Gả Cho Bệnh Kiều Ác Lang Xung Hỉ

Chương 110




Khanh Như Ý vừa dứt lời, vẻ mặt của mọi người đều khó coi.

Biểu cảm của Điền Tú và Điền Diệp càng là vô cùng kinh ngạc.

Sắc mặt Điền Diệp lập tức trở nên tái nhợt, ngay sau đó gương mặt bắt đầu đỏ dần lên vì phẫn nộ, giọng nói có chút chần chờ và không thể tin, "Ý của bà là nói... Là chủ thượng của bà điều động ma vật tiến đánh bộ lạc Sa Tộc chúng ta?"

Khanh Như Ý không trực tiếp trả lời vấn đề của nàng, mà là hỏi lại, "Điền cô nương, ngươi còn nhớ rõ lúc trước ma vật tấn công bộ lạc các ngươi phần lớn là cấp bậc gì không?"

Điền Diệp hơi suy nghĩ một chút rồi nói, “Nhiều nhất là cấp một và cấp hai, cấp ba tương đối ít, cao nhất là cấp năm, có ba con."

Khanh Như Ý nghe vậy gật gật đầu, than nhẹ một tiếng, "Vậy là đúng rồi."

Bà nhìn về phía mấy người Nguyễn Thu Thu, trong đôi mắt mang theo một chút hồi tưởng, "Ở vực sâu mặc dù rất nhiều đất đai, nhưng đại bộ phận đều là tuyệt cảnh không thể sinh tồn, những nơi có tài nguyên sinh tồn rất ít, mật độ ma vật lại rất lớn."

"Vì nhét đầy cái bao tử, ma vật cấp thấp thường sẽ tàn sát lẫn nhau, coi nhau như đồ ăn."

Khanh Như Ý nói, “Có thể nói, dưới tay của chủ thượng, thứ không thiếu nhất chính là ma vật cấp thấp. Thực lực bọn chúng nhỏ yếu, tương đương ma khí bị tiêu hao khi đi qua thông đạo không gian cũng ít, tiến đánh một cái bộ lạc yêu tộc khá cường đại, lấy được máu thịt của yêu tộc đủ để bù đắp những tổn thất này."

Bà đã nói đến nước này, coi như Điền Tú là sa điêu, cũng đã hiểu ai là hung thủ thật sự của việc lần này bộ lạc Sa Tộc gần như toàn quân bị diệt.

Càng đừng nói là Điền Diệp phản ứng mau hơn Điền Tú rất nhiều.

Nguyễn Thu Thu nhìn cô nương tóc ngắn lạnh lùng, xinh đẹp đang tức hai mắt đỏ lên, quanh thân ẩn ẩn tản ra cường đại uy áp, khiến không gian chung quanh nàng đều có chút vặn vẹo mà mắt thường có thể thấy được.

Điền Diệp nhất thời không thể khắc chế được lực lượng của mình, lan đến một vài yêu nhỏ yếu trong phòng.

Thực lực của Nguyễn Thu Thu đã bước vào cấp ba sơ kỳ, nhưng vẫn cảm giác khó chịu, rất không thoải mái.

Chàng sói một mực an tĩnh ngồi bên cạnh nàng hơi nhíu mày, duỗi cánh tay dài ra ôm Nguyễn Thu Thu vào trong ngực, giọng trầm thấp, mang theo một chút cảnh cáo, quát khẽ Điền Diệp đang đắm chìm trong phẫn nộ, sắp mất lý trí một tiếng.

Lúc này Điền Diệp mới bỗng nhiên tỉnh táo lại.

Nàng nhìn quanh một phòng tất cả yêu đều có sắc mặt khó coi, vội vàng thu liễm yêu lực lại, lộ ra thần sắc áy náy, "Thật xin lỗi, ta..."

"Không có gì." Gấu trúc gia gia khoát khoát tay, cười ha hả nhìn nàng, "Ta có thể hiểu được."

Điền Tú dùng ánh mắt phức tạp lại đau lòng nhìn bạn lữ của mình, âm thầm nắm chặt nắm tay.

Nguyễn Thu Thu cũng ngồi dậy từ trong ngực con sói nào đó, lắc đầu, cười với nàng biểu thị mình không sao.

Sau khi được Sói xám tiên sinh ôm vào trong ngực, nàng đã không có cảm giác được không thoải mái kia nữa.

Vì làm dịu lại bầu không khí vừa nãy trở nên nghiêm túc, Khanh Như Ý dứt khoát nói sang chuyện khác, tiếp tục nói, "... Bây giờ tình huống của chúng ta không lạc quan lắm, dù thiên phú của chủ thượng một tháng chỉ có thể thi triển một lần, nhưng bây giờ cách lần hắn thi triển gần nhất, đã qua chừng mười ngày."

Nguyễn Thu Thu nghe vậy có điều ngộ ra, chần chờ nói, “Như Ý nãi nãi, có phải là chủ thượng của bà không thể dùng thiên phú để vận chuyển ma vật cấp quá cao?"

"Đúng vậy." Khanh Như Ý gật gật đầu, "Hắn ở trạng thái toàn thịnh, có thể hao phí toàn bộ ma khí sáng tạo ra thông đạo không gian để truyền tống ma vật cấp sáu hậu kỳ. Nhưng cái giá này quá lớn, không bằng đi những cái thông đạo tự nhiên hình thành kia."

"Theo ta được biết, toàn bộ đại lục yêu tộc, chỉ có một cái thông đạo không gian có thể chứa đựng ma vật cấp tám trở xuống thông qua." Khanh Như Ý ánh mắt thoáng dịu đi một chút, nhìn về phía Nguyễn Thu Thu, dịu dàng nói, “Biết những này, các ngươi cũng có thể sớm chuẩn bị."

Nguyễn Thu Thu bị ánh mắt của bà làm cho trong lòng rất khó chịu, nàng biết Như Ý nãi nãi có ý là, muốn nàng và Sói xám tiên sinh chạy trốn.

Dù sao ngay cả cường đại như vậy bộ lạc Sa Tộc cũng bị đại quân ma vật đánh tan tác, càng đừng nói đến bộ lạc Đông Hùng nho nhỏ này.

Uyên Quyết khẽ mím môi, hàng mi dài run rẩy, không biết đang suy nghĩ gì.

Tiếp theo, Khanh Như Ý nói cho mọi người nghe những gì mình biết, hết thảy liên quan tới chủ thượng Mặc Tịch kia, bao gồm dưới tay hắn có ma vật thực lực cường đại nào, bây giờ đang tranh đoạt vị trí Ma Vương với ma vật cấp bảy viên mãn Dạ Thần.

Như Ý nãi nãi nói càng nhiều, trong lòng Nguyễn Thu Thu càng không nắm chắc.

Nàng biết Sói xám tiên sinh rất cường đại, nhưng hắn có mạnh đến thế nào đi nữa, thì cũng chỉ là một con sói.

Dựa vào những gì Như Ý nãi nãi miêu tả, thủ hạ của Mặc Tịch, chỉ tính ma vật cấp năm, đã có mười chín con, cấp sáu có bảy con. Mặc Tịch cũng đã là cấp bảy đỉnh phong, chỉ còn cách cấp tám một bước dài.

Nguyễn Thu Thu cuối cùng đã hiểu, vì sao trước đó kế hoạch của Như Ý nãi nãi vẫn luôn là, trước khi đến kỳ hạn hai tháng, trừ bỏ ma cổ trong cơ thể, sau đó cùng bọn họp bỏ trốn, tranh thủ thời gian chờ Sói xám tiên sinh đột phá.

Với thực lực bây giờ của bọn họ, chỉ cần hai ma vật cấp sáu đến, coi như Sói xám tiên sinh có thể đánh thắng, cũng ước chừng cũng sẽ bị trọng thương. Lại đến nhiều thêm mấy con, coi như gấu trúc gia gia bọn họ đều đến giúp đỡ, đại khái cũng sẽ bị quét ngang, không thể phản kháng.

Nàng có thể nghĩ tới những thứ này, Như Ý nãi nãi khẳng định cũng đã nghĩ qua.

Tình cảnh của bà và Mạc gia gia, có thể nói là còn bết bát hơn so với nàng và Sói xám tiên sinh.

Nguyễn Thu Thu rút ra một tia linh lực, có thể rõ ràng nghe được trong thân thể Khanh Như Ý truyền đến hai âm thanh.

Một cái yếu ớt, là tiếng tim của bà đang đập.

Một cái mạnh mẽ hơn, chính là âm thanh của ma cổ tên là Quả Thực kia.

Vánh mắt Nguyễn Thu Thu hơi đỏ lên, nếu như lại cho nàng thêm một tháng nữa, hoặc là trước khi Quả Thực trong cơ thể Khanh Như Ý trưởng thành, thực lực của nàng có thể tăng lên tới cấp bốn, như vậy thì nàng có thể loại bỏ ma cổ kia.

Thế nhưng, thời gian bây giờ thật sự quá ngắn, quá ngắn.

Khanh Như Ý nhìn thấy ánh mắt của nàng, hiểu ngay nàng đang nghĩ gì.

Bà mỉm cười, thân mật ôm cánh tay của Mạc Bất Quy, ngữ khí dịu dàng, "Ta và Mạc gia gia của các con dự định ở lại bộ lạc nghỉ ngơi ba ngày."

"Ba ngày sau sẽ xuất phát đi chu du thế giới."

Khanh Như Ý nói nhẹ nhàng, cứ như ba ngày sau, bọn họ thật sự sẽ đi du lịch vậy, rất vui vẻ và hào hứng.

"Ta đã rất lâu chưa nhìn thấy bầu trời trong xanh bên trên đại lục yêu tộc, có chút hoài niệm loại cây ngọt ngào chàng hái cho ta khi còn bé." Khanh Như Ý nói, đáy mắt phảng phất như sáng lên, bà nhìn về phía Mạc Bất Quy, khẽ cong đôi môi tái nhợt cười, "Mạc ca ca, chàng còn nhớ loại cây ấy mọc ở đâu không?"

"Chờ qua mấy ngày nữa chúng ta ra ngoài chơi, chàng lại hái cho ta ăn..."

Như Ý nãi nãi nói, giọng dần dần nhỏ xuống.

Liên tục nói nhiều như vậy, bà đã rất mệt mỏi.

Nguyễn Thu Thu thấy trái tim mình đau nhói, ai nấy cũng đều yên tĩnh lại.

Gấu trúc gia gia đã khôi phục được khá nhiều, lập tức gọi mọi người đến một cái sơn động nhỏ khác thảo luận, để sơn động này cho bọn họ nghỉ ngơi thật tốt.

Nguyễn Thu Thu đặt mộc chén gỗ có chứa ba giọt nước chữa trị xuống bàn đá, cũng đi theo tới sơn động nhỏ.

Một đám yêu cùng đi theo đến sơn động Điền Tú đang ở tạm, vốn bọn họ là dự định thảo luận kế hoạch tương lai.

Nhưng mọi người hoặc là ngồi yên trên giường đá không nói một lời, hoặc là đứng tại cạnh bàn đá biểu cảm nghiêm túc, ngay cả gấu trúc gia gia, cũng mất phần thản nhiên và nhẹ nhõm lúc ở trước mặt Khanh Như Ý và Mạc Bất Quy.

Nguyễn Thu Thu ngồi bên cạnh Uyên Quyết, thật ra rất rõ ràng tình huống hiện tại.

Điền Diệp và Điền Tú đứng đầu bộ lạc Sa Tộc có thù với chủ thượng kia của Như Ý nãi nãi, nhưng chỉ có mình bọn họ là ghi hận, nếu như bọn họ có thể buông bỏ thù hận sống cuộc sống thoải mái, trong khoảng thời gian ngắn, sẽ không bị ma vật công kích.

Mà Điền Tú và Điền Diệp cũng giống bộ lạc Đông Hùng, dù muốn giúp đỡ, cũng là hữu tâm vô lực. Hai người bọn họ trên người gánh vác tương lai của toàn bộ bộ lạc Sa Tộc, không thể là vì báo thù, vì trợ giúp bọn họ, mà lựa chọn được ăn cả ngã về không.

Về phần bộ lạc Đông Hùng có rất nhiều con non, thực lực cũng rất nhỏ yếu, cũng chẳng khác gì.

Trước đó gấu trúc gia gia có thể tiếp nhận bọn họ, thứ nhất là bởi vì lúc ấy tình huống không nguy cấp;

Hai là bởi vì lúc ấy kết giới cấm địa phía sau núi bị hư hại, bộ lạc Đông Hùng rất có khả năng không thể tồn tại lâu.

Nhưng bây giờ đã có hồn mộc, kết giới cũng đã được tu bổ lại, Nguyễn Thu Thu cũng không thể xác định, bộ lạc Đông Hùng có còn nguyện ý tiếp nhận bọn họ hay không.

Mà Như Ý nãi nãi và Mạc gia gia cốn có thể chi viện bọn họ nhấ, bây giờ cũng đã tự thân khó đảm bảo, thậm chí so với nàng và Sói xám tiên sinh càng khó, vì không liên lụy mọi người, dự định chịu chết.

Tất cả mọi chuyện, dường như đang phát triển theo tình huống xấu nhất.

Lòng bàn tay Nguyễn Thu Thu dổ mồ hôi, tâm trạng bất an mấy ngày nay tựa hồ đã có đáp án rồi.

Trong tình huống gần như tuyệt vọng này, biết được chủ thượng kia cũng không phải là không có đối thủ, bây giờ cũng bị trọng thương, dường như đây là tin tức tốt duy nhất.

Bầu không khí trong sơn động rất căng thẳng, ai nấy cũng đều chìm vào trầm mặc, Nguyễn Thu Thu cố gắng tự hỏi nàng có thể nghĩ được cách gì để giải quyết không, nhưng trong đầu lại có chút hỗn độn, dần dần luống cuống.

Gương mặt Uyên Quyết vẫn khá lạnh nhạt, ngón tay thon dài khẽ vuốt tay Nguyễn Thu Thu, tựa hồ hắn đã sớm có quyết định đối với chuyện này.

Mắt dần dần cảm thấy cay cay, Nguyễn Thu Thu xiết chặt vạt áo Sói xám tiên sinh, vừa định nói ‘Vậy ta và phu quân đi về trước’, đã nghe thấy gấu trúc gia gia nói.

"Thế này đi, Thu Thu, lát nữa ngươi mang theo Hùng Đóa Đóa và Hùng Viễn, xách những vật tư để dành được này đi phiên chợ yêu ma một chuyến." Hùng Kiện Khang nói, “xem thử có thể đổi được một chút bảo vật nào không, không được thì đổi đồ ăn và dược thảo cũng được, tiếp theo phải chú ý nhìn có thể nghe ngóng được tin tức gì không."

"Nếu như có thể nghe ngóng được chuyện liên quan đến cấm địa ở phía sau núi của chúng ta, sẽ thử liên lạc với ma vật Nguyệt Thần kia, xem có thể trao đổi một chút không, cũng có thể có tác dụng."

Nghe Hùng Kiện Khang nói vậy, Điền Diệp cũng không nhịn được nói, "Ta cũng cùng đi."

Đáy mắt nàng lóe lên hận ý, "Có thể đổi được một chút bảo bối là tốt nhất, đám ma vật phần lớn tâm ngoan thủ lạt, các ngươi đã cứu chúng ta, điêu tộc chúng ta không phải kẻ vong ân phụ nghĩa hèn nhát, chuyện ruồng bỏ ân nhân khoanh tay đứng nhìn, chúng ta làm không được."

"Những ma vật kia, tới con nào chúng ta giết con nấy."

Nghe mọi người nói vậy, mắt Nguyễn Thu Thu càng cay, nàng không biết phải nói gì, nhưng đáy lòng vừa dâng lên ngọn lửa hi vọng, sau khi nhìn thấy ánh mắt Uyên Quyết, lại như rơi vào hầm băng lạnh lẽo.

Đây không phải là một ánh mắt lãnh khốc, tương phản, ánh mắt của Sói xám tiên sinh rất dịu dàng.

Ánh mắt dịu dàng như vậy, mang theo ấm áp sáng ngời, nhu hòa rơi vào hai gò má Nguyễn Thu Thu.

Nhưng Nguyễn Thu Thu căn bản không cảm thấy ấm áp, nàng quá hiểu Sói xám tiên sinh.

Có lẽ, vào lúc nguy hiểm thế này, tên sói này lại muốn rời xa nàng.

Dù sao thì thứ mà chúng muốn cũng chỉ là trái tim của hắn.

Còi báo động trong lòng Nguyễn Thu Thu vang lên, vô thức nắm chặt vạt áo Uyên Quyết, khẽ nhíu mày, ánh mắt cũng trở nên căng thẳng.

Coi như Uyên Quyết không nói gì, nàng cũng có thể hiểu được ý định qua ánh mắt này của Sói xám tiên sinh.

Nàng trước kia đã đoán được, Uyên Quyết chậm chạp mãi không có nói đến chuyện thành khế, tám phần là lo lắng sẽ liên lụy nàng.

Nhưng đến lúc nào tên sói ngốc này mới chịu hiểu, nếu như nàng vĩnh viễn mất đi hắn, nàng căn bản không thể nào sống tiếp được nữa.

Uyên Quyết nhìn khóe mắt đỏ hoe của Nguyễn Thu Thu, trong đôi mắt phượng hẹp dài lướt qua kinh ngạc ngắn ngủi, luống cuống, trằn trọc cảm xúc âm u và ích kỷ, cuối cùng biến thành một tiếng cười nhẹ bất đắc dĩ.

Tóc trên trán bị một bàn tay lớn nhẹ nhàng vén lên, Nguyễn Thu Thu nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Uyên Quyết phóng đại trong tầm mắt mình, chỉ cảm thấy môi truyền đến xúc cảm mềm mại, nàng bị hôn khẽ một cái.

"Phu nhân..." Giọng Uyên Quyết khàn khàn, trộn lẫn lấy rất nhiều rất nhiều cảm xúc mà Nguyễn Thu Thu nghe không hiểu.

Dường như hắn muốn nói gì đó, nhưng lại chỉ nhẹ nhàng gọi Nguyễn Thu Thu, rồi lại không nói gì nữa.

Lúc trước, sói con không chỉ một lần lâm vào hoàn cảnh gần như tuyệt vọng, đã từng mấy lần đối mặt với tử vong.

Những cái đêm tuyết rét lạnh kia, cảm giác tử vong dần dần tới gần rất rõ ràng, tựa như ở trong vực sâu vĩnh viễn không nhìn thấy ánh sáng, nhưng vẫn đi về phía trước.

Hắn cũng sớm đã bị đồng hóa thành quái vật trong vực sâu, sao lại còn sợ hãi chiến đấu và tử vong?

Hắn chỉ là, không muốn để cho tiểu phu nhân cũng phải rơi vào tuyệt cảnh như thế cùng hắn.

Nàng hẳn là nên có được cuộc đời tốt đẹp hơn, với thiên phú như thế, nàng hoàn toàn có thể sống rất tốt ở bộ lạc khác.

Không cần đi theo hắn, trong tương lai nghèo túng phải sống trên cự mộc, hứng chịu gió tuyết, tùy thời đều vào rơi vào tình huống tuyệt vọng và nguy hiểm.

Sói xám tiên sinh có chút tự giễu, hắn dù có ngoại hình khá được, nhưng thế giới yêu tộc rộng lớn như vậy, cũng có rất nhiều nam yêu có ngoại hình đẹp trai khác.

Mà tiểu phu nhân của hắn lại được yêu thích như thế.

Bọn họ vẫn chưa thành khế, bây giờ hết thảy đều còn kịp.

Hắn vốn tưởng rằng, thời gian còn dư dả, có thể bảo vệ nàng cẩn thận.

Cho nên hắn phóng túng dục vọng âm u của mình, mỗi đêm tham lam ôm nàng ngủ, lặp đi lặp lại hôn đầu ngón tay của nàng.

Đến hoàn cảnh bây giờ, hắn cũng không phải là không thể chăm sóc tốt cho nàng.

Chỉ là.

Nàng có nhiều lựa chọn tốt hơn.

Mặc kệ là dưới ánh mắt của thế tục, hay là suy xét đến tính an toàn lâu dài, quên hắn đi, bắt đầu cuộc sống mới, đối với Nguyễn Thu Thu mà nói, đều là lựa chọn tốt hơn.

Nhưng cho dù là hiểu rõ mọi chuyện, rõ ràng mình có thể chăm sóc thật nàng tốt, nhưng cũng chỉ là để nàng ăn no mặc ấm trước khi ma vật cấp bảy đỉnh phong kia đuổi tới mà thôi.

Tứ chi không trọn vẹn tạm thời không đề cập tới, hắn chỉ có ba phần nắm chắc có thể đồng quy vu tận cùng ma vật kia.

Nếu nàng đi cùng với hắn, sau khi hắn chết, đoạn thời gian phải sống trong cảnh đào vong vì sự ích kỷ và lòng ham chiếm hữu dị dạng của hắn, thật sẽ khiến nàng cảm thấy hạnh phúc sao?

Uyên Quyết không biết.

Hắn chỉ là, đưa tay nhẹ nhàng giúp Nguyễn Thu Thu vén tóc mai, khẽ cười.

Nguyễn Thu Thu thấy hắn khóe môi cong lên, mặt mày giãn ra, đáy mắt tràn lên ý cười ấm áp, dường như sơn động tối tăm này, cũng tại lúc này trở nên sáng ngời.

Nhưng Nguyễn Thu Thu lại không có cảm giác được bất kỳ ấm áp nào, nàng chỉ cảm thấy đáy lòng càng thêm bất an, trông thấy cánh môi Uyên Quyết khẽ nhúc nhích, dường như sắp nói ra những lời nàng không muốn nghe.

Nguyễn Thu Thu lắc đầu, không để ý đến phản ứng của những yêu ở xung quanh, mà là nhào vào lòng Uyên Quyết.

Nàng lần đầu tiên dùng hết sức lực, nắm thật chặt quần áo phía sau lưng hắn, làm sao cũng không nguyện ý buông tay, giọng nói vừa vội vã vừa căng thẳng, mở miệng lại tràn đầy nghẹn ngào, khổ sở đến ngay cả lời nói đều chỉ có thể nói đứt quãng, "Đừng… rời xa… ta... Nếu như, vậy, ta sẽ không thích..."

Giọng của Nguyễn Thu Thu càng ngày càng nghẹn ngào, ánh mắt mơ hồ, ngay cả câu nói mang tính chất uy hiếp là ‘Không thích ngươi, sẽ đi thích yêu khác’ cũng không thể nói ra hoàn chỉnh.

Nhưng xoay quanh trong sơn động an tĩnh, phần nói ra được, cũng đã đủ rõ ràng.

Hai đồng tử Uyên Quyết khẽ run rẩy, khóe môi cơ hồ nhấp thành một đường thẳng.

Hắn có chút khắc chế không được cơ thể run rẩy, khẽ hôn tên tóc mai Nguyễn Thu Thu, bên trên hàng mi dài dính một chút nước, chậm rãi rủ xuống.

Hắn thật sự là một con sói ích kỷ, nghe được tiểu phu nhân nói như vậy, từ đáy lòng lại cảm thấy vui sướng, vui vẻ đến huyết dịch sôi trào.

Không biết qua bao lâu, có lẽ là mấy phút, cũng có lẽ chỉ là mấy giây.

Nguyễn Thu Thu mới nghe được Uyên Quyết đáp lại, hắn nói, "Được."

Nguyễn Thu Thu lại liên tiếp xác nhận mấy lần, chóp mũi đỏ đỏ mới từ trong ngực hắn ngẩng đầu lên.

Nàng nhìn qua mấy yêu chung quanh, cảm thấy có chút xấu hổ vì hành động vừa rồi, nhưng vẫn nắm thật chặt tay Uyên Quyết như cũ, không muốn buông ra.

Uyên Quyết cầm lại tay nàng, những lựa chọn còn chưa nói ra kia, bị hắn lặng lẽ loại trừ trong tận đáy lòng.

Mắt Điền Diệp đã đỏ lên, nàng nhịn không được khoác tay lên người Điền Tú bên cạnh, lần đầu cảm thấy vô cùng may mắn ——

May mà Điền Tú còn sống.

May mà bọn họ không đến mức lâm vào tuyệt cảnh dạng này.

Tộc trưởng thở dài, Hùng Đóa Đóa và Hùng Viễn đều cúi thấp đầu không nói chuyện.

Lại yên tĩnh trong chốc lát, Uyên Quyết mới mở miệng nói, "Xế chiều hôm nay, ta sẽ đi vào cấm địa xem thử."

Nguyễn Thu Thu lập tức căng thẳng lên, nàng có chút luống cuống nhìn về phía Sói xám tiên sinh, "... Buổi chiều đi rồi sao?"

Chuyện Uyên Quyết muốn đi vào thế giới bên trong kết giới cấm địa ở sau núi để tầm bảo, Nguyễn Thu Thu đã biết từ sớm.

Nhưng nàng vẫn cho là, hắn sẽ chờ bọn họ từ phiên chợ yêu ma trở về rồi mới đi.

"Ừm." Giọng Uyên Quyết khàn khàn, nhẹ nhàng lên tiếng.

"Cũng tốt." Gấu trúc gia gia biểu lộ nghiêm túc, "Cũng có thể tìm được một chút bảo vật, sẽ không cần chạy trốn, haizzz."

"Cậu nhóc, ngươi phải tranh thủ nhanh chóng đi ra đấy, bây giờ tiến vào núi Cấm Bảo có rất nhiều cơ biết, ta bên này sẽ tận lực kéo lấy dài Khanh Như Ý bọn họ, cũng có thể có một chút hi vọng sống." Hùng Kiện Khang nói với ngữ khí tang thương.

Ông nhìn Nguyễn Thu Thu, nói, "Vậy Thu Thu, con lưu tại trong bộ lạc đi, hoặc là ngươi cùng Đóa Đóa bọn họ đi phiên chợ yêu ma, vừa đi vừa về đoán chừng cũng cần ba bốn ngày."

Nguyễn Thu Thu nghe vậy đáy lòng căng thẳng, nhưng nàng hiểu, bây giờ thì đây là lựa chọn tốt nhất.

Bởi vậy, mặc dù trong lòng không quá muốn cùng Uyên Quyết tách ra, nhưng cũng không nhiều lời.

Chúng yêu lại thảo luận một chút chi tiết, hai huynh đệ Hùng Đóa Đóa và Hùng Viễn đi vận chuyển vật tư cho lần giao dịch này, Điền Diệp và Điền Tú cũng rời khỏi sơn động, trở về cùng những điêu còn lại của bộ lạc Sa Tộc thương lượng.

Ước định cẩn thận một canh giờ sau sẽ xuất phát, Nguyễn Thu Thu cùng Sói xám tiên sinh cùng đi về nhà.

Nguyễn Thu Thu đóng lại cửa gỗ sơn động, đi vào phòng cưới, ngồi xuống cạnh Uyên Quyết, nàng chắp tay, đặt ở trên đầu gối, suy nghĩ có chút bay xa.

Tối hôm qua bọn họ còn nhìn như không có gặp nguy hiểm gì, ở suối nước nóng tắm rửa, bầu không khí lãng mạn, hôm nay, chỉ một lát nữa thôi sẽ phải tách ra.

Từ khi bọn họ gặp nhau, cho tới bây giờ chưa từng xa nhau quá nửa ngày.