Trong phút chốc Khanh Như Ý dừng lại tất cả động tác, cành liễu giơ cao tràn đầy lực lượng sắp đánh ra lại vô lực rũ xuống, hứng lấy vài giọt nước mưa lạnh băng.
Nguyễn Thu Thu cau mày, thừa dịp "người" trước mặt ngây người, động tác lanh lẹ lộn hai vòng trên nền tuyết trơn ướt, nhặt mâu đâm bị ném ở một bên lên, bò dậy từ trên mặt đất, nhanh chóng chạy về phía trước.
Nàng cảnh giác quay đầu lại muốn chú ý hành động của "người" công kích nàng, mà khi Nguyễn Thu Thu thấy rõ nét mặt của "người" nọ, lòng lại khẽ run lên ----
Vị tỷ tỷ kia, đang khóc?
Nguyễn Thu Thu không biết vì sao Ma vật này đột nhiên lại như thế, là bởi vì nghe thấy giọng của Mạc gia gia và Tiểu Ngư, chẳng lẽ thật sự bị lời uy hiếp nói phải "xử lý" của Mạc gia gia dọa sợ rồi?
Đáy lòng trong chớp mắt lướt qua những ý niệm này, Nguyễn Thu Thu lại không hề dừng lại bước chân chạy về phía trước, tìm được đường sống trong chỗ chết đã là may mắn, tuyệt đối không thể thiếu cảnh giác.
Máu trên má nhỏ giọt theo cằm xuống, mưa tuyết thấm vào miệng vết thương còn chưa khép lại, đau như cắt, Nguyễn Thu Thu che lại miệng vết thương, "Đừng tới đây, nguy hiểm!"
"Không..." Nghe thấy lời của Nguyễn Thu Thu, Khanh Như Ý theo bản năng hô ra tiếng, nàng ta run run bờ môi không chút máu, luống cuống và sợ hãi gục đầu xuống, ánh mắt màu nâu nhạt thậm chí mang theo chút khẩn cầu, ".... Không nguy hiểm, ta... Không nguy hiểm."
Nguyễn Thu Thu kinh ngạc quay đầu, vừa kinh ngạc lại phòng bị, nhìn Ma vật thực lực cường đại vừa rồi còn tràn đầy sát ý, lại đột nhiên hoảng loạn thành như vậy.
Đầy mắt Khanh Như Ý đều là nước mắt, nàng ta hết sức hoảng hốt muốn thu lại toàn bộ cành liễu, giống như một đứa trẻ làm sai chuyện gì, tay chân luống cuống. Nhưng nàng ta quá hoảng, những cành liễu cường đại vốn đang múa may tự nhiên, dường như gút thành nút thắt, tản ra tứ phía, giống như đột nhiên không còn bị nàng ta khống chế nữa.
Lòng Nguyễn Thu Thu tràn đầy kinh ngạc, chưa kịp nghĩ nhiều, đối diện đã đụng phải Mạc Ngư nghiêm nghiêm khuôn mặt nhỏ và... Mạc gia gia?
Nhìn nam nhân đứng ở bên người Tiểu Ngư, tay cầm rìu đá, mặc áo da thú màu nâu nhạt, Nguyễn Thu Thu có chút ngây ra.
Mạc gia gia nắm chặt rìu đá đã rất lâu rồi không dùng trong tay, một đầu tóc hoa râm nắng bị gió thổi loạn, đốm đồi mồi trên mặt biến mất, nếp nhăn vẫn còn như trước nhưng đã giảm bớt nhiều lắm, giọng nói vẫn ôn hòa như cũ, "Thu Thu? Nguy hiểm ở đâu, gia gia bây giờ mạnh hơn rồi, vẫn có thể đánh một vài con sói con đấy."
Bởi vì bọn nhỏ hiếu thuận, không ngờ hấp thu không ít linh khí, kéo dài sinh mệnh, khôi phục một chút dáng vẻ khi còn trẻ, bây giờ Mạc Bất Quy đã thanh tỉnh rất nhiều.
Dù rằng vẫn không sống quá một năm nữa, nhưng tuổi thật của ông cũng chưa tới bốn mươi, nhìn cũng trẻ hơn một chút, tuy không thể khôi phục tướng mạo một người trung niên nên có, nhưng cũng không giống như một ông lão "đèn cạn dầu", gần đất xa trời.
Nghe ông tự xưng là Mạc gia gia, Nguyễn Thu Thu mới từ mặt mày của ông nhìn ra chút bóng dáng quen thuộc của Mạc gia gia.
Nàng rất tò mò vì sao Mạc gia gia trẻ ra rồi, nhưng cũng biết bây giờ không phải lúc để nói những cái này, chỉ chắn trước mặt hai người, suốt ruột vội nói, "... Là Ma vật, Tiểu Ngư, các đệ mau chạy, ta sẽ dẫn Ma vật này đến Viêm Lang bộ..."
Chữ "lạc" còn chưa nói xong, Nguyễn Thu Thu đã nghe thấy bên người truyền đến một tiếng "Bịch" rất vang, nàng cúi đầu, phát hiện là rìu đá mà Mạc gia gia vẫn luôn cầm chặt trên tay đã nện xuống nền tuyết.
"Gia gia, làm sao vậy?" Trong tay Tiểu Ngư cầm gậy xương, cánh tay nhỏ che trước người Nguyễn Thu Thu, nghe thấy tiếng ngẩng đầu nhìn lên gia gia nhà mình, bởi vì được uống "bảo bối" trong sơn động của phu quân Thu Thu tỷ, lại hấp thu linh thạch không ít mà trở nên trẻ ra nhiều, giọng nói run rẩy vừa sợ hãi lại khó hiểu hỏi, "Có phải Ma vật đó quá đáng sợ, người đáng không lại?"
Nguyễn Thu Thu theo lời Mạc Ngư, nhìn về phía Mạc gia gia.
Nàng thấy trên mặt nam nhân tóc ngắn hoa râm trong chớp mắt biến hóa từ khiếp sợ, bất ngờ không tin nổi sang mừng như điên, kích động và hưng phấn, sau đó lại chuyển sang nghi hoặc, thống khổ, do dự và ảm đạm.
Chân mày nhíu chặt của Mạc Bất Quy dần dần dãn ra, cuối cùng đủ loại cảm xúc đều cởi bỏ, đầy mặt nếp nhăn của ông đến cả đôi mắt cong cong cũng mang theo ý cười ôn hòa, lại làm Nguyễn Thu Thu cảm thấy một nỗi bi thương rất lớn.
Mà "người" đứng ở mấy mét không xa bọn họ, tại khoảnh khắc nhìn thấy biểu cảm của Mạc gia gia, dường như đã quên mất mọi thứ xung quanh mình, ánh mắt lạnh như băng trước đó dường như đang dấy lên một ngọn lửa mãnh liệt.
Cảm xúc của nàng ta không thay đổi giống như Mạc gia gia, chỉ là rất nhanh từ lúc ban đầu hoảng loạn luống cuống biến thành kịch liệt mừng như điên, nét mặt mong mỏi, tựa như sông ngòi ngày đông vào hạ.
Lúc này, cho dù Nguyễn Thu Thu có đần đi nữa, cũng đại khái ý thức được ----
Ma vật bất ngờ tập kích nàng và Mạc gia gia trùng hợp chạy tới là có quen biết, nguyên nhân chính là như thế, nàng ta mới không tiếp tục bị công kích.
Nhưng, Mạc gia gia làm sao lại quen biết một Ma vật thực lực cường đại ngần này?
Nguyễn Thu Thu kéo theo Mạc Ngư trong mắt đầy đề phòng lui về sau hai bước, cảm giác của nàng rất nhạy bén, tuy cuối cùng đã phát hiện Ma vật trước mắt không còn sát ý lạnh thấu xương như trước nữa, nhưng vẫn lặng lẽ dùng linh lực lần nữa đề phòng trong phạm vi ba mét.
Nguyễn Thu Thu lui về sau hai bước, khiến Mạc gia gia hậu tri hậu giác cũng ý thức được cái gì.
Mặt mày ông có chút bất đắc dĩ, khom lưng nhặt rìu đá trên nền tuyết lên, giống như đang tránh né mà quay đầu đi.
"Mạc ca ca..." Khanh Như Ý thấy Mạc gia gia dường như muốn lùi về sau, rốt cuộc không không chế được niềm vui sướng vì mất đi mà tìm lại được cùng nỗi hối hận phức tạp trong lòng.
Nàng ta hấp tấp chạy đến trước, một cường giả cấp năm cường đại như nàng ta, lại buồn cười là bị cành liễu tựa như tay chân của mình làm cho vấp té, chật vật té ra đất.
Nước mưa thấm ướt quần áo cùa nàng ta, Khanh Như Ý lại không chút để ý.
Có lẽ vì đã mở miệng, tiếng hô đầu tiên ra khỏi miệng, Khanh Như Ý không còn bất cứ cố kỵ gì, từng tiếng từng tiếng gọi ông, "Mạc ca ca."
"... Là huynh sao?"
Khóe mắt Khanh Như Ý không ngừng rơi nước mắt, trong giọng nói run rẩy đầy vui sướng, "Huynh còn sống, huynh còn sống..."
"Tốt quá..."
Nàng ta mới từ trên đất bò dậy, miễn cường thu lại cành liễu, tay run run, muốn chạy sang phía Mạc gia gia bên này.
Nhưng lời nàng ta còn chưa dứt, đã bị ông ngắt ngang.
"... Cô là đang gọi ta sao?"
Mạc gia gia cười tủm tỉm như trước, đi lên trước hai bước chắn trước mặt Nguyễn Thu Thu và Mạc Ngư, giọng nói khàn khàn tang thương, "Nhưng cô bé à, cô có phải đã nhận lầm người?"
"Ta..."
"Ta ư."
"Ta đã quá già rồi."
Trong giọng Mạc gia gia có một tia run rẩy không dễ phát hiện, Nguyễn Thu Thu chú ý tới bàn tay đang nắm rìu đá của ông đã dùng sức đến trắng bệch.
Mặt mày Mạc Bất Quy vẫn tràn đầy từ ái như trước, ông cười, giọng có chút ấm ách, "Ta là một lão già, không phải Mạc ca ca cô muốn tìm."
Khanh Như Ý trố mắt một lát, lại vẫn mặc kệ ông nói cái gì, cũng vui lòng đón nhận.
Nàng ta thấy dường như ông không muốn mình đi qua, nên cứ đứng tại chỗ không nhúc nhích, không giống như Ma vật cấp năm hùng hổ công kích Nguyễn Thu Thu vừa nãy chút nào.
Khanh Như Ý rất cẩn thận nói, "Bất Quy ca ca, huynh đang giận à?"
"Rất xin lỗi, đều tại ta, năm đó là ta không tốt." Khanh Như Ý hoảng loạn giải thích, "Lúc ấy ta mất đi lý trí, sau khi tỉnh lại đã không tìm thấy huynh nữa, bọn họ đều nói huynh không còn nữa... Ngọn duyên đăng (đèn) của chúng ta cũng tắt, cho nên ta mới..." Mới có thể cho rằng huynh đã bỏ ta mà đi.
"Cô bé, cô nói đùa, ta nói rồi, ta không phải Mạc ca ca của cô." Mạc gia gia xoay người, nắm tay có chút phát run.
Đối diện với tầm mắt của Nguyễn Thu Thu, Mạc gia gia hít sâu một hơi, vỗ vỗ bả vai nàng, "Thu Thu, con mang theo Tiểu Ngư chạy đi, gia gia rất nhanh sẽ đuổi theo."
Nguyễn Thu Thu: "....." Đừng nói bây giờ trước mặt bọn họ còn có một Ma vật kỳ quái đang đứng, dù thật sự không có nguy hiểm gì, nàng cũng không có khả năng mang theo Tiểu Ngư chạy đi.
Hơn nữa nàng vẫn cảm thấy Mạc gia gia là đang trốn tránh.
Tuy rằng Nguyễn Thu Thu tiếp xúc với Mạc gia gia chưa lâu, nhưng mỗi lần bọn họ tiếp xúc, Nguyễn Thu Thu cũng có thể có được một ít tin tức hữu hiệu ---
"Gọi tên ông sẽ có Ma vật xuất hiện", "ma khí cũng có thể là ngọt ngào", hơn nữa hôm nay Mạc gia gia đột nhiên trẻ ra và lời mà Ma vật đó nói, trên cơ bản Nguyễn Thu Thu khẳng định:
Mạc gia gia và Ma vật cấp cao vô cùng đẹp trước mặt không chỉ là quen biết, thậm chí, đã từng yêu sâu đậm.
"Mạc Bất Quy!"
Lại lần nữa từ trong miệng Mạc ca ca của mình nghe thấy hai chữ "gia gia", Khanh Như Ý không thể nhẫn nại được nữa, dường như bừng tỉnh từ trong niềm vui sướng mất rồi tìm lại được mà chú ý đến ý trong lời nói của ông, chú ý đến thân phận Mạc ca ca của nàng giờ là gia gia.
Trong giọng của Khanh Như Ý tràn đầy tức giận, không cam lòng, tủi thân và khổ sở, đứng cũng không vững, "... Huynh cưới thê tử rồi?"
".... Cháu trai cũng có luôn rồi?"
Âm thanh của Khanh Như Ý run rẩy, tan nát cõi lòng tột cùng, móng tay hung hăng bấu vào lòng bàn tay, "Mới hai mươi ba năm...."
Mà Mạc gia gia bên này lại rũ mắt xuống, mái tóc hoa râm ngắn che lấy đuôi mắt tràn đầy nếp nhăn của ông, ông vẫn tiếp tục nói như thế, dù trong giọng đều là sự bi thương bất cứ ai cũng nghe ra được, "Cô nhận lầm người rồi, ta già rồi, cũng không phải tên Mạc Bất Quy."
Khanh Như Ý hít sâu một hơi, đôi mắt đỏ bừng, "Vậy huynh tên là gì?"
"...." Mạc Bất Quy khe khẽ thở dài, "Mạc Quy."
Quy, trong ô quy (
rùa đen).
"Mạc ca ca, huynh đang nói đùa sao? Nhưng mà lời nói đùa này không buồn cười chút nào." Lòng Khanh Như Ý co rút đau đớn, lại vẫn nỗ lực giữ vững nụ cười, nàng cong mi mắt, dường như cố lấy hết dũng khí cả đời để hỏi, "... Thê tử của huynh đâu?"
Nguyễn Thu Thu: "......" Bầu không khí ở hiện trường càng quỷ dị, mắt thấy Mạc gia gia hình như cứ định thừa nhận như vậy, Nguyễn Thu Thu cũng sắp vội muốn chết. Nàng muốn thay Mạc gia gia giải thích, lại lo lắng mình lắm miệng ngược lại gây ảnh hưởng bọn họ.
Cũng may ở hiện trường còn có một Tiểu Ngư so với nàng càng gấp hơn.
"Gia gia, sao người lại không thành thật thế." Mạc Ngư kéo tay áo của Mạc gia gia, lần đầu tiên có chút giận dỗi, từng câu từng chữ rõ ràng nói, "Bây giờ người căn bản không có thê tử."
"Không phải người nói, ca ca là người nhặt được, chúng ta là do ca ca nhặt sao? Gia gia không phải đã nói, làm người nhất định phải trung thực sao? Người còn nói người mãi không quên được một vị nãi nãi tên Như Ý."
Mạc Bất Quy: "......"
Tiểu Ngư dùng sức cầm chặt gậy xương trong tay, che ở trước mặt Nguyễn Thu Thu và gia gia, lớn tiếng nói với Khanh Như Ý, "Vị Ma vật kia, đừng tưởng rằng cô lớn lên xinh đẹp thì có thể kêu gia gia ta là ca ca, hồi nãy cô còn muốn đánh người, ta sẽ không tha thứ cho cô."
Nguyễn Thu Thu: "...." Tuy rằng nàng rất cảm động vì lời của Tiểu Ngư, nhưng bây giờ rõ ràng không phải lúc để khiêu khích đâu!
Khanh Như Ý cũng ngây ngẩn, nhưng rất nhanh đã bị cậu chọc cười, đáy mắt lấp lánh ánh nước, rõ rành rành nàng ta có thực lực cường đại, lại bị vui sướng và hưng phấn làm mê muội đầu óc.
Nàng ta cười cong cong đôi mắt, nhếch môi nhìn về phía Nguyễn Thu Thu đang bắt đầu cảnh giác, cành liễu sau lưng nhấc lên, lại không mang theo bất cứ sát khí nào.
"Cô là Nguyễn Thu Thu đúng không, vừa rồi rất xin lỗi." Cành liễu lấy tốc độ càng mãnh liệt hơn so với trước đó, ở trước khi Nguyễn Thu Thu còn chưa kịp ngăn cản đã duỗi ra bên gò má nàng, lúc này đây, lại không mang theo chút ma khí nào, giống như bông liễu mềm mại bồng bềnh.
Nguyễn Thu Thu chỉ cảm thấy trên gò má truyền đến một cảm giác tê ngứa, chờ khi cành liễu thu về, miệng vết thương trên mặt nàng đã khép lại hơn phân nửa."
Nguyễn Thu Thu nhìn cành liễu rời khỏi gò má mình, một nhánh khác lại gắt gao quấn lấy tay Mạc gia gia, quyến luyến nhẹ nhàng cọ vào lòng bàn tay ông, không chút để ý những dấu vết năm tháng để lại trên người ông, dường như đã quên nàng ta từng yêu nhất là đôi bàn tay thon dài tinh tế của ông.
Khanh Như Ý cười cười với mọi người, trong mắt đều là tình yêu thương nói, "Giới thiệu một chút, ta tên Khanh Như Ý, từ hôm nay trở đi, chính là nãi nãi (
bà nội) của các con." (
Từ lúc này sẽ đổi xưng hô của Khanh Như Ý.)
Bà nói xong, không màng ánh mắt kinh ngạc của Mạc Bất Quy, cũng không thèm để ý Mạc Miêu và Mạc Bạc Hà sau khi nghe thấy động tĩnh cầm lấy thạch đao đuổi ra cứu trận cũng đang ngây ra.
Bà chỉ là thu lại cành liễu, đáy mắt lóe lên ánh đỏ hưng phấn của Ma vật, thoạt nhìn làm người ta rất sợ hãi, "Mạc ca ca, huynh chờ ta. Các con cũng chờ ta, nãi nãi đi săn, các người quá gầy!"
Khanh Như Ý nói xong, nhanh chóng chạy vào rừng rậm, tốc độ so với lúc đến còn nhanh hơn, giống như một cơn gió mạnh, rất nhanh đã biến mất không thấy.
Nguyễn Thu Thu: "....."
Nàng đứng ở tại chỗ, nhìn Mạc gia gia dần dần không khống chế được cảm xúc, đối diện với ba cặp mắt to tràn ngập lòng hiếu học, trong khoảng thời gian ngắn cảm thấy hết sức hỗn loạn.
Vì thế nàng quyết định gia nhập bọn Tiểu Bạc Hà, ba cặp mắt tràn ngập lòng hiếu học biến thành bốn cặp, không chớp mắt nhìn chằm chằm Mạc Bất Quy."
Mạc Bất Quy: "......"
Đôi mắt Mạc gia gia rất đỏ, đôi tay tràn đầy nếp nhăn đặt sát bên người, nửa ngày không nói nên lời lời nào, chỉ cúi đầu, cười khổ, ".... Ta."
Ông chống đỡ hai mươi ba năm, đợi hai mươi ba năm, tìm hai mươi ba năm, vốn đã từ bỏ hy vọng, nhưng vận mệnh trêu người, lại ở lúc sinh mệnh đi đến cuối mới lần nữa gặp lại bà.
Nhưng mà ông, còn sống không được lâu nữa.
Ông đã đi đến cuối đời, nhưng bà ấy lại vẫn trẻ tuổi mỹ mạo như cũ, không có răng nanh, cũng không còn cần một thân máu thịt già cả này của ông nữa.
- -- Nhận thấy cảm xúc Mạc gia gia sa sút hẳn, Nguyễn Thu Thu thở dài, mơ hồ nhận thấy chuyện rất phức tạp, nàng không tiếp tục dùng ánh mắt muốn biết chân tướng bức bách một người có bí mật nữa, cầm lấy ba lô có chút ít hư tổn lên phía trước.
"Tiểu Ngư, Tiểu Bạc Hà, lại đây." Nguyễn Thu Thu gọi hai đứa nhỏ nhất, đối diện với tầm mắt của thiếu niên bán yêu Miêu tộc, cười với cậu, "Ta là Nguyễn Thu Thu, đệ là ca ca của bọn Tiểu Ngư sao?"
Mạc Miêu gật gật đầu, thiếu niên mười lăm nhìn lớn lắm cũng chỉ mười hai mười ba tuổi, rất ngoan ngoãn gọi nàng một tiếng, "Thu Thu tỷ."
Nguyễn Thu Thu cười, nhét vào lòng Mạc Miêu cái ba lô đựng thịt nặng nhất, tiếp theo lại cầm muối đã nấu qua và ly gỗ nhỏ chứa nước chữa trị, chia ra đưa vào tay Tiểu Ngư và Tiểu Bạc Hà.
May mắn nàng đánh với Khanh Như Ý chưa lâu, đồ trong ba lô hơi nghiêng, nhưng cũng may chưa hư hỏng gì.
"Thu Thu tỷ, sao tỷ lại mang đồ cho chúng ta." Lần này Tiểu Ngư có chút không vui, "Lần trước tỷ cho chúng ta đã đủ nhiều."
Nguyễn Thu Thu sờ sờ đầu cậu, trực tiếp nói sang chuyện khác, "Khoan hãy nói cái này, Mạc gia gia hình như không khỏe, bên ngoài còn rơi tuyết lạnh, các đệ mau dìu ông về sơn động nghỉ ngơi, vết thương của tỷ không sao..."
Nàng vốn muốn nói sẽ ở lại nơi này bồi mấy đứa nhỏ một lát, nhưng nhớ đến lão sói xám tiên sinh trong nhà được nàng dặn dò phải ngoan ngoãn trông nhà, trong lòng không biết vì sao hơi bất an. Lúc nhìn về phía Mạc Ngư bọn họ, trong mắt có chút xin lỗi.
Nhìn vào cuộc trao đổi của Mạc gia gia và Khanh Như Ý vừa rồi, Mạc Ngư bọn họ hẳn là không có nguy hiểm.
"Ta ra ngoài đã lâu, muốn nhanh chóng về sơn động, ngày mai lại đến gặp các đệ." Nguyễn Thu Thu vội nói, không để bọn họ có cơ hội giữ lại, vội vàng đeo ba lô trên lưng, xoay người.
"Thu Thu tỷ!" Tiểu Bạc Hà còn muốn giữ nàng lại, nhưng bị Mạc Miêu ngăn cản.
Nguyễn Thu Thu quay đầu vẫy vẫy tay với họ, che lại gò má đã kết vảy, chạy vội về sơn động.
Mưa nghiêng đánh vào trên mặt nàng, sắc trời dần tối xuống, Nguyễn Thu Thu càng nghĩ càng thấy không đúng ----
Khanh Như Ý rõ ràng là Ma vật cấp cao, biểu hiện ra ngoài lại lấy hình thái yêu. Hơn nữa thực lực cấp năm của bà chỉ yếu hơn Ác Lang tiên sinh khi chưa bị thương một chút, đột nhiên xuất hiện ở bộ lạc Viêm Lang, còn đi công kích nàng.
Không chỉ thế, Khanh Như Ý còn biết tên nàng, biết nàng tên Nguyễn Thu Thu.
Chẳng lẽ mục tiêu của Khanh Như Ý là nàng và lão sói xám tiên sinh sao? Bà là kẻ thù lúc trước của Uyên Quyết?
Nguyễn Thu Thu nghĩ không ra, lại càng thêm bất an.
Kỳ thật hôm nay nếu không phải trùng hợp vì Khanh Như Ý và Mạc gia gia có tình, mà nàng lại trời xui đất khiến quyết định đi tặng đồ cho Mạc gia gia họ, có phải Khanh Như Ý sẽ trực tiếp giết lên tới sơn động.
Nếu Khanh Như Ý đúng là tới giết bọn họ, dù là bây giờ vì Mạc gia gia mà mất đi sát ý với nàng, nhưng cũng không đại biểu, bà ấy sẽ không ra tay với Ốc Đồng sói xám tiên sinh.
Nàng nghĩ đến vừa rồi Khanh Như Ý bảo mình chờ tại chỗ, bà ấy muốn đi săn, chắc không phải là, định nhân cơ hội ra tay với Uyên Quyết chứ?
Nguyễn Thu Thu rất muốn bác bỏ thậm chí phỉ nhổ ý tưởng âm u này. Nhưng trước khi Mạc gia gia xuất hiện, sát ý nồng đậm của Khanh Như Ý cũng không phải ảo giác.
Hơn nữa, lỡ đâu Ma vật đến giết bọn họ không chỉ một mình Khanh Như Ý?
Trong lòng chợt thắt lại, truyền đến từng đợt tim đập nhanh, Nguyễn Thu Thu một hơi chạy về phụ cận sơn động.
Xung quanh im ắng, không có bất kỳ dấu hiệu nào của Ma vật đã tới.
Trái tim "bịch bịch" không ngừng nhảy, trong không khí cũng không có mùi máu tươi.
Nguyễn Thu Thu run tay đẩy cửa ra, chỉ nghe thấy "phòng ngủ chính" truyền đến tiếng chén gỗ ngã xuống, lòng nàng cả kinh, vội vàng đi vào, lo lắng đến nỗi gọi ra tên của chàng sói, "... Uyên Quyết?"
Chàng sói nào đó vừa vặn tỉnh lại sau khi tiểu phu nhân rời đi không lâu, lén mặc vào đồ cưới màu đỏ rực mà phu nhân làm cho, lặng lẽ ở trên giường cưới viết nhật ký, chẳng ngờ nàng sẽ về nhanh như vậy.
Lúc này hoảng loạn muốn thay quần áo, hơi không cẩn thận đã làm ngã chén gỗ kia, còn càng "không cẩn thận" dùng linh lực bóp nát.
Như vậy, bọn họ cũng chỉ còn một cái (?) chén gỗ thôi.
Đồ cưới còn chưa kịp cởi ra, đai lưng da thú mới cởi một nửa, tại lúc Thu Thu của y vén mành da thú lên tiến vào, lão sói xám tiên sinh chỉ kịp làm bộ cao thâm khó lường nửa nằm ở trên giường cưới.
Tóc mai đen nhánh của y hơi loạn, rơi vào trên lông mao của đồ cưới đỏ thẫm đang nửa mở ra, lỗ tai sói nhòn nhọn run rẩy, chờ nàng trở lại.
***************
Kiệt quệ! Tới đây ôm một cái nào các tình yêu:3Hết chương 51.