Fans Đều Muốn Tôi Công Khai

Fans Đều Muốn Tôi Công Khai - Chương 8





Động tác múc cháo ngừng lại, Chu Nhiêu "Ừ" một tiếng.


Được sự cho phép của cô, Lục Già nhẹ bước vào phòng nghỉ, ôm bình giữ nhiệt ngồi xuống vị trí cách cô khoảng nửa cánh tay.


Chu Nhiêu vẫn đang ăn cháo ngọt, cô không biết nên đối mặt với Lục Già thế nào, hơn nữa mới vừa bị Lục Già hôn, chỉ có thể vờ như bình tĩnh ăn cháo.


Lục Già nhìn sườn mặt được trang điểm tinh xảo của cô, khẽ nhíu mày, "Nhiêu Nhiêu, hôm qua mình nhắn tin cho cậu ---"


Nghe cô nói xong, lúc này Chu Nhiêu mới nhớ tới hôm qua vì kịch bản phỏng vấn mà quên xem tin nhắn.


Nghĩ đến Trương Uyển đang gọi điện thoại trong phòng vệ sinh, Chu Nhiêu vội đặt bình giữ ấm trên đùi, nâng tay che trước mặt Lục Già, ngăn cô nói tiếp.


Thấy phản ứng của Chu Nhiêu, Lục Già lại càng khẳng định cô đang giận mình, trong giọng nói nhuộm vài phần lo lắng, "Lúc trước không phải mình cố ý không trả lời cậu ---"


"Sau này hẵng nói." Chu Nhiêu cắt lời cô, ngón tay cầm thìa hơi trắng bệch, lập lờ nói: "Tôi muốn bình tĩnh một khoảng thời gian, đến lúc đó rồi nói."


Cho dù cô không xem những tin nhắn đó, nghe nói vậy cũng biết rốt cuộc tối qua Lục Già muốn nói gì với mình, đơn giản là giải thích chuyện năm đó.


Chu Nhiêu không muốn nhiều lời, trong lòng Lục Già có lo lắng thế nào, cũng không thể ép Chu Nhiêu nói tiếp.


Nếu là trước lúc cô hôn trộm Chu Nhiêu, cô còn có thể nghĩ đến Chu Nhiêu sẽ bằng lòng tha thứ cho mình, nhưng sau chuyện này, cô không thể khẳng định như thế nữa.


Thoáng thấy khoảng cách giữa hai người, Lục Già vờ như lơ đãng điều chỉnh tư thế ngồi, đến khi hỗn hợp hương nước hoa trà gừng độc đáo xộc lên khoang mũi, cô mới cảm thấy hài lòng mà ngồi xuống.


Nhưng hành động rõ ràng như thế sao Chu Nhiêu có thể không phát giác, cánh tay Lục Già đều muốn dán lên người cô, cô vốn đang ngồi dựa vào tay vịn, trừ phi là đứng lên, nếu không phải ngồi lên tay vịn mới có thể kéo khoảng cách của các cô ra.


"Cậu làm gì vậy?" Chu Nhiêu có chút đau đầu.


Hành động của Lục Già hoàn toàn vượt qua phạm vi lý giải của cô, bây giờ trong phòng nghỉ không còn những người khác, cậu ta không thể duy trì khoảng cách như vừa rồi sao?


Lục Già vô tội nói: "Mình chỉ là muốn ở gần cậu một chút.", giọng nói nghe ra có mấy phần tủi thân.


Nghe được lời này thật muốn lấy nửa cái mạng của Chu Nhiêu, cô buông tay ấn ấn thái dương, dáng vẻ đau đầu muốn chết.


"Cậu khó chịu sao?" Lục Già để bình giữ nhiệt sang một bên, vươn tay muốn mát xa giúp cô.


Chu Nhiêu lại nâng tay ngăn cản động tác ấy, chỉ cần Lục Già đừng kề sát cô như bây giờ, cô sẽ cảm thấy rất thoải mái.


Lần thứ hai bị từ chối khiến Lục Già mất mát đến hàng mi cũng rũ xuống, cô siết chặt hai tay đặt lên đùi, cánh môi mím chặt, "Nhiêu Nhiêu...... có phải cậu, không thích mình hay không."


"......"


Trái tim Chu Nhiêu bỗng bị bóp chặt, thật lâu mới tìm về giọng nói của bản thân, "Sao?"


Lục Già dè dặt muốn kéo tay cô, nhớ tới cô không muốn nghe những lời ấy, đành nói: "Vừa rồi mình hôn cậu, cậu... có phải rất tức giận không."


Thoáng thấy cánh tay thon thả trắng như ngọc đang lặng lẽ tới gần tay mình, Chu Nhiêu theo bản năng chuyển tay cầm bình giữ nhiệt, một tay cầm thìa thong thả khuấy, cúi đầu vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, "Đúng vậy."



Tay chụp vào khoảng không, Lục Già mím chặt môi, đang định nói chuyện lại nghe tiếng cửa phòng vệ sinh bỗng mở ra, Lục Già nhìn sang, bước ra là trợ lý của Chu Nhiêu.


Trương Uyển còn đang tươi cười ngọt ngào nhìn thấy Lục Già và Chu Nhiêu ở sofa, mơ hồ nhận ra bầu không khí giữa hai người hình như không tốt lắm, vội thu lại nụ cười, ngượng ngùng gật đầu chào Lục Già.


Lục Già lịch sự nhẹ gật đầu, đành nói với Chu Nhiêu: "Chuyện vừa nãy, thật xin lỗi."


Tầm mắt Chu Nhiêu trước sau vẫn dừng trên cháo đậu đỏ hạt sen, thản nhiên lên tiếng đáp lời: "Ừ, sau này đừng làm thế nữa, để người ta nhìn thấy không tốt."


Lục Già bất giác siết chặt tay, mặt cố nở nụ cười, "Vậy lúc không ai nhìn thấy thì có thể chứ?"


Hoàn toàn không đoán được cô lại nói ra lời như thế, Chu Nhiêu khó tin nhìn cô, gương mặt nóng đến ửng đỏ được che kín bởi lớp trang điểm, nhưng vành tai đỏ hồng khuất sau tóc đen lại bại lộ tâm tình chân thật giây phút này.


Chú ý tới vành tai đỏ bừng của cô, nụ cười của Lục Già càng thêm rõ ràng, không đợi Chu Nhiêu nói ra lời khước từ, cô đã giành nói trước: "Ừ, mình hiểu rồi, sau này sẽ chú ý."


Trời ạ, cậu hiểu rồi cái gì?!


Chu Nhiêu sâu sắc cảm thấy lời nói của Lục Già và suy nghĩ của mình tuyệt đối là hai chuyện khác nhau, nhưng cô thật sự cũng nói không nên lời những chuyện đó, đành vùi đầu ăn cháo, vờ như vừa rồi chẳng xảy ra chuyện gì.


Thấy Chu Nhiêu ăn say sưa, Lục Già mở phần cháo của mình ra, chậm rãi ăn, tư thái tinh tế ưu mỹ trang nhã.


Sau khi đưa vào miệng, tâm tình Lục Già lại nhảy nhót lần nữa, Nhiêu Nhiêu còn nhớ rõ cô thích cháo ít ngọt.


Hai người ở phòng nghỉ ăn cháo xong mới ra ngoài, lần quay chụp này vô cùng thuận lợi, không cần chụp lại hoặc bổ sung thêm gì.


Công việc buổi sáng mới vừa chấm dứt, hai người vốn nên tự quay về công ty, nhưng Lục Già lại muốn hẹn Chu Nhiêu ăn cơm trưa.


Nhớ tới buổi ghi hình "Cuộc hẹn đêm nay", Chu Nhiêu nào còn tâm trạng ăn uống, túm Lục Già lên xe bảo mẫu, lập tức quay về căn hộ.


Nhất định phải thương lượng với Lục Già sửa lại kịch bản, cô không muốn lộ rõ nội tâm mình trước mặt nhiều người, cho dù chỉ là giả, nhưng những chuyện đó đều là sự thật.


Nghe thấy Chu Nhiêu nói với tài xế "Về nhà", ánh mắt Lục Già sáng cả lên, cô nghiêm chỉnh ngồi cạnh Chu Nhiêu, dáng vẻ ngoan ngoãn, vừa yên lặng ghi nhớ những nơi đã đi qua.


Thoáng thấy Lục Già thẳng tắp ngồi đó, Chu Nhiêu nâng tay chống thái dương dựa vào cửa kính xe, kiên nhẫn hỏi: "Câu trả lời chương trình chiều nay là do cậu chuẩn bị?"


Đột nhiên nghe hỏi như thế, Lục Già ngẩn ra, ý thức được cô đang tức giận, cẩn thận nói: "Không phải... là người đại diện của mình chuẩn bị."


Cô đã chọc Nhiêu Nhiêu nổi giận rất nhiều lần, cái nồi này vẫn nên vứt cho người đại diện đi.


Chu Nhiêu tâm bình khí hòa lườm cô, "Nếu không phải cậu nói, người đại diện sao lại biết được?"


Lục Già:......


Lục Già:...... Ai da, thất sách......


Lục Già thái độ thành khẩn cúi đầu, "Mình từng nhắc tới với anh ấy, không ngờ anh ấy thật sự soạn ra như thế."


Chu Nhiêu không nghi ngờ gì, chỉ nguy hiểm híp mắt, "Cậu xem xong cũng không ngăn anh ta?"



"Hả?" Lục Già thắc mắc nghiêng đầu nhìn cô, "Câu trả lời bị làm sao?", vẻ mặt ngây thơ vô tội khiến người ta không nỡ lừa gạt cô.


Chu Nhiêu cười nhìn cô, "Cậu không xem câu trả lời sao?"


Trương Uyển ôm túi bên cạnh nghe được giọng nói này lưng chợt lạnh, khi Nhiêu ca dùng ngữ điệu này nói chuyện thì chính là đoạn mở đầu trước bão tố.


Trong lòng Lục Già căng thẳng, kỹ thuật diễn xuất tinh xảo dày công tôi luyện được phát huy đến cùng, "Mình còn chưa xem nữa, làm sao vậy?"


Chu Nhiêu cười lạnh, không chút do dự vạch trần, "Vừa rồi ai nói không ngờ anh ta thật sự soạn ra như vậy, cậu còn nói cậu chưa xem?"


"....." Bị vạch trần quá nhanh, Lục Già thậm chí không kịp xem xét lời nói dối của mình.


Thấy ánh mắt lạnh lùng của Chu Nhiêu, Lục Già căng thẳng nắm lấy góc áo, thậm chí giọng nói vốn thanh lãnh tao nhã lịch sự đã nhuộm chút nghẹn ngào khó thấy, "Mình... mình sợ cậu tức giận thôi, mấy ngày nay mình luôn chọc cậu nổi giận, mình cũng không muốn thế."


Người ngoài nghe có lẽ không hiểu, nhưng Chu Nhiêu rất quen thuộc.


Chu Nhiêu vẻ mặt phức tạp, còn chưa nói gì, bóng người và hương thơm quen thuộc đã nhào vào lòng cô, eo bị ôm chặt, chỉ nghe người kia rầu rĩ nói: "Cậu đừng giận được không?"


"!"


Chu Nhiêu sợ tới mức muốn đẩy vai cô ra, nhưng nghe cô nói thế, cánh tay vốn kháng cự lại bất giác khoác lên đầu vai cô.


Chu Nhiêu căn bản không có cách nào gây khó dễ Lục Già, trước đây cũng thế, bây giờ cũng thế.


Nhận thấy biến hóa của Chu Nhiêu, Lục Già siết chặt vòng tay, vùi mình vào lòng cô, buồn bực hờn dỗi nói: "Chuyện lúc trước đều là mình không đúng, sau này mình đều nghe lời cậu, cậu đừng giận."


Trương Uyển nãy giờ xem trộm qua khóe mắt suýt nữa không khống chế được kêu lên, cô ấy không thể ngờ tới Lục Già trước mặt Nhiêu ca lại là như thế!


Nào có bạch nguyệt quang cao ngạo lãnh đạm gì đâu?


Già thần à khí chất thần tiên của chị đâu rồi?


Lục Già cắn môi chờ cô đáp lại, bên tai là tiếng tim đập của cô, trong lòng lo lắng bất an còn có chút tủi thân.


Không biết qua bao lâu, vị ngọt ngào trong miệng Lục Già dần bị mùi son môi lấn át, hốc mắt lại vừa nóng vừa chua xót.


Chẳng lẽ các cô thật sự không thể quay lại được?


Đến khi Lục Già nghe thấy trên đầu truyền đến một tiếng thở dài mềm mại, như là bất đắc dĩ thỏa hiệp, lại như mệt mỏi sau khi giãy dụa.


Tim Lục Già đập ngày càng nhanh, cô căng thẳng đến ngừng thở, chờ đợi phán quyết cuối cùng.


"Đều nghe tôi sao?".


Giọng nữ trầm thấp lười biếng tựa như khẽ thở dài.


Lục Già nhịn không được cười phát khóc, vội vàng gật đầu, "Đúng vậy! Đều nghe lời cậu!"


Chu Nhiêu không nhanh không chậm nâng tay chọc vào trán cô, đẩy cô rời khỏi lồng ngực mình, rũ mắt nhìn thấy hốc mắt ửng đỏ của cô, đôi mắt đen như phủ kín một tầng hơi nước, cánh môi xinh đẹp cũng bị cắn rách, dòng máu đỏ tươi đang rỉ ra từ miệng vết thương.


Ngay cả khóc cũng tựa như tiên nữ.


Chu Nhiêu cúi đầu cười, "Cậu đây là khổ nhục kế sao?"


Lục Già cười rạng rỡ, "Nếu cậu đau lòng mình, vậy xem như là khổ nhục kế đi."


Chu Nhiêu cười khẽ ra tiếng, lại nhịn không được đẩy cô ra, "Buông tay, ngồi ngay ngắn lại đi."


Cho dù có chút không muốn, nhưng khó khăn lắm mới khiến Chu Nhiêu nguôi giận, lại đồng ý sau này đều nghe cô, Lục Già đành phải buông tay ngồi lại vị trí của mình.


"Lát nữa sửa mấy câu trả lời này lại." Chu Nhiêu hừ một tiếng, cô sẽ không kể những chuyện này cho người khác nghe đâu.


"Được." Lục Già ngoan ngoãn đáp lời.


Chu Nhiêu đang định nói chuyện, trong lúc vô tình thoáng thấy vẻ mặt kỳ quái của Trương Uyển, ánh mắt lạnh lùng lườm cô ấy, "Sao? Có chuyện muốn nói?"


Trương Uyển vốn một mực im lặng thu nhỏ cảm giác tồn tại của bản thân bị điểm danh, lập tức ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt chính trực lắc đầu: "Không có."


Trong lòng yên lặng nghĩ: Nhiêu ca chị thật sự là công khí mười phần!


Căn hộ của Chu Nhiêu nằm ở trung tâm thành phố, đúng là căn hộ cao cấp tấc đất tấc vàng, đứng ở cửa sổ sát đất là có thể thu vào tầm mắt những cảnh sắc đẹp nhất của thành thị.


Chờ khi Trương Uyển bỏ xuống hết đồ đạc, Chu Nhiêu liền cho cô ấy nửa ngày nghỉ, trở về trước lúc đến đài truyền hình ghi hình là được.


Trương Uyển biết đây là muốn đuổi mình đi, vô cùng thức thời mang ba lô ra khỏi cửa, lúc đi lại khẽ khàng đóng cửa lại.


Lục Già lần đầu đến căn hộ của Chu Nhiêu, cho dù rất muốn nhìn chung quanh xem nơi ở của cô mấy năm nay, nhưng lại sợ Chu Nhiêu chê mình phiền, đành im lặng ngồi trên sofa đợi Chu Nhiêu nói chuyện.


Chú ý tới gối ôm hình trái tim chỗ tay vịn, Lục Già cầm gối hít vào một hơi thật sâu, phía trên quả nhiên có mùi hương của Nhiêu Nhiêu.


Nếu Nhiêu Nhiêu đã không cho cô đến gần, cô sẽ ôm cái gối này vậy.


Chu Nhiêu mới vừa bưng một ly nước ấm, một ly sữa ca cao từ quầy bar bước tới, nhìn thấy Lục Già ôm chiếc gối ôm mình thích nhất mím môi cười trộm.


Đưa nước ấm tới trước mặt Lục Già, Lục Già nói cảm ơn rồi vươn tay cầm ly nước, gối ôm trong lòng tràn ngập mùi hương của Nhiêu Nhiêu đã bị lấy đi rồi.


"Ơ?" Lục Già đang muốn nói chuyện, nhìn thấy Chu Nhiêu cầm cái gối ôm kia thả lại chỗ tay vịn, dáng vẻ lười biếng gối lên chiếc gối hình trái tim kia.


Chu Nhiêu hất cằm, nhìn về những chiếc gối ôm rải rác bên kia, "Cậu ôm cái kia."


Nhìn thấy gối ôm chú lợn hồng thè lưỡi kia, Lục Già nghiêng người qua lấy gối ôm, nhân tiện xoay lại ngửi, mất mát phát hiện trên gối ôm này không có mùi hương của Nhiêu Nhiêu.


Chu Nhiêu thong thả uống sữa ca cao, "Bây giờ bàn chuyện kịch bản."