Gả Cho Thế Tử Bệnh Tật

Chương 68




Liễu Ngân Tuyết không giãy giụa nữa.

Lâu Duẫn khom lưng, cúi người cẩn thận tránh vị trí vết thương của nàng, bế ngang nàng lên, hành động của hắn nhẹ nhàng nhưng Liễu Ngân Tuyết trong lòng hắn vẫn đau đến mức co rụt người lại, động tác của Lâu Duẫn dừng lại một chút, thái dương chảy ra vài giọt mồ hôi lạnh.

Mắt hắn sâu không thấy đáy, cuồn cuộn sóng, muốn ôm nàng chặt hơn một chút lại sợ làm nàng đau.

Mặt Liễu Ngân Tuyết nhăn lại.

"Đi thôi." Nàng cắn chặt răng, nhịn xuống cả người đau nhức, run giọng nói.

Lâu Duẫn ôm Liễu Ngân Tuyết ra cửa phòng, đúng lúc Độc Lang Trung đến, thấy Lâu Duẫn đang bế Liễu Ngân Tuyết đi, nhanh chóng đưa gói thuốc trong tay cho Lâu Duẫn: "Lâu chủ, dược đã chuẩn bị xong, mỗi ngày uống ba lần, mỗi lần một gói, một gói sắc hai canh giờ."

Mệnh Nguyệt bên cạnh nhận gói thuốc Độc Lang Trung đưa, cầm trong tay.

Độc Lang Trung bổ sung: "Vết thương trên người Vương phi cũng phải đổi dược đắp mỗi ngày, dược đã gói trong đó rồi."

Lâu Duẫn gật gật đầu, ôm Liễu Ngân Tuyết rời khỏi Trích Tinh Lâu.

Tô Lưu Vận từ trong rừng trúc đi ra, nhìn theo hướng Lâu Duẫn rời đi, cười lạnh nói: "Ngươi nói, thật sự là Liễu Ngân Tuyết đẩy Thái tử phi hay là Thái tử phi vu hãm Liễu Ngân Tuyết?"

Độc Lang Trung không hứng thú với loại chuyện này, cảnh cáo nàng nói: "Ta khuyên ngươi tốt nhất ít khua môi múa mép lại."

Tô Lưu Vận không vui: "Ta nói thì làm sao? Chẳng lẽ Lâu chủ phạt ta?"

"Không phải, chỉ là cảm thấy ngươi thật lắm mồm nhiều chuyện, ân oán giữa Thái tử phi với Kỳ vương phi là chuyện của bọn họ, không liên quan đến ngươi thì tốt nhất ngươi đừng dây vào, cẩn thận lửa lan bỏng thân." Độc Lang Trung nói.

Tô Lưu Vận không thèm nghe: "Ta đã theo Lâu chủ nhiều năm như vậy, dù ta thật sự phạm sai lầm, Lâu chủ cũng sẽ không phạt ta."

Độc Lang Trung lại nghĩ khác, không biết Tô Lưu Vận lấy ở đâu ra tự tin như vậy.

Lâu Duẫn ôm Liễu Ngân Tuyết lên xe ngựa, động tác của hắn rất nhẹ nhưng vẫn khiến nàng bị đau, nhưng nàng chỉ cau mày chứ không kêu ra nửa chữ, sau khi lên xe ngựa, Liễu Ngân Tuyết nói: "Ta muốn về Liễu phủ."

Nàng nhìn chằm chằm Lâu Duẫn, ánh mắt giống như nước lặng, không một gợn sóng.

Lâu Duẫn cưỡng bách chính mình bình tĩnh lại, giọng nói của hắn từ tốn nhẹ nhàng: "Ta mang nàng tới Trích Tinh Lâu, thứ nhất là vì vết thương trên người nàng cần xử lý kịp thời, thứ hai là vì nếu ta không mang nàng đi thì Thái phó sẽ mang nàng về Liễu phủ, ta không muốn tranh chấp với Thái phó, Ngân Tuyết, nàng là thê tử của Lâu Duẫn ta, ta sẽ không để nàng rời xa ta."

Hắn nói những thời thâm tình nhưng lọt vào tai Liễu Ngân Tuyết, nàng lại cảm thấy thực ghê tởm.

Tính Lâu Duẫn nàng biết, hắn có thể nhượng bộ một chút nhưng nếu thêm một bước nữa, hắn tuyệt đối sẽ không đồng ý, nàng vừa tỉnh lại, không có sức lực tranh cãi với Lâu Duẫn chuyện về Liễu phủ hay Kỳ vương phủ, bởi vì Lâu Duẫn đã quyết định giúp nàng thì tuyệt đối sẽ không thay đổi.



Nàng ngồi trên đệm mềm nhưng khi đi xe ngựa xóc nảy khiến miệng vết thương cọ vào quần áo, vẫn đau đớn trí mạng.

Nhưng so với vết thương trên người thì tâm càng đau hơn.

"Trước kia, ta luôn không hiểu vì sao ngươi không đến nỗi mà người ngoài lại đồn ngươi thành bộ dáng kia, xấu xa hư hỏng cực điểm, đến khi thấy bức tranh 《 Bỉ Dực Song Phi 》,, ta đột nhiên minh bạch tất cả." Liễu Ngân Tuyết cười nhạo.

"Những lời đồn đại tệ hại đó là do chính ngươi phái người truyền ra đúng không không? Vì không muốn lập phi, ngươi còn dưỡng nhiều nữ nhân trong phủ như vậy, là để làm xấu thanh danh của chính mình đúng không? Ngươi muốn bảo hộ vị trí đặc biệt của Lạc Âm Phàm trong lòng mình, không muốn ai thay thế vị trí đó, đúng không?"

Lâu Duẫn nhìn nàng, cười khổ: "Trước kia là như vậy."

"Ngươi mang Trích Tinh Lâu từ giang hồ vào triều đường, muốn biến Trích Tinh Lâu thành ám vệ hoàng gia, cũng là vì muốn bảo hộ Lạc Âm Phàm, ta nói đúng không?" Nàng nhìn chằm chằm vào mắt hắn, hỏi.

Lâu Duẫn đỏ hốc mắt: "Cũng có nguyên nhân như vậy, nhưng không phải toàn bộ."

Liễu Ngân Tuyết thở dài, có lẽ bởi vì trong tất cả nam nhân nàng gặp, chưa thấy ai như Lâu Duẫn, yêu một người mà không tiếc gì, cam nguyện phụng hiến cả đời.

Liễu Ngân Tuyết cười, nụ cười thê lương bi thương, nàng nói: "Nếu vậy, sao ngươi không bỏ ta đi?"

Đầu quả tim Lâu Duẫn đau như có kim đâm, loại đau đớn này từ từ thấm vào, bao trọn trái tim hắn, khiến hắn thở không nổi, hắn ngồi đối diện Liễu Ngân Tuyết, chăm chú nhìn vào gương mặt tái nhợt của nàng, lại không biết nên trả lời thế nào.

Vì sao à?

Vì hắn không thể tiếp thu, con người sống cả đời cũng phải có lý do để tồn tại, hắn bây giờ không cha mẹ, không con cái, không tham quyền lợi, không yêu tiền tài, trước kia vì muốn bảo hộ Lạc Âm Phàm nên hắn tồn tại, cách đây không lâu hắn đã hạ lệnh đình chỉ việc bảo hộ Lạc Âm Phàm, giờ lại chính thức một đao cắt đứt quan hệ, hắn nên vì cái gì mà sống?

Đương nhiên là vì Liễu Ngân Tuyết.

Hắn không cha mẹ, không con cái, nhưng còn có thê tử.

Liễu Ngân Tuyết nói: "Ngươi trả tự do cho ra rồi có thể tiếp tục thủ thân vì Lạc Âm Phàm của ngươi, không có ai gây trở ngại, ngươi có thể tiếp tục làm Vương gia tình thâm nghĩa trọng, Lạc Âm Phàm cũng vì thế mà cao hứng, với ngươi mà nói không phải là thật tốt sao?"

Nàng nói rất nhiều, giọng nói nghẹn ngào, miệng vết thương truyền đến từng đợt đau đớn, khiến nàng hoa cả mắt.

"Lạc Âm Phàm không là gì của ta cả, sau việc hôm nay, ta cũng mất đi lý do bảo hộ cho nàng ta, nàng thì khác, nàng là thê tử của ta, ta không có gì cả, đương nhiên không thể mất đi thê tử nữa." Lâu Duẫn trả lời.

Xe ngựa bỗng nhiên xóc nảy, Liễu Ngân Tuyết đau đớn rên lên một tiếng, khuôn mặt nhỏ càng thêm tái nhợt, Lâu Duẫn theo bản năng muốn đỡ nàng, lại bị Liễu Ngân Tuyết hất tay ra, nàng trầm giọng nói: "Không cần ngươi lo."

Đau đớn trong tim liên tục lan tràn, Lâu Duẫn xám mặt nói: "Ta với Lạc Âm Phàm quen biết từ nhỏ, sau đó hiểu nhau, ta từng cầu Phụ vương đến Tả tướng phủ cầu hôn, Phụ vương đồng ý nhưng Hoàng thượng đột nhiên hạ chỉ định nàng ta vào vị trí Thái tử phi trước mất rồi, ta với nàng ta vì thế mà chia lìa, nàng ta không muốn làm Thái tử phi, ta cũng cảm thấy thực có lỗi với nàng ta."

Tình chàng ý thiếp, truyền ra ngoài lại khác hắn, hiểu sai hết tình ý của bọn họ.

"Trong cung tuyển Thái tử phi thì các đại thần trước tiên phải đệ lên bức hoa của nữ nhi nhà mình, nếu Tả tướng phủ không đệ bức họa lên, sao Lạc Âm Phàm có thể bị tuyển làm Thái tử phi được? Liễu Ngân Tuyết cười lạnh hỏi.

"Là Tả tướng đệ, nàng ta cũng không biết." Lâu Duẫn trả lời.

Hôn nhân của nữ nhi đều do cha mẹ sắp xếp, chuyện Tả tướng Lạc Hồng trình đệ bức họa không hỏi ý kiến của Lạc Âm Phàm, Liễu Ngân Tuyết cũng không quá bất ngờ, chỉ là, vì sao nàng vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp?

"Ngân Tuyết, nếu nàng là ta, nàng sẽ thế nào?" Lâu Duẫn hỏi nàng.

"Người lớn lên cùng nàng, không phải thân nhân nhưng còn quan tâm nàng hơn cả thân nhân, dù không có tình yêu nam nữ thì cũng là tình bằng hữu, người đó phạm sai lần, nàng sẽ chỉ vì sai lầm đó mà khiến hắn cả đời bị hủy hoại sao? Nếu ta phủ nhận chuyện nàng ta nói, Lạc Âm Phàm sẽ không thể làm Thái tử phi nữa, thanh danh hỗn độn, tiền đồ vô vọng, nàng cảm thấy nàng ta có thể sống nổi không? Nàng ta kéo ta xuống nước, ta lại không thể nhẫn tâm nhìn nàng ta chết."

Lâu Duẫn rất thống khổ, hắn không muốn lựa chọn, hắn hy vọng các nàng đều tốt, nhưng hắn không làm được.

Hắn vô dụng, hắn không thể nghĩ ra biện pháp đẹp cả đôi đường nên cuối cùng chỉ có thể chọn không giúp đỡ ai, hắn không thể giúp Lạc Âm Phàm hại Liễu Ngân Tuyết, cũng không thể đứng về phía Liễu Ngân Tuyết, huỷ hoại cả đời Lạc Âm Phàm.

Nếu giúp Liễu Ngân Tuyết mà Lạc Âm Phàm chỉ bị đánh vài đại bản, hắn đương nhiên sẽ giúp Liễu Ngân Tuyết, nhưng mà không phải như vậy, này là hủy hại cả cuộc đời của Lạc Âm Phàm, hắn không làm được, tương lai hắn có thể vì Liễu Ngân Tuyết mà trở mặt thành thù với Lạc Âm Phàm hay không thì không biết, nhưng ít ra hiện tại, hắn không làm được.

Nhưng dù vậy, hắn cũng vẫn sai, hắn làm như thế nào cũng đều sai.

Liễu Ngân Tuyết không trả lời được vấn đề của hắn, câu hỏi "Nếu" này chứa quá nhiều chuyện, lửa không đốt lên bàn chân mình thì khó có ai tìm ra cách giải quyết chuẩn xác nhất.

"Ngân Tuyết, nàng hỏi ta có thích nàng hay không, ta không trả lời, ta không thể trả lời cũng bởi vì ta chưa bao giờ nghĩ kỹ về vấn đề này, nhưng ta đã sớm quyết định sẽ quên hết chuyện quá khứ, hảo hảo sống cùng nàng, nhưng như vậy cũng không có nghĩa là ta có thể trơ mắt nhìn Lạc Âm Phàm đi vào chỗ chết. Nếu ta thật sự hủy hoại cuộc đời nàng ta thì nàng sẽ đối xử với ta thế nào? Chẳng lẽ nàng mong ta là kiểu người không màng bao năm tình nghĩa, đem người trong lòng trước đây đẩy vào địa ngục, vô tình vô nghĩa không bằng heo chó hay sao?"



"Nàng sống với người như vậy, không phải sẽ cảm thấy thật đáng sợ sao? Không phải sẽ cảm thấy trong tương lai ta có thể lợi dụng nàng, không màng nàng là thê tử, không màng tình nghĩa, không màng nàng từng chiếu cố săn sóc ta, tự tay đẩy nàng vào địa ngục sao?" Lâu Duẫn nắm chặt tay, nhìn nàng hỏi.

Liễu Ngân Tuyết nói không ra lời.

"Ta giúp nàng, ta không cứu được nàng ta, nhưng nếu ta chọn trung lập thì cũng không đủ để định tội cho nàng, nàng thông minh khéo léo, kết quả chắc chắn là Lạc Âm Phàm ác giả ác bảo, còn nàng căn bản sẽ không có việc gì, chỉ là ta không ngờ là nhân chứng bỗng dưng xuất hiện."

Khi trả lời câu hỏi của Thái hậu, hắn cho rằng chuyện này sẽ không đi đến đâu, hắn hoàn toàn không ngờ rằng sẽ có nhân chứng.

Nếu không có tên kia làm chứng, chuyện này sẽ lâm vào bế tắc, không định được tội, Liễu Ngân Tuyết liền sẽ không phải chịu trượng hình, tuy rằng nàng vẫn là sẽ hận hắn, nhưng ít ra nàng không cần phải khổ sở rách da đau thịt.

Đây là hắn biện pháp hoàn hảo nhất hắn có thể nghĩ ra.

Nhưng mà, hết thảy, đều bị tên nhân chứng kia làm hỏng, Lâu Duẫn trầm trầm đôi mắt.

Gả cho một nam nhân trong lòng có nữ nhân khác nam nhân thật là xui tám kiếp, Liễu Ngân Tuyết bỗng nhiên có chút hâm mộ Lạc Âm Phàm, nếu nàng là Lạc Âm Phàm thì đã sớm cùng Lâu Duẫn trở thành một cặp thần tiên quyến lữ, cũng không đến mức còn muốn xoay người lại hại nàng.

Nàng nói: "Ngươi không nghĩ nếu ta thua, Hoàng thượng sẽ thật sự khiến chúng ta hòa li à?"

Lâu Duẫn tối nay nói quá nói nhiều, miệng khô lưỡi khô, yết hầu phát đau, hắn không muốn nói nữa nhưng lại không thể không từng câu từng chữ giải thích rõ ràng.

Hắn nói: "Sẽ không, khả năng nàng không quá hiểu địa vị của Phụ vương trong lòng Hoàng thượng và Hoàng tổ mẫu, Hoàng thượng có thể sống sót là nhờ Phụ vương dùng máu thịt chém giết dẹp đường, để giúp Hoàng thượng củng cố đế vị đã chinh chiến khắp nơi, khiến thân thể bị thương căn bản, chưa được bao nhiêu tuổi đã một thân bệnh tật, nếu không, ông đã không đi sớm như vậy. Vậy nên Hoàng thượng và Hoàng tổ mẫu đều hổ thẹn với Phụ vương, vì phần áy náy này nên Hoàng thượng với Hoàng tổ mẫu đều phá lệ khoan dung với ta, còn nàng là do Phụ vương tự mình cầu thân cho ta, trừ phi nàng cố ý hại Lạc Âm Phàm rơi xuống nước, thật sự là đức hạnh không hợp, nếu không chỉ cần ta không muốn, Hoàng thượng sẽ không bao giờ phán chúng ta hòa li."

"Không chỉ có thế, kỳ thật hôm nay dù ta không lấy ra Đế vương lệnh, Hoàng thượng cũng sẽ niệm mặt mũi Phụ vương mà tha mạng cho nàng, chỉ là không phải chỉ hai mươi bản tử là giải quyết xong vấn đề, nàng sẽ bị thương nặng hơn."

"Thì ra ngươi đã sớm tính hết kế sách?" Liễu Ngân Tuyết lãnh đạm nói.

"Không phải tính kế, chỉ là ta hiểu biết về Hoàng cung nhiều hơn nàng một chút, ta biết ta đã khiến nàng tổn thương, ta là phu quân nàng nhưng lại không đứng về phía nàng, không giúp nàng diệt địch nhân, nhưng mà ta cũng không có cách nào, ta không thể đẩy nàng ta vào chỗ chết, cũng giống như nàng không đến bước đường bất đắc dĩ thì cũng không thể đẩy Vương Tào Yến vào chỗ chết." Lâu Duẫn thê lương nói.

Nhưng đứng trên lập trường của Liễu Ngân Tuyết, nàng hoàn toàn có lý do, thậm chí là căm hận hành động của Lâu Duẫn.

"Lâu Duẫn, ta cảm thấy ngươi thực đáng thương," ánh mắt nàng tối tăm, "Thật sự, ta thấy ngươi là người đáng thương nhất mà cũng đáng giận nhất, còn không bằng Vương Tào Yến."

Lâu Duẫn không hé răng, Liễu Ngân Tuyết nói được không sai, hắn đáng thương lại đáng giận.

"Ngươi xem, người ngươi tốn bao nhiêu tâm tư để bảo hộ đối xử với ngươi thế nào, chuyện này tuy rằng vì ngươi mà châm ngòi ra nhưng ngươi hoàn toàn có thể đứng ngoài, tiếc là nàng ta vì bảo vệ mình mà kéo ngươi xuống nước, nói ra ngươi ái mộ nàng ta, khiến người xú thanh danh," Liễu Ngân Tuyết cười cười, "Ngươi có thấy tự giễu không?"

Lâu Duẫn cười: "Đúng là tự giễu, cho nên, sau này ta sẽ không liên quan gì đến nàng ta nữa."

Hắn đã từng tận tâm như vậy, không tiếc gì trên đời, nàng ta vẫy tay là tới, xua tay là đi, lần này hắn giúp nàng ta cũng coi như trả xong hết tình nghĩa trong quá khứ, nếu có lần sau, hắn chắc chắn sẽ đứng về phía Liễu Ngân Tuyết.

Về sau hắn sẽ sống được thực đơn thuần, ở cạnh Liễu Ngân Tuyết, bảo hộ nàng, trợ giúp nàng, nàng cần gì hắn sẽ tận lực lấy cho nàng, nàng không muốn thứ gì hắn sẽ giúp nàng đá văng đi.

Không nghĩ đến ai khác nữa.

Liễu Ngân Tuyết nghĩ thầm, mặc kệ bọn họ sau này có còn phải dây dưa đến nhau nữa hay không thì nàng cũng không muốn liên quan đến Lâu Duẫn nữa, đau đớn đánh úp lại, đầu nàng có chút choàng váng, nàng dựa vào thùng xe nhắm hai mắt lại.

Lâu Duẫn vẫn nhìn nàng chằm chằm, cho đến khi nàng ngủ thiếp đi.

Xe ngựa dừng lại trước đại môn Kỳ vương phủ, lúc này đã là đêm khuya, bóng đêm âm u, gió lạnh rít, Lâu Duẫn bế Liễu Ngân Tuyết đang ngủ lên, đi về phía Thanh Sơn Viện.

Lâu Duẫn vừa đi vào Thanh Sơn Viện, cả đám mama và nha hoàn của Liễu Ngân Tuyết đồng thời xúm lại, thấy Liễu Ngân Tuyết trong lòng Lâu Duẫn đã ngủ thiếp đi, không ai dám lên tiếng, Dung mama bảo các nha hoàn khác lui xuống, chỉ để lại Trầm Ngư và Lạc Nhạn.

Lâu Duẫn đi vào nhà chính Thanh Sơn Viện, thật cẩn thận đặt Liễu Ngân Tuyết lên giường nhưng động tác này vẫn cọ vào miệng vết thường trên người nàng, thân thể nàng hơi run lên, lông mày nhăn thành một đống.

Lai Phúc vội vàng tiến vào, nhỏ giọng bẩm: "Vương gia, người Liễu gia tới ạ."

"Ai tới?"

Lai Phúc cảm thấy sự tình sắp hỏng rồi, trả lời: "Trừ bỏ lão thái thái thì đều tới ạ."



Lâu Duẫn trầm trầm giọng: "Để bọn họ vào, không được cản, không được làm họ bị thương."

Lai Phúc hành lễ, nhấc chân lui xuống.

Liễu Triều Viễn, Liễu Kỳ Sơn và Lý Mạn suôn sẻ đi vào Thanh Sơn Viện, Dung mama đã chờ bọn họ ở nhà chính, sự tình phát sinh hôm nay Lạc Nhạn đã kể hết cho bà, giờ biết người Liễu gia tới, Dung mama đương nhiên hy vọng bọn họ có thể lấy lại công đạo cho Liễu Ngân Tuyết.

Tự nhiên bị bắt đi Đông Cung thưởng hà cái quỷ gì mà bị ăn hai mươi đại bản, lại còn mang tội vô ý hại chết hoàng tôn, khi thấy Liễu Ngân Tuyết hôn mê được Lâu Duẫn ôm về, Dung mama đau lòng đến mức tim rỉ máu.

Đợi đoàn người Liễu Triều Viễn tiến vào, Dung mama hại đỏ mắt, vội vàng hành lễ: "Thái phó, lão gia, phu nhân, Vương phi đang ở trong phòng ngủ, còn chưa tỉnh lại ạ, mọi người vào đi."

Liễu Triều Viễn với Liễu Kỳ Sơn đều là nam tử, không tiện đi vào, Liễu Triều Viễn hỏi: "Kỳ vương đâu?"

"Cũng đang ở trong phòng Vương phi ạ."

"Để ta vào xem, lão gia, chàng với phụ thân chờ ở đây đi." Lý Mạn nói xong, xoay người đi vào phòng Liễu Ngân Tuyết.

Lâu Duẫn lúc này đang ngồi bên mép giường Liễu Ngân Tuyết, Trầm Ngư với Lạc Nhạn thấy Lý Mạn tiến vào, lập tức quỳ xuống hành lễ với Lý Mạn, Trầm Ngư nói: "Phu nhân, là do nô tỳ không chiếu cố tốt Vương phi, cầu phu nhân trách phạt."

"Nô tỳ cũng cầu phu nhân trách phạt." Lạc Nhạn nói theo.

Lâu Duẫn đứng lên, hơi nép sang bên cạnh để Lý Mạn tiện nhìn Liễu Ngân Tuyết.

Liễu Ngân Tuyết còn chưa tỉnh lại, nàng nằm sấp trên giường, không biết là do đau hay lạnh mà trán nhăn lại, trên người nàng đắp chăn mỏng, Lý Mạn nhìn khuôn mặt tái nhợt của Liễu Ngân Tuyết, hốc mắt lập tức đỏ lên.

Bà xốc chăn mỏng lên nhìn vết thương trên người Liễu Ngân Tuyết, miệng vết thương được quấn nhiều tầng băng vải, Lý Mạn căn bản không nhìn được vết thương như nào nhưng dù vậy, bà cũng biết là thảm không chịu nổi.

Lý Mạn đứng dậy, hai ba bước đi đến trước mặt Lâu Duẫn, giơ tay lên.

"Bốp ——"

Tiếng tát thanh thúy vang trên trong phòng, Trầm Ngư, Lạc Nhạn, còn có cả Dung mama đều nhìn đến trợn mắt há mồm, kia chính là Kỳ vương giết người không chớp mắt, thế mà Lý Mạn dám trực tiếp động thủ đánh Lâu Duẫn?

Bà giận đến mức nổi nóng, một cái tát này lên mặt Lâu Duẫn thực sự là dùng hết sức bình sinh mà đánh, trên mặt hắn nhanh chóng hiện ra dấu năm ngón tay.

Bọn họ cho rằng Lâu Duẫn sẽ tức giận, nhưng hắn lại vẫn nghiêm túc đứng đó, không nhúc nhích.

Đầu ngón tay Lý Mạn run lên, chỉ vào mũi Lâu Duẫn chất vấn: "Ngươi lúc trước đã đáp ứng ta thế nào? Ngươi nói ngươi tuyệt đối sẽ không khiến nữ nhi của ta bị thương nữa, Kỳ vương, đây là lời hứa của ngươi đấy à?"

Lâu Duẫn đứng im ở đó như một cái tượng gỗ, mặc cho Lý Mạn chỉ trích, mặt đầy áy náy nói: "Thực xin lỗi."