Chương 5. Xuất tinh trong/ dấu hôn/ lần đầu của chồng ổng giã như đóng cọc/ giã khóc bé vợ yêu kiều/ xin anh dừng lại...
Sau đó, Dung Tuyết thấy Trần Tấn dịu dàng hơn hẳn.
Cảm giác thư thái kỳ lạ xộc tới, âm thanh giao hợp vang lên trong màn đêm tĩnh lặng, Dung Tuyết chưa từng biết nơi đó của mình lại có thể chảy nhiều nước đến vậy.
Bụng phẳng chồi ra không ngừng theo động tác va chạm của người đàn ông, nhô thành hình dạng cường tráng của dương v*t. Trần Tấn xoa xoa nơi nọ, con mắt đỏ bừng, thịt non tầng tầng lớp lớp bên trong âm đ*o vắt chặt hắn, người dưới thân để lộ tư thái hoàn toàn thuần phục, bàn tay mềm mại siết ga trải giường, cơ thể phập phồng dưới ánh đèn sáng rõ.
Trần Tấn cầm bàn tay ấy, xoa bóp, bàn tay Dung Tuyết không một vết chai mỏng, nhìn đã biết là người quen sống trong nhung lụa, vậy sao lại tới nơi này, còn cam lòng để một kẻ câm như hắn đè dưới thân.
Tốc độ rung dần dần tăng nhanh, hai người lần đầu trải nghiệm tình yêu cũng không biết nhiều tư thế, Trần Tấn tiếp tục động tác đóng cọc, cắm vào nguyên cây, rút ra cũng chỉ chừa mỗi quy đầu bên trong, mép cửa mình bị căng thành màu hồng nhạt.
"Ưm... A... A Tấn... chậm chút..." Dung Tuyết nức nở như khóc, giọng nói mềm mềm run run, nhưng lại ẩn chứa mị hoặc khó nói.
Trần Tấn nhìn đôi mắt dập dềnh sóng nước của cậu, đáy lòng rung động, nhưng vẫn cắn răng không ngừng động tác.
"Sâu quá... không... ưm... A Tấn... không được..."
Lời chưa dứt, Trần Tấn đã thô bạo phủ lên bờ môi cậu, đưa lưỡi vào khuấy loạn, cắn xé môi dưới, hôn sưng người ta xong mới chịu bỏ qua, sau đó tầm mắt dời xuống cổ và ngực Dung Tuyết, kết quả lại là một trận hôn hít đầy tính xâm lược.
Cuối cùng, Trần Tấn nhìn dấu vết mình để lại trên người Dung Tuyết, cảm tưởng như mình đã đánh dấu chủ quyền lên người cậu, đáy lòng lung lay bất an như được trấn an.
Tuy là những tháng ngày nóng nhất trong năm, nhưng ban đêm trên đảo không nóng, trái lại còn phảng phất hơi lạnh khoan khoái, có điều hai người 'vận động' hơi quá mức, mồ hôi đầm đìa khắp cả người.
Quả gậy bóng chày của Trần Tấn to khiếp hồn, trông còn to hơn cổ tay Dung Tuyết nữa. Lần đầu nở hoa mà Dung Tuyết đã phải hứng chịu kích cỡ như thế, cảm nhận đúng là vừa sướng vừa khổ, lúc thì thấy thời gian sao mà đằng đẵng lúc lại hy vọng đêm nay bất tận.
"Ừm a... A Tấn..." Dung Tuyết duỗi duỗi đôi chân ngứa ngáy, thân mình co lại, hoa nhỏ nóng ran chảy nước, "Kỳ lắm... anh đừng... em hơi... ưmm..."
Dung Tuyết không nói hết câu, vì mới mở miệng Trần Tấn đã tăng liền tốc độ.
Xấu xa, tên này quá xấu xa!
"Em không chịu được thật mà... Trần Tấn! A Tấn... Xin anh..." Dung Tuyết ôm eo Trần Tấn, một tay bóp mông hắn, "Xin anh mà... dừng một tí... chỉ một tí thôi không được ư..."
Lần đầu tiên trong đời bị người ta bóp mông, lại còn là bị Dung Tuyết bóp, sắc mặt Trần Tấn có hơi vỡ vụn trong nháy mắt.
Dung Tuyết chậm rãi buông tay, không phải là do ánh mắt Trần Tấn quá đáng sợ, mà là do mông cứng quá, cấn tay, mông kiểu gì mà nhiều cơ bắp vậy.
Rốt cuộc đây là mãnh công được trời ưu ái thế nào cơ chứ, Dung Tuyết làm thụ dưới thân vị mãnh công này, lòng không khỏi phấn chấn. Tuy nhiên bề ngoài cậu vẫn tỏ vẻ mềm mại đáng yêu chọc người thương tiếc, không hề biểu hiện cảm xúc hăng hái của mình.
Bụng dưới nóng ran, nước chảy ngày một mãnh liệt, Dung Tuyết thở hắt ra, lặp lại: "Một phút... Chỉ dừng một phút thôi..."
Sâu trong âm đ*o phình trướng như mắc tiểu, niệu đạo của cậu không ở trong âm đ*o, vì sao lại có cảm giác này? Kỳ lạ quá đỗi.
Trần Tấn nghe cậu nhấn mạnh đến hai lần, cũng muốn nghe theo mà dừng lại lắm chứ, nhưng mà đâu phải cứ muốn là dừng được ngay đâu, đàn ông dính tình dục là coi như mất sạch lý trí.
"Ừm ư... a... không... hình như em... hình như sắp ra rồi..." Lúc này Dung Tuyết mới nhận ra cảm giác kỳ diệu ấy là bởi vì sao, cậu ngước nhìn Trần Tấn, ánh mắt lấp lánh vui mừng.
gậy th*t nện đùng đùng, nước dâm tràn trề, chảy xuống lỗ đít béo mập.
Theo từng động tác đóng cọc đầy tính phấn đấu cảu Trần Tấn, cuối cùng Dung Tuyết cũng được nếm mùi vị lên đỉnh, d*m thủy ọc ra ào ào, lần đầu cao trào vô cùng nhạy cảm, khoảnh khắc ấy Dung Tuyết cứ cảm giác như mình nằm trên mây, thân thể co giật, phải nhờ người nằm trên ôm chặt mới không bị ngã xuống.
Cậu ngửa đầu đòi hôn, đầu lưỡi chạm nhẹ lên môi Trần Tấn, ánh mắt Trần Tấn trở nên đen tối, thân lại động, bắn thẳng ra bên trong, tinh dịch lấp đầy âm đ*o, hòa lẫn d*m thủy bên trong.
Dung Tuyết lâng lâng: "A Tấn... nóng quá..."
Trần Tấn nuốt nước miếng, trong chớp mắt đã lại cứng thêm lần nữa.
Thanh niên trai tráng ăn chay hai mấy năm cuộc đời, chíp bông Dung Tuyết cầm cương làm sao được, ban đầu Trần Tấn còn quan tâm săn sóc cảm nhận của Dung Tuyết, bây giờ đã biến thành kẻ điên, mặc cho cậu kêu gào xin tha thế nào cũng không tha cho cậu, cậu vừa bỏ chạy đã túm chân cậu về nện tiếp.
Và thế là, đêm hôm ấy, hai chân Dung Tuyết bị tách ra không khép lại được, nước mắt bướm bướm chảy ròng ròng.
...
Ngày hôm sau, Dung Tuyết ngủ thẳng đến mười hai giờ, tỉnh dậy nhà đã không một bóng người. Cậu cũng hiểu, bất kể hôm qua làm kịch liệt đến đâu, thì hôm nay Trần Tấn cũng sẽ dậy sớm ra khơi đánh cá.
Cậu bây giờ không xu dính túi, không nuôi nổi Trần Tấn, hoàn toàn không thể nói mấy câu đại loại như nghỉ một ngày hôm nay đi, biết vậy nên tâm trạng cậu càng thêm bối rối.
Rất muốn phất lên trong một đêm, nhưng cậu không có kỹ năng sinh tồn, kinh nghiệm làm việc là số không tròn trĩnh, học đại học ngành quản lý tài chính, mà còn mới vào học chưa được mấy ngày.
Phất nhanh cái gì, bảo nợ nhanh còn đúng hơn.
Đang xoắn xuýt xem nên ngủ hay dậy, thì bỗng nghe thấy giọng nói của một vị khách không mời.
Giọng nói thiếu niên lanh lảnh: "Anh tao đâu!"
Dung Tuyết nhìn qua, thấy Trần An không chào hỏi đã tự tiện tiến vào, cậu phát bực, lời nói cũng không hòa nhã: "Liên quan mẹ gì đến cậu."
Về lý thuyết người lớn như cậu không cần thiết phải so đo với một thằng nhóc mười lăm, nhưng thằng nhóc này thật sự không tốt đẹp gì, mới gặp mặt được mấy ngày đã thành công hao sạch lòng kiên nhẫn của Dung Tuyết.
Trần An thấy mặt trời nhô cao mà cậu còn nằm lì trên giường, bèn trợn trừng cặp mắt, vẻ mặt phẫn uất: "Mấy giờ rồi mà còn ì ra, sao mày không biết đường mà ra biển với anh tao, mày không biết ra khơi một mình mệt lắm hả, ngày nào mày cũng----"
"Câm." Dung Tuyết ngắt lời cậu ta, ngồi dậy, "Vậy là cậu biết anh ấy ra khơi rồi còn cố tình đến? Nhóc con cậu muốn sinh sự chứ gì?"
Trần An vừa xùy một tiếng, đã chợt nhìn thấy dấu đỏ chi chít trên người Dung Tuyết, cậu ta bước nôn nóng đi qua: "Mày... sao mày có thể như vậy... mày với anh tao! Mày!"
Thấy cậu ta sáp lại gần, Dung Tuyết cau mày né tránh, sau khi nhận ra cậu ta chú ý cái gì, lập tức đỏ mặt, kéo chăn che kín người, giận dữ: "Cậu hết chuyện chưa?"
Trần An làu bàu mấy lời thô tục, phẫn nộ lườm Dung Tuyết một cái, thấy dáng vẻ Dung Tuyết vừa tiều tụy vừa lấm tấm cảnh xuân, miệng tức thì xụ xuống, quay đầu khóc lóc chạy ra ngoài.
Dung Tuyết:???
Sao hôm nay tên nhóc này dễ xử vậy?