Freud Thân Yêu

Chương 13-4




Vậy mà Ngôn Cách vẫn bình tĩnh, còn thản nhiên lựa chọn trả lời: “Vụ bác sĩ An gây thương tích để tự vệ đã được tòa án đưa ra phán quyết rồi. Vì thế, mong anh hãy tôn trọng phán quyết của tòa án.” Anh quả thật giỏi biện luận.

Doãn Đạc hỏi tiếp: “Tôi có thể cho rằng đương sự Ngôn Hủ vì yêu thương vợ chưa cưới nên muốn giết nạn nhân để trả thù trút giận không?”

“Phản đối!” Chân Ý đứng phắt dậy, cướp lời, “Xin công tố viên chú ý hành vi của mình!”

Chánh án nhìn Chân Ý đầy ý tứ, lại nhìn về phía Doãn Đạc: “Phản đối hữu hiệu! Đề nghị công tố viên chú ý hành vi của mình.”

Doãn Đạc: “…”

Ngôn Cách nhìn về phía Chân Ý rồi rời mắt đi. Doãn Đạc không gặng hỏi nữa, anh đã ám chỉ thành công. Ngôn Cách như không có chuyện gì, thong thả lên tiếng: “Tôi có thể trả lời câu hỏi vừa rồi của anh.” Anh tiếp tục để lại cho người ta ấn tượng thản nhiên thành khẩn.

“Câu trả lời là phủ định.” Anh trầm tĩnh đến lạ, “Ngôn Hủ rất đơn giản hiền lành, nó đã biết chuyện ân oán này từ nhiều năm trước nhưng vẫn dùng tấm lòng bao dung để đối đãi. Bởi vì sự đơn giản của mình, nó mới chủ động tự thú khi không hề có một ai nghi ngờ mình.”

Doãn Đạc bắt đầu cảm thấy khó khăn. Rõ ràng vừa rồi anh đã thả bẫy, ngược lại để đối phương lợi dụng, khiến đối phương trở nên đáng tin hơn.

Anh hỏi: “Đương sự bị tự kỷ phải không?”

“Đúng.”

“Người tự kỷ thường cố chấp, tính tình quái gở. Liệu có phải vì ý nghĩ bướng bỉnh của mình mà anh ta nảy sinh ác ý với Hứa Mạc không?”

Câu hỏi này rất tế nhị, Chân Ý muốn phản đối nhưng cô cảm thấy Ngôn Cách có thể trả lời.

Ngôn Cách sử dụng cách nói của Doãn Đạc, trả lời: “Người bị tự kỷ cố chấp nên sẽ ghi nhớ rất rõ về một số việc, cũng tuân thủ nghiêm ngặt không hề đắn đo. Vì thế, nó luôn khắc ghi gia huấn, ví dụ như bảo vệ người nhà, không được phép giết người, hay như làm chuyện sai nhất định phải chủ động chịu phạt. Tôi nghĩ ba điều này đã đủ giải thích mọi hành động của nó rồi.” Lại mượn lực chống lực, đổi khách làm chủ.

Ngôn Cách bình thản trả lời, Doãn Đạc không còn câu hỏi nào nữa, phòng xử án cũng lặng yên. Anh quả là một người đàn ông cao quý từ cốt tủy, khuôn mặt bình đạm, giọng nói ôn hòa, bị chất vấn cũng không tức giận, bị khiêu khích cũng không khó chịu, chiếm được ưu thế cũng không lấn lướt, có được cơ hội cũng không khinh người, luôn toát vẻ phong độ nhưng lại kín đáo, không khoe mẽ. Cốt cách ấy khiến cả phòng xử án đều bằng lòng tin tưởng lời anh nói, như thể vừa nhìn đã biết anh là người đáng tin.

Họ còn có thể thấy con người thanh nhã như vậy ở đâu nữa chứ? Anh quả tỉ mỉ trầm tĩnh, phía khởi tố hoàn toàn không moi được tin tức hữu dụng, trái lại khiến bồi thẩm đoàn thêm tin tưởng Ngôn Hủ chỉ là vô ý, cho rằng Hứa Mạc thật sự đã chết. Lúc Ngôn Cách rời ghế, anh nhìn Chân Ý. Cô cũng nhìn anh, vẻ mặt bình tĩnh được nghề nghiệp hóa, đôi mắt lại ẩn chứa niềm vui. Anh thầm nghĩ mình nào có gì để lo lắng chứ? Cô quá xem thường anh chăng? Có lẽ không phải vậy.

Nhân chứng tiếp theo là An Dao. Mục đích Chân Ý mời cô ấy tới là để miêu tả tình trạng của Hứa Mạc lúc cô ấy rời đi. “… Lúc nòng súng nổ, anh ta đã bị thương. Sau khi bị tôi đâm, anh ta ngã lên băng chuyền rồi không nhúc nhích nữa. Tôi vội bỏ chạy, anh ta cũng không đuổi theo…”

Chân Ý nghe xong lời trần thuật của cô ấy, cố ý hỏi: “Quần áo anh ta có ướt không?”

Anh Dao lắc đầu: “Không. Quần áo anh ta khô.”

Sau đó, Chân Ý phát đoạn ghi âm của Ngôn Hủ. Trong đoạn băng vang lên giọng nam cực êm dịu, rất trầm và yếu ớt, không hề có nhịp độ lên xuống: “… Anh ta nằm trên bằng chuyền, không nhúc nhích, người vừa ướt vừa lạnh. Căn phòng rất tối, không có ai cả… Tôi vịn khung cửa, vươn tay tới chỗ anh ta, nắm lấy chân anh ta kéo xuống nước…”

Mọi người ai ai cũng chú ý chi tiết “người vừa ướt vừa lạnh”. Doãn Đạc cũng nghe được, nhưng không hề kinh ngạc, điều này nằm trong dự liệu.

Nhanh chóng đến lượt Hoài Như ra tòa. Nhân chứng được tách ra ngồi chờ ở phòng bên cạnh nên người ra sau không biết người ra trước đã nói những gì. Lúc Hoài Như ngồi lên ghế nhân chứng, chỗ dự thính dậy tiếng xua đuổi khiến mặt cô ta đỏ như gấc.

“Trật tự!” Chánh án gõ búa, quay đầu nhìn ghế bồi thẩm, nghiêm mặt nói: “Mong các bồi thẩm viên căn cứ vào biểu hiện của nhân chứng tại phiên tòa này để phán đoán mức độ thành thực, đừng để những chuyện không liên quan khác ảnh hưởng.”

Các bồi thẩm viên gật đầu.

Chân Ý đi tới chính giữa phòng xử án. Hoài Như hơi căng thẳng, cô ta thật sự sợ Chân Ý. Cô ta hít thật sâu, cố gắng áp chế nhịp tim đập loạn, ép mình phải ngẩng đầu nhìn Chân Ý. Khác với vẻ lạnh lùng nghiêm nghị trước đó, lần này luật sư Chân khá bình thản.

Sau khi tuần tự hỏi vài câu, Chân Ý đi vào trọng điểm: “Bác sĩ An nói lúc cô ấy quay về tìm Hứa Mạc, vừa khéo trông thấy cô rời khỏi phòng?”

“Vâng.”

“Lúc cô ấy đi đã giao lại đứa trẻ cho cô phải không?”

“Đúng.” Lần này Hoài Như kiên quyết nói ít sai ít.

“Sau đó thì sao?”

“Tôi bế đứa trẻ đi tìm lối ra.”

“Sao cô lại thấy đương sự tôi kéo Hứa Mạc xuống nước?”

“Tầng hầm có rất nhiều hành lang, vòng vèo mọi ngả mà vẫn không tìm được lối ra nên nghĩ bụng có lẽ mình nhầm đường, đành quay trở về.”

Chân Ý “ừ” một tiếng, hỏi: “Khi trở lại, đúng lúc cô nhìn thấy đương sự tôi kéo Hứa Mạc xuống nước phải không?”

“Đúng.”

“Có thể miêu tả tình trạng của Hứa Mạc không?”

“Anh ta nằm trên băng chuyền, quần áo ướt sũng.”

Câu trả lời khớp với lời tự thú của Ngôn Hủ. Hoài Như không được động vào băng ghi âm của Ngôn Hủ, Chân Ý cũng không cho rằng Doãn Đạc chỉ bảo nhân chứng nói dối.

“Nhưng lúc bác sĩ An rời đi, người Hứa Mạc vẫn khô ráo.”

“Việc này tôi không biết. Lúc tôi nhìn thấy thì quần áo anh ta đã sũng nước, có lẽ anh ta ngã vào nước lại bò dậy.”

Chân Ý hơi nheo mắt, lời này thật ẩn ý. Có nghĩa là lúc ấy Hứa Mạc rất có thể còn sống. Nếu đã như vậy thì cô sẽ thuận nước đẩy thuyền, xuôi theo ý của Hoài Như. Cô nhìn chòng chọc Hoài Như mấy giây, nhíu mày, sắc mặt thay đổi không mấy tốt lành, giọng nói cũng không thân thiện: “Nhân chứng, không biết thì nói không biết là được rồi, ai cho phép cô suy rộng như thế? Cô đang trả lời câu hỏi mang tính tưởng tượng sao? Phỏng đoán người chết ngã xuống nước rồi leo lên ư? Đừng nói bừa mấy chuyện không thấy! Đừng làm lạc hướng bồi thẩm đoàn!”

Mấy lời sau cùng đặc biệt nghiêm nghị, không chỉ ngụ ý bồi thẩm đoàn đừng để bị dẫn dắt, lại còn sỉ nhục Hoài Như. Hoài Như rất hận vẻ kiêu căng trịch thượng này, nghiến răng: “Tôi không nói bừa.”

Mắc câu rồi. Mặt Chân Ý lạnh tanh, tỏ rõ vẻ chán ghét: “Cô đang nói bừa đấy thôi.”

“Tôi không có.” Hoài Như mặt đỏ tía tai, “Tôi nhìn thấy cánh tay Hứa Mạc động đậy.”

Lần này phía ghế dự thính lại như sóng gió cuộn trào. Chẳng lẽ khi đó Hứa Mạc thật sự chưa chết? Vậy độ tin cậy của Ngôn Hủ trước đó đã trở về số không. Chân Ý không hề hoang mang, cũng không hỏi sâu, chuyển đề tài: “Ngoài nhìn thấy Hứa Mạc, cô còn thấy gì nữa?”

Hoài Như ngỡ ngàng: “Nhìn thấy gì cơ?”

“Vậy là không nhìn thấy cái gì cả.”

“Cái gì là cái gì?”

Đoạn hội thoại này xoay mọi người chóng cả mặt.

“Nhân chứng không nhìn thấy gì cả.” Chân Ý mặc bộ vest phóng khoáng chỉnh tề, đi đến bên cạnh bàn cầm lên mấy tấm ảnh, nhờ trợ lý tòa án chiếu lên máy, “Đây là hiện trường vụ án cảnh sát đã chụp lại, người chết nằm trong bể nước. Xin hãy xem băng chuyền bên cạnh, trên đó toàn là vết máu, con dao cắm vào lồng ngực Hứa Mạc lút sâu vào cơ thể, vốn không làm chảy nhiều máu nữa, vết máu trên băng chuyền đều là của động vật.”

Hoài Như nghe được một nửa đã thoáng hiểu ra, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Máy chiếu hiện một tấm ảnh khác: “Đây là băng chuyền ở cửa căn phòng dưới lòng đất, bởi vì nhân viên thăm dò hiện trường không bị nhốt nên không phát hiện điểm đặc biệt của nó: Vào thời điểm nhất định, những bình chứa trên tường sẽ xả nước và tim động vật xuống. Nước chảy vào bể, tim động vật đầm đìa máu sẽ theo băng chuyền, vận chuyển vào phòng thí nghiệm phía sau phòng mổ tường kính rồi đổ vào bể chứa formalin. Lúc con tin bị nhốt, nó đã từng vận chuyển. Nhưng khi tôi trở lại hiện trường thì phát hiện nó đã bị đóng rồi. Chẳng lẽ vị cảnh sát nào đó đã đóng băng chuyền ư?” Cô nghiêng đầu, hoang mang suy nghĩ: “Không phải chứ, cảnh sát đóng băng chuyền sao lại không báo chi tiết này lên trên chứ?”

Giọng kể chuyện này khiến những người có mặt như ngừng thở, toàn bộ nhìn cô không chớp mắt, hệt như trúng phải bùa mê của cô.

Hoài Như gần như choáng váng, sau khi cô ta làm xong mọi thứ đã đóng động cơ băng chuyền trước lúc cảnh sát đến, hoàn toàn không ngờ Chân Ý sẽ chú ý. Rốt cuộc người phụ nữ này là quỷ hay thần, sao không bỏ qua bất cứ manh mối nào vậy?

Cô là Chân Ý, dĩ nhiên sẽ không bỏ qua bất cứ chuyện gì! Cô quay lại nhìn, dõi mắt khắp ghế dự thính, nói lời sâu xa: “Điều này làm tôi nhớ lại, thời gian Hứa Mạc tử vong vừa hay gần kề thời điểm tôi vừa nêu.”

Mọi người như nghe truyện ma tới hồi cao trào, phòng xử án có gần trăm người mà không nghe thấy một tiếng hít thở.

“Từ lúc Hoài Như rời khỏi phòng bắt gặp An Dao đến khi An Dao gây thương tích cho Hứa Mạc rồi rời đi, băng chuyền đó không vận chuyển nên lần đầu tiên Hứa Mạc bị ngã chính là trước thời điểm mặc định đó!” Cô xoay người, nâng tay lên, máy chiếu lại chuyển hình ảnh, “Đây là hình ảnh ghi được từ camera giám sát trước cửa căn phòng dưới lòng đất. Một phút trước thời điểm đó, đương sự Ngôn Hủ của tôi vừa đi qua cửa nhà xưởng. Anh ấy không thể chạy xuống tầng hầm trong vòng một phút được. Trước khi anh ấy tới, Hứa Mạc đã được băng chuyền vận chuyển đến nơi sau phòng mổ. Nhưng vì sao lúc đương sự tôi xuống dưới, Hứa Mạc lại nằm ở cửa chứ?”

Giọng nói nghi vấn khởi dậy lòng tò mò của mọi người, ai ai cũng chờ cô giải đáp. Nín thở, tĩnh lặng. “Băng chuyền vẫn chuyển tim động vật tới bể formalin, nhưng vì thân thể Hứa Mạc quá lớn, không thể ngã xuống từ cửa được. Có người đã nhấn anh ta vào bể formalin, sau đó lại chuyển anh ta về vị trí ban đầu. Lúc này thì đương sự tôi xuất hiện, kéo anh ta xuống bể.”

Chân Ý nói xong, mọi người gật đầu như chợt ngộ ra. Cô vẫn chưa hài lòng: “Nghe có vẻ quá khó tin, nhưng không sao cả, muốn chứng minh điểm này rất đơn giản.”

Cô rút ra một tờ giấy giám định, ngẩng đầu lên nói chậm rãi: “Kết quả khám nghiệm của bác sĩ pháp y cho thấy chất lỏng trong phổi Hứa Mạc không phải là muối sinh lý ở bể nước, mà là formalin sau phòng mổ. Hứa Mạc chết ở bể formalin rồi bị di chuyển thi thể. Đương sự tôi tự thú rằng anh ấy kéo người chết xuống nước ở cửa. Nhưng lúc này Hứa Mạc đã chết đuối.”

Tất cả xôn xao, cuối cùng đã nghe được phần kết của câu chuyện có cấu tứ tuyệt vời.

Chân Ý lập tức vứt bỏ tư thái kể chuyện, quay đầu nhìn Hoài Như, trừng mắt: “Cô lại nói dối! Hứa Mạc đã chết thì sao có thể nhúc nhích chứ?”

Hoài Như như gặp phải kẻ thù đáng gờm, kinh ngạc không nói nên lời.

“Phản đối!” Doãn Đạc lập tức đứng dậy, giờ phút này Hoài Như là nhân chứng của anh, anh phải bảo vệ, “Có lẽ Ngôn Hủ dìm Hứa Mạc hai lần, lúc chạy tới anh ta thấy Hứa Mạc ở bên cạnh bể formalin, anh ta dìm chết Hứa Mạc, sau đó lại kéo lê tới cửa.”

Hoài Như liền thà chết không buông: “Đúng, chính là như vậy.” Lúc tôi nhìn thấy anh ta, anh ta đang kéo Hứa Mạc từ bên trong ra ngoài!”

“Được.” Chân Ý gật đầu, cười rất tàn nhẫn, chỉ ngón tay về hướng Hoài Như: “Tôi giải thích cho cô nhé.”

Cô lại chỉ về phía máy chiếu, “Đây là nội dung mà người quay phim Dịch Dương của đài truyền hình K quay lại được, thứ anh ta quay là hình ảnh hiện trường sau khi con tin được giải cứu thành công. Chỗ này, dừng lại!”

Hình ảnh dừng lại. “Đương sự tôi đi ngang qua đám người, nhìn bên dưới hình ảnh đi, ống quần anh ấy khô ráo.”

Thành viên bồi thẩm đoàn, Chánh án và cả phóng viên lẫn người dân ở ghế dự thính đều ngơ ngác nhìn nhau. Thì sao?

“Đề nghị mọi người nhìn tấm ảnh chụp căn phòng xảy ra vụ án.” Chân Ý cao giọng, nói dõng dạc, “Ngay cửa phòng là bể nước rộng bốn mét! Đương sự tôi muốn vào phòng phải lội qua bể nước. Mà trên băng chuyền đều là vết máu, chứng cứ hiện trường cho thấy không hề có dấu vết giẫm đạp hay phá hoại.” Cô chỉ vào ghế nhân chứng, thể hiện toàn bộ khí thế, lạnh giọng quát lớn: “Hoài Như, nếu cô thấy đương sự tôi mọc cánh bay được, hãy ra làm chứng!”

Giờ khắc này không ai lên tiếng. Phòng xử án im lìm, ánh mắt hướng về khu vực chính giữa, dõi theo cô luật sư đang thẳng người, giơ tay, tràn đầy khí phách và phong thái mạnh bạo ấy. Có lẽ, có một thứ im lặng mang tên bị thuyết phục.

Cô luật sư biện hộ này thật sự đã làm tới bước không một sơ hở. Để tìm chứng cứ, cô đã vắt hết óc moi móc được những chuyện người ta không nghĩ tới. Những chi tiết như băng chuyền di chuyển vào thời điểm mặc định, nước muối sinh lý và formalin, camera giám sát ở cửa căn phòng dưới lòng đất cho đến băng ghi hình từ máy quay của Dịch Dương…, đều được dùng để gột sạch tội lỗi cho thân chủ mình, cô đã dốc hết sức lực.

Và luồng sức mạnh giúp cô nhẫn nhịn, trầm lặng, kiên trì ngày đêm đó đã tích tụ và bộc phát vào giờ phút này, công kích vào tâm khảm mỗi người. Ai ai cũng cảm nhận được. Không lời nào có thể miêu tả nổi sự chấn động này. Vì thế, người người im lặng, ngả mũ kính chào.