Gả Cho Anh Nhà Giàu

Chương 7




Hồi đi học, Chân Bảo chưa từng xài điện thoại kiểu này, trước giờ đều dùng di động cũ của ba để lại, chỉ có chức năng gọi điện và gửi tin nhắn. Bây giờ đối với cô mà nói, điện thoại của Phó Minh Thời quá công nghệ cao, Phó Minh Thời có tìm trò chơi thì cô cũng chẳng chơi được, bởi không hiểu nổi.

Phó Minh Thời dừng xe, tải cho cô vài ứng dụng nghe Tiếng Anh.

Khi được thông báo cho phép tham gia thi vào đại học, biểu hiện của Chân Bảo với mấy bài nghe này vô cùng hứng thú, đeo tai nghe vào, đầu hơi ngẹo qua, tập trung lắng nghe. Cô đã có chuyện để làm, cuối cùng Phó Minh Thời cũng được chuyên tâm lái xe.

Buổi chiều xuống, hai người tới thành phố C.

Ông Phó là đi máy bay riêng đến, trước khi bay về, có để lại máy bay cho cháu trai. Phó Minh Thời hạ tốc độ, gọi điện cho tài xế mới biết là do ông nội sắp đặt, nhìn qua Chân Bảo đang ngủ kế bên, Phó Minh Thời buồn cười khó hiểu.

Phải chăng ông nội muốn cho Chân Bảo biết rằng Phó gia tiền muôn bạc biển?.

Chân Bảo vốn không phải người con gái tham tiền.

Không bị ràng buộc về thời gian, Phó Minh Thời lái xe đến khu mua sắm thương mại, trên đường có đi qua thế giới di động, trong lòng Phó Minh Thời động đậy, liền quay đầu xe.

Xe đang đậu, Chân Bảo bỗngtỉnh ngủ, che miệng mà ngáp.

Phó Minh Thời giúp cô cởi dây thắt an toàn ra, “Xuống xe nào.” Rồi thuận tay đẩy cửa xe chỗ ngồi cạnh tài xế.

Lúc anh làm động tác này, gương mặt ngay trước mắt cô, gò má trắng nõn lạnh lùng, hàng lông mi rất dài. Chân Bảo sợ vai anh đụng phải mình, cố gắng dựa sát vào ghế, Phó Minh Thời ngồi ngay ngắn trở lại, cô lập tức xuống xe. Ngoài xe không khí mát mẽ, trước mắt là đường xe chạy trật tự, xa xa đứng vững là tòa nhà chọc trời, Chân Bảo định tìm khu sân bay tương tự, vừa quay người, thấy bên cạnh là thế giới di động.

Phó Minh Thời khóa kỹ xe, chờ cô đi tới.

“Sân bay cơ mà?” Chân Bảo không ý thức được Phó Minh Thời đang làm gì.

“Đổi điện thoại cho cô trước đã, sau này bạn bè sẽ thường xuyên gửi hình ảnh, giọng nói và tin tức cho cô, điện thoại hiện giờ của cô không thể dùng được, ảnh hưởng đến liên lạc lắm.” Phó Minh Thời vừa đi vào thế giới di động, vừa nói lý do phải đổi điện thoại mới cho cô.

Không so sánh thì không có tổn hại gì, nhưng khi xài qua điện thoại của Phó Minh Thời, Chân Bảo sớm biết mình lạc hậu từ lâu. Nếu phải đổi, vậy thì cứ đổi, trong thẻ còn hai ngàn đồng, chắc hẳn đủ, điện thoại cháu trai bà Quách cũng là loại cảm ứng, nhìn không khác với của Phó Minh Thời lắm, có vẻ chỉ hơn một ngàn.

Trong gian có bốn năm nhân viên, đều là nữ, vào sáng sớm lúc Phó Minh Thời xuống xe, mấy người phụ nữ đã say đắm cả lên, nhân cơ hội chụp hình lén, khác với những anh chàng đẹp trai thường gặp, anh soái cực phẩm này không thể tùy tiện đụng tới, chẳng qua Phó Minh Thời vừa đến, các cô đã cất điện thoại, rồi nhã nhặn làm việc.

Phó Minh Thời đưa Chân Bảo đến quầy điện thoại mới nhất, “Kiểu đều giống nhau, cô thích màu nào nhất?”

Chân Bảo vịn vàoquầy, cúi đầu xem giá lẫnnhãn hiệu, tất cả đều cóbốn con số, nhưng bằng mấy lần chiếc điện thoại của cháu bàQuách luôn cơ!

Giá mắc quá, Chân Bảo không nỡ chạm vàoquầy.

“Là tôi trả tiền.” Phó Minh Thời dựa một bên, hơi cúi người, nhìn những chiếc điện thoại đặt ở bên trong.

Chân Bảo không nghĩ anh có nhiều tiền như vậy.

“Màu vàng hay màu bạc?” Phó Minh Thời ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt thâm thúy như hai hồ nước tĩnh mịch.

Nhân viên bên này vẫn đang nhìn, Chân Bảo cương quyết nhìn vào quầy, nhỏ giọng bàn bạc với anh, “Đổi cái tiện xài thôi có được không? Tôi có hai ngàn, tôi muốn tự mình mua.”

“Bây giờ sinh viên đều dùng loại này.” Vẻ mặt Phó Minh Thời nghiêm túc, “Sớm muộn cũng phải mua, mau chọn một cái đi.”

Giọng anh rất thấp, có mùi vị của mê hoặc, Chân Bảo không có thói quen nói chuyện thế này với anh, bị anh nhìn chằm chằm bên cạnh, đành chọn cái màu trắng. Phó Minh Thời từ từ đứng thẳng, kêu nhân viên tới, cà thẻ tính tiền, một chiếc “Đắt tiền” đã nhẹ nhàng bay tới trước mặt Chân Bảo.

Phó Minh Thời đưa một thẻ điện thoại mới cho cô.

Trên đường đến cửa hàng tổng hợp, Chân Bảo cứ hí hoày với điện thoại mới, Phó Minh Thời tải xuống cho cô vài phần mềm, cô nhìn cái gì cũng cười, có được điện thoại mới như học sinh tiểu học nhận quà vậy. Phó Minh Thời nhấc môi, nhắc nhở cô: “Lưu số tôi rồi chứ?”

Chân Bảo không ngẩng đầu mà ừ một tiếng.

Phó Minh Thời không quấy rầy cô nữa, sắp đến cửa hàng tổng hợp, mới nói: “Giờ mua thêm hai bộ quần áo nữa.”

Chân Bảo không nhúc nhích, tầm mắt nhìn qua chiếc quần jean giá hai mươi đồng, rồi bàn chân đi giày mười mấy đồng của mình.

Cô không nói gì, chẳng còn tâm tình nghịch điện thoại nữa, liền nghiêng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ.

Phó Minh Thời hiểu sự tự ái của cô, nhưng nếu anh không chăm sóc cô, mới là không có trách nhiệm, “Không mua mắc quá đâu, bây giờ có rất nhiều quần áo mặc lên người, ai mà quan tâm đến chứ.” Trừ vài trường hợp, bình thường cứ tùy tiện là được, giờ lại mua đồ mắc tiền, có thể cô mặc không quen.

Chân Bảo nhếch miệng, bỗng nhiên có hơi nản lòng, nhìn chằm chằm chiếc xe màu đen chạy ngang qua, hỏi nhỏ anh: “Sắp tới đây, tin tức chúng ta đính hôn mà truyền ra ngoài, anh sẽ không cảm thấy mất mặt chứ?” Cũng vì ông nội cố chấp, cô phải khoanh tay bó gối trong thành phố, nhưng khi tìm vị hôn thê ở nơi thôn làng, chắc rằng Phó Minh Thời so với bạn bè ở đây, phỏng đoán sẽ khó coi lắm.

“Tại sao phải mất mặt?” Phó Minh Thời đậu xe xong, hỏi ngược lại cô.

Chân Bảo vẫn nghiêng đầu, đôi môi đỏ thắm trề ra, “Vì tôi không có tiền, cũng chẳng có bằng cấp.”

“Học tập cho giỏi, thi lên đại học thì có bằng cấp rồi còn gì.” Phó Minh Thời tháo dây thắt an toàn của cô ra, giọng nói nhẹ nhàng.

Chân Bảo lặng lẽ giật vạt áo tay ngắn, “Tiền thì sao? Người có tiền như anh, không phải luôn nói đến chuyện môn đăng hộ đối à?”

“Tôi không thiếu tiền, không cần phải cưới người có tiền.” Phó Minh Thời giúp cô mở cửa xe, nhưng lần này anh không lui về ngay, mà vẫn một tay vịn ghế, một tay cầm chốt cửa xe, rồi nghiêng đầu, Chân Bảo hoàn toàn bị giam bởi ánh nhìn với khoảng cách gần của anh.

Chân Bảo thấy anh tim đã đập rộn lên, cúi đầu né tránh ánh mắt sâu kín ấy, “Được rồi, đến lúc đó anh đừng có mà chê tôi làm mất mặt đấy nhé.”

Phó Minh Thời nhìn khuôn mặt mịn màn không tô điểm của cô, so với mấy ngôi sao quảng cáo dưỡng da thì họ còn phải chào thua, lướt qua thêm mí mắt đang chớp loạn xa cùng đôi môi khẽ mím, anh buông tay ngồi thẳng, thấp giọng nói: “Không cần tự coi nhẹ mình, chờ bọn họ thấy được cô, sẽ ghen tị với tôi mà thôi.”

Chân Bảo không nghe rõ, nghi ngờ nhìn anh.

Nhưng Phó Minh Thời đã đưa lưng về phía cô để xuống xe.

Chân Bảo mơ hồ nghe được “Tự coi nhẹ mình “, lại suy nghĩ về thành ngữ này, bỗng nhiên đỏ mặt. Nhìn thái độ Phó Minh Thời đối với cô suốt dọc đường, ít nhất, Phó Minh Thời không xem thường cô, vậy cô còn quản người khác làm gì?.

Nghĩ thông suốt, Chân Bảo tò mò lại băn khoăn bước vào khu trung tâm mua sắm thương mại.

Sợ cô bị giá tiền của các quầy nhãn hiệu nổi tiếng hù dọa, Phó Minh Thời chỉ dẫn Chân Bảo đến vài cửa hàng bình dân. Trong mắt Chân Bảo, tiền mấy trăm cũng là quần áo đắt, nhưng so với mấy ngàn này lại dễ dàng tiếp nhận hơn nhiều, dựa vào sở thích chọn một bộ, tay ngắn phối hợp với quần lửng đầu gối, Phó Minh Thời không phản đối gì, để cho cô mua thêm mấy bộ, đến Bắc Kinh còn trực tiếp chạy nước rút thi vào đại học.

Mua xong quần áo, lại đi mua giày.

Chân Bảo đi dọc từ từ theo tủ giày, lướt qua một đôi màu trắng xinh xắn, cô bỗng nhiên dừng bước, nhìn chằm chằm đôi giày không chớp mắt, như trong truyền thuyết tim đập thình thịch, chẳng qua khi nhìn đến giá tiền bốn con số phía dưới, Chân Bảo khẽ hít một cái, rụt vai đi về phía. Đồ ở thành phố lớn tốt nhưng mắc quá...

Bỏ qua cao gót, Chân Bảo chọn một đôi giày đế bằng màu trắng.

Nhân viên cầm tới một đôi, Chân Bảo ngồi trên ghế salon, cúi đầu mang giày, vừa xỏ được một chiếc, bên cạnh nhân viên lại bước tới, sau đó đặt đôi giày màu trắng xinh xắn đó trước mặt cô, vẻ mỉm cười, “Đôi này cỡ 35, cô thửqua đi.”

Chân Bảo ngạc nhiên nghiêng đầu.

Phó Minh Thời đứng sau ghế salon, đôi mắt mang nụ cười ẩn ý, nhìn cô.

Chân Bảo đỏ mặt, cuối cùng vẫn thử đôi giày, nghe theo đề nghị từ Phó Minh Thời, mua thêm chiếc váy bốn con số, nói là phối hợp với đôi giày cao gót kia.

Rời khỏi cửa hàng, hai tay Phó Minh Thời xách đầy đồ, còn tay Chân Bảo thì rảnh rỗi.

“Chuyến bay mấy giờ vậy?” Vất vả cất xong mọi thứ, Chân Bảo nhìn qua điện thoại, lo lắng trễ giờ, cô nhớ Phó Minh Thời có nói năm giờ ra sân bay, bây giờ đã gần năm giờ kém rồi.

“Chúng ta đến giờ nào, máy bay đi giờ đó.” Phó Minh Thời cười nhạt nói, lần đầu tiên, công nhận đi mua đồ lại khiến cho người ta thích nói những lời này.

Chân Bảo nhìn anh, không thực sự hiểu, chẳng lẽ Phó gia nhiều tiền đến mức có thể bắt công ty hàng không nghe theo lời họ?

“Cơm tối muốn ăn gì?” Quan sát mặt trời lặn, Phó Minh Thời tiếp tục tìm kiếm quán ăn ngon có tiếng.

“Ra sân bây trước đi.” Chân Bảo không muốn làm trễ giờ bay rồi bắt người khác phải đợi cô.

Phó Minh Thời cười, giơ điện thoại lên cho cô nhìn, “Nghe đồn lẩu ở đây khá ngon, muốn đến nơi này chứ?”

Anh thật xấu xa, cho Chân Bảo nhìn đồ ăn ngon, thấy một nồi lẩu lớn đầy ớt tiêu nóng hổi, Chân Bảo không nhịn được đã chảy nước miếng. Phó Minh Thời có được câu trả lời trong mắt cô, bỏ điện thoại xuống, lái xe đến quán lẩu. Chân Bảo có thể ăn cay, cay đến mức như môi đã được son, vị cay thấm vào cả nước mắt, đầy rẫy cạm bẫy khôn lường. Cô gái trẻ với tinh thần phấn chấn đến mê hoặc.

Phó Minh Thời yên lặng kéo cà vạt.

Ăn no, Phó Minh Thời đột nhiên hỏi Chân Bảo: “Đính hôn với người có tiền, có cảm giác không tệ đúng không?”

Chân Bảo đang lau miệng, nghe như vậy, liền trợn to hai mắt.

Phó Minh Thời cười, kêu phục vụ tính tiền.

Chân Bảo nhìn về phần lẩu ăn còn dư mà ngẫm nghĩ, bỗng cô tự khinh bỉ mình, ban đầu còn không muốn dùng tiền của Phó Minh Thời, giờ cuối cùng lại vui vẻ mua quần áo, vui vẻ ăn uống với anh? Cái này không thể được, lâu nay tiết kiệm giờ lại xa xỉ, sống xa xỉ rồi lại cảm thấy khó khăn, vì thế để cân nhắc, cô phải học cho giỏi, thi lên đại học rồi tìm việc làm, tiền lương ít nhất có thể làm hài lòng sở thích ăn lẩu vô tư của cô.

“Đang suy nghĩ gì thế?” Phó Minh Thời đứng lên, thuận tiện khoác áo trên tay.

“Bây giờ tiền lương của sinh viên có nhiều không vậy?” Sau này, Chân Bảo và anh cũng coi là quen thuộc, muốn nói gì thì nói.

Phó Minh Thời suy nghĩ chốc lát, không quá chắc chắn: “Ít là hai ba ngàn, nhiều là hơn mười ngàn?” Nếu là vừa tốt nghiệp, thì chắc không cách biệt lắm.

Chân Bảo thở phào nhẹ nhõm, dù chỉ kiếm được hai ba ngàn, một tháng đã có thể ăn lẩu mấy lần, đúng là một nơi tốt như thế này.

“Nếu cô muốn tự thuê phòng, giá phòng ở thành phố bây giờ ít nhất cũng phải một hai chục ngàn gì đó.” Phó Minh Thời nói chuyện, hơn nữa vì tránh cho Chân Bảo hiểu lầm, còn cố ý bổ sung hai chữ, “Một căn.”

“Hai chục ngàn trên một mét vuông?” Chân Bảo không dám tin vào tai mình.

Phó Minh Thời cười gật đầu, “Tiền thuê phòng đâu có rẻ.”

Chân Bảo nhất thời từ bỏ ý nghĩ sau khi tốt nghiệp sẽ tìm việc làm ở thành phố.

“Nếu như sau cùng cô vẫn muốn chia tay, tôi sẽ đưa cô một căn hộ.” Đẩy cửa kính, Phó Minh Thời quay lại nhìn cô, đôi mắt đen láy tựa như có thâm ý nào khác.

“Không cần đâu...” Chân Bảo buồn rầu ra ngoài trước, mặt dần nóng nóng.

Phó Minh Thời cùng đi ra, nhìn qua gò má ửng hồng của cô, anh cảm thấy chẳng cần đưa nhà cho cô làm gì, bởi vì....

Nhà của anh, đương nhiên cũng là nhà của cô.

~

Đến sân bay, đã hơn bảy giờ.

“Phó tổng, hai người ăn tối rồi sao?” Tài xế sớm đã chờ ở đây, thấy quần áo mới trên người Chân Bảo, anh ta lén nhìn mấy lần, cảm thấy cô thôn nữ này càng nhìn càng đẹp.

“Đồ ở trên xe, đừng bỏ ra cái nào.” Phó Minh Thời nhẹ nhàng đẩy vai Chân Bảo, “Chúng ta đi trước nào.”

Chân Bảo gật đầu, vì Phó Minh Thời chỉ đụng một chút rồi thả tay ra, nên cô không có suy nghĩ gì nhiều.

Nhưng ở phía sau, tài xế lại để ý tới động tác nhỏ nhặt này của ông chủ, nào là “Chúng ta” rồi còn đụng chạm nữa, sáng hôm qua Phó tổng còn tức giận la hét bảo trợ lý mua vé máy bay trở về, giờ đây mới cách một ngày ngắn ngủi, đã “Chúng ta” rồi sao?

Đến khi anh ta thấy cốp sau chất đầy quần áo con gái cộng thêm túi xách, tài xế dường như đã hiểu ra.