Error: Điệp Biến - Lân Tiềm

Chương 113




Việc dùng vẻ đẹp và lời lẽ hoa mỹ để mê hoặc con người là thủ đoạn quen thuộc của quái vật, Tiểu Ngạn biết rõ điều này, nhưng không thể kiềm chế bản thân, gò má đỏ lên giống như đang sốt, đầu óc sắp nổ tung.

Cậu lúng túng chùi chùi mặt, liếm cánh môi bị răng nanh cọ vào, cúi đầu hỏi nhỏ: “Em đang… ở tương lai? Và đã hoán đổi vị trí với cậu ấy?”

“Trước khi đến đây em đã gặp mình trong tương lai rồi à.” Chiêu Nhiên cau mày, “Tình hình bên Úc Ngạn chắc sẽ rất khó giải quyết.”

“Đã gặp rồi, cậu ấy nói cậu ấy là con của em, tương lai chúng ta sẽ kết hôn, còn nói anh là người sinh ra cậu ấy.”

“…” Chiêu Nhiên vuốt lại tóc, không biết bắt đầu từ khi nào, Úc Ngạn từ một đứa trẻ trầm lặng mắc chứng rối loạn lo âu xã hội lại trở nên giỏi bịa đặt, có lẽ là từ khi anh khuyên y cố gắng giao tiếp thân thiện với người khác, quỷ nhỏ này chỉ biết đi tới cực đoan.

“Em đã trở thành người anh thích chưa?” Tiểu Ngạn ngửa đầu hỏi, lông mi ẩm ướt dính vào nhau, “Rất ngoan rất hiểu chuyện, rất hiền lành, còn có thể giúp đỡ anh.”

“Chưa. Vẫn là một nhóc con gây họa bên ngoài rồi về phá nhà.” Chiêu Nhiên nhấc nách Tiểu Ngạn lên, “Nhưng em đã khiến anh trở thành người thích em.”

“Nếu tụi em là cùng một người, thì bây giờ anh hãy dẫn em đi, đừng quan tâm đến cậu ấy.” Tiểu Ngạn nắm lấy tay Triệu Nhiên, đầu ngón tay run nhẹ, lấy hết can đảm cố tình gây sự, nhưng chỉ nhận lại sự im lặng.

“Anh chỉ giỏi nói lời hoa mỹ.” Tiểu Ngạn buông tay anh ra, mũi chân cọ xát trên sàn, “Em biết em không bằng cậu ấy, trước kia anh cũng nghĩ vậy. Mọi người đều thích cậu ấy hơn.”

“Em định bỏ đi sao? Em không cần anh nữa à?” Chiêu Nhiên ngồi xuống, phủi bụi đất trên quần áo Tiểu Ngạn, “Anh đứng cuối trong gia đình, chưa từng học cách chăm sóc bạn nhỏ, người anh duy nhất mà anh sống cùng lại nóng tính, thiếu kiên nhẫn. Trước đây anh rất tồi tệ, không chăm sóc tốt cho em, nhưng anh cũng đang thay đổi, em tha thứ cho anh được không?”

Tiểu Ngạn cắn chặt môi dưới lắng nghe, những giọt nước mắt to tích tụ trong mắt cậu lăn qua lăn lại.

“Em xem, đến giờ anh vẫn không biết Ngạn Ngạn là đứa mau nước mắt, nhiều nước mắt thế này.” Chiêu Nhiên lau khóe mắt đỏ của cậu, “Anh xấu xa thật, một con quái vật xấu xa chẳng ai cần, chỉ có thể đi ăn xin ngoài đường.”

“Đừng nói nữa, im đi im đi.” Chiêu Nhiên đẩy tay anh ra, ôm lấy eo anh, vùi đầu vào ngực anh, lau mạnh nước mắt và nước mũi lên áo anh, “Em giúp anh được chưa, anh đừng nói nữa…”

Tiếng bước chân nhỏ bất ngờ vang lên trong bóng tối cuối sân khấu, cả hai cùng nín thở, Chiêu Nhiên quay người đối mặt với hướng phát ra âm thanh, kéo Tiểu Ngạn ra sau lưng.

Anh cảm thấy nguy hiểm đang tiến đến gần, hy vọng không quá khó khăn, gần đây anh mới chiến đấu sinh tử với Nữ Bọ Cạp thoát xác, nọc độc của bọ cạp vẫn chưa được thải ra khỏi xương, trong thời gian ngắn cơ thể anh không thích hợp để tái chiến đấu.

Tiểu Ngạn cẩn thận tìm kiếm hình dáng đối phương trong góc tối, nhưng cậu đang mặc đồng phục của Úc Ngạn, không mang theo vũ khí phù hợp.

*

Buổi biểu diễn của ảo thuật gia vẫn đang tiến đến cao trào, tiếng hoan hô nhiệt tình của khán giả xuyên qua cửa thoát hiểm, vang vọng bên tai Chiêu Nhiên và Úc Ngạn.

Úc Ngạn ôm lấy cánh tay Chiêu Nhiên, cố sức kéo anh: “Anh tỉnh táo nghe em nói… Đã là trao đổi, thì Tiểu Ngạn bây giờ chắc chắn không sao.”

“Đợi đã.” Chiêu Nhiên vịn trán chậm rãi đứng dậy, “Anh ngửi thấy một mùi lạ, mùi khăn ẩm ướt.” Anh giơ tay ra, quơ quơ trong không khí vài cái, “Em có nhìn thấy không? Những hạt nhỏ phát sáng trôi nổi trong không khí, những hạt bụi phát sáng màu xanh lá.”

Úc Ngạn cố gắng phân biệt, “Khả năng nhìn ban đêm của em kém hơn anh, em không nhìn thấy gì cả.”

“Mạch máu anh như đang giãy dụa trong cơ thể.” Chiêu Nhiên ấn vào thái dương, đôi mắt không tự chủ phát ra ánh sáng đỏ, lập lòe trong bóng tối, “Từ sáng nay anh đã có cảm giác như bị nhiễm bệnh dịch, rất khó chịu. Sau khi bước vào nhà hát, phản ứng càng mạnh hơn.”

“Theo em trước đã.” Úc Ngạn kéo anh rời khỏi nhà hát, đi đường tắt trở về khoang nội trú mà y đến lúc trước, thầy phụ trách đã đưa các dealer đến sòng bạc để chuẩn bị làm việc, trong khoang thuyền vắng vẻ, hầu như không có người qua lại.

“Tiểu Ngạn bị theo dõi đã chứng thực tham vọng của Phương Tín và nhà ảo thuật, e rằng bước tiếp theo sẽ khiến anh hóa kén, nhân cơ hội đó ký khế ước với anh.” Úc Ngạn nằm dài trên giường, nhìn lên trần nhà nói, “Nếu thông tin của anh đáng tin, thì thuốc trong tay Phương Tín tám chín phần là thuốc thúc đẩy dị thể hóa kén sớm, như những hạt màu xanh lá trôi nổi trong không khí mà anh thấy.”

Chiêu Nhiên bực bội muốn chửi thề một câu, nhưng vì có Úc Ngạn bên cạnh, anh đành lặng lẽ nhịn.

“Đừng lo, nếu giả thiết này đúng, thì cũng có tin tốt cho chúng ta.” Úc Ngạn nằm ngửa đầu trên mép giường, tư thế lười biếng nhưng lại phân tích rất bài bản, “Nếu anh hóa kén trên du thuyền, thì tất cả những người bị kén bao phủ sẽ chết, chỉ có người ký khế ước với anh mới có thể rời khỏi đây. Do đó, khả năng Phương Tín và nhà ảo thuật xung đột nội bộ sẽ rất lớn.”

“Em nghĩ, họ đã hợp tác theo cách này —— Phương Tín định bán công thức thuốc cho nhà ảo thuật, đổi lại, nhà ảo thuật hứa sẽ bắt anh để Phương Tín ký khế ước. Như vậy vừa có thể kiểm tra hiệu quả của thuốc, vừa có thể bắt giữ anh.”

“Nhưng Phương Tín sẽ sợ hãi, sợ đến lúc cuối nhà ảo thuật sẽ tranh cơ hội ký khế ước của gã, nếu nhà ảo thuật muốn có được sự tin tưởng của Phương Tín, thì ông ta phải chứng minh mình có cách thoát ra khỏi kén mà vẫn sống sót, như vậy Phương Tín mới yên tâm giao dịch với ông ta.”

“Vì nhà ảo thuật có thể tráo đổi em với Tiểu Ngạn nên chắc chắn ông ta cũng có thể kéo một bản thân từ tương lai về để chết thay trong kén, như vậy ông ta có thể thoát thân toàn vẹn. Chỉ cần bản thân trong quá khứ không chết, tương lai sẽ có vô số bản thân, việc để một bản thân ngẫu nhiên chết không hề quan trọng.”

“Nhưng dù nói là vậy, khi đối mặt với cơ hội khế ước với dị thể mạnh mẽ, liệu nhà ảo thuật có giữ lời hứa không? Chẳng lẽ nhà ảo thuật không muốn có được anh sao? Đây chính là sơ hở của họ và cũng là điểm chúng ta có thể lợi dụng tốt nhất.”

“Anh làm theo lời em.” Úc Ngạn ghé sát vào tai Chiêu Nhiên, lặng lẽ kể lại kế hoạch của mình.

Chiêu Nhiên nửa tin nửa ngờ, gật đầu: “Chịu em luôn đấy.”

Trong lúc họ nói chuyện, dường như có một bóng đen lướt qua khe cửa. Úc Ngạn ngay lập tức đội mũ trùm đen nhánh, nhẹ nhàng bước đến gần cửa, chiếc dùi phá giáp từ ống tay áo trượt vào lòng bàn tay, lắng nghe tiếng giày cao gót đi lại bên ngoài cửa.

Y chuẩn bị bất ngờ mở cửa, tấn công kẻ nghe lén một cú đau đớn, nhưng một tiếng nổ lớn từ xa khiến cả y và Chiêu Nhiên đều run lên.

Ầm!

Sàn nhà dưới chân họ cũng rung chuyển theo.

Hướng tây nam, khoảng cách rất gần, hình như có thứ gì đó phát nổ.

Úc Ngạn kéo cửa ra, tiếng nổ cùng lúc khiến kẻ nghe lén bên ngoài cũng bị giật mình, người đó trốn rất nhanh, chạy về hướng phát ra tiếng nổ, chỉ để lại cho Úc Ngạn một bóng lưng chìm vào bóng tối, chiếc váy trông khá quen thuộc.

Hai người tận mắt thấy Tiểu Ngạn bị buộc bom, giờ nghe thấy tiếng nổ, liền theo phản xạ nghĩ ngay đến Tiểu Ngạn, Chiêu Nhiên lập tức hoảng sợ, nắm chặt mép bàn đến nỗi làm vỡ một góc, lao thẳng về hướng phát ra tiếng nổ.

Úc Ngạn cũng bàng hoàng, mặc dù cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng cũng chỉ biết đuổi theo Chiêu Nhiên đến hiện trường vụ nổ, vừa chạy vừa kéo mũ trùm đen nhánh lên, che mặt mình lại.

Tiếng động phát ra từ trên lầu, hai người không đi thang máy mà chạy lên cầu thang. Vừa mở cửa thoát hiểm, Chiêu Nhiên bất ngờ làm một động tác rất kỳ lạ, cơ thể nghiêng về sau, nheo mắt lại, đầu nghiêng sang một bên.

Giống như có thứ gì đó từ bên trong xông ra, nhào vào mặt anh.

Trong cầu thang không có bom, cũng không thấy bóng dáng Tiểu Ngạn, nhưng mặt đất lại chất đầy mảnh vỡ thạch cao, một bức tượng rỗng bên trong bị phá vỡ hoàn toàn, bên trong là xác một người đàn ông bị nổ tan tành, mỡ và cục máu đông bám đầy lên tường.

“Mùi rất nồng nặc, những hạt bụi màu xanh lá rất dày đặc, lan tràn khắp không khí, những hạt bụi anh hít vào đã bám vào phổi, anh thấy hơi khó thở.” Chiêu Nhiên vẫy tay xua đi mùi hôi trước mặt, “Nhiều –thế này, em không nhìn thấy sao?”

“Em chỉ ngửi thấy mùi thối rữa của xác chết, khá buồn nôn.” Úc Ngạn ngồi xuống kiểm tra mảnh vụn của xác chết, không có dấu hiệu nào cho thấy bom được cài vào trong, xác chết phân hủy và lên men đơn thuần cũng không thể gây ra vụ nổ mạnh và nhanh như vậy.

“Anh có thể thấy những hạt màu xanh lá sao? Chúng phát ra từ đâu?”

“Trên xác chết có rất nhiều.”

“… Vi khuẩn kỵ khí lên men không cần oxy. Đừng lại gần, đây chính là thuốc của Phương Tín! Đi đến chỗ không có hạt màu xanh lá, nếu anh hóa kén chúng ta sẽ không ai thoát được, làm theo lời em nói.” Úc Ngạn đột ngột đẩy Chiêu Nhiên ra khỏi cầu thang đầy những hạt màu xanh lá. Lúc này, trần nhà tự động mở ra, thả xuống một tấm lưới điện gắn dị hạch, bao phủ lên người Úc Ngạn, các điểm tiếp xúc trên lưới chạm vào da trần trụi của y, gây ra cú sốc điện mạnh khiến y lập tức ngất xỉu.

“Chờ anh.” Hai mắt Chiêu Nhiên đỏ rực, răng nanh gần như nghiến nát, tay chống vào lan can cầu thang, nhảy qua các tầng khác.

Tiếng nổ gây ra sự hỗn loạn giữa du khách trong các cabin gần đó, trẻ sơ sinh khóc không ngừng trong vòng tay mẹ, nhân viên phục vụ giải thích máy bay vận chuyển đã đâm vào boong tàu khi dỡ hàng, trấn an những du khách không biết gì.

*

Một ly rượu Rum pha đá hắt vào mặt Úc Ngạn, khiến y tỉnh dậy khỏi cơn mê man, dòng rượu lạnh màu cam vàng chảy từ tóc xuống cằm rồi nhỏ giọt xuống sàn.

Y bị sợi dây thừng chắc chắn trói chặt vào ghế, khung cảnh mờ mờ trước mắt dần rõ nét, ở giữa phòng khách rộng rãi của căn phòng suite, Phương Tín đang cầm một ly rượu không, còn nhà ảo thuật Charlie Hanna thì ngồi bên cạnh, thư thái cắt xì gà.

Phía sau họ là một nam một nữ, đứng nghiêm chỉnh thẳng tắp, rõ ràng là những vệ sĩ được đào tạo bài bản.

Đây chính là hai người mà Tiểu Ngạn đã gặp ở quầy bar trong sòng bạc.

Cảm giác tê liệt sau khi bị điện giật vẫn chưa tan hết, Úc Ngạn cố gắng cử động cổ, tay chân y bị trói chặt, không có cách nào thoát ra được.

“Cậu Úc Ngạn.” Charlie cất giọng hòa nhã, “Tôi rất muốn biết, tại sao cậu lại xuất hiện ở cabin tàu? Cậu đã làm thế nào?”

Úc Ngạn thờ ơ trả lời bằng tiếng Anh: “Ảo thuật của ông trăm ngàn chỗ hở.”

Ông Charlie nghẹn lời, châm xì gà, ra hiệu bằng động tác tay.

Vệ sĩ phía sau bước đến trước mặt Úc Ngạn, người phụ nữ lấy khăn tay bịt miệng y lại, còn người đàn ông thì đấm mạnh vào bụng y hàng chục cú.

Người phụ nữ buông khăn tay ra, Úc Ngạn đau đớn cúi đầu xuống, tơ máu và nước bọt nhỏ giọt xuống thảm.

Phương Tín lại rót thêm một ly rượu, không nhịn được cười: “Tôi thấy chỉ là một đứa trẻ bình thường thôi, Chiêu Nhiên lại để mắt tới cậu ta mới lạ chứ. Nói đi nói lại, bom đã gắn chặt rồi, sao lại có vấn đề chứ? Nếu cậu ta thực sự là Úc Ngạn của tương lai, thì chứng tỏ Úc Ngạn của quá khứ mà cậu ta đổi chỗ vẫn chưa chết.”

Charlie xoa xoa trán bóng loáng: “Vậy ông nói xem phải làm gì.”

“Đi truy sát. Nhất định phải giết chết cậu ta.” Phương Tín tàn nhẫn nói, “Giết tương lai của cậu ta cũng vô dụng, Úc Ngạn mà ông đổi chỗ vẫn chưa chết, sẽ làm rối loạn kế hoạch lớn của chúng ta.”

“Vậy thì làm theo lời ông nói.” Charlie búng tay một cái, trên cổ tay ông ta sáng lên hoa văn hình lá bài của hạch cấp bạc hạch nghề nghiệp nhà ảo thuật.

Hai vệ sĩ đứng trước Úc Ngạn biến mất ngay lập tức, chỉ vài giây sau họ lại xuất hiện ở chỗ cũ nhưng trang phục hoàn toàn khác, kinh ngạc nhìn vào đôi tay của mình.

Charlie đã hoán đổi hai cao thủ của Phương Tín với tương lai để truy sát Tiểu Ngạn. Phương Tín vốn là kẻ xảo quyệt nhát gan, dám lên du thuyền phần lớn là nhờ vào sự bảo vệ của hai vệ sĩ mạnh mẽ này, họ đều xuất thân là lính đánh thuê và là những vật dẫn gắn hạch chiến đấu, dưới sự bảo vệ của họ, Phương Tín không sợ bất cứ điều gì.

Úc Ngạn vốn đang cúi đầu như ngất đi bỗng bật cười.

Phương Tín cảnh giác đặt ly rượu xuống: “Cậu cười cái gì?”

“Không đau chút nào.” Úc Ngạn bất ngờ ngẩng mặt lên, lè lưỡi với gã, đầu lưỡi bị cắn rách một lớp da mỏng, máu chảy ra từ vết thương nhỏ đó.

Dưới băng quấn mắt trái, hạch quái dị – chiến giáp Armadillo gắn trong mắt sáng lên ánh bạc, hoa văn armadillo tượng trưng sự kiên cố không thể phá vỡ lóe lên trong hốc mắt.

“Quá khứ của tôi dễ giết thế sao?” Úc Ngạn mở lòng bàn tay, nhấn vào một nút nhỏ màu đỏ gắn ở gốc ngón tay.

Đó là nút bấm thay đổi trang phục lấy từ phòng ảo Vua Trò Chơi.

Bộ mũ trùm đen nhánh trên người Úc Ngạn bắt đầu bị che phủ bởi các khối pixel, giống như nhân vật trong trò chơi đang cập nhật trang phục, dần dần, bộ đồng phục dealer thay thế toàn bộ mũ trùm đen nhánh.

*

Ở phía bên kia, cơ thể của Tiểu Ngạn cũng đồng thời bị khối pixel scan, đồng phục dealer bị mũ tùm đen nhánh thay thế dần dần, mũ trùm đen nhánh mặc trên người Tiểu Ngạn vừa vặn hoàn hảo.

Găng tay anh hùng dạng băng quấn quấn chặt đôi tay Tiểu Ngạn, dùi phá giáp trượt vào lòng bàn tay.

Tiểu Ngạn kinh ngạc ước lượng trọng lượng, hít một hơi sâu, nắm chặt dùi phá giáp, kiên định ngẩng cao đầu, kéo Chiêu Nhiên ra sau lưng mình.