"... Khụ...."
Trong thế giới một màu tối đen, bất ngờ nghe được giọng nói của nàng, hơn nữa còn cách mình không đến nửa mét, toàn thân lão sói xám tiên sinh đều có chút mơ màng -----
Nàng không có nghe lời uy hiếp của y;
Nàng không sợ nguyền rủa trên người y;
Nàng không vứt bỏ y trên đất mặc kệ;
Nàng lại ngủ ở bên cạnh y!
Trong cổ họng dâng lên vị máu tanh ngọt, lồng ngực truyền đến cảm giác đau đớn mơ hồ.
Uyên Quyết nói không rõ trong lòng là cảm giác gì, vừa phiền não lại háo hức không nói nên lời, làm y theo bản năng nắm chặt tay, hoàn toàn đem tấm da thú dưới thân đâm thủng ra mười cái lỗ to.
Móng vuốt bén nhọn chạm tới giường đá mà y đặc biệt làm riêng từ bên ngoài, lão sói xám tiên sinh mới hồi thần.
Y bấy giờ mới chợt ý thức được hành động của mình, lỗ tai giấu dưới tóc mai đen nhánh gần như lập tức nhuộm một màu đỏ.
Y theo bản năng nhắm lại cặp mắt màu lam xám xinh đẹp mà không có tiêu cự, lông mi thật dài khẽ run, gắt gao mím chặt môi, không muốn để những giọt máu dơ bẩn này chảy xuống nữa.
Nhưng lại không đè nén được tiếng ho khan, chỉ có thể cắn chặt cơ hàm.
Hôm qua y ở trước mặt nàng nhếch nhác lạnh lùng như thế, còn có thể nói là vì thử nghiệm phản ứng của nàng, nhưng hôm nay....
Lão sói xám tiên sinh nhẹ nhàng quay đầu đi, kiềm chế nỗi lòng khó có thể diễn tả bằng lời, vừa giận vừa xấu hổ nghĩ:
Tối hôm qua nàng ngủ cạnh y cũng được thôi, bây giờ còn dùng ngón tay chọt cánh tay của y.
Tuy rằng cách da thú, nhưng vẫn có thể cảm nhận được xúc cảm mềm mại từ bàn tay nàng.
Nàng còn ở bên tai y nói một đống lời lo lắng hỏi han, nàng có biết giờ đây cả người nàng đã dính phải mùi của y rồi hay không, thật là...
Không biết xấu hổ.
Ác Lang tiên sinh không biết tại sao, cảm giác thân thể mình ngoại trừ đau đớn, hình như còn xảy ra chút khác lạ.
Tỷ như lỗ tai và mặt y, không biết vì sao lại nóng lên.
Nhưng mà, rõ ràng bây giờ y không phải yêu hình, không có nhiều lông (?), lại cảm thấy rất nóng.
Ngay cả trái tim tĩnh mịch lại lạnh như băng, dường như cũng theo cánh tay của y, bị Nhân tộc gọi là Nguyễn Thu Thu này nhẹ nhàng chọc một cái, tầng băng thật dày ở ngoài cũng sắp bị nàng chọc nứt ra.
Không muốn bị nàng phát hiện mình mới vừa phá hư tấm da thú lớn nhất mà họ có bây giờ, lão sói xám tiên sinh lặng lẽ ở dưới da thú đem móng vuốt sói biến về bàn tay to rộng thon dài, có vẻ buồn rầu nhíu mày thành một chữ "xuyên" (chữ xuyên = 川).
Nguyễn Thu Thu không biết một câu nói của nàng sẽ mang đến lực sát thương cho Ác Lang tiên sinh lớn đến thế.
Nàng rất lo lắng nhìn y vốn đang mở mắt ho nhẹ, chợt không hiểu vì sao mà toàn thân sói hơi dại ra, tiếp đó đem đầu nghiêng sang một bên, cắn chặt răng không ho ra tiếng nữa.
Từ góc độ này của nàng, chỉ có thể thấy cái cằm tái nhợt thanh lãnh của y, những dòng máu mang máu cục từ trong cổ họng đang cố kìm nén, từng chút từng chút theo khóe môi y uốn lượn một mạch đến khi hoàn toàn đi vào trong tóc mai thật dài.
"Phu quân..." Cái lượng máu này làm Nguyễn Thu Thu cảm thấy có chút sợ, nàng giãy dụa ngồi dậy, lo lắng y vì quá đau đớn lại mất đi ý thức, nhẹ nhàng đẩy đẩy tay y, lại gọi y một tiếng.
Nhưng Nguyễn Thu Thu không nhận được lời đáp lại nào, nàng chỉ thấy Dự trữ lương tiên sinh càng nghiến chặt hàm, dường như y không kìm được mà ho ra tiếng, nửa vành tai lộ ra ngoài và đuôi mắt đều đỏ bừng.
Tay Nguyễn Thu Thu muốn tiếp tục đẩy đẩy tay y chợt dừng lại giữa không trung, nàng nhìn lão sói xám tiên sinh đau đớn chống đỡ, trong lòng có một suy đoán đại khái.
- ----- Có lẽ, y không muốn bị nàng nhìn thấy dáng vẻ chật vật như vậy.
Dù sao trước đây, y là một Lang Vương kiêu ngạo lại phách lối.
Nguyễn Thu Thu đại khái có thể cảm nhận được tâm tình của y, cũng không có một hai muốn Dự trữ lương tiên sinh phải thừa nhận sự thật này, nàng thông cảm tự tôn của y, nhưng nỗi buồn bực ngày hôm qua y bảo nàng "Tránh xa y một chút" còn chưa tan hoàn toàn đâu.
Chân mày Nguyễn Thu Thu khẽ nhếch, cong môi cười một cái, nàng vừa chịu đựng hai chân đau nhức bò dậy, vừa lo lắng nói, "Phu quân... Thương thế của chàng rất nặng, ngất đi rồi sao?"
Nàng nhìn thấy tai lão sói xám tiên sinh lại đỏ hơn chút, nhưng lại không có phản bác lời nàng.
Nguyễn Thu Thu cảm thấy vừa đau lòng lại buồn cười, nàng phủ thêm "đồ cưới" làm áo khoác, cẩn thận từ bên giường đá bò xuống, tận lực tránh đụng phải Ác Lang tiên sinh.
Vết thương trên người sói quá nhiều, tùy tiện chạm một chút có lẽ y cũng sẽ rất đau.
Lúc mang "giày" vào chân, Nguyễn Thu Thu dư quang nhìn thấy lão sói xám tiên sinh run không ngừng, gió rét từ khe hở rèm da thú thổi vào, nàng cũng nhịn không được rùng mình một cái, "Có phải rất lạnh hay không? Ta lập tức châm lửa."
Nàng mang xong "giày", lảo đảo đi tới bên bếp đá, cầm đá lửa lên cố gắng nổi lửa.
Loại vật liệu gỗ này rất đặc biệt, mặc dù đã cháy sạch, nhưng trong bếp đá không để lại rất nhiều tro than, đốt lên cũng rất thuận lợi.
Nổi lửa xong, Nguyễn Thu Thu cuối cùng cũng cảm giác được chút độ ấm từ sơn động hơi ẩm ướt này.
Nàng thống khổ chịu đựng đau đớn trên chân, từ từ đi về bên giường đá, quan sát tình trạng lão sói xám tiên sinh.
Hình như y đã tốt hơn chút, mặc dù còn đang giả bộ bất tỉnh, nhưng lại không có tiếp tục ho khan hộc máu.
Chỉ là tấm da thú nàng lót dưới cổ y đã bẩn vô cùng, một bên tóc thật dài của y cũng bị máu bết lại, cả gương mặt tuấn mỹ vốn bị vết sẹo phá hủy lại có thêm nhiều vết máu khô, nhìn rất dọa người.
"Còn may, không hộc máu nữa." Nguyễn Thu Thu thừa dịp sói đang giả bộ bất tỉnh, giơ tay vén phần tóc bị dơ của y lên, lộ ra cả gương mặt của Ác Lang tiên sinh.
Nàng nhìn gương mặt tái nhợt mất tự nhiên và lông mi đang run rẩy của y, đưa ra đầu ngón tay, vừa điều động dị năng trong cơ thể vừa giải thích, "May mắn thiên phú hệ thủy biến dị của ta có chút hiệu quả chữa trị...."
Nguyễn Thu Thu đang nói, đầu ngón tay liền chậm rãi ngưng tụ ra một giọt nước, nàng lo lắng giọt nước này rớt xuống, nhất thời nhanh miệng, hai chữ "phu quân" đến bên miệng lại thành "Dự trữ lương tiên sinh."
Nguyễn Thu Thu: "......"
Lời đã nói ra, nàng đành phải căng da đầu, xem nhẹ chân mày càng nhíu chặt của lão sói xám tiên sinh, nhẹ nhàng nắm lấy cằm y, đem giọt nước có hiệu quả chữa trị nhỏ vào.
Làm xong mọi thứ, Nguyễn Thu Thu lập tức sau lui ra hai bước, muốn thừa dịp sói không chú ý đổi lại xưng hô, "Phu quân, mau khỏe lại nhé."
Nói xong dùng tốc độ ánh sáng cầm lên tấm da trên bàn đá, nhặt lên chậu gỗ tối hôm qua đã dùng, xoay người cẩn thận cầm da thú men theo băng đá, từng chút từng chút di chuyển ra "phòng ngủ chính".
Nàng rời đi không bao lâu, lão sói xám tiên sinh từ từ mở mắt ra.
Tuy rằng mở mắt hay không thì cảnh sắc nhìn thấy cũng giống nhau, nhưng y vẫn theo bản năng dùng đôi mắt lam xám không có tiêu cự đuổi theo bóng dáng Nguyễn Thu Thu vừa đi khỏi "phòng ngủ chính".
Giọt nước nàng vừa đút cho y, mang chút lành lạnh, từ bờ môi lan tràn toàn bộ khoang miệng y. Cái hiệu quả chữa trị "yếu ớt" trong lời nàng, lại mang theo linh khí nồng đậm, gần như chỉ trong giây lát, đã giảm bớt đau nhức toàn thân y.
Tiếng bước chân của nàng dần dần xa, mặt Uyên Quyết lại từng chút từng chút nóng lên, y giơ tay đem nhiệt độ kỳ kỳ quái quái này đè lại, lại có chút buồn bực xấu hổ nghĩ.
Loài người kia, nàng lại bại lộ rồi, nàng quả nhiên coi y thành lương thực dự trữ.
Chẳng lẽ ở trong mắt Nhân tộc này, tồn tại của y cũng coi như lương thực dự trữ và khô sói thôi sao?
Đáy lòng Uyên Quyết sinh ra một loại cảm xúc tương tự như tủi thân, rõ ràng, bọn họ đã là quan hệ cùng ngủ chung một giường đá.
.....
Nguyễn Thu Thu vừa mới từ "phòng ngủ chính" đi ra, liền có chút hối hận -----
Tuy rằng chỉ cách một tấm da thú, nhưng bên ngoài cũng quá lạnh rồi đấy???
Nàng chà xát gương mặt gần như trong nháy mắt đã cứng đờ, quẹo qua khúc quanh, liếc mắt đã thấy được bông tuyết bên ngoài vẫn còn rơi.
Nàng có chút may mắn Ác Lang tiên sinh chọn vị trí sơn động không tệ, ở trên sườn núi nhỏ, địa thế khá cao, bằng không tuyết rời thời gian dài như vậy, có lẽ cửa sơn động của bọn họ đã bị lấp.
Nguyễn Thu Thu từ bên ngoài lấy một chút tuyết trở về, sau đó không có chọn trở về "phòng ngủ chính", mà là đi một chuyến sang "phòng chứa đồ", nơi này có bếp nhỏ nàng hôm qua dựng ra.
Nàng từ trong góc lấy ra một nồi đá nhỏ, cầm một chút củi đốt đặc thù, bắt đầu chờ tuyết tan thành nước.
Cũng không phải nàng muốn lãng phí tài nguyên, sự thật là nàng ngại tắm rửa trước mặt lão sói xám tiên sinh.
Nguyễn Thu Thu chạy đi chạy lại từ ngoài và sơn động nhiều lần, cuối cùng cũng tắm rửa sạch sẽ cho mình.
Nàng bưng một chậu nước tuyết ấm áp trở về "phòng ngủ chính".
Lão sói xám tiên sinh có lẽ là giả bộ thành nghiện, nàng đều đã thấy tay y đang nhúc nhích, chàng sói này vẫn hết sức cố chấp giả bộ bất tỉnh.
Nguyễn Thu Thu dưới trạng thái y nửa phối hợp, rất nhẹ nhàng hoàn thành quá trình tắm rửa cho lão sói xám tiên sinh, lại đun chút nước, định nấu chút thức ăn.
Nàng muốn ăn chút đồ ăn thêm muối, bây giờ mà nấu muối phải chờ rất lâu cũng rất phiền phức...
Nhìn từng cục muối thạch cứng rắn mà nàng không cách nào đập bể lại không muốn nấu hết nguyên cục muối thạch, lại nhìn nhìn lão sói xám tiên sinh đang nằm trên giường.
Nguyễn Thu Thu đặt một khối muối thạch lên trên bàn, nửa thử, nửa chờ mong "khó xử" nói, "Muối thạch thật là khó làm vỡ, xem ra hôm nay không có cách nào ăn đồ ăn thêm muối rồi...."
"Nếu là có Ốc Đồng(*) tiên sinh... Ốc Đồng sói xám giúp ta thì tốt quá."
*****************
(*)Ốc Đồng: nguyên văn là Điền Loa, nhưng ta sẽ để Ốc Đồng cho gần gũi và dễ hiểu, đồng thời cái tên này cũng có chút ẩn ý, Thu Thu gọi Uyên Quyết là Ốc Đồng cũng là chế giễu anh ý hay xấu hổ, không dám đối mặt với mình, rụt đầu rụt cổ "bất tỉnh". Tương tự như con ốc, khi gặp nguy hiểm sẽ rút vào trong vỏ ốc.Đây là lý giải của ta, các tình yêu nếu có cách hiểu khác, có thể comment cho ta và mọi người biết thêm.Hôm nay không kịp 2 chương, mai sẽ bổ sung sau.Cảm ơn đã ủng hộ! ^^Hết chương 15.