Gả Cho Cha Của Nam Chính

Chương 76




Thi Hương tới, kinh thành càng thêm náo nhiệt.

Thai của Khương Nịnh Bảo đã tọa ổn định, Khương Nịnh Bảo bắt đầu quan tâm đến ẩm thực cùng thân thể đại ca Khương Cẩn, kỳ thi này trải dài chín ngày, khí trời tháng tám vẫn như cũ nóng bức, ở trong trường thi oi bức đợi chín ngày, không có một thân thể cường tráng thì sao chống đỡ được.

Những ngày này, nàng đạt được Định Quốc Công cho phép, chế tạo ra một nhóm rượu hoa cúc, nhóm rượu hoa cúc này được nàng cố ý tạo ra tác dụng tĩnh tâm khí cường thân kiện thể.

Rượu hoa cúc còn chưa sản xuất xong, trong cung Càn Nguyên đế liền dự định dâng lên hai cái bình lớn, còn lại được Khương Nịnh Bảo chia làm ba phần, phần lớn lưu trong phủ, còn lại đều cho Đại ca cùng Đại cữu cữu.

"Xuân Hỉ, rượu hoa cúc đều đưa đi cho đại ca chưa, gã sai vặt bên cạnh đại ca có tận tâm hầu hạ đại ca tốt không, còn có đầu bếp ta đưa qua không biết Đại ca có hài lòng hay không?" Khương Nịnh Bảo vừa uống gà hầm tổ yến, nhìn thấy Xuân Hỉ sau khi trở về, lập tức buông xuống bát sứ, quan tâm mà hỏi.

Xuân Hỉ liền vội vàng cười nói : "Phu nhân, thiếu gia hết thảy đều tốt, đầu bếp mỗi ngày làm canh hầm bổ dưỡng thân thể, thiếu gia đều sẽ uống sạch, thiếu gia nói, ngài đưa qua đầu bếp là nuôi cho hắnmập, thiếu gia còn bảo nô tỳ nhắn cho ngài, ngài nên chú ý thân thể của mình thật nhiều, đừng lo lắng nhiều chuyện của hắn."

Nghe Xuân Hỉ trả lời, Khương Nịnh Bảo ấm áp cười một tiếng, trong lòng có chút hưởng thụ, đuôi lông mày khóe mắt đều lộ ra vui vẻ, bưng lên bát sứ còn lại một ít gà hầm tổ yến uống sạch.

"Phu nhân, nô tỳ đang trên đường trở về, nhìn thấy quan sai đi Khương gia bắt người, nô tỳ thám thính một chút, nghe nói là Khương gia nhị thiếu gia phạm tội." Xuân Hỉ chần chờ một chút, nói một lần chuyện Khương gia chi thứ nhất.

Khương Nịnh Bảo sửng sốt, Khương Việt phạm tội?

Nhưng ngẫm lại tính tình Khương Việt, khả năng phạm tội quả thật là lớn, trước kia có bá phủ bao che, hiện tại thì không, nàng là Phu nhân Định Quốc Công mà Khương gia chi thứ hai đã cùng chi thứ nhất cắt đứt thân cận, tước vị bá phủ cũng bị thu hồi, Khương gia chi thứ nhất ở kinh thành chỉ là nhà dân bình thường giàu có mà thôi.

Đích trưởng nữ Khương gia Khương Xu Nghiên ở phủ Trấn Bắc Hầu đang chuyên tâm dưỡng thai, hi vọng mượn cái thai này để xoay người, tin tức này tất cả mọi người biết được, sẽ không có ai cho Khương gia chi thứ nhất mặt mũi.

"hắn phạm vào chuyện gì?" Khương Nịnh Bảo nhìn sắc mặt Xuân Hỉ không đúng, ánh mắt khẽ hơi trầm xuống một cái.

"Khương Nhị thiếu cùng công tử nhà Lại Bộ Thị Lang vì một nữ tử thanh lâu mà đánh nhau, Khương Nhị thiếu làm cho công tử Lại Bộ Thị Lang vỡ đầu, nghe nói chảy thật là nhiều máu, hiện tại còn hôn mê bất tỉnh."

"Nghe nói lúc Khương Nhị thiếu đánh người mười phần phách lối, nói ra tên tuổi của phu nhân, nói cái gì mà nếu có đánh chết người, thì hắn còn có phu nhân ra mặt."

Xuân Hỉ đem hết đầu đuôi gốc ngọn chuyện Khương Việt gây nên mà nói ra, sắc mặt cực kì khó coi, nếu không phải chuyện này có dính tới phu nhân thì nàng sẽ không nói chuyện Khương gia chi thứ nhất cho phu nhân nghe

"Cái gì, Khương Nhị thiếu thật sự là vô sỉ, rõ ràng phu nhân cùng Khương gia chi thứ nhất đã chặt đứt thân cận, hắn còn dám lôi tên tuổi phu nhân ra để đeo bám hoành hành bá đạo." khuôn mặt luôn tươi cười của Xuân Nhạc giờ đây toàn là phẫn nộ.

"Đúng vậy, quả thực rất vô sỉ, may mắn lúc trước chuyện phu nhân chúng ta và Khương gia đại phòng chặt đứt tình thân đã sớm đã truyền ra ngoài, bằng không thì thanh danh của người chẳng phải đã bị bôi bẩn hết rồi." khắp khuôn mặt Xuân Hỉ đang hiện ra vẻ may mắn.

Khương Nịnh Bảo thật sự không nghĩ tới Khương gia đại phòng đang không có động tĩnh gì, không gây ra chuyện thì thôi bỗng dưng gây ra chuyện thì lại là chuyện náo loạn lớn như vậy, gương mặt xinh đẹp bỗng dưng đen lại, nghĩ đến Khương lão phu nhân, nàng híp híp mắt, luôn có loại dự cảm không tốt lắm.

"Việc này trước không cần để ý, chúng ta coi như không biết."

Khương Nịnh Bảo không có lòng đi quan tâm chuyện Khương gia đại phòng, Khương Việt gan to bằng trời tìm đường chết, để hắn ở trong lao đợi cũng tốt, nếu như công tử Lại Bộ Thị Lang không tỉnh, đoán chừng sẽ lấy mạng đền mạng.

Xuân Hỉ cùng Xuân Nhạc liền vội vàng gật đầu.

Các nàng cũng không muốn Khương gia đại phòng dính đến đây.

Giữa trưa cùng Định Quốc Công ăn cơm, Khương Nịnh Bảo ngồi ở một bên vừa gỡ xương cá lấy thịt vừa cùng Định Quốc Công nói sự tình của Khương Việt.

Định Quốc Công Tạ Hành khóe miệng hơi câu, gắp cho tiểu thê tử đồ ăn mà nàng thích, thanh âm nhàn nhạt nói: "Sáng nay Lại Bộ Thị Lang tới nói với ta việc này."

Dám gây bại hoại thanh danh tiểu thê tử, thì phải thừa nhận hậu quả sau này.

Khương Nịnh Bảo trong mắt lóe lên một nụ cười: "Quốc Công Gia, chàng làm tốt lắm."

Cho nên khi Xuân Hỉ nhìn thấy quan sai đến Khương gia tróc nã Khương Việt, đoán chừng có chút dính líu tới Định Quốc Công, có lẽ là được Định Quốc Công cho phép, kỳ thật sự tình Khương Việt cùng công tử Lại Bộ Thị Lang vì một nữ tử thanh lâu mà đánh nhau chẳng phải là chuyện vẻ vang gì.

Việc này trước mắt còn chưa gây ra án mạng, có thể coi là lớn cũng có thể coi là nhỏ.

Nhưng Khương Việt chỉ là một tên dân đen bình thường, vị bị đánh kia lại là công tử Lại Bộ Thị Lang trên người còn có công danh tú tài, Lại Bộ Thị Lang có khả năng danh chính ngôn thuận vì con của mình báo thù.

Khương Nịnh Bảo ngọt ngào ăn đồ ăn Định Quốc Công gắp, đột nhiên nghĩ đến dự cảm không ổn kia, ngưng dùng bữa, nhịn không được hỏi: "Quốc Công Gia, chàng nói xem nếu tổ mẫu tới cửa cầu tình, thiếp nên làm như thế nào mới tốt?"

Trong nội tâm của nàng vừa hiện lên một cái ý niệm nếu như có thể để Khương gia xuất nhiều ‘máu"... Phải biết Khương gia tích lũy một số lớn tài phú đều là do cha nàng kinh thương mà có.

Huynh muội bọn họ cùng Khương gia đại phòng đoạn tuyệt người thân, chỉ cầm đi một ít đồ vật lúc trước cha mẹ lưu cho bọn họ, còn dư lại đều bị đại phòng nuốt lấy.

Nếu Khương lão phu nhân thật sự tới cửa xin giúp đỡ, nàng quyết định làm cho Khương gia đại phòng xuất ra rất nhiều ‘máu’.

Định Quốc Công đưa mắt xem xét Nịnh Bảo một chút, không có coi nhẹ sắc mặt biến hóa của nàng, đáy mắt hiện lên nụ cười âu yếm: "Nịnh Bảo, mặc kệ nàng làm cái gì, ta đều ủng hộ nàng."

hắn tin tưởng Nịnh Bảo làm việc có chừng mực, tuyệt đối sẽ không làm ra làm chuyện để hắn khó xử.

"Quốc Công Gia, Khương Việt gây ra chuyện có thể coi là lớn cũng có thể coi là nhỏ chứ?" Khương Nịnh Bảo mặt mày lưu chuyển, gắp cho Định Quốc Công một miếng thịt vịt nướng da giòn, cười khanh khách hỏi.

Định Quốc Công khẽ vuốt càm, hiểu ra tâm tư của Nịnh Bảo, thản nhiên nói: "Nếu như không có người lo lót, phỏng chừng sẽ ở trong lao ngục nghỉ ngơi một năm, có người lo lót chỉ cần mấy ngày có thể đira."

"Điều kiện tiên quyết là công tử Lại Bộ Thị Lang còn có thể tỉnh lại." Nếu không tỉnh, chính là một cái mạng, Khương Việt chắc chắn lấy mạng đền mạng.

nói xong, Định Quốc Công gắp lấy miếng thịt vịt nướng da giòn mà Khương Nịnh Bảo gắp cho đưa vào miệng ăn.

Khương Nịnh Bảo đã hiểu ý tứ Định Quốc Công trong lời nói, nên cùng Định Quốc Công nói đến kế hoạch của chính mình.

"Quốc Công Gia, nếu tổ mẫu tới cửa xin giúp đỡ, chờ cho công tử Lại Bộ Thị Lang tỉnh lại, thiếp sẽ làm cho Khương gia hung hãn xuất ra ngoài một lượng "máu" có được không?"

"Nàng muốn làm sao thì làm vậy."

Định Quốc Công không có phản đối.

Khương Nịnh Bảo lộ ra nụ cười sáng lạn: "Thiếp mặc dù không thiếu bạc, nhưng nếu có cơ hội lấy được bạc từ nơi đó, thiếp liền hiến cho thiện đường."

Khương Nịnh Bảo tình nguyện đem bạc quyên đi ra ngoài, cũng không nguyện ý làm cho người đã mưu hại cha mẹ nàng, lợi dụng cha nàng kiếm được nhiều tiền bạc phú quý có cuộc sống xa xỉ, chỉ cần Khương lão phu nhân tới cửa xin giúp đỡ, nàng liền có biện pháp, làm cho Khương gia phải xuất ra thậtnhiều ‘máu’.

"Quốc Công Gia, chàng giúp thiếp điều tra một chút Khương gia có bao nhiêu bạc?" Khương Nịnh Bảo hơi hơi nheo lại đôi mắt, lúc này đây nàng nhất định phải cho Khương gia thương gân động cốt.

Định Quốc Công không chần chờ đồng ý.

Khương Nịnh Bảo giải quyết xong tâm sự trong lòng lại cùng Định Quốc Công tiếp tục ngọt ngọt ngào ngào dùng cơm trưa, hai ngày nay ăn qua bữa trưa, Định Quốc Công ngồi ở trên giường, cầm lấy mộtquyển sách học vỡ lòng, bắt đầu đọc sách đối với cái bụng đã bắt đầu nhô ra của Khương Nịnh Bảo.

Thanh âm trầm thấp dễ nghe, Khương Nịnh Bảo nghe nghe liền ngủ.

Định Quốc Công đem sách học đóng lại, cầm lấy một cái chăn mong mỏng đắp lên trên người Khương Nịnh Bảo, bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve bụng của nàng, cúi đầu ở môi nàng rơi lên nụ hôn êm ái, sau đó nằm ở bên nàng chợp mắt một chút.

Khương Nịnh Bảo vừa ngủ dậy, phát hiện Định Quốc Công rời đi đã lâu, Xuân Hỉ cùng Xuân Hỉ thấy phu nhân tỉnh lại, vội vàng hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu, rửa mặt chải đầu xong, Khương Nịnh Bảo liền nhìn đến Hoàng ma ma bưng canh gà lại đây.

Khương Nịnh Bảo dù cho mang thai nhưng quy luật nghỉ ngơi vẫn y như cũ

Hoàng ma ma canh đúng thời gian liền cho phòng bếp lớn mang canh gà đã nấu sẵn đưa qua.

Khương Nịnh Bảo uống canh gà có mùi vị thật ngon, đang buồn chán lật xem thoại bản, chợt nghe Triệu quản gia phái hạ nhân tới thông báo có tỳ nữ Hồng Hạnh của Khương lão phu nhân đến đây.

Khương Nịnh Bảo nhíu mày, gác lại trong tay thoại bản, Khương lão phu nhân thế nhưng không có tự mình tới đây, hay là còn đang chờ nàng tự mình đi Khương gia phải không?

Khương Nịnh Bảo ánh mắt hiện lên một chút lãnh ý.

"Để nàng ta lại đây."

Hồng Hạnh quy quy củ củ đi vào chủ viện đại sảnh phủ Định Quốc Công, cung kính hành lễ đối với nữ tử xinh đẹp đang ngồi ở vị trí ở trên cao: "Nô tỳ gặp qua phu nhân Quốc Công."

Tứ cô nương vẫn giống như lúc trước chưa xuất giá, dung mạo xinh đẹp động lòng người khí chất so với ngày xưa càng sâu, một cái nhăn mày một nụ cười đều ưu nhã vô cùng, khiến cho người nhìn không dời đi ánh mắt.

"Hồng Hạnh, tổ mẫu sai ngươi qua đây làm cái gì?" Khương Nịnh Bảo lườm Hồng Hạnh đang một mực cung kính, thản nhiên mở miệng, ngữ khí rất thản thiên.

Hồng Hạnh nhún nhường trả lời: "Thưa Phu nhân Quốc Công, Lão phu nhân phái nô tỳ lại đây thỉnh cầu phu nhân mau cứu Nhị thiếu gia." nói thật, trong lòng nàng ta kỳ thật không nắm chắc.

Khương gia đại lão gia mưu hại vợ chồng Nhị lão gia, bây giờ còn đến đây cầu người ta cứu người, mặt Hồng Hạnh bị thiêu đốt lợi hại.

Khương Nịnh Bảo ánh mắt chớp động, không hỏi Khương Việt phạm vào chuyện gì, thản nhiên nói: "Ngươi trở về nói cho tổ mẫu, Khương Việt phạm chuyện không nhỏ, nếu công tử Lại Bộ Thị Lang khôngtỉnh, hắn nhất định phải lấy mạng đền mạng, đây là ý tứ của Quốc Công Gia."

"Nếu đã tỉnh, muốn đem người cứu ra, liền cần một số bạc lớn, bằng không Khương Việt cứ ở trong lao chịu tội, nói không chừng còn có thể đứt tay gãy chân..."

Khương Nịnh Bảo nói đến đó thì ngưng.

Hồng Hạnh là người thông minh, cười khổ trong lòng, quả thế, tin tức Nhị thiếu gia bị bắt đi truyền đến trong tai Tứ tiểu thư, nàng ta chỉ biết Tứ tiểu thư tuyệt đối sẽ không dễ dàng giúp đại phòng, nghe Tứ tiểu thư nói lời này, phỏng chừng muốn Khương gia xuất ra nhiều ‘máu" thôi.

Trong thời điểm này, Khương gia không có đường sống mà để trả giá.

Hồng Hạnh vội vàng nói: "Phu nhân Quốc Công, nô tỳ nhớ kỹ, chắc chắn nói chi tiết cho lão phu nhân, không biết cần phải chuẩn bị bao nhiêu tiền bạc, thỉnh phu nhân Quốc Công cho một con số chính xác."

Khương Nịnh Bảo tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng ta: "Chờ công tử Lại Bộ Thị Lang tỉnh lại nói sau, đến lúc đó ta sẽ phái người nói cho tổ mẫu một tiếng, ngươi đi về trước đi."

Hồng Hạnh trong lòng một trận lộp bộp, dự cảm bất hảo theo đáy lòng dâng lên.

" Dạ, nô tỳ cáo lui."

Sau khi Hồng Hạnh trở về, đem tất cả chi tiết mà Khương Nịnh Bảo đã nói, nói cho lão phu nhân, Khương lão phu nhân sao lại không rõ được ý tứ trong lời nói của Khương Nịnh Bảo, bà ta tức giận đến mặt mũi trắng bệch.

"Nha đầu bỉ ổi không biết lễ phép, ta cũng không tin tự ta đi tới cửa, nàng còn dám há miệng muốn bạc của ta."

Hồng Hạnh rót cho lão phu nhân một chén trà an thần, gương mặt xinh đẹp cười khổ nói : "Lão phu nhân, ngài xin bớt giận, phu nhân Quốc Công nói, mọi việc giải quyết được hết thảy với điều kiện tiên quyết là công tử Lại Bộ Thị Lang tỉnh lại."

Khương lão phu nhân sắc mặt rồi đột nhiên biến đổi.

Đúng vậy, điều kiện tiên quyết vẫn là công tử Lại Bộ Thị Lang tỉnh lại.

Có thể là Khương Việt mạng chưa dứt, tối hôm đó công tử Lại Bộ Thị Lang đã tỉnh, vẫn luôn cho người theo dõi phủ Thị Lang, khi hạ nhân biết được tin này liền tranh thủ thông báo cho lão phu nhân.

Khương Đông Minh Khương gia đại lão gia nhẹ nhàng thở ra, thứ tử được cứu rồi.

Khương lão phu nhân cũng như thế, bà ta quyết định ngày mai đi tới phủ Định Quốc Công, bà ta khôngtin nha đầu chết tiệt Khương Nịnh Bảo kia dám há mồm đòi tiền bạc ở nơi bà.