Gả Cho Thế Tử Bệnh Tật

Chương 45




Tần Hội Nguyên không trả lời câu hỏi của Lâu Yến, chỉ từ kẽ răng hé ra vài chữ: "Ra ngoài."

Lâu Yến bị biểu tình hung ác của Tần Hội Nguyên dọa sợ tới mức không dám hỏi lại, buồn bực đi ra ngoài.

Khi Liễu Ngân Tuyết trở lại Thanh Sơn Viện, Độc Lang Trung đang tự mình trát châm cho Lâu Duẫn, phòng bếp bưng đồ ăn lên cho nàng, Liễu Ngân Tuyết ngồi ở bàn cạnh cửa sổ dùng bữa tối, mấy ngày nay nàng chạy qua chạy lại, thực sự rất mệt, nhưng nghĩ đến Lâu Duẫn còn đang bị trát châm, nàng căn bản không thể đi ngủ.

Liễu Ngân Tuyết vẫn luôn canh giữ ở nhà chính, qua giờ Tý, Độc Lang Trung đi ra từ phòng ngủ của Lâu Duẫn, trong tay hắn cầm một hộp gỗ nhỏ, bên trong là Thiên tằm cổ mẫu.

Cổ mẫu cả người đẫm máu, ước chừng là ăn quá nó, bụng căng phồng lên, miệng với chiếc răng sắc nhọn liên tục đóng mở, Liễu Ngân Tuyết nhìn mà ghê tởm, có chút buồn nôn.

Độc Lang Trung đóng hộp lại: "Cổ tử trong người Thế tử đã bị Cổ mẫu ăn rồi, Thế tử mất máu quá nhiều, hai ngày tới sẽ có chút yếu ớt, thỉnh Thế tử phi bảo phòng bếp làm đồ bổ dưỡng cho Thế tử."

Liễu Ngân Tuyết sắc mặt trắng bệch, cố nén cảm giác buồn nôn gật gật đầu.

Độc Lang Trung hỏi: "Chuyện của lão Vương gia, Thế tử phi có định nói cho Thế tử không?"

Liễu Ngân Tuyết ôm ngực, cầm chén trà nóng mà Trầm Ngư đưa lên nhấp một ngụm, nuốt cảm giác khó chịu trong người xuống, trả lời: "Chuyện này, ta tự có chừng mực, đa tạ Độc Lang Trung nhọc lòng."

Độc Lang Trung không cần phải nhiều lời nữa, chắp tay cáo từ.

Liễu Ngân Tuyết cảm thấy trong lòng như bị một cục đá đè nặng, đè tới mức không thở nổi, Trầm Ngư lo lắng nhìn nàng nói: "Thế tử phi, khuya rồi người nên xuống nghỉ ngơi."

Liễu Ngân Tuyết xua xua tay, xoay người đi vào phòng ngủ của Lâu Duẫn.

Trầm Ngư không dám theo sau.

Lai Phúc đang hầu hạ trong phòng Lâu Duẫn, thấy Liễu Ngân Tuyết tiến vào, Lai Phúc khá bất ngờ, khom người thối lui đến bên cạnh, Liễu Ngân Tuyết nói: "Ngươi ra ngoài đi, ở đây đã có ta chiếu cố Thế tử."

Sắc mặt Liễu Ngân Tuyết nghiêm túc, Lai Phúc không dám hỏi nhiều, khom người lui ra ngoài.

Lâu Duẫn mơ mơ màng màng ngủ, cảm giác có người ở bên cạnh nhìn hắn, hắn ngủ không yên, mở mắt ra, đáy mắt chiếu ra hình ảnh khuôn mặt có chút mệt mỏi của Liễu Ngân Tuyết.

Lâu Duẫn yếu ớt, thấy hiện tại mới nửa đêm, hắn nhớ tới chuyện ban ngày phân phó cho Liễu Ngân Tuyết, cho rằng nàng chưa làm được nên chạy tới thương lượng với hắn, hắn hỏi nàng: "Nói chuyện với Tần thị chưa?"

"Nói rồi." Tiếng Liễu Ngân Tuyết thực nhỏ, nàng duỗi tay giúp Lâu Duẫn dịch lại góc chăn.

"Bà ta nói sao?"

"Đương nhiên là không đồng ý, tuy nhiên việc này cũng không đến phiên bà ấy định đoạt, ngươi yên tâm, ta có thể thu phục Tần thị." Trước mặt Lâu Duẫn, nàng cũng không cần diễn trò gọi Tần Hội Nguyên là Mẫu phi, từ đáy lòng nàng cũng cảm thấy Tần Hội Nguyên không xứng.

Nhưng trước mặt người ngoài, theo quy củ, nàng vẫn phải ra vẻ cho đủ.

"Ngươi uy hiếp bà ta?"

"Ta không thể uy hiếp bà ta sao?" Giọng Liễu Ngân Tuyết rất đương nhiên, giống như nàng thật sự tới đây để thương lượng với Lâu Duẫn chuyện Tần Hội Nguyên, "Ta cũng không phải lần đầu uy hiếp bà ta, ta phát hiện Tần thị này là người ăn cứng không ăn mềm, không cứng rắn với bà ta, bà ta sẽ cho rằng ta dễ khi dễ."

Lâu Duẫn ý vị thâm trường nhìn nàng: "Móng vuốt cũng sắc đấy."

"Đa tạ đã khích lệ." Liễu Ngân Tuyết muốn cười, lại phát hiện chính mình căn bản không cười nổi.

Lâu Duẫn cảm thấy được điểm dị thường của nàng: "Ngươi làm sao vậy?"

Liễu Ngân Tuyết nghẹn giọng nói: "Ta có việc muốn nói với ngươi."

"Chuyện gì?"

"Một chuyện rất quan trọng, một chuyện ngươi nhất định phải biết, chuyện mà dù ngươi không muốn biết ta cũng phải nói cho ngươi," Liễu Ngân Tuyết nghiêm túc, "Lâu Duẫn, ta hy vọng phu thê chúng ta không có gì giấu giếm nhau, nên ta nhất định phải nói cho ngươi."

Nàng cần nói cho Lâu Duẫn, đây là chuyện nàng đã suy nghĩ rất lâu mới có thể quyết định, Lâu Duẫn có quyền biết sự hy sinh của lão Vương gia dành cho hắn, hắn là trụ cột của Kỳ vương phủ, hắn cần biết.

Lâu Duẫn mờ hồ có dự cảm không tốt: "Ngươi nói đi."

Liễu Ngân Tuyết hít một hơi thật sâu: "Ngươi trúng độc Thiên Trúc Lam, muốn giải Thiên Trúc Lam cần Cửu Linh Hoa và Thiên Tằm Cổ, Thiên tằm cổ mẫu quá hung mãnh nên chỉ có thể dùng cổ tử, nhưng cổ tử một khi đã nhập vào cơ thể sẽ ký sinh trong cơ thể ngươi, trong vòng ba năm ăn hết nội tạng, đe dọa tính mạng của ngươi, mà muốn giết chết cổ tử nhất định phải để cổ mẫu tiến vào thân thể ngươi, cắm nuốt cổ tử."

Lâu Duẫn: "Ta biết, thì sao? Biết là ba năm sau ta vẫn phải chết, ngươi sợ hãi?"

Trong giọng hắn có chút trào phúng.

Liễu Ngân Tuyết nắm chặt tay: "Không, ngươi sẽ không chết."

Lâu Duẫn nhìn chằm chằm nàng, sắc mặt trở nên âm trầm, có cảm giác giông bão sắp đến: "Ngươi có ý gì?"

"Vừa rồi Độc Lang Trung đã đưa cổ mẫu vào cơ thể ngươi cắn nuốt cổ tử rồi," Liễu Ngân Tuyết nói, "Ta không muốn giấu ngươi, cũng không muốn lừa ngươi, chuyện này ngươi có quyền được biết, cho nên ta chỉ có thể chọn nói cho ngươi biết."

Mặt Lâu Duẫn tái nhợt: "Ai dưỡng?"

Liễu Ngân Tuyết cắn cắn môi: "Là Phụ vương."

Tia huyết sắc cuối cùng trên mặt Lâu Duẫn như bị rút mất.

"Lâu Duẫn, ngươi đừng trách ta, một người phụ thân khẩn thiết cầu ta để ông cứu nhi tử của mình, muốn giúp nhi tử của ông từ nay về sau không còn bị đe dọa tính mạng nữa, cầu ta thành toàn cho ông, ta không thể cự tuyệt." Liễu Ngân Tuyết đỏ mắt.

"Vì sao?" Lâu Duẫn hỏi.

Lấy mạng đổi mạng, nàng đã hạ quyết tâm nói cho Lâu Duẫn, nhưng khi nói ra mặt vẫn tái nhợt, Liễu Ngân Tuyết vẫn căng da đầu cố gắng nói tiếp, nàng nhắm mắt lại, khi mở ra, thanh âm đã bình tĩnh hơn nhiều.

"Đây cũng là tâm nguyện của Phụ vương, có thể ở đoạn cuối sinh mệnh cứu vớt tính mạng của ngươi là việc cuối cùng ông cam tâm tình nguyện làm cho ngươi, ngươi là nhi tử của ông, mấy năm nay, ông không bảo hộ cho ngươi nên nên trong lòng áy náy, muốn làm gì đó cho ngươi, lấy máu dưỡng thiên tằm cổ mẫu, cứu tính mạng của ngươi là việc Phụ vương muốn làm nhất."

"Ngươi cho rằng Phụ vương nghiêm khắc với ngươi, không thương ngươi, nhưng nếu Phụ vương thật sự không thương ngươi thì có truyền tước vị và Kỳ vương lệnh cho ngươi không, có trăm phương nghìn kế làm ta gả cho ngươi không."

"Phụ vương kỳ vọng vào ngươi, hiện giờ ngươi kế thừa Kỳ vương lệnh và Kỳ vương vị, hy vọng ngươi có thể nghe theo di nguyện của Phụ vương, bảo hộ Kỳ vương phủ hoàn hảo."

Lâu Duẫn ha hả cười.

Liễu Ngân Tuyết không biết sao hắn lại cười, cả người càng cứng đơ, nhìn Lâu Duẫn cười mà kinh hãi.

Trong nháy mắt, tiếng cười của Liễu Ngân Tuyết bỗng nhiên im bặt, hắn nói: "Ông ấy đang ép ta."

Liễu Ngân Tuyết không hiểu.

Ép hắn? Ép hắn làm gì? Lão Vương gia ở đoạn cuối sinh mệnh còn có thể ép hắn làm gì? Ông chỉ hy vọng Lâu Duẫn có thể hảo hảo sống sót, không cô phụ phó thác của ông......

Không cô phụ phó thác của ông.

Ra vậy, Liễu Ngân Tuyết bừng tỉnh, lão Vương gia hy vọng hắn sẽ niệm tình ông đã cứu sinh mạng của hắn mà hảo hảo bảo hộ Kỳ vương phủ, bảo hộ người trong phủ, đối xử tử tế với huynh đệ, đối xử tử tế với Tần thị.

Nhưng đây cũng chỉ là lý giải của Lâu Duẫn.

Liễu Ngân Tuyết không cùng cái nhìn với Lâu Duẫn, nàng nói: "Phụ vương chỉ là đơn thuần muốn cứu ngươi, chỉ thế mà thôi."

Lâu Duẫn ngẩng đầu nhìn đỉnh màn màu xanh đen, không đáp lại Liễu Ngân Tuyết, sau một lúc lâu, hắn nói: "Ngươi đi ra ngoài đi."

"Ngươi trách ta sao?" Liễu Ngân Tuyết chưa từ bỏ ý định hỏi.

"Đi ra ngoài." Liễu Ngân Tuyết thể xác và tinh thần đều mệt, không muốn nhiều lời với Lâu Duẫn nữa, nàng nghĩ mặc kệ Lâu Duẫn có trách nàng cũng được mà không trách nàng cũng được, nàng cũng chẳng thể làm gì, không phải điều nàng có thể quản được, nàng chỉ hy vọng Lâu Duẫn có thể sống tốt, nỗ lực phát triển Kỳ vương phủ.

Liễu Ngân Tuyết nằm trên giường, mơ mơ màng màng ngủ, nghe được có người gọi nàng: "Thế tử phi, người dậy đi, đã xảy ra chuyện."

"Xảy ra chuyện gì?" Liễu Ngân Tuyết nằm trên giường, buồn bã ỉu xìu hỏi.

"Nha hoàn mang thai trong viện Tam phu nhân đẻ non rồi."

Lạc Nhạn vừa dứt lời, Liễu Ngân Tuyết đột nhiên như cá chép bật dậy từ trên giường: "Thay đồ cho ta."

Lạc Nhạn một bên hầu hạ Liễu Ngân Tuyết mặc xiêm y, một bên tiếp tục nói: "Tam phu nhân phái người tới, nói thỉnh Thế tử phi phái người ra ngoài tìm đại phu, nô tỳ hỏi mama tới đưa tin là sao không tới tìm Vương phi, hiện tại Vương phi vẫn là chưởng gia, việc này do Vương phi quản, nhưng mama kia nói Vương phi bị bệnh, hiện tại không xuống được giường, nói từ giờ trở đi, mọi việc trong phủ đều giao cho Thế tử phi xử lý."

Liễu Ngân Tuyết nghe xong gân xanh trên thái dương giật giật.

Thỉnh đại phu cũng chỉ là việc thuận miệng phân phó là xong, cần nàng rời giường tự mình đi xem hay là muốn nàng tự mình thắp hương bái Phật cầu thần tiên? Chờ đúng lúc có sự tình liên quan tính mạng thì đem quả cầu tuyết đẩy về phía nàng.

"Phái người đi thỉnh đại phu chưa?" Liễu Ngân Tuyết hỏi.

"Dung mama biết người quan tâm đến tính mạng người khác, đã phái người đi thỉnh đại phu trước rồi ạ."

"Đi, chúng ta đi xem."

Đêm hôm khuya khoắt, biết Liễu Ngân Tuyết tự mình lại đây, Tam phu nhân tự mình tới cửa đón nàng, cũng không đợi Liễu Ngân Tuyết hỏi trước, liền lập tức nói: "Cũng đã nửa đêm, làm phiền Tứ đệ muội tới đây, thật sự là ta không phải."

"Mạng người quan trọng, Tam tẩu không cần khách khí."

Tam phu nhân có chút hận sắt không thành thép nói: "Nha hoàn kia cũng không biết sao lại thế này, nửa đêm muốn đi nhà xí cũng không biết tìm người, tự mình đi rồi không cẩn thận ngã từ bậc thang lăn xuống, chảy rất nhiều máu, hài tử không giữ được, giờ chỉ chờ xem có cứu được nàng ta không, ai da, Phụ vương vừa mới đi lại xảy ra cơ sự này, vận số năm nay thật xui xẻo."

Liễu Ngân Tuyết còn chưa đi đến chỗ ở của nha hoàn kia đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết truyền ra.

"Hài tử của ta, hài tử của ta, Tam phu nhân, nô tỳ cầu xin người, người nhất định phải giữ được đứa nhỏ trong bụng nô tỳ!"

"Hài tử của ta......"

Có mama bưng một chậu máu loãng đi ra, Liễu Ngân Tuyết dừng bước chân, cảm thấy có chút chóng mặt.

"Tứ đệ muội, muội còn chưa sinh hài tử, bên trong dơ bẩn, muội đừng đi vào," Phương Huệ Mẫn giữ tay nàng, "Huống hồ, muội cũng không phải đại phu, muội có vào cũng không......"

"Có quỷ!" Tiếng nha hoàn kia thét chói tai đánh gãy lời Phương Huệ Mẫn, "Tam phu nhân, có quỷ, hắn muốn mang hài tử của nô tỳ đi, Tam phu nhân, màu trắng, quỷ màu trắng, Tam phu nhân, người cứu hài tử của nô tỳ."

Sắc mặt Liễu Ngân Tuyết ngưng trọng.

Phương Huệ Mẫn xem xét sắc mặt của nàng, giải thích nói: "Nàng chính mình không cẩn thận hoa mắt té ngã, còn nói là thấy quỷ rồi bị quỷ dọa, viện ta sạch sẽ, sao có quỷ được?"

Liễu Ngân Tuyết áp xuống sự kinh ngạc trong lòng, thở dài nói: "Hai ngày nữa là đầu thất Phụ vương, sẽ có pháp sư tới làm pháp tự, Tam tẩu, nếu tẩu không ngại, để ta bảo pháp sư thuận tiện tới viện của Tam tẩu làm chút phép, được không?"

Biểu tình của Phương Huệ Mẫn đông cứng lại.

Liễu Ngân Tuyết nắm lấy tay nàng: "Có gì hay không thì cứ làm cho yên tâm, Tam tẩu."

Phương Huệ Mẫn đột nhiên thở nhẹ ra, cười cười nói: "Như thế cũng được."

"Thôi muội không vào đâu, nha hoàn này rốt cuộc cũng là một mạng người, chờ đại phu tới khám cho nàng, còn phải nhờ Tam tẩu nhọc lòng vì nàng một thời gian, nàng vừa mất hài tử, còn đau lòng, vất vả Tam tẩu đảm đương." Liễu Ngân Tuyết chân thành nói.

Phương Huệ Mẫn gật gật đầu: "Ta tiễn Tứ đệ muội."

Liễu Ngân Tuyết không để nàng tiễn, trên đường về Thanh Sơn Viện, Lạc Nhạn nhỏ giọng nói bên tai Liễu Ngân Tuyết: "Thế tử phi, nha hoàn kia bên người có người hầu riêng, sao đi nhà xí lại không có ai bồi? Nàng đang mang thai, tất nhiên là vạn phần cẩn thận, người thật sự tin là nàng gặp quỷ sau đó ngã từ bậc thang xuống sao?"

Liễu Ngân Tuyết che ngón tay ở khóe miệng làm động tác "Suỵt".

"Hư hư thật thật, thật thật hư hư, hài tử trong bụng nàng đã không còn, truy cứu việc vì sao nàng té ngã căn bản không có ý nghĩa gì, chẳng lẽ ra phải vì một nha hoàn trộm bò lên giường chủ tử mà xé rách thể diện Tam tẩu sao?"

Liễu Ngân Tuyết tiếc nuối lắc đầu: "Nếu hài tử còn, ta cũng sẽ bỏ ra một phần sức lực quản chuyện này vì rốt cuộc hài tử vô tội, nhưng đứa bé đã không còn nữa, nàng ta nên chịu trừng phạt."

Nàng đi chuyến này cũng chỉ là để xác định hài tử còn sống hay không.

Nếu còn thì sẽ cứu rồi xét tội Tam phu nhân, nàng cũng muốn cứu tiểu sinh mệnh chưa chào đời kia, nhưng nếu không thể cứu thì không còn việc của nàng nữa, nha hoàn kia cũng là tự làm tự chịu.

"Nếu nha hoàn trong phủ đều không trải qua chủ mẫu đồng ý đã tự tiện bò lên giường chủ từ thì loạn mất!"

Lạc Nhạn gật đầu: "Thế tử phi nói phải."

"Nhưng nô tỳ bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện."

"Sao?"

"Thế tử phi không để ý sao? Người gả vào Kỳ vương phủ lâu như vậy, Thế tử trước sau cũng không thấy đi phòng nữ nhân khác nghỉ," Lạc Nhạn lén nhìn biểu tình của Liễu Ngân Tuyết, thấp giọng nói: "Hơn nữa, Thế tử cũng không tới phòng người nghỉ."

Liễu Ngân Tuyết tìm một lý do: "Hắn không phải thân thể còn chưa tốt sao?"

Lạc Nhạn: "Người nói đúng."

Chủ tớ hai người mang tâm tư riêng về Thanh Sơn Viện, khi bước vào đại môn, Liễu Ngân Tuyết nghĩ nghĩ, nhìn Lạc Nhạn nói thêm: "Hay là Thế tử thật sự thích nam nhân, nghe nói trước kia hắn còn rất thích đi Sở Nhân Quán."

Sở Nhân Quán là nam viện nổi danh tại thành Biện Kinh.

"Thích nam nhân?" Tiếng nói đột nhiên phát ra khiến Liễu Ngân Tuyết với Lạc Nhạn sợ tới mức đồng thời rùng mình một cái, Liễu Ngân Tuyết ngẩng đầu nhìn lên, lúc này mới thấy trong nhà chính có một nam tử cao lớn đang ngồi.

Trong nhà chính chỉ thắp một ngọn đèn dầu, ánh sáng mập mờ, các nàng vừa rồi cúi đầu nói chuyện nên không để ý trong phòng có người, đột nhiên bị dọa như vậy, sắc mặt đều trắng bệch ra.

Lạc Nhạn lo lắng nhìn về phía Liễu Ngân Tuyết, sợ Lâu Duẫn nghe được lời các nàng vừa nói rồi phát hỏa với Liễu Ngân Tuyết.

Liễu Ngân Tuyết phất tay ra hiệu cho Lạc Nhạn lui ra.

Lạc Nhạn lui ta còn giúp bọn họ đóng cửa lại, Liễu Ngân Tuyết hỏi: "Trời còn chưa sáng, sao ngươi đã dậy rồi?"

Lâu Duẫn không trả lời, Liễu Ngân Tuyết tưởng hắn tức giận, nàng không thể vội vàng, nếu không hai người căn bản không thể nói chuyện, nàng giải thích nói: "Vừa rồi ta với nha hoàn chỉ là thuận miệng nói chơi, không có ý gì."

Lâu Duẫn đứng lên, bước đến trước mặt Liễu Ngân Tuyết, đôi mắt đào hoa từ trên cao nhìn xuống không thấy rõ lắm dung nhan của nàng: "Bây giờ mới giải thích, ngươi thấy còn kịp không?"

Ta......"

Liễu Ngân Tuyết mới vừa nói được chữ "Ta", Lâu Duẫn đã đột nhiên cúi người bế ngang nàng lên, đi về phía Tây gian.

Liễu Ngân Tuyết dùng tay đẩy đẩy vai hắn: "Lâu Duẫn, ngươi làm gì, ta có phòng của mình mà."

"Không phải ngươi nói ta thích nam nhân sao? Để ta chứng minh cho ngươi xem." Hắn ném Liễu Ngân Tuyết lên giường, cúi người cởi xiêm y của nàng, thủ pháp của hắn cực chuẩn, dễ dàng mở nút thắt, vung tay đã ném bay áo choàng bên ngoài của Liễu Ngân Tuyết xuống đất.

Liễu Ngân Tuyết trợn tròn mắt: "Lâu Duẫn, ngươi điên rồi? Còn đang trong hiếu kỳ đó!"

"Một người ăn chơi trác tàng thích đi Sở Nhân Quán như ta thì quản gì hiếu kỳ hay không?" Lâu Duẫn cười trào phúng, hắn giữ chặt tay Liễu Ngân Tuyết đang giãy giụa, cúi đầu xuống nhìn nàng: "Ngươi là thê tử của ta, ngươi không có quyền cự tuyệt."

Liễu Ngân Tuyết đón nhận cặp mắt tối tăm không thấy rõ trong bóng tối kia, đột nhiên từ bỏ giũa giụa.

"Hảo, ngươi tới."

Nàng ngoan ngoãn nằm yên, giống như con rối gỗ mặc người xoa nắn.

Lâu Duẫn lại bỗng nhiên dừng lại, hắn buông tay Liễu Ngân Tuyết ra, như bị cái gì đó đả kích, bỗng nhiên vùi đầu vào cổ Liễu Ngân Tuyết.

Thân thể kiều diễm của Liễu Ngân Tuyết bỗng nhiên cứng đờ.

Ở vùng cổ mịn màng của nàng có nước mắt nam nhân nóng hổi, nước mắt kia giống như từ cổ chảy vào thân thể nàng, khiến trái tim nàng không nhịn được cũng khó chịu theo, truyền đến từng đợt đau đớn.

Nàng đưa tay lên nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Lâu Duẫn, giống như đang trấn an một hài tử bị ủy khuất.

"Lâu Duẫn, Phụ vương rất thương ngươi," nàng nói, thanh âm thêm phần nghẹn ngào, "Sẽ qua thôi, đều là quá khứ rồi."

Thân thể nam nhân đang nằm trên người nàng bỗng nhiên hơi rung lên, đầu chôn trong cổ Liễu Ngân Tuyết hơi nghiêng một chút rồi thất thanh khóc rống lên.

Nước mắt Liễu Ngân Tuyết cũng đột nhiên chảy xuống.