút đã dài như hàng tiếng rồi…tình trạng như tôi thì còn đến bao giờ đây!
Cứ giết tôi đi cho xong!
Hy vọng là chuyện tôi thích Sagiri chưa lộ…mặc dù có hy vọng thế…nhưng mà khó quá. Thật sự không ngờ là…khó thế này.
“………………..”
Không biết từ lúc nào…Sagiri…đỏ mặt tới tận mang tai. Nước da trắng nõn của nó khiến tôi nhìn càng rõ hơn. Tay. Chân. Mặt. Toàn thân nó đỏ ửng.
Lộ rồi à?
“….Ui.”
Hai tay cầm bản thảo của nó hơi run lên, mắt bắt đầu đảo liên hồi. Hơi thở cũng nặng nề hơn, giống như đang lên cơn sốt.
“………….Wow.”
Từ khoảng cách gần như thế này, tôi thấy tất cả.
…Xong đời rồi. Xong hết cả rồi….Lộ hết rồi…
Tôi không hiểu tình cảm của Sagiri dành cho tôi là thế nào, nhưng nếu nó nói ---
[Anh…thích.]
Chắc chắn tôi sẽ đau tim mà chết mất.
Thời gian trôi qua…một phút…hai phút…ba phút…Sagiri ngừng đọc, ngồi yên không động đậy. Tôi cố gom hết cam đảm hỏi:
“Sa, Sagiri?”
“Dạ vâng!”
Phản ứng này hơi quá rồi. Đây là lần đầu tiên tôi thấy nó la to thế.
Do dự một chút rồi tôi cố lấy giọng bình thường hỏi:
“……Thế nào?”
“Cái, cái này….”
Sagiri bối rối cầm bản thảo
“Rất hay! Tuyệt vời!”
“Th, thật không?”
Mặc dù tôi không hỏi cái này – nhưng nghe thế cũng đủ vui rồi.
Rất vui.
Giống như đứa trẻ con được người khác khen ngợi.
“Ừ. Mặc dù còn chưa đọc xong – nhưng em thích.”
“Thật sao…thế thì tốt rồi.”
“Chẳng qua là…..”
Sagiri thì thào.
“Chẳng qua là?”
“Nếu anh định xuất bản…không được. Không được để ai khác xem…ngượng chết đi được.”
Nói xong, Sagiri đỏ mặt và tiếp tục đọc.
“…………..”
Quả thật là tôi chả dám đưa cái này đi in. Bị ai nhận ra chắc chả còn mặt mũi nào làm người nữa.
Với cả ---
Tôi viết câu chuyện này chỉ vì một người mà thôi. Nhiệm vụ của nó đã hoàn thành, không cần làm gì tiếp cả, mà tôi cũng không có cách gì tiếp tục được. Nếu muốn xuẩt bản cần chỉnh sửa khá nhiều mới xong.
Thời gian tiếp tục trôi. Sagiri yên lặng đọc còn tôi ngồi chờ.
Mặc dù con bé đọc cũng hơi chậm nhưng tôi không vì thế mà sốt ruột.
Sau đó, cuối cùng….
Đọc xong, nó nói:
“Anh.”
Con bé nói bằng giọng của thiếu nữ đang yêu:
“Em đã thích một người rồi.”
“-------------------“
Tôi tròn mắt. Cảm giác như bị ai đó lấy dao đâm vào ngực.
“..Thế…sao?”
Ừ..cho dù Sagiri, cho dù nó là hikikomori – nó cũng thích người này người nọ chứ.
Dù sao thì…thế giới của nó lớn như vậy mà.
Đối với lời tỏ tình của tôi, câu trả lời của Sagiri là.
Em không thể đáp lại tình cảm của anh được.
Không sao. Được thôi.
Thế là được rồi.
Thế là ổn rồi.
Vì bọn tôi là anh em.
Vì tôi đã quyết định sẽ trở thành gia đình của nó.
“Anh hiểu rồi.”
Ghi chú
完成原稿召喚【サモンダークネス】Kanji đọc là ‘triệu hồi triệu hồi bản thảo, Katagana đọc là triệu hồi bóng tối